"Điện hạ..." Thanh âm của tinh linh trưởng lão từ nơi hẻo lánh vang lên, thanh âm tang thương hơn so với trước đó rất nhiều, mang theo sự bi thương và khẩn cầu: "Quân Thường các hạ, nhanh... Ngăn cản hắn!"
Đều là lỗi của hắn.
Đều do hắn...
Phương Khê thấy Minh Thù xông tới cũng không bối rối, thậm chí là mang theo một chút ý xem kịch: "Quân Thường, ngươi đã tới chậm."
Minh Thù nhéo nhéo ngón tay, nụ cười ôn nhu, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Muộn hay không muộn cũng không phải do ngươi nói."
Phương Khê luống cuống một chút.
Hắn quét mắt về phía cây sinh mệnh đã khô héo hơn nửa phần, một chút bối rối dưới đáy lòng liền xua tan, bây giờ cô còn có thể làm cái gì?
Minh Thù đi về phía bên kia.
Sứ đồ của thần điện tiến lên cản cô, cô chỉ phất tay liền đem người quăng đi, ma pháp hắc ám bị cô vận dụng đến cực hạn.
Đủ loại ma pháp tung ra, sử dụng lượng ma pháp lớn như thế nhưng thần sắc của nữ tử kia lại không nửa phần biến hóa.
Phương Khê khẽ nhíu mày, lui lại mấy bước.
Sứ đồ của thần điện dồn dập tiến lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên ngăn Minh Thù lại.
Nhưng người đi lên không có người nào có thể ngăn cản cô.
Cô nhảy lên bình đài, ánh mắt Phương Khê hơi ngưng lại, cắn răng nói: "Bây giờ ngươi cắt đứt ta, bọn hắn cũng sẽ không tốt hơn."
Hiện tại hắn không thể sử dụng ma pháp...
Mang đến nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của cô.
Phương Khê hơi nắm chặt hai tay, trong đầu cực nhanh nghĩ đến biện pháp, hắn không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Người bên ngoài làm sao còn chưa tiến vào?
Quân Nhân Nhân đâu?
Phương Khê từng bước một lui về phía sau, ánh mắt đang rơi trên cây sinh mệnh của Minh Thù chậm rãi chuyển qua người hắn.
Trong một nháy mắt Phương Khê tê cả da đầu, giống như là bị thứ gì đáng sợ để mắt tới.
Sâu trong nội tâm tuôn ra một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có.
Sợ hãi đối với người trước mặt này.
"Quân Thường ngươi dừng lại!"
Người bên kia giống như là không nghe thấy, tiếp tục giữ tốc độ đi về phía hắn.
Cả bình đài là tròn hình, lúc này Phương Khê đã lượn quanh nửa vòng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm người đối diện.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên trông thấy người đối diện nhướng mày mỉm cười, nụ cười kia không thể diễn tả được, giống là tử thần trong địa ngục mỉm cười.
Sau đó hắn liền thấy người bên kia đột nhiên động, cây quyền trượng ma pháp hắn từng gặp qua hai lần từ giữa không trung bổ tới.
Quyền trượng ma pháp không ngừng phóng to trong mắt hắn.
Phương Khê nhanh chóng cúi người tránh về phía bên cạnh, nhưng vào lúc này một người từ bên ngoài xông tới chặn lại công kích của Minh Thù.
"Quân Nhân Nhân, ngăn cô ta lại!" Phương Khê lập tức hô lên một tiếng, hắn chuyển động đến một bên khác.
Quân Nhân Nhân sắc mặt không tốt: "Còn cần bao lâu?"
"Nhanh!" Phương Khê nhìn cây sinh mệnh một chút, ánh sáng chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
Quân Nhân Nhân cắn răng, cùng Minh Thù đối đầu.
Ầm!
Ầm ầm ——
Ma pháp va chạm, trong không khí tràn đầy ánh sáng ma pháp chói lọi, lúc này tâm tình của Minh Thù không tốt, ra tay càng nặng hơn so với trước kia.
Quân Nhân Nhân chống đỡ mấy chiêu liền có chút không được.
