Minh Thù hôn một chút lên vết thương của hắn: "Đau không?"
Nam Ẩn cảm nhận nhiệt độ trên lưng, có chút cứng ngắc: "Hiện tại không đau."
Minh Thù chọc chọc ngón tay xuống.
"A..."
"Không phải không đau sao?"
"..." Ngươi đâm sao có thể không đau a!!
Nam Ẩn ủy khuất trừng Minh Thù một chút.
Minh Thù cười cười, cúi đầu hôn xung quanh vết thương của hắn, Nam Ẩn lập tức không dám lên tiếng, kìm nén sự bực bội.
Nhưng Minh Thù cũng không tiếp tục làm gì, thuốc mát lạnh tan ra trên đầu ngón tay cô bôi lên vết thương của hắn."
Cuối cùng vết thương trên cánh tay.
"Được rồi."
Nam Ẩn kéo áo xuống, bọc lấy chăn co lại bên cạnh.
Minh Thù: "..."
Làm như trẫm muốn làm gì với ngươi không bằng.
-
Ban đêm.
Nam Ẩn lật qua lật lại không ngủ được, hắn sờ soạng eo Minh Thù, cẩn thận ôm lấy cô.
Đầu sát bên mặt cô, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô.
Trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, Nam Ẩn cẩn thận nhìn phía trước, cánh môi dán vào khoé môi Minh Thù, hắn xê dịch vị trí, hoàn mỹ rơi vào cánh môi.
Nhịp tim Nam Ẩn đập cực nhanh.
Hắn chờ trong giây lát, cẩn thận vươn đầu lưỡi ra.
Vừa đụng phải cánh môi mềm mại kia liền đột nhiên nghe thấy thanh âm.
"Nam Ẩn?"
Thiếu niên bị bắt tại trận cứng đờ quên luôn động đậy, tựa hồ nhịp tim đang nhảy cũng ngưng lại.
Cánh môi hai người vẫn còn kề nhau, hắn có thể cảm giác được lúc nói cô chuyện thỉnh thoảng lại ma sát.
"Hơn nửa đêm không ngủ, làm gì chứ?"
Thiếu niên dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
"Ùng ục ục..."
Trong bóng tối, thanh âm bụng sôi ùng ục ục phản chủ vang lên.
Cả người Nam Ẩn đều không tốt.
Bàn tay ấm áp bao trùm bụng hắn: "Đói bụng?"
Nam Ẩn thất bại mở mắt ra, ngoài miệng lại nói: "Không đói bụng..."
"Không đói bụng kêu cái gì?"
"..." Tự nó kêu, không liên quan tới hắn.
Minh Thù xoay người mở đèn lên, lạnh lùng nói: "Cậu đói bụng còn chuẩn bị cắn tôi? Trước đó để cậu ăn nhiều một chút, cậu nói ăn không vô, hơn nửa đêm đói bụng, cậu cố ý sao?"
Nam Ẩn: "..."
Thiếu niên đem đầu vùi vào trong gối, không muốn gặp người.
Hắn nghe thấy Minh Thù xuống giường, mở cửa rời đi.
Cô tức giận sao?
Nam Ẩn tròng mắt nhìn bụng mình, đáy mắt có chút ảo não.
"Bảo ngươi không có ý chí tiến thủ!" Hắn chỉ vào bụng, nhỏ giọng thầm thì.
Nam Ẩn nằm dài trên giường, mặt mũi tràn đầy thất bại.
Làm sao bây giờ!
Cô tức giận...
Nếu đuổi hắn đi thì làm sao bây giờ?
-
Nửa giờ sau, Minh Thù trở về, đưa cho Nam Ẩn một tô mì.
Nam Ẩn thở phào dưới đáy lòng, không phải cô muốn đuổi mình đi.
"Sao trước đó không ăn no?"
"Tôi cái gì cũng không làm, sợ ăn nhiều, cô sẽ ghét bỏ tôi." Nam Ẩn khẽ ngẩng đầu, yếu ớt nói.
Mấy người kia làm việc cũng còn bị cô ghét bỏ.
Minh Thù nhíu mày, hai đầu lông mày mang theo một chút ý cười: "Vậy cậu hối hận không? Ở chỗ Hổ ca cậu thế nhưng là được sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp."
