"Đi thôi." Nhìn thấy Tạ Hồi, sắc mặt Linh Yển càng trầm hơn, kéo Minh Thù bay về phía thôn.
"Này, chờ tôi một chút, có việc cần nói với cô." Tạ Hồi hấp tấp chạy theo sau.
"Vừa rồi ở huyện An Phong tôi nhìn thấy Tô Nhu."
Nghe được tên Tô Nhu, Minh Thù ngừng lại. Linh Yển túm không được, lập tức trở mặt:
"An Ca, cô có đi hay không?"
Tạ Hồi: "..."
Chả hiểu sao hắn có cảm giác “Người ấy và tôi em chọn ai”.
"Ngươi chọn ta hay chọn hắn!"
Giọng Linh Yển gần như vang lên đồng thời với lúc ý nghĩ trong đầu Tạ Hồi xuất hiện.
Tạ Hồi: "..."
Không ngờ có một ngày, hắn cũng trở thành nam thứ trong câu chuyện cẩu huyết.
"Không cho ta ăn chân giò, ai thèm chọn ngươi." Minh Thù dứt khoát bỏ rơi Linh Yển, tràn đầy phấn khởi hỏi Tạ Hồi:
"Tô Nhu tới đây làm gì? Ở đâu?"
Tạ Hồi ngó Linh Yển phía sau sắc mặt đang đen như đáy nồi, lúng túng không thôi. Người này có phải là hiểu lầm gì rồi không?
Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào thề: "Người quỷ khác biệt, ta tuyệt đối không có tà niệm với An Ca."
Ầm ầm.
Tiếng sấm không báo trước trên đỉnh đầu vang lên.
Tạ Hồi sợ đến mức lập tức thu hồi kiếm gỗ đào.
Minh Thù và Linh Yển hầu như đồng thời nhìn về phía hắn. Một người mặt chứa ý cười, có thâm ý khác, một người âm u biến hóa kỳ lạ, đằng đằng sát khí.
"Trùng hợp, trùng hợp..." Hắn thực sự không có tâm tư khác với An Ca, ông trời đột nhiên cho sét đánh cái gì.
Rào rào…
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống ầm ầm.
Tạ Hồi chớp mắt đã bị ướt sũng.
-
Hai quỷ một người tìm được một căn phòng không có người ở. Tạ Hồi muốn cởi quần áo ra hơ cho khô, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Linh Yển bắt phải mặc trở lại, chỉ có thể mặc quần áo ướt ngồi trước đống lửa.
"Mọi người tới đây để làm gì?" Trước đó hắn cảm thấy Minh Thù ở chỗ này, dù thấy huyện An Phong không có gì khác thường cũng không rời đi.
"Ngươi tới đây làm gì?" Minh Thù đang gặm khoai lang không biết lấy ở đâu ra.
Linh Yển đứng bên cạnh đưa tay kéo Minh Thù vào lòng mình, đánh dấu chủ quyền.
"Không phải lúc trước tôi bảo với cô rồi sao." Tạ Hồi vắt vạt áo, phàn nàn nói:
"Có thiên sư nói huyện An Phong âm khí dị thường nhưng bọn họ không rảnh, nên chỉ có ta đi tới đây. Nhưng ta điều tra ở gần An Phong, ngoại trừ mấy con lệ quỷ tác quái, cũng không có việc gì kỳ lạ cả. Mấy con lệ quỷ còn chưa đến mức kinh động các thiên sư khác. "
Minh Thù đưa vỏ khoai lang cho Linh Yển. Linh Yển cầm lấy rồi đưa một củ khoai lang khác cho cô.
Tạ Hồi để mắt đến những hành động của họ làm cùng nhau, có điều lúc này hắn quan tâm tới mục đích của Minh Thù hơn.
"Rốt cuộc mọi người tới nơi này để làm gì."
"Không liên quan đến ngươi." Linh Yển lên tiếng.
"Sao lại không liên quan tới tôi chứ, chức trách của thiên sư chúng tôi chính là bảo vệ sự yên ổn cho nhân gian, nhiều lúc sẽ có cùng nguyện vọng với địa phủ." Tạ Hồi không phục.
