“An Ca đại nhân, ngài xuống đây khi nào vậy?”
Lúc Minh Thù đi ra, tiểu quỷ canh giữ tầng mười chín nhìn cô kinh ngạc.
Vẻ mặt Minh Thù không thay đổi, sửa sang lại y phục, mỉm cười: “Vào thời điểm ngươi lười biếng.”
Tiểu quỷ: “...”
Tiểu quỷ cười lúng túng: “An Ca đại nhân, ba ngày nay ngài chạy qua chạy lại hai nơi có mệt không? Vị đó hiện tại cũng không có gì đáng ngại, sao ngài không đưa người ra ngoài?”
Tầng mười chín là một tầng rất đặc biệt, hầu hết đều bị xích sắt khóa lại, trừ Linh Yển. Người ấy cười híp mắt cảnh cáo bọn họ, nếu dám đụng đến sẽ phải đi quét rác địa phủ một ngàn năm.
Một ngàn năm!
Nếu không phải vì người ấy bị nhốt ở đây, hắn cũng không cần canh giữ chỗ này.
Diêm Vương đại nhân có nói có thể cho người ấy ra ngoài, chỉ cần trở về đúng giờ là được.
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, cười rạng rỡ: “Ta sẽ không dẫn hắn ra ngoài, sao, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Không dám.”
Hắn nào dám có ý kiến.
Tâm tư của các đại lão, bọn họ chỉ là những tiểu quỷ nào dám đoán.
-
“Đại nhân, ngài muốn mở rộng nghiệp vụ sao?” Quỷ phụ trách các khâu của chuyển phát nhanh Âm Dương nhìn bảng phân công của Minh Thù, hơi ngu muội:
“Quỷ chúng ta... đâu cần ăn những thứ này?”
“Đưa những quỷ biết nấu đồ ăn chưa đi đầu thai qua đây. Ta thu nhận.” Minh Thù không ngẩng đầu, nói:
“Là người là quỷ cũng đều chào đón, yêu cầu của ta là làm cho địa phủ trở thành địa phủ mỹ thực.”
Các tiểu quỷ lạnh run.
Đại nhân, như vậy sẽ rất náo động?
Gần đây, Diêm Vương cũng đang bận cải cách cho nên thả lỏng Minh Thù bên này. Diêm Vương bận quá sẽ không có thời gian tới giáo huấn cô. Đến khi Diêm Vương rảnh rỗi, đường phố mỹ thực của Minh Thù đã xây xong.
Công trình này sẽ xây ở bờ Vong Xuyên, lúc xếp hàng uống canh Mạnh Bà còn có thể ăn một bữa.
Có thoải mái không?
Thoải mái cái rắm! Đây là địa phủ, không phải nơi du ngoạn!
Đương nhiên lúc Diêm Vương muốn tháo dỡ đã không còn kịp rồi, cuối cùng cứ như vậy trở thành điểm đến nổi tiếng ở địa phủ – phố mỹ thực Vong Xuyên.
Nhiều quỷ trong địa phủ không đầu thai đều đến, mỹ thực gia các thời đều tụ tập tại bờ sông Vong Xuyên, Minh Thù không làm việc công, cả ngày đợi ở bờ sông Vong Xuyên.
Chuyển phát nhanh Âm Dương còn mở rộng thêm chi nhánh take-away, mà bây giờ tốc độ tăng trưởng take-away đang phát triển nhanh chóng.
Quỷ chỗ này muốn ăn đậu hủ cay, còn quỷ chỗ kia lại muốn ăn sườn xào chua ngọt...
Vị trí chính chủ chuyển phát nhanh Âm Dương tràn ngập nguy cơ.
“An Ca.”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chớp mắt: “Ngươi chết rồi?”
Tạ Hồi nhịn không được, khóe miệng giật giật: “Chỉ có cô mới chào hỏi người khác như vậy?”
Minh Thù cười: “Đến đây đều là quỷ, ta chào hỏi như vậy rất bình thường.”
Tạ Hồi: “...”
Tạ Hồi cạn lời, hắn nhìn cảnh náo nhiệt xung quanh, dịch sang cạnh cô: “Tôi nghe nói cô mở phố mỹ thực ở địa phủ, không ngờ là thật, cô giỏi đấy.”
“Quá khen.” Vì ăn, mở phố ẩm thực có là gì.
