Thời điểm Minh Thù tìm được Sở Linh Nhi, Sở Linh Nhi đang quỳ trên mặt đất, cả khuôn mặt đều sưng lên, bất quá không nhìn thấy những người khác, đoán chừng đều đã rời đi.
Minh Thù vòng qua mấy hành lang liền thấy cách đó không xa có không ít người.
"Hoàng huynh, áo choàng này của huynh nhìn qua thật là đẹp, bất quá cái này làm sao giống như là bị hỏng chứ?"
"Thái tử điện hạ, nếu ngài thiếu tiền, có thể nói cho vi thần một tiếng, vi thần đưa ngài một ít a."
"Cái áo choàng cũng đều hỏng, không dùng được nữa rồi, hoàng huynh ném đi."
Nói lời này chính là thanh âm ngọt ngào lại kiêu căng của nữ tử.
Cô ta vừa mở miệng, những người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh lập tức phụ họa, hoàn toàn không sợ đắc tội Thái tử điện hạ.
Ngẫm lại cũng đúng, Thái tử điện hạ hiện tại cơ hồ là bị một đảng Thừa tướng ép đến sít sao, Bệ Hạ lại không thể trợ giúp hắn, bọn họ đương nhiên dám trêu chọc Thái tử điện hạ.
Nói không chừng làm tốt còn có thể được Thừa tướng cùng Thái hậu thưởng thức, thăng quan tiến chức.
"Hoàng huynh không nỡ, không bằng các ngươi giúp đỡ hoàng huynh đi."
"Công chúa Như Hâm!" Tạ An ngăn cản trước người Thái tử điện hạ: "Điện hạ chính là Thái tử, ngài không nên quá phận!"
"Bản công chúa nói chuyện, lúc nào đến phiên một nô tài như ngươi mở miệng!" Công chúa Như Hâm bỗng nhiên giận dữ: "Vả miệng!"
Tạ An nhíu mày.
Thái giám bên cạnh công chúa Như Hâm tiến lên, những thái giám này đều là người luyện võ, Tạ An sợ liên lụy đến Thái tử điện hạ nên không dám phản kháng.
"Hoàng huynh, huynh ném cái áo choàng kia đi, ta liền không đánh hắn có được không?" Sự tức giận trên mặt công chúa Như Hâm đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại nụ cười xinh xắn.
Minh Thù mò thú nhỏ ra: "Chớ ngủ, có Mãn Hán Toàn Tịch."
Thú nhỏ: "..." Tin ngươi sẽ có ma!
Thú nhỏ tiếp tục giả chết.
Minh Thù dùng sức lắc mấy lần, thú nhỏ mới bất đắc dĩ mở mắt ra: "Con sen!"
"Xuỵt!"
Móng vuốt của thú nhỏ cào cào lòng bàn tay cô, hầm hừ nói: "Liền biết ngươi gạt ta!"
"Nhanh đi."
Thú nhỏ: "..."
Con sen ngươi là tên hỗn đản!
"Được được, ta hỗn đản."
"..."
Thú nhỏ trừng Minh Thù một chút, từ trong lòng bàn tay cô nhảy xuống, lăn vào trong bụi cỏ.
-
Thái tử điện hạ thần sắc bình tĩnh đối diện với sự khiêu khích của công chúa Như Hâm, nhưng vào đúng lúc này, công chúa Như Hâm đột nhiên lui về phía sau một bước.
Sắc mặt bá một cái mất đi huyết sắc.
"Đừng tới đây... Đừng tới đây!!"
Công chúa Như Hâm không có dấu hiệu nào kêu to lên.
Đám người trong lúc nhất thời đều mơ màng.
Đây là thế nào?
Khắp khuôn mặt công chúa Như Hâm đều là vẻ hoảng sợ, tay quơ quơ trên không trung, giống như là có thứ gì rất đáng sợ.
"Công chúa..."
"Công chúa ngài sao vậy?"
"Công chúa ngài không nên làm ta sợ, ngài sao vậy?
"Không được qua đây, ngươi không được qua đây, đi ra!" Công chúa Như Hâm kêu to, hoàn toàn không cho người khác tới gần.
