Sáng sớm hôm sau Minh Thù mang theo Kỳ Ngự rời khỏi Vạn Kính Sơn.
Kinh Vũ bay đến không vui.
Gió mát rười rượi đem Cẩm Tú Sơn Hà thi triển hết trước mắt.
Kỳ Ngự nhìn phong cảnh bên dưới, phong cảnh như vậy... Ở nơi đó của hắn không bao giờ nhìn thấy.
Nghĩ đến điều này, Kỳ Ngự hơi xiết chặt ngón tay.
Bên kia...
Minh Thù đưa hăn hạ xuống nơi lúc đầu hắn tỉnh lại, đây là nơi xuất hiện đầu tiên.
Suối nước róc rách chảy về phương xa.
Minh Thù đứng dướj một gốc cây, bấm niệm pháp quyết làm tất cả trái cây trên cây rơi xuống.
"Em ăn hết..." Cô có ăn đủ hay không mới đúng.
Minh Thù đưa cho hắn một quả.
Kỳ Ngự không nhận, ngược lại tiến tới cắn trái cây trên tay cô.
Cánh môi gần sát thịt quả lộ ra hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn xuống, chất lỏng lưu chuyển trên môi hắn.
Minh Thù nhìn hắn, toàn thân hắn trên dưới đều lộ ra một cỗ linh khí, tới gần liền vô cùng dễ chịu.
Tiểu yêu tinh!
Lại dùng sắc đoạt trái cây của trẫm!
Minh Thù đưa tay ôm eo hắn, đem trái cây dịch chuyển khỏi: "Đừng ăn nhiều."
Kỳ Ngự nuốt thịt quả xuống, hương vị rất ngọt...
Đầu lưỡi hắn nhô ra giống như mèo con rất nhỏ bé liếm liếm cánh môi.
Minh Thù: "..."
Minh Thù buông hắn ra, sắc tức thị không không tức thị sắc, tiểu yêu tinh gì chứ, không mê người bằng trái cây.
Minh Thù mang theo Kỳ Ngự đi lên phía trước một khoảng cách tiến vào trong rừng.
Bọn họ đến một chỗ đất bằng, nơi này tựa hồ có người hoạt động qua vẫn còn nhìn ra được một chút vết tích.
Minh Thù đá đá đầu gỗ trên đất: "Cũng không biết thịt của ta bị ai cho ăn trộm, đừng để ta bắt được..."
Kỳ Ngự: "..."
Thịt nào?
Cô tới nơi này chính là vì tìm thịt?
Sợ là đầu óc cô có bệnh a!
... Không được, không thể nói cô vợ nhỏ như vậy.
Cô vợ nhỏ siêu đáng yêu.
Kỳ Ngự tẩy não cho mình.
Rời khỏi ngọn núi bọn họ bay về phía nam, khi Kinh Vũ dừng lại Minh Thù sẽ dẫn hắn xuống dưới đi dạo một chút.
Khoảng ba ngày sau.
Bọn họ dừng lại trước một hồ nước đỏ như máu.
Kỳ Ngự bây giờ đối với loại màu sắc này hơi có bóng ma tâm lý.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cái hồ này thật sự rất đẹp.
Đỏ như bảo thạch.
Loá mắt đến cực điểm.
"Đây là?"
"Phượng Hoàng độ."
Minh Thù nắm tay hắn đến bên hồ: "Nghe đồn trước đây thật lâu, Phượng Hoàng nhất tộc ở chỗ này Niết Bàn trùng sinh. Trước kia Phượng Hoàng độ là trong suốt."
Kỳ Ngự ghé mắt, Minh Thù cùng hắn liếc nhau, cười cười nói tiếp.
"Có một lần, tiểu công chúa của Phượng Hoàng tộc thích một người, người kia đáp ứng nàng sẽ cùng nàng mãi mãi ở cùng một chỗ."
"Nhưng người kia nuốt lời, hắn mang theo tộc nhân liên hợp ngoại nhân, tiến vào đánh Phượng Hoàng nhất tộc."
"Tiểu công chúa của Phượng Hoàng tộc bị buộc đến Phượng Hoàng độ, cuối cùng đem một thân Phượng Hoàng máu chảy vô tận, liền có Phượng Hoàng độ ngày hôm nay."
Kỳ Ngự hơi mờ mịt: "Ừ... Tại sao em muốn dẫn tôi tới nơi này?"
"Ha, nếu ngày nào anh dám phản bội tôi, đây chính là kết quả, trước mang anh đến xem một chút miễn cho đến lúc đó anh lại luống cuống."
