Leng keng ——
Chuông cửa bị người ta ấn vang.
Minh Thù hơi nhíu mày, mắt nhìn người mặc âu phục đen đeo kính râm bên ngoài... Khá quen.
Cô mở cửa.
"Văn Địch tiểu thư, tiên sinh mời ngài về nhà một chuyến."
"..."
-
Bối cảnh của nguyên chủ cũng không đơn giản, tiểu thư Cố gia...
Nguyên chủ theo họ mẹ, đi theo mẹ đến Cố gia, bất quá người Cố gia đối với mẹ nguyên chủ đều rất kín đáo phê bình.
Bọn họ cảm thấy mẹ nguyên chủ là dùng thủ đoạn không đứng gả vào hào môn.
Dù sao...
Trước đó, mẹ nguyên chủ bất quá chỉ là một người bình thường, còn mang theo một đứa bé.
Cố tiên sinh không thích cô, điểm này đáy lòng nguyên chủ vô cùng rõ ràng.
Cho nên sau này cô có đủ năng lực liền chủ động chuyển ra khỏi Cố gia, ngoại trừ khúc mắc cùng thỉnh thoảng hỏi thăm mẹ, cơ hồ sẽ không về nhà.
Có thể vị trí ở giới giải trí cho đến bây giờ hoàn toàn là sự cố gặng của nguyên chủ.
Người Cố gia không thích cô.
Cô cũng không thích Cố gia.
Cố gia đại trạch.
"Văn Địch tiểu thư, mời."
Vệ sĩ mở cửa xe cho Minh Thù.
Minh Thù liếc đại trạch một cái, theo vệ sĩ đi vào.
Trong phòng khách, Cố tiên sinh cùng mẹ cô đều ở đó, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang đứng đấy.
Đây là đại tiểu thư Cố gia, Cố Tích.
"Chị." Cố Tích nhẹ nhàng kêu một tiếng, biểu lộ rất llo lắng.
Ba!
Cố tiên sinh đập cuốn sách trong tay lên bàn, mẹ Văn thần sắc có chút khẩn trương nhìn hắn, cuối cùng lại liếc về phía Minh Thù.
"Tiểu Địch." Mẹ Văn đứng dậy: "Tại sao khắp nơi bây giờ đều là tin tức xấu của con?"
"Làm sao con biết." Nguyên chủ cũng không biết mình đắc tội với ai.
"Tiểu Địch." Mẹ Văn thấp thỏm nói: "Con nhanh cùng chú Cố của con giải thích rõ ràng, những tin kia là có chuyện gì xảy ra?"
Cố tiên sinh lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía Minh Thù: "Ta đã sớm nhắc nhở qua con không nên ở bên ngoài làm xằng làm bậy, con tốt xấu gì cũng là người của Cố gia, hiện tại mất mặt chính là Cố gia của ta!"
"Tôi tin nhất định có hiểu lầm gì đó, Tiểu Địch sẽ không làm loạn." Mẹ Văn vội vàng nói.
"Ba, người nghe chị giải thích một chút." Cố Tích cũng nói theo: "Con tin tưởng chị sẽ không làm những việc này, những hình kia cũng khẳng định là ghép thành."
Nâng ảnh chụp lên, vẻ mặt của Cố tiên sinh càng khó coi hơn: "Những tin tức kia ta không nói, nhưng những hình ảnh này thì sao? Chưa từng xảy ra, làm sao lại bị người ra chụp được!!"
Minh Thù liếc Cố Tích một chút, cô hơi nhíu mày: "Các người gọi tôi trở về làm gì? Chính là vì phê phán những việc này sao?"
Cố tiên sinh giận dữ: "Bà nhìn nó có thái độ gì!"
Mẹ Văn kéo Minh Thù: "Tiểu Địch, sao con lại nói như vậy?"
Minh Thù không để ý tới mẹ Văn: "Cố tiên sinh, tôi không có tên trên sổ hộ khẩu của Cố gia, cũng không tiêu của các người một phân tiền, ông cũng không phải ba tôi, tôi ở bên ngoài làm gì mắc mớ gì tới ông?"
Cố tiên sinh trừng lớn mắt, chỉ vào Minh Thù: "Cô... Bà nhìn nó một chút, cái này là đức hạnh gì? Còn có giáo dục hay không! Cho tới bây giờ nó đều không coi tôi là trưởng bối!"