Minh Thù múc bát bánh trôi: “Ngươi xuống đây làm gì?”
Có vài vị thiên sư có thể xuống địa phủ nhưng nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, thiên sư sẽ không tùy tiện tới.
“Còn nhớ Tô Đồng không? Hồn của cô ấy không còn, không biết sao lại chạy đến địa phủ, tôi đến tìm cô ấy, cô có thấy cô ấy không?”
Nữ chính ư.
Có thể giữ cô ấy lại làm chân giò cho trẫm.
“An Ca, cô đang nghĩ gì?” Tạ Hồi xoa cánh tay, vừa rồi cô cười quá nguy hiểm, trông thật đáng sợ.
Minh Thù cắn cái muôi: “Ngươi nói xem, ta cho cô ấy mở tiệm ở đây, cô ấy có chịu ở lại không?”
Tạ Hồi: “...”
Cô đúng là hiểm độc.
Hồn vẫn còn sống, giữ lại địa phủ làm gì?
Hắn vẫn nên tự mình đi tìm!
Tạ Hồi thừa dịp không có quỷ chú ý hắn, nhanh chóng rời khỏi.
Từ phía sau Minh Thù, có âm thanh hơi lo âu vang lên: “Cô vừa nói gì với hắn?”
“Nói ta muốn cưới hắn.” Minh Thù cũng không quay đầu, đáp lại.
Người phía sau hừ lạnh một tiếng.
“Vậy sao hắn chạy rồi, chê cô hả?” Ngoại trừ lão tử, ai mà để ý bà điên này.
“Hắn nói đi chuẩn bị đồ cưới.” Minh Thù nói thêm, mặt không đổi sắc.
“An Ca!” Linh Yển nóng giận.
Cô không nói chuyện dễ nghe chút được sao? Còn chọc tức hắn! Lão tử sao lại thích bà điên này chứ. Ô hay! Đồ điên mới thích cô!
Minh Thù nghiêng đầu, cười nhạt: “Cái gì?”
Linh Yển nhịn xuống, không thể tức giận.
Nhịn cô.
Nhịn cô.
Minh Thù nhìn dáng vẻ của hắn như vậy lại thấy tâm trạng rất tốt: “Sao ngươi chạy ra đây, quỷ trông chừng ngươi bỏ nhiệm vụ à?”
Linh Yển ngồi bên cạnh cô: “Hắn nói mỗi ngày ngươi đều đến thăm ta, có thật không?”
“Ta điên hay sao mà mỗi ngày đều đến thăm ngươi.” Minh Thù cười:
“Hay là ngươi bị chứng ảo tưởng? Địa phủ chúng ta tuy không nhiều lắm nhưng mỗi thời đại đều có vài vị kỳ cựu của giới y học, hay tìm họ xem thử cho ngươi?”
Cô mới có bệnh!
Cả nhà cô đều có bệnh!
“Ta hỏi cô, vì sao sau ngày hôm đó cô không tới nữa?” Linh Yển nhớ ra việc chính yếu của mình:
“Có phải cô không muốn chịu trách nhiệm không?”
“Ây, trong lòng hiểu là được rồi, làm gì phải nói ra, tổn thương tình cảm.”
Linh Yển chỉ hít thở sâu, may mà không đập nát cái bàn, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm: “Cô là kẻ phụ bạc!”
“Cuối cùng vẫn là cặn bã, không còn cách nào.” Minh Thù xoay xoay tóc, cười đắc ý.
Linh Yển muốn phá lớp phòng ngự.
Lần nào cũng không có trách nhiệm!
Linh Yển nhíu mày lại, vì sao hắn lại nói là mỗi lần?
Lồng ngực Linh Yển đập nhanh, trong đầu hiện lên một vài điều gì đó, đáng tiếc hắn không nhớ được, sau khi bình phục, chỉ còn mê man.
“Linh Yển, về nhà.”
Linh Yển ngẩng đầu, mê man nhìn cô gái ấy: “Cô nói gì?”
“Tiễn ngươi về tầng mười chín.”
Linh Yển nhìn nàng: “Vừa rồi, không phải cô nói cái này.”
“A, vậy ta nói gì?”
Linh Yển cũng không đáp, cứ như vậy nhìn cô.
Quỷ cứ qua lại, thời khắc này dường như chậm lại, không có tiếng ồn.
