Đám phú hào bên khu Tây Thành kia vẫn còn đang náo, bất quá khu Đông Thành bên này thái độ cứng rắn, hoàn toàn vượt quá dự liệu của bọn họ.
Trợ lý Hạ báo cáo xong, chờ Minh Thù quyết định.
Hiện tại những nhà khác đều không lên tiếng, đem quyền quyết định toàn bộ vứt cho Độ Kỷ.
Cũng không biết đại tiểu thư đã làm gì bọn họ...
Minh Thù sờ cằm: "Đoạn thời gian trước không phải có người dẫn đầu muốn xây phòng tuyến tại khu Đông Thành sao? Vậy thì xây thôi, về sau ra vào, chúng ta cũng học sát vách một ít, không có giấy chứng nhận không cho phép vào."
Trợ lý Hạ: "..."
Nghiêm túc sao?
Bọn họ đây là khu Đông Thành đó!!
Bị khu Tây Thành gọi là rác rưởi vựa ve chai khu Đông Thành!!
"Nhắc tới..." Minh Thù sờ cằm, con ngươi sáng lấp lánh: "Những nhà máy kia của Khu Tây Thành có phải là đều đặt ở khu Đông Thành chúng ta không?"
"Ách... Đúng vậy." Đại tiểu thư lại muốn làm gì?
Vì để không ô nhiễm khu Tây Thành, tất cả nhà máy đều đặt tại khu Đông Thành.
-
Hẻm Hoa Nghệ.
Trong ngõ nhỏ hẹp đầy ắp người.
Gần đây Lục Ngưng đều không có tâm tình làm việc, cô mua đồ xong trở về thấy nhiều người như vậy, không khỏi nghi hoặc.
Nhóm chân nhìn lên một chút cũng không thấy gì.
Lục Ngưng hỏi một người phụ nữ quen mặt: "Dì, xảy ra chuyện gì rồi? Làm sao đều tụ tập ở đây?"
Người phụ nữ thái độ rất tốt: "Tiểu Ngưng sao, Độ Kỷ phát đơn tuyên truyền, muốn xây phòng tuyến ở khu Tây Thành chúng ta, hiện tại đang tuyển người. Ầy, con xem một chút, đây là đơn tuyên truyền."
"Xây phòng tuyến?"
Lục Ngưng cầm một tờ đơn tuyên truyền, đơn tuyên truyền rất tinh xảo, phía trên nói về việc xây phòng tuyến cùng điều kiện ứng tuyển.
Cô nói thầm một tiếng: "Độ Kỷ đây là muốn làm gì?"
Lục Ngưng lơ ngơ về đến nhà.
Ban Lan cọ một cái đứng lên: "Lục Ngưng tỷ cô trở về rồi?"
"Ừ." Lục Ngưng đáp một tiếng: "Tôi không sao, cậu không cần mỗi ngày đều tới."
Ban Lan gãi gãi đầu: "Cái kia tôi cũng không có việc gì, gần đây... Tôi không phải là bị sa thải sao?"
Ban Lan dừng một chút: "Tôi làm cơm cho cô, cô có muốn ăn một chút hay không?"
"Ban Lan, cảm ơn."
"Lục Ngưng tỷ, chúng ta không cần khách sáo như vậy." Ban Lan nhìn Lục Ngưng, phá lệ nghiêm túc: "Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, cô còn như vậy, đừng trách tôi trở mặt."
"Được được được."
Sắc mặt Ban Lan lúc này mới hoà hoãn lại: "Cô đang cầm gì vậy?"
"À, thời điểm tôi vừa mới trở về thấy có người phát đơn tuyên truyền, nói là Độ Kỷ muốn dẫn đầu xây phòng tuyến."
Ban Lan cau mày: "Cái gì phòng tuyến?"
Lục Ngưng đưa đơn tuyên truyền cho hắn.
"Độ Kỷ muốn làm gì đây?" Ban Lan nghi hoặc: "Chúng ta đây là khu Đông Thành, cũng không phải khu nhà giàu bên kia, xây phòng tuyến để làm gì?"
Lục Ngưng nhún vai, cô cũng không biết.
