Minh Thù không nghĩ tới Lạc Hàm lại đột nhiên hôn mình.
Thân thể hoàn toàn bị hắn giam cầm trong ngực, hắn có chút dùng sức ôm cô đặt lên bàn, thân hình thon dài bao trùm tới, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy mặt bàn chống đỡ lực lượng của hai người.
Nụ hôn này của Lạc Hàm có chút vội vàng, vụng về.
Minh Thù cảm giác cánh môi trên có chút đau nhói.
Cô ngẩng đầu lên lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, đường cong ưu mỹ lưu loát, dưới làn da trắng nõn phảng phất có thể nhìn thấy mạch máu mờ nhạt.
Khoảng cách giữa hai người kéo ra một chút.
Lạc Hàm nhìn cánh môi đỏ mọng gần trong gang tấc, ánh mắt lộ ra mấy phần mơ màng: "Thế nào?"
"Lạc Hàm, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Vì lấy lòng ta, không tiếc bán nhan sắc như thế."
"Lấy lòng... Bán nhan sắc?" Lạc Hàm đem mấy từ này lặp lại một lần.
Hắn đột nhiên bật cười, ôm lấy Minh Thù, cằm đặt trên bả vai cô, vừa vặn ngăn trở ánh mắt Minh Thù nhìn hắn.
Hắn đang cười.
Nhưng bên trong cặp mắt đào hoa mê người kia cũng không có nửa phần ý cười.
Dùng thanh âm êm tai nhất nói lời tâm tình: "Ta không nhịn được thích ngươi, Tiểu Hoa thần, ngươi không thích ta sao?"
Lời này Lạc Hàm càng giống như là nói cho mình nghe.
Hắn không nhịn được thích cô.
Thời điểm không gặp được liền hồi tưởng từng chi tiết nhỏ lúc ở cùng cô.
Ban đêm trong giấc mơ đều là cô.
Những mộng cảnh kia lưu luyến kiều diễm.
Để hắn có đôi khi không phân rõ được, hắn đến cùng đang làm cái gì.
Lạc Hàm dùng sức ôm chặt người trong ngực.
Hắn nên làm gì.
"Tiểu Hoa thần, ta nên làm gì."
Minh Thù vốn định tránh khỏi hắn, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, có chút sững sờ.
Trong thanh âm có sự bất lực, do dự, bàng hoàng... Làm khôi giáp bình thường nam nhân này đắp lên người biến mất sạch sẽ, lúc này lại yếu ớt như trẻ sơ sinh, ai cũng có thể hủy diệt hắn.
Minh Thù vòng tay ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn..."
Thanh âm của Lạc Hàm im bặt dừng lại.
Thật lâu, hắn ghé vào tai Minh Thù, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Hoa thần, ngươi nguyện ý chết vì ta không?"
"Không nguyện ý."
Minh Thù cự tuyệt vô cùng dứt khoát.
Cũng thế.
Ai lại nguyện ý đi chết vì người khác.
Lạc Hàm buông cô ra, lui về phía sau hai bước, sửa sang lại y phục.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm vẫn là ý cười mê người kia, cặp mắt đào hoa yêu kiều hiện ra ánh sáng làm cho người ta đắm chìm.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào phác hoạ ra thân hình thon dài của nam nhân, làm gương mặt kia của Lạc Hàm càng sáng chói rực rỡ, bắt mắt vạn phần.
Hắn khẽ nhếch khóe môi: "Tiểu Hoa thần, hẹn gặp lại."
Minh Thù ngồi trên bàn nhìn hắn rời đi.
Minh Thù mò thú nhỏ ra: "Đi theo hắn, xem hắn muốn làm gì."
Thú nhỏ không vui: "Vì sao lại là ta!"
Minh Thù khen nó: "Bởi vì ngươi đáng yêu."
Thú nhỏ: "..."
Hừ!
Đừng tưởng rằng ngươi khen ta một câu, ta liền sẽ giúp ngươi!
Nhất định phải khen mười câu mới được!
-
Minh Thù có chút kỳ quái về hành vi cùng mục đích của Lạc Hàm, nhưng từ ngữ khí của hắn cho thấy tạm thời hắn sẽ không làm ra chuyện lớn gì.
