Khu tránh nạn.
Minh Thù vén rèm lên đi vào, cảnh vệ bên trong sững sờ, sau đó cảnh giác hỏi: "Tìm ai?"
Minh Thù đưa giấy thông hành trong tay ra.
Cảnh vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Minh Thù thong dong trấn định cất giấy thông hành: "Triều Sở còn bị giam ở đây?"
Camera giám sát được khôi phục, việc Triều Sở làm quá rõ ràng, bất quá Triều Sở vẫn không thừa nhận.
Cho dù là xem camera giám sát, cô ta cũng cũng giảo biện đó không phải là mình.
Cho nên tạm thời bị giam ở đây.
"Ở ngay đây."
"Đưa tôi tới xem."
Cảnh vệ chần chờ một chút, sau đó đưa Minh Thù vào.
Triều Sở bị nhốt một mình trong phòng, thời điểm cửa được mở ra, Triều Sở liền nhìn lại.
Tia hi vọng trong con ngươi cô ta bị dập tắt khi nhìn thấy Minh Thù.
Cô tới làm gì?
"Anh ra ngoài trước, tôi hỏi cô ta chút việc."
Cảnh vệ nhìnTriều Sở, lại nhìn Minh Thù, nhắc nhở: "... Vậy cô nhanh lên."
Minh Thù đưa tay làm thế OK, cảnh vệ đóng cửa lại ra ngoài.
Triều Sở ôm đầu gối, trong ánh mắt phảng phất toàn sự lạnh lẽo, hung tợn nói: "Triều Sương cô tới làm gì? Cười nhạo tôi?"
"Nhìn cô không buồn cười." Minh Thù nâng khóe miệng cười nhạt: "Tôi là tới hỏi cô, ai sai cô làm ra."
Triều Sở tựa hồ đã bị hỏi nhiều lần, chỉ là cười lạnh một tiếng: "Không hiểu cô đang nói cái gì."
"Cô không nói cũng không sao, tôi có nhiều thời gian, cũng có tinh lực, muốn để cô nói ra mà nói cũng rất dễ dàng."
Thiếu nữ nở nụ cười xán lạn, phảng phất là đang nói chuyện cùng người mình rất thích.
Triều Sở: "..."
Cô đây là chuyển hướng uy hiếp chính mình?
"Cô muốn tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không biết, cô có vấn đề gì, sợ là đã hỏi nhầm người." Triều Sở giống như thật sự không biết Minh Thù muốn nói cái gì.
Không hổ là tiểu khả ái đã từng diễn kịch nhiều năm tại Triều gia.
"Cô thật sự không nói?"
Đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, đáy mắt Triều Sở hiện lên một tia sợ hãi.
Cô ta thậm chí không dám nhìn lâu.
Người chị này của cô ta, lúc nói chuyện phảng phất như là một người nhu nhu nhược nhược, là một nữ sinh yếu đuối rất dễ dàng giải quyết.
Thế nhưng khi cô động thủ, quả thực chính là một ác quỷ.
Nhưng...
Con ngươi Triều Sở đảo quanh hai vòng: "Muốn tôi nói cũng được, trừ phi cô dẫn tôi ra ngoài!"
Minh Thù đột nhiên cười khẽ một tiếng.
"Cô cười cái gì?" Triêu Sở chống bên cạnh đứng dậy: "Cô không mang tôi ra ngoài, tôi sẽ không nói cho cô biết!"
Minh Thù vẩy vẩy tay một chút, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Cô nghĩ thật nhiều, không bằng chúng ta làm chút chuyện vui sướng?"
Triều Sở: "???"
Chuyện vui sướng?
Là cô ta hiểu sai sao?
Thiếu nữ đang đi về phía mình, cứ như vậy trong một nháy mắt, Triều Sở cảm thấy kia là một ác ma.
Nụ cười trên mặt cô không có chút nhiệt độ nào.
Phía sau là bóng tối bao phủ.
Ẩn giấu đi ác thú làm cho người ta sợ hãi.
Lúc nào cũng có thể lấy tính mạng người ta.
Triều Sở nuốt một ngụm nước bọt dán vào góc tường, có chút yếu ớt nói: "Cô đừng tới đây..."
