Lạc Hàm cứ như vậy chơi đùa từng ngày từng ngày lớn lên.
Không thừa dịp lúc này giày vò, chẳng lẽ phải chờ hắn lớn lên hoặc là hắn khôi phục ký ức sao?
Thời điểm dễ ức hiếp liền tranh thủ ức hiếp đi.
Cơ hội như vậy không có nhiều!
Không thể bỏ qua!
Nhưng Minh Thù phát hiện Lạc Hàm đối với linh khí dường như có chút bài xích, càng lớn càng biểu hiện rõ ràng, sau đó đã xuất hiện tình huống rất không thích ứng.
Minh Thù chỉ có thể mang theo hắn rời khỏi hoa cốc, trở lại sơn động trước đó hắn từng ở kia.
Hắn càng thích hợp sống tại nơi ma khí vây quanh.
Ngay từ đầu Minh Thù còn có thể dạy hắn một vài thứ.
Nhưng sau đó hoàn toàn là tự hắn tu luyện theo bản năng, căn bản không cần cô.
Bá ——
Thiếu niên áo trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ, bên trong cặp mắt đào hoa có ánh sáng liễm diễm làm cho người ta mê say trầm luân.
Dung mạo của Lạc Hàm cùng trước kia không có gì khác biệt.
Chỉ là non nớt hơn một chút, vẫn còn thời kỳ thiếu niên.
Thiếu niên dáng người nhẹ nhàng, chiêu kiếm ác liệt, tốc độ nhanh đến mức làm cho kiếm ảnh lưu lại trong không khí.
Lưỡi kiếm sắc bén nhắm trực tiếp vào thiếu nữ ngồi trên xích đu bên cạnh.
Trong chớp mắt, thiếu nữ đưa tay nhẹ nhàng ngăn kiếm lại: "Lạc Hàm!"
Lạc Hàm thu hồi kiếm, tùy tiện ngồi xổm bên cạnh cô: "Kiếm pháp vừa rồi của ta có được hay không?"
"Thật tiện!"
Lạc Hàm hừ lạnh: "Ngươi mắng ta!"
Minh Thù nhíu mày: "Ngươi nghe được sao?"
"Ngươi cắn vào trọng âm."
"Lần sau ta sẽ chú ý."
"..."
Lạc Hàm đứng dậy ra ngoài, vừa đi ra mấy bước liền thấy cách đó không xa, Ma Quân đang lén lén lút lút ngồi xổm ở bên kia.
Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên xích đu ăn cái gì đó một chút, biểu lộ có vẻ âm trầm.
Hắn nhìn kiếm trong tay, lại nhìn Ma Quân nơi xa.
Mang theo kiếm đi tới.
Ma Quân nhìn thấy thiếu niên, đáy lòng liền thầm hận, lại là tên tiểu bạch kiểm Lạc Hàm này!
Nhưng tiểu bạch kiểm Lạc Hàm cũng không cho hắn cơ hội phát biểu, trực tiếp rút kiếm chém tới.
Hai người cứ như vậy ở chỗ này đánh nhau.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, tình huống như vậy gần đây thường xuyên xảy ra, Minh Thù coi như xem biểu diễn.
Lạc Hàm cùng Ma Quân đánh xong liền phát hiện Minh Thù sớm đã không thấy tăm hơi, phiền muộn chém một đống cỏ bên ngoài.
-
Ma khí trên người Lạc Hàm càng ngày càng nặng, gần như sắp muốn giống như trước đó.
Mà tính cách cũng dần dần khôi phục lại bình thường... Muốn ăn đòn.
Minh Thù cảm thấy nên cân nhắc.
Cô hiện tại có thể suy tính vấn đề chạy trốn một chút.
"Cửu Linh..." Ma Quân đứng ở đằng xa gọi cô.
Ma Quân mặc dù vẫn luôn lắc lư trước mặt cô, nhưng rất ít nói chuyện cùng cô.
"Có việc?"
Ma Quân tựa hồ không dám tiến lên, liền đứng ở một bên: "Lăng Vô nhập ma."
Nhập ma?
Minh Thù đứng dậy đi về phía hắn.
Ma Quân lui về phía sau mấy bước, cùng Minh Thù bảo trì một khoảng cách nhất định.
"Sao lại nhập ma?"