Cho nên Minh Thù yên tâm đi trói Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa vẫn luôn ở chỗ của Thái, thời điểm Ma Quân nói muốn Hạnh Liên, Lăng Vô liền phái thêm người đến trấn giữ, lúc này toàn bộ cung điện đoán chừng ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Cô không vào được, nhưng Hạnh Hoa có thể xuất hiện.
Cho nên Minh Thù nằm sấp trên tảng đá lớn bên ngoài cung điện viết cho Hạnh Hoa một phong "Thư tình".
Ừ...
Tiêu đề chính là như thế.
Minh Thù sử dụng pháp thuật cho phong thư này vào trong.
Quả nhiên Hạnh Hoa rất nhanh liền xuất hiện.
Bất quá bị người ta ngăn lại ở cửa ra vào, Hạnh Hoa lại trở về.
Minh Thù ngồi chờ ở bên ngoài, quả nhiên chưa được bao lâu, cửa chính bị người ta mở ra, Hạnh Hoa từ bên trong đi ra, trực tiếp đi về một phương hướng nào đó.
Minh Thù thảnh thơi đi theo phía sau cô ta.
Hạnh Hoa đi đến nơi, thần sắc vẫn còn trấn định: "Ngươi ở đâu? Ta đến rồi!"
Không ai đáp lại cô ta, đáy lòng Hạnh Hoa kỳ thật hoảng hốt đến không chịu được, hai tay xiết chặt không dám buông lỏng.
Những bí mật chôn ở chỗ sâu của cô ta đột nhiên bị người ta làm lộ.
Cô ta vẫn cảm thấy chuyện mình làm đến giọt nước cũng không lọt được.
Nét bút hỏng duy nhất chính là một đêm trước khi Cẩm Sắt xuất giá, không nhịn được khoái ý trong lòng liền đi đến trước mặt cô nói lời nói kia.
Hạnh Hoa hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt cô ta quay người liền thấy một thân ảnh màu đen tuyền kia.
Hạnh Hoa phảng phất bị ấn nút tạm dừng.
Minh Thù cất bước chậm rãi ưu nhã đạp lên bậc cấp.
Ánh sáng quanh quẩn trên người cô, khóe môi nâng lên ý cười giống như gió xuân tháng ba, mềm mại dễ chịu.
Rõ ràng là màu sắc đen nhánh nhưng khi mặc trên người cô lại tạo ra cảm giác thanh khiết.
Sự ghen ghét lan tràn dưới đáy mắt Hạnh Hoa.
Trước kia cô mặc y phục cùng những người khác của Thần tộc không khác nhau nhiều lắm, nhưng mỹ mạo của cô bắt mắt, cho dù cô không hề làm gì, chỉ là đứng một chỗ cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Hiện tại cô mặc thành dạng này so với trước kia càng chói mắt hơn.
Hạnh Hoa bấm chặt móng tay vào trong lòng bàn tay: "Cẩm Sắt... Quả nhiên là ngươi, ngươi hẹn ta đến đây muốn làm..."
Hạnh Hoa lời còn chưa nói hết, Minh Thù đã lách mình lướt qua, tại trong tầm mắt cô ta chấn kinh liền giơ tay chém xuống... Không phải, cổ tay bổ tới.
Trước mắt Hạnh Hoa tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất.
Minh Thù lười đỡ cô ta liền để cô ta ngã xuống đất.
Sau đó lấy bao tải ra đem người đặt vào.
Trói người là chuyên môn của trẫm!
-
Trên chín tầng trời đã giới nghiêm.
Cô một mình ra vào thì dễ, nhưng mang người theo liền không dễ dàng như vậy.
Minh Thù đợi đến thời cơ thích hợp mới mang theo Hạnh Hoa chuồn đi thẳng đến vị trí của ma tộc.
Ma Quân vạn vạn không nghĩ tới tốc độ của Minh Thù lại nhanh như vậy.
"Sao ngươi lại để nàng ấy trong này?"
Ma Quân đẩy Minh Thù ra, cấp tốc đem Hạnh Hoa thả ra.
Nhìn thấy người bên trong chỉ là ngất đi không có chuyện gì khác, Ma Quân mới có chút thở phào.
Minh Thù ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà.
Cô liếc nhìn động tác của Ma Quân, cười như không cười nói: "Ta nhắc nhở ngươi một câu, tiểu khả ái này rất lợi hại, ngươi có thể nhìn kỹ."
Ánh mắt Ma Quân trầm xuống.
