Bên ngoài một khoảng cách sụp đổ còn có một lối đi vẫn chưa hoàn toàn phong kín, từ lúc Nam Ẩn làm ra lối đi bò qua đến liền có thể nhìn thấy.
Nam Ẩn nhảy xuống, giang tay ra kéo lấy tay Minh Thù.
Nam Ẩn một tay ôm lấy người: "Tôi cho là em xảy ra chuyện gì rồi."
"Không có việc gì." Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn: "Mạng tôi rất lớn, sao cậu biết tôi ở đây?"
Nam Ẩn: "..."
Nam Ẩn buông Minh Thù ra, nhu thuận nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
"Nam Ẩn."
Nam Ẩn nhất thời sụp đổ xuống, phải bịa lý do thế nào mới có thể để cô tin tưởng đây?
"Tôi..."
Lời phía sau của hắn còn chưa nói hết, đột nhiên kéo Minh Thù lui về phía sau, đề phòng nhìn người từ trong lối đi ra tới.
"Nam Ẩn?" Nam sinh có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Nam sinh nhảy xuống, ánh mắt đảo qua trên người Nam Ẩn cùng Minh Thù, không biết đã rõ ràng việc gì, lộ ra một nụ cười mập mờ.
"Không phải cậu nói mặc kệ nơi này sao?" Nam sinh nói: "Làm sao lại tiến vào rồi?"
Nam Ẩn nắm chặt tay Minh Thù, không nói gì.
Trang Tĩnh cùng Cừu Phú phía sau một trước một sau đi ra, Cừu Phú đau đến đầu đầy mồ hôi: "Ra ngoài, mau đi ra..."
Hắn không thể chờ đợi ở chỗ này.
"Chúng ta đi." Nam Ẩn kéo Minh Thù đi ra ngoài.
Trong lối đi cũng có các tảng đá sụp đổ, Nam Ẩn che chở Minh Thù đi ra ngoài.
"Hắn là ai?" Trang Tĩnh đỡ Cừu Phú, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu hỏi nam sinh.
"Hắn?" Nam sinh xoa môi dưới một chút: "Sau này cô sẽ biết, không nên trêu chọc đến hắn."
-
Minh Thù dựa vào Nam Ẩn: "Hắn biết cậu?"
"... Ừ." Đoán chừng biết mình không gạt được, Nam Ẩn lên tiếng.
"Bây giờ cậu vẫn không có ý định nói cho tôi biết nơi này xảy ra chuyện gì?"
Nam Ẩn trầm mặc, tiếng bước chân của hai người vang vọng trong không gian thu hẹp.
Mãi đến khi trở về mặt đất, Nam Ẩn mới nói: "Chính là một cái thí nghiệm..."
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Nam Ẩn nhìn xung quanh một chút, mang theo vài phần khẩn cầu: "Nơi này không an toàn, trở về tôi sẽ nói cho em biết."
Minh Thù liếc hắn một cái, không có phản bác.
Bên ngoài là một vùng phế tích, người giao chiến đã không nhìn thấy.
Trên mặt đất chỉ có vết máu, không thấy thi thể.
Minh Thù nhìn về phía sau một chút, trên đỉnh phế tích còn có thể nhìn thấy hai chữ Phong Vân.
Không tìm được X tiên sinh, một chuyến tay không.
Lãng phí đồ ăn vặt của trẫm!
Nam Ẩn nhanh chóng mang theo Minh Thù trở về biệt thự.
Lão Đại ngồi bên ngoài biệt thự, từng người từng người đều giống như dân tị nạn từ trọng trại đi ra.
Bên cạnh còn chất đống mấy thi thể của người xâm nhập.
"Xem đi, tôi đã nói không cần lo lắng cho bà cô nhỏ." Lão Đại nhìn thấy Minh Thù, cọ một cái nhảy dựng lên.
"Không sao chứ?" Minh Thù hỏi một tiếng.
"Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi thế nhưng là có trang bị." Lão Đại cười hắc hắc, ánh mắt rơi vào trên người Nam Ẩn.
Nam Ẩn nhu thuận đứng bên cạnh Minh Thù, hoàn toàn không nhìn ra có gì dị thường.
Hắn ngờ vực gãi gãi đầu, trước đó nhìn thấy Nam Ẩn, chẳng lẽ là ảo giác của mình?
Minh Thù để Nam Ẩn đi lên trước, ở lại sắp xếp một chút.
Đợi cô đi lên đã là nửa giờ sau.
Nam Ẩn đã thay quần áo sạch sẽ ngồi bên mép giường, một bộ dáng vẻ đang chờ bị thẩm vấn.
Minh Thù thấy bộ dáng kia của hắn cũng không phát cáu nổi, chỉ có thể kéo lấy cái ghế ngồi vào đối diện hắn: "Nói đi, chuyện gì xảy ra."
Nam Ẩn nhìn Minh Thù, lại cúi đầu vuốt vuốt ngón tay.
Ngón tay cái đều bị hắn bóp đến đỏ lên, hắn mới chậm rãi nói: "Không gian cộng sinh, đây là tên thí nghiệm."
Minh Thù chống cằm, ra hiệu hắn tiếp tục.
Nam Ẩn giải thích cho Minh Thù về không gian cộng sinh.
Cùng loại với không gian song song.
Nhưng cũng khác biệt.
Không gian song song là hai đầu đường thẳng song song, vậy không gian cộng sinh chính là hai đầu tuyến tương giao, tại điểm tương giao, nơi đó chính là không gian cộng sinh, cũng được gọi là không gian bất tử.
Trong không gian này có người khống chế, dựa theo suy nghĩ của mình kiến tạo nên một thế giới.
"Em có thể hiểu thành... Game online thực tế ảo." Nam Ẩn nói: "Thành phố này tương đương với thế giới game. Chỉ là so sánh một chút, nơi này không phải thế giới giả tưởng, nơi này là tồn tại thật."
"Bất quá bởi vì một vài nhân tố không xác định, thí nghiệm này ba năm trước đã bị đình chỉ." Nam Ẩn nói: "Hơn một năm trước, tôi nhận được tin tức có người khởi động lại thí nghiệm, cũng chiêu mộ rất nhiều người tự nguyện tiến vào nơi này."
"... Chờ một chút."
Minh Thù hô ngừng, Nam Ẩn lập tức dừng lại, trong đôi mắt đen như mực tràn ngập vẻ ta rất ngoan, ngươi để ta ngừng ta liền ngừng.
Minh Thù chỉ làm như không nhìn thấy: "Chiêu mộ người tự nguyện tiến vào nơi này, vậy tôi cũng là người tự nguyện? Vì sao không có ký ức?"
"Đây chính là nguyên nhân thí nghiệm bị đình chỉ."
Nam Ẩn nói: "Thời điểm ban đầu khởi động, thời điểm tạo dựng thế giới, tất cả mọi người sẽ được thiết lập lại một phần ký ức, cho là mình chính là người sống ở nơi này."
Minh Thù co giật khoé miệng một chút.
Ngay cả ký ức của mình cũng đều là dựng lại?
Nam Ẩn tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào, ký ức cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không có nghiêm trọng như thời điểm mới khởi động."
Minh Thù: "Làm sao tiến vào, trực tiếp truyền tống? Hay là có ý thức tiến vào?"
Nam Ẩn: "Ý thức."
Nam Ẩn có chút hít hơi.
Không gian này có thể để cho ý thức tồn tại, đạt thành không gian bất tử.
Mà sau khi con người đi vào nơi này, thân thể sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông.
Thế nhưng thời gian dài không ra ngoài, thân thể ở thế giới hiện thực liền sẽ dần dần suy yếu đến tử vong, cuối cùng chỉ có ý thức khi sống ở thế giới này.
