Minh Thù vì chấp nhận để tiểu yêu tinh đưa cô đi liền lựa chọn địa phương vắng vẻ, cô phải đi thật xa mới đến được đường cái.
Mệt chết trẫm!
Thật vất vả lắm mới cản được một chiếc xe.
Chủ xe là một đôi vợ chồng, biết được Minh Thù muốn đi chỗ nào, hai vợ chồng đều sững sờ.
"Thành phố S đã bị phong tỏa, nghe nói tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, một tiểu cô nương như cô đi đến đó làmgì?"
Minh Thù có chút mơ màng.
Phong tỏa? Tình hình bệnh dịch?
Một lúc sau Minh Thù mới biết rõ khoảng thời gian này cô rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Thành phố S bộc phát một loại virus người cá hiếm thấy.
Một khi lây nhiễm loại virus này, sau 12 giờ phát tác, bình quân trong bảy ngày liền sẽ chết, hiện tại chống chọi dài nhất là mười hai ngày.
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết.
Trước kia virus người cá chỉ có thể truyền nhiễm thông qua nguồn nước, nói cách khác, ngươi chỉ cần không uống nước bị nhiễm virus người cá, tiếp xúc với da bình thường cũng sẽ không lây nhiễm —— đương nhiên, người nào có năng lực chống chọi yếu ớt sẽ có thể bị lây nhiễm thông qua làn da.
Nhưng virus người cá bây giờ không những bị lây nhiễm trong nguồn nước.
Bọn chúng có thể thông qua sự tiếp xúc giữa người và người, đồ ăn, nguồn nước...
Chỉ cần lây nhiễm loại virus này liền sẽ bị truyền nhiễm.
Minh Thù một lần nữa kích hoạt cổ tay lên mạng xem một chút.
Hiện tại toàn bộ thành phố S đều bắt đầu phong tỏa, không thể vào cũng không thể ra.
Minh Thù gọi điện thoại cho mẹ Triều trước nhưng bị nhắc nhở tắt máy.
Minh Thù lại gọi cho Đông Ca, Đông Ca ngược lại là nhận điện thoại, đối với việc cô mất tích lâu như vậy, Đông Ca biểu thị hắn "Thân thiết" chào hỏi.
Chào hỏi xong, Đông Ca mới giải thích tình huống cho cô biết.
"Hiện tại tình huống trong thành phố không tốt, các phe đều đang gia tăng nghiên cứu thuốc giải virus, máu trước kia cô cung cấp đã sử dụng hết, nhưng cũng không có kết quả gì..."
Minh Thù sau khi nghe xong mới hỏi: "Mẹ tôi cùng Hách Nhan thế nào?"
"Hách Nhan không có việc gì, mẹ cô tôi cũng không rõ."
"Anh giúp tôi đi xem một chút."
"Tất cả đường đi đều bị phong tỏa, không cho người đi lại trên đường." Đông ca dừng một chút: "Tôi nghĩ biện pháp đã."
Minh Thù nói với đôi vợ chồng kia thả mình ở một nơi gần thành phố, sau đó nghĩ biện pháp đến thành phố S.
Tất cả phương tiện đến thành phố S đều bị ngừng.
Chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi qua.
Minh Thù để lại tin nhắn cho mẹ Triều.
Đông ca tại ngày thứ ba mới liên hệ cho cô: "Tôi đến nhà cô xem cũng không có ai, kết quả tốt nhất là mẹ cô không có việc gì, kết quả xấu nhất chính là bị lây nhiễm, đưa đến trạm phòng dịch, hoặc là..."
Chết rồi.
Minh Thù cúp điện thoại, có chút xuất thần nhìn cảnh sắc đang bay lượn bên ngoài cửa sổ xe.
Mặc dù cô không cùng mẹ Triều ở chung thời gian quá dài, nhưng mẹ Triều đối với thân thể này là thật sự yêu thương.
Minh Thù phun ra một ngụm trọc khí.
Phó thác cho trời đi.
Tất cả con đường đến thành phố S đều bị thiết trí chướng ngại vật trên đường, không thể thông qua.
Bên ngoài có rất nhiều người, có vài người chính là người địa phương không ở trong thành phố S thời điểm virus bộc phát.
