"Diệp Tịch tỉnh lại rồi."
"A... Diệp Tịch vẫn đẹp trai như vậy."
"Diệp Tịch cùng người kia có quan hệ thế nào... Hắn lại ôm cô ấy, tại sao hắn có thể ôm cô ấy..."
"Nếu tôi được ôm như thế thì tốt biết mấy."
Trong đám người có không ít nữ sinh, lúc này nhìn thấy Diệp Tịch đều là một mặt say mê.
Những người còn lại thì thầm với nhau, đại đa số là nói về chuyện của Diệp Tịch.
Diệp Tịch xảy ra tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, không phải bí mật gì.
Lão nhị biểu hiện khó coi: "Vị này... Là gì của Tiểu Tịch?"
"Bạn gái." Khóe miệng Diệp Tịch mỉm cười, nhưng trong con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo: "Nhị gia gia ức hiếp darling của tôi sao?"
Lão nhị: "..."
Ai ức hiếp cô ta!
Hắn thấy cô ta ức hiếp cháu gái của hắn!
"Bọn họ có chỗ nào ức hiếp thôi chứ." Minh Thù nói: "Nói tôi ức hiếp bọn họ còn tạm được."
Diệp Tịch nheo mắt, nụ cười mở rộng: "Ừ, darling là giỏi nhất!"
Đám người: "..."
Bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua có người có thể đem câu này nói ra thản nhiên như vậy.
Mấu chốt là Diệp Tịch còn phụ họa...
Phụ họa cái quỷ gì a!
Đám người chỉ cảm thấy tam quan bị đập vỡ.
Diệp Văn Ký che môi, ho nhẹ một tiếng: "Tốt, nếu là hiểu lầm thì cứ nói ra, không nên tổn thương hòa khí, đều là người một nhà, Đồng Đồng tuổi cũng không còn nhỏ, không được tùy hứng."
Đám người: "..."
Thế này sao lại là hiểu lầm, hoàn toàn không phải hiểu lầm có được không?
Đối với Diệp Văn Ký mở mắt nói bừa, đám người ngoại trừ nội tâm nhổ nước bọt cũng không dám nói gì.
Bất quá mọi người đem tầm mắt thả trên người lão nhị.
Nhưng mà để bọn họ thất vọng chính là lão nhị cũng không tiếp tục phát hỏa, chỉ là ẩn ẩn bất thiện trừng Minh Thù một chút.
Câu nói sau cùng của Diệp Văn Ký kia rõ ràng chính là cảnh cáo, hắn làm sao có thể nghe không hiểu.
Diệp Đồng có vẻ không phục, đang muốn tranh luận liền bị lão nhị níu lại, hai người rời khỏi đại sảnh.
"Tốt, mọi người cứ chơi đến vui vẻ." Diệp Văn Ký lên tiếng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trở ngại Diệp Văn ký nên tự mình tản ra, thấp giọng giao lưu.
Diệp Văn ký: "Giáng Tuyết tiểu thư, chiêu đãi không chu đáo, mong cô rộng lòng tha thứ."
Minh Thù: "Được thôi."
Diệp Văn Ký: "..."
Hắn không phải chỉ nói lời khách sáo thôi sao?
Diệp Văn Ký có chút một lời khó nói hết, cùng Diệp Tịch nói hai câu rồi rời khỏi, đi chiêu đãi khách khác.
Diệp Tịch nghiêm túc nghĩ lại: "Darling, đều là lỗi của tôi, tôi không nên rời khỏi em, không thì em cũng sẽ không bị người ta ức hiếp."
"Suy nghĩ nhiều rồi, coi như cậu không ở đây tôi cũng sẽ không bị người khác ức hiếp." Trò cười, trẫm làm sao có thể tùy tiện bị người khác ức hiếp? Ngây thơ!
Trẫm đáp ứng, đồ ăn vặt của trẫm đều đáp ứng!
Diệp Tịch: "..."
Mịa nhà nó làm sao câu thoại này có điểm không đúng a!
Chẳng lẽ cô không phải hẳn là rất cảm động ôm hắn một cái, hôn hôn hắn hai cái sao?
"Khục..." Lục Ngưng xấu hổ tằng hắng một cái: "Cái kia.. cảm ơn cô, vừa rồi đều là tại tôi."
