Lạc Hàm ôm chậu hoa ngồi xổm trên trần nhà.
Minh Thù chống nạnh đứng ở phía dưới: "Ngươi xuống đây cho ta."
"Tiểu Hoa thần, ngươi hung dữ như thế sẽ không có bằng hữu."
"Không cần!"
Lạc Hàm tiếp tục tìm đường chết: "Ngươi nói ngươi làm sao lại hung dữ như thế? Tốt xấu gì ngươi cũng là một đóa hoa, ngươi xem người khác một chút, ôn nhu hiền lành biết bao?"
"Vậy ngươi tìm người khác đi." Trẫm đánh gãy chân của ngươi.
Lạc Hàm đột nhiên trầm mặc xuống.
Minh Thù nhảy lên ôm lấy cánh tay của hắn, đem người kéo xuống dưới.
"Suy nghĩ cái gì? Tìm một đóa hoa nào thì tương đối tốt sao?"
Tầm mắt Lạc Hàm nhẹ nâng lên một chút, con ngươi luôn luôn liễm diễm lúc này chỉ còn lại hàn ý lạnh lẽo. Ánh mắt kia giống như Minh Thù cùng hắn có thù sâu nặng.
Minh Thù hơi nắm chặt cánh tay hắn.
Một giây sau, ánh mắt Lạc Hàm nhẹ chuyển, khôi phục lại ý cười liễm diễm.
"Tiểu Hoa thần, ngươi biết thời điểm ngươi đáng yêu nhất là khi nào không?"
"Thời điểm quất ngươi?"
"..."
Lạc Hàm khóe miệng giật giật một chút, ngón tay bao trùm lên mu bàn tay Minh Thù, có chút kéo ra, đem chậu hoa đặt vào trong tay cô.
"Thời điểm được trồng ở trong chậu. Đến, lấy đi, đây là chậu hoa của ngươi."
"Lạc Hàm!"
"Ha ha ha ha..."
Minh Thù nhịn không được muốn tát hắn một cái.
Thân hình Lạc Hàm lóe lên, thoáng cái đã chuyển đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trên cánh môi làm một động tác hôn gió.
"Tiểu Hoa thần, lần sau trở lại gặp ngươi."
Minh Thù một tay chống nạnh, tiểu yêu tinh có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy a!
Trẫm để ngươi biết vì sao bông hoa lại đen như vậy!
Tiểu yêu tinh này làm sao lại đáng ghét như thế!
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Cần an ủi một chút!
Minh Thù tiện tay đặt chậu hoa xuống, ra ngoài tìm Thanh Chi lấy đồ ăn.
-
Lạc Hàm nói lần sau lại đến tìm cô, kì thực cũng bất quá là thường thường liền tới một lần, mỗi lần đều sẽ làm Minh Thù tức giận đến muốn đánh chết hắn.
Minh Thù thậtc sự không muốn nhìn thấy tiểu yêu tinh đáng ghét như thế, dứt khoát bế quan.
Kết quả sau khi cô bế quan ra, tiểu yêu tinh vừa chuẩn lúc xuất hiện
Giống như treo cái máy theo dõi lên người cô vậy.
Vì sao hắn đến nhiều lần như vậy cũng không bị ai phát hiện?
Cửu trọng thiên làm việc đều là ăn cơm khô sao?
Minh Thù nhìn người nằm trên xích đu của mình, hỏi: "Có phải là ngươi có người thân trong Nam Thiên môn?"
Mỹ nam trên xích đu lay động một cái, thong dong tự tại.
Mỹ nam có chút mở mắt ra, lộ ra một phương xuân sắc dưới đáy mắt, cánh môi ửng đỏ hơi nâng lên: "Tiểu Hoa thần sao lại nói như vậy?"
Minh Thù đi qua, ấn xích đu lại: "Sao ngươi lên được? Vì sao không có ai phát hiện?"
"Tiểu Hoa thần muốn ta bị người ta phát hiện như vậy sao?" Lạc Hàm nhìn thẳng Minh Thù: "Tâm địa của ngươi thật có chút xấu."
Minh Thù không yếu thế chút nào nhìn lại: "Ta xấu, chính ta cũng sợ hãi."
Cánh tay Minh Thù bỗng nhiên bị xiết chặt, sau đó một trận trời đất quay cuồng, cô bị người ta kéo vào trong ngực.
Lạc Hàm lấy tư thế mập mờ ôm cô, cằm đặt trên bả vai cô, ngữ điệu thân mật: "Tiểu Hoa thần, ta thích ngươi hư hỏng như vậy."