Lục Ngưng nhớ tới một việc: "Cô gái lần trước cậu nghe ngóng được thế nào rồi?"
Nói đến chuyện này, Lục Ngưng cũng có chút trầm mặc.
Làm nửa ngày, bọn họ cũng không biết nữ sinh kia tên gì.
"Không có..." Ban Lan lắc đầu: "Tôi có đến nơi trước kia gặp cô ấy hỏi qua, người ở đó cũng không biết cô ấy."
"Như vậy sao..." Lục Ngưng thở dài: "Cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp được không."
"Hẳn là sẽ." Ban Lan đưa tay muốn vỗ vỗ vai Lục Ngưng, nhưng cuối cùng thu hồi lại, hắn cầm đơn tuyên truyền: "Lục Ngưng tỷ, Độ Kỷ tuyển người, cô nói xem tôi đi được không?"
Lục Ngưng nhíu mày: "Độ Kỷ..."
Làm ra là loại chuyện kia.
Mặc dù là ngươi tình ta nguyện, thế nhưng...
"Lục Ngưng tỷ, khu Đông Thành chúng ta vẫn cứ như vậy, Độ Kỷ cung cấp tiền tài cho những người kia, bọn hắn bỏ ra tuổi thọ, là việc một người muốn đánh một người muốn bị đánh."
Lục Ngưng đương nhiên hiểu được đạo lý này: "Tôi chỉ là không hi vọng cậu cùng bọn họ có quan hệ."
"Trên đơn tuyên truyền không phải đã nói rồi sao? Không phải làm việc bên trong Độ Kỷ mà là ở trên phòng tuyến."
Ban Lan dừng một chút: "Những người kia khẳng định không dám đến Độ Kỷ náo, nếu như không đi, vậy tôi chỉ sợ tìm không được việc làm."
Lục Ngưng trong lòng phiền muộn.
Thế giới này...
Vì sao lại như thế này.
Pháp luật chỉ bảo vệ kẻ có tiền.
Sinh mệnh đều giống nhau.
Lục Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gật đầu nhẹ.
"Tỷ, tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này để cô có được cuộc sống tốt hơn."
"Cậu nha." Lục Ngưng lắc đầu: "Cậu không gây rắc rối cho tôi, tôi liền cám ơn cậu."
Ban Lan nghiêm túc lên: "Tỷ, tôi đã trưởng thành!"
"Vâng vâng vâng, trưởng thành."
Ban Lan biết Lục Ngưng chỉ nói qua loa lấy lệ, không khỏi có chút mất mát, hắn thật sự... Trưởng thành, là một đại nam nhân, không phải đứa trẻ trong mắt cô ấy.
Một ngày nào đó, hắn sẽ để cho Lục Ngưng nhìn thấy!
-
Nơi nào đó.
Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, nam nhân ôm một nữ nhân, nghe xong chuyện này liền cười ra tiếng: "Nha đầu của Độ Kỷ kia có phải điên rồi hay không?"
"Độ Kỷ không biết dùng thủ đoạn gì làm mấy nhà kia đều không lên tiếng, tôi cảm thấy chúng ta phải thăm dò kỹ."
"Độ Kỷ đây không phải gây chuyện cho chúng ta sao?" Nam nhân nói: "Bọn họ đem giá cả nâng lên cao như vậy, khu Tây Thành bên kia có thể đáp ứng cô ta sao?"
"Khôn ca..."
Khôn ca phất tay: "Được rồi, Độ Kỷ giao cho một nha đầu sớm muộn cũng xong đời. Cậu phân phó tiếp cận những người kia một chút, đem thành ý mời tới, chúng ta cũng nên ăn thịt."
Nam nhân có chút chần chờ nhưng không thể nghi ngờ lời nói của Khôn Ca, đem câu phía sau nuốt trở về.
"Đúng rồi, nha đầu kia thế nào?"
"Vẫn như thế." Người kia trả lời.
Khôn ca híp mắt: "Cô ta vẫn kiên trì nói như vậy?"
"Phải."
Khôn ca tựa hồ khơi lên hứng thú: "Đi, đi xem một chút."
Khôn ca ôm nữ nhân rời khỏi phòng, đến trước một cửa phòng đang đóng chặt.
