Thích Hồng Vệ không hiểu vì sao Minh Thù không thích Vinh Hoa công chúa, nhưng phải một mực muốn nhìn thấy Vinh Hoa công chúa, nếu không cho nhìn một giây sau bức tranh kia liền bị hủy đi.
Tuy rằng, hắn cảm giác mình có tám mươi phần trăm nắm chắc, có thể giành lại bức tranh, nhưng lỡ đâu...
Thích Hồng Vệ cho người mang Vinh Hoa công chúa đến, Minh Thù tùy ý cuộn tròn bức tranh lại, cúi mặt tiếp tục ăn món ăn:
"Nhắc nhở ngươi một chút, ta ăn xong mấy thứ này nếu ngươi còn không mang người đến, ta liền xé tranh. Cho ta chút trà, cảm tạ."
Thích Hồng Vệ: "..."
Rõ ràng, ngay từ đầu quyền chủ đạo nằm trên tay hắn, làm sao xoay người một cái liền đổi rồi?
Thích Hồng Vệ đột nhiên nghĩ đến trước đây thật lâu, có người nói cho hắn nghe một câu.
Không có gì quan tâm, liền không kiêng dè gì. Không kiêng dè gì, sẽ không sợ hãi. Không sợ hãi, mới có thể kiêu ngạo trước quần hùng, làm chúa tể trời đất.
Nàng tựa như loại người như vậy.
Dường như, không có thứ gì quan tâm, thậm chí là tính mạng mình nàng ta cũng không để ý, nàng không hề phòng bị, ở đâu cũng có kẽ hở, tùy tiện một người cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.
Nhưng thật sự, sâu trong lòng hắn ngăn cản chính mình, không nên tự ý hành động.
Thích Hồng Vệ rất thông minh, lúc Minh Thù sắp ăn xong mà vẫn chưa mang Vinh Hoa công chúa đến, hắn tiếp tục cho người làm thêm hai bàn thức ăn. Minh Thù chỉ liếc hắn một cái, nhưng không phản đối.
Thích Hồng Vệ: "..."
Sợ là nàng tới chỉ để ăn đồ của hắn.
Vinh Hoa công chúa bị người trùm đầu dẫn tới, cả người không có sức lực cần người dìu mới có thể đứng vững.
Thích Hồng vệ kéo miếng vải đen che Vinh Hoa công chúa xuống, đột nhiên ánh sáng mạnh chiếu đến, làm Vinh Hoa công chúa hơi không thích ứng, nước mắt lả tả rơi xuống.
Một lúc sau, Vinh Hoa công chúa mới thích ứng, còn không biết mình ở nơi nào, liếc mắt nhìn thấy Minh Thù nhàn nhã ngồi đối diện, đôi mắt Vinh Hoa công chúa trừng lớn. Thế nhưng miệng bị nhét vải, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng.
"Ô ô ô..."
Lại là nàng ta.
Nàng lại cấu kết với những người này bắt cóc mình, sao phụ hoàng còn chưa tới cứu mình.
Minh Thù giương mắt quan sát Vinh Hoa công chúa một phen, ngoại trừ trang phục có hơi bẩn, nhìn qua cũng không bị ngược đãi gì.
Người Thích Hồng Vệ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu, hắn nhìn về phía bên bờ:
"Trấn Quốc công chúa không ngại ta lái thuyền đi?"
"Người hoàng đế đến rồi?" Minh Thù hỏi.
"Ta cho rằng hắn và Trấn Quốc công chúa đến cùng nhau."
Ban đầu là hắn nghĩ vậy, nhưng từ tin tức mới nghe nàng là một mình tới, hoàng đế biết nàng tới, cho nên mới phái người đến.
"Ta với ai đó không phải chung một phe."
Thuyền lớn xa hoa nạm vàng của trẫm, không phải ai cũng có thể lên.
"Ta không ngại."
Thích Hồng Vệ tự động lý giải, phất tay ý bảo lái thuyền.
Thuyền chậm rãi rời bến, cấm vệ quân từ những đường khác nhau lao tới, Vinh Hoa công chúa tức khắc giãy giụa:
"Ô ô ô..."
Cứu ta, mau cứu ta.
Ta ở chỗ này!