Nam Ẩn bỗng nhiên lắc đầu: "Tôi không thích cuộc sống như vậy, tôi... Tôi chỉ muốn ở cùng cô."
"Vì sao?"
"... Không biết, chính là muốn cùng cô." Nam Ẩn nhu thuận trả lời.
Minh Thù trầm mặc vài giây: "Ăn đi, lạnh."
"Ừ." Nam Ẩn nhìn tô mì, lại nhìn Minh Thù: "Cô ăn không?"
Năm phút sau.
Nam Ẩn mơ màng nhìn đáy bát.
Hắn chỉ ăn vài miếng.
Nam Ẩn như trẻ em bị cướp đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tội lại mờ mịt nhìn Minh Thù.
"Khục khục..." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, kéo Mạn Mạn vừa trở về phòng tiếp tục xuống dưới.
Mạn Mạn ngáp một cái: "Nguyên Miểu, buồn ngủ quá a."
"Xuống xong liền đi ngủ."
Mạn Mạn chống đỡ sự buồn ngủ, nấu xong bát mì, cuối cùng trực tiếp nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Minh Thù xách người lên cất vô phòng, lại từ từ trở về phòng.
Nam Ẩn ăn no xong cuối cùng cũng an ổn một giấc đến hừng đông.
-
Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù mang theo tứ mỹ nhân đi lòng vòng cũng không phát hiện nơi nào tốt hơn.
Hôm nay, trời vừa sập tối.
Cổng trường học bị đập đến loảng xoảng.
"Có ai không?"
"Có ai không?!"
Minh Thù nắm tay Nam Ẩn xuống lầu, nhìn về phía Mạn Mạn đứng tại cửa ra vào: "Xảy ra chuyện gì?"
Mạn Mạn ôm khung cửa: "Không biết, vừa rồi đột nhiên có người gõ cửa, bọn hắn ra ngoài xem rồi."
Chỗ này của bọn họ cách cổng trường học không xa, lão Đại rất nhanh đã trở lại.
"Bà cô nhỏ, bên ngoài có mấy người, hình như là người mới, mang theo vật tư muốn chúng ta thu nhận."
"Vật tư?"
"Không ít đâu." Lão Đại nói: "Cũng không biết tìm ở nơi nào."
Đám người này nhìn qua xác thực giống như là vừa mới vào, từ cách ăn mặc, thần sắc đến cách nói chuyện...
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính.
Có nam có nữ, thậm chí còn có học sinh choai choai, nhiều như rừng cộng lại có hơn mười mấy người.
Tầm mắt Minh Thù đảo qua người có vẻ ít tuổi nhất, người kia có chút co lại, một bộ dáng vẻ sợ hãi.
"Cô chính là lão Đại nơi này?" Thanh niên đeo kính nhìn thấy Minh Thù tới, trong nháy mắt có chút kinh ngạc.
Có lẽ là kỳ quái, vì sao tứ mỹ nhân nhìn qua cường hãn hơn một chút...
Dẫn đầu lại là một cô gái nhỏ..
Bên cạnh cô gái còn đó một thiếu nhiên đặc biệt đẹp đẽ, nhóm này hợp lại làm sao cũng đều cảm thấy quái dị.
"Các người muốn làm gì?" Minh Thù đứng trước cổng, ánh mắt đảo qua bọn hắn.
Thanh niên đeo kính nhìn xung quanh một chút: "Chúng tôi có vật tư, chúng tôi có thể cho các người vật tư, cô có thể cho chúng tôi đi vào tránh tạm không?"
Đằng sau có người lên tiếng: "Bên ngoài có người muốn giết chúng tôi."
"Nơi này là nơi quỷ gì, tôi muốn trở về!" Một nữ sinh bên cạnh thiếu niên bắt đầu khóc: "Tôi rất sợ hãi."
"Tôi cũng sợ hãi."
"Đừng khóc!" Thanh niên quát lớn một tiếng: "Vị tiểu thư này, cô xem..."
Minh Thù nâng lên nụ cười yếu ớt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Các người vừa mới đến liền có thể tìm được nhiều vật tư như vậy?"
"Những thứ này là..." Thanh niên nhìn Minh Thù, hắn ấp úng mấy lần: "Những thứ này là chúng tôi trộm được của một đám người."
"Trộm?" Minh Thù bật cười: "Vậy các người rất có bản lĩnh, cần gì cầu xin chúng tôi trợ giúp."
