Cecil đi gặp người kia, bọn họ gặp riêng nhau một giờ, không biết bọn họ nói gì với nhau lúc Cecil đi ra dường như cả thế giới đều sụp đổ.
Liễu Loan Nguyệt cẩn thận đưa khăn giấy cho Cecil.
Nước mắt Cecil đột nhiên không khống chế được, cứ như vậy khóc khoảng mười phút.
Cô ta đột nhiên im lặng, xoa xoa nước mắt trên mặt, cúi người chào Minh Thù một cái: "Cám ơn cô."
Minh Thù khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô: "Có người thay cô trả giá mà thôi."
Ứng Tú muốn ngăn cản Minh Thù nhưng không kịp.
Hắn nhìn về phía Cecil, Cecil cũng đang nhìn hắn, Cecil hơi nhếch môi nhưng ngôn ngữ quá nhạt, cô lại không thể lập tức hứa với hắn điều gì.
Cecil chỉ có thể nắm tay Ứng Tú.
Trong lòng Ứng Tú buông lỏng, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt Cecil.
"Hắn... muốn lợi dụng huyết dịch của chén thánh tẩy sạch Huyết tộc, biến đổi Huyết tộc thành con người bình thường, tôi không biết cách này là tự hắn phán đoán, hay là có căn cứ gì. Nhưng có một tế đàn, cần dùng thánh khí mở tế đàn ra, đây chính là mục đích của hắn."
Cecil dừng một chút: "Đây chính là những gì tôi biết, hy vọng có thể trợ giúp mọi người!"
Sở Việt hỏi: "Cô biết cách làm sao ngăn cản Tô Miên thức tỉnh chứ?"
"Tô Miên là?"
"Chén thánh."
"Chén thánh?" Cecil lắc đầu: "Nếu như mọi người nói Tô Miên là một con người, vậy hắn chẳng qua chỉ là vật chứa huyết dịch."
Cecil cắn môi dưới, lại như quyết định: "Rất lâu trước đây chén thánh cũng là một vật thánh khí, huyết dịch chính là từ trong chén thánh sinh ra, nghe nói năm trăm năm mới có thể đầy một chén máu tươi tinh khiết nhất, sau khi Huyết tộc uống vào có thể thay đổi huyết mạch, gia tăng sức mạnh. Nhưng sau lại bị vỡ mất, có điều chưa hoàn toàn bể nát, vẫn có thể sinh ra huyết dịch, chỉ là huyết dịch như vậy không thể trực tiếp sử dụng. Huyết dịch trong cơ thể người được gọi là Tô Miên kia... chỉ là bọn họ đưa vào trong vật chứa này."
Sở Việt khẽ nhíu mày: "Ý của cô là, có người đổi huyết dịch trong thân thể Tô Miên?"
Thuyết pháp về chén thánh cũng có rất nhiều chủng loại, Hội Cứu Thế chắc là gần với sự thật nhất.
"Ừ." Cecil gật đầu: "Thức tỉnh là huyết dịch, cùng vật chứa không có quan hệ, có điều... nếu như huyết mạch thức tỉnh, vật chứa này sẽ... vỡ nát."
Vỡ nát chỉ là từ dùng để ví von.
Cecil ước chừng phát giác được cái gì: "Mọi người muốn cứu hắn, có thể thay toàn bộ máu trong cơ thể hắn, nhưng việc này rất khó, vì vật chứa chỉ có thể là con người, lúc đưa huyết dịch vào sức mạnh chén thánh sẽ bảo vệ cho người đó, nhưng người này một khi loại bỏ tất cả huyết dịch của chén thánh..."
Minh Thù vốn một mực không mở miệng đột nhiên hỏi: "Sơ ủng được không?"
"Sơ ủng... cũng có thể!" Cecil không chắc chắn lắm.
Cô biết đến những thứ này, vì lúc trước ở bên cạnh người kia nghe nói đến.
-
Minh Thù mở cửa đi vào, mặt Tô Miên xuất hiện phía sau cửa: "Đi đâu vậy, lâu như vậy mới về?"
"Đi dạo."
