Nguyệt Qua biết chuyện đã xảy ra, bên trong đôi ngân đồng bình tĩnh phảng phất có một đám lửa giận đang thiêu cháy.
Vị thiếu niên bên cạnh tôn chủ không biết từ đâu mà đến, nhưng bọn hắn cũng không dám nghi vấn nửa phần, cô ta cũng dám làm ra loại chuyện này.
Tuy nói cô ta cũng không biết rõ tình hình...
Nhưng loại hành vi này...
"Nguyệt Nhu, tới đây."
Nguyệt Nhu bị người ta đưa tới, cô ta cắn môi, quật cường nhìn Nguyệt Qua.
Bên trong đôi ngân đồng của Nguyệt Qua không có chút gợn sóng nào: "Xin lỗi tôn chủ."
"Ta không!"
Cô ta không sai, dựa vào cái gì muốn cô ta xin lỗi.
Cô ta mang theo tiếng khóc nức nở lên án: "Ca ca, chẳng phải ngươi đã đáp ứng cha sao? Bây giờ ngươi lại giúp người ngoài!"
Cái gì tôn chủ với không tôn chủ!
Cô ta chưa từng nghe qua người như vậy!
Tim Nguyệt Qua đập mạnh, nếu như có thể, hắn rất muốn đem cô ta nhét vào trong bụng mẹ.
Nguyệt Qua kéo Nguyệt Nhu qua, bàn tay đè ép bả vai cô ta lại.
Hai chân Nguyệt Nhu mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
"Ca... Ngô ngô ngô..."
Nguyệt Nhu không nói được lời nào, cũng không đứng dậy nổi, vành mắt đỏ cả lên.
Nguyệt Qua: "Xin tôn chủ tha tội."
Minh Thù nhìn Nguyệt Nhu đang không phục một chút: "Tìm ta có việc?"
Nguyệt Qua trả lời: "Tháp Thiên Khải xảy ra vấn đề rồi."
Minh Thù hơi nhíu mày, trong mắt tựa như có ánh sáng lưu chuyển.
-
Chờ Minh Thù cùng Kỳ Ngự lên xe ngựa, Nguyệt Qua nhìn người đang đỡ Nguyệt Nhu, lạnh giọng phân phó: "Đưa cô ta trở về, không có sự cho phép của ta không cho cô ta rời khỏi Nguyệt gia nửa bước."
"Vâng."
"Ngô ngô ngô..." Nguyệt Nhu chỉ có thể ngô ngô kháng nghị.
Nguyệt Qua không để ý tới cô ta, gọi sư tử tuyết đến theo xe ngựa rời đi.
Trong Tháp Thiên Khải có người ra, đại khai sát giới bên ngoài, thương vong nghiêm trọng.
Thời điểm Minh Thù đến trên quảng trường đã đầy người, lui đến nơi cách xa Tháp Thiên Khải vô cùng.
Minh Thù đưa Kỳ Ngự vào đại bản doanh trước.
Đan Tinh đón Minh Thù tới: "Tôn chủ."
Minh Thù gật đầu, nhìn bên ngoài: "Tình huống như thế nào?"
Đan Tinh lập tức đem chuyện phát sinh nói đơn giản một lần cho cô.
Sau khi cô rời đi lại có một nhóm người đi vào, lần này thời gian bọn họ vào hơi lâu.
Nhóm người này vẫn chưa ra ngoài, ngược lại thấy những người chưa từng thấy qua từ trong Tháp Thiên Khải đi ra.
Lần thứ nhất từ trong tháp ra hết thảy hai người, công kích không ít người.
Ban đầu bọn họ không biết là người trong tháp ra, tưởng rằng ai sắp xếp.
Nhưng lần thứ hai trong tháp ra ba người, bọn họ nghe thấy những người kia nói bọn hắn là từ trong tháp ra, còn nói cái gì lần nữa thấy ánh mặt trời...
Người trong Tháp Thiên Khải ra đều không cần mạng sống, giết bọn họ cho hả giận.
Cuối cùng bọn hắn đều bị những người kia chế phục, thế nhưng xem từ tình huống chiến đấu chẳng qua là do bên kia nhiều người.
Nếu như là đơn đả độc đấu thì thực lực của người bình thường căn bản không phải đối thủ của những người kia.
Đan Tinh hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Tôn chủ... Bên trong Tháp Thiên Khải..." Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Quốc chủ, Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc cầu kiến."
Minh Thù vẫn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thông báo.
