"Ngươi liền thế nào?"
Tiểu tinh linh kìm nén đến toàn bộ trái cây cũng bắt đầu phiếm hồng: "Ta liền không để ý tới ngươi nữa!"
Minh Thù cười nhẹ, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy cũng không phải do ngươi quyết định."
Tiểu yêu tinh rất ngọt a!
Muốn cắn.
"Ngươi muốn làm gì!" Khế ước có quan hệ liên thông, Liên Tuế cảm giác được Minh Thù đối với mình không có ý tốt, lập tức cảnh giác kêu một tiếng.
Liên Tuế cũng có chút kỳ quái, tại sao mình có thể biết cô đang suy nghĩ gì?
Mặc dù rất mơ hồ...
Minh Thù đâm đâm hắn: "Có thể làm gì ngươi a."
Một tiếng đó tựa hồ như bất đắc dĩ cũng giống như cưng chiều.
Liên Tuế bị Minh Thù đâm đến lung lay, trái cây xanh biếc cố gắng ổn định, vô cùng đáng yêu.
-
Minh Thù dỗ xong Liên Tuế lại lần nữa trở về chỗ Khúc Thanh Ca bên kia.
Khúc Thanh Ca có chút ngờ vực, bất quá đi một đường hắn cũng biết người này có tính cách gì.
Cô muốn nói, ngươi không nghe, cô cũng có thể nói cho ngươi nghe.
Cô không muốn nói, tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Bất quá trước đó cô nói thống nhất tộc tinh linh... Hẳn là nói đùa a?
Hẳn là nói đùa.
Đáy lòng Khúc Thanh Ca tự an ủi mình một phen.
Hai người lại đi được một khoảng cách.
Khúc Thanh Ca nói: "Ta nghe nói rừng Tinh Linh được ma pháp trận bảo vệ, chúng ta làm sao đi vào?"
"Ta có biện pháp đi vào, ngươi tự nghĩ biện pháp đi."
Khúc Thanh Ca trợn tròn mắt.
Đại lão cầu mang theo a!
Hắn không muốn trở về bị tên biến thái Phương Khê kia chèn ép!!
Minh Thù là thật không có ý định mang Khúc Thanh Ca đi vào.
Cô đi vào biết mình muốn làm gì, tên Khúc Thanh Ca này cô cũng không rõ ràng.
Cho nên thời điểm gần tới Minh Thù đã bỏ xa Khúc Thanh Ca rồi.
Liên Tuế chỉ đường cho Minh Thù cũng không gặp phải chuyện gì kỳ quái, Liên Tuế làm cô vòng tới vòng lui sau đó liền nói đến rồi.
"Kết giới đây sao?"
"Đã qua." Liên Tuế hơi kiêu ngạo: "Có phải ngươi không phát hiện?"
Còn thật không có.
Liên Tuế hừ một tiếng: "Có ta dẫn đường, ngươi mới không có việc gì."
"Xem ngươi cũng có chút công dụng." Minh Thù đâm hắn: "Ta muốn bổ cái kết giới này ra, bất quá cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Liên Tuế nhảy dựng lên đụng vào ngực cô, thiếu niên tức giận không thôi: "Ngươi dám!"
Minh Thù ôm lấy hắn cười: "Được rồi được rồi, không dám, bây giờ đi đâu?"
Lực chú ý của Liên Tuế trong nháy mắt bị chuyển di.
Hắn chỉ vào một hướng.
Trong rừng tinh linh, ngoại trừ Nguyên Tố tương đối sinh động cùng bên ngoài kỳ thật không có gì khác biệt,
Bất quá nơi này không có nhiều thực vật như bên ngoài.
"A! Có người đi vào."
Tiếng hô nhỏ giọng vang lên từ bên tai Minh Thù.
Cô ghé mắt xem xét, không nhìn thấy người.
"Điện hạ!"
Thanh âm kia lại vang lên.
"Điện hạ về rồi!"
Sau đó Minh Thù liền thấy một tiểu cô nương bay ra từ trong đám hoa, sau lưng là một cặp cánh màu xanh nhạt.
Tiểu cô nương kia chỉ dài hơn so với ngón tay một chút.
Minh Thù: "..."
Tinh linh đều như vậy sao?
Cô ta bay đến trước mặt Minh Thù, ánh sáng ma pháp hiện lên, tiểu cô nương mới lượn lờ đứng trước mặt cô.
"Điện hạ!"
Tiểu cô nương bay về phía Minh Thù... Nhào vào trái cây trong tay.
