Minh Thù trở về kêu người điều tra chiếc xe kia, theo dõi được một lúc thì chiếc xe đó đã biến mất.
Căn bản không điều tra được là ai làm.
Người khác không điều tra được, thế nhưng Hài Hòa Hiệu điều tra được.
Nhưng Hài Hòa Hiệu không chịu phối hợp.
Vì không có giá trị thù hận.
Đối với việc không có giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu từ trước đến nay đều từ chối, vô cùng có nguyên tắc tuyệt đối không lay chuyển được.
Hài Hòa Hiệu không phối hợp, Minh Thù không làm gì được nó, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Trên thế giới này, không có đồ ăn vặt... chuyện mà tiền làm không được, cho dù có đó cũng là vì không đủ tiền!
"Ừ, điều tra được lập tức gọi cho tôi."
Nếu như chiếc xe kia chỉ là vô tình gây sự, cô bỏ qua lười quan tâm, dù sao tự mình tiểu yêu tinh cũng có thể giải quyết, thế nhưng chiếc xe kia là muốn mạng của tiểu yêu tinh.
Minh Thù cúp điện thoại, hoang mang đi xuống lầu.
Thường ngày đã sớm không thấy bóng dáng Kiều Thành nhưng hôm nay lại ở nhà.
"Cha!" Minh Thù nhanh chóng lao xuống lầu: "Đây là kem con mua!"
Kiều Thành đang ăn kem gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?"
Minh Thù: “...” Ngươi ăn kem của ta, còn hỏi ta sao vậy!
Đánh nhau với cha xử lý mấy năm?
Kiều Thành hết sức chăm chú nói yêu cầu: "Cha không thích vị sô cô la, lần sau nhớ mua vị ô mai."
Minh Thù: “...”
Đường đường là một người đàn ông lại ăn vị ô mai cái gì chứ!
“Mẹ, mẹ...” Minh Thù nhìn lên lầu gọi.
"Suỵt suỵt! Đừng gọi!" Kiều Thành xua tay với Minh Thù.
"Sáng sớm làm cái gì?" Thôi Du Tuệ đang trang điểm từ trong phòng đi ra: “Cha con hai người sao nữa?”
Lúc Thôi Du Tuệ đi ra, Kiều Thành đã đẩy kem qua phía Minh Thù, cầm lấy báo bên cạnh giả bộ đọc.
Minh Thù: “...”
"Tiểu Khởi, mới sáng sớm sao lại ăn kem?"
Minh Thù chỉ Kiều Thành: "Chồng mẹ ăn."
Thôi Du Tuệ thấy khóe miệng Kiều Thành chưa kịp liếm sạch sô cô la: “Giỏi lắm Kiều Thành, lời tôi nói với ông, ông xem là gió thoảng bên tai đúng không?”
Kiều Thành bị Thôi Du Tuệ nhéo lỗ tai dạy dỗ một trận.
Sau cùng Kiều Thành u oán trừng mắt nhìn Minh Thù, con gái ruột đó!
Thôi Du Tuệ hỏi Kiều Thành: "Ngày hôm nay không lên công ty sao?"
"Lão Trịnh qua đây." Kiều Thành nói: "Buổi trưa em làm nhiều đồ ăn một chút.”
“Ừ, được thôi.” Thôi Du Tuệ đồng ý.
Trong nhà không có người giúp việc, đều do Thôi Du Tuệ tự mình lo liệu, cho nên trang điểm xong Thôi Du Tuệ liền đi ra ngoài mua thức ăn.
Minh Thù thay quần áo xong đi xuống, lão Trịnh trong miệng Kiều Thành đã tới đang nói chuyện với Kiều Thành.
Nguyên chủ cũng biết hắn, Trịnh Quang Minh. Nghe nói là bạn học cũ của Kiều Thành và Thôi Du Tuệ, quan hệ cực kỳ tốt.
"Tiểu Khởi, tại sao không chào vậy?"
Minh Thù gật đầu: "Chú Trịnh."
Người đàn ông có vài phần nho nhã mỉm cười, người lớn hòa ái dễ gần: "Tiểu Khởi, đã lâu không thấy qua, đã trưởng xinh đẹp hơn nhiều rồi. Chú Trịnh mang quà đến cho con, đến xem có thích hay không?"
