Diễn kịch là cái gì?
Minh Thù hoàn toàn không hiểu, ở trong ấn tượng của cô chính là một phương thức biểu diễn cực kỳ phù phiếm.
Kim Vũ Kỳ lại mạo danh đăng ký cho cô, không biết muốn làm gì nhưng nhất định không phải chuyện gì tốt lành.
Muốn làm chuyện gì, tưởng cô sợ sao?
Chơi đến càng náo nhiệt càng tốt.
Diệp Miểu Miểu không hiểu, tại sao Minh Thù lại đồng ý với ủy viên văn hóa, cô ấy kéo tay Minh Thù:
"Manh Manh, không phải cậu báo danh, tại sao phải đồng ý?"
"Diễn một vở kịch mà thôi, có gì phải sợ."
Minh Thù xé túi khoai, ngữ khí nhẹ nhàng khoan thai lại kiêu ngạo:
"Tớ là diễn viên, diễn kịch với tớ ngược cho mấy người kia không biết Đông Tây Nam Bắc."
"Manh Manh, trước kia cậu chưa từng diễn kịch."
Diệp Miểu Miểu khẩn trương nói: "Diễn kịch không có đơn giản như cậu tưởng đâu."
Minh Thù vươn tay vỗ vai Diệp Miểu Miểu, trên mặt tràn đầy ý cười:
"Yên tâm, còn chưa có chuyện nào mà tớ không giải quyết được."
Diệp Miểu Miểu: "..."
Cô đây là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.
Diệp Miểu Miểu đỡ trán, cuối cùng thở dài, lấy ra dũng khí lên Lương Sơn, cũng đi ghi danh.
Cô ấy cũng không thể nhìn Manh Manh nhà cô ấy bị bắt nạt chứ?
...
Sau khi tan học, Minh Thù đi một vòng quanh sân thể dục, phát hiện hai tên đàn em của Trình Diễn đã ở đó.
Thấy cô sang đây, bọn họ tung ta tung tăng chạy đến, gương mặt nịnh nọt:
"Chị dâu, chuyện quét rác để chúng em lo, sau này chị không cần đến, chúng em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Ai là chị dâu của mấy người?"
Minh Thù mỉm cười: "Còn dám gọi lung tung, tôi đánh các người."
"..."
Được đại ca coi trọng, không phải chị dâu thì là cái gì? Chị hai?
Minh Thù nhìn hai đứa đàn em vài lần, bọn họ gục đầu xuống, cô nói không phải thì không phải, dù sao bọn họ nghe đại ca.
...
Kịch bản Minh Thù diễn là phù thủy nguyền rủa công chúa, thời gian cô lên sân khấu không nhiều lắm, đa số thời gian đều là ngồi phía dưới ăn.
Kim Vũ Kỳ cũng tham gia, nhưng rất kỳ lạ là cô ta không làm phiền đến Minh Thù, mà là nghiêm túc luyện tập.
Có lẽ Kim Vũ Kỳ cố ý dẫn dắt tất cả mọi người, đều có ý cô lập Minh Thù, may là có Diệp Miểu Miểu, làm Minh Thù không buồn chán đến mức đi tìm những người đó giảng đạo lý.
"Chào mẫu hậu, mẫu hậu, người đang làm gì vậy?"
"Ta đang xe chỉ. Con xem, thật thú vị, con muốn thử một chút không?"
Màn luyện tập lúc này chính là sinh nhật 15 tuổi của công chúa, cô ấy sắp bị con thoi đâm cho ngủ say.
Đóng vai công chúa chính là Kim Vũ Kỳ, tuy rằng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng động tác của Kim Vũ Kỳ cũng không cần cố gắng học, diễn thật sự không tồi.
Ngay cả giáo viên đến quan sát cũng âm thầm gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với Kim Vũ Kỳ.
Ngay thời điểm Kim Vũ Kỳ đang cầm đạo cụ con thoi, có một người từ bên ngoài đột nhiên xông vào, đi thẳng đến chỗ Kim Vũ Kỳ, khuôn mặt tức giận:
"Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào cái gì mà giành phòng học của chúng tôi?"
Tập luyện bị cắt ngang, tất cả mọi người nhìn nữ sinh xông vào kia.
"Đây không phải là Tiền Đa Đa của ban F sao? Tại sao đến gây chuyện với Vũ Kỳ, lúc trước đồng phục của Vũ Kỳ bị làm hư, Vũ Kỳ chưa từng tính toán với cô ta, thật không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra nữa."
