Khôn ca còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, kết quả có người nói cho hắn biết đại tiểu thư Độ Kỷ tìm tới cửa.
Khôn ca: "..."
Xuân Thu đường cũng lớn, chiếm một tòa nhà, bình thường người Xuân Thu đường đều ở nơi này.
Minh Thù được đưa tới tầng 3, cách bài trí bên trong cùng tòa nhà cũ nát ngoài kia hoàn toàn không giống.
Nếu như không nhìn bên ngoài sẽ làm cho người ta cảm thấy đang ở khu Tây Thành.
"Đại tiểu thư Độ Kỷ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được!"
Minh Thù đi vào Khôn ca liền cười lên.
"Hiện tại tiếp đón tôi cũng không để ý."
Khôn ca: "..."
Minh Thù một mình vào, Khôn ca nhìn về phía sau, người phía sau ra dấu tay chỉ một người đến.
Khôn ca trong lòng có chút ngờ vực.
Cô ta dám một mình đến nơi đây?
"Không biết giáng Tuyết tiểu thư đến chỗ của tôi có việc gì?
Khôn ca nhìn chằm chằm Minh Thù, nụ cười nhạt đi mấy phần.
"Không gọi được nên tôi muốn đến hỏi một chút, anh không có việc gì phái người giết tôi làm gì?"
Khôn ca: "..."
Đệt!
Loại sự tình này cô mẹ nó đến tới cửa hỏi?
Mặc kệ đáy lòng Khôn ca bực bội cỡ nào, ngoài mặt đều không có chút biểu tình gì: "Giáng Tuyết tiểu thư đang nói gì? Tôi khi nào phái người giết cô?"
"Không phải anh sao?" Minh Thù nhíu mày: "Chẳng lẽ có người vu oan cho anh?"
Khôn ca cười nhạt: "Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta trên phương diện làm ăn mặc dù có chút xung đột, nhưng cũng không đến mức làm ra loại sự tình này, làm ăn là làm ăn không phải sao?"
Minh Thù có chút thở dài: "Làm người không thể thoải mái một chút, chân thật một chút sao?"
Khôn ca: "??"
Làm sao thoải mái, làm sao chân thật?
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận —— đúng, chính là tôi làm sao?
Minh Thù tiếp tục: "Tôi xinh đẹp như vậy, anh muốn giết tôi, tôi hoàn toàn có thể lý giải."
Khôn ca: "..." Mịa nhà nó cứ muốn điểm mặt tôi sao!
Khôn ca trong lòng đều có các loại Tào mẹ nó phi nước đại mà qua, nụ cười trên mặt có chút dữ tợn: "Giáng Tuyết tiểu thư, vì sao cứ nhất định là tôi làm?"
Minh Thù nghiêm túc phân tích: "Anh nhìn xem, tôi nói bị người khác đuổi giết, anh dĩ nhiên không có chút nào kinh ngạc, đây không phải cho thấy là anh làm sao?"
Khôn ca: "..."
Nụ cười của Khôn ca hoàn toàn thu liễm lại: "Giáng Tuyết tiểu thư, điều này cũng không đủ chứng minh là tôi làm?"
Minh Thù vô cùng không quan trọng: "Ừ, tôi cảm thấy anh làm là được rồi."
Khôn ca cắn răng, cô cảm thấy là được rồi, cô coi mình là người nào, tổng thống hay quốc vương!
"Giáng Tuyết tiểu thư, coi như hiện tại Độ Kỷ của cô lợi hại cũng không thể tùy tiện như vậy vu oan cho người khác!" Khôn ca cảm thấy mình có thể giãy dụa một chút.
Đáy mắt Minh Thù tràn ra nụ cười thản nhiên, ngữ khí ôn nhu: "Tôi có vu oan cho anh hay không, trong lòng anh không phải rõ nhất sao?"
Khôn ca: "..."
-
Minh Thù muốn đánh Khôn ca một trận, nhưng cô còn chưa động thủ, cả tòa nhà đột nhiên bắt đầu bạo động, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Khôn ca bỗng nhiên trừng mắt về phía Minh Thù.
Cô ta lại còn mang theo người tập kích.
