Ánh nắng xuyên thấu xuống vực sâu, chiếu vào trên phiến lá không biết tên, lá cây kia vừa rộng lại vừa lớn, giống như cánh buồm nhỏ dính đầy hạt sương óng ánh..
Trên lá cây có một tiểu cô nương đang nằm, tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, hạt sương từ trên phiến lá trượt xuống nhỏ lên mi tâm tiểu cô nương, theo khuôn mặt xinh đẹp của cô trượt xuống.
Tiểu cô nương bộ dáng mười hai mười ba tuổi, dù còn chưa nẩy nở nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo tinh xảo, trong nét ngây thơ mang theo vài phần cao quý.
Hạt sương lạnh buốt, tiểu cô nương bị sự lạnh lẽo quấy nhiễu, mơ màng tỉnh lại.
Trong nháy mắt cô mở mắt, đáy mắt bi thương xen lẫn sự tuyệt vọng, giống như toàn bộ thế giới đều là màu của tăm tối.
"Khụ khụ khụ..." Tiểu cô nương ho khan đứng dậy, cô chậm chạp ngửa đầu, đỉnh đầu có ánh nắng chiếu xuống, trong ánh mắt bi thương lộ ra sự mờ mịt.
Cô bị ném ở đây... Bao lâu?
Cô không nhớ rõ.
Ngay từ đầu cô còn có thể nhớ, nhưng sau đó trí nhớ rối loạn, liền không nhớ rõ.
Mỗi ngày lúc sáng sớm đều có thể nhìn thấy ánh nắng, tiểu cô nương đứng lên đi đến bên dưới ánh nắng, như vậy mới có thể làm cho cô cảm giác được một chút nhiệt độ.
Cô tham lam hi vọng ánh nắng có thể chiếu lâu một chút.
Cô sợ hãi sau khi không có ánh nắng sẽ lâm vào trong bóng tối vô biên vô tận.
Đáng tiếc ánh nắng cũng không theo tâm ý cô mà dừng lại, rất nhanh liền biến mất trên vực sâu.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ của bầu trời.
"Ta tên Minh Thù, ta muốn rời khỏi nơi này."
Tiểu cô nương lặp lại câu nói này, giống như sợ mình sẽ quên, cũng giống như luyện tập nói chuyện, sợ không ai nói chuyện với cô, sau này cô sẽ quên cách nói.
-
Vạn Kính Nguyên An sáu năm.
Hoàng thất Ly Dương của đại lục Huyền Tử mừng trưởng công chúa lúc ra đời trời sinh dị tượng, hiện ra cát thuỵ.
Quốc chủ mừng rõ, tự mình ban tên Minh Thù.
Ngày đầy tháng, lại phong hào Thù Dương.
Dựa theo tục lệ cũ của Hoàng thất, Công chúa cần phải tròn mười lăm tuổi mới có thể phong hào, mà vị trưởng công chúa này vẻn vẹn đầy tháng liền được phong hào, lại phong hào mang theo quốc hiệu, có thể thấy được quốc chủ đối với vị này cô cùng coi trọng cùng sủng ái.
Trong cung từ trên xuống dưới đối với vị trưởng công chúa này là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, không người nào dám lơ là.
Mà vị trưởng công chúa này cũng cực kì thông minh, thiên phú hơn người, tuổi còn nhỏ liền có trình độ tối cao mà người thường không làm được.
Vạn Kính Nguyên An chín năm.
Trưởng công chúa Thù Dương ba tuần tuổi.
"Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ, ngài ở đâu a?"
Từng cung nhân chạy loạn la lên, sắc mặt lo lắng.
Làm mất Công chúa của quốc chủ rồi, bọn họ có mấy cái đầu cũng không chém đủ.
"Công chúa điện hạ, ngài đừng làm rộn, mau ra đây."
"Công chúa điện hạ... Công chúa điện hạ, ngài làm sao lại leo lên cây!" Cung nhân đứng dưới tán cây, lo lắng nói: "Ngài mau xuống đây, ngài đừng để bị rớt."
Tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu dựa vào thân cây, nhìn về phía cung nhân thè lưỡi, tay chân lanh lẹ trèo lên trên, lá cây đem thân hình của cô che chắn lại.
"Công chúa điện hạ..." Cung nhân gấp đến không chịu được.