Có người thì có bạn bè người thân ở thành phố S.
Minh Thù nghĩ biện pháp trà trộn vào đội y tế tình nguyện, xâm nhập vào thành phố.
Sau khi vào, cô đi thẳng đến biệt thự trước đó, đúng như Đông Ca nói, nơi này cũng không có người.
Ngay tại thời điểm Minh Thù hồi tưởng lại đơn vị làm việc của mẹ nguyên chủ, đột nhiên tiếp nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin hỏi có phải Triều Sương tiểu thư không?"
Trong điện thoại phát ra thanh âm xa lạ.
"Ừ."
"Chào cô, chúng tôi ở bộ chỉ huy hỗ trợ rút lui cho người nhà, xin hỏi bây giờ cô có đang ở thành phố S không? Nếu như ở đây, xin cô nói cho chúng tôi biết vị trí, chúng tôi phái người đến đón cô."
Rút lui cho người nhà...
"Triều Tiến?"
"Triều Tiến?" Đối phương sửng sốt một chút: "Cô nói ba cô sao? Thật xin lỗi, chúng tôi hỗ trợ rút lui chính là người nhà của viện nghiên cứu, cũng chính là mẹ cô Dư Tĩnh Nhã."
"Mẹ tôi không sao chứ?"
"Không có việc gì, cô yên tâm, xin hỏi bây giờ cô đang ở đâu?"
Minh Thù nói cho bọn hắn vị trí của mình, bất quá nửa giờ mới có người đến đón cô.
Lên xe, người phụ trách nói cho cô biết: "Trước kia thông báo rút lui được đưa ra, cô là nhóm đầu tiên trên danh sách rút lui, trước đó chúng tôi đã liên lạc với cô, bất quá vẫn luôn không liên lạc được, đây đã là nhóm cuối cùng của chúng tôi."
Nhóm đầu tiên trong danh sách rút lui được tính là người nhà của nhân vật tương đối quan trọng mới có thể nằm trong nhóm đầu tiên.
Mẹ của nguyên chủ lợi hại như vậy sao?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Triều Tiến ở trong quân đội chức trách rất cao, có thể cùng hắn kết hôn, mẹ Triều cũng cần phải có mấy phần bản lĩnh.
Minh Thù nhìn phương hướng xe rời đi, hỏi: "Hiện tại trực tiếp ra khỏi thành?"
Đối phương lắc đầu: "Không phải, chỉ là rút lui đến một nơi tương đối an toàn, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, chúng tôi không dám mạo hiểm đưa tất cả mọi người ra ngoài. Bất quá cô là con gái của Du Tĩnh Nhã, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô đến viện nghiên cứu bên kia, cô cũng có thể nhìn thấy mẹ mình."
Nửa đường lại đón thêm hai người.
Trên xe một đường an ổn mở đến địa điểm được sắp xếp, sau khi hai người kia xuống dưới lại đi thêm một khoảng cách đến viện nghiên cứu.
Minh Thù đi vào cần cách ly kiểm tra trước, xác định không có lây nhiễm.
Du Tĩnh Nhã khả năng nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Du Tĩnh Nhã cũng không sợ lây nhiễm, không để ý tới nhân viên công tác ngăn cản, trực tiếp đi vào ôm chặt lấy Minh Thù: "Con đi đâu vậy, mẹ lo lắng muốn chết."
"..." Cái này có chút khó bịa.
Thế là Minh Thù viện cớ đỡ bà lão băng qua đường lại gặp phải bắt cóc, thật vất vả mới thừa dịp tình hình bệnh dịch mới trốn ra được.
Du Tĩnh Nhã khẩn trương kéo lấy cô xem xét.
Thấy con gái mình không sao mới thở phào.
Thời gian cách ly hơi lâu, Du Tĩnh Nhã vẫn ở bên trong nói chuyện với cô để cô đừng lo lắng.
Trong lúc đó có người tới gọi bà ấy, thấy cô ở trong phòng cách ly cũng không tiện nói gì, hỏi mấy vấn đề rồi vội vàng rời đi.
"Mẹ đang nghiên cứu cái gì?"
"Virus bộc phát lần này." Du Tĩnh Nhã nói: "Virus lần này cùng virus người cá trước kia không giống, rất khó giải quyết."
