“Nuôi dưỡng mãnh thú, ngươi chán sống rồi?”
Thiếu niên mở mắt, trong thái độ kiêu ngạo có vài phần thờ ơ: “Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến người.”
“Vừa rồi không phải ngươi bái sư rồi sao, giờ lại không liên quan gì?”
Minh Thù tiến lên, con cóc vẫn chuyên chú liếm máu trên tay Ngọc Huy, vốn không để ý Minh Thù tiến lại.
Minh Thù nắm cằm của thiếu niên, khiến hắn ngẩng đầu: “Ta chưa nói với ngươi, đừng mang thứ kỳ quái đến Cửu Liên sơn?”
Khỉ nó, ăn hết cả đồ ăn của trẫm!
Ngọc Huy im lặng.
Nếu không phải lão tử còn nhỏ tuổi, lại cần ở bên cạnh cô, ai thèm bái cô làm thầy.
Cô cũng xứng làm thầy của thiên tài ta đây sao, nằm mơ!
“Từ đâu tới?”
Ngọc Huy phồng mang trợn má, một lúc lâu mới thì thào: “Hải Lý Kiếm.”
Thời điểm hắn đến thiên giới cũng không dẫn theo nó, ai biết sao nó vào được, còn làm hại người.
Minh Thù nhìn tay hắn không ngừng rỉ máu, nhếch miệng cười trào phúng, giật tay hắn từ miệng con cóc về. Con cóc lập tức không vui, há miệng định cắn Minh Thù.
Con thú nhỏ bên cạnh tung cước qua, đánh vào đầu nó, con cóc bị đánh nghiêng đầu, có vẻ bị đánh đến choáng váng.
Con sen, được ăn không?
Minh Thù liếc thú nhỏ một cái, thú nhỏ “xùy” một tiếng, nhảy lên đầu con cóc đánh bình bịch.
Con cóc có vẻ rất sợ thú nhỏ, nằm sấp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Minh Thù kiểm tra vết thương của hắn, chắc là tự mình rạch. Vết thương rất lớn, cô nghĩ bị con cóc liếm cũng có chút ớn lạnh, mau chóng dùng phép thuật biến ra nước rửa cho hắn.
Máu loãng chảy trên đất, ngấm vào bùn, biến mất không thấy đâu.
Ngọc Huy lộ ra chút tâm tình bất ổn: “Sư phụ, nó bị phát hiện rồi, ta có bị đuổi khỏi tiên giới không?”
Minh Thù giữ tay hắn, máu cũng theo thế chảy vào lòng bàn tay cô. Cô ngước mắt cười nhẹ: “Đuổi khỏi tiên giới?”
Ngọc Huy thăm dò: “Không ư?”
“Đương nhiên là không.” Ngữ điệu Minh Thù du dương, cô ác ý ghé người trước mặt hắn:
“Ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.”
Sắc mặt Ngọc Huy trắng bệnh: “Sư phụ…”
Minh Thù cười nhạt, trẫm sẽ xem ngươi biểu diễn.
Cô cũng không dọa hắn, bị phát hiện nuôi mãnh thú, hắn sẽ thật sự bị ném vào Hắc Thủy Trì.
“Phong thủy luân chuyển, trước kia còn phách lối muốn ném người khác vào Hắc Thủy Trì, giờ thì đến lượt mình rồi.”
“Cũng chỉ là Hắc Thủy Trì, có gì phải sợ.” Thiếu niên kiêu căng phách lối trở lại:
“Hai mươi năm sau lại là một hảo hán, sư phụ yên tâm, ta tuyệt sẽ không liên lụy đến người.”
Lão tử có chết cũng sẽ lôi cô chết cùng!
“Thật không, vậy bây giờ ta sẽ đi nói với Tiên Đế, thành toàn cho nguyện vọng này của ngươi?”
Ngọc Huy nghẹt thở, hồi sau giận dữ nói: “Người đi đi, dù sao người cũng không muốn nhận tên đệ tử ta đây.”
“Ngươi tự biết mình như thế, sao lại nhất nhất phải bái ta làm thầy?”
Ánh mắt nữ tử đối diện vẫn cười nhẹ như cũ nhưng sương mù sau lưng len lỏi cuồn cuộn, có vài phần ma mị.