"Ngài cẩn thận a."
"Người đâu, có ai không..."
Nhóm cung nhân tụ tập dưới tán cây, trên tán cây thỉnh thoảng có âm thanh sàn sạt, nhưng bọn họ chính là không nhìn thấy người.
Tất cả mọi người nghiêm trọng chờ đợi, sợ người trên cây đột nhiên đến rơi xuống.
Sạt sạt sạt ——
Lá cây bị đẩy ra, tiểu cô nương đột nhiên nhảy xuống, cung nhân phía dùng linh lực dệt thành một tấm lưới.
Tiểu cô nương nhảy xuống, lộn một vòng trên không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thân thể nhỏ lung la lung lay, nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng xúm lại chạy qua.
"Công chúa điện hạ, ngài dọa chết chúng ta."
Tiểu công chúa kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Tân Ngọc ca ca nói, chút chuyện nhỏ này như leo cây này không làm khó được ta."
"..." Thế tử lại dạy loạn công chúa điện hạ!
"Công chúa điện hạ, yến hội sắp bắt đầu, chúng ta đi thay quần áo trước có được hay không?" Cung nhân dụ dỗ tiểu công chúa.
"Tân Ngọc ca ca..."
"Ôi, công chúa điện hạ, ngài đừng có lại nói thế tử, bị quốc chủ nghe thấy, ngài sẽ bị phạt."
"Tân Ngọc ca ca..."
"Xuỵt xuỵt xuỵt!" Cung nhân mặt mũi tràn đầy gấp gáp: "Thế tử cả ngày mang theo ngài đi làm loạn, quốc chủ rất tức giận, ngài đây không phải là liên lụy đến thế tử sao?"
"Hừ!"
Cung nhân thấy tiểu công chúa nhanh chân chạy liền đau đầu đuổi theo.
Thật vất vả mới đưa tiểu công chúa đến yến hội, bọn họ cuối cùng cũng được thở phào.
Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của tiểu công chúa, quốc chủ mở tiệc chiêu đãi bách quan, một công chúa có thể có đãi ngộ như vậy, đây chính là trước nay chưa từng có.
"Tân Ngọc ca ca!"
Tiểu công chúa đi vào liền bổ nhào về phía một nam đồng bên kia.
Nam đồng ước chừng sáu bảy tuổi, ngồi ở gần vị trí phía trước, đột nhiên bị tiểu công chúa nhào vào, nam đồng cũng không ổn định, hai người trực tiếp ngã xuống đất, té thành một cục.
Tràng diện lập tức bộc phát ra một trận tiếng cười.
Nam đồng có chút tức giận: "Thù Thù, muội nặng quá!"
Tiểu công chúa nằm trên người nam đồng: "Nói bậy, phụ hoàng nói ta rất nhẹ!"
Nam đồng: "Muội nhẹ chỗ nào, đè chết ta rồi, mau dậy đi."
Tiểu công chúa lại đè xuống: "Đè chết huynh!"
Nam đồng: "Muội mau dậy!"
Công chúa nhỏ: "Ta không!"
Phu nhân bên cạnh đem hai người làm ầm ĩ kéo lên: "Hai người các con thật sự là, Tân Ngọc, hôm nay là sinh nhật của công chúa điện hạ, không cho con làm ẩu, ngồi đàng hoàng cho ta."
Tân Ngọc ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiểu công chúa trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, lại bị cung nhân cưỡng ép kéo ra, đưa đến phía trên.
Trên cao toạ, quốc chủ cùng hoàng hậu ngồi ngang hàng, tiểu công chúa bị phóng vào trong ngực hoàng hậu.
"Mẫu hậu." Công chúa nhỏ giòn tan kêu một tiếng.
Hoàng hậu mỉm cười bóp cái mũi nhỏ của cô, mặt mũi tràn đầy cưng chiều: "Đào Khí."
Yến hội rất nhàm chán, tiểu công chúa là một người không chịu ngồi yên, ở trên long ỷ bò qua bò lại, sờ đông sờ tây, quốc chủ cùng hoàng hậu đều không có ý tứ mắng cô.
Đây chính là đãi ngộ của công chúa điện hạ.