Lục Ngưng cảm thấy thời điểm mình vừa nói xong thì tầm mắt sắc bén như con dao nhỏ của nam sinh đối diện kia nhìn qua.
Cô nhịn không được run rẩy một chút.
Minh Thù hỏi: "Cô đắc tội gì với cô ta?"
Lục Ngưng cười khổ lắc đầu, nói một lần chuyện từ khi cô tới Diệp gia.
Nói đến đắc tội Diệp Đồng thật sự cũng không có, chính là Diệp Đồng cảm thấy cô từ khu Đông Thành đến, không vừa mắt, gặp phải cô liền ức hiếp một trận.
Quần áo trên người cô là người hầu đưa tới, căn bản cô cũng không biết của ai.
"Nói không chừng chính là cô ta cố ý để người hầu mang cho cô, tìm cơ hội trên yến hội để làm cô xấu hổ."
Lục Ngưng trừng lớn mắt: "Không... Không thể nào?"
"Diệp gia là một gia tộc, làm sao lại có thể lấy lễ phục của chủ cho khách dùng? Cô động não một chút đi."
Lục Ngưng: "..."
Toàn thân Lục Ngưng phát lạnh, trước đó cô nhiều lắm là cảm thấy Diệp Đồng nói láo, căn bản không nghĩ tới Diệp Đồng tính toán với cô từ khi mới bắt đầu.
"Tôi... Người của khu Đông Thành đến cùng đã làm sai điều gì?"
Minh Thù vỗ vỗ bả vai cô: "Khu Tây Thành chính là cảm thấy mình tương đối cao quý mà thôi, là tư tưởng của bọn họ có vấn đề, không liên quan gì tới cô."
"Tình huống như vậy, chẳng lẽ không thể thay đổi sao?"
"Cái này phải xem cô nha!" Minh Thù khích lệ như thường ngày.
Lần nữa được trao cho trách nhiệm, Lục Ngưng có chút nhịn không được: "... Giáng Tuyết tiểu thư, tôi rất hiếu kì, cô đến cùng tại sao lại có sự tự tin đối với tôi như vậy?"
"Bởi vì cô có thể."
"Tôi chỉ là một người bình thường, làm sao tôi có thể..."
"Không nên nghi ngờ bản thân mình."
Lục Ngưng nhìn về phía Minh Thù, người phía sau nở nụ cười nhẹ, ánh đèn chói sáng lọt vào đáy mắt cô, giống như rải kim cương trong đó, chiếu sáng rạng rỡ.
"Kỳ thật cô có thể thử xuống bếp học nấu ăn, tôi tin tưởng cô nhất định cũng có thể."
"..."
Đột nhiên nhớ tới, lúc mới gặp mặt cô cũng hỏi vấn đề kia.
-
Lục Ngưng đối với dạng yến hội này cũng không có cảm tình gì, cùng Minh Thù trò chuyện trong chốc lát liền trở về.
Minh Thù tại dưới tầm mắt của vô số người, mang theo Diệp Tịch đi một vòng, thành công thu hoạch giá trị hận thù, thản nhiên rời đi.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa liền gặp một người đợi ở bên ngoài —— đứa bé lớn bằng cây đậu nhỏ.
Tiểu cô nương co lại.
"Cô khá lắm!" Tiểu cô nương giơ tay mập mạp, mặt mày che đậy ở trong màn đêm không thấy rõ, nhưng ngữ khí có thể nghe được lúc này cô bé đang nổi giận, nhưng đáng tiếc lại mang giọng nói của một đứa trẻ, đặc biệt đáng yêu, càng giống như một tiểu cô nương đang hờn dỗi.
Minh Thù khiêm tốn: "Cảm ơn đã khen ngợi, tôi cũng cảm thấy mình khá là tốt."
Diệp Tịch tự nhiên nhớ ra tiểu cô nương này, tại sao lại tới...
Tiểu cô nương giẫm lên giày công chúa đi đến trước mặt Minh Thù, dáng người chỉ vừa tới đầu gối Minh Thù nên cần phải cố gắng ngửa đầu.
"Hắn có khôi phục ký ức không?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
Tiểu cô nương nhìn người bên cạnh một chút, thấy người đó đang dùng ánh mắt bất thiện dò xét mình một trận, trong lòng không khỏi thất vọng.