"Không biết, ta vừa nhận được tin tức." Ma Quân đảo mắt, không dám cùng Minh Thù đối mặt: "Ta... Ngươi hẳn là muốn biết... Ta chính là đến nói cho ngươi một tiếng... Cái kia... Không có việc gì ta đi trước."
Ma Quân quay người liền muốn chạy.
Minh Thù một tay nắm chặt hắn, lôi hắn trở lại: "Ma Quân, ngươi nhìn thấy ta chạy cái gì? Còn một bộ vẻ mặt nam nữ si tình, ta thiếu nợ ngươi sao?"
Ma Quân nhìn Minh Thù một chút, đáy mắt có chút ảm đạm.
"Không có... Không có gì." Ma Quân miễn cưỡng gạt ra nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Ma Quân tránh khỏi tay Minh Thù, nhanh chóng chạy đi.
Minh Thù: "..."
Lăng Vô nhập ma... Vậy cách cô thu hồi tiểu tinh nghịch cũng không xa.
Buổi chiều.
Minh Thù nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như không nhìn thấy Lạc Hàm.
Được rồi.
Đã lớn như vậy, còn có thể trốn đi hay sao?
Cho nên Minh Thù yên tâm thoải mái ngủ một đêm.
Ngày thứ hai Lạc Hàm vẫn chưa trở về.
Minh Thù hỏi thú nhỏ.
Thú nhỏ nói Lạc Hàm ở trong khu rừng phía sau tu luyện, không có đi xa.
Tình huống bình thường như vậy, Minh Thù liền không quan tâm hắn.
-
Ban đêm.
Minh Thù nằm trên trên tảng đá lớn trong sơn động, bàn tay bị người ta ôm lấy đan xen vào lòng bàn tay cô, trong nháy mắt cô liền tỉnh lại.
Nhưng một giây sau chính là trên người nặng xuống, bị người ta đè ép không thể động đậy.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống ngăn chặn lại lời chưa kịp nói ra của cô.
Lạc Hàm hôn rất bá đạo, phảng phất muốn hút hết ô xy trong người cô, để cô ngay cả một chút cơ hội thở dốc cũng không có.
Thân thể giống như có dòng điện chảy xuống, tê tê dại dại.
Nụ hôn của Lạc Hàm nóng rực giống như ngọn lửa thiêu đốt tứ chi, thân thể có chút mềm nhũn.
Thời điểm Minh Thù sắp thở không nổi, Lạc Hàm liền hôn nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi mềm mại đảo qua cánh môi cô, giống như vẫn chưa thỏa mãn thăm dò vào răng môi cô, ngậm lấy lưỡi cô mút vào.
Thật lâu, Lạc Hàm buông cô ra, dùng trán đỡ lấy trán cô, chóp mũi đụng chóp mũi.
Hơi thở nóng rực đập vào mặt, mang theo hormone của nam nhân.
Giọng nói nam nhân trầm thấp mê người: "Tiểu Hoa Thần, hôm qua ngươi cùng Ma Quân vừa nói vừa cười, nói cái gì vậy? Không bằng nói cho ta nghe một chút?"
Minh Thù: "..."
"Ngươi khôi phục rồi?" Xong rồi xong rồi xong rồi!
"Không vui sao?" Nam nhân dời bàn tay nắm chặt eo Minh Thù:"Tiểu Hoa thần?"
"Ngươi khôi phục cùng ta vui hay không vui không có quan hệ gì." Minh Thù một mặt không quan trọng.
"Thật sự tuyệt tình." Lạc Hàm luồn tay vào vạt áo Minh Thù, bàn tay ấm áp nắm chặt vòng eo thon của cô, nhẹ nhàng bóp mấy cái.
Xúc cảm mềm mại làm cho ánh mắt Lạc Hàm trầm xuống.
Nụ hôn của hắn lần nữa rơi xuống, chỉ là mổ nhẹ, ngón tay không ngừng dời lên trên.
"Tiểu Hoa thần, ta rất nhớ ngươi."
"Lạc Hàm..." Minh Thù đưa tay chống đỡ bộ ngực của hắn.
"Ừ?" Lạc Hàm dừng lại, trong con ngươi tràn đầy mê ly, hắn trầm giọng nói: "Ta nhớ ngươi, rất nhớ, Tiểu Hoa thần..."
Thấy cô cùng Ma Quân đứng chung một chỗ, hắn cảm thấy cả người đều muốn nổ tung.