Nhưng mà cấm vệ quân bên kia, chỉ đứng nhìn vào thuyền đang rời bến.
Thích Hồng Vệ nhìn về phía Minh Thù:
"Tại hạ có đề nghị, chẳng hay Trấn Quốc công chúa muốn nghe không?"
Minh Thù vỗ vỗ tay, đặt bức tranh nằm ngang trên đầu gối, nâng cằm cười nhạt:
"Dù ta không nghe, ngươi cũng không nói sao? Nói nghe một chút."
"Ô ô ô..."
Bị người làm lơ, Vinh Hoa công chúa dùng sức giãy giụa, nhưng người phía sau mạnh mẽ giữ nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và cấm vệ quân trên bờ cách nhau ngày càng xa.
Cứu ta!
Vì sao không cứu ta!
Thích Hồng Vệ liếc mắt nhìn Vinh Hoa công chúa, nói:
"Hiện tại hoàng thất kiêng kỵ Thần Thiên Từ, cũng không dám làm gì. Tuy các ngươi có bản lĩnh thông thiên, nhưng cũng không dùng được, cả ngày chỉ có thể ở trong Thần Thiên Từ. Chỉ cần Trấn Quốc công chúa bằng lòng, ta ở bên này lúc nào cũng hoan nghênh, đảm bảo các ngươi ở bên ta có thể tự do tự tại hơn nhiều."
Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu Trấn Quốc công chúa có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra."
Nếu như có thể mượn hơi Thần Thiên Từ, hà tất đối địch cùng Thần Thiên Từ?
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi đem ngôi vị hoàng đế cho ta, thế nào?"
"Phụt..."
Mọi người vây xem trợn to mắt, cái này gọi là đơn giản? Ngôi vị hoàng đế cho ngươi ngồi, vậy bọn họ lăn lộn lâu như vậy, tranh đấu giành thiên hạ không phải uổng phí sao, vậy chẳng phải là làm áo cưới cho người khác sao?
Nữ nhân này đúng là điên rồi.
Thích Hồng Vệ có thể làm đến bước này, hẳn không phải kẻ ngốc, biết Minh Thù đây là ám chỉ từ chối mình.
"Đã như vậy, chúng ta liền đàm phán trao đổi?"
Vốn ngay từ đầu không có ý định mượn hơi, bị từ chối cũng là trong dự liệu của Thích Hồng Vệ.
"Ai nói ta muốn trao đổi con tin."
Minh Thù buồn cười nhìn hắn: "Từ lúc ta xuất hiện đến giờ, ta cũng không nói qua là tới trao đổi con tin."
"..."
Vậy là ngươi đến ăn đồ ăn của ta sao? Thích Hồng Vệ sắp bị tức đến bật cười, hắn đưa tay đỡ trán, hít sâu:
"Trấn Quốc công chúa không phải tới trao đổi Vinh Hoa công chúa, vậy ngươi tới nơi này có gì phải làm sao?"
"Tới nhìn Vinh Hoa công chúa như thế nào, thấy nàng không được tốt, ta an tâm."
"Ô ô ô..."
Đôi mắt đẹp của Vinh Hoa công chúa trừng đến muốn rớt ra ngoài, khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn.
Minh Thù xoay về phía nàng, cười xán lạn: "Nếu Thích công tử vứt nàng vào trong nước, ta có thể suy nghĩ đem tranh cho ngươi."
Thích Hồng Vệ tối mắt nhìn nàng, cũng không trả lời lập tức, từ lúc nàng xuất hiện, hắn không tài nào hiểu được, cô nương này là dạng người gì.
Tin tức trong tay hắn, dường như đều không giống với người trước mặt.
Là nàng đóng kịch quá tốt, tất cả mọi người đều bị nàng lừa, hay là...
"Ta làm sao tin tưởng ngươi?"
Đầu ngón tay Minh Thù lướt qua bức tranh, nước sông đập vào mạn thuyền, làm giọng nói của nàng cũng hạ xuống:
"Dù sao hoàng đế cũng đã từ bỏ nữ nhi này, nàng ta cũng không có tác dụng gì, sống hay chết cũng không quan trọng. Hiện tại, tranh trên tay ta làm theo lời ta bảo, cơ hội lấy được tranh càng lớn, không phải sao?"
"Ô ô ô..."