Ý thức sẽ biến hoá theo biến hoá của không gian cộng sinh.
Tỉ như thế giới này biến thành một thế giới đại dương, như vậy ngươi cũng sẽ bị dựng lại ký ức biến thành sinh vật biển.
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Vậy người trao đổi kỹ năng là gì?"
"Người trao đổi kỹ năng?" Nam Ẩn rất nhanh liền biết Minh Thù nói ai: "Cái kia hẳn là nhóm tăng thêm kỹ năng, dùng để chống lại chuyện kế tiếp."
"Vậy người vừa rồi?"
Nam Ẩn lắc đầu: "Hắn... Trước kia làm việc với nhau, bất quá tôi không thích hắn, hắn cũng không thích tôi."
"Những người chết kia thì sao?
Ánh mắt Nam Ẩn có chút khẩn trương lên: "Đều... Lâm vào hôn mê."
Tình huống bình thường, sau khi chết ở thế giới này sẽ trực tiếp trở lại thế giới hiện thực.
Mặc dù nhất định sẽ có tổn thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một chút liền sẽ tốt.
Chính là bởi vì hiện tượng diện tích tử vong lớn như thế nên bọn hắn mới phát hiện thí nghiệm bị mở lại.
Bọn hắn bỏ ra thời gian gần nửa năm mới lần nữa tìm được biện pháp tiến vào.
Minh Thù có chút nhíu mày: "Cho nên, hiện tại là ai đang thao túng thế giới này?"
Để thế giới này biến thành như vậy, khiến mọi người tự giết lẫn nhau?
Sẽ không phải là...
Cái tên ngốc Dạ Ảnh kia a?
Dạ Ảnh muốn năng lượng của thế giới, chỉ có thể thông qua hủy diệt thế giới để hoàn thành, thật đúng là... Có thể là tên ngốc kia.
Nam Ẩn gằn từng chữ một: "Mục đích chúng tôi vào là vì tìm người kia."
Nam Ẩn nhảy xuống, giang tay ra kéo lấy tay Minh Thù.
Nam Ẩn một tay ôm lấy người: "Tôi cho là em xảy ra chuyện gì rồi."
"Không có việc gì." Minh Thù vỗ vỗ lưng hắn: "Mạng tôi rất lớn, sao cậu biết tôi ở đây?"
Nam Ẩn: "..."
Nam Ẩn buông Minh Thù ra, nhu thuận nói: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
"Nam Ẩn."
Nam Ẩn nhất thời sụp đổ xuống, phải bịa lý do thế nào mới có thể để cô tin tưởng đây?
"Tôi..."
Lời phía sau của hắn còn chưa nói hết, đột nhiên kéo Minh Thù lui về phía sau, đề phòng nhìn người từ trong lối đi ra tới.
"Nam Ẩn?" Nam sinh có chút kinh ngạc: "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Nam sinh nhảy xuống, ánh mắt đảo qua trên người Nam Ẩn cùng Minh Thù, không biết đã rõ ràng việc gì, lộ ra một nụ cười mập mờ.
"Không phải cậu nói mặc kệ nơi này sao?" Nam sinh nói: "Làm sao lại tiến vào rồi?"
Nam Ẩn nắm chặt tay Minh Thù, không nói gì.
Trang Tĩnh cùng Cừu Phú phía sau một trước một sau đi ra, Cừu Phú đau đến đầu đầy mồ hôi: "Ra ngoài, mau đi ra..."
Hắn không thể chờ đợi ở chỗ này.
"Chúng ta đi." Nam Ẩn kéo Minh Thù đi ra ngoài.
Trong lối đi cũng có các tảng đá sụp đổ, Nam Ẩn che chở Minh Thù đi ra ngoài.
"Hắn là ai?" Trang Tĩnh đỡ Cừu Phú, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu hỏi nam sinh.
"Hắn?" Nam sinh xoa môi dưới một chút: "Sau này cô sẽ biết, không nên trêu chọc đến hắn."
