Minh Thù trên đường trở về càng nghĩ càng thấy không đúng, kim cương màu hồng rất khó thấy, giá cả càng vô cùng đắt... Thế nhưng trước đây cô hình như đã thấy viên kim cương hồng giống như vậy.
Nhưng cha mẹ cô thì chưa từng đưa cô kim cương hồng...
Minh Thù trở về nhà lục tìm đồ vật của nguyên chủ, cũng không phát hiện ra kim cương hồng giống như vậy.
"Em đang tìm cái gì thế?" Úc Kinh vừa bước vào cửa liền thấy một đống đồ trang sức lộn xộn: "Mẹ làm sao vậy, vừa rồi anh trở về, bà kéo anh lại nói những thứ thật khó hiểu."
Minh Thù đứng ở trước bàn trang điểm, dường như không nghe thấy lời nói của Úc Kinh.
"Vợ?"
Mãi đến khi Úc Kinh tới gần, Minh Thù mới quay đầu: "Không có gì, đừng động tay động chân, đi tắm đi."
"Trên người anh có mùi gì sao?"
"Thối chết."
Úc Kinh tự ngửi ngửi người mình, không có, rất dễ ngửi...
"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"
"Em đang suy nghĩ..."
Trịnh Quang Minh...
Đúng rồi!
Sợi dây chuyền Trịnh Quang Minh đưa cho cô có, nhưng dây chuyền đi đâu mất rồi?
Minh Thù liếc quanh bàn: "Dây chuyền lần trước em để đây đâu rồi?"
"Dây chuyền gì cơ?" Úc Kinh giả ngu.
"Là cái lần trước anh hỏi em."
"Không biết."
Minh Thù nheo mắt gọi hắn: "Úc Kinh."
Úc Kinh lộ vẻ đáng thương, lề mề từ bên trong ngăn kéo tận cùng lấy dây chuyền ra: "Nếu em muốn anh có thể mua cho em cái đẹp hơn, em muốn mua cái gì anh đều mua cho em, nhưng trên người em không được mang theo đồ mà người khác tặng, đặc biệt là của đàn ông..."
Minh Thù tiếp nhận hộp dây chuyền: "Cha em đâu rồi?"
Úc Kinh: "Việc này... cha của em thì không tính."
Minh Thù: "..."
Minh Thù mặc kệ hắn, mở hộp ra, lần trước lúc Trịnh Quang Minh đưa cho cô, cô chỉ liếc một cái nhưng cô nhớ kỹ phía trên mặt dây chuyền, dường như có một viên kim cương hồng.
Mặt trên của dây chuyền khảm nạm rất nhiều kim cương, tạo thành một bông hoa, viên kim cương màu hồng kia được khảm nạm ở vị trí chính giữa.
Minh Thù im lặng, Trịnh Quang Minh là hung thủ?
Người kia mới nhìn qua ôn hòa nho nhã, như một lão học giả, lại là bạn cũ nhiều năm của Kiều Thành?
Tuy cô không phải rất thích người kia.
Nhưng Trịnh Quang Minh và Kiều Thành lại là bạn của nhau mấy chục năm...
Trịnh Quang Minh nếu thực sự là hung thủ, Minh Thù cảm thấy thật huyền ảo.
"Sao vậy vợ?"
Minh Thù lắc đầu: "Anh ngủ trước đi, em đi tìm cha em."
"Em lại muốn cùng cha đi ăn vụng?" Úc Kinh nheo mắt: "Bị mẹ bắt được cũng đừng trách anh không cứu em."
"Em là loại người như vậy sao?"
"Em không phải sao?"
Minh Thù trừng mắt, cô là một người đàng hoàng, sẽ không tùy tiện đi ăn vụng như vậy chứ? Lần nào không phải là do Kiều Thành tiên sinh muốn hủy diệt chứng cứ, mới lén lút tìm đến cô!
Tuy chưa lần nào thành công, nhưng Kiều Thành tiên sinh làm không biết mệt.
"Em có việc quan trọng, ngoan, ngủ trước đi." Minh Thù ôm lấy cổ Úc Kinh, hôn lên trên cánh môi hắn một cái.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, Úc Kinh ôm lấy vòng eo của cô, ánh mắt lưu luyến của hắn làm cho Minh Thù đang đẩy hắn ra, hơi dừng lại một chút.