Cô ta đẩy người ra, thét chói tai chạy về nơi xa.
Đám người này đoán chừng cũng bị hù dọa liền vội vàng đuổi theo.
Bốn phía rất nhanh liền an tĩnh lại.
Minh Thù nhìn về phương hướng công chúa Như Hâm chạy đi, khóe miệng hơi nâng lên, từ trên hành lang trực tiếp nhảy xuống.
"Ai..."
Tạ An nghe thấy âm thanh, cảnh giác lên tiếng.
Minh Thù đẩy lá cây ra, đi ra ngoài: "Thái tử điện hạ, lại gặp mặt."
Thái tử điện hạ: "..."
Tại sao cô lại ở chỗ này!
"Lại là ngươi!" Tạ An có chút im lặng, làm sao ở nơi nào cũng đều có thể gặp được cô.
"Không phải ta, hiện tại điện hạ nhà ngươi nói không chừng đã bị ức hiếp."
"..."
Tạ An nhìn phương hướng công chúa Như Hâm biến mất, nuốt một ngụm nước bọt: "Mới vừa rồi là ngươi làm?"
Minh Thù ưu nhã hành lễ: "Chính là ta."
Minh Thù nhìn về phía Thái tử điện hạ, khóe miệng nâng lên mấy phần ý cười: "Điện hạ, cái áo choàng này..."
Thái tử điện hạ sắc mặt biến hóa, bỗng nhiên giật áo choàng xuống ném cho Tạ An: "Ngươi làm việc thế nào? Ta có nhiều áo choàng như vậy, tại sao phải chọn cái áo rách này?"
Tạ An ôm lấy áo choàng: "..."
Không phải ngài sống chết muốn dùng cái này sao?
"Điện hạ, vi thần biết sai."
Tạ An vô cùng thức thời.
Điện hạ nói như vậy, vậy khẳng định chính là như vậy.
"Vì sao ngươi ở đây!" Thái tử điện hạ hỏi Minh Thù.
Minh Thù chỉ chỉ y phục cung nữ trên người mình: "Thể nghiệm một chút cuộc sống của cung nữ."
Thái tử điện hạ co giật khóe miệng một chút: "Không phải ngươi muốn ám sát ta?"
Điêu dân này!
Hắn ở Đông cung đợi cô đến ám sát, cô lại chạy đến đây làm cung nữ!
Tạ An đều đã sợ đến ngây người.
Thái tử điện hạ vừa nói cái gì?
Ám sát?
Nữ nhân này chính là thích khách!
Minh "thích khách" Thù: "Thái tử điện hạ, ta không đến Đông cung, làm sao ám sát ngươi?"
Thái tử điện hạ cười lạnh: "Sát thủ các ngươi không phải sẽ vượt nóc băng tường?"
"Bị phế a." Minh Thù bắt đầu nói mò: "Ta nào còn có thể vượt nóc băng tường."
"Đây còn không phải là ngươi vô dụng."
"... Điện hạ ngươi nói như vậy có chút quá đáng."
"A, đã xấu còn vô dụng, ngươi làm sát thủ làm gì?"
"A, điện hạ bị một nữ nhân khi dễ, ngươi làm Thái tử làm gì?" Minh Thù không chút khách khí oán lại.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử điện hạ bỗng nhiên bắn về phía Minh Thù.
Minh Thù không sợ hãi chút nào ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của hắn.
Hai tên phế vật đối mặt một hồi, đồng thời dời ánh mắt.
Thái tử điện hạ phất tay áo rời đi.
Bổn thái tử không so đo cùng điêu dân!
Minh Thù: "..." Tiểu yêu tinh tính tình có chút lớn a!
Tạ An: "..." Không phải chứ điện hạ, các ngươi đây là đang thảo luận chuyện ám sát sao?
Đó là thích khách a!!
Vì sao điện hạ có thể mặt không đổi sắc cùng thích khách thảo luận loại chuyện này.
Tạ An không biết nên làm gì Minh Thù bây giờ, Thái tử điện hạ lại không nói, cuối cùng Tạ An chỉ có thể ôm lấy áo choàng đuổi theo
"Điện hạ, cái kia..."