"Ây da, loại vịt con xấu xí như cô ta lại tưởng mình là thiên nga, có thể bay lên trời."
"Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, da mặt thật dày, còn mơ ước Giang học trưởng của chúng ta, Giang học trưởng và Vũ Kỳ của chúng ta mới là một đôi trai tài gái sắc..."
Có trò hay để xem.
Minh Thù đổi một tư thế để ăn, ánh mắt rơi vào trên người nữ sinh kia, cô nữ sinh này hẳn là nữ chính thật.
Kim Vũ Kỳ là nữ chính giả, cô ta muốn đổi vị trí, đương nhiên sẽ có một nữ chính thật.
Chỉ là nữ chính thật lại còn đang online?
Cô tưởng rằng đã sớm bị Kim Vũ Kỳ làm cho offline luôn rồi chứ.
Nữ sinh bị tiếng bàn luận xung quanh làm cho có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn ưỡn ngực nhìn Kim Vũ Kỳ:
"Lúc trước căn phòng này vẫn do chúng ta dùng, Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào đâu mà giành?"
Kim Vũ Kỳ cầm con thoi, nụ cười nhẹ nhàng:
"Bạn học Tiền Đa Đa, phòng là của trường học. Thời điểm chúng tớ tới cũng không có ai, cậu cũng không xin phép trường học, chỉ các cậu mới có thể sử dụng, vì sao chúng tớ không được dùng?"
"Đúng vậy, đây là phòng học công cộng, vì sao chúng tớ không thể dùng?"
Gần đây tất cả mọi người đều muốn luyện tập, thực sự rất thiếu sân, bọn người Tiền Đa Đa vốn vẫn dùng căn phòng này, nhưng bây giờ bị Kim Vũ Kỳ dẫn người chiếm lấy, Tiền Đa Đa sẽ tìm Kim Vũ Kỳ nói lý.
"Thế nhưng lúc trước vẫn là chúng tôi dùng." Tiền Đa Đa đỏ mặt.
"Do các cậu dùng chính là của các cậu sao?"
Kim Vũ Kỳ mân mê con thoi: "Sao tớ không biết trường học có quy định này?"
"Vậy...Các người cũng không thể không nói một tiếng với chúng tôi!" Tiền Đa Đa nói muốn hụt hơi.
Hai bên nói lý với nhau, Tiền Đa Đa và Kim Vũ Kỳ tôi một lời, cô một lời, bên nào cũng cho mình là đúng. Cuối cùng không biết lúc nào lại động tay động chân, Tiền Đa Đa đẩy Kim Vũ Kỳ một cái.
Kim Vũ Kỳ "Oạch" một tiếng ngã trên mặt đất, con thoi trong tay đâm vào tay cô ta.
Nhìn từ góc độ của người bên kia, Kim Vũ Kỳ là bị Tiền Đa Đa đẩy nhưng từ góc độ của Minh Thù, có thể thấy được Kim Vũ Kỳ tự lui ra sau, sau đó ngã trên mặt đất.
Minh Thù: "..."
Bây giờ mọi người thích chơi cái loại kịch bản này sao? Thật độc!
"Vũ Kỳ."
Thời điểm mọi người ở đây la lên, một nam sinh từ bên ngoài chạy đến, khẩn trương đỡ Kim Vũ Kỳ dậy:
"Không sao chứ?"
Kim Vũ Kỳ cố ý giấu tay ra sau lưng, dường như không muốn nam sinh thấy nhưng động tác này của cô ta càng làm nam sinh chú ý:
"Tay bị thương?"
"Không sao."
Kim Vũ Kỳ lắc đầu, sắc mặt cô ta rất bình thường, cố gắng giữ khoảng cách với nam sinh.
"Giang học trưởng, là cô ta đẩy Vũ Kỳ." Nữ sinh bên cạnh nhanh trí mách tội.
Giang học trưởng nhìn Tiền Đa Đa, sắc mặt lạnh nhạt.
Tiền Đa Đa lắc đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của Giang học trưởng, ấp úng giải thích:
"Không phải... Mình..."
Mới vừa rồi cô còn không có dùng sức, chính Kim Vũ Kỳ tự té xuống mà.
