Tiếng súng càng ngày càng dày đặc, không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Minh Thù mở cửa xe đi xuống, dựa vào cửa xe, quay sang vẫy vẫy tay với Trình Diệp:
"Lên xe."
"Cô cô cô... Cũng muốn đi?"
Trịnh Diệp vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lắc đầu:
"Cô ở đây chờ... Chờ, chúng tôi rất... Rất nhanh sẽ quay lại."
"Lên xe." Minh Thù lặp lại lần nữa.
Trịnh Diệp không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi, chuẩn bị lùi về phía sau, ai ngờ Minh Thù kéo hắn nhét vào ghế lái "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
"Giúp tôi trông đồ ăn trong xe, nếu thiếu đi túi nào dùng đầu của anh mà đền."
Cửa sổ xe tự động đóng lại.
Răng rắc.
Cửa xe bị khóa.
Trịnh Diệp mở cửa, không cách nào mở được cửa xe.
...
Minh Thù đi theo tiếng súng, trên đường rất an toàn, không hề gặp zombie.
Cô tự nhiên sao lại tốt bụng thế? Lại muốn đi cứu người?
Thú nhỏ nằm trên vai Minh Thù, hiếu kỳ dùng móng vuốt xù lông chọt chọt vào mặt cô.
Cô không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.
"Hôm nay ta muốn xen vào chuyện của người khác đấy, thì sao nào? Không được à?"
Trẫm mà vui vẻ, đừng nói là cứu người, cứu vớt cả thế giới này cũng không thành vấn đề.
Chưa uống thuốc mà.
Thú nhỏ liếc một cái, men theo trang phục của Minh Thù bò vào trong túi cô, cuộn thành một đống. Cô muốn chơi thì chơi đi, nó buồn ngủ rồi.
Tìm vị trí đám người Phàn đội trưởng rất dễ dàng, nơi nào có tiếng súng thì đi về nơi đó.
Trường học này xây dựng cũng kỳ lạ thật, từng kiến trúc đều xây thành hình chữ. Tuy rằng Minh Thù có thể nghe tiếng súng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy nửa tia lửa đạn bắn ra.
"Ầm!"
Vật nặng rơi xuống mặt đất, một mùi hôi khó ngửi xông vào mũi.
Minh Thù dùng đèn pin chiếu chiếu, zombie từ trên lầu ngã xuống, đang uốn éo chuẩn bị đứng lên.
"Đừng nổ súng, là người." Trong bóng tối, có người khẽ hô.
Tiếp theo là một tiếng la.
"Tắt đèn đi."
Hành lang bên cạnh tiếng bước chân dồn dập. Đèn pin bị người che kín ánh sáng, vài bóng người đứng xung quanh Minh Thù.
Minh Thù đưa đèn pin, mặc dù trong bóng tối, cô vẫn cong môi cười cười: "Cho cô đấy."
Đối phương rõ ràng có chút sửng sốt.
"Là cô..."
Ninh Nhạc đưa tay tắt đèn, quay sang những người còn lại nói: "Lúc trước tôi với cô ấy chung đội, người một nhà."
"Tôi không quen cô, đừng có ăn nói lung tung."
Vì đồ ăn vặt, trẫm không thể làm bạn với ngươi được.
Minh Thù lại lấy ra một cái đèn pin khác, chiếu lên đám người kia. Đều là học sinh, bao gồm cả Ninh Nhạc, gồm ba nữ năm nam. Xem ra là người còn sống sót của đại học Đằng Giang.
Đại học Đằng Giang được xưng là cái nôi của thiên tài, cho nên những người này nhất định là thiên tài, cũng như tràn đầy vận khí may mắn.
"Đừng bật đèn."
Người vừa che ánh đèn của Minh Thù lần thứ hai tiến tới, Minh Thù hơi nâng tay lên. Không cướp được đèn pin, người đó rất tức giận, hạ giọng rống giận:
"Cô muốn chết, thì đừng kéo theo chúng tôi."
"Mau tắt đèn đi."
"Đúng vậy, mau tắt đi."