Thái tử điện hạ trừng Tạ An một chút: "Gần đây Như Hâm càng ngày càng làm càn, có lẽ là bởi vì chuyện của La đại nhân nên nghĩ ta dễ bị bắt nạt. Ngươi để nó tìm một chút chuyện làm, để nó làm tốt thân phận của một công chúa."
"Vâng."
Tạ An đáp ứng, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Điện hạ, tên thích khách kia..."
Thái tử điện hạ trầm mặc, không trả lời.
Tạ An: "..."
Cho nên có bắt hay không?
Tạ An còn chưa kịp kiếm chuyện cho công chúa Như Hâm làm, cô ta liền như phát điền, dẫn đến trong yến hội một trận huyên náo.
Trong miệng luôn lẩm bẩm có quỷ, nói năng khùng điên không được qua đây.
Nhân vật chính của yến hội biến thành như vậy, yến hội cứ như vậy giải tán.
Công chúa Như Hâm điên rồi, chuyện này làm Thái hậu rất lo lắng.
Ngự y của Thái Y Viện đến xem mấy lần cũng không ai có biện pháp.
Chỉ có thể trói công chúa Như Hâm trên giường, để tránh cô ta làm tổn thương đến mình.
Thái hậu lửa giận công tâm, cho người điều tra rõ ràng đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Việc này tra đi cũng không tra được trên người Thái tử điện hạ, ngược lại tra được trên người Sở Linh Nhi.
Từ chỗ Sở Linh Nhi tìm ra được con rối nguyền rủa công chúa Như Hâm.
"Không phải ta... Đây không phải ta!" Sở Linh Nhi cứng cổ, không muốn thừa nhận.
"Tìm được từ chỗ của ngươi, còn không phải ngươi?" Thái giám the thé giọng nói: "Tang vật cũng đã lấy được!"
"Không phải của ta, ta là bị hãm hại." Sở Linh Nhi lặp đi lặp lại một câu nói như vậy.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mang đến gặp Thái hậu!"
Minh Thù đột nhiên từ trong đám người đi ra: "Ta có biện pháp có thể trị khỏi cho công chúa."
Minh Thù vòng qua mấy hành lang liền thấy cách đó không xa có không ít người.
"Hoàng huynh, áo choàng này của huynh nhìn qua thật là đẹp, bất quá cái này làm sao giống như là bị hỏng chứ?"
"Thái tử điện hạ, nếu ngài thiếu tiền, có thể nói cho vi thần một tiếng, vi thần đưa ngài một ít a."
"Cái áo choàng cũng đều hỏng, không dùng được nữa rồi, hoàng huynh ném đi."
Nói lời này chính là thanh âm ngọt ngào lại kiêu căng của nữ tử.
Cô ta vừa mở miệng, những người nam nữ trẻ tuổi bên cạnh lập tức phụ họa, hoàn toàn không sợ đắc tội Thái tử điện hạ.
Ngẫm lại cũng đúng, Thái tử điện hạ hiện tại cơ hồ là bị một đảng Thừa tướng ép đến sít sao, Bệ Hạ lại không thể trợ giúp hắn, bọn họ đương nhiên dám trêu chọc Thái tử điện hạ.
Nói không chừng làm tốt còn có thể được Thừa tướng cùng Thái hậu thưởng thức, thăng quan tiến chức.
"Hoàng huynh không nỡ, không bằng các ngươi giúp đỡ hoàng huynh đi."
"Công chúa Như Hâm!" Tạ An ngăn cản trước người Thái tử điện hạ: "Điện hạ chính là Thái tử, ngài không nên quá phận!"
"Bản công chúa nói chuyện, lúc nào đến phiên một nô tài như ngươi mở miệng!" Công chúa Như Hâm bỗng nhiên giận dữ: "Vả miệng!"
Tạ An nhíu mày.
Thái giám bên cạnh công chúa Như Hâm tiến lên, những thái giám này đều là người luyện võ, Tạ An sợ liên lụy đến Thái tử điện hạ nên không dám phản kháng.
"Hoàng huynh, huynh ném cái áo choàng kia đi, ta liền không đánh hắn có được không?" Sự tức giận trên mặt công chúa Như Hâm đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ còn lại nụ cười xinh xắn.
