Trong đêm tối dường như có tiếng quỷ khóc sói tru, người nghe được đều cảm thấy tê cả da đầu.
Trong trường học có tia sáng thoáng qua, không biết qua bao lâu, rốt cục cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Minh Thù để tứ mỹ nhân lôi người sống vào hết.
Mắt kính của thanh niên đã không còn, máu tươi trên trán ròng ròng chảy xuống, bị trói cùng một chỗ với người khác.
Minh Thù ngồi trên ghế, gác chéo chân lột đậu phộng.
"Đêm hôm khuya khoắt, các vị lại không đi ngủ, tinh thần tốt như vậy?"
Thanh niên không có mắt kính, nhìn không rõ lắm, híp mắt nói: "Cô đã sớm biết?"
Nếu như không phải cô đã biết, hành động ngày hôm nay sao có thể thất bại?
Thanh niên cắn răng hỏi: "Sao cô phát hiện được."
Minh Thù nhún vai, ném đi vỏ đậu phộng trong tay, cười híp mắt nói: "Tôi chỉ là dự định đoạt vật tư của các người, ai biết các người còn có mưu đồ khác."
Thanh niên: "..."
Đoạt vật tư của bọn họ?
Cho nên ngay từ đầu, bọn họ kỳ thật cũng đã bắt đầu đấu nhau?
Cũng thế, hiện tại ở cái thế giới này, mọi người đều có mưu đồ của mình.
"Các người là ai phái tới?"
Thanh niên hơi hồi hộp một chút, bình tĩnh trả lời: "Không có ai phái chúng tôi tới, giống như cô, chúng tôi cũng chỉ là dự định đoạt vật tư cùng nơi này của các người."
"Ồ."
Thanh niên nhìn nữ sinh đối diện, không biết cô có ý gì.
Minh Thù tự mình lột đậu phộng, trong phòng chỉ có âm thanh cô lột đậu phộng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc trời bên ngoài đã dần sáng.
Mãi đến giờ phút này, Minh Thù mới cho người đi đem máy tính tới, để cho từng người bọn họ giao dịch điểm sống sót.
"Bà cô nhỏ, điểm sống sót của bọn họ cũng không ít. Loại chuyện này đã làm không ít a?"
Giả dạng làm người mới vào mang theo vật tư, vì vật tư, đại bộ phận đều sẽ đồng ý thu nhận.
"Cho các người để lại một điểm sống sót, các người chỉ còn lại một ngày để cân nhắc."
Thanh niên không lên tiếng.
Người bên cạnh có chút sốt ruột: "Tôi không muốn chết..."
"Câm miệng!"
Thanh niên quát lớn một tiếng.
Người kia muốn nói gì đó nhưng trở ngại ánh mắt của thanh niên, không còn dám lên tiếng.
"Bà cô nhỏ, vì sao cô cảm thấy là có người sai sử?" Lão Đại nghĩ mãi mà không rõ.
Những người này có lẽ chính là vì vật tư mà đến thì sao?
Minh Thù nói: "Nếu như chỉ là vì vật tư, bọn họ sẽ không cần đợi lâu như vậy mới động thủ, rõ ràng hắn biết tôi khó đối phó."
"Vậy có lẽ là nhận biết cô thì sao?" Tốt xấu gì cũng đã từng là người đứng thứ hai của Phong Vân Môn.
Sự nổi tiếng vẫn còn a!
"Nhận biết tôi còn dám tính toán tôi, anh không cảm thấy càng đáng nghi sao?"
"..."
Hình như là vậy.
-
Thời gian một ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mắt nhìn sắc trời đã sắp tối đen, người bị trói lần lượt bắt đầu khóc.
Cầu xin thanh niên nói ra.
Bọn họ là thật sự không biết, nếu biết cũng đã sớm nói.
Nhưng thanh niên vẫn luôn ngậm miệng không đề cập tới.
"Đối phương cho anh cái gì tốt?" Minh Thù kéo lấy ghế, ngồi vào đối diện thanh niên: "Bây giờ anh cũng đã sắp chết rồi, cái mạng này chỉ có một, anh chết, đối phương sẽ cho anh cái gì? Lập một cái bia sao?"
