Độ Khâm không nhớ rõ mình đã ở trong ao chờ đợi bao lâu.
Trên người hắn nổi gân xanh, sau đó da thịt bắt đầu tróc ra.
Xương cốt trắng toát lộ ra vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng không đau, phảng phất đây không phải là da thịt của hắn.
Hắn trở thành một cái khung xương.
"Ha ha ha ha, quả nhiên bất phàm, như vậy cũng không sao." Quốc sư đứng bên cạnh ao cười to: "Ta hoành đồ bá nghiệp ha ha ha!"
Độ Khâm cảm giác ý thức của mình có chút không khống chế được, không...
Độ Khâm muốn chống lại nhưng cỗ lực lượng kia so với hắn còn lợi hại hơn.
Hắn không có cách nào khống chế được ý thức của hắn...
Hắn lâm vào thời kỳ hỗn độn.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ vang lên thanh âm của quốc sư.
Hắn rời khỏi ao.
Quốc sư luôn luôn để hắn giết người.
Giết rất nhiều rất nhiều người, vô số người mắng hắn là quái vật, mắng quốc sư cực kỳ tàn ác.
Nhân gian yên tĩnh hai trăm nay lại lần nữa lâm vào biển máu cùng tử vong.
Độ Khâm không biết mình đã giết bao nhiêu người, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế này nhưng lực lượng của hắn quá yếu.
Nhưng hắn có thể khống chế thân thể trong thời gian ngắn ngủi.
Hắn bắt đầu ở sau lưng quốc sư chậm rãi khôi phục ý thức.
Quá trình như vậy dài dằng dặc lại đau khổ.
Nhưng hắn có thể kiên trì.
Khi hắn có thể triệt để khống chế thân thể của mình, hắn không vội vã cùng quốc sư ngả bài mà lặng lẽ tiếp tục để lực lượng của mình lớn mạnh.
Quốc sư vẫn để hắn giết người.
Không...
Hắn hiện tại là Vương thượng.
Hoành đồ của quốc sư càng lúc càng lớn, hắn cũng càng ngày càng lợi hại, khi quốc sư lấy việc giết chóc đạt được thống nhất thiên hạ mới nhớ tới muốn diệt trừ hắn.
Đáng tiếc đã chậm.
Độ Khâm giết quốc sư, cũng đem hắn ném vào cái ao trước kia để hắn nhìn tứ chi của mình tách rời.
Nhưng cho dù giết quốc sư hắn cũng không khống chế nổi dục vọng muốn giết người của mình.
Giết chóc...
Giết chóc không giới hạn.
Vô số vong hồn dưới kiếm của hắn.
"Vương..."
"Vương..."
"Ngài tỉnh lại!"
"Vương, ngài không nên như vậy!"
Thanh âm của ai?
Độ Khâm không biết.
Có thể thanh âm kia vẫn luôn ghé vào lỗ tai hắn, hắn rất phiền, giết chết...
"Vương, ngài nhìn ta, ngài tỉnh a!"
Độ Khâm chẳng biết tại sao đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong tay hắn đang bóp chiếc cổ của một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, sắc mặt chuyển từ xanh đến xám.
"Vương..."
Thanh âm non nớt từ trong cổ họng hắn gian nan phát ra.
Độ Khâm nghi hoặc nhìn hắn, sau đó buông tay, đứa trẻ rớt xuống đất ôm cổ ho khan nhưng lại không rời khỏi.
"Vương, quá tốt rồi." Đứa trẻ mừng rỡ nhìn hắn: "Ngài đừng giết người nữa."
Độ Khâm nhìn xương trên tay mình.: "Nhịn không được."
"Không sao Vương, ta sẽ giúp ngài." Đứa trẻ một mặt kiên định.
"Giúp ta?" Hắn không cần người giúp.
Độ Khâm nhìn đứa trẻ kia một chút, nhấc chân đi về nơi xa, kia là thành trì của nhân loại.
Đứa trẻ lảo đảo nghiêng ngã chạy theo hắn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Vương, ngài đừng đi."
Độ Khâm hiếm khi được thanh tỉnh lâu như vậy, hắn dừng lại, quay đầu nhìn đứa trẻ kia.
Đứa trẻ khóc đến rất thương tâm.
Thương tâm...
Hắn đau lòng cái gì?
