"Ba, cô ta là một kẻ điên, sao ba lại đáp ứng cô ta!?"
Trong phòng, Thư Tuyết mặt mũi tràn đầy nộ khí.
Cô ta không cam tâm.
Lúc còn rất nhỏ, Thư Nhiên chính là một tiểu công chúa, ở trong một căn phòng xinh đẹp rộng lớn, muốn cái gì có cái đó.
Thế nhưng cô ta thì sao?
Cô ta thật vất vả mới vào ở được, có được hết thảy những thứ Thư Nhiên từng có.
Sao có thể cứ đi như thế?
Sặc mặt Thư Hàng cũng không tốt: "Nó gọi luật sư tới, lại báo cảnh sát, có thể làm sao?"
Nó là chủ nhân của biệt thự này.
Là người thừa kế của Thư gia.
Trước kia là nó không mở miệng, hiện tại nó mở miệng lại có luật sư Giang giúp đỡ, hắn có thể làm sao?
Nếu như thời gian dư dả, có lẽ hắn còn có thể nhét một chút tiền cho cảnh sát bên kia, giải quyết tốt một chút.
Hắn càng lo lắng hơn chính là nó tiếp tục tra được sẽ tra ra được việc không có lợi với hắn.
"Được rồi, mau trở về thu dọn đồ đạc, chuyện này ba tự biết rõ ràng."
Thư Hàng để Thư Tuyết về phòng của mình đi thu dọn đồ đạc.
Mặc kệ sau lưng nó có người hay không...
Hắn cũng không thể nhìn mỡ sắp tới tay cứ bay đi như thế.
"Ba..."
Thư Hàng lặng lẽ nhìn qua.
Thư Tuyết nhất thời im bặt, dậm chân chạy về phòng của mình.
Người một nhà biệt khuất thu dọn đồ đạc.
Thư Tuyết kéo vali xuống, hung tợn trừng Minh Thù một chút.
Luật sư Giang đứng bên cạnh, xác định không mang theo vật gì trong biệt thự mới để bọn họ rời đi.
Người Thư Hàng mang người đại khái không biết xảy ra chuyện gì, lúc này đều có chút mơ màng.
Thư Hàng mang hành lý lên xe.
Minh Thù đứng tại cửa ra vào: "Chờ một chút!"
"Cô còn muốn như thế nào nữa?" Mắt Thư Tuyết đỏ lên vì tức, cô ta làm sao lại không điên! Ghê tởm!
Minh Thù chỉ vào chiếc xe bên cạnh Thư Hàng: "Xe này hình như cũng là của nhà tôi!"
"..."
Chờ gia đình Thư Hàng đi rồi, luật sư Giang mới tiễn cảnh sát đi.
"Tiểu thư, bác sĩ kia tôi đã đi tìm, nhưng là..."
Hắn lắc đầu.
Không tìm được người.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cũng không biết bác sĩ kia đi nơi nào.
"Ừ."
Minh Thù bình tĩnh như thế, luật sư Giang ngược lại có chút không được tự nhiên.
Luật sư Giang hỏi: "Hiện tại cô định làm như thế nào..."
"Mời quản gia của tôi về."
Luật sư Giang: "???"
-
Luật sư Giang muốn đi làm chuyện danh sách, tự nhiên cũng không thể cùng Minh Thù ở chung một chỗ.
Vừa lúc vệ sĩ hôm qua Minh Thù mời đã đến.
Minh Thù kiểm nghiệm một chút, khí thế cũng không tệ lắm, thân thủ cũng khá tốt.
Minh Thù mang người ra ngoài tìm người hầu quản gia trước kia trong biệt thự.
Sau khi tinh thần nguyên chủ xảy ra vấn đề, người hầu trong biệt thự lần lượt bị đổi hết, cuối cùng ngay cả quản gia cũng bị trục xuất rời khõi
Thư gia lớn như vậy, một mình cô cũng không giải quyết được a!
"Anh ở chỗ này chờ tôi đi."
Minh Thù đẩy cửa xe xuống dưới, phân phó người đi theo mình.
"Vâng."
Minh Thù đến gần một đầu hẻm nhỏ, cô nhìn ngõ nhỏ không biết thông đến nơi nào, lấy ra một cái bánh bao, một bên gặm một bên hỏi Hài Hoà Hiệu.