"Không cần ngươi nói."
Ma Quân ôm người đặt lên giường, động tác nhẹ nhàng đắp chăn, cuối cùng thiết lập trận pháp tại bốn phía.
"Ài, ta nói, ngươi thích cô ta ở chỗ nào?"
Ma Quân đưa lưng về phía Minh Thù: "Chỉ cần là nàng, cái gì cũng đều thích."
Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Ồ."
-
"Ma Quân..."
Thanh âm yếu đuối của Hạnh Hoa vang lên.
"Nàng đã tỉnh." Ma Quân dưới đáy mắt lộ ra sự kinh hỉ.
Hạnh Hoa co rúm người lại, phảng phất rất sợ hãi.
Đây là nơi nào?
Cô...
Cẩm Sắt!
Là Cẩm Sắt đem đem cô ta đến nơi này!
Quả nhiên, khi Hạnh Hoa nhìn thấy Minh Thù phía sau, thần sắc kích động: "Cẩm Sắt ngươi lại cấu kết ma tộc!"
Minh Thù vuốt vuốt cái chén trong tay, giọng điệu trầm lặng nói: "Tiểu khả ái, ngươi cùng Ma Quân thế nhưng là đã bái đường thành thân, ta chỉ là trả ngươi lại cho phu quân của ngươi, sao có thể nói là cấu kết ma tộc."
"Ta không có, là hắn bức ta!" Hạnh Hoa phản bác
Cô ta mới sẽ không gả cho Ma Quân.
Người cô ta muốn gả là Thái tử Lăng Vô.
"Thái tử sẽ đến cứu ta!" Hạnh Hoa kiên định nói.
"Hừm, sẽ." Minh Thù gật đầu.
Hạnh Hoa không hiểu vì sao Minh Thù lại phụ họa theo mình.
Một giây sau, Minh Thù liền mỉm cười bổ sung: "Dù sao ngươi cũng là bảo bối trong lòng hắn."
Thân thể hoàn toàn bị hắn giam cầm trong ngực, hắn có chút dùng sức ôm cô đặt lên bàn, thân hình thon dài bao trùm tới, một tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy mặt bàn chống đỡ lực lượng của hai người.
Nụ hôn này của Lạc Hàm có chút vội vàng, vụng về.
Minh Thù cảm giác cánh môi trên có chút đau nhói.
Cô ngẩng đầu lên lộ ra chiếc cổ xinh đẹp, đường cong ưu mỹ lưu loát, dưới làn da trắng nõn phảng phất có thể nhìn thấy mạch máu mờ nhạt.
Khoảng cách giữa hai người kéo ra một chút.
Lạc Hàm nhìn cánh môi đỏ mọng gần trong gang tấc, ánh mắt lộ ra mấy phần mơ màng: "Thế nào?"
"Lạc Hàm, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào? Vì lấy lòng ta, không tiếc bán nhan sắc như thế."
"Lấy lòng... Bán nhan sắc?" Lạc Hàm đem mấy từ này lặp lại một lần.
Hắn đột nhiên bật cười, ôm lấy Minh Thù, cằm đặt trên bả vai cô, vừa vặn ngăn trở ánh mắt Minh Thù nhìn hắn.
Hắn đang cười.
Nhưng bên trong cặp mắt đào hoa mê người kia cũng không có nửa phần ý cười.
Dùng thanh âm êm tai nhất nói lời tâm tình: "Ta không nhịn được thích ngươi, Tiểu Hoa thần, ngươi không thích ta sao?"
Lời này Lạc Hàm càng giống như là nói cho mình nghe.
Hắn không nhịn được thích cô.
Thời điểm không gặp được liền hồi tưởng từng chi tiết nhỏ lúc ở cùng cô.
Ban đêm trong giấc mơ đều là cô.
Những mộng cảnh kia lưu luyến kiều diễm.
Để hắn có đôi khi không phân rõ được, hắn đến cùng đang làm cái gì.
Lạc Hàm dùng sức ôm chặt người trong ngực.
Hắn nên làm gì.
"Tiểu Hoa thần, ta nên làm gì."
Minh Thù vốn định tránh khỏi hắn, đột nhiên nghe thấy một câu như vậy, có chút sững sờ.