Nếu không nhanh một chút...
Bọn họ thật sự sẽ trở về không được.
Hắn không muốn chết ở cái nơi không hiểu thấu được như này!
Tiểu cô nương: "Cô không thể nghĩ một chút biện pháp sao?"
Minh Thù: "Cậu cũng không có cách, tôi có thể có biện pháp nào?"
Diệp Tịch ánh mắt ngờ vực: "Darling, em cùng nó đang nói cái gì?"
Hắn cùng những ký ức kia có quan hệ gì? Người này là ai?
Tiểu cô nương gãi gãi con bướm nhỏ trên đầu mình: "Số điện thoại lần trước tôi đưa cho cô vẫn dùng được, có gì tiến triển hãy gọi điện thoại cho tôi."
Hắn trừng Diệp Tịch một chút, thân thể nhỏ uốn éo đi về chiếc xe cách đó không xa.
"Darling?"
"Không có việc gì." Minh Thù sờ sờ đầu hắn như sờ sủng vật lớn: "Từ từ đi."
Lạc Yến nếu nghe thấy lời này đoán chừng sẽ bóp chết cô, hắn thì vội muốn chết còn cô thì từ từ đi.
Từ từ đi chết sao?
Thời gian sau đó dường như trở nên bình tĩnh không ít.
Vị nữ chính giả Y Tích này Minh Thù vẫn luôn không thấy, không biết có phải cô ta mang theo ký ức bị thiết lập lại, hiện tại đang trốn tránh cô không.
Dù sao cũng là nhân vật chính...
Minh Thù chắc chắn 8 phần 10, khẳng định là cô ta có ký ức.
Khu Đông Thành cùng khu Tây Thành quan hệ vẫn đối lập như cũ, Minh Thù lại bắt đầu đổi giá thành một trăm ngàn một ngày, làm cho đám người khu Tây Thành kia bất mãn không thôi.
Bọn họ bất mãn, Minh Thù liền rất hài lòng.
"A... Diệp Tịch vẫn đẹp trai như vậy."
"Diệp Tịch cùng người kia có quan hệ thế nào... Hắn lại ôm cô ấy, tại sao hắn có thể ôm cô ấy..."
"Nếu tôi được ôm như thế thì tốt biết mấy."
Trong đám người có không ít nữ sinh, lúc này nhìn thấy Diệp Tịch đều là một mặt say mê.
Những người còn lại thì thầm với nhau, đại đa số là nói về chuyện của Diệp Tịch.
Diệp Tịch xảy ra tai nạn giao thông, hôn mê bất tỉnh, không phải bí mật gì.
Lão nhị biểu hiện khó coi: "Vị này... Là gì của Tiểu Tịch?"
"Bạn gái." Khóe miệng Diệp Tịch mỉm cười, nhưng trong con ngươi hoàn toàn lạnh lẽo: "Nhị gia gia ức hiếp darling của tôi sao?"
Lão nhị: "..."
Ai ức hiếp cô ta!
Hắn thấy cô ta ức hiếp cháu gái của hắn!
"Bọn họ có chỗ nào ức hiếp thôi chứ." Minh Thù nói: "Nói tôi ức hiếp bọn họ còn tạm được."
Diệp Tịch nheo mắt, nụ cười mở rộng: "Ừ, darling là giỏi nhất!"
Đám người: "..."
Bọn họ cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua có người có thể đem câu này nói ra thản nhiên như vậy.
Mấu chốt là Diệp Tịch còn phụ họa...
Phụ họa cái quỷ gì a!
Đám người chỉ cảm thấy tam quan bị đập vỡ.
Diệp Văn Ký che môi, ho nhẹ một tiếng: "Tốt, nếu là hiểu lầm thì cứ nói ra, không nên tổn thương hòa khí, đều là người một nhà, Đồng Đồng tuổi cũng không còn nhỏ, không được tùy hứng."
Đám người: "..."
Thế này sao lại là hiểu lầm, hoàn toàn không phải hiểu lầm có được không?
Đối với Diệp Văn Ký mở mắt nói bừa, đám người ngoại trừ nội tâm nhổ nước bọt cũng không dám nói gì.