Đan Tinh hơi biến sắc.
Hai người kia nhất định là vì tôn chủ đến.
"Tôn chủ..."
Minh Thù trầm mặc vài giây: "Để bọn hắn vào đi."
Dù sao sớm muộn cũng phải gặp.
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đồng thời tiến đến, tầm mắt của hai người rơi vào nữ tử đang thủ tọa, đều hiện lên một tia kinh diễm.
Bất quá người này nhìn qua cũng thật trẻ tuổi?
Đương nhiên...
Đây chỉ là nhìn qua.
Người nơi này của bọn hắn một đứa trẻ cũng chỉ có mấy ngàn tuổi.
Nếu như nhìn bề ngoài để cân nhắc một người thì đây chính là thua thiệt.
Long gia chủ hơi chắp tay: "Chào tôn chủ Vạn Kính Sơn."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc chậm một bước: "Chào tôn chủ Vạn Kính Sơn."
Minh Thù mỉm cười: "Cách xưng hô tôn chủ chỉ có hoàng thất Ly Dương gọi như vậy, các ngươi không cần gọi ta như thế."
Hai người nhìn về phía Đan Tinh bên kia một chút, Đan Tinh vô hình có chút kiêu ngạo.
Quốc chủ Liệt Dương Quốc hỏi thăm: "Cái kia không biết nên xưng hô như thế nào?"
Đan Tinh thay Minh Thù trả lời: "Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc gọi tôn chủ là các hạ được rồi."
Vạn Kính Giới thống nhất xưng hô...
Quốc chủ Liệt Dương Quốc cùng Long gia chủ liếc nhau.
Bọn hắn là muốn hỏi thăm một chút vị này tên gì, kết quả lão hồ ly Đan Tinh này căn bản không muốn giới thiệu.
Đan Tinh là chủ nhà, chào hỏi bọn hắn xong rồi ngồi xuống.
Đan Tinh làm quốc chủ đều phải ngồi bên dưới nữ tử, nên hai vị này ngồi như thế nào cũng chẳng dám bắt bẻ.
Long gia chủ lên tiếng trước: "Các hạ chắc hẳn đã nghe nói chuyện phát sinh gần đây, nghe nói các hạ tiến vào Tháp Thiên Khải, lại là người duy nhất từ trong Tháp Thiên khải ra ngoài, xin hỏi các hạ, trong tháp đến cùng là có cái gì?"
Bọn hắn phái người đi vào liền không có người nào còn sống đi ra.
Mấy người trước đó ra ngoài ngoại trừ vài câu nói không rõ ràng cũng không có manh mối gì quan trọng.
Minh Thù gõ gõ trên mặt bàn: "Trong Tháp Thiên Khải có đồ vật."
Giang Sơn mỹ nhân.
Kế hoạch lớn bá nghiệp.
Long gia chủ: "..."
Câu trả lời này cùng với không trả lời khác nhau ở chỗ nào?
"Những người kia từ trong tháp ra là từ đâu mà đến?" Quốc chủ Liệt Dương Quốc hỏi: "Ta thấy bọn họ ăn mặt rất quái dị, ngay cả tu vi cũng rất kỳ quái."
Cùng nơi này của bọn hắn hoàn toàn không giống, lại vô cùng hung hãn.
Cũng chính vì vậy nên lúc đầu giao thủ không có phòng bị, bọn hắn bị đánh cho trở tay không kịp, thương vong nghiêm trọng.
"Tháp Thiên Khải..." Minh Thù cười nói: "Tổ tiên của các ngươi chưa nói với các ngươi sao?"
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đồng thời giật mình, tổ tiên của bọn hắn biết chuyện này sao?
Thế nhưng bọn hắn cầm quyền đã lâu cũng chưa từng nghe qua.
"Năm đó đại lục Huyền Tử dẫn đầu ba phần thiên hạ, nhưng chính là các vị tổ tiên của các ngươi, bọn hắn dựa vào cái gì cùng hoàng thất Ly Dương cực thịnh một thời phân cao thấp, tự lập làm vương?"
Sắc mặt Đan Tinh lúc này hơi khó coi.
Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói: "Các hạ đang nói cuộc chiến U Thủy?"
Bọn hắn biết cuộc chiến U Thủy, chính là một trận chiến hình thành cơ sở tam đại lục về sau.
Đáng tiếc trận chiến kia bọn hắn cũng chỉ lẻ tẻ nghe qua một chút, chi tiết thế nào hoàn toàn không biết.