"Em đi dạo những bốn tiếng đồng hồ?" Cô hận không thể lao vào ngân hàng máu khi đi đường, còn có thể đi dạo sao? Đùa gì thế, coi hắn dễ lừa gạt lắm sao!
"Huyết tộc thể lực tốt."
"Thật không." Tô Miên đột nhiên ôm lấy Minh Thù, đưa cô đặt ở trên ghế sô pha, cả người ép tới: "Để cho tôi thử xem, thể lực em tốt thế nào."
Tô Miên cảm thấy Minh Thù ngày hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Trước đây, tốt xấu gì cũng còn phối hợp một chút, ngày hôm nay không phối hợp gì cả.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Miên dừng lại, chống thân thể nhìn cô: "Tôi thực sự cảm thấy thân thể tôi không có vấn đề gì, em xem, tôi đã đi kiểm tra sức khoẻ, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ, vô cùng tốt."
Tô Miên đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên bàn cho Minh Thù xem.
Minh Thù ôm lấy hắn: "Yên lặng một lúc đi!"
Tô Miên sững sờ, ôm lấy Minh Thù.
-
Tô Miên không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại hắn đã nằm trên giường, Tô Miên kéo chăn ra chân giẫm trên mặt đất, chân như bước đi ở trên bông vải, cảm giác trời đất quay cuồng kéo tới.
Thân thể hắn lung lay, đụng vào chiếc bàn bên cạnh đầu giường.
"Bụp!"
Chiếc đèn để trên bàn bị đụng vào rơi xuống đất, vỡ ra, những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.
Đầu gối và bàn tay Tô Miên dường như đều đè lên mảnh vụn.
Minh Thù ngay lập tức từ bên ngoài tiến đến, đỡ hắn dậy: "Sao thế?"
Bàn tay Tô Miên phát run, hắn mờ mịt tay mình không ngừng rướm máu.
Vừa rồi là thế nào?
"Tô Miên? Nhìn tôi."
Ánh mắt Tô Miên từ từ chuyển lên trên người Minh Thù, hắn dường như nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô.
Tô Miên nhếch khóe miệng: "Có phải là em... nhân lúc tôi ngủ, uống máu của tôi rồi?"
"Đúng vậy." Minh Thù mở bàn tay hắn ra, cẩn thận rút những mảnh thủy tinh ghim vào bên trong ra, sau đó cúi người khẽ liếm vài cái lên trên vết thương.
Tô Miên thấy máu tươi trong lòng bàn tay mình bị cô dùng miệng dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng nói không nên lời không biết là cảm giác gì, dễ chịu hay là nóng bỏng.
Xác định vết thương đã được cầm máu, Minh Thù xắn ống quần rộng thùng thình của hắn lên tới đầu gối, đầu gối chỉ bị xây xát nhẹ, không nghiêm trọng.
Tô Miên ngăn Minh Thù lại: "Chỉ... Chỉ cần xử lý một chút, không cần..."
Minh Thù kéo tay hắn ra, để hắn nằm lên trên giường, Tô Miên cảm giác đầu lưỡi lạnh như băng đảo qua vết thương đau nhói, dường như một chút là đã hết đau.
Xử lý tốt vết thương của hắn, Minh Thù quét dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất.
Vì có dính máu của Tô Miên, Minh Thù liền để ngay đống rác ở trong góc nhà, vật này vẫn không nên vứt ra ngoài thì tốt hơn.
Làm tốt những việc này, cô mới trèo lên giường: "Đau không?"
"Em hôn một cái sẽ hết đau."
Minh Thù nâng mặt hắn lên hôn một cái.
Tô Miên quấn quít lấy cô một lúc lâu: "Vợ, anh muốn lưu ban."
Lưu ban? Là cái gì thế? Có ăn được không?
Minh Thù một lúc lâu mới phản ứng được, Tô Miên học lớp mười hai, mà cô mới học lớp mười một.
... Tuy là số lần đi học của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tô Miên nói: "Như vậy anh có thể cùng em tốt nghiệp, cùng lên đại học."
Đại học? Không không không... Trẫm chưa từng nghĩ lên đại học!