"Cái này... Cái này chỉ là vận khí của chúng tôi tốt."
Thanh niên nói đây là bọn hắn nhìn thấy có hai nhóm người đang đánh nhau.
Loại tình huống này xác thực rất phổ biến, tranh địa bàn tranh vật tư tranh điểm sống sót, đánh nhau là chuyện thường ngày.
Lúc ấy hai nhóm người kia đã đánh đến đỏ mắt, cách vật tư có chút xa.
Bọn hắn liền trộm vật tư của một chiếc xe đậu sau cùng.
"Chúng tôi vừa đến đây, vừa mới quen thuộc quy tắc, lúc tiến vào mọi người không phải học sinh chính là thành phần tri thức, nào có làm qua những chuyện này. Hiện tại lại là ban đêm, gần đây đều không có chỗ ở phù hợp, nhìn thấy nơi này có ánh sáng cho nên chúng tôi liền tới."
Thanh niên rất là thành khẩn.
Minh Thù nhéo nhéo lòng bàn tay Nam Ẩn, quay đầu hỏi tứ mỹ nhân: "Tiểu mỹ nhân anh thấy sao?"
"Tiểu mỹ nhân" lão Đại: "..."
Có thể không gọi ta như vậy không?
Loại lịch sử đen tối này có thể không lật ra hay không?!
"Bà cô nhỏ, tôi cảm thấy có chút kỳ quái..." Lão Đại hạ giọng.
"Hừm, cho nên?"
"Không bằng..." Lão Đại cùng Minh Thù có nghĩ ý xấu.
Đám người bên ngoài này có điểm lạ, nhưng vật tư của bọn họ xác thực rất nhiều.
Bà cô nhỏ rất biết đánh nhau a!
Có vật tư đưa tới cửa, không cầm thì phí.
"Anh sắp xếp đi." Minh Thù gật đầu, nắm tay Nam Ẩn trở về.
"Ài, sao cô ta lại đi..."
"Có để cho chúng ta đi vào hay không?!"
Nam Ẩn cảm nhận nhiệt độ trên lưng, có chút cứng ngắc: "Hiện tại không đau."
Minh Thù chọc chọc ngón tay xuống.
"A..."
"Không phải không đau sao?"
"..." Ngươi đâm sao có thể không đau a!!
Nam Ẩn ủy khuất trừng Minh Thù một chút.
Minh Thù cười cười, cúi đầu hôn xung quanh vết thương của hắn, Nam Ẩn lập tức không dám lên tiếng, kìm nén sự bực bội.
Nhưng Minh Thù cũng không tiếp tục làm gì, thuốc mát lạnh tan ra trên đầu ngón tay cô bôi lên vết thương của hắn."
Cuối cùng vết thương trên cánh tay.
"Được rồi."
Nam Ẩn kéo áo xuống, bọc lấy chăn co lại bên cạnh.
Minh Thù: "..."
Làm như trẫm muốn làm gì với ngươi không bằng.
-
Ban đêm.
Nam Ẩn lật qua lật lại không ngủ được, hắn sờ soạng eo Minh Thù, cẩn thận ôm lấy cô.
Đầu sát bên mặt cô, có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cô.
Trong phòng đưa tay không thấy được năm ngón, Nam Ẩn cẩn thận nhìn phía trước, cánh môi dán vào khoé môi Minh Thù, hắn xê dịch vị trí, hoàn mỹ rơi vào cánh môi.
Nhịp tim Nam Ẩn đập cực nhanh.
Hắn chờ trong giây lát, cẩn thận vươn đầu lưỡi ra.
Vừa đụng phải cánh môi mềm mại kia liền đột nhiên nghe thấy thanh âm.
"Nam Ẩn?"
Thiếu niên bị bắt tại trận cứng đờ quên luôn động đậy, tựa hồ nhịp tim đang nhảy cũng ngưng lại.
Cánh môi hai người vẫn còn kề nhau, hắn có thể cảm giác được lúc nói cô chuyện thỉnh thoảng lại ma sát.
"Hơn nửa đêm không ngủ, làm gì chứ?"
Thiếu niên dứt khoát nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.
"Ùng ục ục..."
Trong bóng tối, thanh âm bụng sôi ùng ục ục phản chủ vang lên.
Cả người Nam Ẩn đều không tốt.