Kỳ Ngự kinh hãi.
Nghiêm túc sao?
Cái này mẹ nó cùng kịch bản không giống a!
Minh Thù mang hắn chạy một vòng lại trở về chỗ dừng chân lúc trước.
Trước mắt Kỳ Ngự có ánh sáng thoáng hiện, hắn nhìn về phía trên hồ nước.
Hai con Phượng Hoàng đỏ đang chậm rãi xuất hiện trên hồ nước, bọn nó bay vòng quanh đối phương lại giao cổ hót vang.
Kỳ Ngự: "..." Cái này lại là cái tình huống gì?
Bọn chúng bay vòng quanh hồ nước vài vòng lại đột nhiên bay về phía bọn họ.
Kỳ Ngự nhìn cô, người phía sau vẫn bình tĩnh đứng đấy.
Phượng Hoàng từ đỉnh đầu bọn họ lướt qua, xoay quanh vài vòng lại tán loạn thành ánh sáng rơi xuống.
Rơi trên bả vai bọn họ, rơi vào trong hồ nước thật lộng lẫy.
Bên tai hình như có tiên âm lả lướt.
"Đi thôi."
Minh Thù nắm tay Kỳ Ngự trở về.
Kỳ Ngự không hiểu, vừa rồi đó là vật gì?
Sau này Kỳ Ngự mới từ chỗ Tụ Hoan biết được, chuyện Minh Thù nói kia có một nửa đều là nói mò.
Quả thật có một con Phượng Hoàng ở đây chảy đầy một thân Phượng Hoàng máu, nhưng con Phượng Hoàng kia là chết cùng người mình yêu.
Đó là một câu chuyện tình yêu vô cùng cảm động.
Phượng Hoàng độ không chỉ là nơi Phượng Hoàng Niết Bàn mà còn là nơi Phượng Hoàng đính ước.
Nghe đồn nhân loại nếu có thể tìm được Phượng Hoàng độ, chạy một vòng quanh Phượng Hoàng độ, nếu có thể nhìn thấy Phượng Hoàng cũng sẽ được Phượng Hoàng chúc phúc, bạch niên giai lão, vĩnh viễn không chia lìa.
Đáng tiếc không có nhiều đôi tình nhân có thể tìm được Phượng Hoàng độ.
Truyền thuyết này cũng chỉ là truyền thuyết.
Chuyện này, thật lâu về sau Kỳ Ngự mới biết được.
Lúc này hắn coi là Minh Thù hù dọa hắn, đang run lẩy bẩy.
Cô vợ nhỏ già thích hù dọa hắn.
-
Trên đường trở về.
Minh Thù ngồi xếp bằng trên lưng Kinh Vũ: "Bảo bối, lại đây."
Kỳ Ngự rất cảnh giác: "Làm gì?"
Nhưng thân thể của hắn rất thành thật chuyển đến bên cạnh Minh Thù
Minh Thù đưa tay, Kỳ Ngự cảm giác mắt mình đang bị một vật đặt lên, ánh mắt hoàn toàn bị ngăn cản.
Làm cái gì?
"Cô vợ nhỏ?"
Minh Thù đẩy hắn ngã xuống, đè trên người hắn, ngăn chặn môi của hắn.
Ngón tay thuận theo vạt áo trượt vào bên trong, Kỳ Ngự có chút mơ màng.
Không phải...
Bọn họ hiện tại là trên không trung, vẫn ở trên một con...
Mặc dù hắn chưa từng nghe qua Kinh Vũ nói chuyện, nhưng Kinh Vũ rõ ràng cái gì cũng đều hiểu
Nhưng Kỳ Ngự rất nhanh liền bị hôn đến không có thời gian cân nhắc những thứ này.
Ngay tại thời điểm Kỳ Ngự trầm luân, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng hót thanh thuý của Kinh Vũ.
Trọng lượng đè ép hắn biến mất.
Hắn bị kéo đứng lên, vật che chắn trước mắt gỡ xuống, con ngươi Kỳ Ngự có chút không thích ứng lắm với ánh sáng.
Vạn Kính Sơn lở phía trước.
Hắn có thể nhìn thấy toàn bộ Vạn Kính Sơn.
Cung điện lơ lửng trên không trung cung, lụa đỏ trải rộng, vui mừng hớn hở.
Lụa đỏ mềm mại dán vào thân thể hắn, đỏ đến bỏng mắt.