Minh Thù vẫn không động đậy.
"Cô có phải không hiểu tiếng người không vậy? Tắt ngay đèn cho tôi."
Một nữ sinh trong đó không nhịn được gằn giọng.
"Ninh Nhạc, bảo bạn của cô tắt đèn cho tôi."
Ninh Nhạc hạ giọng nói: "Ở trường này có một tên giết người, nguồn sáng sẽ làm vị trí của chúng ta bị phát hiện, cô tắt đèn trước đi đã."
Giết người?
Minh Thù chiếu đèn nhìn một lượt, không thấy Phàn đội trưởng và người đàn ông có nốt ruồi kia, nghĩa là bọn họ không ở cùng đám người này?
"Thình thịch thình thịch..."
Tiếng súng đang ở phía xa hơn.
"Đừng đứng đây nữa, trước tiên đi xem xét một chút không chừng có cứu viện."
Trong đội ngũ có người bước ra: "Ninh Nhạc, nếu bạn cô không nghe theo chỉ huy, chúng ta sẽ không để cô ta đi cùng."
Minh Thù chiếu đèn lên người đang nói chuyện kia: "Dẹp đi, đừng có tự mình đa tình. Tôi cũng không nói muốn đi cùng các người."
Người đó theo bản năng giơ tay che ánh sáng, sắc mặt xanh mét: "Sao cô không biết tốt xấu gì thế nhỉ!"
"Một mình cô rất nguy hiểm."
Ninh Nhạc vội vàng nói: "Nên đi cùng chúng tôi thì hơn."
Trực giác nói cho Ninh Nhạc biết cô gái này rất lợi hại, nếu như có thể mượn sức cô ấy đối với cô ta mà nói sẽ rất có lợi.
"Keng... "
Từ một phía, hành lang truyền đến tiếng kim loại đánh tới.
"Hắn tới."
Âm thanh của các nữ sinh run rẩy.
"Ở bên nào?"
"Bên kia bên kia, mau mau, hắn tới rồi..."
Một đám người không thèm để ý tới Minh Thù nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Minh Thù chiếu đèn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ở chỗ ngoặt xuất hiện một người đàn ông vai u thịt bắp, trong tay hắn cầm một cái búa trên búa loang lổ vết máu, không biết là của zombie hay con người.
Trên mặt cũng loang lổ vết máu, mang theo biểu cảm điên cuồng thấy người càng hưng phấn giơ búa xông tới.
"Đi mau."
Ninh Nhạc hét lớn với Minh Thù.
Hiện tại, bọn họ chỉ có một đường để chạy, Minh Thù phải theo đám người kia.
Bọn họ từ một khu dạy học này chạy đến một khu dạy học khác, tên sát nhân ở phía sau đuổi theo không tha.
"Tớ... Tớ mệt quá."
"Mình cũng mệt quá, nghỉ thở cái đã."
Hai nữ sinh trong đội kêu mệt, các nam sinh vừa dìu, vừa lo lắng nói:
"Không được, bị hắn đuổi kịp nhất định sẽ chết."
"Tớ chạy hết nổi rồi."
Nữ sinh Giáp thở hổn hển, bắt đầu oán trách: "Tớ đã nói đừng có ra, các cậu không nên đi ra. Chúng ta làm sao có thể đánh thắng tên sát nhân kia chứ."
Thiên tài về mặt trí óc, chứ không phải thiên tài về mặt thể lực.
"Ninh Nhạc, không phải cô nói là có cách hạ hắn sao?"
Nữ sinh Ất, đột nhiên chất vấn Ninh Nhạc: "Bọn tôi vì nghe lời cô nên mới chạy ra ngoài, cô phải chịu trách nhiệm."
Ninh Nhạc nhìn Minh Thù, lông mày cau lại: "Trước tiên tìm chỗ trốn đã, để tôi nghĩ cách."
Tên sát nhân lì lợm kia, chắc là đã thức tỉnh dị năng.
Biện pháp thông thường, chắc chắn không thể đối phó với hắn.