Ngoài cửa là người đang trông coi.
"Khôn ca."
"Mở cửa."
Cửa bị mở ra, căn phòng tối như mực ngay cả một chút thanh âm đều không có, người bên cạnh Khôn ca đi vào trước mở đèn lên.
Khôn ca ôm người đi vào, nhìn nữ nhân đang nấp ở nơi xó xỉnh.
Y Tích đề phòng nhìn Khôn ca, cố gắng trấn định quát lớn: "Tôi nói cho các người biết, các người dám đụng đến tôi thì sẽ không có quả ngon để ăn, tôi là đại tiểu thư của Y gia!!"
Y Tích đêm hôm đó chạy đi đã hối hận rồi.
Khu Đông Thành ban đêm không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng lúc đó cô ta không thể trở về nên cô ta muốn tranh thủ thời gian tìm một chỗ an toàn đợi trời sáng, chờ trời sáng lại trở về khu Tây Thành.
Nhưng cô ta không nghĩ tới vận khí của mình xui xẻo như vậy, còn chưa tìm được chỗ đã bị người ta theo dõi.
Cô ta chỉ là một nữ nhân, sao có thể là đối thủ của những người đó nên bị trói tới nơi này.
Cô ta dùng thân phận của mình hù dọa bọn hắn, tạm thời giữ được trong sạch.
Trùng sinh trở về, cô ta tuyệt đối không muốn lại rơi vào hoàn cảnh như trước kia.
Khôn ca buông nữ nhân ra: "Các người ra ngoài trước."
Y Tích theo bản năng rụt lại: "Anh muốn làm gì?"
Khôn ca không có ý tốt cười cười: "Không phải cô nói mình là đại tiểu thư Y gia sao? Tô và cô nói chuyện một chút."
Người phụ nữ cùng những người còn lại lui ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại.
Không lâu sau trong phòng liền truyền ra tiếng thét chói tai, những người còn lại không cảm thấy kinh ngạc vẫn đứng chờ.
Nữ nhân kia lộ ra một vẻ mặt khinh thường, uốn éo cái mông rời đi.
Trợ lý Hạ báo cáo xong, chờ Minh Thù quyết định.
Hiện tại những nhà khác đều không lên tiếng, đem quyền quyết định toàn bộ vứt cho Độ Kỷ.
Cũng không biết đại tiểu thư đã làm gì bọn họ...
Minh Thù sờ cằm: "Đoạn thời gian trước không phải có người dẫn đầu muốn xây phòng tuyến tại khu Đông Thành sao? Vậy thì xây thôi, về sau ra vào, chúng ta cũng học sát vách một ít, không có giấy chứng nhận không cho phép vào."
Trợ lý Hạ: "..."
Nghiêm túc sao?
Bọn họ đây là khu Đông Thành đó!!
Bị khu Tây Thành gọi là rác rưởi vựa ve chai khu Đông Thành!!
"Nhắc tới..." Minh Thù sờ cằm, con ngươi sáng lấp lánh: "Những nhà máy kia của Khu Tây Thành có phải là đều đặt ở khu Đông Thành chúng ta không?"
"Ách... Đúng vậy." Đại tiểu thư lại muốn làm gì?
Vì để không ô nhiễm khu Tây Thành, tất cả nhà máy đều đặt tại khu Đông Thành.
-
Hẻm Hoa Nghệ.
Trong ngõ nhỏ hẹp đầy ắp người.
Gần đây Lục Ngưng đều không có tâm tình làm việc, cô mua đồ xong trở về thấy nhiều người như vậy, không khỏi nghi hoặc.
Nhóm chân nhìn lên một chút cũng không thấy gì.
Lục Ngưng hỏi một người phụ nữ quen mặt: "Dì, xảy ra chuyện gì rồi? Làm sao đều tụ tập ở đây?"
Người phụ nữ thái độ rất tốt: "Tiểu Ngưng sao, Độ Kỷ phát đơn tuyên truyền, muốn xây phòng tuyến ở khu Tây Thành chúng ta, hiện tại đang tuyển người. Ầy, con xem một chút, đây là đơn tuyên truyền."
"Xây phòng tuyến?"