"Mọi người nói cho ta biết, nói không chừng ta còn có thể giúp một tay thì sao."
Hắn thực ra chỉ là tò mò.
Lòng hiếu kỳ hại chết thiên sư, lời này cũng rất thích hợp.
Linh Yển cười nhạt: "Ngươi từng nghe qua Tây Sở quốc không?"
Tạ Hồi sửng sốt.
"Liên quan gì tới Tây Sở quốc? Quốc gia này cũng diệt vong hơn hai nghìn năm rồi... Tây Sở quốc thật sự tồn tại sao?"
Minh Thù mỉm cười.
Khóe miệng Tạ Hồi co quắp lại.
Đợi đã... Minh Thù gọi gã kia là gì nhỉ?
"Linh Yển... Hả, ngươi không phải là tế tư Linh Yển của Tây Sở quốc đã được ghi chép lại đó chứ?"
Tạ Hồi từ dưới đất nhảy lên, hắn giơ kiếm gỗ đào thoát ra thật xa.
"Ngươi muốn làm gì! Tây Sở quốc đã diệt vong hai nghìn năm rồi."
Linh Yển cười nhạt, tràn đầy khinh thường. Hắn cúi đầu nhìn Minh Thù, không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, duy trì trạng thái lạnh lùng.
"Ta không nhìn ra Tạ thiên sư biết cũng không ít." Minh Thù cười.
"Để thanh kiếm của ngươi xuống đi, nếu hắn muốn làm gì, thanh kiếm gãy của ngươi có thể chống đỡ được sao?"
"Kiếm gãy cái gì, đây là kiếm để làm phép!" Tạ Hồi cãi lại, kiếm gỗ đào của hắn chính là bảo bối.
Hắn nhìn Linh Yển, chậm rãi quay về chỗ cũ.
"Linh Yển, tôi lại được nhìn thấy Linh Yển còn sống, thật làm cho người ta không thể tin nổi."
Minh Thù đưa tay chống cằm, trong miệng vẫn đang ăn miếng khoai lang.
"Ta rất tò mò, sao ngươi biết tới Tây Sở quốc."
Tạ Hồi thản nhiên nói: "Có một quyển sách ghi chép về chuyện của Tây Sở quốc và Linh Yển, tôi chỉ không ngờ lại có liên hệ với các người.”
"Sách gì?"
"Tôi không nhớ rõ, sư phụ cho tôi xem. Mặt trên ghi chép rất nhiều bí văn, có điều sau khi sư phụ tôi qua đời thì quyển sách kia đã không thấy đâu nữa... Lúc đó tôi còn tìm rất lâu nhưng không tìm được." Tạ Hồi cau mày, tấm bùa lần trước, hắn nghĩ dường như đã từng thấy trong quyển sách kia...
Căn cứ vào những lời Tạ Hồi nói, nơi của các thiên sư có ghi chép lại về Tây Sở quốc. Có điều ghi chép về Linh Yển đơn giản hơn một ít, chỉ là ca tụng công đức nói hắn vì thiên hạ chúng sinh mà hi sinh sinh mệnh. Lúc đó hắn không có gì để nói, về phần ghi chép phía sau cũng có đoạn liên quan tới Linh Yển, nói hắn bị giam ở trong địa phủ.
Có điều khi đó hắn cũng không thể nào tin được, dù sao quyển sách kia giống hư cấu nhiều hơn. Các loại bí văn vô cùng phức tạp, hắn nhìn thấy chỉ tưởng rằng chỉ là người xưa tự nghĩ ra rồi viết thành sách.
Không ngờ bây giờ lại thực sự nghe đến Tây Sở quốc.
Còn nhìn thấy Linh Yển sống, hắn không thể không tin vào nội dung trong quyển sách kia.
"Cho nên bây giờ mọi người tới đây làm gì?" Nói một hồi hắn vẫn không biết mục đích của bọn họ, ngược lại hắn biết cái gì đều đã nói ra sạch sẽ, Tạ Hồi cảm thấy thiệt thòi.