Thanh niên quay đầu ra, căn bản không nhìn Minh Thù.
Minh Thù đứng dậy, đi đến trước mặt thanh niên: "Anh thật sự không bán một chút người phía sau anh, đổi lấy một cơ hội sống sót?"
Thanh niên không phản ứng chút nào.
Minh Thù đưa tay ấn lên bả vai thanh niên: "Tôi hỏi lần nữa, là ai?"
Trên trán thanh niên trong nháy mắt có mồ hôi lạnh bốc lên.
Thân thể của hắn ngã xuống đất, tính cả người bị trói cùng một chỗ với hắn cũng bị ngã theo.
"Anh nói đi!"
Người kia sợ hãi đến run rẩy.
"Tôi không muốn chết, anh đừng hại chết chúng tôi, nhanh nói cho cô ta biết!"
"Cậu cho rằng... Nói, cô ta sẽ... Bỏ qua cho chúng ta?"
Giọng nói của thanh niên tràn đầy sự thống khổ.
Trong thân thể phảng phất có vô số người cầm dao cắt thịt của hắn, bóp nát xương hắn.
Thanh niên ráng chống đỡ thêm vài phút, cuối cùng thật sự chịu không được, lớn tiếng kêu lên.
Thanh âm kia khiến tứ mỹ nhân đứng phía sau đều run đến nổi da gà.
May mắn lúc trước bọn hắn không có đãi ngộ này.
Bà cô nhỏ thật là đáng sợ.
Thanh niên đã đau đến có chút thần chí không rõ.
"Tôi nói..." Thanh niên đau đến không chịu được, hắn muốn chết cũng không còn khí lực: "Tôi nói... Là Trang Tĩnh, Trang Tĩnh của Phong Vân Môn."
Minh Thù cũng không ngoài ý muốn, cười cười thu tay lại: "Trên thế giới này cũng chỉ có cô ta không muốn tôi xuất hiện, hơn nữa lại biết tôi khó đối phó nhất."
Thanh niên co lại vào trên mặt đất thở gấp.
Tại sao lại có người đáng sợ như vậy.
Hắn thật sự cảm giác mình đã đi dạo một vòng Quỷ Môn quan.
Tổ chức của thanh niên cũng không phải tổ chức gì lớn, bọn họ có nhiều người như vậy chính là dựa vào người mới tiến vào, lợi dụng những đội ngũ không có nhiều người chiếm tiện nghi hoặc là đánh vào tâm lý nữ nhân đến giành vật tư.
Trang Tĩnh tìm tới hắn, để hắn hỗ trợ diệt trừ người đứng thứ hai tiền nhiệm của Phong Vân Môn.
Bởi vì Trang Tĩnh đã nói qua, cô rất khó đối phó.
Cho nên thanh niên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thăm dò rõ ràng rồi mới động thủ.
Về phần thanh niên vì sao không nói là bởi vì Trang Tĩnh bắt em trai của hắn làm con tin.
"Trang Tĩnh..."
Minh Thù nâng khóe môi cười một chút: "Mang bọn họ ra ngoài."
"Bà cô nhỏ, xử lí thế nào?"
"Xử lí thế nào còn cần tôi dạy cho các người?" Minh Thù liếc lão Đại một chút.
Lão Đại cười hắc hắc hai tiếng: "Đã hiểu đã hiểu, đem bọn họ đều kéo ra ngoài."
-
"Bà cô nhỏ, phía trước có đánh nhau."
Lái xe lão Đại quay đầu nhìn về phía Minh Thù đằng sau nói.
Minh Thù nhìn về phía trước, trên đường phố hoang tàn có hai nhóm người đang sống chết với nhau.
"Đường vòng." Nhiều người như vậy, nhặt đầu người cũng rất phiền.
"Được rồi."
Có thể là hôm nay vận khí không tốt, lượn quanh một con đường lại gặp hai nhóm người này, bọn hắn có thể là từ bên trong ngõ hẻm xuyên qua, một bên chạy một bên đánh.