Phanh ——
Thân thể Quân Nhân Nhân bay ra ngoài đập lên mặt đất ở phía xa.
Minh Thù lại quăng hai cái ma pháp qua, khống chế Quân Nhân Nhân lại.
Cô quay người phóng tới Phương Khê, Phương Khê cảm thấy hoa mắt, cơ hồ không thấy rõ động tác của Minh Thù, cả người bị đạp ngã vào trong nước.
Đầu bị người ta ấn xuống, nước không ngừng rót vào trong mũi miệng hắn.
Tứ chi Phương Khê giãy dụa trong nước, tiếng nước rầm rầm vang lên.
Cây sinh mệnh đã khô héo đến thân cây.
Minh Thù một chưởng đem người đánh ngất xỉu, tốc độ khô héo của cây sinh mệnh chậm lại nhưng cũng không có dừng hẳn.
Cô xách người lên ném trên bình đài: "Làm sao để hắn trả lại sinh mệnh chi nguyên?"
Thanh âm của cô bình tĩnh, không nghe ra sự tức giận cũng không nghe ra cảm xúc gì.
Lời này chính là hỏi tinh linh trưởng lão.
"Điện hạ... Để điện hạ hấp thu sinh mệnh chi nguyên." Thanh âm của tinh linh trưởng lão đã rất suy yếu.
"Hắn sẽ như thế nào?"
"..." Tinh Linh trưởng lão trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Điện hạ... Sẽ trở lại trong cây sinh mệnh."
Ánh mắt Minh Thù nhìn về phía tinh linh trưởng lão bên kia.
Tinh linh trưởng lão đau buồn: "Nếu như không làm như vậy, điện hạ sẽ chết, chúng ta cũng sẽ chết, toàn bộ tộc Tinh linh..."
"Điện hạ trở lại cây sinh mệnh cũng sẽ không bị bất cứ tổn thương gì, chờ cây sinh mệnh khôi phục, ngài ấy liền sẽ ra ngoài."
Giọng nói của Minh Thù hơi trầm xuống: "Tinh linh khác không được?"
Tinh linh trưởng lão cười khổ: "Điện hạ là tinh linh Vương do cây sinh mệnh lựa chọn, chỉ điện hạ mới có thể."
"Không có biện pháp khác?"
"Không có..." Sinh mệnh chi nguyên bị lấy đi, muốn trả lại, chỉ có thể thông qua tinh linh Vương được câu sinh mệnh chỉ định.
Minh Thù lấy Liên Tuế ra.
Thân thể hắn xuất hiện trạng thái trong suốt, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Có lẽ là nghe thấy được đối thoại của cô cùng tinh linh trưởng lão, ngón tay Liên Tuế giơ lên trong lòng bàn tay Minh Thù, nhẹ nhàng cọ xát.
"Ta... Có thể."
Âm thanh của hắn nhỏ bé giống như là thì thầm.
"Ngươi chờ ta một chút có được hay không?"
Ánh mắt Minh Thù tối xuống nhìn hắn.
"Ngươi hấp thu sinh mệnh chi nguyên, cũng có thể còn sống đúng không?"
Những tinh linh khác đối với cô mà nói thật sự râu ria, cô quan tâm chỉ có hắn mà thôi.
"Ta là điện hạ..." Tiểu tinh linh đột nhiên có tinh thần trách nhiệm: "Không thể ích kỉ như thế."
Minh Thù mím môi: "Vậy ta thì sao?"
"Ngươi chờ ta một chút có được hay không?"
Hắn còn sẽ trở lại.
Sẽ không lâu...
Hắn sẽ trở lại bên cạnh cô.
Nửa ngày, Minh Thù thần sắc bình thản nói: "Tùy ngươi."
Minh Thù trầm xuống, thân thể Liên Tuế đột nhiên biến hóa thành bộ dáng thiếu niên, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn qua rất doạ người.
"Ngươi đừng giận." Liên Tuế ôm cổ cô, đầu đặt trong hõm vai cô: "Sau này ta sẽ nghe lời ngươi, mãi mãi nghe lời ngươi."
