#Đầu đề Tiên giới: Ngân Tranh không vui liền oán giận Tiên giới#
"Tiên tôn, người không sao chứ?"
Trên giường êm, cô gái mặc một bộ trang phục màu lam, trên viền có thêu hoa văn màu tối như hạc như mây, cực kỳ trân quý.
Mà trên tay áo cô dính máu, không khí cũng tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cô gái có vẻ mơ hồ nhìn tiểu tiên đồng đứng ở một bên, một lát sau mới mở môi hồng, giọng nói mờ mịt: "Chuẩn bị đồ ăn cho ta."
Tiểu tiên đồng sửng sốt, chần chừ nói: "Tiên tôn, trong tiên cung chúng ta không có…" Không có đồ ăn.
Cô gái yếu ớt liếc mắt nhìn tiểu tiên đồng, tiểu tiên đồng cúi người hành lễ: "Ngô Đồng xin đi chuẩn bị."
Minh Thù ngồi xuống chiếc giường êm ái, đây là một đại điện cực kỳ tinh xảo, mặt đất bồng bềnh một lớp sương mù như tiên cảnh.
Mà ở đây cũng đúng là Tiên giới.
Nữ chính giả tên là Long Sa Tuyết, trùng sinh.
Long Sa Tuyết là tiểu công chúa của Long tộc, từ nhỏ đã lớn lên tại Tiên giới, điêu ngoa ngang bướng, có thể nói là khiến cho người ta nhức đầu vô cùng, từ nhỏ đã tuyên bố muốn được gả cho Ly Mặc chân quân.
Nhưng Long Sa Tuyết cũng không được như ý nguyện, nàng bị chỉ hôn với Tạ Sơ Dương, người Ly Mặc chân quân phải kết hôn không phải là nàng.
Long Sa Tuyết không chịu thua, bọn họ được Tiên Đế chỉ hôn cùng một lúc, cho nên lúc Long Sa Tuyết xuất giá đã dùng một thủ đoạn nhỏ đổi vị trí với nữ chính.
Nàng được gả cho Ly Mặc chân quân như ý nguyện, việc này kết cục đã định, mọi người ở Tiên giới chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Ban đầu Long Sa Tuyết còn rất vui vẻ nhưng dần dần nàng phát hiện ra Ly Mặc chân quân có một số bí mật không muốn người khác biết, Ly Mặc chân quân đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
Lúc đầu hắn nhìn trúng nữ chính, không dám có chủ ý với Long Sa Tuyết, dù sao nàng cũng là tiểu công chúa của Long tộc nhưng Long Sa Tuyết tự mình tìm tới cửa, Long tộc càng hợp hơn.
Vị trí của nàng trong đáy lòng Ly Mặc rất thấp, nàng chỉ là một công cụ. Long Sa Tuyết bắt đầu sợ, nàng muốn rời khỏi Ly Mặc, nhưng nàng chưa kịp nói cho Long tộc đã bị Ly Mặc bắt lại.
Ly Mặc uy hiếp nàng, nếu dám nói cho người khác biết sẽ giết nàng.
Long Sa Tuyết không muốn chết, thỉnh thoảng Ly Mặc đưa nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Tạ Sơ Dương và nữ chính vô cùng như ý, trong lòng Long Sa Tuyết đố kị không thôi.
Nếu như trước đây nàng gả cho Tạ Sơ Dương, bây giờ chịu tội cũng không phải là nàng.
Cuối cùng chuyện của Ly Mặc vẫn bị bại lộ, Ly Mặc dùng nàng làm tấm khiên che chắn khiến nàng chết thảm.
Cho nên sau khi sống lại, Long Sa Tuyết tất nhiên muốn thay đổi kết cục này.
Nguyên chủ tên là Ngân Tranh.
Đẳng cấp trên Tiên giới chia thành thiên tiên, kim tiên, huyền tiên, tiên quân, chân quân, tiên tôn, cao hơn nữa chính là thần. Chẳng qua hiện nay Tiên giới chỉ có tiên, không có thần.
Ngân Tranh là tiên tôn, vốn không có nhiều tại Tiên giới, hơn nữa còn là nữ nhân.
Ân oán của nàng và nữ chính giả đại khái bắt đầu từ khi nữ chính giả đổi người thành công, gả cho Tạ Sơ Dương.
Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh ngang bằng nhau, hơn nữa là đồng môn, là quan hệ sư huynh muội.
Tạ Sơ Dương tính khí hơi cổ quái, việc này cũng có quan hệ với Ngân Tranh.