Minh Thù phiền muộn: "Cứu vớt thế giới."
Luôn có người muốn để trẫm cứu vớt thế giới.
Người đẹp chính là không được hoan nghênh.
"Tại sao cô không đi cứu vớt ngân hà?" Tạ Hồi không nói, thấy ánh mắt hai quỷ trước mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng một chút.
"Mọi người nói thật hả?"
Minh Thù cười nhẹ nói: "Ta trông giống quỷ nói dối sao?"
Tạ Hồi: "..."
Ta có thể phải xem lại tình hình hiện tại.
Tạ Hồi biết Tây Sở quốc, Minh Thù cũng không giấu giếm. Dù sao nhiều người thì thêm được sự giúp đỡ miễn phí, cô chỉ cần đứng ở một bên ăn đồ ăn vặt xem cuộc vui, không cần động não, rất tuyệt.
Minh Thù nói xong, Tạ Hồi ngây người.
Đại khái không còn nghi ngờ Minh Thù nói bừa, đúng là muốn cứu vớt thế giới.
"..." Tạ Hồi nuốt một ngụm nước bọt.
"Mọi người biết là ai làm sao?"
Linh Yển cười nhạt, thái độ đó rõ ràng cho thấy hắn biết.
"Được rồi, coi như các người biết là ai làm. Vậy các người không đi tìm người, đợi ở chỗ này làm gì?"
Linh Yển đã khinh thường tới đỉnh điểm.
"Nếu như biết ở nơi nào, còn cần ở đây ôm cây đợi thỏ sao?"
"Vậy sao ngươi xác định người lấy đi đồ vật nhất định sẽ tới? Biết đâu chỉ là có người ngẫu nhiên phát hiện bị mang ra ngoài, vừa lúc rơi vào tay người kìa thì sao? Dù sao vùng Tây Bắc này cũng từng là nơi phồn hoa, trộm mộ cũng không phải là không có."
Tạ Hồi phản bác.
"Hắn nhất định sẽ tới."
Linh Yển nói một cách chắc chắn.
"Này, chờ tôi một chút, có việc cần nói với cô." Tạ Hồi hấp tấp chạy theo sau.
"Vừa rồi ở huyện An Phong tôi nhìn thấy Tô Nhu."
Nghe được tên Tô Nhu, Minh Thù ngừng lại. Linh Yển túm không được, lập tức trở mặt:
"An Ca, cô có đi hay không?"
Tạ Hồi: "..."
Chả hiểu sao hắn có cảm giác “Người ấy và tôi em chọn ai”.
"Ngươi chọn ta hay chọn hắn!"
Giọng Linh Yển gần như vang lên đồng thời với lúc ý nghĩ trong đầu Tạ Hồi xuất hiện.
Tạ Hồi: "..."
Không ngờ có một ngày, hắn cũng trở thành nam thứ trong câu chuyện cẩu huyết.
"Không cho ta ăn chân giò, ai thèm chọn ngươi." Minh Thù dứt khoát bỏ rơi Linh Yển, tràn đầy phấn khởi hỏi Tạ Hồi:
"Tô Nhu tới đây làm gì? Ở đâu?"
Tạ Hồi ngó Linh Yển phía sau sắc mặt đang đen như đáy nồi, lúng túng không thôi. Người này có phải là hiểu lầm gì rồi không?
Tạ Hồi giơ kiếm gỗ đào thề: "Người quỷ khác biệt, ta tuyệt đối không có tà niệm với An Ca."
Ầm ầm.
Tiếng sấm không báo trước trên đỉnh đầu vang lên.
Tạ Hồi sợ đến mức lập tức thu hồi kiếm gỗ đào.
Minh Thù và Linh Yển hầu như đồng thời nhìn về phía hắn. Một người mặt chứa ý cười, có thâm ý khác, một người âm u biến hóa kỳ lạ, đằng đằng sát khí.
"Trùng hợp, trùng hợp..." Hắn thực sự không có tâm tư khác với An Ca, ông trời đột nhiên cho sét đánh cái gì.
Rào rào…
Hạt mưa lớn chừng hạt đậu rơi xuống ầm ầm.