Minh Thù run rẩy một chút, cô vẩy vẩy tay áo, trên da thịt trắng nõn hiện lên một lớp da gà.
Quá dọa người.
Lạc Hàm hiển nhiên cũng nhìn thấy: "Tiểu Hoa thần ngươi đây là phản ứng gì?"
Minh Thù bảo trì nụ cười: "Nói chuyện cẩn thận, còn có thả ta ra."
"Ta là đang nói chuyện cẩn thận với ngươi." Lạc Hàm kéo tay Minh Thù đặt trên ngực mình: "Ngươi sờ một cái xem, có phải là nó nhảy rất nhanh."
Lạc Hàm xích lại gần cô, trong con ngươi liễm diễm chỉ còn lại thân ảnh của một mình cô.
Cái nhìn chăm chú thật lòng kia có thể để cho bất cứ người nào vì hắn làm chuyện gì, vì hắn đi chết.
Hô hấp của Minh Thù hơi chậm lại.
Lạc Hàm còn đang đến gần, cô thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của hắn hòa vào cô.
Hắn đột nhiên bật cười, thanh âm trong sáng: "Toàn thân trên dưới của ngươi có nơi nào ta chưa sờ qua, Tiểu Hoa thần, hiện tại để cho ta buông ra, có phải là đã chậm rồi."
Minh Thù: "..."
Liền biết lời hắn nói ra không có lời gì tốt!!
Minh Thù một cước đạp trên chân Lạc Hàm, cũng vô cùng không khách khí lấy cùi chỏ hung ác đập một cái.
"A..."
Lạc Hàm đau đến có chút trở mặt.
Tiểu Hoa thần thật sự là...
Đau quá!
Minh Thù xoay người, quỳ một chân trên người hắn, đè ép bả vai hắn: "Thật sự là toàn thên trên dưới nơi nào cũng đã sờ qua sao?"
Lạc Hàm chịu đựng đau đơn, không sợ chết cười đùa nói: "Thời điểm ngươi vẫn là hoa, ta đã đem ngươi nâng niu trong lòng bàn tay, Tiểu Hoa thần, ta đối với ngươi rất tốt."
Minh Thù mỉm cười, ngữ điệu êm ái đến tựa hồ có thể tan ra: "Vậy ta cũng tốt với ngươi một chút."
Lạc Hàm hơi thu lại nụ cười.
Bản năng sinh ra một chút dự cảm không tốt.
"Tiểu Hoa thần..."
Minh Thù nắm chặt tay hắn, uy hiếp nói: "Ngươi dám phản kháng thử một chút, ta lập tức gọi người đến bắt ngươi."
"Ngươi dám?"
Minh Thù đem hai tay hắn thả trước người, một tay đè lại, một tay khác sờ lên mặt hắn: "Tại sao không dám, ngươi là ma, trên chín tầng trời người người phải tru diệt, nói không chừng ta tố cáo ngươi, ta còn có thể thăng quan phát tài."
"Người người phải tru diệt..." Lạc Hàm lặp lại một lần, giọng điệu có chút cổ quái.
Hắn ngẩng đầu: "Vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta là Hoa Thần Cửu trọng thiên..."
Minh Thù dừng một chút.
Khóe miệng Lạc Hàm kéo ra một chút ý cười, giống như trào phúng lại giống như không quan trọng, ngữ khí lại thâm tình: "Vậy không bằng hiện tại Tiểu Hoa thần liền đi báo cáo, ta nguyện ý vì Tiểu Hoa thần thăng quan phát tài."
"Không vội."
Minh Thù thuận tay từ mặt hắn dời xuống, Lạc Hàm có thể cảm giác được nhiệt độ trên đầu ngón tay cô cùng chuyển động mang theo một chút cảm giác run rẩy.
CMN!
Lạc Hàm chửi mẹ nó dưới đáy lòng một tiếng, cứng cổ, không muốn lộ ra nửa phần khác thường.
Vài giây đồng sau, Lạc Hàm đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt:"Tiểu Hoa thần ngươi... Làm gì?"
Minh Thù một bên cởi quần áo hắn, một bên đương nhiên trả lời: "Đương nhiên là sờ lại, sao ta có thể thua thiệt chứ?"
Lạc Hàm hiện tại không muốn mắng mẹ.
Hắn muốn chết đi.
Tại sao hắn phải tiện miệng trêu chọc cô!
Tại sao hôm nay hắn lại muốn tới gặp cô!
Tại sao lúc trước hắn muốn nhặt cô trở về!