Độ Khâm nhìn thành trì phương xa, lại nhìn nó, cuối cùng trầm mặc quay người đi về một hướng khác.
Đứa trẻ nhắm mắt theo đuôi hắn.
Nó luôn luôn gọi hắn là Vương.
Hắn là Vương...
Vương gì?
Ai là Vương?
Độ Khâm cảm thấy mình đã quên lãng rất nhiều thứ.
Mỗi lần hắn muốn giết chóc, đứa trẻ kia liền sẽ gọi hắn, một tiếng lại một tiếng phảng phất muốn đem hắn từ trong vực sâu kéo về.
Sau đó...
Dường như hắn đã quen thuộc sự tồn tại của đứa trẻ kia.
Thế nhưng bọn hắn bị nhân loại truy sát, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt nhưng mỗi lần đều bảo vệ hắn làm cho mình đầy thương tích.
"Vương, ta sẽ bảo vệ ngài."
Ánh mắt đứa trẻ kiên định lại thật lòng chăm chú nhì hắn.
Nhưng từ đáy mắt nó hắn nhìn thấy chỉ là một bộ xương.
"Vì sao?"
Đứa trẻ cười đến vui vẻ: "Ngài là vua của ta."
Độ Khâm rất muốn nói cho nó biết hắn không phải, hắn ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ.
Thế nhưng cuối cùng hắn một chữ cũng không nói.
Bọn hắn một đường đều bị truy sát, đứa trẻ mang theo hắn chạy trốn, không cho hắn giết người.
Lại sau đó...
Bọn hắn tìm đucợ một chỗ để ẩn cư.
Không có giết chóc.
Không có máu tươi.
Độ Khâm nhớ là mình đã nơi đó thật lâu, đứa trẻ kia từ thiếu niên lại trưởng thành thành thanh niên.
Thanh niên thỉnh thoảng sẽ rời đi, Độ Khâm đã có thể khống chế tốt mình nên hắn rời đi, Độ Khâm cũng không cảm thấy có gì lạ,
Nhưng thời gian thanh niên rời đi càng ngày càng dài.
Mãi đến ngày ấy...
Thanh niên mang người trở lại đón hắn.
Thời điểm nhân loại nhìn thấy hắn liền hoảng sợ, ký ức về hắn vẫn chưa phai mờ.
Nhưng thanh niên cũng không quan tâm, đua hắn ra ngoài vào ở một cung điện rất lớn.
Bọn hắn gọi thanh niên là Vương thượng.
Nhưng có thể là thấy thanh niên quỳ gối vì hắn nên cung kính tôn xưng hắn là Vương.
Thanh niên muốn nghĩ biện pháp khôi phục máu thịt trên người hắn, nhưng khi đó quốc sư không biết dùng biện pháp gì nên hắn vẫn luôn không tìm được biện pháp.
Thanh niên dần dần già đi.
Nhưng hắn vẫn như lúc ban đầu.
Ngược lại là thực lực càng ngày càng cường đại.
Thanh niên tựa hồ bắt đầu sợ hãi.
Độ Khâm không biết hắn đang sợ cái gì.
Thanh niên dùng thời gian mười năm để kiến tạo tòa cổ mộ kia.
"Vương, ngài ngủ say đi." Thanh niên nói: "Ta sẽ ở đây thật lâu sau đó tới đón ngài."
"Vì sao?"
Thanh niên một thân mang long bào, một chân quỳ xuống, "Vương, không có ta, ta sợ bọn họ khi dễ ngài."
"Được."
Độ Khâm cũng không chần chờ chút nào.
Hắn cũng không biết mình như vậy sống còn có ý nghĩa gì.
Hắn nằm vào quan tài đã chuẩn bị xong.
Thanh niên đã già, hai bên tóc mai của hắn đều là tóc trắng, đứng bên ngoài quan tài đau thương nhìn hắn.
Hắn nói với mình, bởi vì sợ hắn mất khống chế nên sẽ phong ấn một nửa lực lượng của hắn trên thân kiếm, thanh kiếm kia là vật phong ấn, cũng là sát khí.
Sa đó hắn tự mình đem nắp quan tài khép lại.
Thế giới của Độ Khâm lâm vào trong bóng tối.
Hắn nghe thấy tiếng khóc bi thương bên ngoài.
"Vương, chờ ta."
Đây là lời cuối cùng thanh niên nói với hắn.
