#tiêuđềđạosĩ: Tầm Y một lời không hợp liền tin vào khoa học #
Rầm rầm ——
Mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp trên người, cả người lạnh run, mùi tanh của bùn đất xông thẳng vào trong mũi.
"Khụ khụ khụ..."
Minh Thù từ trong vũng bùn ngồi dậy.
Dãy núi phương xa bị bao phủ trong bóng đêm, chỉ có hình dáng mơ hồ.
Cô lại đang ở vùng ngoại ô hoang vu!
Minh Thù thở dài, trước tiên kiểm tra thân thể, bên ngoài không có vết thương gì nhưng thân thể không thoải mái, đoán chừng là bị nội thương.
Cô ngắm nhìn bốn phía, tìm chỗ có thể tránh mưa sau đó tiếp thu ký ức của thân thể này.
Nguyên chủ tên Tầm Y.
Khi còn bé thân thể nhiều bệnh còn thường xuyên nhìn thấy thứ không sạch sẽ, cha mẹ rất sợ hãi, tìm một vài người cũng không hiệu quả gì, sau đó dự định vứt bỏ cô.
Nguyên chủ cứ như vậy bị ném ở một nơi xa lạ.
Sau đó cô liền gặp Thanh Thành Tử, thấy kỳ căn không tệ lại rất có đạo duyên nên đưa cô về Vô Lượng sơn.
Vô Lượng sơn cũng không có nhiều người, cộng thêm cô vào cũng chỉ năm người.
Trừ Thanh Thành Tử còn có ba vị sư huynh khác.
Tầm Y trở thành đệ tử nhỏ nhất của Vô Lượng sơn, ba vị sư huynh đều thích cô vô cùng, nuông chiều cô từ bé.
Bất quá sau khi nguyên chủ lên núi được mấy năm, toàn bộ Vô Lượng sơn đều bị người ta diệt khẩu.
Nguyên chủ may mắn trốn qua một kiếp.
Từ đó cô bắt đầu điều tra chân tướng năm đó.
Lúc đó biết được chân tướng nhưng các đạo môn lấy việc Thanh Thành Tử không phải người chính đạo, không những không chủ trì công đạo cho Vô Lượng sơn mà ngược lại còn bao che hung thủ, sau đó nguyên chủ liền bắt đầu cùng các đạo môn đối nghịch.
Nguyên chủ tự học đạo pháp, nơi nào có thể quấy nước đục liền quấy một chút làm cho người của đạo môn hận cô đến nghiến răng nhưng lại không làm gì được cô.
Cô biết khả năng của mình nên mỗi lần làm xong chuyện liền bỏ chạy.
Đánh không lại đương nhiên sẽ không tặng đầu cho người ta.
Lần này là có người phát hiện bên này xuất hiện dị thường, dường như còn nhận được sự giúp đỡ của bên trên nên người của các đạo môn đến đây xem xét.
Nguyên chủ có khả năng vận khí không tốt nên gặp phải một con quỷ có đạo hạnh lợi hại.
Lại vừa lúc bị người của đạo môn phát hiện, thời điểm giao thủ bị sơ xuất rớt xuống vách núi.
Đại khái là ngã chết...
Khó trách trên người đau nhức như thế.
Minh Thù dựa vào gốc cây thở dài, trước tiên ăn cái gì bổ sung thể lực một chút đi.
-
Vô Lượng sơn.
Đạo quán bỏ hoang phảng phất không có người ở, Minh Thù bước qua mặt đất đầy cỏ hoang, đẩy ra một gian phòng duy nhất được tính là sạch sẽ, đem mình ném tới trên giường.
Rốt cục có thể ngủ một giấc yên lành.
Minh Thù vừa ngủ vừa dậy liền cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Cô cảm nhận một chút linh khí trong không khí, coi như không tệ.
Nguyên chủ học đạo pháp rất tốt, nhưng là vẽ phù thật tốt.
Có câu nói ---- -- -- một chút Linh Quang chính là phù, nhân gian sai sẽ mực cùng chu sa.
Lúc ấy Thanh Thành Tử cũng không biết cô có năng lực như thế, sau khi mang cô về mới phát hiện.