Ước chừng khoảng ngàn năm trước, Ngân Tranh chẳng biết tại sao bị thương, sau khi trở về tính tình thay đổi, lúc đó Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh đã sắp thành hôn.
Nhưng sau khi Ngân Tranh trở về, đối với Tạ Sơ Dương cực kỳ lạnh lùng, thậm chí hủy hôn. Tạ Sơ Dương muốn hỏi cho rõ ngay từ đầu nhưng Ngân Tranh luôn né tránh hắn, Tạ Sơ Dương nổi giận sau đó trở thành người vui giận bất thường như bây giờ.
Ngàn năm qua hai người mỗi người một ngả, có lẽ thời gian ngàn năm đủ để Tạ Sơ Dương hết hy vọng, nên đã đồng ý đề nghị của Tiên Đế, thành thân.
Sau khi nữ chính giả được gả cho Tạ Sơ Dương, trong lúc vô tình phát hiện Tạ Sơ Dương vẫn còn có cảm tình với Ngân Tranh, liền bắt đầu nhắm vào Ngân Tranh. Lúc đầu Ngân Tranh rất ít ra khỏi Tiên cung, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều có thể gặp phải nữ chính giả.
Quan hệ của hai người khá là căng thẳng ầm ĩ, nữ chính giả mỗi lần đều chọn lúc Tạ Sơ Dương xuất hiện, để Tạ Sơ Dương thấy đều là Ngân Tranh bắt nạt nữ chính giả, để hắn giúp đỡ nữ chính giả.
Về sau thái tử Tiên giới bị giết, nữ chính giả xác nhận là do Ngân Tranh làm. Ngân Tranh hỏi Tạ Sơ Dương tin người nào, Tạ Sơ Dương tin nữ chính giả.
Ngân Tranh tự phế tiên cốt, xuống hạ giới.
Lúc Ngân Tranh xuất hiện lại, là lúc nàng tàn sát vô số sinh linh tại hạ giới, Tạ Sơ Dương lĩnh binh truy bắt nàng.
Ngân Tranh cứ như vậy trở thành BOSS cuối, cùng Tạ Sơ Dương đại chiến đến lúc hồn bay phách tán, tan thành tro bụi.
Tuyến thời gian bây giờ là ngày nữ chính giả vừa mới được gả cho Tạ Sơ Dương, nhưng nguyên chủ ở Tiên cung của mình lại nôn ra máu.
Đây là chuyện gì…
"Tiên tôn, em xin được từ chỗ Dạ Nguyệt chân quân một ít đồ ăn, người nếm thử xem?" Ngô Đồng bưng một bàn điểm tâm tinh xảo tiến đến, cẩn thận đưa tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù dùng tay lấy một miếng cho vào miệng miệng, mềm mềm, thơm ngọt, vào miệng tan ra, lại tỏa ra từng tia khí lạnh, sau đó lại có thể cảm nhận được hương hoa, dường như vô số hoa tươi vây quanh.
Ăn rất ngon.
Không đúng.
Siêu ngon!
Mắt Minh Thù sáng lên.
Trẫm muốn nhận người làm điểm tâm này làm đầu bếp.
Ngô Đồng nhìn Minh Thù vùi đầu ăn, đột nhiên quỳ xuống.
Minh Thù ôm chặt khay lui về phía sau, cảnh giác nhìn Ngô Đồng.
Quỳ xuống trẫm cũng sẽ không cho ngươi!
"Tiên tôn, người đừng như vậy, Ngô Đồng biết trong lòng người rất đau khổ nhưng người cần gì phải như vậy chứ." Giọng nói Ngô Đồng nghẹn ngào.
"Người đừng đối xử với bản thân mình như vậy, Ngô Đồng nguyện chịu khổ thay người."
Hai người hoàn toàn không cùng một chủ đề.
Minh Thù cắn một miếng điểm tâm, suy nghĩ rồi hỏi: "Điểm tâm này còn nữa không?"
Ngô Đồng sững sờ nhìn Minh Thù: "Tiên tôn…"
"Ta rất đói." Minh Thù thương lượng với Ngô Đồng.
"Em cho ta ăn no trước được không, khóc cái gì?"
Ngô Đồng không biết tiên tôn nhà mình bị làm sao, nhưng nghĩ kỹ cũng không dám trái lệnh của tiên tôn nhà mình, đành cắn răng: "Ngô Đồng xin đi."
Ngô Đồng rất mau quay trở lại, lần này cầm nhiều đồ ăn hơn. Minh Thù ăn đến cảm động không thôi, đây mới là mỹ thực nha!
Trước đây ăn đều chỉ là nhét đầy nguyên liệu nấu ăn vào trong bụng.
