Nói đến Phong Vân Môn trước đó.
Đây là một thế lực lớn nhất nơi này.
Mà vị trí của bọn người Minh Thù lúc này đã là một địa bàn của thế lực khác —— Thanh Long Hội.
Thế lực này nghe nói trước kia chính là thế lực ngầm của thành phố này.
Sau khi thành phố này phát sinh biến hóa, thế lực này liền từ dưới đất biến thành trên mặt đất.
Thành phố này sớm đã bị phân chia rõ ràng, mỗi thế lực chiếm một đầu của con phố.
Những thế lực mới hoặc là xoay người đi lên hủy diệt thế lực kia trước, hoặc là bị thôn tính.
Giữa các thế lực lớn đều có sự ma sát.
Mà lúc này, bọn người Minh Thù bị đám người này bao vây lại.
Trời sắp sáng, đám người này ra ngoài liền vừa vặn ngăn chặn bọn họ lại.
Dẫn đầu là một nam nhân bụng bự đang sờ lấy đầu trọc của hắn, đôi mắt ti hí dò xét Minh Thù từ trên xuống dưới.
"Đây không phải Nguyên Miểu của Phong Vân Môn sao? Làm sao lại chạy đến đây? Nếu không phải có người báo tin nói nhìn thấy người giống cô, tôi cũng không tin a."
"Dùng chân chạy chứ sao, tôi còn có thể mọc cánh bay sao?" Minh Thù cười nhẹ nói.
"..." Nam nhân bụng bự nghẹn họng một chút, sau đó giận dữ: "Nguyên Miểu, chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay là cô vượt biên giới!"
"Phong cảnh nơi này của các người không tồi, tôi đến xem." Minh Thù một mặt trấn định.
Nam nhân bụng bự không nghe Minh Thù nói mò, hừ lạnh một tiếng: "Nguyên Miểu, mau nói cô muốn gì?"
"Nếu tôi nói tôi lạc đường anh tin không?"
"Nguyên Miểu!" Nam nhân bụng bự tức giận, cảm thấy Minh Thù là đang đùa giỡn hắn.
"Đừng kích động, cẩn thận cao huyết áp." Minh Thù nhắc nhở.
"..." Nam nhân bụng bự sờ lấy đầu trọc của mình hai lần, ánh mắt lộ ra sự hung ác: "Cô... Đừng nói nhảm, giết cô ta cho tôi!"
Người nam nhân bụng bự mang tới đang chuẩn bị tiến lên, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
"Dừng tay."
Đằng sau chẳng biết lúc nào có một chiếc xe ngừng lại.
Nam nhân dáng người tuấn lãng từ trong xe xuống tới, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, kính râm dây chuyền vàng xì gà, tiêu chuẩn lão đại, một kiện cũng không thiếu.
"Hổ ca." Nam nhân bụng bự lập tức khom người: "Bà cô này chạy đến địa bàn của chúng ta, tôi đang định giáo huấn cô ta."
Hổ ca gỡ kính râm xuống cài lên trước ngực, kẹp lấy xì gà hút một hơi, phun ra vòng khói lượn lờ.
"Mang về trước."
Minh Thù híp con ngươi lại, không biết nghĩ đến cái gì cũng không có phản đối.
Thanh Long Hội khẳng định giấu rất nhiều đồ ăn vặt!
Không đoạt nó thì đoạt ai?
Nam nhân bụng bự có chút không hiểu rõ: "Hổ ca, bà cô này thế nhưng là người của Phong Vân Môn..."
"Tin tức của Phong Vân Môn bên kia cậu vẫn chưa nghe nói?" Thanh âm Hổ ca thô tục, hơi híp mắt hút một ngụm xì gà.
Nam nhân bụng bự lắc đầu, thấp giọng đáp: "Vẫn chưa..."
"Bên kia truyền ra cô ấy chết rồi." Hổ ca nói: "Nữ nhân tên Trang Tĩnh đã thay cô ấy thượng vị."
Hổ ca nói xong lại nhìn về phía Minh Thù: "Nguyên Miểu, cô biết nên lựa chọn thế nào chứ?"
Bị người ta thay thế.
Thả ra tin tức đã chết.