Sao cô có thể...
Cô là của mình.
"Ngươi nghĩ xong rồi?"
Hắn kéo Minh Thù tay xuống, hôn lấy cổ cô, đẩy vạt áo của cô ra, mỗi một động tác đều mang theo sự ôn nhu cẩn thận.
Tại thời điểm cuối cùng, Lạc Hàm thấp giọng hứa hẹn bên tai cô: "Nghĩ xong rồi, sau này ta chỉ muốn ngươi, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi, có được hay không?"
Minh Thù nhếch môi, không có lên tiếng.
Lạc Hàm cọ xát vào cô: "Tiểu Hoa thần, có được hay không?"
Minh Thù đột nhiên xoay người, đem người ép dưới thân thể, Lạc Hàm có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bị một loại khoái cảm nào đó không nói nên lời bao phủ.
Một đêm điên cuồng.
Mặt đất bừa bộn.
Tay Lạc Hàm rủ xuống đất, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, có chút mở mắt ra, trong con ngươi liễm diễm phản chiếu ánh sáng từ cửa hang rơi vào, rực rỡ sáng chói.
Chuyện tối hôm qua dần dần tái hiện lại trong đầu.
Hắn có chút nâng khóe môi lên, xoay người sờ về phía bên cạnh, nhưng hắn lại sờ vào khoảng không.
Lạc Hàm: "..."
Hắn cọ một cái ngồi dậy.
Trên mặt đất chỉ có y phục của hắn, y phục của cô ngay cả một kiện cũng không thấy.
Cả sơn động yên tĩnh đến đáng sợ.
Phảng phất khí tức của cô đều bị kéo ra khỏi.
Lạc Hàm bất động, nửa ngày mới hướng về hư không kêu một tiếng: "Tiểu Hoa thần?"
Không ai đáp lại hắn.
Lạc Hàm ngồi một hồi lâu.
Nhặt y phục của mình lên, chậm rãi mặc vào.
"Tiểu Hoa thần! Khá lắm!"
*
Ha ha ha Minh Thù vẫn cặn bã như thường ngày.
Không thừa dịp lúc này giày vò, chẳng lẽ phải chờ hắn lớn lên hoặc là hắn khôi phục ký ức sao?
Thời điểm dễ ức hiếp liền tranh thủ ức hiếp đi.
Cơ hội như vậy không có nhiều!
Không thể bỏ qua!
Nhưng Minh Thù phát hiện Lạc Hàm đối với linh khí dường như có chút bài xích, càng lớn càng biểu hiện rõ ràng, sau đó đã xuất hiện tình huống rất không thích ứng.
Minh Thù chỉ có thể mang theo hắn rời khỏi hoa cốc, trở lại sơn động trước đó hắn từng ở kia.
Hắn càng thích hợp sống tại nơi ma khí vây quanh.
Ngay từ đầu Minh Thù còn có thể dạy hắn một vài thứ.
Nhưng sau đó hoàn toàn là tự hắn tu luyện theo bản năng, căn bản không cần cô.
Bá ——
Thiếu niên áo trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ, bên trong cặp mắt đào hoa có ánh sáng liễm diễm làm cho người ta mê say trầm luân.
Dung mạo của Lạc Hàm cùng trước kia không có gì khác biệt.
Chỉ là non nớt hơn một chút, vẫn còn thời kỳ thiếu niên.
Thiếu niên dáng người nhẹ nhàng, chiêu kiếm ác liệt, tốc độ nhanh đến mức làm cho kiếm ảnh lưu lại trong không khí.
Lưỡi kiếm sắc bén nhắm trực tiếp vào thiếu nữ ngồi trên xích đu bên cạnh.
Trong chớp mắt, thiếu nữ đưa tay nhẹ nhàng ngăn kiếm lại: "Lạc Hàm!"
Lạc Hàm thu hồi kiếm, tùy tiện ngồi xổm bên cạnh cô: "Kiếm pháp vừa rồi của ta có được hay không?"
"Thật tiện!"
Lạc Hàm hừ lạnh: "Ngươi mắng ta!"
Minh Thù nhíu mày: "Ngươi nghe được sao?"
"Ngươi cắn vào trọng âm."
"Lần sau ta sẽ chú ý."
"..."
Lạc Hàm đứng dậy ra ngoài, vừa đi ra mấy bước liền thấy cách đó không xa, Ma Quân đang lén lén lút lút ngồi xổm ở bên kia.