Trong thanh âm có sự bất lực, do dự, bàng hoàng... Làm khôi giáp bình thường nam nhân này đắp lên người biến mất sạch sẽ, lúc này lại yếu ớt như trẻ sơ sinh, ai cũng có thể hủy diệt hắn.
Minh Thù vòng tay ôm lấy hắn, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta muốn..."
Thanh âm của Lạc Hàm im bặt dừng lại.
Thật lâu, hắn ghé vào tai Minh Thù, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Hoa thần, ngươi nguyện ý chết vì ta không?"
"Không nguyện ý."
Minh Thù cự tuyệt vô cùng dứt khoát.
Cũng thế.
Ai lại nguyện ý đi chết vì người khác.
Lạc Hàm buông cô ra, lui về phía sau hai bước, sửa sang lại y phục.
Trên khuôn mặt tuấn mỹ bất phàm vẫn là ý cười mê người kia, cặp mắt đào hoa yêu kiều hiện ra ánh sáng làm cho người ta đắm chìm.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rơi vào phác hoạ ra thân hình thon dài của nam nhân, làm gương mặt kia của Lạc Hàm càng sáng chói rực rỡ, bắt mắt vạn phần.
Hắn khẽ nhếch khóe môi: "Tiểu Hoa thần, hẹn gặp lại."
Minh Thù ngồi trên bàn nhìn hắn rời đi.
Minh Thù mò thú nhỏ ra: "Đi theo hắn, xem hắn muốn làm gì."
Thú nhỏ không vui: "Vì sao lại là ta!"
Minh Thù khen nó: "Bởi vì ngươi đáng yêu."
Thú nhỏ: "..."
Hừ!
Đừng tưởng rằng ngươi khen ta một câu, ta liền sẽ giúp ngươi!
Nhất định phải khen mười câu mới được!
-
Minh Thù có chút kỳ quái về hành vi cùng mục đích của Lạc Hàm, nhưng từ ngữ khí của hắn cho thấy tạm thời hắn sẽ không làm ra chuyện lớn gì.
Cho nên Minh Thù yên tâm đi trói Hạnh Hoa.
Hạnh Hoa vẫn luôn ở chỗ của Thái, thời điểm Ma Quân nói muốn Hạnh Liên, Lăng Vô liền phái thêm người đến trấn giữ, lúc này toàn bộ cung điện đoán chừng ngay cả con ruồi cũng không bay vào được.
Cô không vào được, nhưng Hạnh Hoa có thể xuất hiện.
Cho nên Minh Thù nằm sấp trên tảng đá lớn bên ngoài cung điện viết cho Hạnh Hoa một phong "Thư tình".
Ừ...
Tiêu đề chính là như thế.
Minh Thù sử dụng pháp thuật cho phong thư này vào trong.
Quả nhiên Hạnh Hoa rất nhanh liền xuất hiện.
Bất quá bị người ta ngăn lại ở cửa ra vào, Hạnh Hoa lại trở về.
Minh Thù ngồi chờ ở bên ngoài, quả nhiên chưa được bao lâu, cửa chính bị người ta mở ra, Hạnh Hoa từ bên trong đi ra, trực tiếp đi về một phương hướng nào đó.
Minh Thù thảnh thơi đi theo phía sau cô ta.
Hạnh Hoa đi đến nơi, thần sắc vẫn còn trấn định: "Ngươi ở đâu? Ta đến rồi!"
Không ai đáp lại cô ta, đáy lòng Hạnh Hoa kỳ thật hoảng hốt đến không chịu được, hai tay xiết chặt không dám buông lỏng.
Những bí mật chôn ở chỗ sâu của cô ta đột nhiên bị người ta làm lộ.
Cô ta vẫn cảm thấy chuyện mình làm đến giọt nước cũng không lọt được.
Nét bút hỏng duy nhất chính là một đêm trước khi Cẩm Sắt xuất giá, không nhịn được khoái ý trong lòng liền đi đến trước mặt cô nói lời nói kia.
Hạnh Hoa hít sâu một hơi.
Trong nháy mắt cô ta quay người liền thấy một thân ảnh màu đen tuyền kia.
Hạnh Hoa phảng phất bị ấn nút tạm dừng.
Minh Thù cất bước chậm rãi ưu nhã đạp lên bậc cấp.
Ánh sáng quanh quẩn trên người cô, khóe môi nâng lên ý cười giống như gió xuân tháng ba, mềm mại dễ chịu.
