Chu Hồng Kiệt nhìn tấm thẻ của mình, tuổi thọ phía trên chỉ còn lại hai tháng.
Trước đó hắn xảy ra một trận tai nạn giao thông, tỉnh lại thì tuổi thọ cũng chỉ còn lại có chừng này.
"Tiên sinh."
Quản gia từ bên ngoài tiến vào..
Chu Hồng Kiệt nắm chặt tấm thẻ, dùng tay áo che lại: "Thế nào? Người đâu?"
Biểu hiện của quản qua hơi khó coi: "Tôi đã hỏi mấy nhà bên khu Đông Thành bên kia, đều là đồng giá."
Chu Hồng Kiệt cọ một cái đứng lên: "Cái gì? Ông lặp lại lần nữa?"
Quản gia cũng cảm thấy có chút không chân thực.
Hắn lau một vệt mồ hôi lạnh: "100 ngàn một ngày."
Chu Hồng Kiệt đánh bộp một cái trên bàn: "Người của khu Đông Thành điên rồi sao?"
Quản gia: "..."
Khu Đông Thành điên hay không điên hắn không biết, hắn chỉ biết là nếu quả như thật thế này, sợ rằng sẽ gây nên một trận cuồng phong.
-
Khu Tây Thành bên này rất nhanh liền biết chuyện, lại nhanh chóng truyền vào trong vòng phú hào.
Khi bọn hắn biết được người bình thường vẫn được giá cả như trước, lập tức biết bọn hắn là bị nhằm vào rồi.
Vì sao lại bị nhằm vào?
Ai làm cái gì?
Có thể là do nguyên nhân giao dịch tuổi thọ nên người của thế giới này lại càng dễ xảy ra chuyện, ba ngày một ít chuyện, năm ngày lại chuyện lớn hơn đều thường có.
Những người này bình thường đều tiêu tiền để đổi lấy tuổi thọ cao nhất —— tiêu hao tuổi thọ lại mua lại tuổi thọ.
Ví dụ một chút: Một người chỉ có thể sống đến 23 tuổi, nhưng hắn mua tuổi thọ lên đến 40 tuổi. Thế nhưng lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiêu hao hết 10 tuổi, như vậy lúc này ngươi có thể dùng tiền mua mười năm tuổi thọ này lại là được.
Nói cách khác chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể mua đến 40 tuổi thọ sau đó chết già, trong lúc đó tuổi thọ tiêu hao đều là tuổi thọ dùng tiền mua được.
Lúc đầu một năm 100 ngàn, đối với bọn hắn hoàn toàn OK, nhưng bây giờ một ngày 100 ngàn...
Cái này mẹ nó không phải muốn lấy mạng sao?
Rất nhanh liền có người khởi xướng đàm phán, khu Đông Thành rất bá khí cự tuyệt đàm phán.
Ngươi có muốn mua hay không, ngươi không mua vậy các ngươi liền đi giết người ngồi tù đi thôi!
Pháp luật của khu Tây Thành vẫn là bảo vệ mọi người.
Giết người thì phải ngồi tù, mà pháp luật của khu Tây Thành rất nghiêm khắc, có tội phải nhận tội.
Coi như ngươi sai người khác cướp đoạt, cuối cùng cái tuổi thọ này cho ngươi dùng ngươi vẫn phải ngồi tù.
Cướp đoạt tuổi thọ cũng là một việc cần kỹ thuật, người bình thường cướp đoạt đều chỉ có thể cướp đoạt toàn bộ —— đại biểu cho việc nhất định phải giết người.
Còn có một điểm rất quan trọng, nếu như cướp đoạt tuổi thọ vượt quá tuổi thọ cao nhất của bản thân cũng sẽ xảy ra chuyện, tuổi thọ nguyên bản giảm phân nửa, lại cũng không còn cách nào cướp đoạt tuổi thọ của người khác.
Chỉ có giao dịch với khu Đông Thành bên này, với kỹ thuật của bọn họ mới có thể đến thời hạn chính xác.
Những kỹ thuật cao siêu này chỉ có mấy nhà nắm giữ, nhưng những người đó đều giấu giếm đi.
Khu Đông Thành không tham gia đàm phán, bên kia lại phái ra một tiểu đội đàm phán trực tiếp giết tới khu Đông Thành.