Thế nhưng Độ Khâm cũng chờ được hắn.
Hắn tỉnh lại rất nhiều lần nhưng không ai đến tìm hắn, hắn vẫn luôn ở trong bóng đêm.
Sau đó hắn không kiên nhẫn được nữa nên tự mình ra ngoài
Thế giới bên ngoài làm hắn có chút mê mang.
Lạ lẫm làm cho hắn không biết làm sao.
Những người mang trang phục cổ quái luôn luôn nhìn chằm chằm hắn, có thể không còn là ánh mắt hoảng sợ như trước kia mà là một loại khác...
Hắn tìm kiếm khí tức, tìm được cô.
Lúc ấy hắn chỉ là muốn lấy lại đồ của mình, cũng không nghĩ tới người kia sẽ trở thành người quan trọng nhất với hắn.
Sau đó hắn đứng trước tủ kính nhìn hình dáng của mình.
Thân thể vốn là khung xương lại khôi phục máu thịt, lúc ấy hắn rất mờ mịt.
Sau đó thiếu nữ kia mỉm cười tới gần hắn, đem con rối lông xù kín đáo đưa cho hắn.
Cô cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông vào thế giới của hắn.
Nhưng hắn cũng không bài xích cô.
Hắn thích nhiệt độ trên người cô.
Cũng thích cô.
Độ Khâm đứng trước Vô Lượng sơn nhìn về phía cổ mộ,
"Tiểu cương thi."
Độ Khâm quay đầu, nữ sinh đứng trước cổng đạo quán mỉm cười gọi hắn, vẫn ôn nhu như lcus ban đầu gặp mặt.
Hắn ôm con rối mỉm cười đi về phía tia sáng của hắn.
"Ta nhớ được hắn tên là Thanh Thành, là Tế Tư của ta."
*
Cửu Thiếu chỉ là kế thừa ký ức của Độ Khâm, cũng không phải là Độ Khâm trước kia.
A, đột nhiên cảm thấy Thanh Thành cùng Độ Khâm thật đáng yêu!
Trên người hắn nổi gân xanh, sau đó da thịt bắt đầu tróc ra.
Xương cốt trắng toát lộ ra vô cùng kinh khủng, thế nhưng cũng không đau, phảng phất đây không phải là da thịt của hắn.
Hắn trở thành một cái khung xương.
"Ha ha ha ha, quả nhiên bất phàm, như vậy cũng không sao." Quốc sư đứng bên cạnh ao cười to: "Ta hoành đồ bá nghiệp ha ha ha!"
Độ Khâm cảm giác ý thức của mình có chút không khống chế được, không...
Độ Khâm muốn chống lại nhưng cỗ lực lượng kia so với hắn còn lợi hại hơn.
Hắn không có cách nào khống chế được ý thức của hắn...
Hắn lâm vào thời kỳ hỗn độn.
Bên tai thỉnh thoảng sẽ vang lên thanh âm của quốc sư.
Hắn rời khỏi ao.
Quốc sư luôn luôn để hắn giết người.
Giết rất nhiều rất nhiều người, vô số người mắng hắn là quái vật, mắng quốc sư cực kỳ tàn ác.
Nhân gian yên tĩnh hai trăm nay lại lần nữa lâm vào biển máu cùng tử vong.
Độ Khâm không biết mình đã giết bao nhiêu người, hắn muốn thoát khỏi sự khống chế này nhưng lực lượng của hắn quá yếu.
Nhưng hắn có thể khống chế thân thể trong thời gian ngắn ngủi.
Hắn bắt đầu ở sau lưng quốc sư chậm rãi khôi phục ý thức.
Quá trình như vậy dài dằng dặc lại đau khổ.
Nhưng hắn có thể kiên trì.
Khi hắn có thể triệt để khống chế thân thể của mình, hắn không vội vã cùng quốc sư ngả bài mà lặng lẽ tiếp tục để lực lượng của mình lớn mạnh.
Quốc sư vẫn để hắn giết người.
Không...
Hắn hiện tại là Vương thượng.
Hoành đồ của quốc sư càng lúc càng lớn, hắn cũng càng ngày càng lợi hại, khi quốc sư lấy việc giết chóc đạt được thống nhất thiên hạ mới nhớ tới muốn diệt trừ hắn.
Đáng tiếc đã chậm.