Bất quá mọi người đem tầm mắt thả trên người lão nhị.
Nhưng mà để bọn họ thất vọng chính là lão nhị cũng không tiếp tục phát hỏa, chỉ là ẩn ẩn bất thiện trừng Minh Thù một chút.
Câu nói sau cùng của Diệp Văn Ký kia rõ ràng chính là cảnh cáo, hắn làm sao có thể nghe không hiểu.
Diệp Đồng có vẻ không phục, đang muốn tranh luận liền bị lão nhị níu lại, hai người rời khỏi đại sảnh.
"Tốt, mọi người cứ chơi đến vui vẻ." Diệp Văn Ký lên tiếng.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, trở ngại Diệp Văn ký nên tự mình tản ra, thấp giọng giao lưu.
Diệp Văn ký: "Giáng Tuyết tiểu thư, chiêu đãi không chu đáo, mong cô rộng lòng tha thứ."
Minh Thù: "Được thôi."
Diệp Văn Ký: "..."
Hắn không phải chỉ nói lời khách sáo thôi sao?
Diệp Văn Ký có chút một lời khó nói hết, cùng Diệp Tịch nói hai câu rồi rời khỏi, đi chiêu đãi khách khác.
Diệp Tịch nghiêm túc nghĩ lại: "Darling, đều là lỗi của tôi, tôi không nên rời khỏi em, không thì em cũng sẽ không bị người ta ức hiếp."
"Suy nghĩ nhiều rồi, coi như cậu không ở đây tôi cũng sẽ không bị người khác ức hiếp." Trò cười, trẫm làm sao có thể tùy tiện bị người khác ức hiếp? Ngây thơ!
Trẫm đáp ứng, đồ ăn vặt của trẫm đều đáp ứng!
Diệp Tịch: "..."
Mịa nhà nó làm sao câu thoại này có điểm không đúng a!
Chẳng lẽ cô không phải hẳn là rất cảm động ôm hắn một cái, hôn hôn hắn hai cái sao?
"Khục..." Lục Ngưng xấu hổ tằng hắng một cái: "Cái kia.. cảm ơn cô, vừa rồi đều là tại tôi."
Lục Ngưng cảm thấy thời điểm mình vừa nói xong thì tầm mắt sắc bén như con dao nhỏ của nam sinh đối diện kia nhìn qua.
Cô nhịn không được run rẩy một chút.
Minh Thù hỏi: "Cô đắc tội gì với cô ta?"
Lục Ngưng cười khổ lắc đầu, nói một lần chuyện từ khi cô tới Diệp gia.
Nói đến đắc tội Diệp Đồng thật sự cũng không có, chính là Diệp Đồng cảm thấy cô từ khu Đông Thành đến, không vừa mắt, gặp phải cô liền ức hiếp một trận.
Quần áo trên người cô là người hầu đưa tới, căn bản cô cũng không biết của ai.
"Nói không chừng chính là cô ta cố ý để người hầu mang cho cô, tìm cơ hội trên yến hội để làm cô xấu hổ."
Lục Ngưng trừng lớn mắt: "Không... Không thể nào?"
"Diệp gia là một gia tộc, làm sao lại có thể lấy lễ phục của chủ cho khách dùng? Cô động não một chút đi."
Lục Ngưng: "..."
Toàn thân Lục Ngưng phát lạnh, trước đó cô nhiều lắm là cảm thấy Diệp Đồng nói láo, căn bản không nghĩ tới Diệp Đồng tính toán với cô từ khi mới bắt đầu.
"Tôi... Người của khu Đông Thành đến cùng đã làm sai điều gì?"
Minh Thù vỗ vỗ bả vai cô: "Khu Tây Thành chính là cảm thấy mình tương đối cao quý mà thôi, là tư tưởng của bọn họ có vấn đề, không liên quan gì tới cô."
"Tình huống như vậy, chẳng lẽ không thể thay đổi sao?"
"Cái này phải xem cô nha!" Minh Thù khích lệ như thường ngày.
Lần nữa được trao cho trách nhiệm, Lục Ngưng có chút nhịn không được: "... Giáng Tuyết tiểu thư, tôi rất hiếu kì, cô đến cùng tại sao lại có sự tự tin đối với tôi như vậy?"