Minh Thù vô tội nhấc tay: "Không có quan hệ với tôi, tôi đến một mình a."
"Khôn ca, có người xông vào!" Người bên ngoài tiến vào.
Khôn ca cũng không đoái hoài tới Minh Thù.
Hắn nghiêm nghị hỏi: "Người nào? Dám xông vào Xuân Thu đường của tôi!"
Minh Thù chen vào nói: "Nói không chừng là Đông Hạ đường thì sao?"
Khôn ca có chút hung ác trừng cô một chút, nữ nhân này nói chuyện làm sao lại vô sỉ như vậy, để cho người ta muốn đánh chết cô ta.
Người báo tin nói: "Không biết, bọn hắn tiến vào liền động thủ, chúng ta..."
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng từ dưới lầu truyền đến, trên hành lang vang lên âm thanh hỗ loạn, người Xuân Thu đường xuất hiện tại cửa ra vào, bị một đám võ trang đầy đủ bức tiến vào.
"Khôn ca..."
"Khôn ca!"
Tất cả mọi người vây quanh bên người Khôn ca.
Từ lúc bạo động bên dưới đến lúc đám người này lên đây chưa tới mấy phút.
Người võ trang đầy đủ ngoài cửa ngừng bắn, nhưng họng súng vẫn nhắm ngay bên trong.
"Y Tích ở đâu?"
Y Tích?!
Minh Thù ghé mắt nhìn về phía Khôn ca, ngữ khí hơi hơi kinh ngạc: "Anh còn bắt cóc tiểu khả ái của tôi?"
Khôn ca lơ ngơ, cái gì mà tiểu khả ái, nữ nhân kia tại sao lại cùng cô dính líu quan hệ rồi?
"Làm rất khá!"
Minh Thù yên lặng cho Khôn ca mười điểm.
"Cô..." Khôn ca trừng Minh Thù một chút, người này bị bệnh tâm thần sao?
Hắn nhìn về phía người vừa xông vào, xuất ra tư thái lão đại Xuân Thu đường: "Các người là ai?"
Ầm!
Một tiểu đệ bên cạnh Khôn ca lập tức ngã xuống.
Máu tươi lênh láng.
Không khí trong nháy mắt tĩnh mịch.
Cục diện tiếp theo liền bùng nổ, tiếng mắng chửi cùng tiếng súng đan xen vào một chỗ, người Xuân Thu đường trực tiếp cùng đối diện chơi tới.
Đồ vật trong phòng bị đánh cho tan nát.
Khôn ca cầm súng của mình cùng Minh Thù mắt to trừng mắt nhỏ, vì sao nữ nhân này lại nấp cùng một chỗ với mình???
"Cô ở đây làm gì!"
Minh Thù mỉm cười: "Khôn ca, bảo vệ nữ nhi một chút nha."
Khôn ca nhìn súng trong tay, trong nháy mắt nghĩ đến ân oán với cô.
Cô mẹ nó còn nhớ rõ mình tới làm gì không?
Không phải đến tìm lão tử tính sổ sao?
Vì cái gì cô có thể không chút áp lực tâm lý nào tìm lão tử bảo vệ?!
Trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như thế sao!
Ầm!
Đạn bắn thủng qua nơi bọn họ tránh né, Khôn ca lập tức di chuyển về hướng bên cạnh, Minh Thù di chuyển theo hắn.
Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, không nên nội chiến!
Khôn ca không tiếp tục để ý Minh Thù, ra dấu tay để người của mình chuyển về hướng bên cạnh.
Người như bọn họ, các gian phòng đều sẽ lưu lại một con đường dự bị, phòng ngừa tình huống như hôm nay.
Nhưng đối phương cũng là một đám thần nhân, cũng không cho bọn hắn cơ hội này, mấy người vừa lao ra đều bị xử lý.
Khôn ca nhìn bên ngoài một chút: "Mẹ!"
Đối diện đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, vũ khí tiên tiến, kỹ thuật bắn súng tinh anh, phối hợp ăn ý...
"Giáng Tuyết cô đang nghĩ gì? Nếu cô không có biện pháp, ngày hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!" Khôn ca đột nhiên hét về phía Minh Thù.