Kỳ Ngự hơi cứng ngắc nhìn người bên cạnh, cô cũng mặc một bộ Hồng Y giống mình.
Kỳ Ngự nuốt một ngụm nước bọt.
Cho nên...
Đây là hôn lễ sao?
Không phải cô nói không cử hành hôn lễ sao?
"Ngu rồi?"
"Cô vợ nhỏ..." Có chút kinh hãi quá độ, quả nhiên cô vợ nhỏ vẫn thích lão tử!!
"Đừng quá cảm động, những thứ này đều không phải tôi chuẩn bị." Minh Thù tới gần phong cảnh: "Là những người kia của Vạn Kính Sơn cảm thấy anh thân là tôn chủ phu nhân của Vạn Kính Sơn, cần phải danh chính ngôn thuận."
Ừm!
Năng lực nói bừa vẫn lợi hại!
Ban thưởng mình một trái cây... Còn dư rồi, lát nữa ăn!
"..."
Bọn họ đứng phía trên Kinh Vũ, luồng gió mát thổi qua làm Hồng Y tung bay dây dưa sau lưng, không biết là của ai.
Bách điểu bốn phía vờn quanh.
Lụa đỏ trên thân bách điểu giống như từ trên màn rủ xuống làm mông lung thân hình của bọn họ.
Tràng diện rung động lại duy mỹ.
Kinh Vũ lướt qua cung điện treo đầy lụa đỏ, bên dưới là tiếng người cười nói đếm không hết.
Toàn bộ Vạn Kính Sơn tựa hồ cũng sống lại.
Lá chắn của Vạn Kính Sơn dần dần khép lại.
Vạn Kính Sơn giống như ảo ảnh, phù dung sớm nở tối tàn.
Màu đỏ từ dây lụa du dương trên không trung rơi xuống.
Yên lặng như tờ.
*
Chuyện của Phượng Hoàng độ kỳ thật phân tích một chút Minh Thù nói có thể là thật sự, cô thế nhưng là đại lão. (về phần tại sao bị phản bội còn có thể chúc phúc người khác, đây nhất định là một kịch bản á!)
Sự việc sau khi lưu truyền đều sẽ hướng về những chuyện tốt mà nói
Cái hố này có khả năng khó giải ha ha ha ha! Chính các ngươi bổ não một cái đi!
Kinh Vũ bay đến không vui.
Gió mát rười rượi đem Cẩm Tú Sơn Hà thi triển hết trước mắt.
Kỳ Ngự nhìn phong cảnh bên dưới, phong cảnh như vậy... Ở nơi đó của hắn không bao giờ nhìn thấy.
Nghĩ đến điều này, Kỳ Ngự hơi xiết chặt ngón tay.
Bên kia...
Minh Thù đưa hăn hạ xuống nơi lúc đầu hắn tỉnh lại, đây là nơi xuất hiện đầu tiên.
Suối nước róc rách chảy về phương xa.
Minh Thù đứng dướj một gốc cây, bấm niệm pháp quyết làm tất cả trái cây trên cây rơi xuống.
"Em ăn hết..." Cô có ăn đủ hay không mới đúng.
Minh Thù đưa cho hắn một quả.
Kỳ Ngự không nhận, ngược lại tiến tới cắn trái cây trên tay cô.
Cánh môi gần sát thịt quả lộ ra hàm răng trắng như tuyết nhẹ nhàng cắn xuống, chất lỏng lưu chuyển trên môi hắn.
Minh Thù nhìn hắn, toàn thân hắn trên dưới đều lộ ra một cỗ linh khí, tới gần liền vô cùng dễ chịu.
Tiểu yêu tinh!
Lại dùng sắc đoạt trái cây của trẫm!
Minh Thù đưa tay ôm eo hắn, đem trái cây dịch chuyển khỏi: "Đừng ăn nhiều."
Kỳ Ngự nuốt thịt quả xuống, hương vị rất ngọt...
Đầu lưỡi hắn nhô ra giống như mèo con rất nhỏ bé liếm liếm cánh môi.
Minh Thù: "..."
Minh Thù buông hắn ra, sắc tức thị không không tức thị sắc, tiểu yêu tinh gì chứ, không mê người bằng trái cây.
Minh Thù mang theo Kỳ Ngự đi lên phía trước một khoảng cách tiến vào trong rừng.
Bọn họ đến một chỗ đất bằng, nơi này tựa hồ có người hoạt động qua vẫn còn nhìn ra được một chút vết tích.
Minh Thù đá đá đầu gỗ trên đất: "Cũng không biết thịt của ta bị ai cho ăn trộm, đừng để ta bắt được..."