Đủ để đại biểu cô đã bị Phong Vân Môn từ bỏ.
"Biết."
Minh Thù mỉm cười gật đầu.
Mời trẫm đi cướp, mua bán tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
Ánh mắt Hổ ca mang theo tia cổ quái dò xét cô một chút: "Đi về trước đi."
Nam nhân bụng bự còn muốn nói gì đó nhưng Hổ ca đã quay người rời đi, lời muốn nói chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.
Có người mở cửa xe cho Hổ ca.
Tại trong nháy mắt cửa xe mở ra, trong xe tựa hồ còn có một thân ảnh trắng như tuyết đang cuộn tròn, thân ảnh cao lớn của Hổ ca chặn lại, rất nhanh liền không nhìn thấy.
Xe khởi động, phi nhanh về một phương hướng khác.
Nam nhân bụng bự lúc này sắc mặt cực kém nói một tiếng: "Lại mang tiểu tiện nhân kia ra ngoài."
"Xuỵt, lời này truyền đến tai Hổ ca liền không có quả ngon để ăn." Người bên cạnh nhắc nhở một câu.
Nam nhân bụng bự hiển nhiên biệt khuất: "Thật không biết Hổ ca nghĩ như thế nào, tiểu tiện nhân kia..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chuyện lần trước cậu đã quên sao? Hổ ca rất quan tâm người kia, đừng có lại nói lung tung."
Nam nhân bụng bự rất biệt khuất, ánh mắt nhìn Minh Thù đều lộ ra sự hung ác giống như muốn đem cô đi rút gân lột da.
Minh Thù cười đến thong dong trấn định.
-
Vị trí của Thanh Long Hội so với Phong Vân Môn dễ chịu hơn nhiều.
Cây xanh liên miên, mơ hồ trong đó lộ ra một kiến trúc như một góc của băng sơn, trên đường nhỏ trong rừng có người đang quét dọn, vừa đi vào liền để cho người ta có một loại cảm giác đang sống ở thế giới ảo.
Nơi này trước kia là khu biệt thự cao cấp, về sau bị Thanh Long Hội chiếm cứ.
Hoàn cảnh tệ hại như vậy, nhưng Thanh Long Hội vẫn lựa chọn nơi này.
"Các người ở chỗ này nghỉ ngơi đi."
Người đón bọn họ chạy tới mang bọn họ vào trong một ngôi biệt thự, trong giọng nói lộ ra mấy phần khinh thường.
Mạn Mạn dán chặt lấy Minh Thù, trong giọng nói có chút run rẩy: "Có phải bọn hắn muốn giết chúng ta không?"
Minh Thù đang đánh giá biệt thự, nghe vậy liền mỉm cười: "Cô rất sợ hãi?"
"..."
Có thể không sợ sao?
"Cô không sợ sao?"
Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Sợ có thể giải quyết được chuyện gì sao?"
Mạn Mạn cắn môi, không biết trả lời Minh Thù như thế nào.
Mặt khác bốn người kia có vẻ trấn định hơn nhiều.
Bất quá nhìn kỹ vẫn có chút sợ.
Bọn hắn hoành hành cũng chỉ dám hoành hành trước mặt người yếu.
Đối mặt với Thanh Long Hội có tổ chức, có kỷ luật này cũng chỉ là một con tép.
Minh Thù dò xét biệt thự xong, đi tới cửa lập tức bị người ta ngăn lại.
"Có gì ăn không?"
Minh Thù không có ý định ra ngoài, chỉ là hỏi một câu như vậy.
Đối phương nhíu mày, nhưng xét thấy người là do Hổ ca mang về, cuối cùng chỉ có thể nói cô chờ một lát.
Đồ ăn ở nơi này rõ ràng rất phong phú, chẳng những có hoa quả mới lạ, còn có thịt —— có thể cướp!
-
Buổi chiều.
Nam nhân bụng bự tự mình tới mời Minh Thù đến tham dự tiệc tối, bất quá thần sắc của hắn càng giống như là mời Minh Thù đi chết.
Chỉ mời một mình Minh Thù, những người còn lại chỉ có thể ở lại biệt thự.
