Úc Kinh đẩy cửa ra lần nữa tiến đến, tiện tay khóa trái cửa lại.
Quen nhau hơn một tháng hắn chưa có một chút tiến triển, Úc Kinh cảm giác mình khiến nam giới đi một bước lùi thật lớn.
“Tôi nói với cậu một chuyện này...”
Minh Thù bị Úc Kinh ôm lấy, gặp mặt chính là hôn, phương thức này cô đã liên tục trải nghiệm nửa tháng.
Hiệu quả trải nghiệm... thật tốt.
Đợi Úc Kinh buông cô ra, Minh Thù thở lấy hơi: “Cuối tuần tôi phải đến nhà họ Úc, cậu đi hay không?”
Úc Kinh từ từ gặm cắn bờ môi cô, nghe câu nói của cô hơi dừng lại một chút.
“Em biết...” Hắn bĩu môi: “Em đều biết cả rồi sao?”
Minh Thù cười một cái.
Úc Kinh nhìn biểu cảm của cô cũng biết cô đã biết hết tất cả.
“Tôi nói với cậu một tiếng, nếu như cậu không đi thì thôi.” Không nói cho hắn, không chừng lại xảy ra chuyện gì cũng nên.
Úc Kinh đem cằm đặt trên vai Minh Thù: “Nhất định phải đi sao?”
“Tôi là một người có lễ phép.”
Đó chính là phải đi.
Úc Kinh hồi lâu mới nói: “Tôi đi cùng em.”
Úc Kinh không hẳn bằng lòng đến nhà họ Úc.
Lần trước tai nạn xe, hắn cũng không muốn theo đuổi chuyện đó, hắn biết vì cái gì có thể làm ra loại chuyện như vậy, không ngoài các người thân có quan hệ máu mủ với hắn.
Lúc chưa gặp được Minh Thù, hắn chỉ cảm thấy chết thì chết thôi.
Dù sao...
Không có gì đáng lưu luyến cả.
Nhưng bây giờ lại khác.
Có người làm cho hắn lưu luyến.
Thật tốt.
Úc Kinh ôm một lúc cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Úc Kinh quyến luyến không muốn buông ra, ánh mắt liếc lên xương quai xanh trắng nõn của Minh Thù, đột nhiên một vết hồng hồng lưu lại trên cổ Minh Thù.
Minh Thù hướng về phía cái gương soi, áo quần khó khăn lắm mới che khuất, thế nhưng động tác mạnh một chút sẽ lộ ra ngay.
“Cậu thực sự là...”
Úc Kinh đi đến phòng làm việc, tới cửa đột nhiên quay lại hôn gió: “Đây là tiêu chí chứng minh em là của tôi.”
Minh Thù: “...” Thần kinh.
Úc Kinh lên sân khấu vẫn đeo mặt nạ như cũ, Nguyễn Tiểu Liên cảm thấy đồng nghiệp nói không sai, bọn họ vừa lên sân khấu bên dưới đã sôi nổi.
Nghe nói ban nhạc Kinh Thiên chỉ mới diễn xuất ở Khởi Vận, cộng thêm câu lạc bộ hiện tại Khởi Vận dường như đã chật ních người, quản lý Thái đều suy nghĩ muốn mỗi ngày tiếp đãi khách với số lượng có hạn.
“Ngày hôm nay Nhị Đồng lại không tới?” Minh Thù ở dưới sân khấu chờ Úc Kinh, bọn họ vừa xuống Minh Thù liếc phía sau một cái không thấy được chàng trai xấu hổ.
“Hình như là có vụ án lớn.” Bành Phái nói: “E là trong khoảng thời gian này sẽ tới không được.”
Trước kia Nhị Đồng thỉnh thoảng cũng sẽ vắng mặt, Minh Thù lười hỏi đến, thế nhưng bây giờ liên tiếp mấy ngày đều là tình huống như vậy rất khó thấy.
“Có án?”
“A, tôi còn chưa nói cho chị Khởi sao? Nhị Đồng là cảnh sát... nhưng chỉ là cảnh sát khu vực không có bản lĩnh gì lớn, nghe nói lần này là có vụ án gì đó, ngay cả những cảnh sát như họ đều phải đợi lệnh.”
“... Cuộc sống cảnh sát cũng phong phú như vậy?”
“Chị Khởi, ai cũng có cuộc sống riêng, thời gian sau giờ làm việc làm cái gì cũng được chỉ cần không vi phạm pháp luật, dù là người nào đều không xen vào được.”
“Đi.” Úc Kinh lôi kéo Minh Thù rời đi.