Vì sao lại phát sinh cuộc chiến U Thủy.
Trong cuộc chiến U Thủy đã phát sinh cái gì.
Những cái kia vùi lấp trong bụi bặm lịch sử, tựa hồ lặng lẽ nhấc chôn vào một góc.
Long gia chủ cau mày: "Các hạ, xin nói rõ."
Minh Thù nói: "Hỏi ta, không bằng về hỏi tiền bối còn sống của các ngươi."
Long gia chủ: "..."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc: "..."
Long gia chủ quay lại vấn đề trên: "Vậy các hạ có biết tại sao trong Tháp Thiên Khải lại có người ra ngoài không?"
"Làm sao ta biết biết." Minh Thù cười nhạt: "Tháp Thiên Khải đó cũng không phải là của ta."
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc âm thầm cắn răng.
Giọng nói kia của cô ta rõ ràng chính là biết, còn làm ra một bộ ta không nói cho các ngươi.
Đan Tinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi hai người này là pho tượng.
Tôn chủ nói cái gì chính là cái đó, hắn cái gì cũng không biết.
Vừa từ trong doanh trại đi ra, Long gia chủ hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải dáng vẻ của Đan Tinh thì ta cũng thật hoài nghi, cô ta đến cùng có phải từ Vạn Kính Sơn đến hay không."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc cũng khẽ nhíu mày: "Vạn Kính Sơn chưa bao giờ xuất hiện, bây giờ... Khó nói a."
Cho dù là hoài nghi thì lúc này bọn hắn cũng sẽ không nói ra bên ngoài.
Vạn nhất thật là từ Vạn Kính Sơn đến thì sao?
Có thể cùng Tháp Thiên Khải nổi danh, Vạn Kính Sơn há có thể là dễ dàng bị người ta bắt nạt?
Trọng yếu nhất chính là —— Trường Sinh.
"Bất quá hôm nay chúng ta cũng không phải là không có thu hoạch."
Long gia chủ nhìn quốc chủ Liệt Dương Quốc một chút, hai người đi về phía đại bản doanh của mình, truyền tin bên trong tộc hỏi thăm chi tiết về cuộc chiến U Thủy.
Vị thiếu niên bên cạnh tôn chủ không biết từ đâu mà đến, nhưng bọn hắn cũng không dám nghi vấn nửa phần, cô ta cũng dám làm ra loại chuyện này.
Tuy nói cô ta cũng không biết rõ tình hình...
Nhưng loại hành vi này...
"Nguyệt Nhu, tới đây."
Nguyệt Nhu bị người ta đưa tới, cô ta cắn môi, quật cường nhìn Nguyệt Qua.
Bên trong đôi ngân đồng của Nguyệt Qua không có chút gợn sóng nào: "Xin lỗi tôn chủ."
"Ta không!"
Cô ta không sai, dựa vào cái gì muốn cô ta xin lỗi.
Cô ta mang theo tiếng khóc nức nở lên án: "Ca ca, chẳng phải ngươi đã đáp ứng cha sao? Bây giờ ngươi lại giúp người ngoài!"
Cái gì tôn chủ với không tôn chủ!
Cô ta chưa từng nghe qua người như vậy!
Tim Nguyệt Qua đập mạnh, nếu như có thể, hắn rất muốn đem cô ta nhét vào trong bụng mẹ.
Nguyệt Qua kéo Nguyệt Nhu qua, bàn tay đè ép bả vai cô ta lại.
Hai chân Nguyệt Nhu mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống.
"Ca... Ngô ngô ngô..."
Nguyệt Nhu không nói được lời nào, cũng không đứng dậy nổi, vành mắt đỏ cả lên.
Nguyệt Qua: "Xin tôn chủ tha tội."
Minh Thù nhìn Nguyệt Nhu đang không phục một chút: "Tìm ta có việc?"
Nguyệt Qua trả lời: "Tháp Thiên Khải xảy ra vấn đề rồi."
Minh Thù hơi nhíu mày, trong mắt tựa như có ánh sáng lưu chuyển.
-
Chờ Minh Thù cùng Kỳ Ngự lên xe ngựa, Nguyệt Qua nhìn người đang đỡ Nguyệt Nhu, lạnh giọng phân phó: "Đưa cô ta trở về, không có sự cho phép của ta không cho cô ta rời khỏi Nguyệt gia nửa bước."
"Vâng."