Trước đó bà ấy nhận được tin tức rời đi cũng là vì cái này.
Nhưng lúc ấy virus người cá này vẫn chưa bộc phát
"Bởi vì truyền nhiễm theo đường tắt?"
Du Tĩnh Nhã gật đầu, cầm tay Minh Thù: "Lần này virus người cá truyền nhiễm theo đường tắt, nếu như giải quyết không tốt, rất có thể không chỉ là thành phố S này."
Nếu virus thật sự truyền nhiễm toàn diện mà bọn họ còn chưa có biện pháp giải quyết, đây là sự đả kích mang tính chất hủy diệt đối với nhân loại.
Minh Thù vô tình nghĩ đến người trước đó Đông Ca điều tra kia.
Chuyện này có thể cùng người kia có quan hệ hay không?
Du Tĩnh Nhã nói chuyện với Minh Thù đến khi thời gian cách ly kết thúc, sau đó tự mình đưa cô đến ký túc xá.
Du Tĩnh Nhã là nhà nghiên cứu chủ yếu nên được phân phối ký túc xá rất lớn, bên kia cũng liền không sắp xếp cho Minh Thù ký túc xá khác.
Cho dù là lúc này, Du Tĩnh Nhã vẫn kiên nhẫn làm xong tất cả thủ tục cho cô.
"Mẹ phải qua bên kia làm việc, tối nay mới có thể trở về, tầng 2 là nhà ăn, nếu con đói bụng cứ đi qua quẹt thẻ."
Du Tĩnh Nhã đưa một tấm thẻ cho cô, cẩn thận căn dặn: "Không nên chạy loạn, nếu như nhàm chán có thể lên mạng, khu vực hoạt động phía dưới cũng có thể đi, nhưng không thể rời khỏi nơi này, rõ chưa?"
Minh Thù gật đầu: "Được, con biết rồi."
"Vậy mẹ đi đây?"
"Được rồi."
Minh Thù đưa Du Tĩnh Nhã tới cửa.
Mệt chết trẫm!
Thật vất vả lắm mới cản được một chiếc xe.
Chủ xe là một đôi vợ chồng, biết được Minh Thù muốn đi chỗ nào, hai vợ chồng đều sững sờ.
"Thành phố S đã bị phong tỏa, nghe nói tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, một tiểu cô nương như cô đi đến đó làmgì?"
Minh Thù có chút mơ màng.
Phong tỏa? Tình hình bệnh dịch?
Một lúc sau Minh Thù mới biết rõ khoảng thời gian này cô rời đi đã xảy ra chuyện gì.
Thành phố S bộc phát một loại virus người cá hiếm thấy.
Một khi lây nhiễm loại virus này, sau 12 giờ phát tác, bình quân trong bảy ngày liền sẽ chết, hiện tại chống chọi dài nhất là mười hai ngày.
Nhưng cuối cùng vẫn sẽ chết.
Trước kia virus người cá chỉ có thể truyền nhiễm thông qua nguồn nước, nói cách khác, ngươi chỉ cần không uống nước bị nhiễm virus người cá, tiếp xúc với da bình thường cũng sẽ không lây nhiễm —— đương nhiên, người nào có năng lực chống chọi yếu ớt sẽ có thể bị lây nhiễm thông qua làn da.
Nhưng virus người cá bây giờ không những bị lây nhiễm trong nguồn nước.
Bọn chúng có thể thông qua sự tiếp xúc giữa người và người, đồ ăn, nguồn nước...
Chỉ cần lây nhiễm loại virus này liền sẽ bị truyền nhiễm.
Minh Thù một lần nữa kích hoạt cổ tay lên mạng xem một chút.
Hiện tại toàn bộ thành phố S đều bắt đầu phong tỏa, không thể vào cũng không thể ra.
Minh Thù gọi điện thoại cho mẹ Triều trước nhưng bị nhắc nhở tắt máy.
Minh Thù lại gọi cho Đông Ca, Đông Ca ngược lại là nhận điện thoại, đối với việc cô mất tích lâu như vậy, Đông Ca biểu thị hắn "Thân thiết" chào hỏi.
Chào hỏi xong, Đông Ca mới giải thích tình huống cho cô biết.