Có cái gì đáng trò chuyện chứ!
Có thời gian như vậy không biết ở bên lão tử nhiều một chút!
“Ối á...”
Phía sau là tiếng ồn ào của mấy người Bành Phái.
-
Hôn lễ Úc Đình tổ chức vội vàng, thế nhưng người nên thông báo đều đã thông báo, vì lão gia nhà họ Úc vừa mới mất không bao lâu, cho nên hôn lễ tổ chức cũng không phải là long trọng tất cả đều giản lược, địa điểm tổ chức là ở nhà họ Úc.
Nhìn ảnh cưới phía cửa, không ngoài ý muốn đó là Nhan Tuyết.
Minh Thù chỉ có thể bày tỏ bội phục đối với việc lần này.
“Tiểu Khởi.” Kiều Thành mang theo Thôi Du Tuệ qua đây, ánh mắt hai người dán lên trên người Úc Kinh: “Không giới thiệu một chút sao?”
Úc Kinh tiếp xúc vẫn luôn là như vậy, có lần Minh Thù và Bành Phái nói chuyện linh tinh biết được là bọn hắn giựt giây.
Vì như vậy có thể bớt được cho hắn rất nhiều rắc rối, quan trọng hơn là thu hút người hâm mộ, bây giờ các cô gái đều thích bộ dạng này càng lạnh lùng với họ thì họ càng yêu thích.
Minh Thù đã nói bọn họ lừa gạt người hâm mộ ngay lúc đó.
Bành Phái còn cùng với cô tranh luận, nói bọn họ đây không phải là lừa gạt người hâm mộ, đây là hình tượng, là diễn xuất.
Minh Thù quên đi mấy chữ Bành Phái thốt ra: “Úc Kinh, đây là ba tôi, đây là mẹ tôi.”
Minh Thù giới thiệu vô cùng ngắn gọn.
“Chào bác trai, bác gái.” Úc Kinh dù gì cũng có xuất thân nhà giàu, coi như là một khuôn mặt lạnh lùng cũng vô cùng có lễ phép.
Chủ yếu đây là cha mẹ của vợ, đổi thành người khác khả năng hắn thực sự đã lạnh lùng thờ ơ.
“Úc...” Kiều Thành và Thôi Du Tuệ liếc nhau, cũng không biết tại thời điểm này hai người trao đổi tin tức gì, thế nhưng thời điểm lên tiếng lại vô cùng tự nhiên: “Được rồi, tiểu Khởi có gây phiền phức cho cháu hay không?”
“Không có.”
Kiều Thành và Úc Kinh trò chuyện, Thôi Du Tuệ lôi Minh Thù qua bên cạnh: “Tiểu Khởi, hắn là Úc Kinh nhà họ Úc sao?”
“Ừm.”
Thôi Du Tuệ biểu cảm khá là quái dị: “Tiểu Khởi à... mẹ cũng không phải phản đối, thế nhưng... nó không phải là bị chứng rối loạn lưỡng cực (*) sao? Lão gia nhà họ Úc đưa hắn ra nước ngoài đi chữa bệnh...”
“Mẹ, cậu ấy không bị bệnh.”
Thôi Du Tuệ thấy Minh Thù liếc mắt, khả năng bổ sung tin gì đó ghê gớm: “Không có bệnh à...”
“Haiz, chính con chọn, mẹ và ba cũng không tiện nói gì.” Thôi Du Tuệ nắm tay Minh Thù, gương mặt kiên định: “Sau này ba mẹ đều sẽ ủng hộ con, sau lưng con có nhà họ Kiều chống lưng, cố gắng lên!”
Minh Thù: “...” Chống lưng cái gì? Không phải mẹ ruột, rốt cuộc mẹ đang nói cái gì? Làm sao cứ giống như chọn hoàng tử đoạt vị vậy chứ?
Đợi hai người nói xong, bọn họ mới đi vào bên trong.
“Ông Kiều, bà Kiều, mời vào bên trong... Lục, lục thiếu gia?” Quản gia ở cửa nhìn thấy Úc Kinh liền trở nên bối rối, Lục thiếu gia tại sao lại ở chỗ này?
Hắn không phải đang ở nước ngoài sao?
Tin tức Úc Kinh trở về tựa như mọc cánh truyền tin khắp đám người nhà họ Úc, có vài người biết hắn ở trong nước, thế nhưng hắn cứ như vậy trở về vẫn là khiến người ta bất ngờ.
Trong đó có Úc nhị gia: “Hắn trở về cùng người nào?”
Người đến báo tin: “Người nhà họ Kiều, hình như là bạn trai Kiều Khởi.”
