“Cái đó…” Nguyễn Tiểu Liên toàn thân cũng không được tự nhiên: “Bộ trang phục này…”
Nhìn qua có vẻ rất đắt…
“Không sao đâu, dù gì thì con nhỏ chết tiệt kia cũng không chịu mặc.” Người thông minh như Thôi Du Tuệ, nhận ra Nguyễn Tiểu Liên có chút không được tự nhiên.
“Không thể lãng phí đồ ta mất công chọn lựa như vậy được.”
Minh Thù đang cầm khay điểm tâm gật đầu.
Đúng đúng đúng.
Nguyễn Tiểu Liên có chút rụt rè, dường như vẫn cảm thấy người mình gặp có chút gì đó đáng sợ.
Làm gì có việc không hề quen biết mà lại giúp cô ra mặt, hơn nữa còn cho cô mượn quần áo.
“Tôi tên là Nguyễn Tiểu Liên…” Nguyễn Tiểu Liên chủ động giới thiệu.
Thôi Du Tuệ không có chút ấn tượng gì, nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa nói: “Tiểu Liên ư, người đáng yêu mà cái tên cũng thật đáng yêu…”
Bộ dạng kia nhìn vào dường như thực sự có quen biết cô ấy từ trước vậy.
Minh Thù: “…” Không thể hiểu được khả năng diễn xuất của mẹ cô.
Minh Thù đẩy Thôi Du Tuệ đang ngại ngùng nói chuyện kia đi chỗ khác, cô ngồi lên ghế hỏi Nguyễn Tiểu Liên đang đứng bên cạnh mân mê ngón tay: “Phong Hoành đâu?”
Nguyễn Tiểu Liên là nữ chính, Phong Hoành dĩ nhiên chính là nhân vật nam chính.
Tiệc rượu như thế này, ngoại trừ Phong Hoành ra thì ai có thể mang cô ấy tới đây chứ.
Biểu cảm của Nguyễn Tiểu Liên ngay lập tức thay đổi.
Trong lòng cũng không hề bất ngờ, vậy mới đúng chứ, cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể vô duyên vô cớ mà giúp cô ra mặt được.
Đáy mắt Nguyễn Tiểu Liên có chút phức tạp, tựa như nhẫn nhịn sự phẫn nộ, lại tựa như có chút mất mát: “Cô có quen biết Phong tiên sinh ư?”
“Không quen.”
Nguyễn Tiểu Liên: “…”
“Không phải hắn đưa cô tới đây sao?”
Nguyễn Tiểu Liên ngón tay bấm chặt đến trắng bệch, móng tay in hằn lên những dấu vết thật sâu.
“… Đúng.” Phong Hoành đưa cô đến đây, nhưng bọn họ cãi nhau ầm ĩ một trận sau đó hắn bỏ lại cô ở đây.
Vốn dĩ cô muốn rời đi, ai ngờ lại bị hai cô gái kia giữ cô lại rồi đề nghị giúp đỡ cô, Nguyễn Tiểu Liên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ai ngờ bọn họ lại muốn làm cô mất mặt.
Minh Thù lại hỏi: “Hắn đâu?”
Nguyễn Tiểu Liên hít sâu một hơi: “Đi rồi.”
“À.” nhân vật nam chính thường sẽ làm chuyện như vậy, sau đó khi phát hiện ra mọi việc thì lại giống như thiên vương lạnh lùng đi trừng trị những kẻ có tội.
Nếu muốn có vợ sớm một chút thì trăm ngàn lần không nên học loại hành vi này.
Minh Thù mỉm cười nhìn Nguyễn Tiểu Liên: “Về sau cô đi theo tôi, tôi sẽ che chở cho cô.”
Nguyễn Tiểu Liên: “???”
-
Thôi Du Tuệ nhìn chằm chằm Minh Thù dẫn cô gái tên Nguyễn Tiểu Liên đi loanh quanh ở đại sảnh, bà vô cùng cảnh giác, tuy rằng con gái nói giữa họ không có gì nhưng bây giờ nhìn vào thực sự không giống…
Chẳng lẽ thực sự là do gần đây bà áp ép buộc con gái quá rồi.