Minh Thù vẫn còn thấy đói, còn muốn ăn nữa, có điều nhìn bộ dạng của Ngô Đồng, cô đành phải cố nhịn ham muốn, phủi váy đứng lên.
"Tiên tôn." Ngô Đồng bước từng bước nhỏ đuổi theo.
"Người có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
"Tắm rửa đi!" Trên người cô có máu, nên đổi một bộ y phục khác.
"Vâng."
Ngô Đồng đi chuẩn bị những thứ phục vụ việc tắm rửa. Tiên cung lớn như vậy cũng không có những người khác, chỉ có một người hầu hạ là Ngô Đồng.
Trước đây Tiên cung cũng không thiếu người, có điều đều bị Ngân Tranh lần lượt đuổi đi, bây giờ chỉ còn lại mỗi Ngô Đồng.
Ngô Đồng có thể ở lại, là kết quả của việc nàng đã quỳ bên ngoài Tiên cung suốt mấy ngày, nếu không... đoán chừng cũng giống như những người khác, đều bị đuổi đi rồi.
Minh Thù đi vào trong hồ, nghẹo đầu nhìn Ngô Đồng ở bên cạnh đi tới đi lui chuẩn bị đồ đạc.
"Ngô Đồng."
"Tiên tôn?" Ngô Đồng cúi người.
"Hôn lễ của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương bắt đầu rồi sao?"
Ngô Đồng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới “dạ” một tiếng: "Đã bắt đầu từ một canh giờ trước. Tiên tôn, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thân thể của người quan trọng hơn."
"Thân thể ta có vấn đề gì sao?" Đây mới là điều Minh Thù muốn hỏi.
Nàng phát hiện trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có nhắc tới việc này.
"Tiên tôn?" Ngô Đồng rất nghi hoặc.
Minh Thù mỉm cười: "Trả lời vấn đề của ta."
Ngô Đồng sững sờ nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù. Từ ngàn năm trước đây, lúc tiên tôn trở về, nàng đã không thấy tiên tôn cười nữa… Việc này là sao?
"Tiên tôn, người không sao chứ?"
Trên giường êm, cô gái mặc một bộ trang phục màu lam, trên viền có thêu hoa văn màu tối như hạc như mây, cực kỳ trân quý.
Mà trên tay áo cô dính máu, không khí cũng tỏa ra mùi máu tanh nhàn nhạt.
Cô gái có vẻ mơ hồ nhìn tiểu tiên đồng đứng ở một bên, một lát sau mới mở môi hồng, giọng nói mờ mịt: "Chuẩn bị đồ ăn cho ta."
Tiểu tiên đồng sửng sốt, chần chừ nói: "Tiên tôn, trong tiên cung chúng ta không có…" Không có đồ ăn.
Cô gái yếu ớt liếc mắt nhìn tiểu tiên đồng, tiểu tiên đồng cúi người hành lễ: "Ngô Đồng xin đi chuẩn bị."
Minh Thù ngồi xuống chiếc giường êm ái, đây là một đại điện cực kỳ tinh xảo, mặt đất bồng bềnh một lớp sương mù như tiên cảnh.
Mà ở đây cũng đúng là Tiên giới.
Nữ chính giả tên là Long Sa Tuyết, trùng sinh.
Long Sa Tuyết là tiểu công chúa của Long tộc, từ nhỏ đã lớn lên tại Tiên giới, điêu ngoa ngang bướng, có thể nói là khiến cho người ta nhức đầu vô cùng, từ nhỏ đã tuyên bố muốn được gả cho Ly Mặc chân quân.
Nhưng Long Sa Tuyết cũng không được như ý nguyện, nàng bị chỉ hôn với Tạ Sơ Dương, người Ly Mặc chân quân phải kết hôn không phải là nàng.
Long Sa Tuyết không chịu thua, bọn họ được Tiên Đế chỉ hôn cùng một lúc, cho nên lúc Long Sa Tuyết xuất giá đã dùng một thủ đoạn nhỏ đổi vị trí với nữ chính.
Nàng được gả cho Ly Mặc chân quân như ý nguyện, việc này kết cục đã định, mọi người ở Tiên giới chỉ có thể đâm lao phải theo lao.
Ban đầu Long Sa Tuyết còn rất vui vẻ nhưng dần dần nàng phát hiện ra Ly Mặc chân quân có một số bí mật không muốn người khác biết, Ly Mặc chân quân đã sớm tẩu hỏa nhập ma.