"Em cảm thấy thế nào?"
"Ừ... Tùy cậu."
"Cứ quyết định như vậy đi."
"..." Trẫm cũng không muốn đến trường.
Học có cái gì tốt đâu!
"Tô Miên."
"Ừ..." Tô Miên im lặng nhìn cơ thể bốc lửa của Minh Thù: "Vợ?"
"Không phải cậu muốn trở thành Huyết tộc sao?"
"Em không phải không muốn cho anh làm sao."
"Bây giờ tôi đồng ý, cậu còn muốn trở thành Huyết tộc không?"
Tô Miên thấy kỳ lạ không lập tức đồng ý, mà từ từ hỏi: "Vậy về sau em uống gì?"
Vấn đề này...
Trẫm kỳ thực rất thích điểm tâm nhỏ.
Minh Thù nói trước khi Tô Miên từ chối: "Tôi sơ ủng cho cậu, về sau cậu chính là bạn đời của tôi."
Tô Miên nghe hai chữ bạn đời quả nhiên dao động, thế nhưng nghĩ đến việc Minh Thù về sau uống máu của người khác, hắn lại trả lời khác.
"Vẫn là..."
Minh Thù gục người vào Tô Miên, chặn câu nói tiếp theo của hắn.
"Cậu muốn từ chối tôi?"
Tô Miên như có lỗi vội vàng nói: "Anh... không muốn em uống máu của người khác."
"Tôi đồng ý với cậu, về sau cố gắng chỉ uống máu nhân tạo." Dù sao máu của con người bây giờ ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, uống nhiều hại thân, uống máu nhân tạo coi như dưỡng sinh.
Tô Miên suy nghĩ một chút: "Lúc trước em không đồng ý, vì sao bây giờ lại đồng ý?" Luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.
"Tôi không muốn bảo vệ cậu."
"..."
Cô không muốn bảo vệ lão tử thì bảo vệ ai!
Liễu Loan Nguyệt sao!
Liễu Loan Nguyệt cẩn thận đưa khăn giấy cho Cecil.
Nước mắt Cecil đột nhiên không khống chế được, cứ như vậy khóc khoảng mười phút.
Cô ta đột nhiên im lặng, xoa xoa nước mắt trên mặt, cúi người chào Minh Thù một cái: "Cám ơn cô."
Minh Thù khoanh tay trước ngực, liếc nhìn cô: "Có người thay cô trả giá mà thôi."
Ứng Tú muốn ngăn cản Minh Thù nhưng không kịp.
Hắn nhìn về phía Cecil, Cecil cũng đang nhìn hắn, Cecil hơi nhếch môi nhưng ngôn ngữ quá nhạt, cô lại không thể lập tức hứa với hắn điều gì.
Cecil chỉ có thể nắm tay Ứng Tú.
Trong lòng Ứng Tú buông lỏng, đưa tay lau những giọt nước mắt trên mặt Cecil.
"Hắn... muốn lợi dụng huyết dịch của chén thánh tẩy sạch Huyết tộc, biến đổi Huyết tộc thành con người bình thường, tôi không biết cách này là tự hắn phán đoán, hay là có căn cứ gì. Nhưng có một tế đàn, cần dùng thánh khí mở tế đàn ra, đây chính là mục đích của hắn."
Cecil dừng một chút: "Đây chính là những gì tôi biết, hy vọng có thể trợ giúp mọi người!"
Sở Việt hỏi: "Cô biết cách làm sao ngăn cản Tô Miên thức tỉnh chứ?"
"Tô Miên là?"
"Chén thánh."
"Chén thánh?" Cecil lắc đầu: "Nếu như mọi người nói Tô Miên là một con người, vậy hắn chẳng qua chỉ là vật chứa huyết dịch."
Cecil cắn môi dưới, lại như quyết định: "Rất lâu trước đây chén thánh cũng là một vật thánh khí, huyết dịch chính là từ trong chén thánh sinh ra, nghe nói năm trăm năm mới có thể đầy một chén máu tươi tinh khiết nhất, sau khi Huyết tộc uống vào có thể thay đổi huyết mạch, gia tăng sức mạnh. Nhưng sau lại bị vỡ mất, có điều chưa hoàn toàn bể nát, vẫn có thể sinh ra huyết dịch, chỉ là huyết dịch như vậy không thể trực tiếp sử dụng. Huyết dịch trong cơ thể người được gọi là Tô Miên kia... chỉ là bọn họ đưa vào trong vật chứa này."