Rõ ràng có một bên sắp thua.
"Bà cô nhỏ, chúng ta có nên gia nhập hay không?" Nói không chừng có thể nhặt đầu người thì sao?
Minh Thù nhìn chằm chằm một nhóm đang đuổi theo phía sau, trong đó tựa hồ có một bóng người quen thuộc.
Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu.
"Đi xuống hỗ trợ." Minh Thù nói.
"A?"
Lão Đại có chút mờ mịt.
Không phải bình thường bà cô nhỏ đều giáo dục không nên xen vào việc của người khác sao?
Hôm nay sao lại...
"Xuống xe xuống xe." Lão Đại vội vàng đẩy cửa xe xuống dưới, nhìn về phía người bị đuổi theo phía sau gân giọng hô một tiếng.
Bên bị đuổi theo đột nhiên nhìn thấy có người xông lại, còn tưởng rằng là tiếp viện của đối phương.
Kết quả người ta lấy súng ra bắn về phía đối diện.
Đám người này có chút mơ màng: "..."
Tình huống này là thế nào?
Phe của ai?
Trong xe.
Nam Ẩn ôm Minh Thù, đầu đặt trên bả vai của cô, an tĩnh xem cuộc chiến từ trong kính chắn gió.
Có tứ mỹ gia nhân gia nhập, chi viện súng ống, đối phương rất nhanh liền rút lui về một khoảng cách.
Tứ mỹ nhân che chở cho đám người kia rút lui đến trước xe Minh Thù.
Nam nhân cầm đầu một bên thở, một bên nói: "Cảm ơn người anh em."
Lão Đại liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn cứu cậu."
Nam nhân: "..."
"Bà cô nhỏ, làm sao bây giờ?" Lão Đại đi đến chỗ Minh Thù, gõ kính một cái.
Người đối diện vẫn chưa rút lui, nói không chừng lát nữa sẽ lại đánh tới.
Trong trường học có tia sáng thoáng qua, không biết qua bao lâu, rốt cục cũng khôi phục lại sự yên tĩnh.
Minh Thù để tứ mỹ nhân lôi người sống vào hết.
Mắt kính của thanh niên đã không còn, máu tươi trên trán ròng ròng chảy xuống, bị trói cùng một chỗ với người khác.
Minh Thù ngồi trên ghế, gác chéo chân lột đậu phộng.
"Đêm hôm khuya khoắt, các vị lại không đi ngủ, tinh thần tốt như vậy?"
Thanh niên không có mắt kính, nhìn không rõ lắm, híp mắt nói: "Cô đã sớm biết?"
Nếu như không phải cô đã biết, hành động ngày hôm nay sao có thể thất bại?
Thanh niên cắn răng hỏi: "Sao cô phát hiện được."
Minh Thù nhún vai, ném đi vỏ đậu phộng trong tay, cười híp mắt nói: "Tôi chỉ là dự định đoạt vật tư của các người, ai biết các người còn có mưu đồ khác."
Thanh niên: "..."
Đoạt vật tư của bọn họ?
Cho nên ngay từ đầu, bọn họ kỳ thật cũng đã bắt đầu đấu nhau?
Cũng thế, hiện tại ở cái thế giới này, mọi người đều có mưu đồ của mình.
"Các người là ai phái tới?"
Thanh niên hơi hồi hộp một chút, bình tĩnh trả lời: "Không có ai phái chúng tôi tới, giống như cô, chúng tôi cũng chỉ là dự định đoạt vật tư cùng nơi này của các người."
"Ồ."
Thanh niên nhìn nữ sinh đối diện, không biết cô có ý gì.
Minh Thù tự mình lột đậu phộng, trong phòng chỉ có âm thanh cô lột đậu phộng.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Sắc trời bên ngoài đã dần sáng.
Mãi đến giờ phút này, Minh Thù mới cho người đi đem máy tính tới, để cho từng người bọn họ giao dịch điểm sống sót.