Minh Thù nghiêng người tránh đi, tiểu cô nương kít một cái rơi vào bụi hoa.
Tiểu cô nương bò dậy, cô ta có chút e ngại nhìn Minh Thù, lại nhìn trái cây kia, đột nhiên xoay người chạy: "Điện hạ, ngươi đừng sợ, ta đi tìm trưởng lão tới cứu ngươi!"
Minh Thù: "..."
Tiểu cô nương chạy hai bước liền khôi phục bộ dáng tiểu tinh linh, nhanh chóng bay về một hướng khác.
Minh Thù trầm mặc: "Có phải dáng dấp của ngươi giống cô ta?"
Liên Tuế thật lòng trả lời: "Ta đẹp hơn so với cô ta."
Minh Thù: "..."
Ai hỏi ngươi cái này!
Cô hỏi có phải là cũng trở nên nhỏ như vậy hay không!?
Nếu thật là nhỏ như vậy... Minh Thù cảm thấy mình sẽ toi mất.
Cho dù cô không phải cực thích thứ đang yêu nhưng nhìn thấy tiểu tinh linh như vậy cũng không nhịn được động một cái tâm hồn thiếu nữ bị cô phong ấn kia.
Tiểu cô nương kia rất nhanh liền mang theo một đoàn tinh linh trùng trùng điệp điệp tới.
Tất cả tinh linh đều là phiên bản thu nhỏ từ không trung bay tới, cực kỳ giống cảnh tượng trong truyện cổ tích.
Minh Thù nhìn các loại tinh linh khôi phục bộ dáng người bình thường trước mặt cô.
Màu sắc của tóc và cánh của bọn họ giống nhau.
Mỗi tinh linh đều cực kì đẹp đẽ, mà lại thật đẹp đến đặc sắc.
Ngự tỷ thanh thuần xinh đẹp, thanh lãnh cấm dục phong lưu cái gì cần có đều có.
Liền ngay cả người gọi là trưởng lão nhìn qua đều vô cùng trẻ tuổi, dung mạo tinh xảo.
Bất quá trên người có sự nghiêm túc của trưởng lão làm cho người ta không dám chú ý quá nhiều dung mạo của hắn.
Tất cả tinh linh đều hiếu kỳ đánh giá Minh Thù.
Đây là nhân loại a.
Từ bên ngoài tiến vào.
Còn ở cùng một chỗ với điện hạ.
Khẳng định là điện hạ mang cô vào, không thì làm sao cô có thể vào được.
Điện hạ trở về là tốt rồi.
Mọi người im ắng giao lưu, ánh mắt nhìn Liên Tuế tựa như là hùng hài tử bỏ nhà đi rốt cục cũng bị tìm trở về.
Vị tinh linh trưởng lão kia dò xét Minh Thù vài lần, lông mày cau lại, trong con ngươi dần dần ngưng tụ lại vẻ nghiêm khắc.
Thật lâu mới thu ánh mắt lại, tiến lên một bước, lễ phép mà nói: "Vị các hạ này, trong tay ngài chính là điện hạ của chúng ta, xin ngài trả cho chúng ta."
"Điện hạ của các người? Các ngươi chứng minh như thế nào?"
Tinh linh trưởng lão nhìn về phía Liên Tuế, cung kính kêu một tiếng: "Điện hạ."
Liên Tuế tựa hồ đang trốn tránh trong lòng bàn tay Minh Thù, bất quá lòng bàn tay Minh Thù chỉ lớn như vậy, hắn cũng không thể trốn được.
Tinh linh trưởng lão lại kêu một tiếng: "Điện hạ."
Liên Tuế bất đắc dĩ đáp một tiếng: "Chuyện gì."
Người sau nhìn về phía Minh Thù, ý tứ rất rõ ràng, đây chính điện hạ của bọn họ, xin trả lại.
Minh Thù: "..."
-
Cung điện xinh đẹp tinh xảo được xây ở chỗ cao nhất.
Biết được Minh Thù là người đưa Liên Tuế trở về, cô liền được mời đến trong cung điện.
Liên Tuế là điện hạ của tộc tinh linh, cũng là Tinh Linh Vương đời tiếp theo.
Trước đây không lâu hắn đột nhiên mất tích, bọn họ phái không ít tinh linh ra ngoài tìm, bất quá vẫn luôn không có tin tức.
Liên Tuế đối với chuyện mình mất tích liền ngậm miệng không nói.
Trước đó Minh Thù đã hỏi qua cũng đều không hỏi ra cái gì.