-
Minh Thù dựa vào Nam Ẩn: "Hắn biết cậu?"
"... Ừ." Đoán chừng biết mình không gạt được, Nam Ẩn lên tiếng.
"Bây giờ cậu vẫn không có ý định nói cho tôi biết nơi này xảy ra chuyện gì?"
Nam Ẩn trầm mặc, tiếng bước chân của hai người vang vọng trong không gian thu hẹp.
Mãi đến khi trở về mặt đất, Nam Ẩn mới nói: "Chính là một cái thí nghiệm..."
"Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Nam Ẩn nhìn xung quanh một chút, mang theo vài phần khẩn cầu: "Nơi này không an toàn, trở về tôi sẽ nói cho em biết."
Minh Thù liếc hắn một cái, không có phản bác.
Bên ngoài là một vùng phế tích, người giao chiến đã không nhìn thấy.
Trên mặt đất chỉ có vết máu, không thấy thi thể.
Minh Thù nhìn về phía sau một chút, trên đỉnh phế tích còn có thể nhìn thấy hai chữ Phong Vân.
Không tìm được X tiên sinh, một chuyến tay không.
Lãng phí đồ ăn vặt của trẫm!
Nam Ẩn nhanh chóng mang theo Minh Thù trở về biệt thự.
Lão Đại ngồi bên ngoài biệt thự, từng người từng người đều giống như dân tị nạn từ trọng trại đi ra.
Bên cạnh còn chất đống mấy thi thể của người xâm nhập.
"Xem đi, tôi đã nói không cần lo lắng cho bà cô nhỏ." Lão Đại nhìn thấy Minh Thù, cọ một cái nhảy dựng lên.
"Không sao chứ?" Minh Thù hỏi một tiếng.
"Không có việc gì không có việc gì, chúng tôi thế nhưng là có trang bị." Lão Đại cười hắc hắc, ánh mắt rơi vào trên người Nam Ẩn.
Nam Ẩn nhu thuận đứng bên cạnh Minh Thù, hoàn toàn không nhìn ra có gì dị thường.
Hắn ngờ vực gãi gãi đầu, trước đó nhìn thấy Nam Ẩn, chẳng lẽ là ảo giác của mình?
Minh Thù để Nam Ẩn đi lên trước, ở lại sắp xếp một chút.
Đợi cô đi lên đã là nửa giờ sau.
Nam Ẩn đã thay quần áo sạch sẽ ngồi bên mép giường, một bộ dáng vẻ đang chờ bị thẩm vấn.
Minh Thù thấy bộ dáng kia của hắn cũng không phát cáu nổi, chỉ có thể kéo lấy cái ghế ngồi vào đối diện hắn: "Nói đi, chuyện gì xảy ra."
Nam Ẩn nhìn Minh Thù, lại cúi đầu vuốt vuốt ngón tay.
Ngón tay cái đều bị hắn bóp đến đỏ lên, hắn mới chậm rãi nói: "Không gian cộng sinh, đây là tên thí nghiệm."
Minh Thù chống cằm, ra hiệu hắn tiếp tục.
Nam Ẩn giải thích cho Minh Thù về không gian cộng sinh.
Cùng loại với không gian song song.
Nhưng cũng khác biệt.
Không gian song song là hai đầu đường thẳng song song, vậy không gian cộng sinh chính là hai đầu tuyến tương giao, tại điểm tương giao, nơi đó chính là không gian cộng sinh, cũng được gọi là không gian bất tử.
Trong không gian này có người khống chế, dựa theo suy nghĩ của mình kiến tạo nên một thế giới.
"Em có thể hiểu thành... Game online thực tế ảo." Nam Ẩn nói: "Thành phố này tương đương với thế giới game. Chỉ là so sánh một chút, nơi này không phải thế giới giả tưởng, nơi này là tồn tại thật."