Kỳ Ngự: "..."
Thịt nào?
Cô tới nơi này chính là vì tìm thịt?
Sợ là đầu óc cô có bệnh a!
... Không được, không thể nói cô vợ nhỏ như vậy.
Cô vợ nhỏ siêu đáng yêu.
Kỳ Ngự tẩy não cho mình.
Rời khỏi ngọn núi bọn họ bay về phía nam, khi Kinh Vũ dừng lại Minh Thù sẽ dẫn hắn xuống dưới đi dạo một chút.
Khoảng ba ngày sau.
Bọn họ dừng lại trước một hồ nước đỏ như máu.
Kỳ Ngự bây giờ đối với loại màu sắc này hơi có bóng ma tâm lý.
Nhưng hắn không thể không thừa nhận, cái hồ này thật sự rất đẹp.
Đỏ như bảo thạch.
Loá mắt đến cực điểm.
"Đây là?"
"Phượng Hoàng độ."
Minh Thù nắm tay hắn đến bên hồ: "Nghe đồn trước đây thật lâu, Phượng Hoàng nhất tộc ở chỗ này Niết Bàn trùng sinh. Trước kia Phượng Hoàng độ là trong suốt."
Kỳ Ngự ghé mắt, Minh Thù cùng hắn liếc nhau, cười cười nói tiếp.
"Có một lần, tiểu công chúa của Phượng Hoàng tộc thích một người, người kia đáp ứng nàng sẽ cùng nàng mãi mãi ở cùng một chỗ."
"Nhưng người kia nuốt lời, hắn mang theo tộc nhân liên hợp ngoại nhân, tiến vào đánh Phượng Hoàng nhất tộc."
"Tiểu công chúa của Phượng Hoàng tộc bị buộc đến Phượng Hoàng độ, cuối cùng đem một thân Phượng Hoàng máu chảy vô tận, liền có Phượng Hoàng độ ngày hôm nay."
Kỳ Ngự hơi mờ mịt: "Ừ... Tại sao em muốn dẫn tôi tới nơi này?"
"Ha, nếu ngày nào anh dám phản bội tôi, đây chính là kết quả, trước mang anh đến xem một chút miễn cho đến lúc đó anh lại luống cuống."
Kỳ Ngự kinh hãi.
Nghiêm túc sao?
Cái này mẹ nó cùng kịch bản không giống a!
Minh Thù mang hắn chạy một vòng lại trở về chỗ dừng chân lúc trước.
Trước mắt Kỳ Ngự có ánh sáng thoáng hiện, hắn nhìn về phía trên hồ nước.
Hai con Phượng Hoàng đỏ đang chậm rãi xuất hiện trên hồ nước, bọn nó bay vòng quanh đối phương lại giao cổ hót vang.
Kỳ Ngự: "..." Cái này lại là cái tình huống gì?
Bọn chúng bay vòng quanh hồ nước vài vòng lại đột nhiên bay về phía bọn họ.
Kỳ Ngự nhìn cô, người phía sau vẫn bình tĩnh đứng đấy.
Phượng Hoàng từ đỉnh đầu bọn họ lướt qua, xoay quanh vài vòng lại tán loạn thành ánh sáng rơi xuống.
Rơi trên bả vai bọn họ, rơi vào trong hồ nước thật lộng lẫy.
Bên tai hình như có tiên âm lả lướt.
"Đi thôi."
Minh Thù nắm tay Kỳ Ngự trở về.
Kỳ Ngự không hiểu, vừa rồi đó là vật gì?
Sau này Kỳ Ngự mới từ chỗ Tụ Hoan biết được, chuyện Minh Thù nói kia có một nửa đều là nói mò.
Quả thật có một con Phượng Hoàng ở đây chảy đầy một thân Phượng Hoàng máu, nhưng con Phượng Hoàng kia là chết cùng người mình yêu.
Đó là một câu chuyện tình yêu vô cùng cảm động.
Phượng Hoàng độ không chỉ là nơi Phượng Hoàng Niết Bàn mà còn là nơi Phượng Hoàng đính ước.
Nghe đồn nhân loại nếu có thể tìm được Phượng Hoàng độ, chạy một vòng quanh Phượng Hoàng độ, nếu có thể nhìn thấy Phượng Hoàng cũng sẽ được Phượng Hoàng chúc phúc, bạch niên giai lão, vĩnh viễn không chia lìa.
Đáng tiếc không có nhiều đôi tình nhân có thể tìm được Phượng Hoàng độ.