Minh Thù thở dài nói: “Về nhà thôi.”
Linh Yển khóe môi cong lên, trong đôi mắt chỉ có một mình hình bóng cô, trong trẻo và sáng ngời.
“Gói lại cái này, cái này... cho ta.”
Linh Yển: “...”
Nhất định phải mắng!
-
Khi Minh Thù trở lại phòng mây trắng thì đã rất nhiều năm trôi qua. Có lẽ nguyên nhân là quỷ, Hài Hòa Hiệu không may làm cô chết thì đây cũng là lần cô sống lâu nhất.
Nhưng mà chết vẫn rất thảm.
Cô đang ở bờ sông Vong Xuyên ăn đồ ăn lại bị quỷ kéo xuống rồi chết.
Thật sao?
Dù sao trẫm cũng có tiếng nói đứng thứ hai ở địa phủ, chết như vậy có nhảm lắm không?
Muốn được chết oanh liệt một lần lại khó khăn vậy sao.
Hài Hòa Hiệu không để ý Minh Thù, trực tiếp soát tư liệu của nàng.
Danh tính: Minh Thù
Giá trị thù hận: 150000
***: *****
Nhiệm vụ phụ: Thất bại
Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ giá trị thù hận năm mươi ngàn. Nếu có vấn đề, sẽ không tiếp nhận khiếu nại.
Minh Thù: “...”
Trừ năm mươi ngàn, có nghĩa là nhiệm vụ lần này, tổng cộng được bốn mươi ngàn, hiện tại không có thêm, ngược lại còn bị trừ?
Rất tốt, đối xử như vậy với khách hàng, sớm muộn gì cũng xong.
Nhiệm vụ này làm không công.
Đều tại tên điên đó!
Nhân vật tiếp theo sẽ lấy đồ ăn của hắn.
Minh Thù hơi mệt, muốn yên tĩnh.
*
Hoàn tất nhân vật thứ mười hai.
Phía sau có phiên ngoại.
Hài Hòa Hiệu: Ngạc nhiên không, ngoài dự định không, còn có rất nhiều chức năng để ngươi phát huy.
Minh Thù: Cút…
Lúc Minh Thù đi ra, tiểu quỷ canh giữ tầng mười chín nhìn cô kinh ngạc.
Vẻ mặt Minh Thù không thay đổi, sửa sang lại y phục, mỉm cười: “Vào thời điểm ngươi lười biếng.”
Tiểu quỷ: “...”
Tiểu quỷ cười lúng túng: “An Ca đại nhân, ba ngày nay ngài chạy qua chạy lại hai nơi có mệt không? Vị đó hiện tại cũng không có gì đáng ngại, sao ngài không đưa người ra ngoài?”
Tầng mười chín là một tầng rất đặc biệt, hầu hết đều bị xích sắt khóa lại, trừ Linh Yển. Người ấy cười híp mắt cảnh cáo bọn họ, nếu dám đụng đến sẽ phải đi quét rác địa phủ một ngàn năm.
Một ngàn năm!
Nếu không phải vì người ấy bị nhốt ở đây, hắn cũng không cần canh giữ chỗ này.
Diêm Vương đại nhân có nói có thể cho người ấy ra ngoài, chỉ cần trở về đúng giờ là được.
Minh Thù liếc mắt nhìn hắn, cười rạng rỡ: “Ta sẽ không dẫn hắn ra ngoài, sao, ngươi có ý kiến gì sao?”
“Không dám.”
Hắn nào dám có ý kiến.
Tâm tư của các đại lão, bọn họ chỉ là những tiểu quỷ nào dám đoán.
-
“Đại nhân, ngài muốn mở rộng nghiệp vụ sao?” Quỷ phụ trách các khâu của chuyển phát nhanh Âm Dương nhìn bảng phân công của Minh Thù, hơi ngu muội:
“Quỷ chúng ta... đâu cần ăn những thứ này?”
“Đưa những quỷ biết nấu đồ ăn chưa đi đầu thai qua đây. Ta thu nhận.” Minh Thù không ngẩng đầu, nói:
“Là người là quỷ cũng đều chào đón, yêu cầu của ta là làm cho địa phủ trở thành địa phủ mỹ thực.”
Các tiểu quỷ lạnh run.
Đại nhân, như vậy sẽ rất náo động?