Mẹ Văn tính tình hiền lành, lúc này đột nhiên không biết làm sao bây giờ.
Cố tiên sinh tiếp tục: "Cô nhiều năm như vậy ăn của Cố gia, mặc của Cố gia, hiện tại chính là báo đáp chúng ta nhứ thế? Cố gia làm sao lại nuôi một bạch nhãn lang như cô."
Minh Thù vô tội: "Cố tiên sinh, thời điểm tôi đến Cố gia là mười ba tuổi, trong lúc đó tất cả phí đi học đều là của mẹ tôi.
Hai năm sau tôi rời khỏi Cố gia, ký kết công ty, bắt đầu đóng phim, sau một năm số lần tôi về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thời điểm tôi rời khỏi Cố gia đã chuyển số tiền tôi tiêu sài vào tài khoản của ông. Không biết Cố tiên sinh tại sao lại nói là nhiều năm như vậy ăn của Cố gia, mặc của Cố gia?"
Thời điểm cô vừa tới Cố gia ai cũng nhìn cô cùng mẹ Văn không vừa mắt.
Vị Cố tiên sinh này cũng không đưa nguyên chủ đi học cách giao tiếp.
Mẹ Văn tự nhiên không dám nói, cho nên nguyên chủ đi học, chi phí ăn mặc đều là tiền tiết kiệm trước kia của mẹ Văn.
Lúc trước đi học cô cũng không ở Cố gia
Thật muốn tính toán ra cô thật sự tiêu tốn của Cố gia bao nhiêu tiền.
Cố tiên sinh: "..."
Cố tiên sinh xém chút tức giận đến mắt trợn trắng.
Hắn chịu đựng lửa giận: "Mẹ cô..."
"Mẹ tôi chính là mẹ tôi, ông cũng không nên không biết xấu hổ như vậy đem mẹ tôi nói thành là ông."
"..."
Cố gia tùy tiện chính là giao dịch hơn trăm triệu, nếu quả thật nói như vậy liền coi như cười đến rụng răng.
"Cho nên, ở bên ngoài như thế nào là chuyện của tôi, không làm phiền Cố tiên sinh hỏi đến. Tự nhiên, Cố tiên sinh cũng không có tư cách xoi mói tôi."
Minh Thù mỉm cười, kéo mẹ Văn rời đi.
"Văn Địch! Hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, về sau cũng đừng muốn bước vào Cố gia nửa bước!"
Cố tiên sinh ở phía sau rống.
Minh Thù quơ quơ tay: "Cửa của các người tôi thực sự không muốn tiến vào."
Những năm này nếu như không phải mẹ Văn ở đây, nguyên chủ thật sự không nguyện ý tiến vào cửa Cố gia.
Mỗi lần trở về, sắc mặt Cố tiên sinh cùng đám người hầu nghị luận chỉ điểm, bên nào không phải là đâm thẳng vào trái tim nguyên chủ.
Rời khỏi cửa, mẹ Văn mới lấy lại tinh thần.
"Tiểu Địch, sao con có thể nói chuyện cùng chú Cố của con như thế? Con nhanh cùng ta trở về xin lỗi chú Cố của con, chú Cố sẽ không so đo với con.
Mẹ Văn nói xong liền muốn kéo Minh Thù trở về.
Trước kia đứa nhỏ này trở về đều giữ im lặng.
Hôm nay đột nhiên lại như vậy, đáy lòng mẹ Văn kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy hoảng hốt.
Con gái cùng chồng có quan hệ như vậy, bà cũng không biết nên giúp ai.
"Mẹ." Minh Thù không nhúc nhích, ngược lại đem mẹ Văn túm trở về: "Hắn không thích con, con cũng không thích hắn, hôm nay nói trắng ra càng tốt hơn."
"Tiểu Địch..."
Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt: "Mẹ, con không biết mẹ sống tại Cố gia có vui vẻ hay không, nếu như ngày nào mẹ muốn rời khỏi nơi này cứ tới tìm con, sẽ không để cho mẹ trôi qua cuộc sống thảm như Cố gia."
Mẹ Văn sững sờ nguyên tại chỗ.
Bà đột nhiên phát hiện con gái của mình đã trưởng thành.
Không...
Trước đây thật lâu nó đã trưởng thành, chỉ là bà cho tới bây giờ không có phát hiện ra thôi.