Tạ Hồi chớp mắt đã bị ướt sũng.
-
Hai quỷ một người tìm được một căn phòng không có người ở. Tạ Hồi muốn cởi quần áo ra hơ cho khô, lại bị ánh mắt lạnh như băng của Linh Yển bắt phải mặc trở lại, chỉ có thể mặc quần áo ướt ngồi trước đống lửa.
"Mọi người tới đây để làm gì?" Trước đó hắn cảm thấy Minh Thù ở chỗ này, dù thấy huyện An Phong không có gì khác thường cũng không rời đi.
"Ngươi tới đây làm gì?" Minh Thù đang gặm khoai lang không biết lấy ở đâu ra.
Linh Yển đứng bên cạnh đưa tay kéo Minh Thù vào lòng mình, đánh dấu chủ quyền.
"Không phải lúc trước tôi bảo với cô rồi sao." Tạ Hồi vắt vạt áo, phàn nàn nói:
"Có thiên sư nói huyện An Phong âm khí dị thường nhưng bọn họ không rảnh, nên chỉ có ta đi tới đây. Nhưng ta điều tra ở gần An Phong, ngoại trừ mấy con lệ quỷ tác quái, cũng không có việc gì kỳ lạ cả. Mấy con lệ quỷ còn chưa đến mức kinh động các thiên sư khác. "
Minh Thù đưa vỏ khoai lang cho Linh Yển. Linh Yển cầm lấy rồi đưa một củ khoai lang khác cho cô.
Tạ Hồi để mắt đến những hành động của họ làm cùng nhau, có điều lúc này hắn quan tâm tới mục đích của Minh Thù hơn.
"Rốt cuộc mọi người tới nơi này để làm gì."
"Không liên quan đến ngươi." Linh Yển lên tiếng.
"Sao lại không liên quan tới tôi chứ, chức trách của thiên sư chúng tôi chính là bảo vệ sự yên ổn cho nhân gian, nhiều lúc sẽ có cùng nguyện vọng với địa phủ." Tạ Hồi không phục.
"Mọi người nói cho ta biết, nói không chừng ta còn có thể giúp một tay thì sao."
Hắn thực ra chỉ là tò mò.
Lòng hiếu kỳ hại chết thiên sư, lời này cũng rất thích hợp.
Linh Yển cười nhạt: "Ngươi từng nghe qua Tây Sở quốc không?"
Tạ Hồi sửng sốt.
"Liên quan gì tới Tây Sở quốc? Quốc gia này cũng diệt vong hơn hai nghìn năm rồi... Tây Sở quốc thật sự tồn tại sao?"
Minh Thù mỉm cười.
Khóe miệng Tạ Hồi co quắp lại.
Đợi đã... Minh Thù gọi gã kia là gì nhỉ?
"Linh Yển... Hả, ngươi không phải là tế tư Linh Yển của Tây Sở quốc đã được ghi chép lại đó chứ?"
Tạ Hồi từ dưới đất nhảy lên, hắn giơ kiếm gỗ đào thoát ra thật xa.
"Ngươi muốn làm gì! Tây Sở quốc đã diệt vong hai nghìn năm rồi."
Linh Yển cười nhạt, tràn đầy khinh thường. Hắn cúi đầu nhìn Minh Thù, không muốn nói chuyện với kẻ ngốc, duy trì trạng thái lạnh lùng.
"Ta không nhìn ra Tạ thiên sư biết cũng không ít." Minh Thù cười.
"Để thanh kiếm của ngươi xuống đi, nếu hắn muốn làm gì, thanh kiếm gãy của ngươi có thể chống đỡ được sao?"
"Kiếm gãy cái gì, đây là kiếm để làm phép!" Tạ Hồi cãi lại, kiếm gỗ đào của hắn chính là bảo bối.
Hắn nhìn Linh Yển, chậm rãi quay về chỗ cũ.
"Linh Yển, tôi lại được nhìn thấy Linh Yển còn sống, thật làm cho người ta không thể tin nổi."
Minh Thù đưa tay chống cằm, trong miệng vẫn đang ăn miếng khoai lang.