Nhưng giờ cô đã lớn như vậy rồi, cô cũng đủ lông đủ cánh mà bay đi rồi.
Mấy năm trước vì chuyện của Kiều Vận, bà căn bản không dám nhắc tới, thế nhưng Kiều Vận cũng đã đi được bốn năm rồi…
Thôi Du Tuệ nghĩ đến đứa con gái bất hạnh kia của mình, khóe mắt không nhịn được mà đỏ hoe.
Bà sau này không cần ép tiểu Khởi nữa rồi.
Gia sản của Kiều gia lớn như vậy, dù cho cô cả đời không lấy chồng đi chăng nữa thì Kiều gia cũng có thể nuôi cô.
Minh Thù hoàn toàn không biết mẹ ruột cô lại khổ não nhiều như vậy.
Tiệc rượu kết thúc, Minh Thù đưa Thôi Du Tuệ lên xe trước, sau đó mới kéo Nguyễn Tiểu Liên rời đi.
Bên ngoài hội trường có một chiếc xe đậu một cách khiêm tốn bên đường, người đàn ông trong xe nhìn người từ cửa chính bước ra, rồi bảo tài xế lái xe qua đó.
Đang muốn mở cửa sổ gọi cô, hắn lại thấy cô gái ở bên cạnh cô mở cửa một chiếc xe khác ra, rồi Nguyễn Tiểu Liên lên xe.
Sắc mặt người đàn ông tối sầm: “Đi điều tra một chút chuyện xảy ra ở tiệc rượu hôm nay.”
Tài xế kiêm trợ lý "vâng" một tiếng.
Minh Thù tự mình lái xe, lúc đầu cô không phát hiện ra có xe đuổi theo xe của mình, thế nhưng sau khi đi qua nhiều khúc rẽ, chiếc xe đằng sau đều bám đuôi theo.
“Chiếc xe phía sau là của Phong Hoành đúng không?”
Nghe Minh Thù nói vậy, Nguyễn Tiểu Liên bị dọa cho giật mình, một lát sau mới quay đầu về phía sau nhìn lại: “Đúng… là xe của anh ấy.”
Chính là chiếc xe kia đưa cô tới bữa tiệc rượu, ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
“Ha ha.” Minh Thù quay qua Nguyễn Tiểu Liên nháy mắt một cái: “Chúng ta bỏ rơi hắn vậy.”
Nguyễn Tiểu Liên: “…”
Mười mấy phút sau, không thấy bóng dáng chiếc xe phía sau nữa, Minh Thù mới giảm tốc độ lại: “Cô biết nấu cơm không?”
Việc hỏi câu hỏi này đối với cô là việc vô cùng quan trọng.
“Ủa…” Tại sao lại hỏi cô vấn đề này?
“Biết… Biết nấu.”
Hoàn cảnh của Nguyễn Tiểu Liên không tốt lắm, cha cô tàn tật không thể làm việc, mẹ cô bình thường chỉ có thể làm chút việc vặt, trong nhà còn có em trai cần phải đi học, vậy nên việc nấu cơm dĩ nhiên là rơi xuống đầu cô rồi.
Trước đây cô đã từng làm việc tại nhà hàng, đầu bếp ở đó rất tốt, cô có học qua một chút, người trong nhà đều nói đồ cô nấu ăn rất ngon…
Nguyễn Tiểu Liên phát hiện người bên cạnh mình cười rất vui vẻ, tựa như vừa nhặt được bảo bối gì vậy.
“Nhà cô còn có đồ ăn không? Có muốn mua chút thức ăn không? Cô biết nấu những món gì vậy? Tôi muốn ăn xương sườn kho…”
Nguyễn Tiểu Liên: “???” Vì sao lại nhắc đến đồ ăn chứ?
Nhà Nguyễn Tiểu Liên rất nhỏ, được chia thành ba phòng ngủ và một phòng khách, mẹ Nguyễn đang ở dưới ánh đèn sửa sang lại quần áo, thấy Nguyễn Tiểu Liên dẫn người trở về, lo lắng chào hỏi Minh Thù.