Minh Thù rời tới cửa viện, mặt đất đầy rêu xanh phủ kín, mạng nhện treo trên mái hiên lộ ra một cỗ quạnh quẽ, không có chút sức sống nào.
Nguyên chủ không thường xuyên trở về, đạo quán không có người quét dọn, cứ để trống theo năm tháng nên tự nhiên là biến thành bộ dạng hoang tàn như thế.
Cô duỗi người một cái đi xuống dưới sân.
Vô Lượng sơn trước kia liền không có hương khói, bởi vì Thanh Thành Tử của Vô Lượng sơn là một tà đạo...
Ừ, trong đạo môn, Thanh Thành Tử là như vậy.
Bất quá trong trí nhớ của nguyên chủ, Thanh Thành Tử là một người rất hòa ái, liền xem như một người xa lạ gặp nạn hắn cũng sẽ hỗ trợ.
Dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ, Thanh Thành Tử là một sư phụ rất tốt.
Minh Thù giẫm lên rêu xanh đi ra ngoài.
Cách đó không xa chính là một trấn nhỏ, có thể lên trấn ăn cái gì đó, thuận tiện...
Tu sửa cái đạo quán hoang tàn này lại một chút.
Minh Thù đi bộ xuống núi, dưới chân núi chính là đường cái, cô lười đi nên ngồi xổm ở ven đường chuẩn bị đón xe.
Nguyên chủ ngay cả cái điện thoại cũng không có, không thì còn có thể tích tích một chút.
Chờ hơn nửa ngày, đừng nói xe, ngay cả người cũng không nhìn thấy.
Cạch cạch cạch ——
Minh Thù híp mắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Máy cày chậm rãi lái tới, Minh Thù đứng dậy vẫy vẫy tay đón xe.
Ngồi xe dù sao cũng tốt hơn so với đi bộ.
Không thể uỷ khuất chính mình.
Lái xe chính là một nam nhân chất phác, thấy Minh Thù là một tiểu cô nương liền rất hào phóng cho cô lên xe.
Nam nhân rất tò mò: "Tiểu cô nương sao lại ở đây một mình? Cái cô đang mặc chính là đạo bào sao?"
Minh Thù mặc trên người chính là áo bào của đạo sĩ, bất quá không có khó coi như vậy.
Nguyên chủ lớn lên dáng dấp xinh đẹp, mặc y phục như thế tuyệt đối không khó coi.
Dù quần áo xấu cỡ nào nhưng dùng giá trị nhan sắc chống đỡ cũng sẽ thật đẹp, chính là cái đạo lý này.
"Ừ. Minh Thù gật đầu.
Nam người nhất thời nổi lòng tôn kính: Hoá ra là tiểu đạo cô."
Minh Thù: "..."
Tiểu đạo cô là cái quỷ gì!
Trong đạo giáo không có cách xưng hô đạo cô thế này.
Đạo giáo chính thống gọi là Khôn Đạo.
Bất quá thế nhân tốt như vậy, Minh Thù cũng lười giải thích. Có nhiều thứ ngươi giải thích thật nhiều lại làm người ta mờ mịt.
Nam nhân nói rất nhiều, Minh Thù cười tủm tỉm nghe hắn khoác lác, rất nhanh liền đến tiểu trấn kia.
Minh Thù nói cảm ơn với nam nhân.
Chợ ở tiếu trấn người chen người lấn rất là náo nhiệt.
Minh Thù lấy thẻ của nguyên chủ ra kiểm tra số dư còn lại, nguyên chủ chỉ cố tìm phiền toái cho những người khác nên tiền kiếm được quá ít, số dư còn lại trong thẻ không hơn bốn chữ số.
Như vậy lang sao nuôi sống trẫm!
Minh Thù lấy một chút tiền, trước tiên đi đổi một bộ quần áo khác, sau đó tìm một chỗ ăn cái gì đó.
Ngay tại thời điểm cô đang ăn, một đám người đột nhiên tràn vào, nhìn qua từng người rất chật vật.
"Ông chủ, cho chúng tôi một chút điểm tâm."