Tổng bộ Độ Kỷ.
Đoàn người đàm phán mang âu phục giày da ngồi ở phòng họp, phía trên là Minh Thù đang hút sữa chua ào ào.
"Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Minh Thù phất tay: "Có thể a, tôi lại không có chặn miệng của các người không phải sao?"
Người phụ trách đoàn đàm phán lộ ra vẻ mặt cứng ngắc: "Giáng Tuyết tiểu thư, liên quan tới việc các người tăng giá tuổi thọ lên cao, chúng tôi hi vọng cô có thể giải thích một chút."
"Không có gì để giải thích, tôi tình nguyện cao hứng tăng giá, các người không phục đều có thể hận tôi."
Tới đi!
Để giá trị hận thù tới mãnh liệt hơn một chút!
Đoàn đàm phán: "..."
Người này là cái quỷ gì?
Đoàn đàm phán: "Giáng Tuyết tiểu thư, cô có thể nói một chút tại sao muốn làm như vậy không? Nếu như có thể giải quyết, mọi người thương lượng một chút, giải quyết trong hòa bình không phải tốt hơn sao?"
"Tôi nghĩ một chút." Minh Thù chống cằm, đầu gật gật: " Ghét nhà giàu, lý do này thế nào? Tôi cảm thấy có thể!"
Đoàn đàm phán: "..."
Cái này còn nghe không hiểu Minh Thù cố ý, bọn hắn chính là ngốc.
Người nào đó trong đoàn đàm phán ép không được lửa giận, mở miệng uy hiếp: "Giáng Tuyết tiểu thư, cô đây là muốn đối đầu cùng khu Tây Thành?"
"Cậu thật nghịch ngợm, cái này của chúng tôi cũng không phải chuyện có thể lộ ra ngoài vòng sáng, đắc tội các người thì thế nào? Cùng lắm thì tôi đổi nghề thôi."
"..."
Cô nói câu trước cùng câu sau đến cùng có quan hệ gì?
Cô còn biết không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Không thể lộ ra ngoài ánh sáng cô còn náo lớn như vậy?
Đắc tội...
Một lúc sau đám người mới kịp phản ứng, đây là khu Đông Thành, chính phủ đã sớm rút khỏi nơi này.
Đại biểu cho việc nơi đây bị pháp luật vứt bỏ.
Đoàn đàm phán đột nhiên có chút lạnh người.
Bắt đầu lo lắng cho an toàn của bản thân mình.
Đoàn đàm phán thất bại mà quay về.
-
Trợ lý Hạ đều sắp bị Minh Thù hù chết.
"Đại tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy?"
"Không phải đã làm rồi sao?"
"Thừa dịp hiện tại quan hệ còn chưa chuyển biến xấu..."
"Trợ lý Hạ." Minh Thù nhìn trợ lý Hạ: "Cậu phải nhớ kỹ, chúng ta mới là người đặc ra quy tắc."
Trợ lý Hạ sững sờ tại chỗ.
Cho tới bây giờ, bọn họ tựa hồ cũng vì người Tây Thành mà phục vụ...
Thế nhưng bọn họ đã quên, bọn họ mới là người có ưu thế tuyệt đối.
"Đại tiểu thư, tôi hiểu rồi."
Minh Thù duỗi người một cái: "Buổi tối hôm nay ăn cái gì thì tốt đây."
Trợ lý Hạ: "..."
Minh Thù đem công việc giao cho trợ lý Hạ, tự mình tan làm trước.
Không có cách nào.
Người nơi này đóng cửa tiệm đặc biệt sớm, trời tối trên đường liền không nhìn thấy bóng người nào.
Minh Thù đuổi tới một quán ăn cuối cùng.
Khu Đông Thành thật sự rất loạn, Minh Thù ăn một bữa cơm đã chứng kiến ba nhóm người gây sự.
Soạt ——
Thanh niên bị người ta xô ngã, trượt đến bàn của Minh Thù, cái bàn lung lay mấy lần cũng không có đổ!
Thanh niên che ngực, muốn đứng lên nhưng mấy lần đều không đứng lên được.
Trước mặt đột nhiên có cái gì đưa tới, hắn theo bản năng ôm lấy đầu.
Nhưng mà đưa tới trước mặt hắn là một cây côn sắt, thanh niên sửng sốt một chút.
