Chờ việc của Lương Triệt xong xuôi, tiết mục mỹ thực của Minh Thù đã đổi mới đến hai mươi mấy kỳ.
"Có hai ngày trống thời gian, em muốn đi đâu?" Lương Triệt cố ý dành thời gian xong xuôi đưa ra hai ngày rảnh rỗi.
"Ăn!" Con ngươi Minh Thù sáng lấp lánh.
"Chỉ biết ăn."
Lương Triệt không trông cậy vào Minh Thù, tự mình nghiên cứu mấy nơi.
Sáng sớm hôm sau liền mang Minh Thù ra ngoài.
Trạm thứ nhất là một sạn đạo khá nổi tiếng, bất quá muốn đến nơi phải leo núi trước.
Lương Triệt đưa cô tới sớm, lúc này người cũng không nhiều.
"Tiểu ca ca, anh cố ý chỉnh tôi sao?"
Minh Thù ngồi trên bậc thang, du khách lẻ tẻ đi ngang qua nhìn chằm chằm cô, đương nhiên cũng không ít người nhìn Lương Triệt.
"Rất đẹp trai a..."
"Bọn họ có phải là minh tinh không?"
"Không biết, tôi không chú ý cái này, bất quá minh tinh hẳn là sẽ không như thế đi ra ngoài chứ?"
Đám nữ sinh dừng chân quan sát.
Thỉnh thoảng sẽ truyền ra một hai tiếng kinh hô kích động.
"Tôi cõng em?" Lương Triệt quay lại ngồi xổm trước mặt cô.
Minh Thù đưa tay.
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt kéo Minh Thù lên lưng, nữ sinh bốn phía kinh hô không thôi.
"Má ơi! Thức ăn cho chó này tôi ăn đến nghẹn rồi."
"Nữ sinh thật xinh đẹp, nam sinh cũng rất đẹp trai, tôi giống như lại tin tưởng đến tình yêu rồi a."
"Tôi nhớ ra rồi, cô bé kia không phải diễn viên chính của Phong Hoa sao?"
Đám người bị nhắc nhở đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bọn họ lên mạng tìm, nhìn thấy một địa điểm được gắn thẻ, chính là nơi này, sau đó xác nhận bọn họ nhìn thấy chính là diễn viên của Phong Hoa không sai.
"Hiện tại minh tinh ra ngoài đều lộ mặt như thế sao?"
Mấy nữ sinh hai mặt nhìn nhau.
"Bất quá nam sinh kia thật sủng cô ấy a! Hạnh phúc quá!"
"Đi đi đi, đuổi theo bọn họ."
Lương Triệt đi không nhanh, dù sao cõng một người cũng phải chú ý an toàn.
Đến cửa vào sạn đạo, Lương Triệt mới buông cô ra.
Lúc này mây mù phía dưới chưa tán, nhìn qua ngược lại cũng không sợ hãi mấy.
Minh Thù nhấc chân liền đi tới.
Lương Triệt thần sắc hơi phiền muộn theo ở phía sau, sao cô ấy lại không sợ chứ?
"Anh nhanh lên a." Thẳng nam Thù đứng phía trước thúc giục hắn.
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt xém chút không ổn định muốn nói tục.
Đi đến sạn đạo, Lương Triệt lại mang Minh Thù đi nhảy cầu.
Hắn cũng không tin!!
Nhân viên công tác đem dây thừng cột chắc.
Mỗi ngày nhìn thấy nữ sinh chín mươi chín phần trăm đều vô cùng sợ hãi, nhưng trấn định giống Minh Thù nhân viên công tác cũng rất ít gặp.
Lương Triệt hỏi Minh Thù: "Sợ không?"
Minh Thù một mặt tự tin: "Sợ cái gì? Lúc đóng những cảnh này đều tự tôi diễn nha!" Trẫm há sẽ biết sợ! Trẫm không cần mặt mũi nữa sao?!
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt đưa tay ôm Minh Thù, trực tiếp nhảy xuống.
Cảm giác rơi xuống cũng không tốt, tiếng gió từ không trung cắt qua.
Dây thừng kéo căng, bọn họ lại bay lên trên lại.
Tại thời điểm rơi xuống lần thứ hai, Lương Triệt hôn trong ngực người một chút.