Tiểu công chúa thừa dịp đại thần cùng quốc chủ hoàng hậu nói chuyện, trượt đến bên cạnh Tân Ngọc phía dưới, cô nằm rạp trên mặt đất, kéo lấy tay áo Tân Ngọc, lặng lẽ nói: "Tân Ngọc ca ca, chúng ta đi ra ngoài chơi có được không?"
Tân Ngọc như trộm nhìn hai bên một chút, hạ giọng: "Không được, ngày hôm nay là sinh nhật của muội."
"Thế nhưng thật là nhàm chán, bọn họ nói chuyện cũng nghe không hiểu a. Chúng ta liền đi ra ngoài chơi một lát, chỉ một lát?" Bánh bao nhỏ dựng thẳng một ngón tay, trong con ngươi đen bóng tràn đầy khẩn cầu: "Tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca..."
"... Chỉ một lát thôi."
Tiểu công chúa điên cuồng gật đầu.
Tân Ngọc dựng thẳng ngón tay lên đặt trên môi, ra hiệu cô yên tĩnh.
Hắn nhìn hai bên một chút, thấy lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên cao tọa, lôi kéo bánh bao nhỏ chuồn ra khỏi đám người.
Hai người một đường chạy khỏi cung điện.
"Tân Ngọc ca ca, huynh dẫn ta bay đi!!" Tiểu công chúa bắt lấy Tân Ngọc: "Ta muốn lên trời ngắm sao!"
Tân Ngọc có chút khó khăn: "Ta..."
Đối đầu với ánh mắt chờ mong lại sùng bái của tiểu công chúa, Tân Ngọc khẽ cắn môi: "Vậy được rồi, bất quá lát nữa muội không được lộn xộn, bằng không thì ngã xuống ta nhất định sẽ chết."
"Được được, không động, ta không động." Tiểu công chúa điên cuồng gật đầu, biểu thị mình nhất định ngoan ngoãn.
***Từ ngày mai ta đi làm việc tới 9h tối mới về nên sẽ up 1-2 chap a huhu***
Trên lá cây có một tiểu cô nương đang nằm, tiểu cô nương sắc mặt tái nhợt, hạt sương từ trên phiến lá trượt xuống nhỏ lên mi tâm tiểu cô nương, theo khuôn mặt xinh đẹp của cô trượt xuống.
Tiểu cô nương bộ dáng mười hai mười ba tuổi, dù còn chưa nẩy nở nhưng vẫn có thể nhìn ra dung mạo tinh xảo, trong nét ngây thơ mang theo vài phần cao quý.
Hạt sương lạnh buốt, tiểu cô nương bị sự lạnh lẽo quấy nhiễu, mơ màng tỉnh lại.
Trong nháy mắt cô mở mắt, đáy mắt bi thương xen lẫn sự tuyệt vọng, giống như toàn bộ thế giới đều là màu của tăm tối.
"Khụ khụ khụ..." Tiểu cô nương ho khan đứng dậy, cô chậm chạp ngửa đầu, đỉnh đầu có ánh nắng chiếu xuống, trong ánh mắt bi thương lộ ra sự mờ mịt.
Cô bị ném ở đây... Bao lâu?
Cô không nhớ rõ.
Ngay từ đầu cô còn có thể nhớ, nhưng sau đó trí nhớ rối loạn, liền không nhớ rõ.
Mỗi ngày lúc sáng sớm đều có thể nhìn thấy ánh nắng, tiểu cô nương đứng lên đi đến bên dưới ánh nắng, như vậy mới có thể làm cho cô cảm giác được một chút nhiệt độ.
Cô tham lam hi vọng ánh nắng có thể chiếu lâu một chút.
Cô sợ hãi sau khi không có ánh nắng sẽ lâm vào trong bóng tối vô biên vô tận.
Đáng tiếc ánh nắng cũng không theo tâm ý cô mà dừng lại, rất nhanh liền biến mất trên vực sâu.
Cô chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ của bầu trời.
"Ta tên Minh Thù, ta muốn rời khỏi nơi này."
Tiểu cô nương lặp lại câu nói này, giống như sợ mình sẽ quên, cũng giống như luyện tập nói chuyện, sợ không ai nói chuyện với cô, sau này cô sẽ quên cách nói.
-
Vạn Kính Nguyên An sáu năm.