Minh Thù đi theo nam nhân bụng bự qua đó, trên đường có chút nhàm chán, thuận miệng hỏi một câu: "Các người hiện tại còn tâm trạng như thế?"
Đều đang vì mạng sống mà cố gắng, còn có tâm tình tham dự tiệc tối?
Nam nhân bụng bự không biết bị câu lên hồi ức gì không tốt, xì một tiếng khinh miệt: "Còn không phải tiểu tiện nhân kia."
"Tiểu tiện nhân nào?"
Nam nhân bụng bự đột nhiên quay đầu, trừng cô một chút: "Không nên hỏi không nên hỏi."
"Không phải anh cũng đang nói?"
"Tôi và cô có thể giống nhau?"
"Không giống, anh không có ngực."
"..."
Hắn có thể có... Sao?
Nam nhân bụng bự bực bội sờ đầu trọc hai lần: "Đi nhanh một chút, thật là, chỉ là một nữ nhân mà thôi, Hổ ca còn coi trọng như vậy, hừ!"
"Hình như anh rất ghét tôi?"
"Nữ nhân chỉ cần sung sướng dưới thân nam nhân, xuất đầu lộ diện đoạt cái danh tiếng gì." Giọng điệu nam nhân bụng bự có chút ác độc: "Đừng tưởng rằng Hổ ca hiện tại giữ cô lại, cô còn có thể xem mình vẫn là người của Phong Vân Môn, tôi cho cô biết, nơi này là Thanh Long Hội, cô cẩn thận một chút cho tôi, đừng để rơi vào trong tay tôi."
Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Vậy tôi phải cẩn thận tốt một chút."
Nam nhân bụng bự hừ lạnh một tiếng.
Ánh sáng của biệt thự phía trước dần dần xuất hiện.
Thời điểm Minh Thù bước vào biệt thự này, tia sáng cuối cùng cũng biến mất ở chân trời, bầu trời yên tĩnh lâm vào trong bóng tối.
Hôm nay...
Không có chết.
Đây là một thế lực lớn nhất nơi này.
Mà vị trí của bọn người Minh Thù lúc này đã là một địa bàn của thế lực khác —— Thanh Long Hội.
Thế lực này nghe nói trước kia chính là thế lực ngầm của thành phố này.
Sau khi thành phố này phát sinh biến hóa, thế lực này liền từ dưới đất biến thành trên mặt đất.
Thành phố này sớm đã bị phân chia rõ ràng, mỗi thế lực chiếm một đầu của con phố.
Những thế lực mới hoặc là xoay người đi lên hủy diệt thế lực kia trước, hoặc là bị thôn tính.
Giữa các thế lực lớn đều có sự ma sát.
Mà lúc này, bọn người Minh Thù bị đám người này bao vây lại.
Trời sắp sáng, đám người này ra ngoài liền vừa vặn ngăn chặn bọn họ lại.
Dẫn đầu là một nam nhân bụng bự đang sờ lấy đầu trọc của hắn, đôi mắt ti hí dò xét Minh Thù từ trên xuống dưới.
"Đây không phải Nguyên Miểu của Phong Vân Môn sao? Làm sao lại chạy đến đây? Nếu không phải có người báo tin nói nhìn thấy người giống cô, tôi cũng không tin a."
"Dùng chân chạy chứ sao, tôi còn có thể mọc cánh bay sao?" Minh Thù cười nhẹ nói.
"..." Nam nhân bụng bự nghẹn họng một chút, sau đó giận dữ: "Nguyên Miểu, chúng ta từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, hôm nay là cô vượt biên giới!"
"Phong cảnh nơi này của các người không tồi, tôi đến xem." Minh Thù một mặt trấn định.
Nam nhân bụng bự không nghe Minh Thù nói mò, hừ lạnh một tiếng: "Nguyên Miểu, mau nói cô muốn gì?"
"Nếu tôi nói tôi lạc đường anh tin không?"
"Nguyên Miểu!" Nam nhân bụng bự tức giận, cảm thấy Minh Thù là đang đùa giỡn hắn.
"Đừng kích động, cẩn thận cao huyết áp." Minh Thù nhắc nhở.