"Ngô ngô ngô..." Nguyệt Nhu chỉ có thể ngô ngô kháng nghị.
Nguyệt Qua không để ý tới cô ta, gọi sư tử tuyết đến theo xe ngựa rời đi.
Trong Tháp Thiên Khải có người ra, đại khai sát giới bên ngoài, thương vong nghiêm trọng.
Thời điểm Minh Thù đến trên quảng trường đã đầy người, lui đến nơi cách xa Tháp Thiên Khải vô cùng.
Minh Thù đưa Kỳ Ngự vào đại bản doanh trước.
Đan Tinh đón Minh Thù tới: "Tôn chủ."
Minh Thù gật đầu, nhìn bên ngoài: "Tình huống như thế nào?"
Đan Tinh lập tức đem chuyện phát sinh nói đơn giản một lần cho cô.
Sau khi cô rời đi lại có một nhóm người đi vào, lần này thời gian bọn họ vào hơi lâu.
Nhóm người này vẫn chưa ra ngoài, ngược lại thấy những người chưa từng thấy qua từ trong Tháp Thiên Khải đi ra.
Lần thứ nhất từ trong tháp ra hết thảy hai người, công kích không ít người.
Ban đầu bọn họ không biết là người trong tháp ra, tưởng rằng ai sắp xếp.
Nhưng lần thứ hai trong tháp ra ba người, bọn họ nghe thấy những người kia nói bọn hắn là từ trong tháp ra, còn nói cái gì lần nữa thấy ánh mặt trời...
Người trong Tháp Thiên Khải ra đều không cần mạng sống, giết bọn họ cho hả giận.
Cuối cùng bọn hắn đều bị những người kia chế phục, thế nhưng xem từ tình huống chiến đấu chẳng qua là do bên kia nhiều người.
Nếu như là đơn đả độc đấu thì thực lực của người bình thường căn bản không phải đối thủ của những người kia.
Đan Tinh hỏi cẩn thận từng li từng tí: "Tôn chủ... Bên trong Tháp Thiên Khải..." Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
"Quốc chủ, Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc cầu kiến."
Minh Thù vẫn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh thông báo.
Đan Tinh hơi biến sắc.
Hai người kia nhất định là vì tôn chủ đến.
"Tôn chủ..."
Minh Thù trầm mặc vài giây: "Để bọn hắn vào đi."
Dù sao sớm muộn cũng phải gặp.
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đồng thời tiến đến, tầm mắt của hai người rơi vào nữ tử đang thủ tọa, đều hiện lên một tia kinh diễm.
Bất quá người này nhìn qua cũng thật trẻ tuổi?
Đương nhiên...
Đây chỉ là nhìn qua.
Người nơi này của bọn hắn một đứa trẻ cũng chỉ có mấy ngàn tuổi.
Nếu như nhìn bề ngoài để cân nhắc một người thì đây chính là thua thiệt.
Long gia chủ hơi chắp tay: "Chào tôn chủ Vạn Kính Sơn."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc chậm một bước: "Chào tôn chủ Vạn Kính Sơn."
Minh Thù mỉm cười: "Cách xưng hô tôn chủ chỉ có hoàng thất Ly Dương gọi như vậy, các ngươi không cần gọi ta như thế."
Hai người nhìn về phía Đan Tinh bên kia một chút, Đan Tinh vô hình có chút kiêu ngạo.
Quốc chủ Liệt Dương Quốc hỏi thăm: "Cái kia không biết nên xưng hô như thế nào?"
Đan Tinh thay Minh Thù trả lời: "Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc gọi tôn chủ là các hạ được rồi."
Vạn Kính Giới thống nhất xưng hô...
Quốc chủ Liệt Dương Quốc cùng Long gia chủ liếc nhau.
Bọn hắn là muốn hỏi thăm một chút vị này tên gì, kết quả lão hồ ly Đan Tinh này căn bản không muốn giới thiệu.
Đan Tinh là chủ nhà, chào hỏi bọn hắn xong rồi ngồi xuống.
Đan Tinh làm quốc chủ đều phải ngồi bên dưới nữ tử, nên hai vị này ngồi như thế nào cũng chẳng dám bắt bẻ.
Long gia chủ lên tiếng trước: "Các hạ chắc hẳn đã nghe nói chuyện phát sinh gần đây, nghe nói các hạ tiến vào Tháp Thiên Khải, lại là người duy nhất từ trong Tháp Thiên khải ra ngoài, xin hỏi các hạ, trong tháp đến cùng là có cái gì?"