"Bà cô nhỏ, điểm sống sót của bọn họ cũng không ít. Loại chuyện này đã làm không ít a?"
Giả dạng làm người mới vào mang theo vật tư, vì vật tư, đại bộ phận đều sẽ đồng ý thu nhận.
"Cho các người để lại một điểm sống sót, các người chỉ còn lại một ngày để cân nhắc."
Thanh niên không lên tiếng.
Người bên cạnh có chút sốt ruột: "Tôi không muốn chết..."
"Câm miệng!"
Thanh niên quát lớn một tiếng.
Người kia muốn nói gì đó nhưng trở ngại ánh mắt của thanh niên, không còn dám lên tiếng.
"Bà cô nhỏ, vì sao cô cảm thấy là có người sai sử?" Lão Đại nghĩ mãi mà không rõ.
Những người này có lẽ chính là vì vật tư mà đến thì sao?
Minh Thù nói: "Nếu như chỉ là vì vật tư, bọn họ sẽ không cần đợi lâu như vậy mới động thủ, rõ ràng hắn biết tôi khó đối phó."
"Vậy có lẽ là nhận biết cô thì sao?" Tốt xấu gì cũng đã từng là người đứng thứ hai của Phong Vân Môn.
Sự nổi tiếng vẫn còn a!
"Nhận biết tôi còn dám tính toán tôi, anh không cảm thấy càng đáng nghi sao?"
"..."
Hình như là vậy.
-
Thời gian một ngày, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, mắt nhìn sắc trời đã sắp tối đen, người bị trói lần lượt bắt đầu khóc.
Cầu xin thanh niên nói ra.
Bọn họ là thật sự không biết, nếu biết cũng đã sớm nói.
Nhưng thanh niên vẫn luôn ngậm miệng không đề cập tới.
"Đối phương cho anh cái gì tốt?" Minh Thù kéo lấy ghế, ngồi vào đối diện thanh niên: "Bây giờ anh cũng đã sắp chết rồi, cái mạng này chỉ có một, anh chết, đối phương sẽ cho anh cái gì? Lập một cái bia sao?"
Thanh niên quay đầu ra, căn bản không nhìn Minh Thù.
Minh Thù đứng dậy, đi đến trước mặt thanh niên: "Anh thật sự không bán một chút người phía sau anh, đổi lấy một cơ hội sống sót?"
Thanh niên không phản ứng chút nào.
Minh Thù đưa tay ấn lên bả vai thanh niên: "Tôi hỏi lần nữa, là ai?"
Trên trán thanh niên trong nháy mắt có mồ hôi lạnh bốc lên.
Thân thể của hắn ngã xuống đất, tính cả người bị trói cùng một chỗ với hắn cũng bị ngã theo.
"Anh nói đi!"
Người kia sợ hãi đến run rẩy.
"Tôi không muốn chết, anh đừng hại chết chúng tôi, nhanh nói cho cô ta biết!"
"Cậu cho rằng... Nói, cô ta sẽ... Bỏ qua cho chúng ta?"
Giọng nói của thanh niên tràn đầy sự thống khổ.
Trong thân thể phảng phất có vô số người cầm dao cắt thịt của hắn, bóp nát xương hắn.
Thanh niên ráng chống đỡ thêm vài phút, cuối cùng thật sự chịu không được, lớn tiếng kêu lên.
Thanh âm kia khiến tứ mỹ nhân đứng phía sau đều run đến nổi da gà.
May mắn lúc trước bọn hắn không có đãi ngộ này.
Bà cô nhỏ thật là đáng sợ.
Thanh niên đã đau đến có chút thần chí không rõ.
"Tôi nói..." Thanh niên đau đến không chịu được, hắn muốn chết cũng không còn khí lực: "Tôi nói... Là Trang Tĩnh, Trang Tĩnh của Phong Vân Môn."
Minh Thù cũng không ngoài ý muốn, cười cười thu tay lại: "Trên thế giới này cũng chỉ có cô ta không muốn tôi xuất hiện, hơn nữa lại biết tôi khó đối phó nhất."