"..." Nam nhân bụng bự sờ lấy đầu trọc của mình hai lần, ánh mắt lộ ra sự hung ác: "Cô... Đừng nói nhảm, giết cô ta cho tôi!"
Người nam nhân bụng bự mang tới đang chuẩn bị tiến lên, một tiếng quát lớn đột nhiên vang lên.
"Dừng tay."
Đằng sau chẳng biết lúc nào có một chiếc xe ngừng lại.
Nam nhân dáng người tuấn lãng từ trong xe xuống tới, trên người mặc một chiếc áo sơ mi hoa, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực, kính râm dây chuyền vàng xì gà, tiêu chuẩn lão đại, một kiện cũng không thiếu.
"Hổ ca." Nam nhân bụng bự lập tức khom người: "Bà cô này chạy đến địa bàn của chúng ta, tôi đang định giáo huấn cô ta."
Hổ ca gỡ kính râm xuống cài lên trước ngực, kẹp lấy xì gà hút một hơi, phun ra vòng khói lượn lờ.
"Mang về trước."
Minh Thù híp con ngươi lại, không biết nghĩ đến cái gì cũng không có phản đối.
Thanh Long Hội khẳng định giấu rất nhiều đồ ăn vặt!
Không đoạt nó thì đoạt ai?
Nam nhân bụng bự có chút không hiểu rõ: "Hổ ca, bà cô này thế nhưng là người của Phong Vân Môn..."
"Tin tức của Phong Vân Môn bên kia cậu vẫn chưa nghe nói?" Thanh âm Hổ ca thô tục, hơi híp mắt hút một ngụm xì gà.
Nam nhân bụng bự lắc đầu, thấp giọng đáp: "Vẫn chưa..."
"Bên kia truyền ra cô ấy chết rồi." Hổ ca nói: "Nữ nhân tên Trang Tĩnh đã thay cô ấy thượng vị."
Hổ ca nói xong lại nhìn về phía Minh Thù: "Nguyên Miểu, cô biết nên lựa chọn thế nào chứ?"
Bị người ta thay thế.
Thả ra tin tức đã chết.
Đủ để đại biểu cô đã bị Phong Vân Môn từ bỏ.
"Biết."
Minh Thù mỉm cười gật đầu.
Mời trẫm đi cướp, mua bán tốt như vậy, sao có thể bỏ qua?
Ánh mắt Hổ ca mang theo tia cổ quái dò xét cô một chút: "Đi về trước đi."
Nam nhân bụng bự còn muốn nói gì đó nhưng Hổ ca đã quay người rời đi, lời muốn nói chỉ có thể nghẹn lại trong cổ họng.
Có người mở cửa xe cho Hổ ca.
Tại trong nháy mắt cửa xe mở ra, trong xe tựa hồ còn có một thân ảnh trắng như tuyết đang cuộn tròn, thân ảnh cao lớn của Hổ ca chặn lại, rất nhanh liền không nhìn thấy.
Xe khởi động, phi nhanh về một phương hướng khác.
Nam nhân bụng bự lúc này sắc mặt cực kém nói một tiếng: "Lại mang tiểu tiện nhân kia ra ngoài."
"Xuỵt, lời này truyền đến tai Hổ ca liền không có quả ngon để ăn." Người bên cạnh nhắc nhở một câu.
Nam nhân bụng bự hiển nhiên biệt khuất: "Thật không biết Hổ ca nghĩ như thế nào, tiểu tiện nhân kia..."
"Được rồi được rồi, đừng nói nữa, chuyện lần trước cậu đã quên sao? Hổ ca rất quan tâm người kia, đừng có lại nói lung tung."
Nam nhân bụng bự rất biệt khuất, ánh mắt nhìn Minh Thù đều lộ ra sự hung ác giống như muốn đem cô đi rút gân lột da.
Minh Thù cười đến thong dong trấn định.
-
Vị trí của Thanh Long Hội so với Phong Vân Môn dễ chịu hơn nhiều.
Cây xanh liên miên, mơ hồ trong đó lộ ra một kiến trúc như một góc của băng sơn, trên đường nhỏ trong rừng có người đang quét dọn, vừa đi vào liền để cho người ta có một loại cảm giác đang sống ở thế giới ảo.