Minh Thù không có lên tiếng, ánh mắt rơi vào trong hư không, âm thanh huyên náo bên ngoài tựa hồ nhỏ xuống.
Cô ôm chặt Liên Tuế từng chút từng chút, giống như là muốn hoà mình vào thân thể hắn.
Liên Tuế tìm cánh môi Minh Thù hôn xuống, vốn là một nụ hôn nhẹ nhàng lại bị Minh Thù đảo khách thành chủ, mãi đến lúc Liên Tuế có chút thở không nổi cô mới buông ra.
Hai người tựa trán vào nhau, Liên Tuế có thể nhìn thấy đáy mắt mềm mại của cô.
Liên Tuế khẽ nhếch cánh môi: "Ta thích ngươi."
"Ừ." Cô ôm Liên Tuế đặt bên cạnh Phương Khê: "Làm thế nào?"
Liên Tuế cũng không rõ lắm, Minh Thù đem tinh linh trưởng lão móc ra ngoài, dựa theo lời tinh linh trưởng lão nói vẽ lên một cái ma pháp trận, nhưng ma pháp của cô không được.
Minh Thù lại ra ngoài bắt hai sứ đồ của thần điện vào, thuận tiện đem toàn bộ người ầm ĩ bên ngoài đánh ngã.
Sứ đồ của thần điện run lẩy bẩy vẽ xong ma pháp trận.
Minh Thù đem Liên Tuế cùng Phương Khê bỏ vào bên trong ma pháp trận.
Lúc Phương Khê tỉnh lại, sinh mệnh chi nguyên trong thân thể hắn đang không ngừng xói mòn.
Hắn hoảng sợ giằng co, tại sao có thể như vậy.
Không!
Đây là lực lượng của hắn!
Minh Thù đứng bên cạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt kia giống như muốn đem hắn tháo thành tám khối.
*
Vị diện này thiết lập của Cửu Thiếu chính là thánh mẫu như thế a, không nên đánh ta, bởi vì hắn đáng yêu lương thiện, hắn là tinh linh ~~
Đều là lỗi của hắn.
Đều do hắn...
Phương Khê thấy Minh Thù xông tới cũng không bối rối, thậm chí là mang theo một chút ý xem kịch: "Quân Thường, ngươi đã tới chậm."
Minh Thù nhéo nhéo ngón tay, nụ cười ôn nhu, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Muộn hay không muộn cũng không phải do ngươi nói."
Phương Khê luống cuống một chút.
Hắn quét mắt về phía cây sinh mệnh đã khô héo hơn nửa phần, một chút bối rối dưới đáy lòng liền xua tan, bây giờ cô còn có thể làm cái gì?
Minh Thù đi về phía bên kia.
Sứ đồ của thần điện tiến lên cản cô, cô chỉ phất tay liền đem người quăng đi, ma pháp hắc ám bị cô vận dụng đến cực hạn.
Đủ loại ma pháp tung ra, sử dụng lượng ma pháp lớn như thế nhưng thần sắc của nữ tử kia lại không nửa phần biến hóa.
Phương Khê khẽ nhíu mày, lui lại mấy bước.
Sứ đồ của thần điện dồn dập tiến lên, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên ngăn Minh Thù lại.
Nhưng người đi lên không có người nào có thể ngăn cản cô.
Cô nhảy lên bình đài, ánh mắt Phương Khê hơi ngưng lại, cắn răng nói: "Bây giờ ngươi cắt đứt ta, bọn hắn cũng sẽ không tốt hơn."
Hiện tại hắn không thể sử dụng ma pháp...
Mang đến nhiều người như vậy đều không phải là đối thủ của cô.
Phương Khê hơi nắm chặt hai tay, trong đầu cực nhanh nghĩ đến biện pháp, hắn không thể ngồi chờ chết, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Người bên ngoài làm sao còn chưa tiến vào?
Quân Nhân Nhân đâu?
Phương Khê từng bước một lui về phía sau, ánh mắt đang rơi trên cây sinh mệnh của Minh Thù chậm rãi chuyển qua người hắn.