Thanh niên co lại vào trên mặt đất thở gấp.
Tại sao lại có người đáng sợ như vậy.
Hắn thật sự cảm giác mình đã đi dạo một vòng Quỷ Môn quan.
Tổ chức của thanh niên cũng không phải tổ chức gì lớn, bọn họ có nhiều người như vậy chính là dựa vào người mới tiến vào, lợi dụng những đội ngũ không có nhiều người chiếm tiện nghi hoặc là đánh vào tâm lý nữ nhân đến giành vật tư.
Trang Tĩnh tìm tới hắn, để hắn hỗ trợ diệt trừ người đứng thứ hai tiền nhiệm của Phong Vân Môn.
Bởi vì Trang Tĩnh đã nói qua, cô rất khó đối phó.
Cho nên thanh niên cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thăm dò rõ ràng rồi mới động thủ.
Về phần thanh niên vì sao không nói là bởi vì Trang Tĩnh bắt em trai của hắn làm con tin.
"Trang Tĩnh..."
Minh Thù nâng khóe môi cười một chút: "Mang bọn họ ra ngoài."
"Bà cô nhỏ, xử lí thế nào?"
"Xử lí thế nào còn cần tôi dạy cho các người?" Minh Thù liếc lão Đại một chút.
Lão Đại cười hắc hắc hai tiếng: "Đã hiểu đã hiểu, đem bọn họ đều kéo ra ngoài."
-
"Bà cô nhỏ, phía trước có đánh nhau."
Lái xe lão Đại quay đầu nhìn về phía Minh Thù đằng sau nói.
Minh Thù nhìn về phía trước, trên đường phố hoang tàn có hai nhóm người đang sống chết với nhau.
"Đường vòng." Nhiều người như vậy, nhặt đầu người cũng rất phiền.
"Được rồi."
Có thể là hôm nay vận khí không tốt, lượn quanh một con đường lại gặp hai nhóm người này, bọn hắn có thể là từ bên trong ngõ hẻm xuyên qua, một bên chạy một bên đánh.
Rõ ràng có một bên sắp thua.
"Bà cô nhỏ, chúng ta có nên gia nhập hay không?" Nói không chừng có thể nhặt đầu người thì sao?
Minh Thù nhìn chằm chằm một nhóm đang đuổi theo phía sau, trong đó tựa hồ có một bóng người quen thuộc.
Thật sự là đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp được lại chẳng tốn chút công phu.
"Đi xuống hỗ trợ." Minh Thù nói.
"A?"
Lão Đại có chút mờ mịt.
Không phải bình thường bà cô nhỏ đều giáo dục không nên xen vào việc của người khác sao?
Hôm nay sao lại...
"Xuống xe xuống xe." Lão Đại vội vàng đẩy cửa xe xuống dưới, nhìn về phía người bị đuổi theo phía sau gân giọng hô một tiếng.
Bên bị đuổi theo đột nhiên nhìn thấy có người xông lại, còn tưởng rằng là tiếp viện của đối phương.
Kết quả người ta lấy súng ra bắn về phía đối diện.
Đám người này có chút mơ màng: "..."
Tình huống này là thế nào?
Phe của ai?
Trong xe.
Nam Ẩn ôm Minh Thù, đầu đặt trên bả vai của cô, an tĩnh xem cuộc chiến từ trong kính chắn gió.
Có tứ mỹ gia nhân gia nhập, chi viện súng ống, đối phương rất nhanh liền rút lui về một khoảng cách.
Tứ mỹ nhân che chở cho đám người kia rút lui đến trước xe Minh Thù.
Nam nhân cầm đầu một bên thở, một bên nói: "Cảm ơn người anh em."
Lão Đại liếc hắn một cái, hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng không muốn cứu cậu."
Nam nhân: "..."
"Bà cô nhỏ, làm sao bây giờ?" Lão Đại đi đến chỗ Minh Thù, gõ kính một cái.
Người đối diện vẫn chưa rút lui, nói không chừng lát nữa sẽ lại đánh tới.
/1666
|