"Bất quá bởi vì một vài nhân tố không xác định, thí nghiệm này ba năm trước đã bị đình chỉ." Nam Ẩn nói: "Hơn một năm trước, tôi nhận được tin tức có người khởi động lại thí nghiệm, cũng chiêu mộ rất nhiều người tự nguyện tiến vào nơi này."
"... Chờ một chút."
Minh Thù hô ngừng, Nam Ẩn lập tức dừng lại, trong đôi mắt đen như mực tràn ngập vẻ ta rất ngoan, ngươi để ta ngừng ta liền ngừng.
Minh Thù chỉ làm như không nhìn thấy: "Chiêu mộ người tự nguyện tiến vào nơi này, vậy tôi cũng là người tự nguyện? Vì sao không có ký ức?"
"Đây chính là nguyên nhân thí nghiệm bị đình chỉ."
Nam Ẩn nói: "Thời điểm ban đầu khởi động, thời điểm tạo dựng thế giới, tất cả mọi người sẽ được thiết lập lại một phần ký ức, cho là mình chính là người sống ở nơi này."
Minh Thù co giật khoé miệng một chút.
Ngay cả ký ức của mình cũng đều là dựng lại?
Nam Ẩn tiếp tục nói: "Sau khi tiến vào, ký ức cũng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng không có nghiêm trọng như thời điểm mới khởi động."
Minh Thù: "Làm sao tiến vào, trực tiếp truyền tống? Hay là có ý thức tiến vào?"
Nam Ẩn: "Ý thức."
Nam Ẩn có chút hít hơi.
Không gian này có thể để cho ý thức tồn tại, đạt thành không gian bất tử.
Mà sau khi con người đi vào nơi này, thân thể sẽ lâm vào trạng thái ngủ đông.
Thế nhưng thời gian dài không ra ngoài, thân thể ở thế giới hiện thực liền sẽ dần dần suy yếu đến tử vong, cuối cùng chỉ có ý thức khi sống ở thế giới này.
Ý thức sẽ biến hoá theo biến hoá của không gian cộng sinh.
Tỉ như thế giới này biến thành một thế giới đại dương, như vậy ngươi cũng sẽ bị dựng lại ký ức biến thành sinh vật biển.
Minh Thù tiếp tục hỏi: "Vậy người trao đổi kỹ năng là gì?"
"Người trao đổi kỹ năng?" Nam Ẩn rất nhanh liền biết Minh Thù nói ai: "Cái kia hẳn là nhóm tăng thêm kỹ năng, dùng để chống lại chuyện kế tiếp."
"Vậy người vừa rồi?"
Nam Ẩn lắc đầu: "Hắn... Trước kia làm việc với nhau, bất quá tôi không thích hắn, hắn cũng không thích tôi."
"Những người chết kia thì sao?
Ánh mắt Nam Ẩn có chút khẩn trương lên: "Đều... Lâm vào hôn mê."
Tình huống bình thường, sau khi chết ở thế giới này sẽ trực tiếp trở lại thế giới hiện thực.
Mặc dù nhất định sẽ có tổn thương, nhưng không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi một chút liền sẽ tốt.
Chính là bởi vì hiện tượng diện tích tử vong lớn như thế nên bọn hắn mới phát hiện thí nghiệm bị mở lại.
Bọn hắn bỏ ra thời gian gần nửa năm mới lần nữa tìm được biện pháp tiến vào.
Minh Thù có chút nhíu mày: "Cho nên, hiện tại là ai đang thao túng thế giới này?"
Để thế giới này biến thành như vậy, khiến mọi người tự giết lẫn nhau?
Sẽ không phải là...
Cái tên ngốc Dạ Ảnh kia a?
Dạ Ảnh muốn năng lượng của thế giới, chỉ có thể thông qua hủy diệt thế giới để hoàn thành, thật đúng là... Có thể là tên ngốc kia.
Nam Ẩn gằn từng chữ một: "Mục đích chúng tôi vào là vì tìm người kia."
/1666
|