Một nam sinh chỉ vào hành lang cách đó không xa: "Phía trước là phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm là nơi tốt nhất trường, rất chắc chắn."
"Qua bên đó trước đi." Ninh Nhạc gật đầu.
"Grào!"
Ninh Nhạc vừa nói xong, một con zombie đột nhiên từ cầu thang bên cạnh nhào đến. Đúng lúc Ninh Nhạc lại bị bổ nhào, té xuống đất lấy tay đặt lên cằm zombie, đề phòng nó cắn mình.
Zombie dùng sức gầm gừ.
"A!"
Hai nữ sinh đồng thời hét chói tai.
Nam sinh phản ứng nhanh hơn một chút, tiến lên giúp Ninh Nhạc giết chết zombie kia.
Vừa rồi, Ninh Nhạc bị bổ nhào đến trở tay không kịp, tim có chút loạn nhịp. Ánh mắt cô ta lia xuống, là zombie mới từ cầu thang bên cạnh nhào đến.
Mà lúc này ở trên cầu thang có người đứng, cô ta một tay vung ra dùng vật gì đập một con zombie, zombie tay chân vô lực rũ xuống, không giãy giụa.
Đã chết.
Minh Thù thu tay về, zombie từ trên lầu lăn xuống đúng lúc dừng trước mặt Ninh Nhạc, máu lẫn với óc chảy đầy đất.
Mấy học sinh còn lại đều ngây cả người.
Tất nhiên, không nghĩ tới Minh Thù lợi hại như vậy, yên lặng giết chết một con zombie.
Xa xa truyền đến tiếng cười và âm thanh chạy băng băng của tên giết người.
Càng ngày càng gần...
Đôi mắt Ninh Nhạc thu lại, từ mặt đất bò dậy.
"Đi mau!"
Mấy học sinh nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng, hỗ trợ nhau chạy về hướng phòng thí nghiệm.
Minh Thù mở cửa xe đi xuống, dựa vào cửa xe, quay sang vẫy vẫy tay với Trình Diệp:
"Lên xe."
"Cô cô cô... Cũng muốn đi?"
Trịnh Diệp vô cùng kinh ngạc, nhưng hắn lắc đầu:
"Cô ở đây chờ... Chờ, chúng tôi rất... Rất nhanh sẽ quay lại."
"Lên xe." Minh Thù lặp lại lần nữa.
Trịnh Diệp không hiểu sao lại thấy hơi sợ hãi, chuẩn bị lùi về phía sau, ai ngờ Minh Thù kéo hắn nhét vào ghế lái "rầm" một tiếng đóng cửa xe lại.
"Giúp tôi trông đồ ăn trong xe, nếu thiếu đi túi nào dùng đầu của anh mà đền."
Cửa sổ xe tự động đóng lại.
Răng rắc.
Cửa xe bị khóa.
Trịnh Diệp mở cửa, không cách nào mở được cửa xe.
...
Minh Thù đi theo tiếng súng, trên đường rất an toàn, không hề gặp zombie.
Cô tự nhiên sao lại tốt bụng thế? Lại muốn đi cứu người?
Thú nhỏ nằm trên vai Minh Thù, hiếu kỳ dùng móng vuốt xù lông chọt chọt vào mặt cô.
Cô không phải loại người thích xen vào chuyện của người khác.
"Hôm nay ta muốn xen vào chuyện của người khác đấy, thì sao nào? Không được à?"
Trẫm mà vui vẻ, đừng nói là cứu người, cứu vớt cả thế giới này cũng không thành vấn đề.
Chưa uống thuốc mà.
Thú nhỏ liếc một cái, men theo trang phục của Minh Thù bò vào trong túi cô, cuộn thành một đống. Cô muốn chơi thì chơi đi, nó buồn ngủ rồi.
Tìm vị trí đám người Phàn đội trưởng rất dễ dàng, nơi nào có tiếng súng thì đi về nơi đó.
Trường học này xây dựng cũng kỳ lạ thật, từng kiến trúc đều xây thành hình chữ. Tuy rằng Minh Thù có thể nghe tiếng súng, nhưng hoàn toàn không nhìn thấy nửa tia lửa đạn bắn ra.