Mẹ Văn lẩm bẩm một tiếng: "Những tin tức kia..."
Minh Thù tùy ý nói: "Nói sao thì như vậy, thanh giả tự thanh."
-
Minh Thù rời khỏi đại trạch Cố gia.
Lái xe cũng không có ý đưa cô trở về, cô tự mình đi ra ngoài.
Một cỗ xe đột nhiên ngừng trước mặt cô, lộ ra khuôn mặt mềm măi của Cố Tích.
"Chị." Cố Tích yếu ớt nói: "Chị lên xe đi, em đưa chị ra ngoài giải khuây."
Minh Thù dò xét cô ta bằng hai mắt: "Không cần."
Cố Tích.
Cô ta là diễn viên đường đường chính chính, năm nay vừa tốt nghiệp, có quan hệ của Cố gia nên vừa tốt nghiệp liền nhận được vai nữ chính.
Khác với những người của Cố gia kia.
Cố Tích vẫn luôi gọi cô là chị, luôn luôn giúp cô nói chuyện.
Bởi vậy Cố Tích xem như là người duy nhất của Cố gia nói hơn hai câu với nguyên chủ.
Thế nhưng trước đó cô ta nhìn như giúp cô nói chuyện, lại là đang nhắc nhở Cố tiên sinh việc những tấm ảnh bất nhã kia.
Tiểu khả ái Cố Tích này...
Cũng không có khả ái như vậy a.
Bị cự tuyệt, Cố Tích biểu lộ hơi sững sờ.
Cố Tích ngược lại nói: "Chị... Chị đừng tức giận, em sẽ nói với ba những mặt trái của tin tức kia, em cũng sẽ nói ba nghĩ biện pháp giải quyết."
Minh Thù quay đầu, mỉm cười: "Tôi nói, không cần."
Minh Thù đi về phía đường nhỏ bên cạnh.
Cố Tích lái xe qua được, chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Cô ta hơi nắm chặt tay lái, nhấp môi đỏ, lái xe rời đi.
Chuông cửa bị người ta ấn vang.
Minh Thù hơi nhíu mày, mắt nhìn người mặc âu phục đen đeo kính râm bên ngoài... Khá quen.
Cô mở cửa.
"Văn Địch tiểu thư, tiên sinh mời ngài về nhà một chuyến."
"..."
-
Bối cảnh của nguyên chủ cũng không đơn giản, tiểu thư Cố gia...
Nguyên chủ theo họ mẹ, đi theo mẹ đến Cố gia, bất quá người Cố gia đối với mẹ nguyên chủ đều rất kín đáo phê bình.
Bọn họ cảm thấy mẹ nguyên chủ là dùng thủ đoạn không đứng gả vào hào môn.
Dù sao...
Trước đó, mẹ nguyên chủ bất quá chỉ là một người bình thường, còn mang theo một đứa bé.
Cố tiên sinh không thích cô, điểm này đáy lòng nguyên chủ vô cùng rõ ràng.
Cho nên sau này cô có đủ năng lực liền chủ động chuyển ra khỏi Cố gia, ngoại trừ khúc mắc cùng thỉnh thoảng hỏi thăm mẹ, cơ hồ sẽ không về nhà.
Có thể vị trí ở giới giải trí cho đến bây giờ hoàn toàn là sự cố gặng của nguyên chủ.
Người Cố gia không thích cô.
Cô cũng không thích Cố gia.
Cố gia đại trạch.
"Văn Địch tiểu thư, mời."
Vệ sĩ mở cửa xe cho Minh Thù.
Minh Thù liếc đại trạch một cái, theo vệ sĩ đi vào.
Trong phòng khách, Cố tiên sinh cùng mẹ cô đều ở đó, bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp đang đứng đấy.
Đây là đại tiểu thư Cố gia, Cố Tích.
"Chị." Cố Tích nhẹ nhàng kêu một tiếng, biểu lộ rất llo lắng.
Ba!
Cố tiên sinh đập cuốn sách trong tay lên bàn, mẹ Văn thần sắc có chút khẩn trương nhìn hắn, cuối cùng lại liếc về phía Minh Thù.
"Tiểu Địch." Mẹ Văn đứng dậy: "Tại sao khắp nơi bây giờ đều là tin tức xấu của con?"