Lại nhìn lên là một đôi trắng nõn tay, móng tay xinh xắn thon gọn, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
"Cầm đi."
Thanh niên theo bản năng nhận lấy, mấy người bên kia đã lao đến.
Thanh niên không biết có sức mạnh từ nơi nào tới, nhảy lên một cái, cầm côn sắt giết tới người đối diện.
Người đối diện không nghĩ tới thanh niên đột nhiên có vũ khí, trong lúc nhất thời trở tay không kịp liền bị xuống thế hạ phong.
Thanh niên giống như bật hack, đem đám người kia đánh cho tơi bời hoa lá.
"Mẹ nó tiểu tử thúi, mày có gan lão tử chờ đấy cho lão tử!"
Thời điểm rời đi người nào đó còn hét lớn một tiếng.
Người bốn phía vây xem, thấy người đi rồi lại không cảm thấy kinh ngạc tản ra.
Chỉ có chủ quán đi về phía thanh niên, đùng đùng tính toán tổn thất.
Thanh niên miễn cưỡng chống đỡ thân thể, sắc mặt khó coi: "Cái kia... Tôi có thể nợ trước hay không?"
"Nợ? Ai biết sáng mai cậu đi nơi nào." Khu Đông Thành không phải thôn nhỏ, nơi này rất lớn, chủ quán có chút khó chịu.
"Tôi thật không có..." Thanh niên ngữ khí bất đắc dĩ.
*
Tổng kết một chút thiết lập ——
Khu nhà giàu có pháp luật, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác. Mà bọn họ không có kỹ thuật, không thể chừa lại tuổi thọ cho người khác, chỉ có thể tước đoạt toàn bộ, mà người cướp đoạt nếu như cướp đoạt tuổi thọ vượt qua tuổi thọ cao nhất của mình thì tuổi thọ nguyên bản sẽ bị giảm phân nửa, cũng không còn có thể cướp đoạt tuổi thọ.
Các người có thể hiểu thành một bên có tiền, một bên có kỹ thuật.
Hiện tại đại lão kỹ thuật muốn hùng khởi rồi!
Trước đó hắn xảy ra một trận tai nạn giao thông, tỉnh lại thì tuổi thọ cũng chỉ còn lại có chừng này.
"Tiên sinh."
Quản gia từ bên ngoài tiến vào..
Chu Hồng Kiệt nắm chặt tấm thẻ, dùng tay áo che lại: "Thế nào? Người đâu?"
Biểu hiện của quản qua hơi khó coi: "Tôi đã hỏi mấy nhà bên khu Đông Thành bên kia, đều là đồng giá."
Chu Hồng Kiệt cọ một cái đứng lên: "Cái gì? Ông lặp lại lần nữa?"
Quản gia cũng cảm thấy có chút không chân thực.
Hắn lau một vệt mồ hôi lạnh: "100 ngàn một ngày."
Chu Hồng Kiệt đánh bộp một cái trên bàn: "Người của khu Đông Thành điên rồi sao?"
Quản gia: "..."
Khu Đông Thành điên hay không điên hắn không biết, hắn chỉ biết là nếu quả như thật thế này, sợ rằng sẽ gây nên một trận cuồng phong.
-
Khu Tây Thành bên này rất nhanh liền biết chuyện, lại nhanh chóng truyền vào trong vòng phú hào.
Khi bọn hắn biết được người bình thường vẫn được giá cả như trước, lập tức biết bọn hắn là bị nhằm vào rồi.
Vì sao lại bị nhằm vào?
Ai làm cái gì?
Có thể là do nguyên nhân giao dịch tuổi thọ nên người của thế giới này lại càng dễ xảy ra chuyện, ba ngày một ít chuyện, năm ngày lại chuyện lớn hơn đều thường có.
Những người này bình thường đều tiêu tiền để đổi lấy tuổi thọ cao nhất —— tiêu hao tuổi thọ lại mua lại tuổi thọ.
Ví dụ một chút: Một người chỉ có thể sống đến 23 tuổi, nhưng hắn mua tuổi thọ lên đến 40 tuổi. Thế nhưng lúc này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiêu hao hết 10 tuổi, như vậy lúc này ngươi có thể dùng tiền mua mười năm tuổi thọ này lại là được.