-
Trở lại phía trên, Minh Thù mặt không đỏ hơi thở không gấp, giống như người vừa rồi xuống dưới không phải là cô vậy.
Lương Triệt thật buồn bực.
Tại sao cái gì cũng không hù dọa được?
Đây không phải nơi tình nhân sẽ đi tới sao?
Những người viết phía trên đều là nói bừa sao?
"Tiểu ca ca, thời điểm xuống núi anh còn cõng tôi sao?"
"Em muốn tôi cõng em?"
"Tôi lười đi bộ, lãng phí thể lực."
"..."
Xuống dưới có cáp treo, bất quá Minh Thù cũng đã đề nghị, Lương Triệt chỉ có thể ngoan ngoãn cõng cô xuống núi.
Xuống núi người liền tương đối nhiều.
Thỉnh thoảng có máy ảnh chụp lấy bọn họ.
Lương Triệt nhớ tới khẩu trang bị Minh Thù ném ở khách sạn, hơi đau dạ dày.
Muốn đem cô giam lại.
Chỉ được phép cho một mình hắn nhìn.
Ý nghĩ này trong đầu hắn xoay chuyển không biết bao nhiêu lượt.
Có đôi khi hắn cũng sợ hãi mình thật sự sẽ làm ra chuyện này.
"Tiểu Địch."
Minh Thù vào cổ hắn: "Chuyện gì?"
"Em nguyện ý để tôi cõng em cả một đời chứ?"
"Tại sao muốn cõng tôi cả một đời, tôi có bệnh sao?"
Lương Triệt nghẹn họng một chút.
Cô liền không thể phối hợp với bầu không khí này một chút sao?
Lương Triệt hít sâu: "Tôi nói là, em có nguyện ý... Ở cùng tôi mãi mãi hay không."
Minh Thù nắm chặt tay, cả người dán vào hắn.
Thanh âm của cô vang lên bên tai.
"Anh nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em, tôi thích em."
Có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Vậy anh cứ muốn đi."
Thanh âm thanh thuý của Minh Thù ghé vào lỗ tai làm hắn nổ tung.
Lương Triệt: "..." Quẳng cô xuống dưới có được hay không?
Hắn đây coi là tỏ tình thất bại sao?
Kỳ thật hiện tại bọn họ đã ở cùng một chỗ, cô cũng đã giới thiệu với mẹ Văn hắn là bạn trai của cô.
Thế nhưng Lương Triệt vẫn chưa nghe thấy cô tự mình nói.
Liền rất không nỡ.
Phảng phất đoạn quan hệ này, có một ngày cô nói kết thúc liền sẽ kết thúc.
"Anh nghĩ gì thế? Nhìn đường đi, tôi không muốn cùng anh chết ở nơi này." Trẫm còn chưa sủng hạnh đồ ăn vặt xong!
Lương Triệt giật giật khoé miệng một cái, bình tĩnh!
"Tôi cũng đã ở cùng anh, anh còn hỏi loại lời này, đầu óc anh có phải bị bệnh hay không a." Minh Thù ôm hắn: "Có bệnh liền đi bác sĩ, không thiếu tiền."
Lương Triệt: "..."
Em mới có bệnh!
Tôi thích em...
Thật đúng là có bệnh.
Người bình thường làm sao lại thích cô?
"Đi mau đi mau, xuống núi."
Hai người đi dưới sơn đạo làm các lữ khách ghé mắt, còn có người đặc biệt chạy tới xem.
Bọn họ không thấy được có một thợ quay phim theo ở phía sau, đem nhất cử nhất động của bọn họ đều chụp lại.
Thợ quay phim trong hôm đó ghi một đống status truyền lên internet.
Cho dù thợ quay phim không gắn thẻ cô nhưng vẫn là bị fan hâm mộ của Minh Thù phát hiện, cũng cấp tốc chia sẽ.
[ siêu ghen tị bọn họ. ]
[ đây không phải là tiểu bạch kiểm bị cô ta bao sao? Có gì tốt để ghen tị! ]
[ thật hạnh phúc a, cách màn hình cũng có thể cảm giác được một chút màu hồng nóng bỏng! ]
[ ta muốn gả cho Địch tử. ]
[ mặc dù hắn là bị Địch Tử bao nuôi nhưng tôi vẫn muốn kháng nghị! Tôi cự tuyệt thức ăn cho chó! ]
Có lẽ là lần này Minh Thù cùng Lương Triệt thân mật hơi quá nên tâm tình của người hâm mộ có chút kích động.