"Làm sao con biết." Nguyên chủ cũng không biết mình đắc tội với ai.
"Tiểu Địch." Mẹ Văn thấp thỏm nói: "Con nhanh cùng chú Cố của con giải thích rõ ràng, những tin kia là có chuyện gì xảy ra?"
Cố tiên sinh lúc này mới lạnh lùng nhìn về phía Minh Thù: "Ta đã sớm nhắc nhở qua con không nên ở bên ngoài làm xằng làm bậy, con tốt xấu gì cũng là người của Cố gia, hiện tại mất mặt chính là Cố gia của ta!"
"Tôi tin nhất định có hiểu lầm gì đó, Tiểu Địch sẽ không làm loạn." Mẹ Văn vội vàng nói.
"Ba, người nghe chị giải thích một chút." Cố Tích cũng nói theo: "Con tin tưởng chị sẽ không làm những việc này, những hình kia cũng khẳng định là ghép thành."
Nâng ảnh chụp lên, vẻ mặt của Cố tiên sinh càng khó coi hơn: "Những tin tức kia ta không nói, nhưng những hình ảnh này thì sao? Chưa từng xảy ra, làm sao lại bị người ra chụp được!!"
Minh Thù liếc Cố Tích một chút, cô hơi nhíu mày: "Các người gọi tôi trở về làm gì? Chính là vì phê phán những việc này sao?"
Cố tiên sinh giận dữ: "Bà nhìn nó có thái độ gì!"
Mẹ Văn kéo Minh Thù: "Tiểu Địch, sao con lại nói như vậy?"
Minh Thù không để ý tới mẹ Văn: "Cố tiên sinh, tôi không có tên trên sổ hộ khẩu của Cố gia, cũng không tiêu của các người một phân tiền, ông cũng không phải ba tôi, tôi ở bên ngoài làm gì mắc mớ gì tới ông?"
Cố tiên sinh trừng lớn mắt, chỉ vào Minh Thù: "Cô... Bà nhìn nó một chút, cái này là đức hạnh gì? Còn có giáo dục hay không! Cho tới bây giờ nó đều không coi tôi là trưởng bối!"
Mẹ Văn tính tình hiền lành, lúc này đột nhiên không biết làm sao bây giờ.
Cố tiên sinh tiếp tục: "Cô nhiều năm như vậy ăn của Cố gia, mặc của Cố gia, hiện tại chính là báo đáp chúng ta nhứ thế? Cố gia làm sao lại nuôi một bạch nhãn lang như cô."
Minh Thù vô tội: "Cố tiên sinh, thời điểm tôi đến Cố gia là mười ba tuổi, trong lúc đó tất cả phí đi học đều là của mẹ tôi.
Hai năm sau tôi rời khỏi Cố gia, ký kết công ty, bắt đầu đóng phim, sau một năm số lần tôi về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Thời điểm tôi rời khỏi Cố gia đã chuyển số tiền tôi tiêu sài vào tài khoản của ông. Không biết Cố tiên sinh tại sao lại nói là nhiều năm như vậy ăn của Cố gia, mặc của Cố gia?"
Thời điểm cô vừa tới Cố gia ai cũng nhìn cô cùng mẹ Văn không vừa mắt.
Vị Cố tiên sinh này cũng không đưa nguyên chủ đi học cách giao tiếp.
Mẹ Văn tự nhiên không dám nói, cho nên nguyên chủ đi học, chi phí ăn mặc đều là tiền tiết kiệm trước kia của mẹ Văn.
Lúc trước đi học cô cũng không ở Cố gia
Thật muốn tính toán ra cô thật sự tiêu tốn của Cố gia bao nhiêu tiền.
Cố tiên sinh: "..."
Cố tiên sinh xém chút tức giận đến mắt trợn trắng.
Hắn chịu đựng lửa giận: "Mẹ cô..."
"Mẹ tôi chính là mẹ tôi, ông cũng không nên không biết xấu hổ như vậy đem mẹ tôi nói thành là ông."
"..."
Cố gia tùy tiện chính là giao dịch hơn trăm triệu, nếu quả thật nói như vậy liền coi như cười đến rụng răng.
"Cho nên, ở bên ngoài như thế nào là chuyện của tôi, không làm phiền Cố tiên sinh hỏi đến. Tự nhiên, Cố tiên sinh cũng không có tư cách xoi mói tôi."