Trong lòng Ngọc Huy khẽ hoang mang, trên mặt lại cố gắng trấn tĩnh: “Người rất đẹp, những người kia không được xinh đẹp, sao ta phải khiến mình ấm ức, sư phụ ta đương nhiên phải là tốt nhất.”
Quả nhiên đủ nông cạn.
Minh Thù không đùa hắn nữa, vừa dùng phép thuật chữa thương cho hắn vừa nói: “Đưa ta thuốc giải.”
“Ta không có thuốc giải.” Ngọc Huy hừ hừ:
“Thuốc giải ở Bồng Lai, ta không mang theo.”
Minh Thù: “…”
Không mang theo thuốc giải, còn dám dẫn mãnh thú theo khắp nơi?
Ngươi lên thiên giới để báo thù đấy à?
Tên thần kinh này nhất định là đến để đối đầu với trẫm.
Tiêu diệt mục tiêu giá trị thù hận của trẫm hết lần này tới lần khác.
“Tiên tôn, người ở đâu?” Âm thanh kinh hoảng của Ngô Đồng vang lên bên tai:
“Người của Tây Nhạc sơn đến, khí thế hung hăng, người đến không có thiện ý. Tiên tôn, người mau trở về!”
Minh Thù thả tay Ngọc Huy xuống, xoay eo và thở ra hai cái.
Hôm nay nhất định là ít đồ ăn, nếu không sao lại không thuận lợi như thế?
“Giấu nó kỹ cho ta.” Minh Thù liếc con cóc trên mặt đất:
“Nếu không ta không ngại giao cả ngươi và nó ra.”
Minh Thù ôm thú nhỏ rời đi.
Đi hai bước, cô lại ngừng lại, khẽ xoay người cười ôn hòa: “Còn để ta thấy ngươi dùng máu nuôi nó nữa, ta sẽ chém đứt tay ngươi.”
Ngọc Huy vô thức che cánh tay của mình lại.
Mãi đến khi bóng dáng của Minh Thù biến mất trong màn sương dày đặc, Ngọc Huy mới đặt mông ngồi trên người con cóc.
Con cóc cố gắng cắn tay hắn, Ngọc Huy tức giận đánh vào đầu nó: “Không nghe nàng nói sao, ta còn cho ngươi ăn máu, sẽ chém chết ta đó.”
Con cóc: “…” Đừng tưởng ta không nghe được cô ấy nói là chặt tay nhé.
Chủ nhân trở nên hơi kỳ lạ.
[Đinh đoong, trừ mười điểm tích lũy]
Ngọc Huy: “…” Khỉ chứ, một con thú cũng có tư cách quyết định có phá hình tượng hay không hả?
[Cửu thiếu, thú cũng có tư cách của thú, người không được kỳ thị thú, hơn nữa người ta cũng là mãnh thú, rất lợi hại.]
Ngọc Huy tát một cái vào gáy con cóc, chỉ là đồ chơi mà cũng đòi hai trăm linh năm viên ngọc kia của nguyên chủ, lão tử nhìn bằng một con mắt!
Con cóc bị đánh hai cái, có chút nóng nảy, đột nhiên thúc đầu về hướng Ngọc Huy, sau đó cong người chạy vào cánh rừng biến mất dạng.
Ngọc Huy nào nghĩ được con cóc lại lớn gan tập kích chủ như vậy, không chút phòng bị ngã nhào trên mặt đất, quỳ trên đất nghi ngờ cuộc đời này.
[…] Đã nhắc nhở người đừng kỳ thị thú rồi, hừ!
Ngọc Huy nghiêm túc đưa ra kháng nghị, mong ngươi sau này hãy cho ta một thân phận bình thường nhưng cao thượng.
Đừng cho lão tử loại thân phận kỳ lạ này!
Lão tử chỉ muốn làm một tổng tài bá đạo kiêu ngạo.
[…]
Cứu thiếu luôn thích thêm kịch bản cho mình, đừng tức giận đừng tức giận, ta logout.
Đại điện Tiên cung.
Minh Thù ngồi trên ghế lớn, liếc nhìn Tạ Sơ Dương và Phù Hề phía dưới.