“Mời… Mời cháu uống nước.”
“Cháu cám ơn.”
Mẹ Nguyễn cười cười: “Tiểu Liên rất ít khi dẫn bạn về nhà…”
Mẹ Nguyễn và Thôi Du Tuệ tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng mẹ Nguyễn bị cuộc sống khó khăn bào mòn trở nên già nua.
Nguyễn Tiểu Liên nhìn Minh Thù, cũng không thấy trên mặt cô có vẻ mặt gì kỳ quái, cô nở nụ cười nhàn nhạt, lễ phép ôn hòa.
“Tiểu Liên đã về rồi sao?”
Trong phòng vang lên tiếng của người đàn ông, Nguyễn Tiểu Liên lên tiếng: “Cha, cha chưa đi nghỉ sao?”
“Ừm, cha vẫn chưa ngủ, con dẫn bạn về nhà à?”
“Vâng… Đúng vậy ạ…” Nguyễn Tiểu Liên lúng túng trả lời, bọn họ mới chỉ quen biết mấy tiếng trước, đâu được coi là bạn bè gì cơ chứ.
“Con nhớ chiêu đãi bạn cho tốt.” Cha Nguyễn dài dòng dặn dò Nguyễn Tiểu Liên.
-
Minh Thù ở nhà Nguyễn Tiểu Liên chỉ là ăn một bữa ăn khuya, thế nhưng Nguyễn Tiểu Liên hoàn toàn bị hù doạ bởi sức ăn của Minh Thù.
Cô không cần giữ gìn vóc dáng giống như những cô gái khác sao?
Đã đêm rồi mà còn ăn nhiều như vậy…
“Hôm nay thật cám ơn cô.” Nguyễn Tiểu Liên tiễn Minh Thù xuống dưới lầu.
“Không cần khách khí, ai bảo cô biết nấu cơm cơ chứ.” Minh Thù dựa vào xe, cười đến xán lạn.
“…” Nhưng mà trước đó cô cũng đâu có biết rằng tôi biết nấu cơm cơ chứ, câu này Nguyễn Tiểu Liên đương nhiên không dám nói ra rồi.
“Cái này… tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại giúp tôi?”
Minh Thù giơ tay lên, bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đỉnh đầu Nguyễn Tiểu Liên: “Những người con gái biết nấu cơm thì đều xứng đáng được giúp đỡ.”
Mãi đến khi xe của Minh Thù rời đi, Nguyễn Tiểu Liên vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cô ấy rốt cuộc làm sao có thể biết rằng cô biết nấu cơm chứ?
Khi Nguyễn Tiểu Liên quay về, mẹ Nguyễn đang dọn dẹp bàn ăn.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con dọn.”
Mẹ Nguyễn tránh né Nguyễn Tiểu Liên: “Con đi làm rất vất vả, con đi nghỉ ngơi đi cứ để mẹ dọn.”
Nguyễn Tiểu Liên hiểu tính cách của mẹ nên đành thương lượng: “Vậy con giúp mẹ, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Mẹ Nguyễn thở dài: “Đều do mẹ và cha vô dụng nên mới liên lụy đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy.” Nguyễn Tiểu Liên nhíu mày: “Con chưa từng nghĩ rằng hai người làm liên lụy đến con, không có hai người thì làm sao có con chứ?”
Mẹ Nguyễn thở dài.
“Vừa rồi vị Kiều tiểu thư kia… Mẹ nhìn không giống người bình thường, làm sao con lại quen biết người như vậy?”
“Con cũng chỉ mới quen biết cô ấy mấy tiếng mà thôi… Cô ấy giúp con, còn đưa con về nhà nữa.”
Mẹ Nguyễn vừa nghe tới việc Minh Thù giúp đỡ cô liền nói: “Vậy thì phải cám ơn người ta chứ.”
Nguyễn Tiểu Liên nhìn nước trong bồn rửa bát, một lát sau mới khẽ lắc đầu.