Minh Thù mỉm cười, kéo mẹ Văn rời đi.
"Văn Địch! Hôm nay cô bước ra khỏi cánh cửa này, về sau cũng đừng muốn bước vào Cố gia nửa bước!"
Cố tiên sinh ở phía sau rống.
Minh Thù quơ quơ tay: "Cửa của các người tôi thực sự không muốn tiến vào."
Những năm này nếu như không phải mẹ Văn ở đây, nguyên chủ thật sự không nguyện ý tiến vào cửa Cố gia.
Mỗi lần trở về, sắc mặt Cố tiên sinh cùng đám người hầu nghị luận chỉ điểm, bên nào không phải là đâm thẳng vào trái tim nguyên chủ.
Rời khỏi cửa, mẹ Văn mới lấy lại tinh thần.
"Tiểu Địch, sao con có thể nói chuyện cùng chú Cố của con như thế? Con nhanh cùng ta trở về xin lỗi chú Cố của con, chú Cố sẽ không so đo với con.
Mẹ Văn nói xong liền muốn kéo Minh Thù trở về.
Trước kia đứa nhỏ này trở về đều giữ im lặng.
Hôm nay đột nhiên lại như vậy, đáy lòng mẹ Văn kinh ngạc đồng thời lại cảm thấy hoảng hốt.
Con gái cùng chồng có quan hệ như vậy, bà cũng không biết nên giúp ai.
"Mẹ." Minh Thù không nhúc nhích, ngược lại đem mẹ Văn túm trở về: "Hắn không thích con, con cũng không thích hắn, hôm nay nói trắng ra càng tốt hơn."
"Tiểu Địch..."
Minh Thù nở nụ cười nhàn nhạt: "Mẹ, con không biết mẹ sống tại Cố gia có vui vẻ hay không, nếu như ngày nào mẹ muốn rời khỏi nơi này cứ tới tìm con, sẽ không để cho mẹ trôi qua cuộc sống thảm như Cố gia."
Mẹ Văn sững sờ nguyên tại chỗ.
Bà đột nhiên phát hiện con gái của mình đã trưởng thành.
Không...
Trước đây thật lâu nó đã trưởng thành, chỉ là bà cho tới bây giờ không có phát hiện ra thôi.
Mẹ Văn lẩm bẩm một tiếng: "Những tin tức kia..."
Minh Thù tùy ý nói: "Nói sao thì như vậy, thanh giả tự thanh."
-
Minh Thù rời khỏi đại trạch Cố gia.
Lái xe cũng không có ý đưa cô trở về, cô tự mình đi ra ngoài.
Một cỗ xe đột nhiên ngừng trước mặt cô, lộ ra khuôn mặt mềm măi của Cố Tích.
"Chị." Cố Tích yếu ớt nói: "Chị lên xe đi, em đưa chị ra ngoài giải khuây."
Minh Thù dò xét cô ta bằng hai mắt: "Không cần."
Cố Tích.
Cô ta là diễn viên đường đường chính chính, năm nay vừa tốt nghiệp, có quan hệ của Cố gia nên vừa tốt nghiệp liền nhận được vai nữ chính.
Khác với những người của Cố gia kia.
Cố Tích vẫn luôi gọi cô là chị, luôn luôn giúp cô nói chuyện.
Bởi vậy Cố Tích xem như là người duy nhất của Cố gia nói hơn hai câu với nguyên chủ.
Thế nhưng trước đó cô ta nhìn như giúp cô nói chuyện, lại là đang nhắc nhở Cố tiên sinh việc những tấm ảnh bất nhã kia.
Tiểu khả ái Cố Tích này...
Cũng không có khả ái như vậy a.
Bị cự tuyệt, Cố Tích biểu lộ hơi sững sờ.
Cố Tích ngược lại nói: "Chị... Chị đừng tức giận, em sẽ nói với ba những mặt trái của tin tức kia, em cũng sẽ nói ba nghĩ biện pháp giải quyết."
Minh Thù quay đầu, mỉm cười: "Tôi nói, không cần."
Minh Thù đi về phía đường nhỏ bên cạnh.
Cố Tích lái xe qua được, chỉ có thể nhìn cô rời đi.
Cô ta hơi nắm chặt tay lái, nhấp môi đỏ, lái xe rời đi.
/1666
|