Tiền Đa Đa nhìn Kim Vũ Kỳ, vừa đúng lúc thấy sự nhạo báng trên gương mặt cô ta, Tiền Đa Đa suy nghĩ, chỉ vào mặt Kim Vũ Kỳ, tức giận nói:
"Cô hãm hại tôi!"
Chuyện đồng phục lúc trước rõ ràng cũng là cô ta hãm hại mình, nhưng tất cả mọi người đều nói là lỗi của mình, tin tưởng Kim Vũ Kỳ.
"Chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn thấy cô đẩy Vũ Kỳ, sao lại là hãm hại cô?"
Kim Vũ Kỳ không cần lên tiếng, tự nhiên có người bên cạnh ra mặt cho cô ta.
"Tôi không có."
Tiền Đa Đa gấp đến đỏ bừng cả mặt, oan ức khổ sở đan xen, ánh mắt của Giang học trưởng nhìn cô, cùng với những chỉ trích của những người này, càng làm cô khó chịu.
"Tiền Đa Đa, xin lỗi Vũ Kỳ." Giang học trưởng trầm giọng nói.
Sắc mặt Tiền Đa Đa liền trắng bệch, anh ấy cũng không tin tưởng mình.
"Khụ khụ!"
Minh Thù ho khan hai tiếng, sau khi thành công hấp dẫn lực chú ý, cô từ trên ghế đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của mọi người mà đi tới.
Sao vị này lại muốn chen chân vào?
Minh Thù vừa bước ra, Kim Vũ Kỳ lại căng thẳng.
Không biết vì sao, rõ ràng Tiền Đa Đa mới là vai chính của quyển sách mà cô ta xem qua, nhưng bây giờ nhìn thấy Minh Thù, cô ta lại có dự cảm xấu.
"Lúc nãy buồn chán, ghi lại một video ngắn, mọi người cùng nhau xem đi."
Minh Thù cười híp mắt, giơ điện thoại di động lên.
Kim Vũ Kỳ quét mắt qua chỗ lúc nãy Minh Thù đến đây, cái hướng kia...
Minh Thù hoàn toàn không hiểu, ở trong ấn tượng của cô chính là một phương thức biểu diễn cực kỳ phù phiếm.
Kim Vũ Kỳ lại mạo danh đăng ký cho cô, không biết muốn làm gì nhưng nhất định không phải chuyện gì tốt lành.
Muốn làm chuyện gì, tưởng cô sợ sao?
Chơi đến càng náo nhiệt càng tốt.
Diệp Miểu Miểu không hiểu, tại sao Minh Thù lại đồng ý với ủy viên văn hóa, cô ấy kéo tay Minh Thù:
"Manh Manh, không phải cậu báo danh, tại sao phải đồng ý?"
"Diễn một vở kịch mà thôi, có gì phải sợ."
Minh Thù xé túi khoai, ngữ khí nhẹ nhàng khoan thai lại kiêu ngạo:
"Tớ là diễn viên, diễn kịch với tớ ngược cho mấy người kia không biết Đông Tây Nam Bắc."
"Manh Manh, trước kia cậu chưa từng diễn kịch."
Diệp Miểu Miểu khẩn trương nói: "Diễn kịch không có đơn giản như cậu tưởng đâu."
Minh Thù vươn tay vỗ vai Diệp Miểu Miểu, trên mặt tràn đầy ý cười:
"Yên tâm, còn chưa có chuyện nào mà tớ không giải quyết được."
Diệp Miểu Miểu: "..."
Cô đây là hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp.
Diệp Miểu Miểu đỡ trán, cuối cùng thở dài, lấy ra dũng khí lên Lương Sơn, cũng đi ghi danh.
Cô ấy cũng không thể nhìn Manh Manh nhà cô ấy bị bắt nạt chứ?
...
Sau khi tan học, Minh Thù đi một vòng quanh sân thể dục, phát hiện hai tên đàn em của Trình Diễn đã ở đó.
Thấy cô sang đây, bọn họ tung ta tung tăng chạy đến, gương mặt nịnh nọt:
"Chị dâu, chuyện quét rác để chúng em lo, sau này chị không cần đến, chúng em nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
"Ai là chị dâu của mấy người?"
Minh Thù mỉm cười: "Còn dám gọi lung tung, tôi đánh các người."
"..."
Được đại ca coi trọng, không phải chị dâu thì là cái gì? Chị hai?