Gần đây, Diêm Vương cũng đang bận cải cách cho nên thả lỏng Minh Thù bên này. Diêm Vương bận quá sẽ không có thời gian tới giáo huấn cô. Đến khi Diêm Vương rảnh rỗi, đường phố mỹ thực của Minh Thù đã xây xong.
Công trình này sẽ xây ở bờ Vong Xuyên, lúc xếp hàng uống canh Mạnh Bà còn có thể ăn một bữa.
Có thoải mái không?
Thoải mái cái rắm! Đây là địa phủ, không phải nơi du ngoạn!
Đương nhiên lúc Diêm Vương muốn tháo dỡ đã không còn kịp rồi, cuối cùng cứ như vậy trở thành điểm đến nổi tiếng ở địa phủ – phố mỹ thực Vong Xuyên.
Nhiều quỷ trong địa phủ không đầu thai đều đến, mỹ thực gia các thời đều tụ tập tại bờ sông Vong Xuyên, Minh Thù không làm việc công, cả ngày đợi ở bờ sông Vong Xuyên.
Chuyển phát nhanh Âm Dương còn mở rộng thêm chi nhánh take-away, mà bây giờ tốc độ tăng trưởng take-away đang phát triển nhanh chóng.
Quỷ chỗ này muốn ăn đậu hủ cay, còn quỷ chỗ kia lại muốn ăn sườn xào chua ngọt...
Vị trí chính chủ chuyển phát nhanh Âm Dương tràn ngập nguy cơ.
“An Ca.”
Minh Thù ngẩng đầu nhìn người trước mặt, chớp mắt: “Ngươi chết rồi?”
Tạ Hồi nhịn không được, khóe miệng giật giật: “Chỉ có cô mới chào hỏi người khác như vậy?”
Minh Thù cười: “Đến đây đều là quỷ, ta chào hỏi như vậy rất bình thường.”
Tạ Hồi: “...”
Tạ Hồi cạn lời, hắn nhìn cảnh náo nhiệt xung quanh, dịch sang cạnh cô: “Tôi nghe nói cô mở phố mỹ thực ở địa phủ, không ngờ là thật, cô giỏi đấy.”
“Quá khen.” Vì ăn, mở phố ẩm thực có là gì.
Minh Thù múc bát bánh trôi: “Ngươi xuống đây làm gì?”
Có vài vị thiên sư có thể xuống địa phủ nhưng nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, thiên sư sẽ không tùy tiện tới.
“Còn nhớ Tô Đồng không? Hồn của cô ấy không còn, không biết sao lại chạy đến địa phủ, tôi đến tìm cô ấy, cô có thấy cô ấy không?”
Nữ chính ư.
Có thể giữ cô ấy lại làm chân giò cho trẫm.
“An Ca, cô đang nghĩ gì?” Tạ Hồi xoa cánh tay, vừa rồi cô cười quá nguy hiểm, trông thật đáng sợ.
Minh Thù cắn cái muôi: “Ngươi nói xem, ta cho cô ấy mở tiệm ở đây, cô ấy có chịu ở lại không?”
Tạ Hồi: “...”
Cô đúng là hiểm độc.
Hồn vẫn còn sống, giữ lại địa phủ làm gì?
Hắn vẫn nên tự mình đi tìm!
Tạ Hồi thừa dịp không có quỷ chú ý hắn, nhanh chóng rời khỏi.
Từ phía sau Minh Thù, có âm thanh hơi lo âu vang lên: “Cô vừa nói gì với hắn?”
“Nói ta muốn cưới hắn.” Minh Thù cũng không quay đầu, đáp lại.
Người phía sau hừ lạnh một tiếng.
“Vậy sao hắn chạy rồi, chê cô hả?” Ngoại trừ lão tử, ai mà để ý bà điên này.
“Hắn nói đi chuẩn bị đồ cưới.” Minh Thù nói thêm, mặt không đổi sắc.
“An Ca!” Linh Yển nóng giận.
Cô không nói chuyện dễ nghe chút được sao? Còn chọc tức hắn! Lão tử sao lại thích bà điên này chứ. Ô hay! Đồ điên mới thích cô!
Minh Thù nghiêng đầu, cười nhạt: “Cái gì?”
Linh Yển nhịn xuống, không thể tức giận.
Nhịn cô.
Nhịn cô.