Rõ ràng là màu sắc đen nhánh nhưng khi mặc trên người cô lại tạo ra cảm giác thanh khiết.
Sự ghen ghét lan tràn dưới đáy mắt Hạnh Hoa.
Trước kia cô mặc y phục cùng những người khác của Thần tộc không khác nhau nhiều lắm, nhưng mỹ mạo của cô bắt mắt, cho dù cô không hề làm gì, chỉ là đứng một chỗ cũng sẽ trở thành tiêu điểm.
Hiện tại cô mặc thành dạng này so với trước kia càng chói mắt hơn.
Hạnh Hoa bấm chặt móng tay vào trong lòng bàn tay: "Cẩm Sắt... Quả nhiên là ngươi, ngươi hẹn ta đến đây muốn làm..."
Hạnh Hoa lời còn chưa nói hết, Minh Thù đã lách mình lướt qua, tại trong tầm mắt cô ta chấn kinh liền giơ tay chém xuống... Không phải, cổ tay bổ tới.
Trước mắt Hạnh Hoa tối sầm lại, thân thể ngã xuống đất.
Minh Thù lười đỡ cô ta liền để cô ta ngã xuống đất.
Sau đó lấy bao tải ra đem người đặt vào.
Trói người là chuyên môn của trẫm!
-
Trên chín tầng trời đã giới nghiêm.
Cô một mình ra vào thì dễ, nhưng mang người theo liền không dễ dàng như vậy.
Minh Thù đợi đến thời cơ thích hợp mới mang theo Hạnh Hoa chuồn đi thẳng đến vị trí của ma tộc.
Ma Quân vạn vạn không nghĩ tới tốc độ của Minh Thù lại nhanh như vậy.
"Sao ngươi lại để nàng ấy trong này?"
Ma Quân đẩy Minh Thù ra, cấp tốc đem Hạnh Hoa thả ra.
Nhìn thấy người bên trong chỉ là ngất đi không có chuyện gì khác, Ma Quân mới có chút thở phào.
Minh Thù ngồi xuống, tự rót cho mình chén trà.
Cô liếc nhìn động tác của Ma Quân, cười như không cười nói: "Ta nhắc nhở ngươi một câu, tiểu khả ái này rất lợi hại, ngươi có thể nhìn kỹ."
Ánh mắt Ma Quân trầm xuống.
"Không cần ngươi nói."
Ma Quân ôm người đặt lên giường, động tác nhẹ nhàng đắp chăn, cuối cùng thiết lập trận pháp tại bốn phía.
"Ài, ta nói, ngươi thích cô ta ở chỗ nào?"
Ma Quân đưa lưng về phía Minh Thù: "Chỉ cần là nàng, cái gì cũng đều thích."
Minh Thù như có điều suy nghĩ: "Ồ."
-
"Ma Quân..."
Thanh âm yếu đuối của Hạnh Hoa vang lên.
"Nàng đã tỉnh." Ma Quân dưới đáy mắt lộ ra sự kinh hỉ.
Hạnh Hoa co rúm người lại, phảng phất rất sợ hãi.
Đây là nơi nào?
Cô...
Cẩm Sắt!
Là Cẩm Sắt đem đem cô ta đến nơi này!
Quả nhiên, khi Hạnh Hoa nhìn thấy Minh Thù phía sau, thần sắc kích động: "Cẩm Sắt ngươi lại cấu kết ma tộc!"
Minh Thù vuốt vuốt cái chén trong tay, giọng điệu trầm lặng nói: "Tiểu khả ái, ngươi cùng Ma Quân thế nhưng là đã bái đường thành thân, ta chỉ là trả ngươi lại cho phu quân của ngươi, sao có thể nói là cấu kết ma tộc."
"Ta không có, là hắn bức ta!" Hạnh Hoa phản bác
Cô ta mới sẽ không gả cho Ma Quân.
Người cô ta muốn gả là Thái tử Lăng Vô.
"Thái tử sẽ đến cứu ta!" Hạnh Hoa kiên định nói.
"Hừm, sẽ." Minh Thù gật đầu.
Hạnh Hoa không hiểu vì sao Minh Thù lại phụ họa theo mình.
Một giây sau, Minh Thù liền mỉm cười bổ sung: "Dù sao ngươi cũng là bảo bối trong lòng hắn."
/1666
|