Lục Ngưng cầm một tờ đơn tuyên truyền, đơn tuyên truyền rất tinh xảo, phía trên nói về việc xây phòng tuyến cùng điều kiện ứng tuyển.
Cô nói thầm một tiếng: "Độ Kỷ đây là muốn làm gì?"
Lục Ngưng lơ ngơ về đến nhà.
Ban Lan cọ một cái đứng lên: "Lục Ngưng tỷ cô trở về rồi?"
"Ừ." Lục Ngưng đáp một tiếng: "Tôi không sao, cậu không cần mỗi ngày đều tới."
Ban Lan gãi gãi đầu: "Cái kia tôi cũng không có việc gì, gần đây... Tôi không phải là bị sa thải sao?"
Ban Lan dừng một chút: "Tôi làm cơm cho cô, cô có muốn ăn một chút hay không?"
"Ban Lan, cảm ơn."
"Lục Ngưng tỷ, chúng ta không cần khách sáo như vậy." Ban Lan nhìn Lục Ngưng, phá lệ nghiêm túc: "Tôi đã nói với cô rất nhiều lần, cô còn như vậy, đừng trách tôi trở mặt."
"Được được được."
Sắc mặt Ban Lan lúc này mới hoà hoãn lại: "Cô đang cầm gì vậy?"
"À, thời điểm tôi vừa mới trở về thấy có người phát đơn tuyên truyền, nói là Độ Kỷ muốn dẫn đầu xây phòng tuyến."
Ban Lan cau mày: "Cái gì phòng tuyến?"
Lục Ngưng đưa đơn tuyên truyền cho hắn.
"Độ Kỷ muốn làm gì đây?" Ban Lan nghi hoặc: "Chúng ta đây là khu Đông Thành, cũng không phải khu nhà giàu bên kia, xây phòng tuyến để làm gì?"
Lục Ngưng nhún vai, cô cũng không biết.
Lục Ngưng nhớ tới một việc: "Cô gái lần trước cậu nghe ngóng được thế nào rồi?"
Nói đến chuyện này, Lục Ngưng cũng có chút trầm mặc.
Làm nửa ngày, bọn họ cũng không biết nữ sinh kia tên gì.
"Không có..." Ban Lan lắc đầu: "Tôi có đến nơi trước kia gặp cô ấy hỏi qua, người ở đó cũng không biết cô ấy."
"Như vậy sao..." Lục Ngưng thở dài: "Cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp được không."
"Hẳn là sẽ." Ban Lan đưa tay muốn vỗ vỗ vai Lục Ngưng, nhưng cuối cùng thu hồi lại, hắn cầm đơn tuyên truyền: "Lục Ngưng tỷ, Độ Kỷ tuyển người, cô nói xem tôi đi được không?"
Lục Ngưng nhíu mày: "Độ Kỷ..."
Làm ra là loại chuyện kia.
Mặc dù là ngươi tình ta nguyện, thế nhưng...
"Lục Ngưng tỷ, khu Đông Thành chúng ta vẫn cứ như vậy, Độ Kỷ cung cấp tiền tài cho những người kia, bọn hắn bỏ ra tuổi thọ, là việc một người muốn đánh một người muốn bị đánh."
Lục Ngưng đương nhiên hiểu được đạo lý này: "Tôi chỉ là không hi vọng cậu cùng bọn họ có quan hệ."
"Trên đơn tuyên truyền không phải đã nói rồi sao? Không phải làm việc bên trong Độ Kỷ mà là ở trên phòng tuyến."
Ban Lan dừng một chút: "Những người kia khẳng định không dám đến Độ Kỷ náo, nếu như không đi, vậy tôi chỉ sợ tìm không được việc làm."
Lục Ngưng trong lòng phiền muộn.
Thế giới này...
Vì sao lại như thế này.
Pháp luật chỉ bảo vệ kẻ có tiền.
Sinh mệnh đều giống nhau.
Lục Ngưng nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng gật đầu nhẹ.
"Tỷ, tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi nơi này để cô có được cuộc sống tốt hơn."
"Cậu nha." Lục Ngưng lắc đầu: "Cậu không gây rắc rối cho tôi, tôi liền cám ơn cậu."