Minh Thù mò thú nhỏ ra: "Chớ ngủ, có Mãn Hán Toàn Tịch."
Thú nhỏ: "..." Tin ngươi sẽ có ma!
Thú nhỏ tiếp tục giả chết.
Minh Thù dùng sức lắc mấy lần, thú nhỏ mới bất đắc dĩ mở mắt ra: "Con sen!"
"Xuỵt!"
Móng vuốt của thú nhỏ cào cào lòng bàn tay cô, hầm hừ nói: "Liền biết ngươi gạt ta!"
"Nhanh đi."
Thú nhỏ: "..."
Con sen ngươi là tên hỗn đản!
"Được được, ta hỗn đản."
"..."
Thú nhỏ trừng Minh Thù một chút, từ trong lòng bàn tay cô nhảy xuống, lăn vào trong bụi cỏ.
-
Thái tử điện hạ thần sắc bình tĩnh đối diện với sự khiêu khích của công chúa Như Hâm, nhưng vào đúng lúc này, công chúa Như Hâm đột nhiên lui về phía sau một bước.
Sắc mặt bá một cái mất đi huyết sắc.
"Đừng tới đây... Đừng tới đây!!"
Công chúa Như Hâm không có dấu hiệu nào kêu to lên.
Đám người trong lúc nhất thời đều mơ màng.
Đây là thế nào?
Khắp khuôn mặt công chúa Như Hâm đều là vẻ hoảng sợ, tay quơ quơ trên không trung, giống như là có thứ gì rất đáng sợ.
"Công chúa..."
"Công chúa ngài sao vậy?"
"Công chúa ngài không nên làm ta sợ, ngài sao vậy?
"Không được qua đây, ngươi không được qua đây, đi ra!" Công chúa Như Hâm kêu to, hoàn toàn không cho người khác tới gần.
Cô ta đẩy người ra, thét chói tai chạy về nơi xa.
Đám người này đoán chừng cũng bị hù dọa liền vội vàng đuổi theo.
Bốn phía rất nhanh liền an tĩnh lại.
Minh Thù nhìn về phương hướng công chúa Như Hâm chạy đi, khóe miệng hơi nâng lên, từ trên hành lang trực tiếp nhảy xuống.
"Ai..."
Tạ An nghe thấy âm thanh, cảnh giác lên tiếng.
Minh Thù đẩy lá cây ra, đi ra ngoài: "Thái tử điện hạ, lại gặp mặt."
Thái tử điện hạ: "..."
Tại sao cô lại ở chỗ này!
"Lại là ngươi!" Tạ An có chút im lặng, làm sao ở nơi nào cũng đều có thể gặp được cô.
"Không phải ta, hiện tại điện hạ nhà ngươi nói không chừng đã bị ức hiếp."
"..."
Tạ An nhìn phương hướng công chúa Như Hâm biến mất, nuốt một ngụm nước bọt: "Mới vừa rồi là ngươi làm?"
Minh Thù ưu nhã hành lễ: "Chính là ta."
Minh Thù nhìn về phía Thái tử điện hạ, khóe miệng nâng lên mấy phần ý cười: "Điện hạ, cái áo choàng này..."
Thái tử điện hạ sắc mặt biến hóa, bỗng nhiên giật áo choàng xuống ném cho Tạ An: "Ngươi làm việc thế nào? Ta có nhiều áo choàng như vậy, tại sao phải chọn cái áo rách này?"
Tạ An ôm lấy áo choàng: "..."
Không phải ngài sống chết muốn dùng cái này sao?
"Điện hạ, vi thần biết sai."
Tạ An vô cùng thức thời.
Điện hạ nói như vậy, vậy khẳng định chính là như vậy.
"Vì sao ngươi ở đây!" Thái tử điện hạ hỏi Minh Thù.
Minh Thù chỉ chỉ y phục cung nữ trên người mình: "Thể nghiệm một chút cuộc sống của cung nữ."
Thái tử điện hạ co giật khóe miệng một chút: "Không phải ngươi muốn ám sát ta?"
Điêu dân này!