Minh Thù nhìn hai đứa đàn em vài lần, bọn họ gục đầu xuống, cô nói không phải thì không phải, dù sao bọn họ nghe đại ca.
...
Kịch bản Minh Thù diễn là phù thủy nguyền rủa công chúa, thời gian cô lên sân khấu không nhiều lắm, đa số thời gian đều là ngồi phía dưới ăn.
Kim Vũ Kỳ cũng tham gia, nhưng rất kỳ lạ là cô ta không làm phiền đến Minh Thù, mà là nghiêm túc luyện tập.
Có lẽ Kim Vũ Kỳ cố ý dẫn dắt tất cả mọi người, đều có ý cô lập Minh Thù, may là có Diệp Miểu Miểu, làm Minh Thù không buồn chán đến mức đi tìm những người đó giảng đạo lý.
"Chào mẫu hậu, mẫu hậu, người đang làm gì vậy?"
"Ta đang xe chỉ. Con xem, thật thú vị, con muốn thử một chút không?"
Màn luyện tập lúc này chính là sinh nhật 15 tuổi của công chúa, cô ấy sắp bị con thoi đâm cho ngủ say.
Đóng vai công chúa chính là Kim Vũ Kỳ, tuy rằng không phải diễn viên chuyên nghiệp, nhưng động tác của Kim Vũ Kỳ cũng không cần cố gắng học, diễn thật sự không tồi.
Ngay cả giáo viên đến quan sát cũng âm thầm gật đầu, tỏ vẻ hài lòng với Kim Vũ Kỳ.
Ngay thời điểm Kim Vũ Kỳ đang cầm đạo cụ con thoi, có một người từ bên ngoài đột nhiên xông vào, đi thẳng đến chỗ Kim Vũ Kỳ, khuôn mặt tức giận:
"Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào cái gì mà giành phòng học của chúng tôi?"
Tập luyện bị cắt ngang, tất cả mọi người nhìn nữ sinh xông vào kia.
"Đây không phải là Tiền Đa Đa của ban F sao? Tại sao đến gây chuyện với Vũ Kỳ, lúc trước đồng phục của Vũ Kỳ bị làm hư, Vũ Kỳ chưa từng tính toán với cô ta, thật không biết cô ta lấy dũng khí ở đâu ra nữa."
"Ây da, loại vịt con xấu xí như cô ta lại tưởng mình là thiên nga, có thể bay lên trời."
"Cũng không biết lấy tự tin ở đâu ra, da mặt thật dày, còn mơ ước Giang học trưởng của chúng ta, Giang học trưởng và Vũ Kỳ của chúng ta mới là một đôi trai tài gái sắc..."
Có trò hay để xem.
Minh Thù đổi một tư thế để ăn, ánh mắt rơi vào trên người nữ sinh kia, cô nữ sinh này hẳn là nữ chính thật.
Kim Vũ Kỳ là nữ chính giả, cô ta muốn đổi vị trí, đương nhiên sẽ có một nữ chính thật.
Chỉ là nữ chính thật lại còn đang online?
Cô tưởng rằng đã sớm bị Kim Vũ Kỳ làm cho offline luôn rồi chứ.
Nữ sinh bị tiếng bàn luận xung quanh làm cho có chút xấu hổ, nhưng cô vẫn ưỡn ngực nhìn Kim Vũ Kỳ:
"Lúc trước căn phòng này vẫn do chúng ta dùng, Kim Vũ Kỳ, cô dựa vào đâu mà giành?"
Kim Vũ Kỳ cầm con thoi, nụ cười nhẹ nhàng:
"Bạn học Tiền Đa Đa, phòng là của trường học. Thời điểm chúng tớ tới cũng không có ai, cậu cũng không xin phép trường học, chỉ các cậu mới có thể sử dụng, vì sao chúng tớ không được dùng?"
"Đúng vậy, đây là phòng học công cộng, vì sao chúng tớ không thể dùng?"
Gần đây tất cả mọi người đều muốn luyện tập, thực sự rất thiếu sân, bọn người Tiền Đa Đa vốn vẫn dùng căn phòng này, nhưng bây giờ bị Kim Vũ Kỳ dẫn người chiếm lấy, Tiền Đa Đa sẽ tìm Kim Vũ Kỳ nói lý.
"Thế nhưng lúc trước vẫn là chúng tôi dùng." Tiền Đa Đa đỏ mặt.