Độ Khâm giết quốc sư, cũng đem hắn ném vào cái ao trước kia để hắn nhìn tứ chi của mình tách rời.
Nhưng cho dù giết quốc sư hắn cũng không khống chế nổi dục vọng muốn giết người của mình.
Giết chóc...
Giết chóc không giới hạn.
Vô số vong hồn dưới kiếm của hắn.
"Vương..."
"Vương..."
"Ngài tỉnh lại!"
"Vương, ngài không nên như vậy!"
Thanh âm của ai?
Độ Khâm không biết.
Có thể thanh âm kia vẫn luôn ghé vào lỗ tai hắn, hắn rất phiền, giết chết...
"Vương, ngài nhìn ta, ngài tỉnh a!"
Độ Khâm chẳng biết tại sao đột nhiên tỉnh táo lại.
Trong tay hắn đang bóp chiếc cổ của một đứa trẻ khoảng chừng mười tuổi, sắc mặt chuyển từ xanh đến xám.
"Vương..."
Thanh âm non nớt từ trong cổ họng hắn gian nan phát ra.
Độ Khâm nghi hoặc nhìn hắn, sau đó buông tay, đứa trẻ rớt xuống đất ôm cổ ho khan nhưng lại không rời khỏi.
"Vương, quá tốt rồi." Đứa trẻ mừng rỡ nhìn hắn: "Ngài đừng giết người nữa."
Độ Khâm nhìn xương trên tay mình.: "Nhịn không được."
"Không sao Vương, ta sẽ giúp ngài." Đứa trẻ một mặt kiên định.
"Giúp ta?" Hắn không cần người giúp.
Độ Khâm nhìn đứa trẻ kia một chút, nhấc chân đi về nơi xa, kia là thành trì của nhân loại.
Đứa trẻ lảo đảo nghiêng ngã chạy theo hắn, mang theo tiếng khóc nức nở: "Vương, ngài đừng đi."
Độ Khâm hiếm khi được thanh tỉnh lâu như vậy, hắn dừng lại, quay đầu nhìn đứa trẻ kia.
Đứa trẻ khóc đến rất thương tâm.
Thương tâm...
Hắn đau lòng cái gì?
Độ Khâm nhìn thành trì phương xa, lại nhìn nó, cuối cùng trầm mặc quay người đi về một hướng khác.
Đứa trẻ nhắm mắt theo đuôi hắn.
Nó luôn luôn gọi hắn là Vương.
Hắn là Vương...
Vương gì?
Ai là Vương?
Độ Khâm cảm thấy mình đã quên lãng rất nhiều thứ.
Mỗi lần hắn muốn giết chóc, đứa trẻ kia liền sẽ gọi hắn, một tiếng lại một tiếng phảng phất muốn đem hắn từ trong vực sâu kéo về.
Sau đó...
Dường như hắn đã quen thuộc sự tồn tại của đứa trẻ kia.
Thế nhưng bọn hắn bị nhân loại truy sát, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ yếu ớt nhưng mỗi lần đều bảo vệ hắn làm cho mình đầy thương tích.
"Vương, ta sẽ bảo vệ ngài."
Ánh mắt đứa trẻ kiên định lại thật lòng chăm chú nhì hắn.
Nhưng từ đáy mắt nó hắn nhìn thấy chỉ là một bộ xương.
"Vì sao?"
Đứa trẻ cười đến vui vẻ: "Ngài là vua của ta."
Độ Khâm rất muốn nói cho nó biết hắn không phải, hắn ngay cả mình là ai cũng không nhớ rõ.
Thế nhưng cuối cùng hắn một chữ cũng không nói.
Bọn hắn một đường đều bị truy sát, đứa trẻ mang theo hắn chạy trốn, không cho hắn giết người.
Lại sau đó...
Bọn hắn tìm đucợ một chỗ để ẩn cư.
Không có giết chóc.
Không có máu tươi.
Độ Khâm nhớ là mình đã nơi đó thật lâu, đứa trẻ kia từ thiếu niên lại trưởng thành thành thanh niên.
Thanh niên thỉnh thoảng sẽ rời đi, Độ Khâm đã có thể khống chế tốt mình nên hắn rời đi, Độ Khâm cũng không cảm thấy có gì lạ,
Nhưng thời gian thanh niên rời đi càng ngày càng dài.
Mãi đến ngày ấy...