Minh Thù nhìn dáng vẻ của hắn như vậy lại thấy tâm trạng rất tốt: “Sao ngươi chạy ra đây, quỷ trông chừng ngươi bỏ nhiệm vụ à?”
Linh Yển ngồi bên cạnh cô: “Hắn nói mỗi ngày ngươi đều đến thăm ta, có thật không?”
“Ta điên hay sao mà mỗi ngày đều đến thăm ngươi.” Minh Thù cười:
“Hay là ngươi bị chứng ảo tưởng? Địa phủ chúng ta tuy không nhiều lắm nhưng mỗi thời đại đều có vài vị kỳ cựu của giới y học, hay tìm họ xem thử cho ngươi?”
Cô mới có bệnh!
Cả nhà cô đều có bệnh!
“Ta hỏi cô, vì sao sau ngày hôm đó cô không tới nữa?” Linh Yển nhớ ra việc chính yếu của mình:
“Có phải cô không muốn chịu trách nhiệm không?”
“Ây, trong lòng hiểu là được rồi, làm gì phải nói ra, tổn thương tình cảm.”
Linh Yển chỉ hít thở sâu, may mà không đập nát cái bàn, hắn cắn răng nghiến lợi nhìn cô chằm chằm: “Cô là kẻ phụ bạc!”
“Cuối cùng vẫn là cặn bã, không còn cách nào.” Minh Thù xoay xoay tóc, cười đắc ý.
Linh Yển muốn phá lớp phòng ngự.
Lần nào cũng không có trách nhiệm!
Linh Yển nhíu mày lại, vì sao hắn lại nói là mỗi lần?
Lồng ngực Linh Yển đập nhanh, trong đầu hiện lên một vài điều gì đó, đáng tiếc hắn không nhớ được, sau khi bình phục, chỉ còn mê man.
“Linh Yển, về nhà.”
Linh Yển ngẩng đầu, mê man nhìn cô gái ấy: “Cô nói gì?”
“Tiễn ngươi về tầng mười chín.”
Linh Yển nhìn nàng: “Vừa rồi, không phải cô nói cái này.”
“A, vậy ta nói gì?”
Linh Yển cũng không đáp, cứ như vậy nhìn cô.
Quỷ cứ qua lại, thời khắc này dường như chậm lại, không có tiếng ồn.
Minh Thù thở dài nói: “Về nhà thôi.”
Linh Yển khóe môi cong lên, trong đôi mắt chỉ có một mình hình bóng cô, trong trẻo và sáng ngời.
“Gói lại cái này, cái này... cho ta.”
Linh Yển: “...”
Nhất định phải mắng!
-
Khi Minh Thù trở lại phòng mây trắng thì đã rất nhiều năm trôi qua. Có lẽ nguyên nhân là quỷ, Hài Hòa Hiệu không may làm cô chết thì đây cũng là lần cô sống lâu nhất.
Nhưng mà chết vẫn rất thảm.
Cô đang ở bờ sông Vong Xuyên ăn đồ ăn lại bị quỷ kéo xuống rồi chết.
Thật sao?
Dù sao trẫm cũng có tiếng nói đứng thứ hai ở địa phủ, chết như vậy có nhảm lắm không?
Muốn được chết oanh liệt một lần lại khó khăn vậy sao.
Hài Hòa Hiệu không để ý Minh Thù, trực tiếp soát tư liệu của nàng.
Danh tính: Minh Thù
Giá trị thù hận: 150000
***: *****
Nhiệm vụ phụ: Thất bại
Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ giá trị thù hận năm mươi ngàn. Nếu có vấn đề, sẽ không tiếp nhận khiếu nại.
Minh Thù: “...”
Trừ năm mươi ngàn, có nghĩa là nhiệm vụ lần này, tổng cộng được bốn mươi ngàn, hiện tại không có thêm, ngược lại còn bị trừ?
Rất tốt, đối xử như vậy với khách hàng, sớm muộn gì cũng xong.
Nhiệm vụ này làm không công.
Đều tại tên điên đó!
Nhân vật tiếp theo sẽ lấy đồ ăn của hắn.
Minh Thù hơi mệt, muốn yên tĩnh.
*
Hoàn tất nhân vật thứ mười hai.
Phía sau có phiên ngoại.
Hài Hòa Hiệu: Ngạc nhiên không, ngoài dự định không, còn có rất nhiều chức năng để ngươi phát huy.
Minh Thù: Cút…
/1666
|