-
Năm phút sau, Triều Sở núp ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
Triều Sở lẩm bẩm trong miệng: "Tôi không biết người kia là ai, tôi cùng hắn chỉ là liên lạc qua điện thoại... Đều là hắn để tôi làm như vậy, cũng là hắn nói cho tôi biết người nào có thể giúp tôi."
"Hắn để ngươi làm như thế? Nam hay nữ?"
"Giọng nói... Là nam."
Nam?
Minh Thù nhíu mày hỏi: "Mục đích?"
"Tôi... Tôi không biết, tôi chỉ là dựa theo phân phó của hắn làm. Tôi thật sự không biết, cô thả tôi..."
Triều Sở tựa hồ là thật sự sợ hãi, co lại thành một đoàn.
Minh Thù hững hờ hỏi: "Cô có nhược điểm gì trên tay hắn?"
"..."
Triều Sở bất động hai giây, sau đó là tiếp tục nức nở, cũng không trả lời vấn đề của Minh Thù.
"Xem ra vừa rồi cô còn chưa đủ vui vẻ?"
Triều Sở sắc mặt tái nhợt, mắt thấy Minh Thù muốn đi qua liền nhắm mắt lại, phảng phất nhận mệnh rống: "Cô đừng tới đây, tôi nói, tôi nói..."
Minh Thù giương cằm lên, ra hiệu cô ta bắt đầu.
Triều Sở gian nan nuốt nước miếng, xoa xoa nước mắt trên mặt: "Lúc ấy tôi chỉ là muốn để cô lây nhiễm virus người cá bình thường, tôi không nghĩ tới sẽ như thế... Tôi không muốn lấy mạng của cô, hắn dùng chuyện này uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe hắn, hắn liền đem chuyện này nói cho ba cùng tất cả mọi người...
Trên tay người kia có chứng cứ.
Cô ta không dám không nghe.
Minh Thù: "??"
Chờ một chút?!!
Triều Sở còn có liên quan cùng chuyện trước đó nguyên chủ bị lây nhiêm virus người cá?
Triều Sở khóc đến nước mắt như mưa: "Triều Sương cô bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý."
Minh Thù hai tay ôm lấy khuôn mặt.
Nguyên chủ chỉ cảm thấy là Triều Sở phá hủy thiết bị thông tin của mình, hại mình không tiếp thu được mệnh lệnh.
Sau đó bị lây nhiễm virus người cá nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ là Triều Sở làm.
Thật lâu, Minh Thù vỗ vỗ mặt, hỏi: "Phương thức liên lạc của người kia là gì?"
Vòng tay của Triều Sở đã bị lấy đi, chỉ có thể nói cho Minh Thù một mã số.
Minh Thù để Hài Hòa Hiệu ngụy trang thành vòng tay của Triều Sở, để cô ta gọi điện thoại cho người kia.
Triều Sở nào dám phản kháng.
Có lẽ là nguyên nhân mạng lưới nên gọi nhiều lần mới thông.
"Ai?" Giọng nam trầm thấp truyền tới.
Triều Sở nhìn Minh Thù một chút: "Tôi, Triều Sở."
"Là cô sao, Triều Sở tiểu thư, không phải cô đã bị bắt sao? Làm sao còn có thể gọi điện thoại cho tôi?"
Triều Sở giật mình, hắn biết tất cả mọi chuyện...
Hắn chỉ xem mình là quân cờ sao?
Là loại sử dụng xong liền có thể ném kia sao?
Triều Sở phát lạnh cả sóng lưng.
Minh Thù viết cho cô ta mấy chữ, Triều Sở nhìn vào đọc theo: "Tôi trốn ra được, tôi là vì làm chuyện anh nói, hiện tại anh đến đây đón tôi."
"Trốn ra được?" Nam nhân tựa hồ có chút ngạc nhiên: "Sao cô trốn ra được?"
"Gần đây virus bộc phát, nơi tôi bị giam cũng náo đến kịch liệt, tôi thừa cơ liền..."
"Tút tút tút..."
Triều Sở nhìn về phía Minh Thù.