Trong một nháy mắt Phương Khê tê cả da đầu, giống như là bị thứ gì đáng sợ để mắt tới.
Sâu trong nội tâm tuôn ra một cỗ sợ hãi trước nay chưa từng có.
Sợ hãi đối với người trước mặt này.
"Quân Thường ngươi dừng lại!"
Người bên kia giống như là không nghe thấy, tiếp tục giữ tốc độ đi về phía hắn.
Cả bình đài là tròn hình, lúc này Phương Khê đã lượn quanh nửa vòng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm người đối diện.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên trông thấy người đối diện nhướng mày mỉm cười, nụ cười kia không thể diễn tả được, giống là tử thần trong địa ngục mỉm cười.
Sau đó hắn liền thấy người bên kia đột nhiên động, cây quyền trượng ma pháp hắn từng gặp qua hai lần từ giữa không trung bổ tới.
Quyền trượng ma pháp không ngừng phóng to trong mắt hắn.
Phương Khê nhanh chóng cúi người tránh về phía bên cạnh, nhưng vào lúc này một người từ bên ngoài xông tới chặn lại công kích của Minh Thù.
"Quân Nhân Nhân, ngăn cô ta lại!" Phương Khê lập tức hô lên một tiếng, hắn chuyển động đến một bên khác.
Quân Nhân Nhân sắc mặt không tốt: "Còn cần bao lâu?"
"Nhanh!" Phương Khê nhìn cây sinh mệnh một chút, ánh sáng chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
Quân Nhân Nhân cắn răng, cùng Minh Thù đối đầu.
Ầm!
Ầm ầm ——
Ma pháp va chạm, trong không khí tràn đầy ánh sáng ma pháp chói lọi, lúc này tâm tình của Minh Thù không tốt, ra tay càng nặng hơn so với trước kia.
Quân Nhân Nhân chống đỡ mấy chiêu liền có chút không được.
Phanh ——
Thân thể Quân Nhân Nhân bay ra ngoài đập lên mặt đất ở phía xa.
Minh Thù lại quăng hai cái ma pháp qua, khống chế Quân Nhân Nhân lại.
Cô quay người phóng tới Phương Khê, Phương Khê cảm thấy hoa mắt, cơ hồ không thấy rõ động tác của Minh Thù, cả người bị đạp ngã vào trong nước.
Đầu bị người ta ấn xuống, nước không ngừng rót vào trong mũi miệng hắn.
Tứ chi Phương Khê giãy dụa trong nước, tiếng nước rầm rầm vang lên.
Cây sinh mệnh đã khô héo đến thân cây.
Minh Thù một chưởng đem người đánh ngất xỉu, tốc độ khô héo của cây sinh mệnh chậm lại nhưng cũng không có dừng hẳn.
Cô xách người lên ném trên bình đài: "Làm sao để hắn trả lại sinh mệnh chi nguyên?"
Thanh âm của cô bình tĩnh, không nghe ra sự tức giận cũng không nghe ra cảm xúc gì.
Lời này chính là hỏi tinh linh trưởng lão.
"Điện hạ... Để điện hạ hấp thu sinh mệnh chi nguyên." Thanh âm của tinh linh trưởng lão đã rất suy yếu.
"Hắn sẽ như thế nào?"
"..." Tinh Linh trưởng lão trầm mặc, một hồi lâu mới nói: "Điện hạ... Sẽ trở lại trong cây sinh mệnh."
Ánh mắt Minh Thù nhìn về phía tinh linh trưởng lão bên kia.
Tinh linh trưởng lão đau buồn: "Nếu như không làm như vậy, điện hạ sẽ chết, chúng ta cũng sẽ chết, toàn bộ tộc Tinh linh..."
"Điện hạ trở lại cây sinh mệnh cũng sẽ không bị bất cứ tổn thương gì, chờ cây sinh mệnh khôi phục, ngài ấy liền sẽ ra ngoài."
Giọng nói của Minh Thù hơi trầm xuống: "Tinh linh khác không được?"
Tinh linh trưởng lão cười khổ: "Điện hạ là tinh linh Vương do cây sinh mệnh lựa chọn, chỉ điện hạ mới có thể."