Truyền thuyết này cũng chỉ là truyền thuyết.
Chuyện này, thật lâu về sau Kỳ Ngự mới biết được.
Lúc này hắn coi là Minh Thù hù dọa hắn, đang run lẩy bẩy.
Cô vợ nhỏ già thích hù dọa hắn.
-
Trên đường trở về.
Minh Thù ngồi xếp bằng trên lưng Kinh Vũ: "Bảo bối, lại đây."
Kỳ Ngự rất cảnh giác: "Làm gì?"
Nhưng thân thể của hắn rất thành thật chuyển đến bên cạnh Minh Thù
Minh Thù đưa tay, Kỳ Ngự cảm giác mắt mình đang bị một vật đặt lên, ánh mắt hoàn toàn bị ngăn cản.
Làm cái gì?
"Cô vợ nhỏ?"
Minh Thù đẩy hắn ngã xuống, đè trên người hắn, ngăn chặn môi của hắn.
Ngón tay thuận theo vạt áo trượt vào bên trong, Kỳ Ngự có chút mơ màng.
Không phải...
Bọn họ hiện tại là trên không trung, vẫn ở trên một con...
Mặc dù hắn chưa từng nghe qua Kinh Vũ nói chuyện, nhưng Kinh Vũ rõ ràng cái gì cũng đều hiểu
Nhưng Kỳ Ngự rất nhanh liền bị hôn đến không có thời gian cân nhắc những thứ này.
Ngay tại thời điểm Kỳ Ngự trầm luân, bên tai hắn đột nhiên vang lên tiếng hót thanh thuý của Kinh Vũ.
Trọng lượng đè ép hắn biến mất.
Hắn bị kéo đứng lên, vật che chắn trước mắt gỡ xuống, con ngươi Kỳ Ngự có chút không thích ứng lắm với ánh sáng.
Vạn Kính Sơn lở phía trước.
Hắn có thể nhìn thấy toàn bộ Vạn Kính Sơn.
Cung điện lơ lửng trên không trung cung, lụa đỏ trải rộng, vui mừng hớn hở.
Lụa đỏ mềm mại dán vào thân thể hắn, đỏ đến bỏng mắt.
Kỳ Ngự hơi cứng ngắc nhìn người bên cạnh, cô cũng mặc một bộ Hồng Y giống mình.
Kỳ Ngự nuốt một ngụm nước bọt.
Cho nên...
Đây là hôn lễ sao?
Không phải cô nói không cử hành hôn lễ sao?
"Ngu rồi?"
"Cô vợ nhỏ..." Có chút kinh hãi quá độ, quả nhiên cô vợ nhỏ vẫn thích lão tử!!
"Đừng quá cảm động, những thứ này đều không phải tôi chuẩn bị." Minh Thù tới gần phong cảnh: "Là những người kia của Vạn Kính Sơn cảm thấy anh thân là tôn chủ phu nhân của Vạn Kính Sơn, cần phải danh chính ngôn thuận."
Ừm!
Năng lực nói bừa vẫn lợi hại!
Ban thưởng mình một trái cây... Còn dư rồi, lát nữa ăn!
"..."
Bọn họ đứng phía trên Kinh Vũ, luồng gió mát thổi qua làm Hồng Y tung bay dây dưa sau lưng, không biết là của ai.
Bách điểu bốn phía vờn quanh.
Lụa đỏ trên thân bách điểu giống như từ trên màn rủ xuống làm mông lung thân hình của bọn họ.
Tràng diện rung động lại duy mỹ.
Kinh Vũ lướt qua cung điện treo đầy lụa đỏ, bên dưới là tiếng người cười nói đếm không hết.
Toàn bộ Vạn Kính Sơn tựa hồ cũng sống lại.
Lá chắn của Vạn Kính Sơn dần dần khép lại.
Vạn Kính Sơn giống như ảo ảnh, phù dung sớm nở tối tàn.
Màu đỏ từ dây lụa du dương trên không trung rơi xuống.
Yên lặng như tờ.
*
Chuyện của Phượng Hoàng độ kỳ thật phân tích một chút Minh Thù nói có thể là thật sự, cô thế nhưng là đại lão. (về phần tại sao bị phản bội còn có thể chúc phúc người khác, đây nhất định là một kịch bản á!)
Sự việc sau khi lưu truyền đều sẽ hướng về những chuyện tốt mà nói
Cái hố này có khả năng khó giải ha ha ha ha! Chính các ngươi bổ não một cái đi!
/1666
|