Tôi đang nghĩ..." Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Bọn hắn là từ chỗ nào lén vào."
Khôn ca: "..."
CMN!
Hiện tại là thời điểm nghĩ cái này sao?
Khôn ca bị ngăn ở góc xó xỉnh, thanh âm của các huynh đệ không ngừng truyền đến.
"Khôn ca, bọn hắn là vì Y Tích đến, đưa nữ nhân kia cho bọn hắn không được sao!"
"Khôn ca! Chúng ta sắp không chịu nổi!"
"Khôn ca..."
Khôn ca nhìn bên ngoài ngoài hét lớn một tiếng: "Dừng tay!!"
Tiếng súng lại vang lên mấy tiếng, sau đó an tĩnh lại.
Khôn ca cẩn thận nhìn bên ngoài một chút, đối phương tùy tiện đứng ở giữa: "Giao Y Tích ra, cho các người một con đường sống."
Khôn ca thở một hơi, tiếp tục đầu hàng: "Làm sao tôi xác định đem người giao ra, các người sẽ làm theo."
"Anh có phải bị ngốc không?" Minh Thù ngồi đối diện hắn: "Dùng Y Tích uy hiếp bọn hắn!"
Khôn ca trừng Minh Thù: "Đó không phải là tiểu khả ái của cô sao?"
"Tôi thích ức hiếp tiểu khả ái."
Khôn ca: "..." CMN! Gặp phải một tên biến thái!
"Vạn nhất bọn hắn là đến giết Y Tích thì sao?" Lúc này trí thông minh của Khôn ca vẫn còn online.
Minh Thù nhún vai: "50% cơ hội, anh đánh cược hay không?"
"..." Nhìn một chút tình cảnh của cô bây giờ, con mẹ nó cô cũng bị vây quanh, còn cần lão tử bảo vệ, ai cho cô tự tin khoa tay múa chân với lão tử!!
Khôn ca: "..."
Xuân Thu đường cũng lớn, chiếm một tòa nhà, bình thường người Xuân Thu đường đều ở nơi này.
Minh Thù được đưa tới tầng 3, cách bài trí bên trong cùng tòa nhà cũ nát ngoài kia hoàn toàn không giống.
Nếu như không nhìn bên ngoài sẽ làm cho người ta cảm thấy đang ở khu Tây Thành.
"Đại tiểu thư Độ Kỷ đại giá quang lâm, không tiếp đón từ xa được!"
Minh Thù đi vào Khôn ca liền cười lên.
"Hiện tại tiếp đón tôi cũng không để ý."
Khôn ca: "..."
Minh Thù một mình vào, Khôn ca nhìn về phía sau, người phía sau ra dấu tay chỉ một người đến.
Khôn ca trong lòng có chút ngờ vực.
Cô ta dám một mình đến nơi đây?
"Không biết giáng Tuyết tiểu thư đến chỗ của tôi có việc gì?
Khôn ca nhìn chằm chằm Minh Thù, nụ cười nhạt đi mấy phần.
"Không gọi được nên tôi muốn đến hỏi một chút, anh không có việc gì phái người giết tôi làm gì?"
Khôn ca: "..."
Đệt!
Loại sự tình này cô mẹ nó đến tới cửa hỏi?
Mặc kệ đáy lòng Khôn ca bực bội cỡ nào, ngoài mặt đều không có chút biểu tình gì: "Giáng Tuyết tiểu thư đang nói gì? Tôi khi nào phái người giết cô?"
"Không phải anh sao?" Minh Thù nhíu mày: "Chẳng lẽ có người vu oan cho anh?"
Khôn ca cười nhạt: "Giáng Tuyết tiểu thư, chúng ta trên phương diện làm ăn mặc dù có chút xung đột, nhưng cũng không đến mức làm ra loại sự tình này, làm ăn là làm ăn không phải sao?"
Minh Thù có chút thở dài: "Làm người không thể thoải mái một chút, chân thật một chút sao?"
Khôn ca: "??"
Làm sao thoải mái, làm sao chân thật?