Tinh linh trưởng lão tự nhiên cũng hỏi không ra.
Ánh mắt trưởng lão nhìn Liên Tuế tràn đầy bất đắc dĩ.
"Hắn như vậy..." Minh Thù chỉ chỉ trái cây.
"Điện hạ còn chưa trưởng thành, chỉ là thiếu quang nguyên tố khởi động tự bảo vệ mình, các hạ không cần lo lắng, quang nguyên tố đầy đủ, điện hạ liền sẽ khôi phục lại."
Vị thành niên...
Bất quá tuổi tác của tinh linh khẳng định không phải dựa theo tuổi tác của nhân loại.
Tinh linh trước khi thành niên không được phép rời khỏi rừng Tinh Linh, bởi vì chỉ có nguyên tố nơi này mới có thể làm bọn hắn khỏe mạnh trưởng thành.
"Mang điện hạ đi khôi phục trước." Tinh linh trưởng lão phân phó tinh linh bên cạnh.
Tinh linh kia tiến lên, chuẩn bị đem hắn mang đi.
Liên Tuế vèo một cái nhảy vào trong tay Minh Thù: "Ta muốn ở chung với cô ấy."
"Điện hạ..."
"Ta, liền, muốn, ở, cùng, cô, ấy!"
Liên Tuế gằn từng chữ mà nói.
Hắn chỉ là theo bản năng ỷ lại chủ nhân của mình.
Bất quá Liên Tuế cũng không ghét loại cảm giác này.
Hắn rất thích.
Bất quá hắn sẽ không nói cho cô biết.
Tinh linh trưởng lão nhìn Minh Thù, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngầm thừa nhận để Minh Thù cùng Liên Tuế ở cùng một chỗ.
Chờ người đi rồi, có tinh linh lo lắng: "Trưởng lão, cô ấy không rõ lai lịch..."
Tinh linh trưởng lão trầm mặt: "Điện hạ cùng cô ấy đã ký kết khế ước."
*** Sao tớ up chap ko được nữa ahuhu. Wp giới hạn 200 phần truyện thôi hay sao ạ:((***
update: tớ đã up bên part 2 nhé
Tiểu tinh linh kìm nén đến toàn bộ trái cây cũng bắt đầu phiếm hồng: "Ta liền không để ý tới ngươi nữa!"
Minh Thù cười nhẹ, nhỏ giọng thầm thì: "Vậy cũng không phải do ngươi quyết định."
Tiểu yêu tinh rất ngọt a!
Muốn cắn.
"Ngươi muốn làm gì!" Khế ước có quan hệ liên thông, Liên Tuế cảm giác được Minh Thù đối với mình không có ý tốt, lập tức cảnh giác kêu một tiếng.
Liên Tuế cũng có chút kỳ quái, tại sao mình có thể biết cô đang suy nghĩ gì?
Mặc dù rất mơ hồ...
Minh Thù đâm đâm hắn: "Có thể làm gì ngươi a."
Một tiếng đó tựa hồ như bất đắc dĩ cũng giống như cưng chiều.
Liên Tuế bị Minh Thù đâm đến lung lay, trái cây xanh biếc cố gắng ổn định, vô cùng đáng yêu.
-
Minh Thù dỗ xong Liên Tuế lại lần nữa trở về chỗ Khúc Thanh Ca bên kia.
Khúc Thanh Ca có chút ngờ vực, bất quá đi một đường hắn cũng biết người này có tính cách gì.
Cô muốn nói, ngươi không nghe, cô cũng có thể nói cho ngươi nghe.
Cô không muốn nói, tuyệt đối sẽ không mở miệng.
Bất quá trước đó cô nói thống nhất tộc tinh linh... Hẳn là nói đùa a?
Hẳn là nói đùa.
Đáy lòng Khúc Thanh Ca tự an ủi mình một phen.
Hai người lại đi được một khoảng cách.
Khúc Thanh Ca nói: "Ta nghe nói rừng Tinh Linh được ma pháp trận bảo vệ, chúng ta làm sao đi vào?"
"Ta có biện pháp đi vào, ngươi tự nghĩ biện pháp đi."
Khúc Thanh Ca trợn tròn mắt.
Đại lão cầu mang theo a!
Hắn không muốn trở về bị tên biến thái Phương Khê kia chèn ép!!
Minh Thù là thật không có ý định mang Khúc Thanh Ca đi vào.
Cô đi vào biết mình muốn làm gì, tên Khúc Thanh Ca này cô cũng không rõ ràng.