Nhìn qua có vẻ rất đắt…
“Không sao đâu, dù gì thì con nhỏ chết tiệt kia cũng không chịu mặc.” Người thông minh như Thôi Du Tuệ, nhận ra Nguyễn Tiểu Liên có chút không được tự nhiên.
“Không thể lãng phí đồ ta mất công chọn lựa như vậy được.”
Minh Thù đang cầm khay điểm tâm gật đầu.
Đúng đúng đúng.
Nguyễn Tiểu Liên có chút rụt rè, dường như vẫn cảm thấy người mình gặp có chút gì đó đáng sợ.
Làm gì có việc không hề quen biết mà lại giúp cô ra mặt, hơn nữa còn cho cô mượn quần áo.
“Tôi tên là Nguyễn Tiểu Liên…” Nguyễn Tiểu Liên chủ động giới thiệu.
Thôi Du Tuệ không có chút ấn tượng gì, nhưng vẫn nở nụ cười ôn hòa nói: “Tiểu Liên ư, người đáng yêu mà cái tên cũng thật đáng yêu…”
Bộ dạng kia nhìn vào dường như thực sự có quen biết cô ấy từ trước vậy.
Minh Thù: “…” Không thể hiểu được khả năng diễn xuất của mẹ cô.
Minh Thù đẩy Thôi Du Tuệ đang ngại ngùng nói chuyện kia đi chỗ khác, cô ngồi lên ghế hỏi Nguyễn Tiểu Liên đang đứng bên cạnh mân mê ngón tay: “Phong Hoành đâu?”
Nguyễn Tiểu Liên là nữ chính, Phong Hoành dĩ nhiên chính là nhân vật nam chính.
Tiệc rượu như thế này, ngoại trừ Phong Hoành ra thì ai có thể mang cô ấy tới đây chứ.
Biểu cảm của Nguyễn Tiểu Liên ngay lập tức thay đổi.
Trong lòng cũng không hề bất ngờ, vậy mới đúng chứ, cô gái xinh đẹp như vậy làm sao có thể vô duyên vô cớ mà giúp cô ra mặt được.
Đáy mắt Nguyễn Tiểu Liên có chút phức tạp, tựa như nhẫn nhịn sự phẫn nộ, lại tựa như có chút mất mát: “Cô có quen biết Phong tiên sinh ư?”
“Không quen.”
Nguyễn Tiểu Liên: “…”
“Không phải hắn đưa cô tới đây sao?”
Nguyễn Tiểu Liên ngón tay bấm chặt đến trắng bệch, móng tay in hằn lên những dấu vết thật sâu.
“… Đúng.” Phong Hoành đưa cô đến đây, nhưng bọn họ cãi nhau ầm ĩ một trận sau đó hắn bỏ lại cô ở đây.
Vốn dĩ cô muốn rời đi, ai ngờ lại bị hai cô gái kia giữ cô lại rồi đề nghị giúp đỡ cô, Nguyễn Tiểu Liên cũng không suy nghĩ gì nhiều, ai ngờ bọn họ lại muốn làm cô mất mặt.
Minh Thù lại hỏi: “Hắn đâu?”
Nguyễn Tiểu Liên hít sâu một hơi: “Đi rồi.”
“À.” nhân vật nam chính thường sẽ làm chuyện như vậy, sau đó khi phát hiện ra mọi việc thì lại giống như thiên vương lạnh lùng đi trừng trị những kẻ có tội.
Nếu muốn có vợ sớm một chút thì trăm ngàn lần không nên học loại hành vi này.
Minh Thù mỉm cười nhìn Nguyễn Tiểu Liên: “Về sau cô đi theo tôi, tôi sẽ che chở cho cô.”
Nguyễn Tiểu Liên: “???”
-
Thôi Du Tuệ nhìn chằm chằm Minh Thù dẫn cô gái tên Nguyễn Tiểu Liên đi loanh quanh ở đại sảnh, bà vô cùng cảnh giác, tuy rằng con gái nói giữa họ không có gì nhưng bây giờ nhìn vào thực sự không giống…
Chẳng lẽ thực sự là do gần đây bà áp ép buộc con gái quá rồi.
Nhưng giờ cô đã lớn như vậy rồi, cô cũng đủ lông đủ cánh mà bay đi rồi.