Tiếp theo trước mắt tối sầm lại, Úc Kinh êm ái hạ xuống một nụ hôn, ôn hòa triền miên.
Cơ thể Minh Thù hơi như nhũn ra, Úc Kinh ôm cô tựa vào trên bàn, đưa nụ hôn kéo dài vô hạn.
Người này...
Là của hắn.
Mãi mãi cũng là của hắn.
"Đừng..." Minh Thù lấy lại lý trí, chống lồng ngực của hắn thở dốc: "Đừng quyến rũ em, kiềm chết một chút."
Trong ánh mắt Úc Kinh thêm mấy phần mê ly, bờ môi hắn như bôi son, mịn hồng ướt át. Cổ áo từ từ mở rộng, phía dưới xương quai còn lộ ra những viết đó như ẩn như hiện chưa bị lau đi, mập mờ lại mê người.
"Đối mặt với người mình thích không kiềm chế được, làm sao bây giờ?" Tiếng nói của Úc Kinh so với trước kia trầm thấp hơn, mang theo dục vọng không hề che dấu.
Hắn có thể làm sao được, đụng cũng giống như trúng độc vậy, thân thể căn bản không thể tự khống chế được.
"Vậy mau đi tắm nước lạnh đi." Minh Thù từ trong ngực hắn cựa ra, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Úc Kinh: "..."
Hắn từ từ cúi đầu.
Việc này cần làm tới khi nào?
Rõ ràng ban đầu cô có phản ứng, sao lại có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy chứ, chẳng lẽ sự quyên rũ của lão tử còn chưa đủ?
-
Kiều Thành còn ở thư phòng, Minh Thù gõ cửa đi vào.
Đại khái tưởng Thôi Du Tuệ, vẻ mặt Kiều Thành chột dạ, luống cuống tay chân che đồ để trên bàn lại.
Thấy là Minh Thù, hắn thở phào: "Tiểu Khởi, làm cha sợ muốn chết, đóng cửa, đóng cửa lại!"
"Cha, cha lại vụng ăn cái gì?" Ăn vụng lại không gọi trẫm!
"Suỵt!" Kiều Thành suỵt một tiếng, chia cho Minh Thù hai cái bánh đậu xanh: "Đừng nói cho mẹ con."
"Cha chia cho con một nửa, con mới không nói cho mẹ."
Kiều Thành: "..."
Kiều Thành nhìn bánh đậu xanh của hắn, lại nhìn con gái hắn, cuối cùng chia sang một nửa: "Nói rồi đấy nhé, không cho phép nói cho mẹ con biết."
"Thân thể cha không cho phép ăn nhiều đồ ngọt như vậy, mẹ cũng là vì nghĩ cho cha thôi."
"Cha biết, cha biết, cha cũng đâu có ăn nhiều chứ?" Kiều Thành chột dạ.
Kiều Thành quyết định nói sang chuyện khác: "Khụ, tiểu Khởi tìm cha có việc gì thế?"
"Con muốn hỏi về Trịnh Quang Minh."
Kiều Thành lập tức quở trách cô: "Cái gì mà Trịnh Quang Minh, đó là chú Trịnh của con, sao có thể gọi thẳng tên ra như vậy, không thể không có lễ phép như vậy."
Minh Thù rất biết nghe lời đổi giọng: "Con muốn hỏi chuyện về chú Trịnh."
Kiều Thành lúc này mới hài lòng gật đầu: "Hỏi cái gì? Chú Trịnh của con sao vậy?"
"Con nhớ hình như chú ấy không kết hôn, vì sao vậy?"
Kiều Thành a một tiếng: "Chú Trịnh của con... trước đây cũng đã kết hôn, có điều không đến một năm đã ly hôn, sau này không có đối tượng nữa, chúng ta bảo hắn, hắn nói thích ở một mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Con hỏi việc này làm gì?"
"Con tò mò hỏi thôi."
Kiều Thành mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, hắn nhớ lại những kỷ niệm xưa cảm thán: "Lúc đi học, chú Trịnh của con có không ít người theo đuổi, nghĩ lại khi đó... Ài, tuổi còn trẻ thật tốt."
"Chú Trịnh có sở thích đặc biệt gì không?"