Cho nên thời điểm gần tới Minh Thù đã bỏ xa Khúc Thanh Ca rồi.
Liên Tuế chỉ đường cho Minh Thù cũng không gặp phải chuyện gì kỳ quái, Liên Tuế làm cô vòng tới vòng lui sau đó liền nói đến rồi.
"Kết giới đây sao?"
"Đã qua." Liên Tuế hơi kiêu ngạo: "Có phải ngươi không phát hiện?"
Còn thật không có.
Liên Tuế hừ một tiếng: "Có ta dẫn đường, ngươi mới không có việc gì."
"Xem ngươi cũng có chút công dụng." Minh Thù đâm hắn: "Ta muốn bổ cái kết giới này ra, bất quá cũng chỉ là một chuyện nhỏ.
Liên Tuế nhảy dựng lên đụng vào ngực cô, thiếu niên tức giận không thôi: "Ngươi dám!"
Minh Thù ôm lấy hắn cười: "Được rồi được rồi, không dám, bây giờ đi đâu?"
Lực chú ý của Liên Tuế trong nháy mắt bị chuyển di.
Hắn chỉ vào một hướng.
Trong rừng tinh linh, ngoại trừ Nguyên Tố tương đối sinh động cùng bên ngoài kỳ thật không có gì khác biệt,
Bất quá nơi này không có nhiều thực vật như bên ngoài.
"A! Có người đi vào."
Tiếng hô nhỏ giọng vang lên từ bên tai Minh Thù.
Cô ghé mắt xem xét, không nhìn thấy người.
"Điện hạ!"
Thanh âm kia lại vang lên.
"Điện hạ về rồi!"
Sau đó Minh Thù liền thấy một tiểu cô nương bay ra từ trong đám hoa, sau lưng là một cặp cánh màu xanh nhạt.
Tiểu cô nương kia chỉ dài hơn so với ngón tay một chút.
Minh Thù: "..."
Tinh linh đều như vậy sao?
Cô ta bay đến trước mặt Minh Thù, ánh sáng ma pháp hiện lên, tiểu cô nương mới lượn lờ đứng trước mặt cô.
"Điện hạ!"
Tiểu cô nương bay về phía Minh Thù... Nhào vào trái cây trong tay.
Minh Thù nghiêng người tránh đi, tiểu cô nương kít một cái rơi vào bụi hoa.
Tiểu cô nương bò dậy, cô ta có chút e ngại nhìn Minh Thù, lại nhìn trái cây kia, đột nhiên xoay người chạy: "Điện hạ, ngươi đừng sợ, ta đi tìm trưởng lão tới cứu ngươi!"
Minh Thù: "..."
Tiểu cô nương chạy hai bước liền khôi phục bộ dáng tiểu tinh linh, nhanh chóng bay về một hướng khác.
Minh Thù trầm mặc: "Có phải dáng dấp của ngươi giống cô ta?"
Liên Tuế thật lòng trả lời: "Ta đẹp hơn so với cô ta."
Minh Thù: "..."
Ai hỏi ngươi cái này!
Cô hỏi có phải là cũng trở nên nhỏ như vậy hay không!?
Nếu thật là nhỏ như vậy... Minh Thù cảm thấy mình sẽ toi mất.
Cho dù cô không phải cực thích thứ đang yêu nhưng nhìn thấy tiểu tinh linh như vậy cũng không nhịn được động một cái tâm hồn thiếu nữ bị cô phong ấn kia.
Tiểu cô nương kia rất nhanh liền mang theo một đoàn tinh linh trùng trùng điệp điệp tới.
Tất cả tinh linh đều là phiên bản thu nhỏ từ không trung bay tới, cực kỳ giống cảnh tượng trong truyện cổ tích.
Minh Thù nhìn các loại tinh linh khôi phục bộ dáng người bình thường trước mặt cô.
Màu sắc của tóc và cánh của bọn họ giống nhau.
Mỗi tinh linh đều cực kì đẹp đẽ, mà lại thật đẹp đến đặc sắc.
Ngự tỷ thanh thuần xinh đẹp, thanh lãnh cấm dục phong lưu cái gì cần có đều có.
Liền ngay cả người gọi là trưởng lão nhìn qua đều vô cùng trẻ tuổi, dung mạo tinh xảo.
Bất quá trên người có sự nghiêm túc của trưởng lão làm cho người ta không dám chú ý quá nhiều dung mạo của hắn.