Bất quá cũng không tính là quá khó để tiếp nhận.
Dù sao ngay từ đầu hai người này đã ở cùng nhau.
Lúc ấy phần lớn điểm chú ý đều nằm trên hai chữ bao nuôi này.
Lúc này bọn họ phát hiện...
Có lẽ cũng không phải là.
Nào có người bị bao nuôi nào sẽ xuất hiện để cho người ta mặt đỏ tim run, nhìn thấy đều là một màu hồng nóng bỏng?
Một đám người thất tình khóc lóc trên mạng, không muốn ăn thức ăn cho chó.
Nhưng mà bọn họ không ăn cũng phải ăn.
Trong suốt hành trình Minh Thù đều không che đậy, bị cẩu tử chụp còn có thể phối hợp cho bọn hắn chụp, còn xém để bọn hắn bày đồ ăn vặt lên, đưa lên microphone tự mình xử lý một buổi trình diễn thời trang.
-
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã trôi qua, thời điểm đợi ở sân bay, Minh Thù tra tin tức của tập đoàn Hằng Phong một chút.
Đều không phải tin tức tốt đẹp.
Xem ra là Thôi Nhị thiếu bên kia đã bắt đầu động thủ.
Khoảng thời gian này Thôi Cảnh Dương bởi vì bê bối, tính khí nóng nảy đã làm ra hai sai lầm cực lớn.
Hiện tại tập đoàn Hằng Phong bất mãn hắn, đoán chừng là tới thời cơ sẽ đá hắn ra ngoai
Thôi Nhị thiếu ở bên trong quậy rối lên, Thôi Cảnh Dương có thể tốt hơn mới kỳ quái.
Chờ Thôi Cảnh Dương rơi đài...
Nên tính là khí số đã tận chứ?
Đến lúc đó liền có thể vui sướng đi tìm hắn trò chuyện nhân sinh.
"Có hai ngày trống thời gian, em muốn đi đâu?" Lương Triệt cố ý dành thời gian xong xuôi đưa ra hai ngày rảnh rỗi.
"Ăn!" Con ngươi Minh Thù sáng lấp lánh.
"Chỉ biết ăn."
Lương Triệt không trông cậy vào Minh Thù, tự mình nghiên cứu mấy nơi.
Sáng sớm hôm sau liền mang Minh Thù ra ngoài.
Trạm thứ nhất là một sạn đạo khá nổi tiếng, bất quá muốn đến nơi phải leo núi trước.
Lương Triệt đưa cô tới sớm, lúc này người cũng không nhiều.
"Tiểu ca ca, anh cố ý chỉnh tôi sao?"
Minh Thù ngồi trên bậc thang, du khách lẻ tẻ đi ngang qua nhìn chằm chằm cô, đương nhiên cũng không ít người nhìn Lương Triệt.
"Rất đẹp trai a..."
"Bọn họ có phải là minh tinh không?"
"Không biết, tôi không chú ý cái này, bất quá minh tinh hẳn là sẽ không như thế đi ra ngoài chứ?"
Đám nữ sinh dừng chân quan sát.
Thỉnh thoảng sẽ truyền ra một hai tiếng kinh hô kích động.
"Tôi cõng em?" Lương Triệt quay lại ngồi xổm trước mặt cô.
Minh Thù đưa tay.
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt kéo Minh Thù lên lưng, nữ sinh bốn phía kinh hô không thôi.
"Má ơi! Thức ăn cho chó này tôi ăn đến nghẹn rồi."
"Nữ sinh thật xinh đẹp, nam sinh cũng rất đẹp trai, tôi giống như lại tin tưởng đến tình yêu rồi a."
"Tôi nhớ ra rồi, cô bé kia không phải diễn viên chính của Phong Hoa sao?"
Đám người bị nhắc nhở đột nhiên giật mình tỉnh lại.
Bọn họ lên mạng tìm, nhìn thấy một địa điểm được gắn thẻ, chính là nơi này, sau đó xác nhận bọn họ nhìn thấy chính là diễn viên của Phong Hoa không sai.