"Do các cậu dùng chính là của các cậu sao?"
Kim Vũ Kỳ mân mê con thoi: "Sao tớ không biết trường học có quy định này?"
"Vậy...Các người cũng không thể không nói một tiếng với chúng tôi!" Tiền Đa Đa nói muốn hụt hơi.
Hai bên nói lý với nhau, Tiền Đa Đa và Kim Vũ Kỳ tôi một lời, cô một lời, bên nào cũng cho mình là đúng. Cuối cùng không biết lúc nào lại động tay động chân, Tiền Đa Đa đẩy Kim Vũ Kỳ một cái.
Kim Vũ Kỳ "Oạch" một tiếng ngã trên mặt đất, con thoi trong tay đâm vào tay cô ta.
Nhìn từ góc độ của người bên kia, Kim Vũ Kỳ là bị Tiền Đa Đa đẩy nhưng từ góc độ của Minh Thù, có thể thấy được Kim Vũ Kỳ tự lui ra sau, sau đó ngã trên mặt đất.
Minh Thù: "..."
Bây giờ mọi người thích chơi cái loại kịch bản này sao? Thật độc!
"Vũ Kỳ."
Thời điểm mọi người ở đây la lên, một nam sinh từ bên ngoài chạy đến, khẩn trương đỡ Kim Vũ Kỳ dậy:
"Không sao chứ?"
Kim Vũ Kỳ cố ý giấu tay ra sau lưng, dường như không muốn nam sinh thấy nhưng động tác này của cô ta càng làm nam sinh chú ý:
"Tay bị thương?"
"Không sao."
Kim Vũ Kỳ lắc đầu, sắc mặt cô ta rất bình thường, cố gắng giữ khoảng cách với nam sinh.
"Giang học trưởng, là cô ta đẩy Vũ Kỳ." Nữ sinh bên cạnh nhanh trí mách tội.
Giang học trưởng nhìn Tiền Đa Đa, sắc mặt lạnh nhạt.
Tiền Đa Đa lắc đầu, dưới cái nhìn chằm chằm của Giang học trưởng, ấp úng giải thích:
"Không phải... Mình..."
Mới vừa rồi cô còn không có dùng sức, chính Kim Vũ Kỳ tự té xuống mà.
Tiền Đa Đa nhìn Kim Vũ Kỳ, vừa đúng lúc thấy sự nhạo báng trên gương mặt cô ta, Tiền Đa Đa suy nghĩ, chỉ vào mặt Kim Vũ Kỳ, tức giận nói:
"Cô hãm hại tôi!"
Chuyện đồng phục lúc trước rõ ràng cũng là cô ta hãm hại mình, nhưng tất cả mọi người đều nói là lỗi của mình, tin tưởng Kim Vũ Kỳ.
"Chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn thấy cô đẩy Vũ Kỳ, sao lại là hãm hại cô?"
Kim Vũ Kỳ không cần lên tiếng, tự nhiên có người bên cạnh ra mặt cho cô ta.
"Tôi không có."
Tiền Đa Đa gấp đến đỏ bừng cả mặt, oan ức khổ sở đan xen, ánh mắt của Giang học trưởng nhìn cô, cùng với những chỉ trích của những người này, càng làm cô khó chịu.
"Tiền Đa Đa, xin lỗi Vũ Kỳ." Giang học trưởng trầm giọng nói.
Sắc mặt Tiền Đa Đa liền trắng bệch, anh ấy cũng không tin tưởng mình.
"Khụ khụ!"
Minh Thù ho khan hai tiếng, sau khi thành công hấp dẫn lực chú ý, cô từ trên ghế đứng dậy, dưới cái nhìn soi mói của mọi người mà đi tới.
Sao vị này lại muốn chen chân vào?
Minh Thù vừa bước ra, Kim Vũ Kỳ lại căng thẳng.
Không biết vì sao, rõ ràng Tiền Đa Đa mới là vai chính của quyển sách mà cô ta xem qua, nhưng bây giờ nhìn thấy Minh Thù, cô ta lại có dự cảm xấu.
"Lúc nãy buồn chán, ghi lại một video ngắn, mọi người cùng nhau xem đi."
Minh Thù cười híp mắt, giơ điện thoại di động lên.
Kim Vũ Kỳ quét mắt qua chỗ lúc nãy Minh Thù đến đây, cái hướng kia...
/1666
|