Tất cả tinh linh đều hiếu kỳ đánh giá Minh Thù.
Đây là nhân loại a.
Từ bên ngoài tiến vào.
Còn ở cùng một chỗ với điện hạ.
Khẳng định là điện hạ mang cô vào, không thì làm sao cô có thể vào được.
Điện hạ trở về là tốt rồi.
Mọi người im ắng giao lưu, ánh mắt nhìn Liên Tuế tựa như là hùng hài tử bỏ nhà đi rốt cục cũng bị tìm trở về.
Vị tinh linh trưởng lão kia dò xét Minh Thù vài lần, lông mày cau lại, trong con ngươi dần dần ngưng tụ lại vẻ nghiêm khắc.
Thật lâu mới thu ánh mắt lại, tiến lên một bước, lễ phép mà nói: "Vị các hạ này, trong tay ngài chính là điện hạ của chúng ta, xin ngài trả cho chúng ta."
"Điện hạ của các người? Các ngươi chứng minh như thế nào?"
Tinh linh trưởng lão nhìn về phía Liên Tuế, cung kính kêu một tiếng: "Điện hạ."
Liên Tuế tựa hồ đang trốn tránh trong lòng bàn tay Minh Thù, bất quá lòng bàn tay Minh Thù chỉ lớn như vậy, hắn cũng không thể trốn được.
Tinh linh trưởng lão lại kêu một tiếng: "Điện hạ."
Liên Tuế bất đắc dĩ đáp một tiếng: "Chuyện gì."
Người sau nhìn về phía Minh Thù, ý tứ rất rõ ràng, đây chính điện hạ của bọn họ, xin trả lại.
Minh Thù: "..."
-
Cung điện xinh đẹp tinh xảo được xây ở chỗ cao nhất.
Biết được Minh Thù là người đưa Liên Tuế trở về, cô liền được mời đến trong cung điện.
Liên Tuế là điện hạ của tộc tinh linh, cũng là Tinh Linh Vương đời tiếp theo.
Trước đây không lâu hắn đột nhiên mất tích, bọn họ phái không ít tinh linh ra ngoài tìm, bất quá vẫn luôn không có tin tức.
Liên Tuế đối với chuyện mình mất tích liền ngậm miệng không nói.
Trước đó Minh Thù đã hỏi qua cũng đều không hỏi ra cái gì.
Tinh linh trưởng lão tự nhiên cũng hỏi không ra.
Ánh mắt trưởng lão nhìn Liên Tuế tràn đầy bất đắc dĩ.
"Hắn như vậy..." Minh Thù chỉ chỉ trái cây.
"Điện hạ còn chưa trưởng thành, chỉ là thiếu quang nguyên tố khởi động tự bảo vệ mình, các hạ không cần lo lắng, quang nguyên tố đầy đủ, điện hạ liền sẽ khôi phục lại."
Vị thành niên...
Bất quá tuổi tác của tinh linh khẳng định không phải dựa theo tuổi tác của nhân loại.
Tinh linh trước khi thành niên không được phép rời khỏi rừng Tinh Linh, bởi vì chỉ có nguyên tố nơi này mới có thể làm bọn hắn khỏe mạnh trưởng thành.
"Mang điện hạ đi khôi phục trước." Tinh linh trưởng lão phân phó tinh linh bên cạnh.
Tinh linh kia tiến lên, chuẩn bị đem hắn mang đi.
Liên Tuế vèo một cái nhảy vào trong tay Minh Thù: "Ta muốn ở chung với cô ấy."
"Điện hạ..."
"Ta, liền, muốn, ở, cùng, cô, ấy!"
Liên Tuế gằn từng chữ mà nói.
Hắn chỉ là theo bản năng ỷ lại chủ nhân của mình.
Bất quá Liên Tuế cũng không ghét loại cảm giác này.
Hắn rất thích.
Bất quá hắn sẽ không nói cho cô biết.
Tinh linh trưởng lão nhìn Minh Thù, muốn nói lại thôi, cuối cùng ngầm thừa nhận để Minh Thù cùng Liên Tuế ở cùng một chỗ.
Chờ người đi rồi, có tinh linh lo lắng: "Trưởng lão, cô ấy không rõ lai lịch..."
Tinh linh trưởng lão trầm mặt: "Điện hạ cùng cô ấy đã ký kết khế ước."
*** Sao tớ up chap ko được nữa ahuhu. Wp giới hạn 200 phần truyện thôi hay sao ạ:((***
update: tớ đã up bên part 2 nhé
/1666
|