Nói bậy, phụ hoàng sẽ không bỏ ta, ngươi nói bậy!
Phụ hoàng đã phái người tới, phụ hoàng nhất định sẽ cứu mình, nàng ta không tin tưởng lời nữ nhân này.
Trên boong thuyền, ngoại trừ âm thanh nức nở không cam lòng của Vinh Hoa công chúa, cũng không có âm thanh khác vang lên.
Minh Thù kiên nhẫn, chờ Thích Hồng Vệ hạ quyết định.
"Thích công tử, người của ngươi không cần đến nữa."
Bỗng nhiên, Minh Thù ngẩng đầu, từ trong tay lấy ra quẹt diêm, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi một cái, lửa bốc lên, ngọn lửa sáng rực tiến vào trong mắt Thích Hồng Vệ, như lửa cháy lan thành từng chấm nhỏ trên đồng cỏ, trong nháy mắt thiêu đốt thành một biển lửa mênh mông.
Trong lòng Thích Hồng Vệ sợ hãi, lập tức giơ tay lên không trung, người xung quanh nhìn vài lần, lui về phía sau.
Trấn Quốc công chúa này, cũng không hề phòng bị như ban đầu nhìn thấy.
"Người đâu."
Sắc mặt Thích Hồng Vệ không tốt: "Làm theo lời nàng."
"Ô ô ô..."
Vinh Hoa công chúa mạnh mẽ lắc đầu.
Minh Thù nghiêng đầu, chờ âm thanh nhắc nhở của hệ thống, sau đó Vinh Hoa công chúa giận không nói được gì nữa mà bị người ta mang đến bên mạn thuyền, lúc chuẩn bị đẩy xuống không hề có tín hiệu nào.
"Tõm."
[Vẫn chưa đủ.]
Hài Hòa Hiệu không phân biệt được âm thanh điện tử đó là nam hay nữ, nhân tiện đưa ra chủ ý tồi cho Minh Thù.
[Ký chủ nên để cho bọn họ lột sạch đồ nàng ta rồi vứt xuống, giá trị thù hận sẽ đủ.]
Tuy rằng, hắn cảm giác mình có tám mươi phần trăm nắm chắc, có thể giành lại bức tranh, nhưng lỡ đâu...
Thích Hồng Vệ cho người mang Vinh Hoa công chúa đến, Minh Thù tùy ý cuộn tròn bức tranh lại, cúi mặt tiếp tục ăn món ăn:
"Nhắc nhở ngươi một chút, ta ăn xong mấy thứ này nếu ngươi còn không mang người đến, ta liền xé tranh. Cho ta chút trà, cảm tạ."
Thích Hồng Vệ: "..."
Rõ ràng, ngay từ đầu quyền chủ đạo nằm trên tay hắn, làm sao xoay người một cái liền đổi rồi?
Thích Hồng Vệ đột nhiên nghĩ đến trước đây thật lâu, có người nói cho hắn nghe một câu.
Không có gì quan tâm, liền không kiêng dè gì. Không kiêng dè gì, sẽ không sợ hãi. Không sợ hãi, mới có thể kiêu ngạo trước quần hùng, làm chúa tể trời đất.
Nàng tựa như loại người như vậy.
Dường như, không có thứ gì quan tâm, thậm chí là tính mạng mình nàng ta cũng không để ý, nàng không hề phòng bị, ở đâu cũng có kẽ hở, tùy tiện một người cũng có thể đưa nàng vào chỗ chết.
Nhưng thật sự, sâu trong lòng hắn ngăn cản chính mình, không nên tự ý hành động.
Thích Hồng Vệ rất thông minh, lúc Minh Thù sắp ăn xong mà vẫn chưa mang Vinh Hoa công chúa đến, hắn tiếp tục cho người làm thêm hai bàn thức ăn. Minh Thù chỉ liếc hắn một cái, nhưng không phản đối.
Thích Hồng Vệ: "..."
Sợ là nàng tới chỉ để ăn đồ của hắn.
Vinh Hoa công chúa bị người trùm đầu dẫn tới, cả người không có sức lực cần người dìu mới có thể đứng vững.
Thích Hồng vệ kéo miếng vải đen che Vinh Hoa công chúa xuống, đột nhiên ánh sáng mạnh chiếu đến, làm Vinh Hoa công chúa hơi không thích ứng, nước mắt lả tả rơi xuống.