Hoàng thất Ly Dương của đại lục Huyền Tử mừng trưởng công chúa lúc ra đời trời sinh dị tượng, hiện ra cát thuỵ.
Quốc chủ mừng rõ, tự mình ban tên Minh Thù.
Ngày đầy tháng, lại phong hào Thù Dương.
Dựa theo tục lệ cũ của Hoàng thất, Công chúa cần phải tròn mười lăm tuổi mới có thể phong hào, mà vị trưởng công chúa này vẻn vẹn đầy tháng liền được phong hào, lại phong hào mang theo quốc hiệu, có thể thấy được quốc chủ đối với vị này cô cùng coi trọng cùng sủng ái.
Trong cung từ trên xuống dưới đối với vị trưởng công chúa này là ngậm trong miệng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay sợ ngã, không người nào dám lơ là.
Mà vị trưởng công chúa này cũng cực kì thông minh, thiên phú hơn người, tuổi còn nhỏ liền có trình độ tối cao mà người thường không làm được.
Vạn Kính Nguyên An chín năm.
Trưởng công chúa Thù Dương ba tuần tuổi.
"Công chúa điện hạ, công chúa điện hạ, ngài ở đâu a?"
Từng cung nhân chạy loạn la lên, sắc mặt lo lắng.
Làm mất Công chúa của quốc chủ rồi, bọn họ có mấy cái đầu cũng không chém đủ.
"Công chúa điện hạ, ngài đừng làm rộn, mau ra đây."
"Công chúa điện hạ... Công chúa điện hạ, ngài làm sao lại leo lên cây!" Cung nhân đứng dưới tán cây, lo lắng nói: "Ngài mau xuống đây, ngài đừng để bị rớt."
Tiểu cô nương trắng trẻo đáng yêu dựa vào thân cây, nhìn về phía cung nhân thè lưỡi, tay chân lanh lẹ trèo lên trên, lá cây đem thân hình của cô che chắn lại.
"Công chúa điện hạ..." Cung nhân gấp đến không chịu được.
"Ngài cẩn thận a."
"Người đâu, có ai không..."
Nhóm cung nhân tụ tập dưới tán cây, trên tán cây thỉnh thoảng có âm thanh sàn sạt, nhưng bọn họ chính là không nhìn thấy người.
Tất cả mọi người nghiêm trọng chờ đợi, sợ người trên cây đột nhiên đến rơi xuống.
Sạt sạt sạt ——
Lá cây bị đẩy ra, tiểu cô nương đột nhiên nhảy xuống, cung nhân phía dùng linh lực dệt thành một tấm lưới.
Tiểu cô nương nhảy xuống, lộn một vòng trên không trung, vững vàng rơi xuống mặt đất.
Thân thể nhỏ lung la lung lay, nhóm cung nhân ba chân bốn cẳng xúm lại chạy qua.
"Công chúa điện hạ, ngài dọa chết chúng ta."
Tiểu công chúa kiêu ngạo ngẩng khuôn mặt nhỏ lên: "Tân Ngọc ca ca nói, chút chuyện nhỏ này như leo cây này không làm khó được ta."
"..." Thế tử lại dạy loạn công chúa điện hạ!
"Công chúa điện hạ, yến hội sắp bắt đầu, chúng ta đi thay quần áo trước có được hay không?" Cung nhân dụ dỗ tiểu công chúa.
"Tân Ngọc ca ca..."
"Ôi, công chúa điện hạ, ngài đừng có lại nói thế tử, bị quốc chủ nghe thấy, ngài sẽ bị phạt."
"Tân Ngọc ca ca..."
"Xuỵt xuỵt xuỵt!" Cung nhân mặt mũi tràn đầy gấp gáp: "Thế tử cả ngày mang theo ngài đi làm loạn, quốc chủ rất tức giận, ngài đây không phải là liên lụy đến thế tử sao?"
"Hừ!"
Cung nhân thấy tiểu công chúa nhanh chân chạy liền đau đầu đuổi theo.
Thật vất vả mới đưa tiểu công chúa đến yến hội, bọn họ cuối cùng cũng được thở phào.
Hôm nay là sinh nhật ba tuổi của tiểu công chúa, quốc chủ mở tiệc chiêu đãi bách quan, một công chúa có thể có đãi ngộ như vậy, đây chính là trước nay chưa từng có.