"Sở thích đặc biệt? Hắn thích đọc sách và đi du lịch, bình thường là thỉnh thoảng bỏ ra một ngày đi ra ngoài du lịch, có đôi khi mấy tháng thậm chí một năm cũng không nhìn thấy đâu, bây giờ cũng là như thế này... Không phải, Tiểu Khởi, con hỏi việc này làm gì?"
Làm sao cứ cảm thấy là lạ.
Minh Thù bình tĩnh mỉm cười: "Tìm hiểu một số chuyện trước kia của cha."
"Tìm hiểu chuyện trước kia của cha, con hỏi chuyện của chú Trịnh để làm gì, cha con ngày xưa thiếu gì chiến công vỹ đại, nào nào..."
Minh Thù hết gạt Kiều Thành, lại đi gạt Thôi Du Tuệ.
Cuối cùng đưa ra kết luận, tại thời điểm Kiều Vận bị sát hại, Trịnh Quang Minh không ở thành phố.
Minh Thù hỏi một vòng bạn bè của Trịnh Quang Minh, tối hôm Kiều Khởi bị sát hại, hắn vẫn còn đăng ảnh phong cảnh có định vị ở một nơi nào đó.
Có điều...
Trong hình không có ai, muốn thực hiện chứng cứ như vậy rất dễ dàng, đưa điện thoại di động cho người khác vào lúc đó phát định vị là được.
Bạn bè của Trịnh Quang Minh có rất nhiều ảnh của các địa điểm du lịch, hầu như không có sơ hở gì.
Minh Thù lại kiểm tra dây chuyền một lần nữa, viên kim cương hồng dường như có vết cắt... Minh Thù giao sợ dây chuyền kia cho tổ chuyên án, để cho bọn họ kiểm tra, hai viên kim cương màu hồng có giống nhau không.
Nếu như viên đưa cho cô, và viên kim cương trên bông tai của Kiều Vận là từ cùng một khối cắt ra, như vậy hai viên kim cương hồng này nhất định là giống nhau.
Cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy...
Vì Minh Thù là người cung cấp đầu mối, kết luận sẽ nói cho cô biết, kết quả là không giống nhau.
Cũng không phải là được lấy ra từ cùng một khối kim cương.
Nhưng cha mẹ cô thì chưa từng đưa cô kim cương hồng...
Minh Thù trở về nhà lục tìm đồ vật của nguyên chủ, cũng không phát hiện ra kim cương hồng giống như vậy.
"Em đang tìm cái gì thế?" Úc Kinh vừa bước vào cửa liền thấy một đống đồ trang sức lộn xộn: "Mẹ làm sao vậy, vừa rồi anh trở về, bà kéo anh lại nói những thứ thật khó hiểu."
Minh Thù đứng ở trước bàn trang điểm, dường như không nghe thấy lời nói của Úc Kinh.
"Vợ?"
Mãi đến khi Úc Kinh tới gần, Minh Thù mới quay đầu: "Không có gì, đừng động tay động chân, đi tắm đi."
"Trên người anh có mùi gì sao?"
"Thối chết."
Úc Kinh tự ngửi ngửi người mình, không có, rất dễ ngửi...
"Vừa rồi em suy nghĩ cái gì?"
"Em đang suy nghĩ..."
Trịnh Quang Minh...
Đúng rồi!
Sợi dây chuyền Trịnh Quang Minh đưa cho cô có, nhưng dây chuyền đi đâu mất rồi?
Minh Thù liếc quanh bàn: "Dây chuyền lần trước em để đây đâu rồi?"
"Dây chuyền gì cơ?" Úc Kinh giả ngu.
"Là cái lần trước anh hỏi em."
"Không biết."
Minh Thù nheo mắt gọi hắn: "Úc Kinh."
Úc Kinh lộ vẻ đáng thương, lề mề từ bên trong ngăn kéo tận cùng lấy dây chuyền ra: "Nếu em muốn anh có thể mua cho em cái đẹp hơn, em muốn mua cái gì anh đều mua cho em, nhưng trên người em không được mang theo đồ mà người khác tặng, đặc biệt là của đàn ông..."
Minh Thù tiếp nhận hộp dây chuyền: "Cha em đâu rồi?"
Úc Kinh: "Việc này... cha của em thì không tính."
Minh Thù: "..."