Minh Thù đảo mắt qua những người kia, ánh mắt hơi dừng trong hư không một chút sau đó dời mắt tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Người bên kia đè thấp giọng nói thảo luận.
Minh Thù cơm nước xong xuôi liền rời khỏi muốn tìm người về tu sữa đạo quán, nhưng nghĩ đến bản thân nghèo khó lại chỉ có thể từ bỏ.
Ở tiểu trấn mua một chút đồ ăn sau đó chuẩn bị trở về.
Thân thể này còn phải tịnh dưỡng, không thì đánh nhau rất thiệt thòi.
"Cô gái, đồ của cô đây."
Bà chủ lớn giọng trách móc một tiếng.
Minh Thù nhận lấy đồ vật rồi đưa tiền cho bà chủ.
"Ài, vừa rồi bên kia đụng chết người, đi xem náo nhiệt hay không?" Một người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào lôi kéo bà chủ bát quái.
"Tôi còn đang buôn bán."
"Ai nha, một lát liền trở về bán, hiện tại tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt." Người phụ nữ kia nói.
"... Vậy được rồi, tôi thối tiền cho tiểu cô nương này đã." Bà chủ đem tiền lẻ thối cho Minh Thù rồi vội vàng đóng cửa tiệm lại, cùng người phụ nữ kia đi theo dòng người xem náo nhiệt.
Minh Thù đứng tại chỗ, người chết có gì đáng xem, cũng không ngại xui xẻo.
Bất quá đường cô trở về phải đi qua con đường kia.
Người bị đụng chết chính là một trong đám người trước kia gặp phải lúc ăn cơm.
Chết rất thảm, đầu đều bị nghiền đến không còn.
Minh Thù sách một tiếng, quá tanh máu.
Bất quá hiện trường không thấy được người khác, cũng không biết là không ở lúc xảy ra chuyện hay là chạy.
Minh Thù nhìn vào hư không, giật giật khóe miệng, hững hờ xuyên qua đám người rời khỏi.
*
Hiện đại ha! Đây là hiện đại! Không phải cổ đại!
Rầm rầm ——
Mưa lớn như hạt đậu rơi lộp bộp trên người, cả người lạnh run, mùi tanh của bùn đất xông thẳng vào trong mũi.
"Khụ khụ khụ..."
Minh Thù từ trong vũng bùn ngồi dậy.
Dãy núi phương xa bị bao phủ trong bóng đêm, chỉ có hình dáng mơ hồ.
Cô lại đang ở vùng ngoại ô hoang vu!
Minh Thù thở dài, trước tiên kiểm tra thân thể, bên ngoài không có vết thương gì nhưng thân thể không thoải mái, đoán chừng là bị nội thương.
Cô ngắm nhìn bốn phía, tìm chỗ có thể tránh mưa sau đó tiếp thu ký ức của thân thể này.
Nguyên chủ tên Tầm Y.
Khi còn bé thân thể nhiều bệnh còn thường xuyên nhìn thấy thứ không sạch sẽ, cha mẹ rất sợ hãi, tìm một vài người cũng không hiệu quả gì, sau đó dự định vứt bỏ cô.
Nguyên chủ cứ như vậy bị ném ở một nơi xa lạ.
Sau đó cô liền gặp Thanh Thành Tử, thấy kỳ căn không tệ lại rất có đạo duyên nên đưa cô về Vô Lượng sơn.
Vô Lượng sơn cũng không có nhiều người, cộng thêm cô vào cũng chỉ năm người.
Trừ Thanh Thành Tử còn có ba vị sư huynh khác.
Tầm Y trở thành đệ tử nhỏ nhất của Vô Lượng sơn, ba vị sư huynh đều thích cô vô cùng, nuông chiều cô từ bé.
Bất quá sau khi nguyên chủ lên núi được mấy năm, toàn bộ Vô Lượng sơn đều bị người ta diệt khẩu.
Nguyên chủ may mắn trốn qua một kiếp.
Từ đó cô bắt đầu điều tra chân tướng năm đó.