"Tân Ngọc ca ca!"
Tiểu công chúa đi vào liền bổ nhào về phía một nam đồng bên kia.
Nam đồng ước chừng sáu bảy tuổi, ngồi ở gần vị trí phía trước, đột nhiên bị tiểu công chúa nhào vào, nam đồng cũng không ổn định, hai người trực tiếp ngã xuống đất, té thành một cục.
Tràng diện lập tức bộc phát ra một trận tiếng cười.
Nam đồng có chút tức giận: "Thù Thù, muội nặng quá!"
Tiểu công chúa nằm trên người nam đồng: "Nói bậy, phụ hoàng nói ta rất nhẹ!"
Nam đồng: "Muội nhẹ chỗ nào, đè chết ta rồi, mau dậy đi."
Tiểu công chúa lại đè xuống: "Đè chết huynh!"
Nam đồng: "Muội mau dậy!"
Công chúa nhỏ: "Ta không!"
Phu nhân bên cạnh đem hai người làm ầm ĩ kéo lên: "Hai người các con thật sự là, Tân Ngọc, hôm nay là sinh nhật của công chúa điện hạ, không cho con làm ẩu, ngồi đàng hoàng cho ta."
Tân Ngọc ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Tiểu công chúa trực tiếp ngồi bên cạnh hắn, lại bị cung nhân cưỡng ép kéo ra, đưa đến phía trên.
Trên cao toạ, quốc chủ cùng hoàng hậu ngồi ngang hàng, tiểu công chúa bị phóng vào trong ngực hoàng hậu.
"Mẫu hậu." Công chúa nhỏ giòn tan kêu một tiếng.
Hoàng hậu mỉm cười bóp cái mũi nhỏ của cô, mặt mũi tràn đầy cưng chiều: "Đào Khí."
Yến hội rất nhàm chán, tiểu công chúa là một người không chịu ngồi yên, ở trên long ỷ bò qua bò lại, sờ đông sờ tây, quốc chủ cùng hoàng hậu đều không có ý tứ mắng cô.
Đây chính là đãi ngộ của công chúa điện hạ.
Tiểu công chúa thừa dịp đại thần cùng quốc chủ hoàng hậu nói chuyện, trượt đến bên cạnh Tân Ngọc phía dưới, cô nằm rạp trên mặt đất, kéo lấy tay áo Tân Ngọc, lặng lẽ nói: "Tân Ngọc ca ca, chúng ta đi ra ngoài chơi có được không?"
Tân Ngọc như trộm nhìn hai bên một chút, hạ giọng: "Không được, ngày hôm nay là sinh nhật của muội."
"Thế nhưng thật là nhàm chán, bọn họ nói chuyện cũng nghe không hiểu a. Chúng ta liền đi ra ngoài chơi một lát, chỉ một lát?" Bánh bao nhỏ dựng thẳng một ngón tay, trong con ngươi đen bóng tràn đầy khẩn cầu: "Tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca, tân Ngọc ca ca..."
"... Chỉ một lát thôi."
Tiểu công chúa điên cuồng gật đầu.
Tân Ngọc dựng thẳng ngón tay lên đặt trên môi, ra hiệu cô yên tĩnh.
Hắn nhìn hai bên một chút, thấy lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên cao tọa, lôi kéo bánh bao nhỏ chuồn ra khỏi đám người.
Hai người một đường chạy khỏi cung điện.
"Tân Ngọc ca ca, huynh dẫn ta bay đi!!" Tiểu công chúa bắt lấy Tân Ngọc: "Ta muốn lên trời ngắm sao!"
Tân Ngọc có chút khó khăn: "Ta..."
Đối đầu với ánh mắt chờ mong lại sùng bái của tiểu công chúa, Tân Ngọc khẽ cắn môi: "Vậy được rồi, bất quá lát nữa muội không được lộn xộn, bằng không thì ngã xuống ta nhất định sẽ chết."
"Được được, không động, ta không động." Tiểu công chúa điên cuồng gật đầu, biểu thị mình nhất định ngoan ngoãn.
***Từ ngày mai ta đi làm việc tới 9h tối mới về nên sẽ up 1-2 chap a huhu***
/1666
|