Trịnh Quang Minh đưa cho Minh Thù một sợi dây chuyền, nhìn ra được giá trị không nhỏ.
“Cám ơn chú Trịnh.”
Trịnh Quang Minh thở một hơi: "Thích là tốt rồi, chú còn sợ cháu không thích, cũng không biết các cô gái bây giờ thích gì."
Minh Thù và Trịnh Quang Minh trò chuyện vài câu rồi cô chạy vào phòng bếp.
Mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Trịnh Quang Minh và Kiều Thành.
"Năm nay tiểu Khởi học năm bốn đại học đúng không?"
"Đúng vậy, sắp tốt nghiệp rồi, cả ngày nó mải mê cái quán bar kia, kêu nó tới công ty thực tập cũng không tới."
"Trẻ con mà, còn thích chơi đùa..."
Kiều Thành và Trịnh Quang Minh nói chuyện công việc, Minh Thù nghe chốc lát đã không có hứng thú, trở về ngủ đến bữa cơm trưa.
-
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Úc Đình.]
[Nhiệm vụ ẩn: Tôi có đặc thù mở tiệm kỹ xảo.]
Minh Thù: “...”
Minh Thù mới vừa bước vào Khởi Vận, Hài Hòa Hiệu liền xông ra.
Cái này là đồ chơi gì?
Cái gì gọi là đặc thù mở tiệm kỹ xảo?
[Gợi ý: Làm cho đồng nghiệp không thể kiếm được tiền.]
Minh Thù: “...”
Ngoại trừ cái loại tổ nghiệp gia truyền Nhan Tuyết này ra, những người có thể mở cửa hàng kiểu này, ai mà không có người chống lưng?
Trẫm cũng sợ bị chém chết đầu đường mà.
Hài Hòa Hiệu một ngày không giựt dây trẫm làm chuyện xấu, ngươi sẽ không thoải mái.
Lúc này vừa mới bắt đầu làm việc, người trong quầy bar còn chưa nhiều, Minh Thù chạy ra phía sau, trong sự kháng nghị của đám phục vụ thành công lấy được đồ ăn.
"Chị Khởi, có phải chị có thai hay không?" Một chàng trai đáng yêu liếc bụng Minh Thù.
Minh Thù cũng không tức giận, chỉ là cười híp mắt hỏi: "Từ lúc nào con người có thể tự sinh sôi nảy nở?"
Chàng trai chợt nhớ ra rằng, bà chủ của bọn họ chưa hề có một đối tượng nào.
Lập tức đồng tình liếc nhìn cô một cái, sau đó bưng đồ đi.
Minh Thù: “...” Vì sao đột nhiên đồng tình trẫm?
Minh Thù đang suy nghĩ làm sao để cho đồng nghiệp không thể kiếm tiền, lúc đi ra ban nhạc Kinh Thiên đã bắt đầu biễu diễn.
Ngày hôm nay có vẻ trạng thái của ban nhạc Kinh Thiên không tốt lắm, sai lầm nhiều lần nhưng bầu không khí rất bùng nổ, cũng không có ai để ý những sai lầm nhỏ này.
Úc Kinh từ sân khấu đi xuống, Minh Thù dựa vào bên cạnh: "Cậu không cần bàn tay này nữa sao?”
Mới vừa rồi còn lạnh lẽo, trong giây lát Úc Kinh biến sắc: “Tay của tôi ở trên người tôi, muốn hay không cần cô quản sao?”
Úc Kinh nói xong lại có chút phiền muộn.
Giọng Minh Thù tùy ý: "Không quản được, thế nhưng nếu tay cậu không ổn, chỗ làm ăn này của tôi có thể sẽ chịu ảnh hưởng, thân là chủ tôi phải nhắc nhở cậu."
"Không có tôi, cô vẫn có thể tìm người khác, không có chuyện gì là không được." Lúc Úc Kinh nói câu này, phảng phất có chút mỉa mai, mỗi một chữ thốt ra đều ác liệt: "Tránh ra."
Minh Thù vô tội buông tay: "Chàng trai à, tôi không có chặn đường cậu mà?"