Một lúc sau, Vinh Hoa công chúa mới thích ứng, còn không biết mình ở nơi nào, liếc mắt nhìn thấy Minh Thù nhàn nhã ngồi đối diện, đôi mắt Vinh Hoa công chúa trừng lớn. Thế nhưng miệng bị nhét vải, không thể nói chuyện, chỉ có thể phát ra âm thanh từ cổ họng.
"Ô ô ô..."
Lại là nàng ta.
Nàng lại cấu kết với những người này bắt cóc mình, sao phụ hoàng còn chưa tới cứu mình.
Minh Thù giương mắt quan sát Vinh Hoa công chúa một phen, ngoại trừ trang phục có hơi bẩn, nhìn qua cũng không bị ngược đãi gì.
Người Thích Hồng Vệ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ hai câu, hắn nhìn về phía bên bờ:
"Trấn Quốc công chúa không ngại ta lái thuyền đi?"
"Người hoàng đế đến rồi?" Minh Thù hỏi.
"Ta cho rằng hắn và Trấn Quốc công chúa đến cùng nhau."
Ban đầu là hắn nghĩ vậy, nhưng từ tin tức mới nghe nàng là một mình tới, hoàng đế biết nàng tới, cho nên mới phái người đến.
"Ta với ai đó không phải chung một phe."
Thuyền lớn xa hoa nạm vàng của trẫm, không phải ai cũng có thể lên.
"Ta không ngại."
Thích Hồng Vệ tự động lý giải, phất tay ý bảo lái thuyền.
Thuyền chậm rãi rời bến, cấm vệ quân từ những đường khác nhau lao tới, Vinh Hoa công chúa tức khắc giãy giụa:
"Ô ô ô..."
Cứu ta, mau cứu ta.
Ta ở chỗ này!
Nhưng mà cấm vệ quân bên kia, chỉ đứng nhìn vào thuyền đang rời bến.
Thích Hồng Vệ nhìn về phía Minh Thù:
"Tại hạ có đề nghị, chẳng hay Trấn Quốc công chúa muốn nghe không?"
Minh Thù vỗ vỗ tay, đặt bức tranh nằm ngang trên đầu gối, nâng cằm cười nhạt:
"Dù ta không nghe, ngươi cũng không nói sao? Nói nghe một chút."
"Ô ô ô..."
Bị người làm lơ, Vinh Hoa công chúa dùng sức giãy giụa, nhưng người phía sau mạnh mẽ giữ nàng, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn mình và cấm vệ quân trên bờ cách nhau ngày càng xa.
Cứu ta!
Vì sao không cứu ta!
Thích Hồng Vệ liếc mắt nhìn Vinh Hoa công chúa, nói:
"Hiện tại hoàng thất kiêng kỵ Thần Thiên Từ, cũng không dám làm gì. Tuy các ngươi có bản lĩnh thông thiên, nhưng cũng không dùng được, cả ngày chỉ có thể ở trong Thần Thiên Từ. Chỉ cần Trấn Quốc công chúa bằng lòng, ta ở bên này lúc nào cũng hoan nghênh, đảm bảo các ngươi ở bên ta có thể tự do tự tại hơn nhiều."
Cuối cùng, hắn bổ sung một câu: "Đương nhiên, nếu Trấn Quốc công chúa có yêu cầu gì, cũng có thể nói ra."
Nếu như có thể mượn hơi Thần Thiên Từ, hà tất đối địch cùng Thần Thiên Từ?
"Yêu cầu của ta rất đơn giản, ngươi đem ngôi vị hoàng đế cho ta, thế nào?"
"Phụt..."
Mọi người vây xem trợn to mắt, cái này gọi là đơn giản? Ngôi vị hoàng đế cho ngươi ngồi, vậy bọn họ lăn lộn lâu như vậy, tranh đấu giành thiên hạ không phải uổng phí sao, vậy chẳng phải là làm áo cưới cho người khác sao?
Nữ nhân này đúng là điên rồi.
Thích Hồng Vệ có thể làm đến bước này, hẳn không phải kẻ ngốc, biết Minh Thù đây là ám chỉ từ chối mình.