Đây là hắn tắt máy.
Không liên quan đến cô ta.
Nam nhân kia phát hiện nên vội tắt điện thoại, đồng thời đã tắt máy hạ tuyến.
Bất quá...
Minh Thù vẫn là từ chỗ Hài Hòa Hiệu biết được vị trí nơi đó.
"Triều Sương, cô dẫn tôi ra ngoài..." Triều Sở thấy Minh Thù muốn đi, đột nhiên nói: " Cô dẫn tôi ra ngoài."
Minh Thù từ trên cao nhìn cô ta: "Cô cảm thấy những chuyện cô làm có thể để tôi đưa cô ra ngoài?"
"Tôi cũng là bị ép..."
"Cho nên... Tôi bị lây nhiễm virus người cá cũng là bị ép?"
"..."
Triều Sở không phản bác được.
Nếu không phải cô ta có ý định này, cũng sẽ không bị người kia uy hiếp, giúp đỡ hắn làm việc.
Thế nhưng lúc ấy cô ta thật chỉ là muốn tìm virus người cá bình thường giáo huấn cô một chút.
Cô bị lây nhiễm virus người cá đó, đây cũng không phải là cô ta làm, là người kia, đều là người kia!!
Minh Thù mím môi cười nhạt: "Chúc cô may mắn."
Triều Sở nhìn Minh Thù rời đi, cô ta bỗng nhiên bổ nhào qua, cửa phòng khép lại, cô ta đâm vào kim loại trên ván cửa.
"Thả tôi ra ngoài!"
"Thả tôi ra ngoài!"
"Triều Sương cô thả tôi ra ngoài!"
"Triều Sương cô là tiện nhân, cô chết không yên lành!
Vì sao cô không chết khi bị lây nhiễm virus người cá khi ấy! Vì sao còn sống trở về!!
Triều Sở mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc.
Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy.
Minh Thù vén rèm lên đi vào, cảnh vệ bên trong sững sờ, sau đó cảnh giác hỏi: "Tìm ai?"
Minh Thù đưa giấy thông hành trong tay ra.
Cảnh vệ cẩn thận kiểm tra, sau đó hỏi: "Cô có chuyện gì?"
Minh Thù thong dong trấn định cất giấy thông hành: "Triều Sở còn bị giam ở đây?"
Camera giám sát được khôi phục, việc Triều Sở làm quá rõ ràng, bất quá Triều Sở vẫn không thừa nhận.
Cho dù là xem camera giám sát, cô ta cũng cũng giảo biện đó không phải là mình.
Cho nên tạm thời bị giam ở đây.
"Ở ngay đây."
"Đưa tôi tới xem."
Cảnh vệ chần chờ một chút, sau đó đưa Minh Thù vào.
Triều Sở bị nhốt một mình trong phòng, thời điểm cửa được mở ra, Triều Sở liền nhìn lại.
Tia hi vọng trong con ngươi cô ta bị dập tắt khi nhìn thấy Minh Thù.
Cô tới làm gì?
"Anh ra ngoài trước, tôi hỏi cô ta chút việc."
Cảnh vệ nhìnTriều Sở, lại nhìn Minh Thù, nhắc nhở: "... Vậy cô nhanh lên."
Minh Thù đưa tay làm thế OK, cảnh vệ đóng cửa lại ra ngoài.
Triều Sở ôm đầu gối, trong ánh mắt phảng phất toàn sự lạnh lẽo, hung tợn nói: "Triều Sương cô tới làm gì? Cười nhạo tôi?"
"Nhìn cô không buồn cười." Minh Thù nâng khóe miệng cười nhạt: "Tôi là tới hỏi cô, ai sai cô làm ra."
Triều Sở tựa hồ đã bị hỏi nhiều lần, chỉ là cười lạnh một tiếng: "Không hiểu cô đang nói cái gì."
"Cô không nói cũng không sao, tôi có nhiều thời gian, cũng có tinh lực, muốn để cô nói ra mà nói cũng rất dễ dàng."
Thiếu nữ nở nụ cười xán lạn, phảng phất là đang nói chuyện cùng người mình rất thích.
Triều Sở: "..."