Cô đứng sát mép, vị trí này của bọn họ có thể cản Úc Kinh, thế nhưng bên cạnh hoàn toàn có thể đi qua.
Chỉ cần hắn đi qua bên cạnh hai bước.
Úc Kinh tức giận: "Tôi phải đi từ bên này, thế nào?"
"Không thế nào cả." Minh Thù nghiêng người, đôi mắt liếc nhìn ánh sáng trên sân khấu, âm trầm: "Trừ tiền lương mà thôi."
Úc Kinh: “...”
“Bà nó!”
Úc Kinh đột nhiên tức giận, vừa lúc Bành Phái đi qua bị dọa giật mình: "Đại ca... Sao anh lại nói chuyện thô tục như vậy?"
Úc Kinh quay đầu trừng Bành Phái.
Bành Phái: “...”
Đợi Úc Kinh tức giận rời khỏi, Bành Phái ngơ ngác nhìn về phía Minh Thù: "Chị Khởi, đại ca sao vậy?"
“Không phải tỏ tình với cậu thất bại sao?”
Bành Phái sợ hãi: "Không có, làm sao có thể... Không phải... Làm sao chị biết chuyện này?"
"Nghe thấy."
"Đêm qua chị cũng ở đó?” Bành Phái càng kinh sợ: "Chị ở chung với đại ca? Đêm qua đại ca đã xảy ra chuyện gì?"
Ngày hôm qua lúc Úc Kinh quay lại, cả người giống như là muốn bùng nổ, bọn họ vất vả lắm mới khuyên nhủ được.
"Không có xảy ra gì cả."
"Không có xảy ra là cái gì?"
"Là không có xảy ra gì cả."
"Không thể nào, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chị Khởi, chị nói cho tôi biết đi đêm qua đại ca đã trải qua cái gì?"
Minh Thù nhướng mày mỉm cười: "Tôi không nói cho cậu biết."
Bành Phái: “...”
Sao trước đây hắn không hề cảm thấy vợ đại ca như thế này chứ?
Căn bản không điều tra được là ai làm.
Người khác không điều tra được, thế nhưng Hài Hòa Hiệu điều tra được.
Nhưng Hài Hòa Hiệu không chịu phối hợp.
Vì không có giá trị thù hận.
Đối với việc không có giá trị thù hận, Hài Hòa Hiệu từ trước đến nay đều từ chối, vô cùng có nguyên tắc tuyệt đối không lay chuyển được.
Hài Hòa Hiệu không phối hợp, Minh Thù không làm gì được nó, chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Trên thế giới này, không có đồ ăn vặt... chuyện mà tiền làm không được, cho dù có đó cũng là vì không đủ tiền!
"Ừ, điều tra được lập tức gọi cho tôi."
Nếu như chiếc xe kia chỉ là vô tình gây sự, cô bỏ qua lười quan tâm, dù sao tự mình tiểu yêu tinh cũng có thể giải quyết, thế nhưng chiếc xe kia là muốn mạng của tiểu yêu tinh.
Minh Thù cúp điện thoại, hoang mang đi xuống lầu.
Thường ngày đã sớm không thấy bóng dáng Kiều Thành nhưng hôm nay lại ở nhà.
"Cha!" Minh Thù nhanh chóng lao xuống lầu: "Đây là kem con mua!"
Kiều Thành đang ăn kem gật đầu: "Đúng vậy, sao vậy?"
Minh Thù: “...” Ngươi ăn kem của ta, còn hỏi ta sao vậy!
Đánh nhau với cha xử lý mấy năm?
Kiều Thành hết sức chăm chú nói yêu cầu: "Cha không thích vị sô cô la, lần sau nhớ mua vị ô mai."
Minh Thù: “...”
Đường đường là một người đàn ông lại ăn vị ô mai cái gì chứ!
“Mẹ, mẹ...” Minh Thù nhìn lên lầu gọi.
"Suỵt suỵt! Đừng gọi!" Kiều Thành xua tay với Minh Thù.
"Sáng sớm làm cái gì?" Thôi Du Tuệ đang trang điểm từ trong phòng đi ra: “Cha con hai người sao nữa?”