Lúc đó biết được chân tướng nhưng các đạo môn lấy việc Thanh Thành Tử không phải người chính đạo, không những không chủ trì công đạo cho Vô Lượng sơn mà ngược lại còn bao che hung thủ, sau đó nguyên chủ liền bắt đầu cùng các đạo môn đối nghịch.
Nguyên chủ tự học đạo pháp, nơi nào có thể quấy nước đục liền quấy một chút làm cho người của đạo môn hận cô đến nghiến răng nhưng lại không làm gì được cô.
Cô biết khả năng của mình nên mỗi lần làm xong chuyện liền bỏ chạy.
Đánh không lại đương nhiên sẽ không tặng đầu cho người ta.
Lần này là có người phát hiện bên này xuất hiện dị thường, dường như còn nhận được sự giúp đỡ của bên trên nên người của các đạo môn đến đây xem xét.
Nguyên chủ có khả năng vận khí không tốt nên gặp phải một con quỷ có đạo hạnh lợi hại.
Lại vừa lúc bị người của đạo môn phát hiện, thời điểm giao thủ bị sơ xuất rớt xuống vách núi.
Đại khái là ngã chết...
Khó trách trên người đau nhức như thế.
Minh Thù dựa vào gốc cây thở dài, trước tiên ăn cái gì bổ sung thể lực một chút đi.
-
Vô Lượng sơn.
Đạo quán bỏ hoang phảng phất không có người ở, Minh Thù bước qua mặt đất đầy cỏ hoang, đẩy ra một gian phòng duy nhất được tính là sạch sẽ, đem mình ném tới trên giường.
Rốt cục có thể ngủ một giấc yên lành.
Minh Thù vừa ngủ vừa dậy liền cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều.
Cô cảm nhận một chút linh khí trong không khí, coi như không tệ.
Nguyên chủ học đạo pháp rất tốt, nhưng là vẽ phù thật tốt.
Có câu nói ---- -- -- một chút Linh Quang chính là phù, nhân gian sai sẽ mực cùng chu sa.
Lúc ấy Thanh Thành Tử cũng không biết cô có năng lực như thế, sau khi mang cô về mới phát hiện.
Minh Thù rời tới cửa viện, mặt đất đầy rêu xanh phủ kín, mạng nhện treo trên mái hiên lộ ra một cỗ quạnh quẽ, không có chút sức sống nào.
Nguyên chủ không thường xuyên trở về, đạo quán không có người quét dọn, cứ để trống theo năm tháng nên tự nhiên là biến thành bộ dạng hoang tàn như thế.
Cô duỗi người một cái đi xuống dưới sân.
Vô Lượng sơn trước kia liền không có hương khói, bởi vì Thanh Thành Tử của Vô Lượng sơn là một tà đạo...
Ừ, trong đạo môn, Thanh Thành Tử là như vậy.
Bất quá trong trí nhớ của nguyên chủ, Thanh Thành Tử là một người rất hòa ái, liền xem như một người xa lạ gặp nạn hắn cũng sẽ hỗ trợ.
Dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ, Thanh Thành Tử là một sư phụ rất tốt.
Minh Thù giẫm lên rêu xanh đi ra ngoài.
Cách đó không xa chính là một trấn nhỏ, có thể lên trấn ăn cái gì đó, thuận tiện...
Tu sửa cái đạo quán hoang tàn này lại một chút.
Minh Thù đi bộ xuống núi, dưới chân núi chính là đường cái, cô lười đi nên ngồi xổm ở ven đường chuẩn bị đón xe.
Nguyên chủ ngay cả cái điện thoại cũng không có, không thì còn có thể tích tích một chút.
Chờ hơn nửa ngày, đừng nói xe, ngay cả người cũng không nhìn thấy.
Cạch cạch cạch ——
Minh Thù híp mắt nhìn về hướng âm thanh truyền tới.
Máy cày chậm rãi lái tới, Minh Thù đứng dậy vẫy vẫy tay đón xe.
Ngồi xe dù sao cũng tốt hơn so với đi bộ.
Không thể uỷ khuất chính mình.
Lái xe chính là một nam nhân chất phác, thấy Minh Thù là một tiểu cô nương liền rất hào phóng cho cô lên xe.