Bọn hắn phái người đi vào liền không có người nào còn sống đi ra.
Mấy người trước đó ra ngoài ngoại trừ vài câu nói không rõ ràng cũng không có manh mối gì quan trọng.
Minh Thù gõ gõ trên mặt bàn: "Trong Tháp Thiên Khải có đồ vật."
Giang Sơn mỹ nhân.
Kế hoạch lớn bá nghiệp.
Long gia chủ: "..."
Câu trả lời này cùng với không trả lời khác nhau ở chỗ nào?
"Những người kia từ trong tháp ra là từ đâu mà đến?" Quốc chủ Liệt Dương Quốc hỏi: "Ta thấy bọn họ ăn mặt rất quái dị, ngay cả tu vi cũng rất kỳ quái."
Cùng nơi này của bọn hắn hoàn toàn không giống, lại vô cùng hung hãn.
Cũng chính vì vậy nên lúc đầu giao thủ không có phòng bị, bọn hắn bị đánh cho trở tay không kịp, thương vong nghiêm trọng.
"Tháp Thiên Khải..." Minh Thù cười nói: "Tổ tiên của các ngươi chưa nói với các ngươi sao?"
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc đồng thời giật mình, tổ tiên của bọn hắn biết chuyện này sao?
Thế nhưng bọn hắn cầm quyền đã lâu cũng chưa từng nghe qua.
"Năm đó đại lục Huyền Tử dẫn đầu ba phần thiên hạ, nhưng chính là các vị tổ tiên của các ngươi, bọn hắn dựa vào cái gì cùng hoàng thất Ly Dương cực thịnh một thời phân cao thấp, tự lập làm vương?"
Sắc mặt Đan Tinh lúc này hơi khó coi.
Quốc chủ Liệt Dương Quốc nói: "Các hạ đang nói cuộc chiến U Thủy?"
Bọn hắn biết cuộc chiến U Thủy, chính là một trận chiến hình thành cơ sở tam đại lục về sau.
Đáng tiếc trận chiến kia bọn hắn cũng chỉ lẻ tẻ nghe qua một chút, chi tiết thế nào hoàn toàn không biết.
Vì sao lại phát sinh cuộc chiến U Thủy.
Trong cuộc chiến U Thủy đã phát sinh cái gì.
Những cái kia vùi lấp trong bụi bặm lịch sử, tựa hồ lặng lẽ nhấc chôn vào một góc.
Long gia chủ cau mày: "Các hạ, xin nói rõ."
Minh Thù nói: "Hỏi ta, không bằng về hỏi tiền bối còn sống của các ngươi."
Long gia chủ: "..."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc: "..."
Long gia chủ quay lại vấn đề trên: "Vậy các hạ có biết tại sao trong Tháp Thiên Khải lại có người ra ngoài không?"
"Làm sao ta biết biết." Minh Thù cười nhạt: "Tháp Thiên Khải đó cũng không phải là của ta."
Long gia chủ cùng quốc chủ Liệt Dương Quốc âm thầm cắn răng.
Giọng nói kia của cô ta rõ ràng chính là biết, còn làm ra một bộ ta không nói cho các ngươi.
Đan Tinh mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi hai người này là pho tượng.
Tôn chủ nói cái gì chính là cái đó, hắn cái gì cũng không biết.
Vừa từ trong doanh trại đi ra, Long gia chủ hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải dáng vẻ của Đan Tinh thì ta cũng thật hoài nghi, cô ta đến cùng có phải từ Vạn Kính Sơn đến hay không."
Quốc chủ Liệt Dương Quốc cũng khẽ nhíu mày: "Vạn Kính Sơn chưa bao giờ xuất hiện, bây giờ... Khó nói a."
Cho dù là hoài nghi thì lúc này bọn hắn cũng sẽ không nói ra bên ngoài.
Vạn nhất thật là từ Vạn Kính Sơn đến thì sao?
Có thể cùng Tháp Thiên Khải nổi danh, Vạn Kính Sơn há có thể là dễ dàng bị người ta bắt nạt?
Trọng yếu nhất chính là —— Trường Sinh.
"Bất quá hôm nay chúng ta cũng không phải là không có thu hoạch."
Long gia chủ nhìn quốc chủ Liệt Dương Quốc một chút, hai người đi về phía đại bản doanh của mình, truyền tin bên trong tộc hỏi thăm chi tiết về cuộc chiến U Thủy.
/1666
|