Hắn quay đầu nhìn thiếu nữ ngồi trên xích đu ăn cái gì đó một chút, biểu lộ có vẻ âm trầm.
Hắn nhìn kiếm trong tay, lại nhìn Ma Quân nơi xa.
Mang theo kiếm đi tới.
Ma Quân nhìn thấy thiếu niên, đáy lòng liền thầm hận, lại là tên tiểu bạch kiểm Lạc Hàm này!
Nhưng tiểu bạch kiểm Lạc Hàm cũng không cho hắn cơ hội phát biểu, trực tiếp rút kiếm chém tới.
Hai người cứ như vậy ở chỗ này đánh nhau.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên, tình huống như vậy gần đây thường xuyên xảy ra, Minh Thù coi như xem biểu diễn.
Lạc Hàm cùng Ma Quân đánh xong liền phát hiện Minh Thù sớm đã không thấy tăm hơi, phiền muộn chém một đống cỏ bên ngoài.
-
Ma khí trên người Lạc Hàm càng ngày càng nặng, gần như sắp muốn giống như trước đó.
Mà tính cách cũng dần dần khôi phục lại bình thường... Muốn ăn đòn.
Minh Thù cảm thấy nên cân nhắc.
Cô hiện tại có thể suy tính vấn đề chạy trốn một chút.
"Cửu Linh..." Ma Quân đứng ở đằng xa gọi cô.
Ma Quân mặc dù vẫn luôn lắc lư trước mặt cô, nhưng rất ít nói chuyện cùng cô.
"Có việc?"
Ma Quân tựa hồ không dám tiến lên, liền đứng ở một bên: "Lăng Vô nhập ma."
Nhập ma?
Minh Thù đứng dậy đi về phía hắn.
Ma Quân lui về phía sau mấy bước, cùng Minh Thù bảo trì một khoảng cách nhất định.
"Sao lại nhập ma?"
"Không biết, ta vừa nhận được tin tức." Ma Quân đảo mắt, không dám cùng Minh Thù đối mặt: "Ta... Ngươi hẳn là muốn biết... Ta chính là đến nói cho ngươi một tiếng... Cái kia... Không có việc gì ta đi trước."
Ma Quân quay người liền muốn chạy.
Minh Thù một tay nắm chặt hắn, lôi hắn trở lại: "Ma Quân, ngươi nhìn thấy ta chạy cái gì? Còn một bộ vẻ mặt nam nữ si tình, ta thiếu nợ ngươi sao?"
Ma Quân nhìn Minh Thù một chút, đáy mắt có chút ảm đạm.
"Không có... Không có gì." Ma Quân miễn cưỡng gạt ra nụ cười, nhưng so với khóc còn khó coi hơn.
Ma Quân tránh khỏi tay Minh Thù, nhanh chóng chạy đi.
Minh Thù: "..."
Lăng Vô nhập ma... Vậy cách cô thu hồi tiểu tinh nghịch cũng không xa.
Buổi chiều.
Minh Thù nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nhớ tới hôm nay hình như không nhìn thấy Lạc Hàm.
Được rồi.
Đã lớn như vậy, còn có thể trốn đi hay sao?
Cho nên Minh Thù yên tâm thoải mái ngủ một đêm.
Ngày thứ hai Lạc Hàm vẫn chưa trở về.
Minh Thù hỏi thú nhỏ.
Thú nhỏ nói Lạc Hàm ở trong khu rừng phía sau tu luyện, không có đi xa.
Tình huống bình thường như vậy, Minh Thù liền không quan tâm hắn.
-
Ban đêm.
Minh Thù nằm trên trên tảng đá lớn trong sơn động, bàn tay bị người ta ôm lấy đan xen vào lòng bàn tay cô, trong nháy mắt cô liền tỉnh lại.
Nhưng một giây sau chính là trên người nặng xuống, bị người ta đè ép không thể động đậy.
Nụ hôn nóng bỏng rơi xuống ngăn chặn lại lời chưa kịp nói ra của cô.
Lạc Hàm hôn rất bá đạo, phảng phất muốn hút hết ô xy trong người cô, để cô ngay cả một chút cơ hội thở dốc cũng không có.
Thân thể giống như có dòng điện chảy xuống, tê tê dại dại.