"Hiện tại tình huống trong thành phố không tốt, các phe đều đang gia tăng nghiên cứu thuốc giải virus, máu trước kia cô cung cấp đã sử dụng hết, nhưng cũng không có kết quả gì..."
Minh Thù sau khi nghe xong mới hỏi: "Mẹ tôi cùng Hách Nhan thế nào?"
"Hách Nhan không có việc gì, mẹ cô tôi cũng không rõ."
"Anh giúp tôi đi xem một chút."
"Tất cả đường đi đều bị phong tỏa, không cho người đi lại trên đường." Đông ca dừng một chút: "Tôi nghĩ biện pháp đã."
Minh Thù nói với đôi vợ chồng kia thả mình ở một nơi gần thành phố, sau đó nghĩ biện pháp đến thành phố S.
Tất cả phương tiện đến thành phố S đều bị ngừng.
Chỉ có thể tự nghĩ biện pháp đi qua.
Minh Thù để lại tin nhắn cho mẹ Triều.
Đông ca tại ngày thứ ba mới liên hệ cho cô: "Tôi đến nhà cô xem cũng không có ai, kết quả tốt nhất là mẹ cô không có việc gì, kết quả xấu nhất chính là bị lây nhiễm, đưa đến trạm phòng dịch, hoặc là..."
Chết rồi.
Minh Thù cúp điện thoại, có chút xuất thần nhìn cảnh sắc đang bay lượn bên ngoài cửa sổ xe.
Mặc dù cô không cùng mẹ Triều ở chung thời gian quá dài, nhưng mẹ Triều đối với thân thể này là thật sự yêu thương.
Minh Thù phun ra một ngụm trọc khí.
Phó thác cho trời đi.
Tất cả con đường đến thành phố S đều bị thiết trí chướng ngại vật trên đường, không thể thông qua.
Bên ngoài có rất nhiều người, có vài người chính là người địa phương không ở trong thành phố S thời điểm virus bộc phát.
Có người thì có bạn bè người thân ở thành phố S.
Minh Thù nghĩ biện pháp trà trộn vào đội y tế tình nguyện, xâm nhập vào thành phố.
Sau khi vào, cô đi thẳng đến biệt thự trước đó, đúng như Đông Ca nói, nơi này cũng không có người.
Ngay tại thời điểm Minh Thù hồi tưởng lại đơn vị làm việc của mẹ nguyên chủ, đột nhiên tiếp nhận được một cuộc điện thoại.
"Xin hỏi có phải Triều Sương tiểu thư không?"
Trong điện thoại phát ra thanh âm xa lạ.
"Ừ."
"Chào cô, chúng tôi ở bộ chỉ huy hỗ trợ rút lui cho người nhà, xin hỏi bây giờ cô có đang ở thành phố S không? Nếu như ở đây, xin cô nói cho chúng tôi biết vị trí, chúng tôi phái người đến đón cô."
Rút lui cho người nhà...
"Triều Tiến?"
"Triều Tiến?" Đối phương sửng sốt một chút: "Cô nói ba cô sao? Thật xin lỗi, chúng tôi hỗ trợ rút lui chính là người nhà của viện nghiên cứu, cũng chính là mẹ cô Dư Tĩnh Nhã."
"Mẹ tôi không sao chứ?"
"Không có việc gì, cô yên tâm, xin hỏi bây giờ cô đang ở đâu?"
Minh Thù nói cho bọn hắn vị trí của mình, bất quá nửa giờ mới có người đến đón cô.
Lên xe, người phụ trách nói cho cô biết: "Trước kia thông báo rút lui được đưa ra, cô là nhóm đầu tiên trên danh sách rút lui, trước đó chúng tôi đã liên lạc với cô, bất quá vẫn luôn không liên lạc được, đây đã là nhóm cuối cùng của chúng tôi."
Nhóm đầu tiên trong danh sách rút lui được tính là người nhà của nhân vật tương đối quan trọng mới có thể nằm trong nhóm đầu tiên.
Mẹ của nguyên chủ lợi hại như vậy sao?
Bất quá ngẫm lại cũng đúng, Triều Tiến ở trong quân đội chức trách rất cao, có thể cùng hắn kết hôn, mẹ Triều cũng cần phải có mấy phần bản lĩnh.