Lạc Hàm nhìn ngoại bào của mình bị giật ra, áo trong tràn ngập nguy hiểm, hắn vội vàng nói: "Tiểu Hoa thần, ta là nam nhân."
"Ta vẫn là nữ đây này."
"..."
"Tiểu Hoa thần..."
Minh Thù đột nhiên đè thân thể xuống, cánh môi Minh Thù cơ hồ là muốn chạm vào cánh môi hắn, Lạc Hàm đình chỉ phản kháng.
"Ngươi có thể phản kháng, khí lực của ta vô dụng."
Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào cánh môi Minh Thù.
Người đối diện hơi nghiêng về phía trước, mang theo sự ấm áp mềm mại đặt trên môi hắn như chuồn chuồn lướt qua.
Lạc Hàm sững sờ nguyên tại chỗ.
Ngón tay rơi vào xương quai xanh, thân thể Lạc Hàm đột nhiên kéo căng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Hoa thần!"
Minh Thù nở nụ cười xán lạn, coi là thật sự đem hắn lột xuống, đè ép sờ soạng một lần.
Lạc Hàm nhìn quần áo bị cởi hết, cơ bụng căng cứng rắn chắc kéo dài xuống, bị quần áo bên hông nửa chặn nửa che.
Lúc này hắn đang nửa nằm trên xích đu, bị người ta đè ép cũng không thể che đậy hết vẻ gợi cảm trên người hắn, kia là một loại đẹp đẽ dã tính, dụ người phạm tội.
Ánh mắt Minh Thù hơi trầm xuống, buông hắn ra, xoay người xuống dưới.
Trọng lượng trên người Lạc Hàm đi chợt nhẹ, ánh mắt thuận theo nhìn cô.
Câu nói kia của cô không sai.
Hắn rõ ràng có thể phản kháng.
Nhưng hắn không có...
Cũng không phải là bị câu uy hiếp trước đó của cô hù dọa, hắn muốn chạy, ai cũng không bắt được hắn.
Thế nhưng vì sao hắn lại không phản kháng?
*
Minh Thù: Cảm động hay không??
Cửu Thiếu: Không dám không động đậy dám động, cô vợ nhỏ cứ tùy tiện sờ.
Minh Thù chống nạnh đứng ở phía dưới: "Ngươi xuống đây cho ta."
"Tiểu Hoa thần, ngươi hung dữ như thế sẽ không có bằng hữu."
"Không cần!"
Lạc Hàm tiếp tục tìm đường chết: "Ngươi nói ngươi làm sao lại hung dữ như thế? Tốt xấu gì ngươi cũng là một đóa hoa, ngươi xem người khác một chút, ôn nhu hiền lành biết bao?"
"Vậy ngươi tìm người khác đi." Trẫm đánh gãy chân của ngươi.
Lạc Hàm đột nhiên trầm mặc xuống.
Minh Thù nhảy lên ôm lấy cánh tay của hắn, đem người kéo xuống dưới.
"Suy nghĩ cái gì? Tìm một đóa hoa nào thì tương đối tốt sao?"
Tầm mắt Lạc Hàm nhẹ nâng lên một chút, con ngươi luôn luôn liễm diễm lúc này chỉ còn lại hàn ý lạnh lẽo. Ánh mắt kia giống như Minh Thù cùng hắn có thù sâu nặng.
Minh Thù hơi nắm chặt cánh tay hắn.
Một giây sau, ánh mắt Lạc Hàm nhẹ chuyển, khôi phục lại ý cười liễm diễm.
"Tiểu Hoa thần, ngươi biết thời điểm ngươi đáng yêu nhất là khi nào không?"
"Thời điểm quất ngươi?"
"..."
Lạc Hàm khóe miệng giật giật một chút, ngón tay bao trùm lên mu bàn tay Minh Thù, có chút kéo ra, đem chậu hoa đặt vào trong tay cô.
"Thời điểm được trồng ở trong chậu. Đến, lấy đi, đây là chậu hoa của ngươi."
"Lạc Hàm!"
"Ha ha ha ha..."
Minh Thù nhịn không được muốn tát hắn một cái.
Thân hình Lạc Hàm lóe lên, thoáng cái đã chuyển đến bên cửa sổ, ngón tay đặt trên cánh môi làm một động tác hôn gió.
"Tiểu Hoa thần, lần sau trở lại gặp ngươi."
Minh Thù một tay chống nạnh, tiểu yêu tinh có bản lĩnh thì ngươi đừng chạy a!
Trẫm để ngươi biết vì sao bông hoa lại đen như vậy!