Kiều Khởi?
Úc nhị gia nhớ tới Chị Khởi trong miệng anh Long... không thể nào?
“Đi đi đi...”
Úc nhị gia bước đi như chạy xông thẳng ra bên ngoài.
Vợ chồng nhà họ Kiều gặp được người quen, tiến đến phía trước chào hỏi nên tách ra khỏi bọn họ, lúc này trên con đường nhỏ chỉ có Minh Thù và Úc Kinh.
Úc nhị gia liếc mắt liền thấy hai người, dù đã hơn nửa năm không gặp hắn cũng sẽ không nhận nhầm, đẹp đến không tỳ vết lại khiến người ta cảm thấy đố kỵ.
Mấy anh em bọn họ, lúc còn trẻ cũng đẹp trai nhưng không ai đẹp mắt như Úc Kinh vậy.
“Lão lục.” Úc nhị gia cười nghênh đón: “Lão lục trở về sao không gọi điện thoại cho anh hai, anh hai còn gọi người đón cậu.”
Úc Kinh có điểm không giải thích được nhìn Úc nhị gia.
Quan hệ giữa hắn với Úc nhị gia... cũng không tốt.
Hoặc có lẽ là trong nhà này, sẽ không ai có quan hệ tốt với hắn.
Coi như biểu hiện ra nhìn có vẻ hòa thuận, thực tế cũng sẽ ngấm ngầm đối chọi gay gắt.
“Anh hai...” Úc Kinh giọng mang châm chọc: “Sợ anh kêu người tới đón em, em lại không về được.”
“Lão lục đây là nói lời gì.” Úc nhị gia làm như em trai đang nói đùa: “Anh là anh trai cậu còn có thể hại cậu sao. Vị này... vị này chính là Kiều tiểu thư sao?”
Úc nhị gia sợ chính là chị Khởi trong miệng anh Long chứ không phải là Úc Kinh, cũng không biết Úc Kinh làm sao liên quan đến con người này.
Ánh mắt Úc nhị gia quét về phía Úc Kinh, gương mặt đó làm cho đáy lòng Úc nhị gia mơ hồ hiện lên sự suy đoán.
***
(*) Rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders - RLLC): Hay còn được biết đến với tên gọi bệnh trầm cảm, là một loại bệnh lý tâm thần.
Quen nhau hơn một tháng hắn chưa có một chút tiến triển, Úc Kinh cảm giác mình khiến nam giới đi một bước lùi thật lớn.
“Tôi nói với cậu một chuyện này...”
Minh Thù bị Úc Kinh ôm lấy, gặp mặt chính là hôn, phương thức này cô đã liên tục trải nghiệm nửa tháng.
Hiệu quả trải nghiệm... thật tốt.
Đợi Úc Kinh buông cô ra, Minh Thù thở lấy hơi: “Cuối tuần tôi phải đến nhà họ Úc, cậu đi hay không?”
Úc Kinh từ từ gặm cắn bờ môi cô, nghe câu nói của cô hơi dừng lại một chút.
“Em biết...” Hắn bĩu môi: “Em đều biết cả rồi sao?”
Minh Thù cười một cái.
Úc Kinh nhìn biểu cảm của cô cũng biết cô đã biết hết tất cả.
“Tôi nói với cậu một tiếng, nếu như cậu không đi thì thôi.” Không nói cho hắn, không chừng lại xảy ra chuyện gì cũng nên.
Úc Kinh đem cằm đặt trên vai Minh Thù: “Nhất định phải đi sao?”
“Tôi là một người có lễ phép.”
Đó chính là phải đi.
Úc Kinh hồi lâu mới nói: “Tôi đi cùng em.”
Úc Kinh không hẳn bằng lòng đến nhà họ Úc.
Lần trước tai nạn xe, hắn cũng không muốn theo đuổi chuyện đó, hắn biết vì cái gì có thể làm ra loại chuyện như vậy, không ngoài các người thân có quan hệ máu mủ với hắn.
Lúc chưa gặp được Minh Thù, hắn chỉ cảm thấy chết thì chết thôi.
Dù sao...
Không có gì đáng lưu luyến cả.
Nhưng bây giờ lại khác.
Có người làm cho hắn lưu luyến.
Thật tốt.
Úc Kinh ôm một lúc cho đến khi bên ngoài có người gõ cửa, Úc Kinh quyến luyến không muốn buông ra, ánh mắt liếc lên xương quai xanh trắng nõn của Minh Thù, đột nhiên một vết hồng hồng lưu lại trên cổ Minh Thù.