"Ầm!"
Vật nặng rơi xuống mặt đất, một mùi hôi khó ngửi xông vào mũi.
Minh Thù dùng đèn pin chiếu chiếu, zombie từ trên lầu ngã xuống, đang uốn éo chuẩn bị đứng lên.
"Đừng nổ súng, là người." Trong bóng tối, có người khẽ hô.
Tiếp theo là một tiếng la.
"Tắt đèn đi."
Hành lang bên cạnh tiếng bước chân dồn dập. Đèn pin bị người che kín ánh sáng, vài bóng người đứng xung quanh Minh Thù.
Minh Thù đưa đèn pin, mặc dù trong bóng tối, cô vẫn cong môi cười cười: "Cho cô đấy."
Đối phương rõ ràng có chút sửng sốt.
"Là cô..."
Ninh Nhạc đưa tay tắt đèn, quay sang những người còn lại nói: "Lúc trước tôi với cô ấy chung đội, người một nhà."
"Tôi không quen cô, đừng có ăn nói lung tung."
Vì đồ ăn vặt, trẫm không thể làm bạn với ngươi được.
Minh Thù lại lấy ra một cái đèn pin khác, chiếu lên đám người kia. Đều là học sinh, bao gồm cả Ninh Nhạc, gồm ba nữ năm nam. Xem ra là người còn sống sót của đại học Đằng Giang.
Đại học Đằng Giang được xưng là cái nôi của thiên tài, cho nên những người này nhất định là thiên tài, cũng như tràn đầy vận khí may mắn.
"Đừng bật đèn."
Người vừa che ánh đèn của Minh Thù lần thứ hai tiến tới, Minh Thù hơi nâng tay lên. Không cướp được đèn pin, người đó rất tức giận, hạ giọng rống giận:
"Cô muốn chết, thì đừng kéo theo chúng tôi."
"Mau tắt đèn đi."
"Đúng vậy, mau tắt đi."
Minh Thù vẫn không động đậy.
"Cô có phải không hiểu tiếng người không vậy? Tắt ngay đèn cho tôi."
Một nữ sinh trong đó không nhịn được gằn giọng.
"Ninh Nhạc, bảo bạn của cô tắt đèn cho tôi."
Ninh Nhạc hạ giọng nói: "Ở trường này có một tên giết người, nguồn sáng sẽ làm vị trí của chúng ta bị phát hiện, cô tắt đèn trước đi đã."
Giết người?
Minh Thù chiếu đèn nhìn một lượt, không thấy Phàn đội trưởng và người đàn ông có nốt ruồi kia, nghĩa là bọn họ không ở cùng đám người này?
"Thình thịch thình thịch..."
Tiếng súng đang ở phía xa hơn.
"Đừng đứng đây nữa, trước tiên đi xem xét một chút không chừng có cứu viện."
Trong đội ngũ có người bước ra: "Ninh Nhạc, nếu bạn cô không nghe theo chỉ huy, chúng ta sẽ không để cô ta đi cùng."
Minh Thù chiếu đèn lên người đang nói chuyện kia: "Dẹp đi, đừng có tự mình đa tình. Tôi cũng không nói muốn đi cùng các người."
Người đó theo bản năng giơ tay che ánh sáng, sắc mặt xanh mét: "Sao cô không biết tốt xấu gì thế nhỉ!"
"Một mình cô rất nguy hiểm."
Ninh Nhạc vội vàng nói: "Nên đi cùng chúng tôi thì hơn."
Trực giác nói cho Ninh Nhạc biết cô gái này rất lợi hại, nếu như có thể mượn sức cô ấy đối với cô ta mà nói sẽ rất có lợi.
"Keng... "
Từ một phía, hành lang truyền đến tiếng kim loại đánh tới.
"Hắn tới."
Âm thanh của các nữ sinh run rẩy.
"Ở bên nào?"
"Bên kia bên kia, mau mau, hắn tới rồi..."