Thanh niên mang người trở lại đón hắn.
Thời điểm nhân loại nhìn thấy hắn liền hoảng sợ, ký ức về hắn vẫn chưa phai mờ.
Nhưng thanh niên cũng không quan tâm, đua hắn ra ngoài vào ở một cung điện rất lớn.
Bọn hắn gọi thanh niên là Vương thượng.
Nhưng có thể là thấy thanh niên quỳ gối vì hắn nên cung kính tôn xưng hắn là Vương.
Thanh niên muốn nghĩ biện pháp khôi phục máu thịt trên người hắn, nhưng khi đó quốc sư không biết dùng biện pháp gì nên hắn vẫn luôn không tìm được biện pháp.
Thanh niên dần dần già đi.
Nhưng hắn vẫn như lúc ban đầu.
Ngược lại là thực lực càng ngày càng cường đại.
Thanh niên tựa hồ bắt đầu sợ hãi.
Độ Khâm không biết hắn đang sợ cái gì.
Thanh niên dùng thời gian mười năm để kiến tạo tòa cổ mộ kia.
"Vương, ngài ngủ say đi." Thanh niên nói: "Ta sẽ ở đây thật lâu sau đó tới đón ngài."
"Vì sao?"
Thanh niên một thân mang long bào, một chân quỳ xuống, "Vương, không có ta, ta sợ bọn họ khi dễ ngài."
"Được."
Độ Khâm cũng không chần chờ chút nào.
Hắn cũng không biết mình như vậy sống còn có ý nghĩa gì.
Hắn nằm vào quan tài đã chuẩn bị xong.
Thanh niên đã già, hai bên tóc mai của hắn đều là tóc trắng, đứng bên ngoài quan tài đau thương nhìn hắn.
Hắn nói với mình, bởi vì sợ hắn mất khống chế nên sẽ phong ấn một nửa lực lượng của hắn trên thân kiếm, thanh kiếm kia là vật phong ấn, cũng là sát khí.
Sa đó hắn tự mình đem nắp quan tài khép lại.
Thế giới của Độ Khâm lâm vào trong bóng tối.
Hắn nghe thấy tiếng khóc bi thương bên ngoài.
"Vương, chờ ta."
Đây là lời cuối cùng thanh niên nói với hắn.
Thế nhưng Độ Khâm cũng chờ được hắn.
Hắn tỉnh lại rất nhiều lần nhưng không ai đến tìm hắn, hắn vẫn luôn ở trong bóng đêm.
Sau đó hắn không kiên nhẫn được nữa nên tự mình ra ngoài
Thế giới bên ngoài làm hắn có chút mê mang.
Lạ lẫm làm cho hắn không biết làm sao.
Những người mang trang phục cổ quái luôn luôn nhìn chằm chằm hắn, có thể không còn là ánh mắt hoảng sợ như trước kia mà là một loại khác...
Hắn tìm kiếm khí tức, tìm được cô.
Lúc ấy hắn chỉ là muốn lấy lại đồ của mình, cũng không nghĩ tới người kia sẽ trở thành người quan trọng nhất với hắn.
Sau đó hắn đứng trước tủ kính nhìn hình dáng của mình.
Thân thể vốn là khung xương lại khôi phục máu thịt, lúc ấy hắn rất mờ mịt.
Sau đó thiếu nữ kia mỉm cười tới gần hắn, đem con rối lông xù kín đáo đưa cho hắn.
Cô cứ như vậy không có dấu hiệu nào xông vào thế giới của hắn.
Nhưng hắn cũng không bài xích cô.
Hắn thích nhiệt độ trên người cô.
Cũng thích cô.
Độ Khâm đứng trước Vô Lượng sơn nhìn về phía cổ mộ,
"Tiểu cương thi."
Độ Khâm quay đầu, nữ sinh đứng trước cổng đạo quán mỉm cười gọi hắn, vẫn ôn nhu như lcus ban đầu gặp mặt.
Hắn ôm con rối mỉm cười đi về phía tia sáng của hắn.
"Ta nhớ được hắn tên là Thanh Thành, là Tế Tư của ta."
*
Cửu Thiếu chỉ là kế thừa ký ức của Độ Khâm, cũng không phải là Độ Khâm trước kia.
A, đột nhiên cảm thấy Thanh Thành cùng Độ Khâm thật đáng yêu!
/1666
|