"Bởi vì cô có thể."
"Tôi chỉ là một người bình thường, làm sao tôi có thể..."
"Không nên nghi ngờ bản thân mình."
Lục Ngưng nhìn về phía Minh Thù, người phía sau nở nụ cười nhẹ, ánh đèn chói sáng lọt vào đáy mắt cô, giống như rải kim cương trong đó, chiếu sáng rạng rỡ.
"Kỳ thật cô có thể thử xuống bếp học nấu ăn, tôi tin tưởng cô nhất định cũng có thể."
"..."
Đột nhiên nhớ tới, lúc mới gặp mặt cô cũng hỏi vấn đề kia.
-
Lục Ngưng đối với dạng yến hội này cũng không có cảm tình gì, cùng Minh Thù trò chuyện trong chốc lát liền trở về.
Minh Thù tại dưới tầm mắt của vô số người, mang theo Diệp Tịch đi một vòng, thành công thu hoạch giá trị hận thù, thản nhiên rời đi.
Hai người vừa đi ra khỏi cửa liền gặp một người đợi ở bên ngoài —— đứa bé lớn bằng cây đậu nhỏ.
Tiểu cô nương co lại.
"Cô khá lắm!" Tiểu cô nương giơ tay mập mạp, mặt mày che đậy ở trong màn đêm không thấy rõ, nhưng ngữ khí có thể nghe được lúc này cô bé đang nổi giận, nhưng đáng tiếc lại mang giọng nói của một đứa trẻ, đặc biệt đáng yêu, càng giống như một tiểu cô nương đang hờn dỗi.
Minh Thù khiêm tốn: "Cảm ơn đã khen ngợi, tôi cũng cảm thấy mình khá là tốt."
Diệp Tịch tự nhiên nhớ ra tiểu cô nương này, tại sao lại tới...
Tiểu cô nương giẫm lên giày công chúa đi đến trước mặt Minh Thù, dáng người chỉ vừa tới đầu gối Minh Thù nên cần phải cố gắng ngửa đầu.
"Hắn có khôi phục ký ức không?"
"Cậu cảm thấy thế nào?"
Tiểu cô nương nhìn người bên cạnh một chút, thấy người đó đang dùng ánh mắt bất thiện dò xét mình một trận, trong lòng không khỏi thất vọng.
Nếu không nhanh một chút...
Bọn họ thật sự sẽ trở về không được.
Hắn không muốn chết ở cái nơi không hiểu thấu được như này!
Tiểu cô nương: "Cô không thể nghĩ một chút biện pháp sao?"
Minh Thù: "Cậu cũng không có cách, tôi có thể có biện pháp nào?"
Diệp Tịch ánh mắt ngờ vực: "Darling, em cùng nó đang nói cái gì?"
Hắn cùng những ký ức kia có quan hệ gì? Người này là ai?
Tiểu cô nương gãi gãi con bướm nhỏ trên đầu mình: "Số điện thoại lần trước tôi đưa cho cô vẫn dùng được, có gì tiến triển hãy gọi điện thoại cho tôi."
Hắn trừng Diệp Tịch một chút, thân thể nhỏ uốn éo đi về chiếc xe cách đó không xa.
"Darling?"
"Không có việc gì." Minh Thù sờ sờ đầu hắn như sờ sủng vật lớn: "Từ từ đi."
Lạc Yến nếu nghe thấy lời này đoán chừng sẽ bóp chết cô, hắn thì vội muốn chết còn cô thì từ từ đi.
Từ từ đi chết sao?
Thời gian sau đó dường như trở nên bình tĩnh không ít.
Vị nữ chính giả Y Tích này Minh Thù vẫn luôn không thấy, không biết có phải cô ta mang theo ký ức bị thiết lập lại, hiện tại đang trốn tránh cô không.
Dù sao cũng là nhân vật chính...
Minh Thù chắc chắn 8 phần 10, khẳng định là cô ta có ký ức.
Khu Đông Thành cùng khu Tây Thành quan hệ vẫn đối lập như cũ, Minh Thù lại bắt đầu đổi giá thành một trăm ngàn một ngày, làm cho đám người khu Tây Thành kia bất mãn không thôi.
Bọn họ bất mãn, Minh Thù liền rất hài lòng.
/1666
|