"Hiện tại minh tinh ra ngoài đều lộ mặt như thế sao?"
Mấy nữ sinh hai mặt nhìn nhau.
"Bất quá nam sinh kia thật sủng cô ấy a! Hạnh phúc quá!"
"Đi đi đi, đuổi theo bọn họ."
Lương Triệt đi không nhanh, dù sao cõng một người cũng phải chú ý an toàn.
Đến cửa vào sạn đạo, Lương Triệt mới buông cô ra.
Lúc này mây mù phía dưới chưa tán, nhìn qua ngược lại cũng không sợ hãi mấy.
Minh Thù nhấc chân liền đi tới.
Lương Triệt thần sắc hơi phiền muộn theo ở phía sau, sao cô ấy lại không sợ chứ?
"Anh nhanh lên a." Thẳng nam Thù đứng phía trước thúc giục hắn.
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt xém chút không ổn định muốn nói tục.
Đi đến sạn đạo, Lương Triệt lại mang Minh Thù đi nhảy cầu.
Hắn cũng không tin!!
Nhân viên công tác đem dây thừng cột chắc.
Mỗi ngày nhìn thấy nữ sinh chín mươi chín phần trăm đều vô cùng sợ hãi, nhưng trấn định giống Minh Thù nhân viên công tác cũng rất ít gặp.
Lương Triệt hỏi Minh Thù: "Sợ không?"
Minh Thù một mặt tự tin: "Sợ cái gì? Lúc đóng những cảnh này đều tự tôi diễn nha!" Trẫm há sẽ biết sợ! Trẫm không cần mặt mũi nữa sao?!
Lương Triệt: "..."
Lương Triệt đưa tay ôm Minh Thù, trực tiếp nhảy xuống.
Cảm giác rơi xuống cũng không tốt, tiếng gió từ không trung cắt qua.
Dây thừng kéo căng, bọn họ lại bay lên trên lại.
Tại thời điểm rơi xuống lần thứ hai, Lương Triệt hôn trong ngực người một chút.
-
Trở lại phía trên, Minh Thù mặt không đỏ hơi thở không gấp, giống như người vừa rồi xuống dưới không phải là cô vậy.
Lương Triệt thật buồn bực.
Tại sao cái gì cũng không hù dọa được?
Đây không phải nơi tình nhân sẽ đi tới sao?
Những người viết phía trên đều là nói bừa sao?
"Tiểu ca ca, thời điểm xuống núi anh còn cõng tôi sao?"
"Em muốn tôi cõng em?"
"Tôi lười đi bộ, lãng phí thể lực."
"..."
Xuống dưới có cáp treo, bất quá Minh Thù cũng đã đề nghị, Lương Triệt chỉ có thể ngoan ngoãn cõng cô xuống núi.
Xuống núi người liền tương đối nhiều.
Thỉnh thoảng có máy ảnh chụp lấy bọn họ.
Lương Triệt nhớ tới khẩu trang bị Minh Thù ném ở khách sạn, hơi đau dạ dày.
Muốn đem cô giam lại.
Chỉ được phép cho một mình hắn nhìn.
Ý nghĩ này trong đầu hắn xoay chuyển không biết bao nhiêu lượt.
Có đôi khi hắn cũng sợ hãi mình thật sự sẽ làm ra chuyện này.
"Tiểu Địch."
Minh Thù vào cổ hắn: "Chuyện gì?"
"Em nguyện ý để tôi cõng em cả một đời chứ?"
"Tại sao muốn cõng tôi cả một đời, tôi có bệnh sao?"
Lương Triệt nghẹn họng một chút.
Cô liền không thể phối hợp với bầu không khí này một chút sao?
Lương Triệt hít sâu: "Tôi nói là, em có nguyện ý... Ở cùng tôi mãi mãi hay không."
Minh Thù nắm chặt tay, cả người dán vào hắn.
Thanh âm của cô vang lên bên tai.
"Anh nghĩ sao?"
"Tôi nghĩ, tôi muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với em, tôi thích em."
Có lẽ đã bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy cô.
"Vậy anh cứ muốn đi."
Thanh âm thanh thuý của Minh Thù ghé vào lỗ tai làm hắn nổ tung.
Lương Triệt: "..." Quẳng cô xuống dưới có được hay không?