Sở Việt khẽ nhíu mày: "Ý của cô là, có người đổi huyết dịch trong thân thể Tô Miên?"
Thuyết pháp về chén thánh cũng có rất nhiều chủng loại, Hội Cứu Thế chắc là gần với sự thật nhất.
"Ừ." Cecil gật đầu: "Thức tỉnh là huyết dịch, cùng vật chứa không có quan hệ, có điều... nếu như huyết mạch thức tỉnh, vật chứa này sẽ... vỡ nát."
Vỡ nát chỉ là từ dùng để ví von.
Cecil ước chừng phát giác được cái gì: "Mọi người muốn cứu hắn, có thể thay toàn bộ máu trong cơ thể hắn, nhưng việc này rất khó, vì vật chứa chỉ có thể là con người, lúc đưa huyết dịch vào sức mạnh chén thánh sẽ bảo vệ cho người đó, nhưng người này một khi loại bỏ tất cả huyết dịch của chén thánh..."
Minh Thù vốn một mực không mở miệng đột nhiên hỏi: "Sơ ủng được không?"
"Sơ ủng... cũng có thể!" Cecil không chắc chắn lắm.
Cô biết đến những thứ này, vì lúc trước ở bên cạnh người kia nghe nói đến.
-
Minh Thù mở cửa đi vào, mặt Tô Miên xuất hiện phía sau cửa: "Đi đâu vậy, lâu như vậy mới về?"
"Đi dạo."
"Em đi dạo những bốn tiếng đồng hồ?" Cô hận không thể lao vào ngân hàng máu khi đi đường, còn có thể đi dạo sao? Đùa gì thế, coi hắn dễ lừa gạt lắm sao!
"Huyết tộc thể lực tốt."
"Thật không." Tô Miên đột nhiên ôm lấy Minh Thù, đưa cô đặt ở trên ghế sô pha, cả người ép tới: "Để cho tôi thử xem, thể lực em tốt thế nào."
Tô Miên cảm thấy Minh Thù ngày hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Trước đây, tốt xấu gì cũng còn phối hợp một chút, ngày hôm nay không phối hợp gì cả.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Tô Miên dừng lại, chống thân thể nhìn cô: "Tôi thực sự cảm thấy thân thể tôi không có vấn đề gì, em xem, tôi đã đi kiểm tra sức khoẻ, đây là báo cáo kiểm tra sức khoẻ, vô cùng tốt."
Tô Miên đưa báo cáo kiểm tra sức khoẻ trên bàn cho Minh Thù xem.
Minh Thù ôm lấy hắn: "Yên lặng một lúc đi!"
Tô Miên sững sờ, ôm lấy Minh Thù.
-
Tô Miên không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, lúc tỉnh lại hắn đã nằm trên giường, Tô Miên kéo chăn ra chân giẫm trên mặt đất, chân như bước đi ở trên bông vải, cảm giác trời đất quay cuồng kéo tới.
Thân thể hắn lung lay, đụng vào chiếc bàn bên cạnh đầu giường.
"Bụp!"
Chiếc đèn để trên bàn bị đụng vào rơi xuống đất, vỡ ra, những mảnh nhỏ rơi trên mặt đất.
Đầu gối và bàn tay Tô Miên dường như đều đè lên mảnh vụn.
Minh Thù ngay lập tức từ bên ngoài tiến đến, đỡ hắn dậy: "Sao thế?"
Bàn tay Tô Miên phát run, hắn mờ mịt tay mình không ngừng rướm máu.
Vừa rồi là thế nào?
"Tô Miên? Nhìn tôi."
Ánh mắt Tô Miên từ từ chuyển lên trên người Minh Thù, hắn dường như nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô.