Lúc đầu hắn nhìn trúng nữ chính, không dám có chủ ý với Long Sa Tuyết, dù sao nàng cũng là tiểu công chúa của Long tộc nhưng Long Sa Tuyết tự mình tìm tới cửa, Long tộc càng hợp hơn.
Vị trí của nàng trong đáy lòng Ly Mặc rất thấp, nàng chỉ là một công cụ. Long Sa Tuyết bắt đầu sợ, nàng muốn rời khỏi Ly Mặc, nhưng nàng chưa kịp nói cho Long tộc đã bị Ly Mặc bắt lại.
Ly Mặc uy hiếp nàng, nếu dám nói cho người khác biết sẽ giết nàng.
Long Sa Tuyết không muốn chết, thỉnh thoảng Ly Mặc đưa nàng đi ra ngoài, nhìn thấy Tạ Sơ Dương và nữ chính vô cùng như ý, trong lòng Long Sa Tuyết đố kị không thôi.
Nếu như trước đây nàng gả cho Tạ Sơ Dương, bây giờ chịu tội cũng không phải là nàng.
Cuối cùng chuyện của Ly Mặc vẫn bị bại lộ, Ly Mặc dùng nàng làm tấm khiên che chắn khiến nàng chết thảm.
Cho nên sau khi sống lại, Long Sa Tuyết tất nhiên muốn thay đổi kết cục này.
Nguyên chủ tên là Ngân Tranh.
Đẳng cấp trên Tiên giới chia thành thiên tiên, kim tiên, huyền tiên, tiên quân, chân quân, tiên tôn, cao hơn nữa chính là thần. Chẳng qua hiện nay Tiên giới chỉ có tiên, không có thần.
Ngân Tranh là tiên tôn, vốn không có nhiều tại Tiên giới, hơn nữa còn là nữ nhân.
Ân oán của nàng và nữ chính giả đại khái bắt đầu từ khi nữ chính giả đổi người thành công, gả cho Tạ Sơ Dương.
Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh ngang bằng nhau, hơn nữa là đồng môn, là quan hệ sư huynh muội.
Tạ Sơ Dương tính khí hơi cổ quái, việc này cũng có quan hệ với Ngân Tranh.
Ước chừng khoảng ngàn năm trước, Ngân Tranh chẳng biết tại sao bị thương, sau khi trở về tính tình thay đổi, lúc đó Tạ Sơ Dương và Ngân Tranh đã sắp thành hôn.
Nhưng sau khi Ngân Tranh trở về, đối với Tạ Sơ Dương cực kỳ lạnh lùng, thậm chí hủy hôn. Tạ Sơ Dương muốn hỏi cho rõ ngay từ đầu nhưng Ngân Tranh luôn né tránh hắn, Tạ Sơ Dương nổi giận sau đó trở thành người vui giận bất thường như bây giờ.
Ngàn năm qua hai người mỗi người một ngả, có lẽ thời gian ngàn năm đủ để Tạ Sơ Dương hết hy vọng, nên đã đồng ý đề nghị của Tiên Đế, thành thân.
Sau khi nữ chính giả được gả cho Tạ Sơ Dương, trong lúc vô tình phát hiện Tạ Sơ Dương vẫn còn có cảm tình với Ngân Tranh, liền bắt đầu nhắm vào Ngân Tranh. Lúc đầu Ngân Tranh rất ít ra khỏi Tiên cung, nhưng mỗi lần đi ra ngoài đều có thể gặp phải nữ chính giả.
Quan hệ của hai người khá là căng thẳng ầm ĩ, nữ chính giả mỗi lần đều chọn lúc Tạ Sơ Dương xuất hiện, để Tạ Sơ Dương thấy đều là Ngân Tranh bắt nạt nữ chính giả, để hắn giúp đỡ nữ chính giả.
Về sau thái tử Tiên giới bị giết, nữ chính giả xác nhận là do Ngân Tranh làm. Ngân Tranh hỏi Tạ Sơ Dương tin người nào, Tạ Sơ Dương tin nữ chính giả.
Ngân Tranh tự phế tiên cốt, xuống hạ giới.
Lúc Ngân Tranh xuất hiện lại, là lúc nàng tàn sát vô số sinh linh tại hạ giới, Tạ Sơ Dương lĩnh binh truy bắt nàng.
Ngân Tranh cứ như vậy trở thành BOSS cuối, cùng Tạ Sơ Dương đại chiến đến lúc hồn bay phách tán, tan thành tro bụi.
Tuyến thời gian bây giờ là ngày nữ chính giả vừa mới được gả cho Tạ Sơ Dương, nhưng nguyên chủ ở Tiên cung của mình lại nôn ra máu.