Hắn đây coi là tỏ tình thất bại sao?
Kỳ thật hiện tại bọn họ đã ở cùng một chỗ, cô cũng đã giới thiệu với mẹ Văn hắn là bạn trai của cô.
Thế nhưng Lương Triệt vẫn chưa nghe thấy cô tự mình nói.
Liền rất không nỡ.
Phảng phất đoạn quan hệ này, có một ngày cô nói kết thúc liền sẽ kết thúc.
"Anh nghĩ gì thế? Nhìn đường đi, tôi không muốn cùng anh chết ở nơi này." Trẫm còn chưa sủng hạnh đồ ăn vặt xong!
Lương Triệt giật giật khoé miệng một cái, bình tĩnh!
"Tôi cũng đã ở cùng anh, anh còn hỏi loại lời này, đầu óc anh có phải bị bệnh hay không a." Minh Thù ôm hắn: "Có bệnh liền đi bác sĩ, không thiếu tiền."
Lương Triệt: "..."
Em mới có bệnh!
Tôi thích em...
Thật đúng là có bệnh.
Người bình thường làm sao lại thích cô?
"Đi mau đi mau, xuống núi."
Hai người đi dưới sơn đạo làm các lữ khách ghé mắt, còn có người đặc biệt chạy tới xem.
Bọn họ không thấy được có một thợ quay phim theo ở phía sau, đem nhất cử nhất động của bọn họ đều chụp lại.
Thợ quay phim trong hôm đó ghi một đống status truyền lên internet.
Cho dù thợ quay phim không gắn thẻ cô nhưng vẫn là bị fan hâm mộ của Minh Thù phát hiện, cũng cấp tốc chia sẽ.
[ siêu ghen tị bọn họ. ]
[ đây không phải là tiểu bạch kiểm bị cô ta bao sao? Có gì tốt để ghen tị! ]
[ thật hạnh phúc a, cách màn hình cũng có thể cảm giác được một chút màu hồng nóng bỏng! ]
[ ta muốn gả cho Địch tử. ]
[ mặc dù hắn là bị Địch Tử bao nuôi nhưng tôi vẫn muốn kháng nghị! Tôi cự tuyệt thức ăn cho chó! ]
Có lẽ là lần này Minh Thù cùng Lương Triệt thân mật hơi quá nên tâm tình của người hâm mộ có chút kích động.
Bất quá cũng không tính là quá khó để tiếp nhận.
Dù sao ngay từ đầu hai người này đã ở cùng nhau.
Lúc ấy phần lớn điểm chú ý đều nằm trên hai chữ bao nuôi này.
Lúc này bọn họ phát hiện...
Có lẽ cũng không phải là.
Nào có người bị bao nuôi nào sẽ xuất hiện để cho người ta mặt đỏ tim run, nhìn thấy đều là một màu hồng nóng bỏng?
Một đám người thất tình khóc lóc trên mạng, không muốn ăn thức ăn cho chó.
Nhưng mà bọn họ không ăn cũng phải ăn.
Trong suốt hành trình Minh Thù đều không che đậy, bị cẩu tử chụp còn có thể phối hợp cho bọn hắn chụp, còn xém để bọn hắn bày đồ ăn vặt lên, đưa lên microphone tự mình xử lý một buổi trình diễn thời trang.
-
Thời gian hai ngày thoáng một cái đã trôi qua, thời điểm đợi ở sân bay, Minh Thù tra tin tức của tập đoàn Hằng Phong một chút.
Đều không phải tin tức tốt đẹp.
Xem ra là Thôi Nhị thiếu bên kia đã bắt đầu động thủ.
Khoảng thời gian này Thôi Cảnh Dương bởi vì bê bối, tính khí nóng nảy đã làm ra hai sai lầm cực lớn.
Hiện tại tập đoàn Hằng Phong bất mãn hắn, đoán chừng là tới thời cơ sẽ đá hắn ra ngoai
Thôi Nhị thiếu ở bên trong quậy rối lên, Thôi Cảnh Dương có thể tốt hơn mới kỳ quái.
Chờ Thôi Cảnh Dương rơi đài...
Nên tính là khí số đã tận chứ?
Đến lúc đó liền có thể vui sướng đi tìm hắn trò chuyện nhân sinh.
/1666
|