Lúc Thôi Du Tuệ đi ra, Kiều Thành đã đẩy kem qua phía Minh Thù, cầm lấy báo bên cạnh giả bộ đọc.
Minh Thù: “...”
"Tiểu Khởi, mới sáng sớm sao lại ăn kem?"
Minh Thù chỉ Kiều Thành: "Chồng mẹ ăn."
Thôi Du Tuệ thấy khóe miệng Kiều Thành chưa kịp liếm sạch sô cô la: “Giỏi lắm Kiều Thành, lời tôi nói với ông, ông xem là gió thoảng bên tai đúng không?”
Kiều Thành bị Thôi Du Tuệ nhéo lỗ tai dạy dỗ một trận.
Sau cùng Kiều Thành u oán trừng mắt nhìn Minh Thù, con gái ruột đó!
Thôi Du Tuệ hỏi Kiều Thành: "Ngày hôm nay không lên công ty sao?"
"Lão Trịnh qua đây." Kiều Thành nói: "Buổi trưa em làm nhiều đồ ăn một chút.”
“Ừ, được thôi.” Thôi Du Tuệ đồng ý.
Trong nhà không có người giúp việc, đều do Thôi Du Tuệ tự mình lo liệu, cho nên trang điểm xong Thôi Du Tuệ liền đi ra ngoài mua thức ăn.
Minh Thù thay quần áo xong đi xuống, lão Trịnh trong miệng Kiều Thành đã tới đang nói chuyện với Kiều Thành.
Nguyên chủ cũng biết hắn, Trịnh Quang Minh. Nghe nói là bạn học cũ của Kiều Thành và Thôi Du Tuệ, quan hệ cực kỳ tốt.
"Tiểu Khởi, tại sao không chào vậy?"
Minh Thù gật đầu: "Chú Trịnh."
Người đàn ông có vài phần nho nhã mỉm cười, người lớn hòa ái dễ gần: "Tiểu Khởi, đã lâu không thấy qua, đã trưởng xinh đẹp hơn nhiều rồi. Chú Trịnh mang quà đến cho con, đến xem có thích hay không?"
Trịnh Quang Minh đưa cho Minh Thù một sợi dây chuyền, nhìn ra được giá trị không nhỏ.
“Cám ơn chú Trịnh.”
Trịnh Quang Minh thở một hơi: "Thích là tốt rồi, chú còn sợ cháu không thích, cũng không biết các cô gái bây giờ thích gì."
Minh Thù và Trịnh Quang Minh trò chuyện vài câu rồi cô chạy vào phòng bếp.
Mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện của Trịnh Quang Minh và Kiều Thành.
"Năm nay tiểu Khởi học năm bốn đại học đúng không?"
"Đúng vậy, sắp tốt nghiệp rồi, cả ngày nó mải mê cái quán bar kia, kêu nó tới công ty thực tập cũng không tới."
"Trẻ con mà, còn thích chơi đùa..."
Kiều Thành và Trịnh Quang Minh nói chuyện công việc, Minh Thù nghe chốc lát đã không có hứng thú, trở về ngủ đến bữa cơm trưa.
-
[Nhiệm vụ phụ: Thu hoạch giá trị thù hận của Úc Đình.]
[Nhiệm vụ ẩn: Tôi có đặc thù mở tiệm kỹ xảo.]
Minh Thù: “...”
Minh Thù mới vừa bước vào Khởi Vận, Hài Hòa Hiệu liền xông ra.
Cái này là đồ chơi gì?
Cái gì gọi là đặc thù mở tiệm kỹ xảo?
[Gợi ý: Làm cho đồng nghiệp không thể kiếm được tiền.]
Minh Thù: “...”
Ngoại trừ cái loại tổ nghiệp gia truyền Nhan Tuyết này ra, những người có thể mở cửa hàng kiểu này, ai mà không có người chống lưng?
Trẫm cũng sợ bị chém chết đầu đường mà.
Hài Hòa Hiệu một ngày không giựt dây trẫm làm chuyện xấu, ngươi sẽ không thoải mái.