Một đám người không thèm để ý tới Minh Thù nữa, nhanh chóng bỏ chạy.
Minh Thù chiếu đèn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ở chỗ ngoặt xuất hiện một người đàn ông vai u thịt bắp, trong tay hắn cầm một cái búa trên búa loang lổ vết máu, không biết là của zombie hay con người.
Trên mặt cũng loang lổ vết máu, mang theo biểu cảm điên cuồng thấy người càng hưng phấn giơ búa xông tới.
"Đi mau."
Ninh Nhạc hét lớn với Minh Thù.
Hiện tại, bọn họ chỉ có một đường để chạy, Minh Thù phải theo đám người kia.
Bọn họ từ một khu dạy học này chạy đến một khu dạy học khác, tên sát nhân ở phía sau đuổi theo không tha.
"Tớ... Tớ mệt quá."
"Mình cũng mệt quá, nghỉ thở cái đã."
Hai nữ sinh trong đội kêu mệt, các nam sinh vừa dìu, vừa lo lắng nói:
"Không được, bị hắn đuổi kịp nhất định sẽ chết."
"Tớ chạy hết nổi rồi."
Nữ sinh Giáp thở hổn hển, bắt đầu oán trách: "Tớ đã nói đừng có ra, các cậu không nên đi ra. Chúng ta làm sao có thể đánh thắng tên sát nhân kia chứ."
Thiên tài về mặt trí óc, chứ không phải thiên tài về mặt thể lực.
"Ninh Nhạc, không phải cô nói là có cách hạ hắn sao?"
Nữ sinh Ất, đột nhiên chất vấn Ninh Nhạc: "Bọn tôi vì nghe lời cô nên mới chạy ra ngoài, cô phải chịu trách nhiệm."
Ninh Nhạc nhìn Minh Thù, lông mày cau lại: "Trước tiên tìm chỗ trốn đã, để tôi nghĩ cách."
Tên sát nhân lì lợm kia, chắc là đã thức tỉnh dị năng.
Biện pháp thông thường, chắc chắn không thể đối phó với hắn.
Một nam sinh chỉ vào hành lang cách đó không xa: "Phía trước là phòng thí nghiệm, phòng thí nghiệm là nơi tốt nhất trường, rất chắc chắn."
"Qua bên đó trước đi." Ninh Nhạc gật đầu.
"Grào!"
Ninh Nhạc vừa nói xong, một con zombie đột nhiên từ cầu thang bên cạnh nhào đến. Đúng lúc Ninh Nhạc lại bị bổ nhào, té xuống đất lấy tay đặt lên cằm zombie, đề phòng nó cắn mình.
Zombie dùng sức gầm gừ.
"A!"
Hai nữ sinh đồng thời hét chói tai.
Nam sinh phản ứng nhanh hơn một chút, tiến lên giúp Ninh Nhạc giết chết zombie kia.
Vừa rồi, Ninh Nhạc bị bổ nhào đến trở tay không kịp, tim có chút loạn nhịp. Ánh mắt cô ta lia xuống, là zombie mới từ cầu thang bên cạnh nhào đến.
Mà lúc này ở trên cầu thang có người đứng, cô ta một tay vung ra dùng vật gì đập một con zombie, zombie tay chân vô lực rũ xuống, không giãy giụa.
Đã chết.
Minh Thù thu tay về, zombie từ trên lầu lăn xuống đúng lúc dừng trước mặt Ninh Nhạc, máu lẫn với óc chảy đầy đất.
Mấy học sinh còn lại đều ngây cả người.
Tất nhiên, không nghĩ tới Minh Thù lợi hại như vậy, yên lặng giết chết một con zombie.
Xa xa truyền đến tiếng cười và âm thanh chạy băng băng của tên giết người.
Càng ngày càng gần...
Đôi mắt Ninh Nhạc thu lại, từ mặt đất bò dậy.
"Đi mau!"
Mấy học sinh nuốt nuốt nước miếng trong cổ họng, hỗ trợ nhau chạy về hướng phòng thí nghiệm.
/1666
|