Minh Thù mặc kệ hắn, mở hộp ra, lần trước lúc Trịnh Quang Minh đưa cho cô, cô chỉ liếc một cái nhưng cô nhớ kỹ phía trên mặt dây chuyền, dường như có một viên kim cương hồng.
Mặt trên của dây chuyền khảm nạm rất nhiều kim cương, tạo thành một bông hoa, viên kim cương màu hồng kia được khảm nạm ở vị trí chính giữa.
Minh Thù im lặng, Trịnh Quang Minh là hung thủ?
Người kia mới nhìn qua ôn hòa nho nhã, như một lão học giả, lại là bạn cũ nhiều năm của Kiều Thành?
Tuy cô không phải rất thích người kia.
Nhưng Trịnh Quang Minh và Kiều Thành lại là bạn của nhau mấy chục năm...
Trịnh Quang Minh nếu thực sự là hung thủ, Minh Thù cảm thấy thật huyền ảo.
"Sao vậy vợ?"
Minh Thù lắc đầu: "Anh ngủ trước đi, em đi tìm cha em."
"Em lại muốn cùng cha đi ăn vụng?" Úc Kinh nheo mắt: "Bị mẹ bắt được cũng đừng trách anh không cứu em."
"Em là loại người như vậy sao?"
"Em không phải sao?"
Minh Thù trừng mắt, cô là một người đàng hoàng, sẽ không tùy tiện đi ăn vụng như vậy chứ? Lần nào không phải là do Kiều Thành tiên sinh muốn hủy diệt chứng cứ, mới lén lút tìm đến cô!
Tuy chưa lần nào thành công, nhưng Kiều Thành tiên sinh làm không biết mệt.
"Em có việc quan trọng, ngoan, ngủ trước đi." Minh Thù ôm lấy cổ Úc Kinh, hôn lên trên cánh môi hắn một cái.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, Úc Kinh ôm lấy vòng eo của cô, ánh mắt lưu luyến của hắn làm cho Minh Thù đang đẩy hắn ra, hơi dừng lại một chút.
Tiếp theo trước mắt tối sầm lại, Úc Kinh êm ái hạ xuống một nụ hôn, ôn hòa triền miên.
Cơ thể Minh Thù hơi như nhũn ra, Úc Kinh ôm cô tựa vào trên bàn, đưa nụ hôn kéo dài vô hạn.
Người này...
Là của hắn.
Mãi mãi cũng là của hắn.
"Đừng..." Minh Thù lấy lại lý trí, chống lồng ngực của hắn thở dốc: "Đừng quyến rũ em, kiềm chết một chút."
Trong ánh mắt Úc Kinh thêm mấy phần mê ly, bờ môi hắn như bôi son, mịn hồng ướt át. Cổ áo từ từ mở rộng, phía dưới xương quai còn lộ ra những viết đó như ẩn như hiện chưa bị lau đi, mập mờ lại mê người.
"Đối mặt với người mình thích không kiềm chế được, làm sao bây giờ?" Tiếng nói của Úc Kinh so với trước kia trầm thấp hơn, mang theo dục vọng không hề che dấu.
Hắn có thể làm sao được, đụng cũng giống như trúng độc vậy, thân thể căn bản không thể tự khống chế được.
"Vậy mau đi tắm nước lạnh đi." Minh Thù từ trong ngực hắn cựa ra, nhẹ nhàng đi ra cửa.
Úc Kinh: "..."
Hắn từ từ cúi đầu.
Việc này cần làm tới khi nào?
Rõ ràng ban đầu cô có phản ứng, sao lại có thể tỉnh táo lại nhanh như vậy chứ, chẳng lẽ sự quyên rũ của lão tử còn chưa đủ?
-
Kiều Thành còn ở thư phòng, Minh Thù gõ cửa đi vào.
Đại khái tưởng Thôi Du Tuệ, vẻ mặt Kiều Thành chột dạ, luống cuống tay chân che đồ để trên bàn lại.
Thấy là Minh Thù, hắn thở phào: "Tiểu Khởi, làm cha sợ muốn chết, đóng cửa, đóng cửa lại!"
"Cha, cha lại vụng ăn cái gì?" Ăn vụng lại không gọi trẫm!
"Suỵt!" Kiều Thành suỵt một tiếng, chia cho Minh Thù hai cái bánh đậu xanh: "Đừng nói cho mẹ con."