Minh Thù nhìn phương hướng xe rời đi, hỏi: "Hiện tại trực tiếp ra khỏi thành?"
Đối phương lắc đầu: "Không phải, chỉ là rút lui đến một nơi tương đối an toàn, tình hình bệnh dịch nghiêm trọng, chúng tôi không dám mạo hiểm đưa tất cả mọi người ra ngoài. Bất quá cô là con gái của Du Tĩnh Nhã, chúng tôi sẽ sắp xếp cho cô đến viện nghiên cứu bên kia, cô cũng có thể nhìn thấy mẹ mình."
Nửa đường lại đón thêm hai người.
Trên xe một đường an ổn mở đến địa điểm được sắp xếp, sau khi hai người kia xuống dưới lại đi thêm một khoảng cách đến viện nghiên cứu.
Minh Thù đi vào cần cách ly kiểm tra trước, xác định không có lây nhiễm.
Du Tĩnh Nhã khả năng nhận được tin tức, vội vàng chạy tới.
Du Tĩnh Nhã cũng không sợ lây nhiễm, không để ý tới nhân viên công tác ngăn cản, trực tiếp đi vào ôm chặt lấy Minh Thù: "Con đi đâu vậy, mẹ lo lắng muốn chết."
"..." Cái này có chút khó bịa.
Thế là Minh Thù viện cớ đỡ bà lão băng qua đường lại gặp phải bắt cóc, thật vất vả mới thừa dịp tình hình bệnh dịch mới trốn ra được.
Du Tĩnh Nhã khẩn trương kéo lấy cô xem xét.
Thấy con gái mình không sao mới thở phào.
Thời gian cách ly hơi lâu, Du Tĩnh Nhã vẫn ở bên trong nói chuyện với cô để cô đừng lo lắng.
Trong lúc đó có người tới gọi bà ấy, thấy cô ở trong phòng cách ly cũng không tiện nói gì, hỏi mấy vấn đề rồi vội vàng rời đi.
"Mẹ đang nghiên cứu cái gì?"
"Virus bộc phát lần này." Du Tĩnh Nhã nói: "Virus lần này cùng virus người cá trước kia không giống, rất khó giải quyết."
Trước đó bà ấy nhận được tin tức rời đi cũng là vì cái này.
Nhưng lúc ấy virus người cá này vẫn chưa bộc phát
"Bởi vì truyền nhiễm theo đường tắt?"
Du Tĩnh Nhã gật đầu, cầm tay Minh Thù: "Lần này virus người cá truyền nhiễm theo đường tắt, nếu như giải quyết không tốt, rất có thể không chỉ là thành phố S này."
Nếu virus thật sự truyền nhiễm toàn diện mà bọn họ còn chưa có biện pháp giải quyết, đây là sự đả kích mang tính chất hủy diệt đối với nhân loại.
Minh Thù vô tình nghĩ đến người trước đó Đông Ca điều tra kia.
Chuyện này có thể cùng người kia có quan hệ hay không?
Du Tĩnh Nhã nói chuyện với Minh Thù đến khi thời gian cách ly kết thúc, sau đó tự mình đưa cô đến ký túc xá.
Du Tĩnh Nhã là nhà nghiên cứu chủ yếu nên được phân phối ký túc xá rất lớn, bên kia cũng liền không sắp xếp cho Minh Thù ký túc xá khác.
Cho dù là lúc này, Du Tĩnh Nhã vẫn kiên nhẫn làm xong tất cả thủ tục cho cô.
"Mẹ phải qua bên kia làm việc, tối nay mới có thể trở về, tầng 2 là nhà ăn, nếu con đói bụng cứ đi qua quẹt thẻ."
Du Tĩnh Nhã đưa một tấm thẻ cho cô, cẩn thận căn dặn: "Không nên chạy loạn, nếu như nhàm chán có thể lên mạng, khu vực hoạt động phía dưới cũng có thể đi, nhưng không thể rời khỏi nơi này, rõ chưa?"
Minh Thù gật đầu: "Được, con biết rồi."
"Vậy mẹ đi đây?"
"Được rồi."
Minh Thù đưa Du Tĩnh Nhã tới cửa.
/1666
|