Tiểu yêu tinh này làm sao lại đáng ghét như thế!
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Cần an ủi một chút!
Minh Thù tiện tay đặt chậu hoa xuống, ra ngoài tìm Thanh Chi lấy đồ ăn.
-
Lạc Hàm nói lần sau lại đến tìm cô, kì thực cũng bất quá là thường thường liền tới một lần, mỗi lần đều sẽ làm Minh Thù tức giận đến muốn đánh chết hắn.
Minh Thù thậtc sự không muốn nhìn thấy tiểu yêu tinh đáng ghét như thế, dứt khoát bế quan.
Kết quả sau khi cô bế quan ra, tiểu yêu tinh vừa chuẩn lúc xuất hiện
Giống như treo cái máy theo dõi lên người cô vậy.
Vì sao hắn đến nhiều lần như vậy cũng không bị ai phát hiện?
Cửu trọng thiên làm việc đều là ăn cơm khô sao?
Minh Thù nhìn người nằm trên xích đu của mình, hỏi: "Có phải là ngươi có người thân trong Nam Thiên môn?"
Mỹ nam trên xích đu lay động một cái, thong dong tự tại.
Mỹ nam có chút mở mắt ra, lộ ra một phương xuân sắc dưới đáy mắt, cánh môi ửng đỏ hơi nâng lên: "Tiểu Hoa thần sao lại nói như vậy?"
Minh Thù đi qua, ấn xích đu lại: "Sao ngươi lên được? Vì sao không có ai phát hiện?"
"Tiểu Hoa thần muốn ta bị người ta phát hiện như vậy sao?" Lạc Hàm nhìn thẳng Minh Thù: "Tâm địa của ngươi thật có chút xấu."
Minh Thù không yếu thế chút nào nhìn lại: "Ta xấu, chính ta cũng sợ hãi."
Cánh tay Minh Thù bỗng nhiên bị xiết chặt, sau đó một trận trời đất quay cuồng, cô bị người ta kéo vào trong ngực.
Lạc Hàm lấy tư thế mập mờ ôm cô, cằm đặt trên bả vai cô, ngữ điệu thân mật: "Tiểu Hoa thần, ta thích ngươi hư hỏng như vậy."
Minh Thù run rẩy một chút, cô vẩy vẩy tay áo, trên da thịt trắng nõn hiện lên một lớp da gà.
Quá dọa người.
Lạc Hàm hiển nhiên cũng nhìn thấy: "Tiểu Hoa thần ngươi đây là phản ứng gì?"
Minh Thù bảo trì nụ cười: "Nói chuyện cẩn thận, còn có thả ta ra."
"Ta là đang nói chuyện cẩn thận với ngươi." Lạc Hàm kéo tay Minh Thù đặt trên ngực mình: "Ngươi sờ một cái xem, có phải là nó nhảy rất nhanh."
Lạc Hàm xích lại gần cô, trong con ngươi liễm diễm chỉ còn lại thân ảnh của một mình cô.
Cái nhìn chăm chú thật lòng kia có thể để cho bất cứ người nào vì hắn làm chuyện gì, vì hắn đi chết.
Hô hấp của Minh Thù hơi chậm lại.
Lạc Hàm còn đang đến gần, cô thậm chí có thể cảm giác được hơi thở của hắn hòa vào cô.
Hắn đột nhiên bật cười, thanh âm trong sáng: "Toàn thân trên dưới của ngươi có nơi nào ta chưa sờ qua, Tiểu Hoa thần, hiện tại để cho ta buông ra, có phải là đã chậm rồi."
Minh Thù: "..."
Liền biết lời hắn nói ra không có lời gì tốt!!
Minh Thù một cước đạp trên chân Lạc Hàm, cũng vô cùng không khách khí lấy cùi chỏ hung ác đập một cái.
"A..."
Lạc Hàm đau đến có chút trở mặt.
Tiểu Hoa thần thật sự là...
Đau quá!
Minh Thù xoay người, quỳ một chân trên người hắn, đè ép bả vai hắn: "Thật sự là toàn thên trên dưới nơi nào cũng đã sờ qua sao?"
Lạc Hàm chịu đựng đau đơn, không sợ chết cười đùa nói: "Thời điểm ngươi vẫn là hoa, ta đã đem ngươi nâng niu trong lòng bàn tay, Tiểu Hoa thần, ta đối với ngươi rất tốt."
Minh Thù mỉm cười, ngữ điệu êm ái đến tựa hồ có thể tan ra: "Vậy ta cũng tốt với ngươi một chút."