"Hài Hoà Hiệu ngươi không lầm chứ? Tốt xấu gì cũng đã từng làm quản qua cho Thư gia, không đến mức phải ở nơi thế này này đi?!"
【 không có. 】 nó tra được chính là nơi này.
Minh Thù đi vào bên trong, đã thấy bảng số phòng có chút cũ kĩ.
Mấy ngày trước nơi đây vừa mới mưa, mặt đất còn có nước đọng.
Một tên trẻ trâu cưỡi xe đạp một đường bão táp chạy qua làm vẩy nước bẩn lên.
Minh Thù tránh nhanh mới không bị bắn tung tóe, nhưng một bác gái đằng sau không có vận tốt như vậy.
Minh Thù tại trong tiếng mắng chửi của bác gái đã đứng trước số phòng 458.
Minh Thù cắn xong một ngụm màn thầu cuối cùng, đưa tay gõ cửa.
Ngón tay vừa dứt xong, cửa đột ngột bị kéo ra xém chút gõ vào ngực đối phương.
Minh Thù: "..."
Nam nhân cao hơn cô không ít, một thân áo khoác đen, ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm tinh xảo làm cho người ta đã thấy qua liền không quên được.
Đối phương lười nhác liếc nhìn cô một cái, giống như nhìn một cánh cửa, một cái ghế.
Vài giây sau hững hờ dời ánh mắt, vượt qua cô đi về phía bên ngoài.
Minh Thù lui ra phía sau mấy bước.
Nam nhân đi trên vũng bùn trong ngõ nhỏ, cảnh sắc chung quanh đột nhiên phai màu, tựa hồ chỉ còn lại bóng lưng tiêu sái của hắn.
Minh Thù giật giật khóe miệng, thu hồi ánh mắt đẩy cửa đi vào.
Bên trong là một khoảng sân nhỏ.
Trồng không ít cây xanh.
Liếc mắt còn không nhìn thấy người.
Minh Thù đi vào bên trong mấy mét mới nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế uống trà.
Nam nhân nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn tới.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, giống như không thể tin được:" Thư Nhiên... tiểu thư?"
"Chú Dịch." Minh Thù đứng thẳng, cười kêu một tiếng: "Đã lâu không gặp."
Dịch Kiều đứng dậy, trong ngôn ngữ thoáng có chút kích động: "Cháu... cháu khoẻ rồi?"
"Ừm."
Dịch Kiều vui sướng viết lên mặt: "Quá tốt rồi, chú liền biết cháu là người hiền tự có thiên tướng, nhanh, mau ngồi... Thư Nhiên tiểu thư trưởng thành... Càng ngày càng giống mẹ cháu."
"Không cần." Minh Thù nói: "Chú Dịch, tôi tới là muốn mời chú trở về."
"Mời... Chú trở về?" Dịch Kiều sửng sốt.
Chuyện phát sinh lúc trước, Dịch Kiều vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn vốn không nên cứ như vậy rời đi, ném một mình Thư Nhiên tiểu thư ở lại.
Thế nhưng hắn là bị người ta hãm hại, Thư Nhiên tiểu thư cũng không tin hắn...
"Chuyện ban đầu, là tôi làm không đúng." Vỏ của nguyên chủ Minh Thù còn phải vác vì để an ổn cho đồ ăn vặt sau này, Minh Thù mỉm cười: "Bởi vì tôi dễ tin lời bác cả, hại chú bị ủy khuất."
Lúc trước Thư Hàng vì đuổi Dịch Kiều đi...
Cũng phí không ít sức lực.
Lại còn là vu oan lại hãm hại.
Rốt cục để nguyên chủ thất vọng với Dịch Kiều, sau đó mới đuổi người đi.
"Thư Nhiên tiểu thư, cháu..."
"Tôi cần một quản gia." Cô cũng có thể ở bên ngoài tùy tiện tìm một người, nhưng cô vẫn tới... Đại khái là một loại trực giác đi.
"..." Dịch Kiều thở dài: "Thư Nhiên tiểu thư, coi như chú cùng cháu trở về, Thư Hàng tiên sinh cũng không tha cho chú, cháu cẩn thận Thư Hàng..."