Mấy năm trước vì chuyện của Kiều Vận, bà căn bản không dám nhắc tới, thế nhưng Kiều Vận cũng đã đi được bốn năm rồi…
Thôi Du Tuệ nghĩ đến đứa con gái bất hạnh kia của mình, khóe mắt không nhịn được mà đỏ hoe.
Bà sau này không cần ép tiểu Khởi nữa rồi.
Gia sản của Kiều gia lớn như vậy, dù cho cô cả đời không lấy chồng đi chăng nữa thì Kiều gia cũng có thể nuôi cô.
Minh Thù hoàn toàn không biết mẹ ruột cô lại khổ não nhiều như vậy.
Tiệc rượu kết thúc, Minh Thù đưa Thôi Du Tuệ lên xe trước, sau đó mới kéo Nguyễn Tiểu Liên rời đi.
Bên ngoài hội trường có một chiếc xe đậu một cách khiêm tốn bên đường, người đàn ông trong xe nhìn người từ cửa chính bước ra, rồi bảo tài xế lái xe qua đó.
Đang muốn mở cửa sổ gọi cô, hắn lại thấy cô gái ở bên cạnh cô mở cửa một chiếc xe khác ra, rồi Nguyễn Tiểu Liên lên xe.
Sắc mặt người đàn ông tối sầm: “Đi điều tra một chút chuyện xảy ra ở tiệc rượu hôm nay.”
Tài xế kiêm trợ lý "vâng" một tiếng.
Minh Thù tự mình lái xe, lúc đầu cô không phát hiện ra có xe đuổi theo xe của mình, thế nhưng sau khi đi qua nhiều khúc rẽ, chiếc xe đằng sau đều bám đuôi theo.
“Chiếc xe phía sau là của Phong Hoành đúng không?”
Nghe Minh Thù nói vậy, Nguyễn Tiểu Liên bị dọa cho giật mình, một lát sau mới quay đầu về phía sau nhìn lại: “Đúng… là xe của anh ấy.”
Chính là chiếc xe kia đưa cô tới bữa tiệc rượu, ấn tượng vẫn còn khắc sâu.
“Ha ha.” Minh Thù quay qua Nguyễn Tiểu Liên nháy mắt một cái: “Chúng ta bỏ rơi hắn vậy.”
Nguyễn Tiểu Liên: “…”
Mười mấy phút sau, không thấy bóng dáng chiếc xe phía sau nữa, Minh Thù mới giảm tốc độ lại: “Cô biết nấu cơm không?”
Việc hỏi câu hỏi này đối với cô là việc vô cùng quan trọng.
“Ủa…” Tại sao lại hỏi cô vấn đề này?
“Biết… Biết nấu.”
Hoàn cảnh của Nguyễn Tiểu Liên không tốt lắm, cha cô tàn tật không thể làm việc, mẹ cô bình thường chỉ có thể làm chút việc vặt, trong nhà còn có em trai cần phải đi học, vậy nên việc nấu cơm dĩ nhiên là rơi xuống đầu cô rồi.
Trước đây cô đã từng làm việc tại nhà hàng, đầu bếp ở đó rất tốt, cô có học qua một chút, người trong nhà đều nói đồ cô nấu ăn rất ngon…
Nguyễn Tiểu Liên phát hiện người bên cạnh mình cười rất vui vẻ, tựa như vừa nhặt được bảo bối gì vậy.
“Nhà cô còn có đồ ăn không? Có muốn mua chút thức ăn không? Cô biết nấu những món gì vậy? Tôi muốn ăn xương sườn kho…”
Nguyễn Tiểu Liên: “???” Vì sao lại nhắc đến đồ ăn chứ?
Nhà Nguyễn Tiểu Liên rất nhỏ, được chia thành ba phòng ngủ và một phòng khách, mẹ Nguyễn đang ở dưới ánh đèn sửa sang lại quần áo, thấy Nguyễn Tiểu Liên dẫn người trở về, lo lắng chào hỏi Minh Thù.
“Mời… Mời cháu uống nước.”
“Cháu cám ơn.”