Ban Lan nghiêm túc lên: "Tỷ, tôi đã trưởng thành!"
"Vâng vâng vâng, trưởng thành."
Ban Lan biết Lục Ngưng chỉ nói qua loa lấy lệ, không khỏi có chút mất mát, hắn thật sự... Trưởng thành, là một đại nam nhân, không phải đứa trẻ trong mắt cô ấy.
Một ngày nào đó, hắn sẽ để cho Lục Ngưng nhìn thấy!
-
Nơi nào đó.
Trái Thanh Long phải Bạch Hổ, nam nhân ôm một nữ nhân, nghe xong chuyện này liền cười ra tiếng: "Nha đầu của Độ Kỷ kia có phải điên rồi hay không?"
"Độ Kỷ không biết dùng thủ đoạn gì làm mấy nhà kia đều không lên tiếng, tôi cảm thấy chúng ta phải thăm dò kỹ."
"Độ Kỷ đây không phải gây chuyện cho chúng ta sao?" Nam nhân nói: "Bọn họ đem giá cả nâng lên cao như vậy, khu Tây Thành bên kia có thể đáp ứng cô ta sao?"
"Khôn ca..."
Khôn ca phất tay: "Được rồi, Độ Kỷ giao cho một nha đầu sớm muộn cũng xong đời. Cậu phân phó tiếp cận những người kia một chút, đem thành ý mời tới, chúng ta cũng nên ăn thịt."
Nam nhân có chút chần chờ nhưng không thể nghi ngờ lời nói của Khôn Ca, đem câu phía sau nuốt trở về.
"Đúng rồi, nha đầu kia thế nào?"
"Vẫn như thế." Người kia trả lời.
Khôn ca híp mắt: "Cô ta vẫn kiên trì nói như vậy?"
"Phải."
Khôn ca tựa hồ khơi lên hứng thú: "Đi, đi xem một chút."
Khôn ca ôm nữ nhân rời khỏi phòng, đến trước một cửa phòng đang đóng chặt.
Ngoài cửa là người đang trông coi.
"Khôn ca."
"Mở cửa."
Cửa bị mở ra, căn phòng tối như mực ngay cả một chút thanh âm đều không có, người bên cạnh Khôn ca đi vào trước mở đèn lên.
Khôn ca ôm người đi vào, nhìn nữ nhân đang nấp ở nơi xó xỉnh.
Y Tích đề phòng nhìn Khôn ca, cố gắng trấn định quát lớn: "Tôi nói cho các người biết, các người dám đụng đến tôi thì sẽ không có quả ngon để ăn, tôi là đại tiểu thư của Y gia!!"
Y Tích đêm hôm đó chạy đi đã hối hận rồi.
Khu Đông Thành ban đêm không biết bao nhiêu nguy hiểm.
Nhưng lúc đó cô ta không thể trở về nên cô ta muốn tranh thủ thời gian tìm một chỗ an toàn đợi trời sáng, chờ trời sáng lại trở về khu Tây Thành.
Nhưng cô ta không nghĩ tới vận khí của mình xui xẻo như vậy, còn chưa tìm được chỗ đã bị người ta theo dõi.
Cô ta chỉ là một nữ nhân, sao có thể là đối thủ của những người đó nên bị trói tới nơi này.
Cô ta dùng thân phận của mình hù dọa bọn hắn, tạm thời giữ được trong sạch.
Trùng sinh trở về, cô ta tuyệt đối không muốn lại rơi vào hoàn cảnh như trước kia.
Khôn ca buông nữ nhân ra: "Các người ra ngoài trước."
Y Tích theo bản năng rụt lại: "Anh muốn làm gì?"
Khôn ca không có ý tốt cười cười: "Không phải cô nói mình là đại tiểu thư Y gia sao? Tô và cô nói chuyện một chút."
Người phụ nữ cùng những người còn lại lui ra khỏi phòng, cửa phòng đóng lại.
Không lâu sau trong phòng liền truyền ra tiếng thét chói tai, những người còn lại không cảm thấy kinh ngạc vẫn đứng chờ.
Nữ nhân kia lộ ra một vẻ mặt khinh thường, uốn éo cái mông rời đi.
/1666
|