"Cha chia cho con một nửa, con mới không nói cho mẹ."
Kiều Thành: "..."
Kiều Thành nhìn bánh đậu xanh của hắn, lại nhìn con gái hắn, cuối cùng chia sang một nửa: "Nói rồi đấy nhé, không cho phép nói cho mẹ con biết."
"Thân thể cha không cho phép ăn nhiều đồ ngọt như vậy, mẹ cũng là vì nghĩ cho cha thôi."
"Cha biết, cha biết, cha cũng đâu có ăn nhiều chứ?" Kiều Thành chột dạ.
Kiều Thành quyết định nói sang chuyện khác: "Khụ, tiểu Khởi tìm cha có việc gì thế?"
"Con muốn hỏi về Trịnh Quang Minh."
Kiều Thành lập tức quở trách cô: "Cái gì mà Trịnh Quang Minh, đó là chú Trịnh của con, sao có thể gọi thẳng tên ra như vậy, không thể không có lễ phép như vậy."
Minh Thù rất biết nghe lời đổi giọng: "Con muốn hỏi chuyện về chú Trịnh."
Kiều Thành lúc này mới hài lòng gật đầu: "Hỏi cái gì? Chú Trịnh của con sao vậy?"
"Con nhớ hình như chú ấy không kết hôn, vì sao vậy?"
Kiều Thành a một tiếng: "Chú Trịnh của con... trước đây cũng đã kết hôn, có điều không đến một năm đã ly hôn, sau này không có đối tượng nữa, chúng ta bảo hắn, hắn nói thích ở một mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Con hỏi việc này làm gì?"
"Con tò mò hỏi thôi."
Kiều Thành mặc dù có nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, hắn nhớ lại những kỷ niệm xưa cảm thán: "Lúc đi học, chú Trịnh của con có không ít người theo đuổi, nghĩ lại khi đó... Ài, tuổi còn trẻ thật tốt."
"Chú Trịnh có sở thích đặc biệt gì không?"
"Sở thích đặc biệt? Hắn thích đọc sách và đi du lịch, bình thường là thỉnh thoảng bỏ ra một ngày đi ra ngoài du lịch, có đôi khi mấy tháng thậm chí một năm cũng không nhìn thấy đâu, bây giờ cũng là như thế này... Không phải, Tiểu Khởi, con hỏi việc này làm gì?"
Làm sao cứ cảm thấy là lạ.
Minh Thù bình tĩnh mỉm cười: "Tìm hiểu một số chuyện trước kia của cha."
"Tìm hiểu chuyện trước kia của cha, con hỏi chuyện của chú Trịnh để làm gì, cha con ngày xưa thiếu gì chiến công vỹ đại, nào nào..."
Minh Thù hết gạt Kiều Thành, lại đi gạt Thôi Du Tuệ.
Cuối cùng đưa ra kết luận, tại thời điểm Kiều Vận bị sát hại, Trịnh Quang Minh không ở thành phố.
Minh Thù hỏi một vòng bạn bè của Trịnh Quang Minh, tối hôm Kiều Khởi bị sát hại, hắn vẫn còn đăng ảnh phong cảnh có định vị ở một nơi nào đó.
Có điều...
Trong hình không có ai, muốn thực hiện chứng cứ như vậy rất dễ dàng, đưa điện thoại di động cho người khác vào lúc đó phát định vị là được.
Bạn bè của Trịnh Quang Minh có rất nhiều ảnh của các địa điểm du lịch, hầu như không có sơ hở gì.
Minh Thù lại kiểm tra dây chuyền một lần nữa, viên kim cương hồng dường như có vết cắt... Minh Thù giao sợ dây chuyền kia cho tổ chuyên án, để cho bọn họ kiểm tra, hai viên kim cương màu hồng có giống nhau không.
Nếu như viên đưa cho cô, và viên kim cương trên bông tai của Kiều Vận là từ cùng một khối cắt ra, như vậy hai viên kim cương hồng này nhất định là giống nhau.
Cô không tin có chuyện trùng hợp như vậy...
Vì Minh Thù là người cung cấp đầu mối, kết luận sẽ nói cho cô biết, kết quả là không giống nhau.
Cũng không phải là được lấy ra từ cùng một khối kim cương.
/1666
|