"Chú Dịch yên tâm, hắn đã không còn ở biệt thự."
Đáy mắt Dịch Kiều tuôn ra một tia chấn kinh.
Lúc trước cô tin tưởng Thư Hàng bao nhiêu, hắn là người rõ ràng nhất.
Nhưng Thư Hàng không ở trong biệt thự?
Cụ thể Dịch Kiều không tiện hỏi.
Nhưng Thư Hàng không ở, Dịch Kiều cũng không có gì chần chờ liền đáp ứng.
Minh Thù ôn hoà nói hai câu sau đó chuẩn bị rời đi.
Đi đến một nửa, cô liền dừng lại: "Người vừa rồi ngoài cửa tên gì?"
Dịch Kiều sửng sốt một chút mới kịp phản ứng Minh Thù hỏi ai, đáy lòng có chút ngưng lại, vừa rồi bọn họ đụng phải sao?
"Thư Nhiên tiểu thư, hỏi hắn làm cái gì?"
"Không thể nói?"
Dịch Kiều nghĩ chỉ chốc lát: "Tuyên Ca."
"Tuyên Ca..."
Minh Thù đọc một lần, thấy cái tên này của hắn thế nào cũng đều không quá hay.
Người kia... Nhìn qua có chút máu lạnh.
Hững hờ lãnh huyết.
"Thư Nhiên tiểu thư?"
"Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút." Minh Thù nói: "Chú Dịch thu thập xong trực tiếp tới là được."
Dịch Kiều đáp ứng: "Chú xử lý bên này tốt một chút liền đi qua."
*
# lời tác giả
Tuyên Ca cái tên này vốn là nên dùng tại vi diện trước.
Bất quá có chút ngoài ý muốn nên liền vô dụng oa oa oa!
Văn Địch Tuyên Ca! Tuyệt phối!
** hẹn các nàng mai nhé, ta đang cày Thục Sơn Kỳ Hiệp nên mỗi ngày ít nhất up 3 chap a, đa tạ các nàng đã ủng hộ**
Trong phòng, Thư Tuyết mặt mũi tràn đầy nộ khí.
Cô ta không cam tâm.
Lúc còn rất nhỏ, Thư Nhiên chính là một tiểu công chúa, ở trong một căn phòng xinh đẹp rộng lớn, muốn cái gì có cái đó.
Thế nhưng cô ta thì sao?
Cô ta thật vất vả mới vào ở được, có được hết thảy những thứ Thư Nhiên từng có.
Sao có thể cứ đi như thế?
Sặc mặt Thư Hàng cũng không tốt: "Nó gọi luật sư tới, lại báo cảnh sát, có thể làm sao?"
Nó là chủ nhân của biệt thự này.
Là người thừa kế của Thư gia.
Trước kia là nó không mở miệng, hiện tại nó mở miệng lại có luật sư Giang giúp đỡ, hắn có thể làm sao?
Nếu như thời gian dư dả, có lẽ hắn còn có thể nhét một chút tiền cho cảnh sát bên kia, giải quyết tốt một chút.
Hắn càng lo lắng hơn chính là nó tiếp tục tra được sẽ tra ra được việc không có lợi với hắn.
"Được rồi, mau trở về thu dọn đồ đạc, chuyện này ba tự biết rõ ràng."
Thư Hàng để Thư Tuyết về phòng của mình đi thu dọn đồ đạc.
Mặc kệ sau lưng nó có người hay không...
Hắn cũng không thể nhìn mỡ sắp tới tay cứ bay đi như thế.
"Ba..."
Thư Hàng lặng lẽ nhìn qua.
Thư Tuyết nhất thời im bặt, dậm chân chạy về phòng của mình.
Người một nhà biệt khuất thu dọn đồ đạc.
Thư Tuyết kéo vali xuống, hung tợn trừng Minh Thù một chút.
Luật sư Giang đứng bên cạnh, xác định không mang theo vật gì trong biệt thự mới để bọn họ rời đi.
Người Thư Hàng mang người đại khái không biết xảy ra chuyện gì, lúc này đều có chút mơ màng.
Thư Hàng mang hành lý lên xe.
Minh Thù đứng tại cửa ra vào: "Chờ một chút!"