Chẳng lẽ muốn hắn thừa nhận —— đúng, chính là tôi làm sao?
Minh Thù tiếp tục: "Tôi xinh đẹp như vậy, anh muốn giết tôi, tôi hoàn toàn có thể lý giải."
Khôn ca: "..." Mịa nhà nó cứ muốn điểm mặt tôi sao!
Khôn ca trong lòng đều có các loại Tào mẹ nó phi nước đại mà qua, nụ cười trên mặt có chút dữ tợn: "Giáng Tuyết tiểu thư, vì sao cứ nhất định là tôi làm?"
Minh Thù nghiêm túc phân tích: "Anh nhìn xem, tôi nói bị người khác đuổi giết, anh dĩ nhiên không có chút nào kinh ngạc, đây không phải cho thấy là anh làm sao?"
Khôn ca: "..."
Nụ cười của Khôn ca hoàn toàn thu liễm lại: "Giáng Tuyết tiểu thư, điều này cũng không đủ chứng minh là tôi làm?"
Minh Thù vô cùng không quan trọng: "Ừ, tôi cảm thấy anh làm là được rồi."
Khôn ca cắn răng, cô cảm thấy là được rồi, cô coi mình là người nào, tổng thống hay quốc vương!
"Giáng Tuyết tiểu thư, coi như hiện tại Độ Kỷ của cô lợi hại cũng không thể tùy tiện như vậy vu oan cho người khác!" Khôn ca cảm thấy mình có thể giãy dụa một chút.
Đáy mắt Minh Thù tràn ra nụ cười thản nhiên, ngữ khí ôn nhu: "Tôi có vu oan cho anh hay không, trong lòng anh không phải rõ nhất sao?"
Khôn ca: "..."
-
Minh Thù muốn đánh Khôn ca một trận, nhưng cô còn chưa động thủ, cả tòa nhà đột nhiên bắt đầu bạo động, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Khôn ca bỗng nhiên trừng mắt về phía Minh Thù.
Cô ta lại còn mang theo người tập kích.
Minh Thù vô tội nhấc tay: "Không có quan hệ với tôi, tôi đến một mình a."
"Khôn ca, có người xông vào!" Người bên ngoài tiến vào.
Khôn ca cũng không đoái hoài tới Minh Thù.
Hắn nghiêm nghị hỏi: "Người nào? Dám xông vào Xuân Thu đường của tôi!"
Minh Thù chen vào nói: "Nói không chừng là Đông Hạ đường thì sao?"
Khôn ca có chút hung ác trừng cô một chút, nữ nhân này nói chuyện làm sao lại vô sỉ như vậy, để cho người ta muốn đánh chết cô ta.
Người báo tin nói: "Không biết, bọn hắn tiến vào liền động thủ, chúng ta..."
Đoàng đoàng đoàng...
Tiếng súng từ dưới lầu truyền đến, trên hành lang vang lên âm thanh hỗ loạn, người Xuân Thu đường xuất hiện tại cửa ra vào, bị một đám võ trang đầy đủ bức tiến vào.
"Khôn ca..."
"Khôn ca!"
Tất cả mọi người vây quanh bên người Khôn ca.
Từ lúc bạo động bên dưới đến lúc đám người này lên đây chưa tới mấy phút.
Người võ trang đầy đủ ngoài cửa ngừng bắn, nhưng họng súng vẫn nhắm ngay bên trong.
"Y Tích ở đâu?"
Y Tích?!
Minh Thù ghé mắt nhìn về phía Khôn ca, ngữ khí hơi hơi kinh ngạc: "Anh còn bắt cóc tiểu khả ái của tôi?"
Khôn ca lơ ngơ, cái gì mà tiểu khả ái, nữ nhân kia tại sao lại cùng cô dính líu quan hệ rồi?
"Làm rất khá!"
Minh Thù yên lặng cho Khôn ca mười điểm.
"Cô..." Khôn ca trừng Minh Thù một chút, người này bị bệnh tâm thần sao?
Hắn nhìn về phía người vừa xông vào, xuất ra tư thái lão đại Xuân Thu đường: "Các người là ai?"
Ầm!