Lạc Hàm hơi thu lại nụ cười.
Bản năng sinh ra một chút dự cảm không tốt.
"Tiểu Hoa thần..."
Minh Thù nắm chặt tay hắn, uy hiếp nói: "Ngươi dám phản kháng thử một chút, ta lập tức gọi người đến bắt ngươi."
"Ngươi dám?"
Minh Thù đem hai tay hắn thả trước người, một tay đè lại, một tay khác sờ lên mặt hắn: "Tại sao không dám, ngươi là ma, trên chín tầng trời người người phải tru diệt, nói không chừng ta tố cáo ngươi, ta còn có thể thăng quan phát tài."
"Người người phải tru diệt..." Lạc Hàm lặp lại một lần, giọng điệu có chút cổ quái.
Hắn ngẩng đầu: "Vậy còn ngươi?"
"Ta? Ta là Hoa Thần Cửu trọng thiên..."
Minh Thù dừng một chút.
Khóe miệng Lạc Hàm kéo ra một chút ý cười, giống như trào phúng lại giống như không quan trọng, ngữ khí lại thâm tình: "Vậy không bằng hiện tại Tiểu Hoa thần liền đi báo cáo, ta nguyện ý vì Tiểu Hoa thần thăng quan phát tài."
"Không vội."
Minh Thù thuận tay từ mặt hắn dời xuống, Lạc Hàm có thể cảm giác được nhiệt độ trên đầu ngón tay cô cùng chuyển động mang theo một chút cảm giác run rẩy.
CMN!
Lạc Hàm chửi mẹ nó dưới đáy lòng một tiếng, cứng cổ, không muốn lộ ra nửa phần khác thường.
Vài giây đồng sau, Lạc Hàm đột nhiên nuốt một ngụm nước bọt:"Tiểu Hoa thần ngươi... Làm gì?"
Minh Thù một bên cởi quần áo hắn, một bên đương nhiên trả lời: "Đương nhiên là sờ lại, sao ta có thể thua thiệt chứ?"
Lạc Hàm hiện tại không muốn mắng mẹ.
Hắn muốn chết đi.
Tại sao hắn phải tiện miệng trêu chọc cô!
Tại sao hôm nay hắn lại muốn tới gặp cô!
Tại sao lúc trước hắn muốn nhặt cô trở về!
Lạc Hàm nhìn ngoại bào của mình bị giật ra, áo trong tràn ngập nguy hiểm, hắn vội vàng nói: "Tiểu Hoa thần, ta là nam nhân."
"Ta vẫn là nữ đây này."
"..."
"Tiểu Hoa thần..."
Minh Thù đột nhiên đè thân thể xuống, cánh môi Minh Thù cơ hồ là muốn chạm vào cánh môi hắn, Lạc Hàm đình chỉ phản kháng.
"Ngươi có thể phản kháng, khí lực của ta vô dụng."
Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào cánh môi Minh Thù.
Người đối diện hơi nghiêng về phía trước, mang theo sự ấm áp mềm mại đặt trên môi hắn như chuồn chuồn lướt qua.
Lạc Hàm sững sờ nguyên tại chỗ.
Ngón tay rơi vào xương quai xanh, thân thể Lạc Hàm đột nhiên kéo căng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: "Tiểu Hoa thần!"
Minh Thù nở nụ cười xán lạn, coi là thật sự đem hắn lột xuống, đè ép sờ soạng một lần.
Lạc Hàm nhìn quần áo bị cởi hết, cơ bụng căng cứng rắn chắc kéo dài xuống, bị quần áo bên hông nửa chặn nửa che.
Lúc này hắn đang nửa nằm trên xích đu, bị người ta đè ép cũng không thể che đậy hết vẻ gợi cảm trên người hắn, kia là một loại đẹp đẽ dã tính, dụ người phạm tội.
Ánh mắt Minh Thù hơi trầm xuống, buông hắn ra, xoay người xuống dưới.
Trọng lượng trên người Lạc Hàm đi chợt nhẹ, ánh mắt thuận theo nhìn cô.
Câu nói kia của cô không sai.
Hắn rõ ràng có thể phản kháng.
Nhưng hắn không có...
Cũng không phải là bị câu uy hiếp trước đó của cô hù dọa, hắn muốn chạy, ai cũng không bắt được hắn.
Thế nhưng vì sao hắn lại không phản kháng?
*
Minh Thù: Cảm động hay không??
Cửu Thiếu: Không dám không động đậy dám động, cô vợ nhỏ cứ tùy tiện sờ.
/1666
|