Bàn tay ấm áp bao trùm bụng hắn: "Đói bụng?"
Nam Ẩn thất bại mở mắt ra, ngoài miệng lại nói: "Không đói bụng..."
"Không đói bụng kêu cái gì?"
"..." Tự nó kêu, không liên quan tới hắn.
Minh Thù xoay người mở đèn lên, lạnh lùng nói: "Cậu đói bụng còn chuẩn bị cắn tôi? Trước đó để cậu ăn nhiều một chút, cậu nói ăn không vô, hơn nửa đêm đói bụng, cậu cố ý sao?"
Nam Ẩn: "..."
Thiếu niên đem đầu vùi vào trong gối, không muốn gặp người.
Hắn nghe thấy Minh Thù xuống giường, mở cửa rời đi.
Cô tức giận sao?
Nam Ẩn tròng mắt nhìn bụng mình, đáy mắt có chút ảo não.
"Bảo ngươi không có ý chí tiến thủ!" Hắn chỉ vào bụng, nhỏ giọng thầm thì.
Nam Ẩn nằm dài trên giường, mặt mũi tràn đầy thất bại.
Làm sao bây giờ!
Cô tức giận...
Nếu đuổi hắn đi thì làm sao bây giờ?
-
Nửa giờ sau, Minh Thù trở về, đưa cho Nam Ẩn một tô mì.
Nam Ẩn thở phào dưới đáy lòng, không phải cô muốn đuổi mình đi.
"Sao trước đó không ăn no?"
"Tôi cái gì cũng không làm, sợ ăn nhiều, cô sẽ ghét bỏ tôi." Nam Ẩn khẽ ngẩng đầu, yếu ớt nói.
Mấy người kia làm việc cũng còn bị cô ghét bỏ.
Minh Thù nhíu mày, hai đầu lông mày mang theo một chút ý cười: "Vậy cậu hối hận không? Ở chỗ Hổ ca cậu thế nhưng là được sống cuộc sống cơm ngon áo đẹp."
Nam Ẩn bỗng nhiên lắc đầu: "Tôi không thích cuộc sống như vậy, tôi... Tôi chỉ muốn ở cùng cô."
"Vì sao?"
"... Không biết, chính là muốn cùng cô." Nam Ẩn nhu thuận trả lời.
Minh Thù trầm mặc vài giây: "Ăn đi, lạnh."
"Ừ." Nam Ẩn nhìn tô mì, lại nhìn Minh Thù: "Cô ăn không?"
Năm phút sau.
Nam Ẩn mơ màng nhìn đáy bát.
Hắn chỉ ăn vài miếng.
Nam Ẩn như trẻ em bị cướp đồ ăn vặt, vẻ mặt vô tội lại mờ mịt nhìn Minh Thù.
"Khục khục..." Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, kéo Mạn Mạn vừa trở về phòng tiếp tục xuống dưới.
Mạn Mạn ngáp một cái: "Nguyên Miểu, buồn ngủ quá a."
"Xuống xong liền đi ngủ."
Mạn Mạn chống đỡ sự buồn ngủ, nấu xong bát mì, cuối cùng trực tiếp nằm trên mặt bàn ngủ thiếp đi.
Minh Thù xách người lên cất vô phòng, lại từ từ trở về phòng.
Nam Ẩn ăn no xong cuối cùng cũng an ổn một giấc đến hừng đông.
-
Mấy ngày kế tiếp, Minh Thù mang theo tứ mỹ nhân đi lòng vòng cũng không phát hiện nơi nào tốt hơn.
Hôm nay, trời vừa sập tối.
Cổng trường học bị đập đến loảng xoảng.
"Có ai không?"
"Có ai không?!"
Minh Thù nắm tay Nam Ẩn xuống lầu, nhìn về phía Mạn Mạn đứng tại cửa ra vào: "Xảy ra chuyện gì?"
Mạn Mạn ôm khung cửa: "Không biết, vừa rồi đột nhiên có người gõ cửa, bọn hắn ra ngoài xem rồi."
Chỗ này của bọn họ cách cổng trường học không xa, lão Đại rất nhanh đã trở lại.
"Bà cô nhỏ, bên ngoài có mấy người, hình như là người mới, mang theo vật tư muốn chúng ta thu nhận."
"Vật tư?"
"Không ít đâu." Lão Đại nói: "Cũng không biết tìm ở nơi nào."