Lúc này vừa mới bắt đầu làm việc, người trong quầy bar còn chưa nhiều, Minh Thù chạy ra phía sau, trong sự kháng nghị của đám phục vụ thành công lấy được đồ ăn.
"Chị Khởi, có phải chị có thai hay không?" Một chàng trai đáng yêu liếc bụng Minh Thù.
Minh Thù cũng không tức giận, chỉ là cười híp mắt hỏi: "Từ lúc nào con người có thể tự sinh sôi nảy nở?"
Chàng trai chợt nhớ ra rằng, bà chủ của bọn họ chưa hề có một đối tượng nào.
Lập tức đồng tình liếc nhìn cô một cái, sau đó bưng đồ đi.
Minh Thù: “...” Vì sao đột nhiên đồng tình trẫm?
Minh Thù đang suy nghĩ làm sao để cho đồng nghiệp không thể kiếm tiền, lúc đi ra ban nhạc Kinh Thiên đã bắt đầu biễu diễn.
Ngày hôm nay có vẻ trạng thái của ban nhạc Kinh Thiên không tốt lắm, sai lầm nhiều lần nhưng bầu không khí rất bùng nổ, cũng không có ai để ý những sai lầm nhỏ này.
Úc Kinh từ sân khấu đi xuống, Minh Thù dựa vào bên cạnh: "Cậu không cần bàn tay này nữa sao?”
Mới vừa rồi còn lạnh lẽo, trong giây lát Úc Kinh biến sắc: “Tay của tôi ở trên người tôi, muốn hay không cần cô quản sao?”
Úc Kinh nói xong lại có chút phiền muộn.
Giọng Minh Thù tùy ý: "Không quản được, thế nhưng nếu tay cậu không ổn, chỗ làm ăn này của tôi có thể sẽ chịu ảnh hưởng, thân là chủ tôi phải nhắc nhở cậu."
"Không có tôi, cô vẫn có thể tìm người khác, không có chuyện gì là không được." Lúc Úc Kinh nói câu này, phảng phất có chút mỉa mai, mỗi một chữ thốt ra đều ác liệt: "Tránh ra."
Minh Thù vô tội buông tay: "Chàng trai à, tôi không có chặn đường cậu mà?"
Cô đứng sát mép, vị trí này của bọn họ có thể cản Úc Kinh, thế nhưng bên cạnh hoàn toàn có thể đi qua.
Chỉ cần hắn đi qua bên cạnh hai bước.
Úc Kinh tức giận: "Tôi phải đi từ bên này, thế nào?"
"Không thế nào cả." Minh Thù nghiêng người, đôi mắt liếc nhìn ánh sáng trên sân khấu, âm trầm: "Trừ tiền lương mà thôi."
Úc Kinh: “...”
“Bà nó!”
Úc Kinh đột nhiên tức giận, vừa lúc Bành Phái đi qua bị dọa giật mình: "Đại ca... Sao anh lại nói chuyện thô tục như vậy?"
Úc Kinh quay đầu trừng Bành Phái.
Bành Phái: “...”
Đợi Úc Kinh tức giận rời khỏi, Bành Phái ngơ ngác nhìn về phía Minh Thù: "Chị Khởi, đại ca sao vậy?"
“Không phải tỏ tình với cậu thất bại sao?”
Bành Phái sợ hãi: "Không có, làm sao có thể... Không phải... Làm sao chị biết chuyện này?"
"Nghe thấy."
"Đêm qua chị cũng ở đó?” Bành Phái càng kinh sợ: "Chị ở chung với đại ca? Đêm qua đại ca đã xảy ra chuyện gì?"
Ngày hôm qua lúc Úc Kinh quay lại, cả người giống như là muốn bùng nổ, bọn họ vất vả lắm mới khuyên nhủ được.
"Không có xảy ra gì cả."
"Không có xảy ra là cái gì?"
"Là không có xảy ra gì cả."
"Không thể nào, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, chị Khởi, chị nói cho tôi biết đi đêm qua đại ca đã trải qua cái gì?"
Minh Thù nhướng mày mỉm cười: "Tôi không nói cho cậu biết."
Bành Phái: “...”
Sao trước đây hắn không hề cảm thấy vợ đại ca như thế này chứ?
/1666
|