Đây là chuyện gì…
"Tiên tôn, em xin được từ chỗ Dạ Nguyệt chân quân một ít đồ ăn, người nếm thử xem?" Ngô Đồng bưng một bàn điểm tâm tinh xảo tiến đến, cẩn thận đưa tới trước mặt Minh Thù.
Minh Thù dùng tay lấy một miếng cho vào miệng miệng, mềm mềm, thơm ngọt, vào miệng tan ra, lại tỏa ra từng tia khí lạnh, sau đó lại có thể cảm nhận được hương hoa, dường như vô số hoa tươi vây quanh.
Ăn rất ngon.
Không đúng.
Siêu ngon!
Mắt Minh Thù sáng lên.
Trẫm muốn nhận người làm điểm tâm này làm đầu bếp.
Ngô Đồng nhìn Minh Thù vùi đầu ăn, đột nhiên quỳ xuống.
Minh Thù ôm chặt khay lui về phía sau, cảnh giác nhìn Ngô Đồng.
Quỳ xuống trẫm cũng sẽ không cho ngươi!
"Tiên tôn, người đừng như vậy, Ngô Đồng biết trong lòng người rất đau khổ nhưng người cần gì phải như vậy chứ." Giọng nói Ngô Đồng nghẹn ngào.
"Người đừng đối xử với bản thân mình như vậy, Ngô Đồng nguyện chịu khổ thay người."
Hai người hoàn toàn không cùng một chủ đề.
Minh Thù cắn một miếng điểm tâm, suy nghĩ rồi hỏi: "Điểm tâm này còn nữa không?"
Ngô Đồng sững sờ nhìn Minh Thù: "Tiên tôn…"
"Ta rất đói." Minh Thù thương lượng với Ngô Đồng.
"Em cho ta ăn no trước được không, khóc cái gì?"
Ngô Đồng không biết tiên tôn nhà mình bị làm sao, nhưng nghĩ kỹ cũng không dám trái lệnh của tiên tôn nhà mình, đành cắn răng: "Ngô Đồng xin đi."
Ngô Đồng rất mau quay trở lại, lần này cầm nhiều đồ ăn hơn. Minh Thù ăn đến cảm động không thôi, đây mới là mỹ thực nha!
Trước đây ăn đều chỉ là nhét đầy nguyên liệu nấu ăn vào trong bụng.
Minh Thù vẫn còn thấy đói, còn muốn ăn nữa, có điều nhìn bộ dạng của Ngô Đồng, cô đành phải cố nhịn ham muốn, phủi váy đứng lên.
"Tiên tôn." Ngô Đồng bước từng bước nhỏ đuổi theo.
"Người có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
"Tắm rửa đi!" Trên người cô có máu, nên đổi một bộ y phục khác.
"Vâng."
Ngô Đồng đi chuẩn bị những thứ phục vụ việc tắm rửa. Tiên cung lớn như vậy cũng không có những người khác, chỉ có một người hầu hạ là Ngô Đồng.
Trước đây Tiên cung cũng không thiếu người, có điều đều bị Ngân Tranh lần lượt đuổi đi, bây giờ chỉ còn lại mỗi Ngô Đồng.
Ngô Đồng có thể ở lại, là kết quả của việc nàng đã quỳ bên ngoài Tiên cung suốt mấy ngày, nếu không... đoán chừng cũng giống như những người khác, đều bị đuổi đi rồi.
Minh Thù đi vào trong hồ, nghẹo đầu nhìn Ngô Đồng ở bên cạnh đi tới đi lui chuẩn bị đồ đạc.
"Ngô Đồng."
"Tiên tôn?" Ngô Đồng cúi người.
"Hôn lễ của Long Sa Tuyết và Tạ Sơ Dương bắt đầu rồi sao?"
Ngô Đồng kinh ngạc, một lúc lâu sau mới “dạ” một tiếng: "Đã bắt đầu từ một canh giờ trước. Tiên tôn, người đừng suy nghĩ nhiều như vậy, thân thể của người quan trọng hơn."
"Thân thể ta có vấn đề gì sao?" Đây mới là điều Minh Thù muốn hỏi.
Nàng phát hiện trong trí nhớ nguyên chủ cũng không có nhắc tới việc này.
"Tiên tôn?" Ngô Đồng rất nghi hoặc.
Minh Thù mỉm cười: "Trả lời vấn đề của ta."
Ngô Đồng sững sờ nhìn nụ cười trên mặt Minh Thù. Từ ngàn năm trước đây, lúc tiên tôn trở về, nàng đã không thấy tiên tôn cười nữa… Việc này là sao?
/1666
|