Minh Thù hướng về phía cái gương soi, áo quần khó khăn lắm mới che khuất, thế nhưng động tác mạnh một chút sẽ lộ ra ngay.
“Cậu thực sự là...”
Úc Kinh đi đến phòng làm việc, tới cửa đột nhiên quay lại hôn gió: “Đây là tiêu chí chứng minh em là của tôi.”
Minh Thù: “...” Thần kinh.
Úc Kinh lên sân khấu vẫn đeo mặt nạ như cũ, Nguyễn Tiểu Liên cảm thấy đồng nghiệp nói không sai, bọn họ vừa lên sân khấu bên dưới đã sôi nổi.
Nghe nói ban nhạc Kinh Thiên chỉ mới diễn xuất ở Khởi Vận, cộng thêm câu lạc bộ hiện tại Khởi Vận dường như đã chật ních người, quản lý Thái đều suy nghĩ muốn mỗi ngày tiếp đãi khách với số lượng có hạn.
“Ngày hôm nay Nhị Đồng lại không tới?” Minh Thù ở dưới sân khấu chờ Úc Kinh, bọn họ vừa xuống Minh Thù liếc phía sau một cái không thấy được chàng trai xấu hổ.
“Hình như là có vụ án lớn.” Bành Phái nói: “E là trong khoảng thời gian này sẽ tới không được.”
Trước kia Nhị Đồng thỉnh thoảng cũng sẽ vắng mặt, Minh Thù lười hỏi đến, thế nhưng bây giờ liên tiếp mấy ngày đều là tình huống như vậy rất khó thấy.
“Có án?”
“A, tôi còn chưa nói cho chị Khởi sao? Nhị Đồng là cảnh sát... nhưng chỉ là cảnh sát khu vực không có bản lĩnh gì lớn, nghe nói lần này là có vụ án gì đó, ngay cả những cảnh sát như họ đều phải đợi lệnh.”
“... Cuộc sống cảnh sát cũng phong phú như vậy?”
“Chị Khởi, ai cũng có cuộc sống riêng, thời gian sau giờ làm việc làm cái gì cũng được chỉ cần không vi phạm pháp luật, dù là người nào đều không xen vào được.”
“Đi.” Úc Kinh lôi kéo Minh Thù rời đi.
Có cái gì đáng trò chuyện chứ!
Có thời gian như vậy không biết ở bên lão tử nhiều một chút!
“Ối á...”
Phía sau là tiếng ồn ào của mấy người Bành Phái.
-
Hôn lễ Úc Đình tổ chức vội vàng, thế nhưng người nên thông báo đều đã thông báo, vì lão gia nhà họ Úc vừa mới mất không bao lâu, cho nên hôn lễ tổ chức cũng không phải là long trọng tất cả đều giản lược, địa điểm tổ chức là ở nhà họ Úc.
Nhìn ảnh cưới phía cửa, không ngoài ý muốn đó là Nhan Tuyết.
Minh Thù chỉ có thể bày tỏ bội phục đối với việc lần này.
“Tiểu Khởi.” Kiều Thành mang theo Thôi Du Tuệ qua đây, ánh mắt hai người dán lên trên người Úc Kinh: “Không giới thiệu một chút sao?”
Úc Kinh tiếp xúc vẫn luôn là như vậy, có lần Minh Thù và Bành Phái nói chuyện linh tinh biết được là bọn hắn giựt giây.
Vì như vậy có thể bớt được cho hắn rất nhiều rắc rối, quan trọng hơn là thu hút người hâm mộ, bây giờ các cô gái đều thích bộ dạng này càng lạnh lùng với họ thì họ càng yêu thích.
Minh Thù đã nói bọn họ lừa gạt người hâm mộ ngay lúc đó.
Bành Phái còn cùng với cô tranh luận, nói bọn họ đây không phải là lừa gạt người hâm mộ, đây là hình tượng, là diễn xuất.
Minh Thù quên đi mấy chữ Bành Phái thốt ra: “Úc Kinh, đây là ba tôi, đây là mẹ tôi.”
Minh Thù giới thiệu vô cùng ngắn gọn.
“Chào bác trai, bác gái.” Úc Kinh dù gì cũng có xuất thân nhà giàu, coi như là một khuôn mặt lạnh lùng cũng vô cùng có lễ phép.
Chủ yếu đây là cha mẹ của vợ, đổi thành người khác khả năng hắn thực sự đã lạnh lùng thờ ơ.
“Úc...” Kiều Thành và Thôi Du Tuệ liếc nhau, cũng không biết tại thời điểm này hai người trao đổi tin tức gì, thế nhưng thời điểm lên tiếng lại vô cùng tự nhiên: “Được rồi, tiểu Khởi có gây phiền phức cho cháu hay không?”