"Cô còn muốn như thế nào nữa?" Mắt Thư Tuyết đỏ lên vì tức, cô ta làm sao lại không điên! Ghê tởm!
Minh Thù chỉ vào chiếc xe bên cạnh Thư Hàng: "Xe này hình như cũng là của nhà tôi!"
"..."
Chờ gia đình Thư Hàng đi rồi, luật sư Giang mới tiễn cảnh sát đi.
"Tiểu thư, bác sĩ kia tôi đã đi tìm, nhưng là..."
Hắn lắc đầu.
Không tìm được người.
Bởi vì thời gian gấp gáp, cũng không biết bác sĩ kia đi nơi nào.
"Ừ."
Minh Thù bình tĩnh như thế, luật sư Giang ngược lại có chút không được tự nhiên.
Luật sư Giang hỏi: "Hiện tại cô định làm như thế nào..."
"Mời quản gia của tôi về."
Luật sư Giang: "???"
-
Luật sư Giang muốn đi làm chuyện danh sách, tự nhiên cũng không thể cùng Minh Thù ở chung một chỗ.
Vừa lúc vệ sĩ hôm qua Minh Thù mời đã đến.
Minh Thù kiểm nghiệm một chút, khí thế cũng không tệ lắm, thân thủ cũng khá tốt.
Minh Thù mang người ra ngoài tìm người hầu quản gia trước kia trong biệt thự.
Sau khi tinh thần nguyên chủ xảy ra vấn đề, người hầu trong biệt thự lần lượt bị đổi hết, cuối cùng ngay cả quản gia cũng bị trục xuất rời khõi
Thư gia lớn như vậy, một mình cô cũng không giải quyết được a!
"Anh ở chỗ này chờ tôi đi."
Minh Thù đẩy cửa xe xuống dưới, phân phó người đi theo mình.
"Vâng."
Minh Thù đến gần một đầu hẻm nhỏ, cô nhìn ngõ nhỏ không biết thông đến nơi nào, lấy ra một cái bánh bao, một bên gặm một bên hỏi Hài Hoà Hiệu.
"Hài Hoà Hiệu ngươi không lầm chứ? Tốt xấu gì cũng đã từng làm quản qua cho Thư gia, không đến mức phải ở nơi thế này này đi?!"
【 không có. 】 nó tra được chính là nơi này.
Minh Thù đi vào bên trong, đã thấy bảng số phòng có chút cũ kĩ.
Mấy ngày trước nơi đây vừa mới mưa, mặt đất còn có nước đọng.
Một tên trẻ trâu cưỡi xe đạp một đường bão táp chạy qua làm vẩy nước bẩn lên.
Minh Thù tránh nhanh mới không bị bắn tung tóe, nhưng một bác gái đằng sau không có vận tốt như vậy.
Minh Thù tại trong tiếng mắng chửi của bác gái đã đứng trước số phòng 458.
Minh Thù cắn xong một ngụm màn thầu cuối cùng, đưa tay gõ cửa.
Ngón tay vừa dứt xong, cửa đột ngột bị kéo ra xém chút gõ vào ngực đối phương.
Minh Thù: "..."
Nam nhân cao hơn cô không ít, một thân áo khoác đen, ngũ quan tuấn lãng, mày kiếm tinh xảo làm cho người ta đã thấy qua liền không quên được.
Đối phương lười nhác liếc nhìn cô một cái, giống như nhìn một cánh cửa, một cái ghế.
Vài giây sau hững hờ dời ánh mắt, vượt qua cô đi về phía bên ngoài.
Minh Thù lui ra phía sau mấy bước.
Nam nhân đi trên vũng bùn trong ngõ nhỏ, cảnh sắc chung quanh đột nhiên phai màu, tựa hồ chỉ còn lại bóng lưng tiêu sái của hắn.
Minh Thù giật giật khóe miệng, thu hồi ánh mắt đẩy cửa đi vào.
Bên trong là một khoảng sân nhỏ.
Trồng không ít cây xanh.
Liếc mắt còn không nhìn thấy người.
Minh Thù đi vào bên trong mấy mét mới nhìn thấy nam nhân ngồi trên ghế uống trà.