Đám người này nhìn qua xác thực giống như là vừa mới vào, từ cách ăn mặc, thần sắc đến cách nói chuyện...
Dẫn đầu là một thanh niên đeo kính.
Có nam có nữ, thậm chí còn có học sinh choai choai, nhiều như rừng cộng lại có hơn mười mấy người.
Tầm mắt Minh Thù đảo qua người có vẻ ít tuổi nhất, người kia có chút co lại, một bộ dáng vẻ sợ hãi.
"Cô chính là lão Đại nơi này?" Thanh niên đeo kính nhìn thấy Minh Thù tới, trong nháy mắt có chút kinh ngạc.
Có lẽ là kỳ quái, vì sao tứ mỹ nhân nhìn qua cường hãn hơn một chút...
Dẫn đầu lại là một cô gái nhỏ..
Bên cạnh cô gái còn đó một thiếu nhiên đặc biệt đẹp đẽ, nhóm này hợp lại làm sao cũng đều cảm thấy quái dị.
"Các người muốn làm gì?" Minh Thù đứng trước cổng, ánh mắt đảo qua bọn hắn.
Thanh niên đeo kính nhìn xung quanh một chút: "Chúng tôi có vật tư, chúng tôi có thể cho các người vật tư, cô có thể cho chúng tôi đi vào tránh tạm không?"
Đằng sau có người lên tiếng: "Bên ngoài có người muốn giết chúng tôi."
"Nơi này là nơi quỷ gì, tôi muốn trở về!" Một nữ sinh bên cạnh thiếu niên bắt đầu khóc: "Tôi rất sợ hãi."
"Tôi cũng sợ hãi."
"Đừng khóc!" Thanh niên quát lớn một tiếng: "Vị tiểu thư này, cô xem..."
Minh Thù nâng lên nụ cười yếu ớt, ngữ khí nhẹ nhàng chậm rãi: "Các người vừa mới đến liền có thể tìm được nhiều vật tư như vậy?"
"Những thứ này là..." Thanh niên nhìn Minh Thù, hắn ấp úng mấy lần: "Những thứ này là chúng tôi trộm được của một đám người."
"Trộm?" Minh Thù bật cười: "Vậy các người rất có bản lĩnh, cần gì cầu xin chúng tôi trợ giúp."
"Cái này... Cái này chỉ là vận khí của chúng tôi tốt."
Thanh niên nói đây là bọn hắn nhìn thấy có hai nhóm người đang đánh nhau.
Loại tình huống này xác thực rất phổ biến, tranh địa bàn tranh vật tư tranh điểm sống sót, đánh nhau là chuyện thường ngày.
Lúc ấy hai nhóm người kia đã đánh đến đỏ mắt, cách vật tư có chút xa.
Bọn hắn liền trộm vật tư của một chiếc xe đậu sau cùng.
"Chúng tôi vừa đến đây, vừa mới quen thuộc quy tắc, lúc tiến vào mọi người không phải học sinh chính là thành phần tri thức, nào có làm qua những chuyện này. Hiện tại lại là ban đêm, gần đây đều không có chỗ ở phù hợp, nhìn thấy nơi này có ánh sáng cho nên chúng tôi liền tới."
Thanh niên rất là thành khẩn.
Minh Thù nhéo nhéo lòng bàn tay Nam Ẩn, quay đầu hỏi tứ mỹ nhân: "Tiểu mỹ nhân anh thấy sao?"
"Tiểu mỹ nhân" lão Đại: "..."
Có thể không gọi ta như vậy không?
Loại lịch sử đen tối này có thể không lật ra hay không?!
"Bà cô nhỏ, tôi cảm thấy có chút kỳ quái..." Lão Đại hạ giọng.
"Hừm, cho nên?"
"Không bằng..." Lão Đại cùng Minh Thù có nghĩ ý xấu.
Đám người bên ngoài này có điểm lạ, nhưng vật tư của bọn họ xác thực rất nhiều.
Bà cô nhỏ rất biết đánh nhau a!
Có vật tư đưa tới cửa, không cầm thì phí.
"Anh sắp xếp đi." Minh Thù gật đầu, nắm tay Nam Ẩn trở về.
"Ài, sao cô ta lại đi..."
"Có để cho chúng ta đi vào hay không?!"
/1666
|