Mẹ Nguyễn cười cười: “Tiểu Liên rất ít khi dẫn bạn về nhà…”
Mẹ Nguyễn và Thôi Du Tuệ tuổi tác cũng không hơn kém bao nhiêu, nhưng mẹ Nguyễn bị cuộc sống khó khăn bào mòn trở nên già nua.
Nguyễn Tiểu Liên nhìn Minh Thù, cũng không thấy trên mặt cô có vẻ mặt gì kỳ quái, cô nở nụ cười nhàn nhạt, lễ phép ôn hòa.
“Tiểu Liên đã về rồi sao?”
Trong phòng vang lên tiếng của người đàn ông, Nguyễn Tiểu Liên lên tiếng: “Cha, cha chưa đi nghỉ sao?”
“Ừm, cha vẫn chưa ngủ, con dẫn bạn về nhà à?”
“Vâng… Đúng vậy ạ…” Nguyễn Tiểu Liên lúng túng trả lời, bọn họ mới chỉ quen biết mấy tiếng trước, đâu được coi là bạn bè gì cơ chứ.
“Con nhớ chiêu đãi bạn cho tốt.” Cha Nguyễn dài dòng dặn dò Nguyễn Tiểu Liên.
-
Minh Thù ở nhà Nguyễn Tiểu Liên chỉ là ăn một bữa ăn khuya, thế nhưng Nguyễn Tiểu Liên hoàn toàn bị hù doạ bởi sức ăn của Minh Thù.
Cô không cần giữ gìn vóc dáng giống như những cô gái khác sao?
Đã đêm rồi mà còn ăn nhiều như vậy…
“Hôm nay thật cám ơn cô.” Nguyễn Tiểu Liên tiễn Minh Thù xuống dưới lầu.
“Không cần khách khí, ai bảo cô biết nấu cơm cơ chứ.” Minh Thù dựa vào xe, cười đến xán lạn.
“…” Nhưng mà trước đó cô cũng đâu có biết rằng tôi biết nấu cơm cơ chứ, câu này Nguyễn Tiểu Liên đương nhiên không dám nói ra rồi.
“Cái này… tôi muốn hỏi một chút, tại sao cô lại giúp tôi?”
Minh Thù giơ tay lên, bàn tay ấm áp đặt nhẹ lên đỉnh đầu Nguyễn Tiểu Liên: “Những người con gái biết nấu cơm thì đều xứng đáng được giúp đỡ.”
Mãi đến khi xe của Minh Thù rời đi, Nguyễn Tiểu Liên vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Cô ấy rốt cuộc làm sao có thể biết rằng cô biết nấu cơm chứ?
Khi Nguyễn Tiểu Liên quay về, mẹ Nguyễn đang dọn dẹp bàn ăn.
“Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, để con dọn.”
Mẹ Nguyễn tránh né Nguyễn Tiểu Liên: “Con đi làm rất vất vả, con đi nghỉ ngơi đi cứ để mẹ dọn.”
Nguyễn Tiểu Liên hiểu tính cách của mẹ nên đành thương lượng: “Vậy con giúp mẹ, như vậy sẽ nhanh hơn một chút.”
Mẹ Nguyễn thở dài: “Đều do mẹ và cha vô dụng nên mới liên lụy đến con.”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy.” Nguyễn Tiểu Liên nhíu mày: “Con chưa từng nghĩ rằng hai người làm liên lụy đến con, không có hai người thì làm sao có con chứ?”
Mẹ Nguyễn thở dài.
“Vừa rồi vị Kiều tiểu thư kia… Mẹ nhìn không giống người bình thường, làm sao con lại quen biết người như vậy?”
“Con cũng chỉ mới quen biết cô ấy mấy tiếng mà thôi… Cô ấy giúp con, còn đưa con về nhà nữa.”
Mẹ Nguyễn vừa nghe tới việc Minh Thù giúp đỡ cô liền nói: “Vậy thì phải cám ơn người ta chứ.”
Nguyễn Tiểu Liên nhìn nước trong bồn rửa bát, một lát sau mới khẽ lắc đầu.
/1666
|