“Không có.”
Kiều Thành và Úc Kinh trò chuyện, Thôi Du Tuệ lôi Minh Thù qua bên cạnh: “Tiểu Khởi, hắn là Úc Kinh nhà họ Úc sao?”
“Ừm.”
Thôi Du Tuệ biểu cảm khá là quái dị: “Tiểu Khởi à... mẹ cũng không phải phản đối, thế nhưng... nó không phải là bị chứng rối loạn lưỡng cực (*) sao? Lão gia nhà họ Úc đưa hắn ra nước ngoài đi chữa bệnh...”
“Mẹ, cậu ấy không bị bệnh.”
Thôi Du Tuệ thấy Minh Thù liếc mắt, khả năng bổ sung tin gì đó ghê gớm: “Không có bệnh à...”
“Haiz, chính con chọn, mẹ và ba cũng không tiện nói gì.” Thôi Du Tuệ nắm tay Minh Thù, gương mặt kiên định: “Sau này ba mẹ đều sẽ ủng hộ con, sau lưng con có nhà họ Kiều chống lưng, cố gắng lên!”
Minh Thù: “...” Chống lưng cái gì? Không phải mẹ ruột, rốt cuộc mẹ đang nói cái gì? Làm sao cứ giống như chọn hoàng tử đoạt vị vậy chứ?
Đợi hai người nói xong, bọn họ mới đi vào bên trong.
“Ông Kiều, bà Kiều, mời vào bên trong... Lục, lục thiếu gia?” Quản gia ở cửa nhìn thấy Úc Kinh liền trở nên bối rối, Lục thiếu gia tại sao lại ở chỗ này?
Hắn không phải đang ở nước ngoài sao?
Tin tức Úc Kinh trở về tựa như mọc cánh truyền tin khắp đám người nhà họ Úc, có vài người biết hắn ở trong nước, thế nhưng hắn cứ như vậy trở về vẫn là khiến người ta bất ngờ.
Trong đó có Úc nhị gia: “Hắn trở về cùng người nào?”
Người đến báo tin: “Người nhà họ Kiều, hình như là bạn trai Kiều Khởi.”
Kiều Khởi?
Úc nhị gia nhớ tới Chị Khởi trong miệng anh Long... không thể nào?
“Đi đi đi...”
Úc nhị gia bước đi như chạy xông thẳng ra bên ngoài.
Vợ chồng nhà họ Kiều gặp được người quen, tiến đến phía trước chào hỏi nên tách ra khỏi bọn họ, lúc này trên con đường nhỏ chỉ có Minh Thù và Úc Kinh.
Úc nhị gia liếc mắt liền thấy hai người, dù đã hơn nửa năm không gặp hắn cũng sẽ không nhận nhầm, đẹp đến không tỳ vết lại khiến người ta cảm thấy đố kỵ.
Mấy anh em bọn họ, lúc còn trẻ cũng đẹp trai nhưng không ai đẹp mắt như Úc Kinh vậy.
“Lão lục.” Úc nhị gia cười nghênh đón: “Lão lục trở về sao không gọi điện thoại cho anh hai, anh hai còn gọi người đón cậu.”
Úc Kinh có điểm không giải thích được nhìn Úc nhị gia.
Quan hệ giữa hắn với Úc nhị gia... cũng không tốt.
Hoặc có lẽ là trong nhà này, sẽ không ai có quan hệ tốt với hắn.
Coi như biểu hiện ra nhìn có vẻ hòa thuận, thực tế cũng sẽ ngấm ngầm đối chọi gay gắt.
“Anh hai...” Úc Kinh giọng mang châm chọc: “Sợ anh kêu người tới đón em, em lại không về được.”
“Lão lục đây là nói lời gì.” Úc nhị gia làm như em trai đang nói đùa: “Anh là anh trai cậu còn có thể hại cậu sao. Vị này... vị này chính là Kiều tiểu thư sao?”
Úc nhị gia sợ chính là chị Khởi trong miệng anh Long chứ không phải là Úc Kinh, cũng không biết Úc Kinh làm sao liên quan đến con người này.
Ánh mắt Úc nhị gia quét về phía Úc Kinh, gương mặt đó làm cho đáy lòng Úc nhị gia mơ hồ hiện lên sự suy đoán.
***
(*) Rối loạn lưỡng cực (Bipolar disorders - RLLC): Hay còn được biết đến với tên gọi bệnh trầm cảm, là một loại bệnh lý tâm thần.
/1666
|