"Không có biện pháp khác?"
"Không có..." Sinh mệnh chi nguyên bị lấy đi, muốn trả lại, chỉ có thể thông qua tinh linh Vương được câu sinh mệnh chỉ định.
Minh Thù lấy Liên Tuế ra.
Thân thể hắn xuất hiện trạng thái trong suốt, tựa như lúc nào cũng có thể biến mất.
Có lẽ là nghe thấy được đối thoại của cô cùng tinh linh trưởng lão, ngón tay Liên Tuế giơ lên trong lòng bàn tay Minh Thù, nhẹ nhàng cọ xát.
"Ta... Có thể."
Âm thanh của hắn nhỏ bé giống như là thì thầm.
"Ngươi chờ ta một chút có được hay không?"
Ánh mắt Minh Thù tối xuống nhìn hắn.
"Ngươi hấp thu sinh mệnh chi nguyên, cũng có thể còn sống đúng không?"
Những tinh linh khác đối với cô mà nói thật sự râu ria, cô quan tâm chỉ có hắn mà thôi.
"Ta là điện hạ..." Tiểu tinh linh đột nhiên có tinh thần trách nhiệm: "Không thể ích kỉ như thế."
Minh Thù mím môi: "Vậy ta thì sao?"
"Ngươi chờ ta một chút có được hay không?"
Hắn còn sẽ trở lại.
Sẽ không lâu...
Hắn sẽ trở lại bên cạnh cô.
Nửa ngày, Minh Thù thần sắc bình thản nói: "Tùy ngươi."
Minh Thù trầm xuống, thân thể Liên Tuế đột nhiên biến hóa thành bộ dáng thiếu niên, sắc mặt hắn tái nhợt nhìn qua rất doạ người.
"Ngươi đừng giận." Liên Tuế ôm cổ cô, đầu đặt trong hõm vai cô: "Sau này ta sẽ nghe lời ngươi, mãi mãi nghe lời ngươi."
Minh Thù không có lên tiếng, ánh mắt rơi vào trong hư không, âm thanh huyên náo bên ngoài tựa hồ nhỏ xuống.
Cô ôm chặt Liên Tuế từng chút từng chút, giống như là muốn hoà mình vào thân thể hắn.
Liên Tuế tìm cánh môi Minh Thù hôn xuống, vốn là một nụ hôn nhẹ nhàng lại bị Minh Thù đảo khách thành chủ, mãi đến lúc Liên Tuế có chút thở không nổi cô mới buông ra.
Hai người tựa trán vào nhau, Liên Tuế có thể nhìn thấy đáy mắt mềm mại của cô.
Liên Tuế khẽ nhếch cánh môi: "Ta thích ngươi."
"Ừ." Cô ôm Liên Tuế đặt bên cạnh Phương Khê: "Làm thế nào?"
Liên Tuế cũng không rõ lắm, Minh Thù đem tinh linh trưởng lão móc ra ngoài, dựa theo lời tinh linh trưởng lão nói vẽ lên một cái ma pháp trận, nhưng ma pháp của cô không được.
Minh Thù lại ra ngoài bắt hai sứ đồ của thần điện vào, thuận tiện đem toàn bộ người ầm ĩ bên ngoài đánh ngã.
Sứ đồ của thần điện run lẩy bẩy vẽ xong ma pháp trận.
Minh Thù đem Liên Tuế cùng Phương Khê bỏ vào bên trong ma pháp trận.
Lúc Phương Khê tỉnh lại, sinh mệnh chi nguyên trong thân thể hắn đang không ngừng xói mòn.
Hắn hoảng sợ giằng co, tại sao có thể như vậy.
Không!
Đây là lực lượng của hắn!
Minh Thù đứng bên cạnh, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm hắn.
Ánh mắt kia giống như muốn đem hắn tháo thành tám khối.
*
Vị diện này thiết lập của Cửu Thiếu chính là thánh mẫu như thế a, không nên đánh ta, bởi vì hắn đáng yêu lương thiện, hắn là tinh linh ~~
/1666
|