Nói cách khác chỉ cần ngươi có tiền, ngươi có thể mua đến 40 tuổi thọ sau đó chết già, trong lúc đó tuổi thọ tiêu hao đều là tuổi thọ dùng tiền mua được.
Lúc đầu một năm 100 ngàn, đối với bọn hắn hoàn toàn OK, nhưng bây giờ một ngày 100 ngàn...
Cái này mẹ nó không phải muốn lấy mạng sao?
Rất nhanh liền có người khởi xướng đàm phán, khu Đông Thành rất bá khí cự tuyệt đàm phán.
Ngươi có muốn mua hay không, ngươi không mua vậy các ngươi liền đi giết người ngồi tù đi thôi!
Pháp luật của khu Tây Thành vẫn là bảo vệ mọi người.
Giết người thì phải ngồi tù, mà pháp luật của khu Tây Thành rất nghiêm khắc, có tội phải nhận tội.
Coi như ngươi sai người khác cướp đoạt, cuối cùng cái tuổi thọ này cho ngươi dùng ngươi vẫn phải ngồi tù.
Cướp đoạt tuổi thọ cũng là một việc cần kỹ thuật, người bình thường cướp đoạt đều chỉ có thể cướp đoạt toàn bộ —— đại biểu cho việc nhất định phải giết người.
Còn có một điểm rất quan trọng, nếu như cướp đoạt tuổi thọ vượt quá tuổi thọ cao nhất của bản thân cũng sẽ xảy ra chuyện, tuổi thọ nguyên bản giảm phân nửa, lại cũng không còn cách nào cướp đoạt tuổi thọ của người khác.
Chỉ có giao dịch với khu Đông Thành bên này, với kỹ thuật của bọn họ mới có thể đến thời hạn chính xác.
Những kỹ thuật cao siêu này chỉ có mấy nhà nắm giữ, nhưng những người đó đều giấu giếm đi.
Khu Đông Thành không tham gia đàm phán, bên kia lại phái ra một tiểu đội đàm phán trực tiếp giết tới khu Đông Thành.
Tổng bộ Độ Kỷ.
Đoàn người đàm phán mang âu phục giày da ngồi ở phòng họp, phía trên là Minh Thù đang hút sữa chua ào ào.
"Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta có thể nói chuyện không?"
Minh Thù phất tay: "Có thể a, tôi lại không có chặn miệng của các người không phải sao?"
Người phụ trách đoàn đàm phán lộ ra vẻ mặt cứng ngắc: "Giáng Tuyết tiểu thư, liên quan tới việc các người tăng giá tuổi thọ lên cao, chúng tôi hi vọng cô có thể giải thích một chút."
"Không có gì để giải thích, tôi tình nguyện cao hứng tăng giá, các người không phục đều có thể hận tôi."
Tới đi!
Để giá trị hận thù tới mãnh liệt hơn một chút!
Đoàn đàm phán: "..."
Người này là cái quỷ gì?
Đoàn đàm phán: "Giáng Tuyết tiểu thư, cô có thể nói một chút tại sao muốn làm như vậy không? Nếu như có thể giải quyết, mọi người thương lượng một chút, giải quyết trong hòa bình không phải tốt hơn sao?"
"Tôi nghĩ một chút." Minh Thù chống cằm, đầu gật gật: " Ghét nhà giàu, lý do này thế nào? Tôi cảm thấy có thể!"
Đoàn đàm phán: "..."
Cái này còn nghe không hiểu Minh Thù cố ý, bọn hắn chính là ngốc.
Người nào đó trong đoàn đàm phán ép không được lửa giận, mở miệng uy hiếp: "Giáng Tuyết tiểu thư, cô đây là muốn đối đầu cùng khu Tây Thành?"
"Cậu thật nghịch ngợm, cái này của chúng tôi cũng không phải chuyện có thể lộ ra ngoài vòng sáng, đắc tội các người thì thế nào? Cùng lắm thì tôi đổi nghề thôi."
"..."
Cô nói câu trước cùng câu sau đến cùng có quan hệ gì?
Cô còn biết không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Không thể lộ ra ngoài ánh sáng cô còn náo lớn như vậy?
Đắc tội...
Một lúc sau đám người mới kịp phản ứng, đây là khu Đông Thành, chính phủ đã sớm rút khỏi nơi này.