Hắn ở Đông cung đợi cô đến ám sát, cô lại chạy đến đây làm cung nữ!
Tạ An đều đã sợ đến ngây người.
Thái tử điện hạ vừa nói cái gì?
Ám sát?
Nữ nhân này chính là thích khách!
Minh "thích khách" Thù: "Thái tử điện hạ, ta không đến Đông cung, làm sao ám sát ngươi?"
Thái tử điện hạ cười lạnh: "Sát thủ các ngươi không phải sẽ vượt nóc băng tường?"
"Bị phế a." Minh Thù bắt đầu nói mò: "Ta nào còn có thể vượt nóc băng tường."
"Đây còn không phải là ngươi vô dụng."
"... Điện hạ ngươi nói như vậy có chút quá đáng."
"A, đã xấu còn vô dụng, ngươi làm sát thủ làm gì?"
"A, điện hạ bị một nữ nhân khi dễ, ngươi làm Thái tử làm gì?" Minh Thù không chút khách khí oán lại.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thái tử điện hạ bỗng nhiên bắn về phía Minh Thù.
Minh Thù không sợ hãi chút nào ngẩng đầu, nghênh đón ánh mắt của hắn.
Hai tên phế vật đối mặt một hồi, đồng thời dời ánh mắt.
Thái tử điện hạ phất tay áo rời đi.
Bổn thái tử không so đo cùng điêu dân!
Minh Thù: "..." Tiểu yêu tinh tính tình có chút lớn a!
Tạ An: "..." Không phải chứ điện hạ, các ngươi đây là đang thảo luận chuyện ám sát sao?
Đó là thích khách a!!
Vì sao điện hạ có thể mặt không đổi sắc cùng thích khách thảo luận loại chuyện này.
Tạ An không biết nên làm gì Minh Thù bây giờ, Thái tử điện hạ lại không nói, cuối cùng Tạ An chỉ có thể ôm lấy áo choàng đuổi theo
"Điện hạ, cái kia..."
Thái tử điện hạ trừng Tạ An một chút: "Gần đây Như Hâm càng ngày càng làm càn, có lẽ là bởi vì chuyện của La đại nhân nên nghĩ ta dễ bị bắt nạt. Ngươi để nó tìm một chút chuyện làm, để nó làm tốt thân phận của một công chúa."
"Vâng."
Tạ An đáp ứng, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Điện hạ, tên thích khách kia..."
Thái tử điện hạ trầm mặc, không trả lời.
Tạ An: "..."
Cho nên có bắt hay không?
Tạ An còn chưa kịp kiếm chuyện cho công chúa Như Hâm làm, cô ta liền như phát điền, dẫn đến trong yến hội một trận huyên náo.
Trong miệng luôn lẩm bẩm có quỷ, nói năng khùng điên không được qua đây.
Nhân vật chính của yến hội biến thành như vậy, yến hội cứ như vậy giải tán.
Công chúa Như Hâm điên rồi, chuyện này làm Thái hậu rất lo lắng.
Ngự y của Thái Y Viện đến xem mấy lần cũng không ai có biện pháp.
Chỉ có thể trói công chúa Như Hâm trên giường, để tránh cô ta làm tổn thương đến mình.
Thái hậu lửa giận công tâm, cho người điều tra rõ ràng đến cùng là xảy ra chuyện gì.
Việc này tra đi cũng không tra được trên người Thái tử điện hạ, ngược lại tra được trên người Sở Linh Nhi.
Từ chỗ Sở Linh Nhi tìm ra được con rối nguyền rủa công chúa Như Hâm.
"Không phải ta... Đây không phải ta!" Sở Linh Nhi cứng cổ, không muốn thừa nhận.
"Tìm được từ chỗ của ngươi, còn không phải ngươi?" Thái giám the thé giọng nói: "Tang vật cũng đã lấy được!"
"Không phải của ta, ta là bị hãm hại." Sở Linh Nhi lặp đi lặp lại một câu nói như vậy.
"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, mang đến gặp Thái hậu!"
Minh Thù đột nhiên từ trong đám người đi ra: "Ta có biện pháp có thể trị khỏi cho công chúa."
/1666
|