Tô Miên nhếch khóe miệng: "Có phải là em... nhân lúc tôi ngủ, uống máu của tôi rồi?"
"Đúng vậy." Minh Thù mở bàn tay hắn ra, cẩn thận rút những mảnh thủy tinh ghim vào bên trong ra, sau đó cúi người khẽ liếm vài cái lên trên vết thương.
Tô Miên thấy máu tươi trong lòng bàn tay mình bị cô dùng miệng dọn dẹp sạch sẽ, trong lòng nói không nên lời không biết là cảm giác gì, dễ chịu hay là nóng bỏng.
Xác định vết thương đã được cầm máu, Minh Thù xắn ống quần rộng thùng thình của hắn lên tới đầu gối, đầu gối chỉ bị xây xát nhẹ, không nghiêm trọng.
Tô Miên ngăn Minh Thù lại: "Chỉ... Chỉ cần xử lý một chút, không cần..."
Minh Thù kéo tay hắn ra, để hắn nằm lên trên giường, Tô Miên cảm giác đầu lưỡi lạnh như băng đảo qua vết thương đau nhói, dường như một chút là đã hết đau.
Xử lý tốt vết thương của hắn, Minh Thù quét dọn sạch sẽ những mảnh vỡ trên mặt đất.
Vì có dính máu của Tô Miên, Minh Thù liền để ngay đống rác ở trong góc nhà, vật này vẫn không nên vứt ra ngoài thì tốt hơn.
Làm tốt những việc này, cô mới trèo lên giường: "Đau không?"
"Em hôn một cái sẽ hết đau."
Minh Thù nâng mặt hắn lên hôn một cái.
Tô Miên quấn quít lấy cô một lúc lâu: "Vợ, anh muốn lưu ban."
Lưu ban? Là cái gì thế? Có ăn được không?
Minh Thù một lúc lâu mới phản ứng được, Tô Miên học lớp mười hai, mà cô mới học lớp mười một.
... Tuy là số lần đi học của cô có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Tô Miên nói: "Như vậy anh có thể cùng em tốt nghiệp, cùng lên đại học."
Đại học? Không không không... Trẫm chưa từng nghĩ lên đại học!
"Em cảm thấy thế nào?"
"Ừ... Tùy cậu."
"Cứ quyết định như vậy đi."
"..." Trẫm cũng không muốn đến trường.
Học có cái gì tốt đâu!
"Tô Miên."
"Ừ..." Tô Miên im lặng nhìn cơ thể bốc lửa của Minh Thù: "Vợ?"
"Không phải cậu muốn trở thành Huyết tộc sao?"
"Em không phải không muốn cho anh làm sao."
"Bây giờ tôi đồng ý, cậu còn muốn trở thành Huyết tộc không?"
Tô Miên thấy kỳ lạ không lập tức đồng ý, mà từ từ hỏi: "Vậy về sau em uống gì?"
Vấn đề này...
Trẫm kỳ thực rất thích điểm tâm nhỏ.
Minh Thù nói trước khi Tô Miên từ chối: "Tôi sơ ủng cho cậu, về sau cậu chính là bạn đời của tôi."
Tô Miên nghe hai chữ bạn đời quả nhiên dao động, thế nhưng nghĩ đến việc Minh Thù về sau uống máu của người khác, hắn lại trả lời khác.
"Vẫn là..."
Minh Thù gục người vào Tô Miên, chặn câu nói tiếp theo của hắn.
"Cậu muốn từ chối tôi?"
Tô Miên như có lỗi vội vàng nói: "Anh... không muốn em uống máu của người khác."
"Tôi đồng ý với cậu, về sau cố gắng chỉ uống máu nhân tạo." Dù sao máu của con người bây giờ ô nhiễm nghiêm trọng như vậy, uống nhiều hại thân, uống máu nhân tạo coi như dưỡng sinh.
Tô Miên suy nghĩ một chút: "Lúc trước em không đồng ý, vì sao bây giờ lại đồng ý?" Luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ.
"Tôi không muốn bảo vệ cậu."
"..."
Cô không muốn bảo vệ lão tử thì bảo vệ ai!
Liễu Loan Nguyệt sao!
/1666
|