Nam nhân rất tò mò: "Tiểu cô nương sao lại ở đây một mình? Cái cô đang mặc chính là đạo bào sao?"
Minh Thù mặc trên người chính là áo bào của đạo sĩ, bất quá không có khó coi như vậy.
Nguyên chủ lớn lên dáng dấp xinh đẹp, mặc y phục như thế tuyệt đối không khó coi.
Dù quần áo xấu cỡ nào nhưng dùng giá trị nhan sắc chống đỡ cũng sẽ thật đẹp, chính là cái đạo lý này.
"Ừ. Minh Thù gật đầu.
Nam người nhất thời nổi lòng tôn kính: Hoá ra là tiểu đạo cô."
Minh Thù: "..."
Tiểu đạo cô là cái quỷ gì!
Trong đạo giáo không có cách xưng hô đạo cô thế này.
Đạo giáo chính thống gọi là Khôn Đạo.
Bất quá thế nhân tốt như vậy, Minh Thù cũng lười giải thích. Có nhiều thứ ngươi giải thích thật nhiều lại làm người ta mờ mịt.
Nam nhân nói rất nhiều, Minh Thù cười tủm tỉm nghe hắn khoác lác, rất nhanh liền đến tiểu trấn kia.
Minh Thù nói cảm ơn với nam nhân.
Chợ ở tiếu trấn người chen người lấn rất là náo nhiệt.
Minh Thù lấy thẻ của nguyên chủ ra kiểm tra số dư còn lại, nguyên chủ chỉ cố tìm phiền toái cho những người khác nên tiền kiếm được quá ít, số dư còn lại trong thẻ không hơn bốn chữ số.
Như vậy lang sao nuôi sống trẫm!
Minh Thù lấy một chút tiền, trước tiên đi đổi một bộ quần áo khác, sau đó tìm một chỗ ăn cái gì đó.
Ngay tại thời điểm cô đang ăn, một đám người đột nhiên tràn vào, nhìn qua từng người rất chật vật.
"Ông chủ, cho chúng tôi một chút điểm tâm."
Minh Thù đảo mắt qua những người kia, ánh mắt hơi dừng trong hư không một chút sau đó dời mắt tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Người bên kia đè thấp giọng nói thảo luận.
Minh Thù cơm nước xong xuôi liền rời khỏi muốn tìm người về tu sữa đạo quán, nhưng nghĩ đến bản thân nghèo khó lại chỉ có thể từ bỏ.
Ở tiểu trấn mua một chút đồ ăn sau đó chuẩn bị trở về.
Thân thể này còn phải tịnh dưỡng, không thì đánh nhau rất thiệt thòi.
"Cô gái, đồ của cô đây."
Bà chủ lớn giọng trách móc một tiếng.
Minh Thù nhận lấy đồ vật rồi đưa tiền cho bà chủ.
"Ài, vừa rồi bên kia đụng chết người, đi xem náo nhiệt hay không?" Một người phụ nữ từ bên ngoài tiến vào lôi kéo bà chủ bát quái.
"Tôi còn đang buôn bán."
"Ai nha, một lát liền trở về bán, hiện tại tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt." Người phụ nữ kia nói.
"... Vậy được rồi, tôi thối tiền cho tiểu cô nương này đã." Bà chủ đem tiền lẻ thối cho Minh Thù rồi vội vàng đóng cửa tiệm lại, cùng người phụ nữ kia đi theo dòng người xem náo nhiệt.
Minh Thù đứng tại chỗ, người chết có gì đáng xem, cũng không ngại xui xẻo.
Bất quá đường cô trở về phải đi qua con đường kia.
Người bị đụng chết chính là một trong đám người trước kia gặp phải lúc ăn cơm.
Chết rất thảm, đầu đều bị nghiền đến không còn.
Minh Thù sách một tiếng, quá tanh máu.
Bất quá hiện trường không thấy được người khác, cũng không biết là không ở lúc xảy ra chuyện hay là chạy.
Minh Thù nhìn vào hư không, giật giật khóe miệng, hững hờ xuyên qua đám người rời khỏi.
*
Hiện đại ha! Đây là hiện đại! Không phải cổ đại!
/1666
|