"Đã như vậy, chúng ta liền đàm phán trao đổi?"
Vốn ngay từ đầu không có ý định mượn hơi, bị từ chối cũng là trong dự liệu của Thích Hồng Vệ.
"Ai nói ta muốn trao đổi con tin."
Minh Thù buồn cười nhìn hắn: "Từ lúc ta xuất hiện đến giờ, ta cũng không nói qua là tới trao đổi con tin."
"..."
Vậy là ngươi đến ăn đồ ăn của ta sao? Thích Hồng Vệ sắp bị tức đến bật cười, hắn đưa tay đỡ trán, hít sâu:
"Trấn Quốc công chúa không phải tới trao đổi Vinh Hoa công chúa, vậy ngươi tới nơi này có gì phải làm sao?"
"Tới nhìn Vinh Hoa công chúa như thế nào, thấy nàng không được tốt, ta an tâm."
"Ô ô ô..."
Đôi mắt đẹp của Vinh Hoa công chúa trừng đến muốn rớt ra ngoài, khuôn mặt có vẻ hơi dữ tợn.
Minh Thù xoay về phía nàng, cười xán lạn: "Nếu Thích công tử vứt nàng vào trong nước, ta có thể suy nghĩ đem tranh cho ngươi."
Thích Hồng Vệ tối mắt nhìn nàng, cũng không trả lời lập tức, từ lúc nàng xuất hiện, hắn không tài nào hiểu được, cô nương này là dạng người gì.
Tin tức trong tay hắn, dường như đều không giống với người trước mặt.
Là nàng đóng kịch quá tốt, tất cả mọi người đều bị nàng lừa, hay là...
"Ta làm sao tin tưởng ngươi?"
Đầu ngón tay Minh Thù lướt qua bức tranh, nước sông đập vào mạn thuyền, làm giọng nói của nàng cũng hạ xuống:
"Dù sao hoàng đế cũng đã từ bỏ nữ nhi này, nàng ta cũng không có tác dụng gì, sống hay chết cũng không quan trọng. Hiện tại, tranh trên tay ta làm theo lời ta bảo, cơ hội lấy được tranh càng lớn, không phải sao?"
"Ô ô ô..."
Nói bậy, phụ hoàng sẽ không bỏ ta, ngươi nói bậy!
Phụ hoàng đã phái người tới, phụ hoàng nhất định sẽ cứu mình, nàng ta không tin tưởng lời nữ nhân này.
Trên boong thuyền, ngoại trừ âm thanh nức nở không cam lòng của Vinh Hoa công chúa, cũng không có âm thanh khác vang lên.
Minh Thù kiên nhẫn, chờ Thích Hồng Vệ hạ quyết định.
"Thích công tử, người của ngươi không cần đến nữa."
Bỗng nhiên, Minh Thù ngẩng đầu, từ trong tay lấy ra quẹt diêm, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi một cái, lửa bốc lên, ngọn lửa sáng rực tiến vào trong mắt Thích Hồng Vệ, như lửa cháy lan thành từng chấm nhỏ trên đồng cỏ, trong nháy mắt thiêu đốt thành một biển lửa mênh mông.
Trong lòng Thích Hồng Vệ sợ hãi, lập tức giơ tay lên không trung, người xung quanh nhìn vài lần, lui về phía sau.
Trấn Quốc công chúa này, cũng không hề phòng bị như ban đầu nhìn thấy.
"Người đâu."
Sắc mặt Thích Hồng Vệ không tốt: "Làm theo lời nàng."
"Ô ô ô..."
Vinh Hoa công chúa mạnh mẽ lắc đầu.
Minh Thù nghiêng đầu, chờ âm thanh nhắc nhở của hệ thống, sau đó Vinh Hoa công chúa giận không nói được gì nữa mà bị người ta mang đến bên mạn thuyền, lúc chuẩn bị đẩy xuống không hề có tín hiệu nào.
"Tõm."
[Vẫn chưa đủ.]
Hài Hòa Hiệu không phân biệt được âm thanh điện tử đó là nam hay nữ, nhân tiện đưa ra chủ ý tồi cho Minh Thù.
[Ký chủ nên để cho bọn họ lột sạch đồ nàng ta rồi vứt xuống, giá trị thù hận sẽ đủ.]
/1666
|