Đại biểu cho việc nơi đây bị pháp luật vứt bỏ.
Đoàn đàm phán đột nhiên có chút lạnh người.
Bắt đầu lo lắng cho an toàn của bản thân mình.
Đoàn đàm phán thất bại mà quay về.
-
Trợ lý Hạ đều sắp bị Minh Thù hù chết.
"Đại tiểu thư, chúng ta thật sự phải làm như vậy?"
"Không phải đã làm rồi sao?"
"Thừa dịp hiện tại quan hệ còn chưa chuyển biến xấu..."
"Trợ lý Hạ." Minh Thù nhìn trợ lý Hạ: "Cậu phải nhớ kỹ, chúng ta mới là người đặc ra quy tắc."
Trợ lý Hạ sững sờ tại chỗ.
Cho tới bây giờ, bọn họ tựa hồ cũng vì người Tây Thành mà phục vụ...
Thế nhưng bọn họ đã quên, bọn họ mới là người có ưu thế tuyệt đối.
"Đại tiểu thư, tôi hiểu rồi."
Minh Thù duỗi người một cái: "Buổi tối hôm nay ăn cái gì thì tốt đây."
Trợ lý Hạ: "..."
Minh Thù đem công việc giao cho trợ lý Hạ, tự mình tan làm trước.
Không có cách nào.
Người nơi này đóng cửa tiệm đặc biệt sớm, trời tối trên đường liền không nhìn thấy bóng người nào.
Minh Thù đuổi tới một quán ăn cuối cùng.
Khu Đông Thành thật sự rất loạn, Minh Thù ăn một bữa cơm đã chứng kiến ba nhóm người gây sự.
Soạt ——
Thanh niên bị người ta xô ngã, trượt đến bàn của Minh Thù, cái bàn lung lay mấy lần cũng không có đổ!
Thanh niên che ngực, muốn đứng lên nhưng mấy lần đều không đứng lên được.
Trước mặt đột nhiên có cái gì đưa tới, hắn theo bản năng ôm lấy đầu.
Nhưng mà đưa tới trước mặt hắn là một cây côn sắt, thanh niên sửng sốt một chút.
Lại nhìn lên là một đôi trắng nõn tay, móng tay xinh xắn thon gọn, lộ ra màu hồng nhàn nhạt.
"Cầm đi."
Thanh niên theo bản năng nhận lấy, mấy người bên kia đã lao đến.
Thanh niên không biết có sức mạnh từ nơi nào tới, nhảy lên một cái, cầm côn sắt giết tới người đối diện.
Người đối diện không nghĩ tới thanh niên đột nhiên có vũ khí, trong lúc nhất thời trở tay không kịp liền bị xuống thế hạ phong.
Thanh niên giống như bật hack, đem đám người kia đánh cho tơi bời hoa lá.
"Mẹ nó tiểu tử thúi, mày có gan lão tử chờ đấy cho lão tử!"
Thời điểm rời đi người nào đó còn hét lớn một tiếng.
Người bốn phía vây xem, thấy người đi rồi lại không cảm thấy kinh ngạc tản ra.
Chỉ có chủ quán đi về phía thanh niên, đùng đùng tính toán tổn thất.
Thanh niên miễn cưỡng chống đỡ thân thể, sắc mặt khó coi: "Cái kia... Tôi có thể nợ trước hay không?"
"Nợ? Ai biết sáng mai cậu đi nơi nào." Khu Đông Thành không phải thôn nhỏ, nơi này rất lớn, chủ quán có chút khó chịu.
"Tôi thật không có..." Thanh niên ngữ khí bất đắc dĩ.
*
Tổng kết một chút thiết lập ——
Khu nhà giàu có pháp luật, không thể cướp đoạt tuổi thọ của người khác. Mà bọn họ không có kỹ thuật, không thể chừa lại tuổi thọ cho người khác, chỉ có thể tước đoạt toàn bộ, mà người cướp đoạt nếu như cướp đoạt tuổi thọ vượt qua tuổi thọ cao nhất của mình thì tuổi thọ nguyên bản sẽ bị giảm phân nửa, cũng không còn có thể cướp đoạt tuổi thọ.
Các người có thể hiểu thành một bên có tiền, một bên có kỹ thuật.
Hiện tại đại lão kỹ thuật muốn hùng khởi rồi!
/1666
|