Cô đây là chuyển hướng uy hiếp chính mình?
"Cô muốn tôi nói cái gì? Tôi cái gì cũng không biết, cô có vấn đề gì, sợ là đã hỏi nhầm người." Triều Sở giống như thật sự không biết Minh Thù muốn nói cái gì.
Không hổ là tiểu khả ái đã từng diễn kịch nhiều năm tại Triều gia.
"Cô thật sự không nói?"
Đối đầu với ánh mắt của Minh Thù, đáy mắt Triều Sở hiện lên một tia sợ hãi.
Cô ta thậm chí không dám nhìn lâu.
Người chị này của cô ta, lúc nói chuyện phảng phất như là một người nhu nhu nhược nhược, là một nữ sinh yếu đuối rất dễ dàng giải quyết.
Thế nhưng khi cô động thủ, quả thực chính là một ác quỷ.
Nhưng...
Con ngươi Triều Sở đảo quanh hai vòng: "Muốn tôi nói cũng được, trừ phi cô dẫn tôi ra ngoài!"
Minh Thù đột nhiên cười khẽ một tiếng.
"Cô cười cái gì?" Triêu Sở chống bên cạnh đứng dậy: "Cô không mang tôi ra ngoài, tôi sẽ không nói cho cô biết!"
Minh Thù vẩy vẩy tay một chút, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Cô nghĩ thật nhiều, không bằng chúng ta làm chút chuyện vui sướng?"
Triều Sở: "???"
Chuyện vui sướng?
Là cô ta hiểu sai sao?
Thiếu nữ đang đi về phía mình, cứ như vậy trong một nháy mắt, Triều Sở cảm thấy kia là một ác ma.
Nụ cười trên mặt cô không có chút nhiệt độ nào.
Phía sau là bóng tối bao phủ.
Ẩn giấu đi ác thú làm cho người ta sợ hãi.
Lúc nào cũng có thể lấy tính mạng người ta.
Triều Sở nuốt một ngụm nước bọt dán vào góc tường, có chút yếu ớt nói: "Cô đừng tới đây..."
-
Năm phút sau, Triều Sở núp ở nơi hẻo lánh run lẩy bẩy.
Triều Sở lẩm bẩm trong miệng: "Tôi không biết người kia là ai, tôi cùng hắn chỉ là liên lạc qua điện thoại... Đều là hắn để tôi làm như vậy, cũng là hắn nói cho tôi biết người nào có thể giúp tôi."
"Hắn để ngươi làm như thế? Nam hay nữ?"
"Giọng nói... Là nam."
Nam?
Minh Thù nhíu mày hỏi: "Mục đích?"
"Tôi... Tôi không biết, tôi chỉ là dựa theo phân phó của hắn làm. Tôi thật sự không biết, cô thả tôi..."
Triều Sở tựa hồ là thật sự sợ hãi, co lại thành một đoàn.
Minh Thù hững hờ hỏi: "Cô có nhược điểm gì trên tay hắn?"
"..."
Triều Sở bất động hai giây, sau đó là tiếp tục nức nở, cũng không trả lời vấn đề của Minh Thù.
"Xem ra vừa rồi cô còn chưa đủ vui vẻ?"
Triều Sở sắc mặt tái nhợt, mắt thấy Minh Thù muốn đi qua liền nhắm mắt lại, phảng phất nhận mệnh rống: "Cô đừng tới đây, tôi nói, tôi nói..."
Minh Thù giương cằm lên, ra hiệu cô ta bắt đầu.
Triều Sở gian nan nuốt nước miếng, xoa xoa nước mắt trên mặt: "Lúc ấy tôi chỉ là muốn để cô lây nhiễm virus người cá bình thường, tôi không nghĩ tới sẽ như thế... Tôi không muốn lấy mạng của cô, hắn dùng chuyện này uy hiếp tôi, nếu tôi không nghe hắn, hắn liền đem chuyện này nói cho ba cùng tất cả mọi người...
Trên tay người kia có chứng cứ.
Cô ta không dám không nghe.
Minh Thù: "??"
Chờ một chút?!!
Triều Sở còn có liên quan cùng chuyện trước đó nguyên chủ bị lây nhiêm virus người cá?