Nụ hôn của Lạc Hàm nóng rực giống như ngọn lửa thiêu đốt tứ chi, thân thể có chút mềm nhũn.
Thời điểm Minh Thù sắp thở không nổi, Lạc Hàm liền hôn nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi mềm mại đảo qua cánh môi cô, giống như vẫn chưa thỏa mãn thăm dò vào răng môi cô, ngậm lấy lưỡi cô mút vào.
Thật lâu, Lạc Hàm buông cô ra, dùng trán đỡ lấy trán cô, chóp mũi đụng chóp mũi.
Hơi thở nóng rực đập vào mặt, mang theo hormone của nam nhân.
Giọng nói nam nhân trầm thấp mê người: "Tiểu Hoa Thần, hôm qua ngươi cùng Ma Quân vừa nói vừa cười, nói cái gì vậy? Không bằng nói cho ta nghe một chút?"
Minh Thù: "..."
"Ngươi khôi phục rồi?" Xong rồi xong rồi xong rồi!
"Không vui sao?" Nam nhân dời bàn tay nắm chặt eo Minh Thù:"Tiểu Hoa thần?"
"Ngươi khôi phục cùng ta vui hay không vui không có quan hệ gì." Minh Thù một mặt không quan trọng.
"Thật sự tuyệt tình." Lạc Hàm luồn tay vào vạt áo Minh Thù, bàn tay ấm áp nắm chặt vòng eo thon của cô, nhẹ nhàng bóp mấy cái.
Xúc cảm mềm mại làm cho ánh mắt Lạc Hàm trầm xuống.
Nụ hôn của hắn lần nữa rơi xuống, chỉ là mổ nhẹ, ngón tay không ngừng dời lên trên.
"Tiểu Hoa thần, ta rất nhớ ngươi."
"Lạc Hàm..." Minh Thù đưa tay chống đỡ bộ ngực của hắn.
"Ừ?" Lạc Hàm dừng lại, trong con ngươi tràn đầy mê ly, hắn trầm giọng nói: "Ta nhớ ngươi, rất nhớ, Tiểu Hoa thần..."
Thấy cô cùng Ma Quân đứng chung một chỗ, hắn cảm thấy cả người đều muốn nổ tung.
Sao cô có thể...
Cô là của mình.
"Ngươi nghĩ xong rồi?"
Hắn kéo Minh Thù tay xuống, hôn lấy cổ cô, đẩy vạt áo của cô ra, mỗi một động tác đều mang theo sự ôn nhu cẩn thận.
Tại thời điểm cuối cùng, Lạc Hàm thấp giọng hứa hẹn bên tai cô: "Nghĩ xong rồi, sau này ta chỉ muốn ngươi, ta cái gì cũng không cần, chỉ cần ngươi, có được hay không?"
Minh Thù nhếch môi, không có lên tiếng.
Lạc Hàm cọ xát vào cô: "Tiểu Hoa thần, có được hay không?"
Minh Thù đột nhiên xoay người, đem người ép dưới thân thể, Lạc Hàm có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh liền bị một loại khoái cảm nào đó không nói nên lời bao phủ.
Một đêm điên cuồng.
Mặt đất bừa bộn.
Tay Lạc Hàm rủ xuống đất, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, có chút mở mắt ra, trong con ngươi liễm diễm phản chiếu ánh sáng từ cửa hang rơi vào, rực rỡ sáng chói.
Chuyện tối hôm qua dần dần tái hiện lại trong đầu.
Hắn có chút nâng khóe môi lên, xoay người sờ về phía bên cạnh, nhưng hắn lại sờ vào khoảng không.
Lạc Hàm: "..."
Hắn cọ một cái ngồi dậy.
Trên mặt đất chỉ có y phục của hắn, y phục của cô ngay cả một kiện cũng không thấy.
Cả sơn động yên tĩnh đến đáng sợ.
Phảng phất khí tức của cô đều bị kéo ra khỏi.
Lạc Hàm bất động, nửa ngày mới hướng về hư không kêu một tiếng: "Tiểu Hoa thần?"
Không ai đáp lại hắn.
Lạc Hàm ngồi một hồi lâu.
Nhặt y phục của mình lên, chậm rãi mặc vào.
"Tiểu Hoa thần! Khá lắm!"
*
Ha ha ha Minh Thù vẫn cặn bã như thường ngày.
/1666
|