Nam nhân nghe thấy tiếng bước chân liền ngẩng đầu nhìn tới.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, giống như không thể tin được:" Thư Nhiên... tiểu thư?"
"Chú Dịch." Minh Thù đứng thẳng, cười kêu một tiếng: "Đã lâu không gặp."
Dịch Kiều đứng dậy, trong ngôn ngữ thoáng có chút kích động: "Cháu... cháu khoẻ rồi?"
"Ừm."
Dịch Kiều vui sướng viết lên mặt: "Quá tốt rồi, chú liền biết cháu là người hiền tự có thiên tướng, nhanh, mau ngồi... Thư Nhiên tiểu thư trưởng thành... Càng ngày càng giống mẹ cháu."
"Không cần." Minh Thù nói: "Chú Dịch, tôi tới là muốn mời chú trở về."
"Mời... Chú trở về?" Dịch Kiều sửng sốt.
Chuyện phát sinh lúc trước, Dịch Kiều vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Hắn vốn không nên cứ như vậy rời đi, ném một mình Thư Nhiên tiểu thư ở lại.
Thế nhưng hắn là bị người ta hãm hại, Thư Nhiên tiểu thư cũng không tin hắn...
"Chuyện ban đầu, là tôi làm không đúng." Vỏ của nguyên chủ Minh Thù còn phải vác vì để an ổn cho đồ ăn vặt sau này, Minh Thù mỉm cười: "Bởi vì tôi dễ tin lời bác cả, hại chú bị ủy khuất."
Lúc trước Thư Hàng vì đuổi Dịch Kiều đi...
Cũng phí không ít sức lực.
Lại còn là vu oan lại hãm hại.
Rốt cục để nguyên chủ thất vọng với Dịch Kiều, sau đó mới đuổi người đi.
"Thư Nhiên tiểu thư, cháu..."
"Tôi cần một quản gia." Cô cũng có thể ở bên ngoài tùy tiện tìm một người, nhưng cô vẫn tới... Đại khái là một loại trực giác đi.
"..." Dịch Kiều thở dài: "Thư Nhiên tiểu thư, coi như chú cùng cháu trở về, Thư Hàng tiên sinh cũng không tha cho chú, cháu cẩn thận Thư Hàng..."
"Chú Dịch yên tâm, hắn đã không còn ở biệt thự."
Đáy mắt Dịch Kiều tuôn ra một tia chấn kinh.
Lúc trước cô tin tưởng Thư Hàng bao nhiêu, hắn là người rõ ràng nhất.
Nhưng Thư Hàng không ở trong biệt thự?
Cụ thể Dịch Kiều không tiện hỏi.
Nhưng Thư Hàng không ở, Dịch Kiều cũng không có gì chần chờ liền đáp ứng.
Minh Thù ôn hoà nói hai câu sau đó chuẩn bị rời đi.
Đi đến một nửa, cô liền dừng lại: "Người vừa rồi ngoài cửa tên gì?"
Dịch Kiều sửng sốt một chút mới kịp phản ứng Minh Thù hỏi ai, đáy lòng có chút ngưng lại, vừa rồi bọn họ đụng phải sao?
"Thư Nhiên tiểu thư, hỏi hắn làm cái gì?"
"Không thể nói?"
Dịch Kiều nghĩ chỉ chốc lát: "Tuyên Ca."
"Tuyên Ca..."
Minh Thù đọc một lần, thấy cái tên này của hắn thế nào cũng đều không quá hay.
Người kia... Nhìn qua có chút máu lạnh.
Hững hờ lãnh huyết.
"Thư Nhiên tiểu thư?"
"Không có việc gì, tùy tiện hỏi một chút." Minh Thù nói: "Chú Dịch thu thập xong trực tiếp tới là được."
Dịch Kiều đáp ứng: "Chú xử lý bên này tốt một chút liền đi qua."
*
# lời tác giả
Tuyên Ca cái tên này vốn là nên dùng tại vi diện trước.
Bất quá có chút ngoài ý muốn nên liền vô dụng oa oa oa!
Văn Địch Tuyên Ca! Tuyệt phối!
** hẹn các nàng mai nhé, ta đang cày Thục Sơn Kỳ Hiệp nên mỗi ngày ít nhất up 3 chap a, đa tạ các nàng đã ủng hộ**
/1666
|