Triều Sở khóc đến nước mắt như mưa: "Triều Sương cô bỏ qua cho tôi, tôi thật sự không phải cố ý."
Minh Thù hai tay ôm lấy khuôn mặt.
Nguyên chủ chỉ cảm thấy là Triều Sở phá hủy thiết bị thông tin của mình, hại mình không tiếp thu được mệnh lệnh.
Sau đó bị lây nhiễm virus người cá nhưng cho tới bây giờ cũng không nghĩ là Triều Sở làm.
Thật lâu, Minh Thù vỗ vỗ mặt, hỏi: "Phương thức liên lạc của người kia là gì?"
Vòng tay của Triều Sở đã bị lấy đi, chỉ có thể nói cho Minh Thù một mã số.
Minh Thù để Hài Hòa Hiệu ngụy trang thành vòng tay của Triều Sở, để cô ta gọi điện thoại cho người kia.
Triều Sở nào dám phản kháng.
Có lẽ là nguyên nhân mạng lưới nên gọi nhiều lần mới thông.
"Ai?" Giọng nam trầm thấp truyền tới.
Triều Sở nhìn Minh Thù một chút: "Tôi, Triều Sở."
"Là cô sao, Triều Sở tiểu thư, không phải cô đã bị bắt sao? Làm sao còn có thể gọi điện thoại cho tôi?"
Triều Sở giật mình, hắn biết tất cả mọi chuyện...
Hắn chỉ xem mình là quân cờ sao?
Là loại sử dụng xong liền có thể ném kia sao?
Triều Sở phát lạnh cả sóng lưng.
Minh Thù viết cho cô ta mấy chữ, Triều Sở nhìn vào đọc theo: "Tôi trốn ra được, tôi là vì làm chuyện anh nói, hiện tại anh đến đây đón tôi."
"Trốn ra được?" Nam nhân tựa hồ có chút ngạc nhiên: "Sao cô trốn ra được?"
"Gần đây virus bộc phát, nơi tôi bị giam cũng náo đến kịch liệt, tôi thừa cơ liền..."
"Tút tút tút..."
Triều Sở nhìn về phía Minh Thù.
Đây là hắn tắt máy.
Không liên quan đến cô ta.
Nam nhân kia phát hiện nên vội tắt điện thoại, đồng thời đã tắt máy hạ tuyến.
Bất quá...
Minh Thù vẫn là từ chỗ Hài Hòa Hiệu biết được vị trí nơi đó.
"Triều Sương, cô dẫn tôi ra ngoài..." Triều Sở thấy Minh Thù muốn đi, đột nhiên nói: " Cô dẫn tôi ra ngoài."
Minh Thù từ trên cao nhìn cô ta: "Cô cảm thấy những chuyện cô làm có thể để tôi đưa cô ra ngoài?"
"Tôi cũng là bị ép..."
"Cho nên... Tôi bị lây nhiễm virus người cá cũng là bị ép?"
"..."
Triều Sở không phản bác được.
Nếu không phải cô ta có ý định này, cũng sẽ không bị người kia uy hiếp, giúp đỡ hắn làm việc.
Thế nhưng lúc ấy cô ta thật chỉ là muốn tìm virus người cá bình thường giáo huấn cô một chút.
Cô bị lây nhiễm virus người cá đó, đây cũng không phải là cô ta làm, là người kia, đều là người kia!!
Minh Thù mím môi cười nhạt: "Chúc cô may mắn."
Triều Sở nhìn Minh Thù rời đi, cô ta bỗng nhiên bổ nhào qua, cửa phòng khép lại, cô ta đâm vào kim loại trên ván cửa.
"Thả tôi ra ngoài!"
"Thả tôi ra ngoài!"
"Triều Sương cô thả tôi ra ngoài!"
"Triều Sương cô là tiện nhân, cô chết không yên lành!
Vì sao cô không chết khi bị lây nhiễm virus người cá khi ấy! Vì sao còn sống trở về!!
Triều Sở mặt mũi tràn đầy vẻ oán độc.
Đáng tiếc không ai có thể nhìn thấy.
/1666
|