Một tiểu đệ bên cạnh Khôn ca lập tức ngã xuống.
Máu tươi lênh láng.
Không khí trong nháy mắt tĩnh mịch.
Cục diện tiếp theo liền bùng nổ, tiếng mắng chửi cùng tiếng súng đan xen vào một chỗ, người Xuân Thu đường trực tiếp cùng đối diện chơi tới.
Đồ vật trong phòng bị đánh cho tan nát.
Khôn ca cầm súng của mình cùng Minh Thù mắt to trừng mắt nhỏ, vì sao nữ nhân này lại nấp cùng một chỗ với mình???
"Cô ở đây làm gì!"
Minh Thù mỉm cười: "Khôn ca, bảo vệ nữ nhi một chút nha."
Khôn ca nhìn súng trong tay, trong nháy mắt nghĩ đến ân oán với cô.
Cô mẹ nó còn nhớ rõ mình tới làm gì không?
Không phải đến tìm lão tử tính sổ sao?
Vì cái gì cô có thể không chút áp lực tâm lý nào tìm lão tử bảo vệ?!
Trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như thế sao!
Ầm!
Đạn bắn thủng qua nơi bọn họ tránh né, Khôn ca lập tức di chuyển về hướng bên cạnh, Minh Thù di chuyển theo hắn.
Tình thế cực kỳ nghiêm trọng trước mặt, không nên nội chiến!
Khôn ca không tiếp tục để ý Minh Thù, ra dấu tay để người của mình chuyển về hướng bên cạnh.
Người như bọn họ, các gian phòng đều sẽ lưu lại một con đường dự bị, phòng ngừa tình huống như hôm nay.
Nhưng đối phương cũng là một đám thần nhân, cũng không cho bọn hắn cơ hội này, mấy người vừa lao ra đều bị xử lý.
Khôn ca nhìn bên ngoài một chút: "Mẹ!"
Đối diện đều là người được huấn luyện nghiêm chỉnh, vũ khí tiên tiến, kỹ thuật bắn súng tinh anh, phối hợp ăn ý...
"Giáng Tuyết cô đang nghĩ gì? Nếu cô không có biện pháp, ngày hôm nay cũng phải chết ở chỗ này!" Khôn ca đột nhiên hét về phía Minh Thù.
Tôi đang nghĩ..." Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Bọn hắn là từ chỗ nào lén vào."
Khôn ca: "..."
CMN!
Hiện tại là thời điểm nghĩ cái này sao?
Khôn ca bị ngăn ở góc xó xỉnh, thanh âm của các huynh đệ không ngừng truyền đến.
"Khôn ca, bọn hắn là vì Y Tích đến, đưa nữ nhân kia cho bọn hắn không được sao!"
"Khôn ca! Chúng ta sắp không chịu nổi!"
"Khôn ca..."
Khôn ca nhìn bên ngoài ngoài hét lớn một tiếng: "Dừng tay!!"
Tiếng súng lại vang lên mấy tiếng, sau đó an tĩnh lại.
Khôn ca cẩn thận nhìn bên ngoài một chút, đối phương tùy tiện đứng ở giữa: "Giao Y Tích ra, cho các người một con đường sống."
Khôn ca thở một hơi, tiếp tục đầu hàng: "Làm sao tôi xác định đem người giao ra, các người sẽ làm theo."
"Anh có phải bị ngốc không?" Minh Thù ngồi đối diện hắn: "Dùng Y Tích uy hiếp bọn hắn!"
Khôn ca trừng Minh Thù: "Đó không phải là tiểu khả ái của cô sao?"
"Tôi thích ức hiếp tiểu khả ái."
Khôn ca: "..." CMN! Gặp phải một tên biến thái!
"Vạn nhất bọn hắn là đến giết Y Tích thì sao?" Lúc này trí thông minh của Khôn ca vẫn còn online.
Minh Thù nhún vai: "50% cơ hội, anh đánh cược hay không?"
"..." Nhìn một chút tình cảnh của cô bây giờ, con mẹ nó cô cũng bị vây quanh, còn cần lão tử bảo vệ, ai cho cô tự tin khoa tay múa chân với lão tử!!
/1666
|