"Ta rất tò mò, sao ngươi biết tới Tây Sở quốc."
Tạ Hồi thản nhiên nói: "Có một quyển sách ghi chép về chuyện của Tây Sở quốc và Linh Yển, tôi chỉ không ngờ lại có liên hệ với các người.”
"Sách gì?"
"Tôi không nhớ rõ, sư phụ cho tôi xem. Mặt trên ghi chép rất nhiều bí văn, có điều sau khi sư phụ tôi qua đời thì quyển sách kia đã không thấy đâu nữa... Lúc đó tôi còn tìm rất lâu nhưng không tìm được." Tạ Hồi cau mày, tấm bùa lần trước, hắn nghĩ dường như đã từng thấy trong quyển sách kia...
Căn cứ vào những lời Tạ Hồi nói, nơi của các thiên sư có ghi chép lại về Tây Sở quốc. Có điều ghi chép về Linh Yển đơn giản hơn một ít, chỉ là ca tụng công đức nói hắn vì thiên hạ chúng sinh mà hi sinh sinh mệnh. Lúc đó hắn không có gì để nói, về phần ghi chép phía sau cũng có đoạn liên quan tới Linh Yển, nói hắn bị giam ở trong địa phủ.
Có điều khi đó hắn cũng không thể nào tin được, dù sao quyển sách kia giống hư cấu nhiều hơn. Các loại bí văn vô cùng phức tạp, hắn nhìn thấy chỉ tưởng rằng chỉ là người xưa tự nghĩ ra rồi viết thành sách.
Không ngờ bây giờ lại thực sự nghe đến Tây Sở quốc.
Còn nhìn thấy Linh Yển sống, hắn không thể không tin vào nội dung trong quyển sách kia.
"Cho nên bây giờ mọi người tới đây làm gì?" Nói một hồi hắn vẫn không biết mục đích của bọn họ, ngược lại hắn biết cái gì đều đã nói ra sạch sẽ, Tạ Hồi cảm thấy thiệt thòi.
Minh Thù phiền muộn: "Cứu vớt thế giới."
Luôn có người muốn để trẫm cứu vớt thế giới.
Người đẹp chính là không được hoan nghênh.
"Tại sao cô không đi cứu vớt ngân hà?" Tạ Hồi không nói, thấy ánh mắt hai quỷ trước mặt đặc biệt nghiêm túc, hắn dừng một chút.
"Mọi người nói thật hả?"
Minh Thù cười nhẹ nói: "Ta trông giống quỷ nói dối sao?"
Tạ Hồi: "..."
Ta có thể phải xem lại tình hình hiện tại.
Tạ Hồi biết Tây Sở quốc, Minh Thù cũng không giấu giếm. Dù sao nhiều người thì thêm được sự giúp đỡ miễn phí, cô chỉ cần đứng ở một bên ăn đồ ăn vặt xem cuộc vui, không cần động não, rất tuyệt.
Minh Thù nói xong, Tạ Hồi ngây người.
Đại khái không còn nghi ngờ Minh Thù nói bừa, đúng là muốn cứu vớt thế giới.
"..." Tạ Hồi nuốt một ngụm nước bọt.
"Mọi người biết là ai làm sao?"
Linh Yển cười nhạt, thái độ đó rõ ràng cho thấy hắn biết.
"Được rồi, coi như các người biết là ai làm. Vậy các người không đi tìm người, đợi ở chỗ này làm gì?"
Linh Yển đã khinh thường tới đỉnh điểm.
"Nếu như biết ở nơi nào, còn cần ở đây ôm cây đợi thỏ sao?"
"Vậy sao ngươi xác định người lấy đi đồ vật nhất định sẽ tới? Biết đâu chỉ là có người ngẫu nhiên phát hiện bị mang ra ngoài, vừa lúc rơi vào tay người kìa thì sao? Dù sao vùng Tây Bắc này cũng từng là nơi phồn hoa, trộm mộ cũng không phải là không có."
Tạ Hồi phản bác.
"Hắn nhất định sẽ tới."
Linh Yển nói một cách chắc chắn.
/1666
|