Nơi này trước kia là khu biệt thự cao cấp, về sau bị Thanh Long Hội chiếm cứ.
Hoàn cảnh tệ hại như vậy, nhưng Thanh Long Hội vẫn lựa chọn nơi này.
"Các người ở chỗ này nghỉ ngơi đi."
Người đón bọn họ chạy tới mang bọn họ vào trong một ngôi biệt thự, trong giọng nói lộ ra mấy phần khinh thường.
Mạn Mạn dán chặt lấy Minh Thù, trong giọng nói có chút run rẩy: "Có phải bọn hắn muốn giết chúng ta không?"
Minh Thù đang đánh giá biệt thự, nghe vậy liền mỉm cười: "Cô rất sợ hãi?"
"..."
Có thể không sợ sao?
"Cô không sợ sao?"
Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi: "Sợ có thể giải quyết được chuyện gì sao?"
Mạn Mạn cắn môi, không biết trả lời Minh Thù như thế nào.
Mặt khác bốn người kia có vẻ trấn định hơn nhiều.
Bất quá nhìn kỹ vẫn có chút sợ.
Bọn hắn hoành hành cũng chỉ dám hoành hành trước mặt người yếu.
Đối mặt với Thanh Long Hội có tổ chức, có kỷ luật này cũng chỉ là một con tép.
Minh Thù dò xét biệt thự xong, đi tới cửa lập tức bị người ta ngăn lại.
"Có gì ăn không?"
Minh Thù không có ý định ra ngoài, chỉ là hỏi một câu như vậy.
Đối phương nhíu mày, nhưng xét thấy người là do Hổ ca mang về, cuối cùng chỉ có thể nói cô chờ một lát.
Đồ ăn ở nơi này rõ ràng rất phong phú, chẳng những có hoa quả mới lạ, còn có thịt —— có thể cướp!
-
Buổi chiều.
Nam nhân bụng bự tự mình tới mời Minh Thù đến tham dự tiệc tối, bất quá thần sắc của hắn càng giống như là mời Minh Thù đi chết.
Chỉ mời một mình Minh Thù, những người còn lại chỉ có thể ở lại biệt thự.
Minh Thù đi theo nam nhân bụng bự qua đó, trên đường có chút nhàm chán, thuận miệng hỏi một câu: "Các người hiện tại còn tâm trạng như thế?"
Đều đang vì mạng sống mà cố gắng, còn có tâm tình tham dự tiệc tối?
Nam nhân bụng bự không biết bị câu lên hồi ức gì không tốt, xì một tiếng khinh miệt: "Còn không phải tiểu tiện nhân kia."
"Tiểu tiện nhân nào?"
Nam nhân bụng bự đột nhiên quay đầu, trừng cô một chút: "Không nên hỏi không nên hỏi."
"Không phải anh cũng đang nói?"
"Tôi và cô có thể giống nhau?"
"Không giống, anh không có ngực."
"..."
Hắn có thể có... Sao?
Nam nhân bụng bự bực bội sờ đầu trọc hai lần: "Đi nhanh một chút, thật là, chỉ là một nữ nhân mà thôi, Hổ ca còn coi trọng như vậy, hừ!"
"Hình như anh rất ghét tôi?"
"Nữ nhân chỉ cần sung sướng dưới thân nam nhân, xuất đầu lộ diện đoạt cái danh tiếng gì." Giọng điệu nam nhân bụng bự có chút ác độc: "Đừng tưởng rằng Hổ ca hiện tại giữ cô lại, cô còn có thể xem mình vẫn là người của Phong Vân Môn, tôi cho cô biết, nơi này là Thanh Long Hội, cô cẩn thận một chút cho tôi, đừng để rơi vào trong tay tôi."
Minh Thù khẽ cười một tiếng: "Vậy tôi phải cẩn thận tốt một chút."
Nam nhân bụng bự hừ lạnh một tiếng.
Ánh sáng của biệt thự phía trước dần dần xuất hiện.
Thời điểm Minh Thù bước vào biệt thự này, tia sáng cuối cùng cũng biến mất ở chân trời, bầu trời yên tĩnh lâm vào trong bóng tối.
Hôm nay...
Không có chết.
/1666
|