Tạ Sơ Dương thấp giọng nói: “Ngân Tranh, thứ làm Sa Tuyết bị thương bắt nguồn ở Cửu Liên sơn của muội, rốt cuộc là thứ gì?”
Minh Thù chống cằm, cười vô cùng lịch sự: “Không biết, ta vừa mới đến Cửu Liên sơn, vẫn chưa quen với Cửu Liên sơn bằng Sơ Dương tiên tôn.”
Tạ Sơ Dương hiển nhiên không hài lòng với cách nói của Minh Thù: “Ngân Tranh, muội nhất định phải để ta nói trắng ra khiến tất cả mọi người khó chịu sao?”
“Không nói trắng ra thì còn có thể làm gì? Nói lén lút sao?” Nhị đại gia Minh Thù xua tay:
“Có gì cứ nói thẳng ra, ta chịu được.”
Tạ Sơ Dương: “…”
“Ngân Tranh, trước kia muội…” Tạ Sơ Dương đột nhiên bắt đầu thâm trầm:
“Không phải như vậy.”
Nói nhảm, trẫm sao có thể giống trước kia.
Trẫm xinh đẹp như vậy.
“Cho nên ngươi đến để ôn lại quá khứ?” Minh Thù nheo mắt:
“Sơ Dương tiên tôn đến nhầm nơi rồi, ta không có thời gian ôn lại chuyện xưa với huynh. Ngô Đồng, tiễn khách.”
“Rốt cuộc vì sao Sa Tuyết bị thương.” Âm thanh của Sơ Dương từ từ cất cao:
“Hiện giờ Cửu Liên sơn này là địa bàn của muội, trừ muội ra còn ai có thể sai khiến linh thú trên núi. Ngân Tranh, ta không muốn kinh động đến Tiên Đế, muội đưa thuốc giải cho ta, chuyện này xem như chưa xảy ra.”
“Vậy ta còn phải cảm ơn huynh?” Minh Thù vô cùng kinh ngạc.
“Ngân Tranh, muội nhất quyết phải nói kiểu âm dương quái khí như thế ư?” Tạ Sơ Dương mở miệng, không có âm thanh gì, câu nói tiếp theo bị nuốt ngược trở lại. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Minh Thù.
Thiếu niên mở mắt, trong thái độ kiêu ngạo có vài phần thờ ơ: “Đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến người.”
“Vừa rồi không phải ngươi bái sư rồi sao, giờ lại không liên quan gì?”
Minh Thù tiến lên, con cóc vẫn chuyên chú liếm máu trên tay Ngọc Huy, vốn không để ý Minh Thù tiến lại.
Minh Thù nắm cằm của thiếu niên, khiến hắn ngẩng đầu: “Ta chưa nói với ngươi, đừng mang thứ kỳ quái đến Cửu Liên sơn?”
Khỉ nó, ăn hết cả đồ ăn của trẫm!
Ngọc Huy im lặng.
Nếu không phải lão tử còn nhỏ tuổi, lại cần ở bên cạnh cô, ai thèm bái cô làm thầy.
Cô cũng xứng làm thầy của thiên tài ta đây sao, nằm mơ!
“Từ đâu tới?”
Ngọc Huy phồng mang trợn má, một lúc lâu mới thì thào: “Hải Lý Kiếm.”
Thời điểm hắn đến thiên giới cũng không dẫn theo nó, ai biết sao nó vào được, còn làm hại người.
Minh Thù nhìn tay hắn không ngừng rỉ máu, nhếch miệng cười trào phúng, giật tay hắn từ miệng con cóc về. Con cóc lập tức không vui, há miệng định cắn Minh Thù.
Con thú nhỏ bên cạnh tung cước qua, đánh vào đầu nó, con cóc bị đánh nghiêng đầu, có vẻ bị đánh đến choáng váng.
Con sen, được ăn không?
Minh Thù liếc thú nhỏ một cái, thú nhỏ “xùy” một tiếng, nhảy lên đầu con cóc đánh bình bịch.
Con cóc có vẻ rất sợ thú nhỏ, nằm sấp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Minh Thù kiểm tra vết thương của hắn, chắc là tự mình rạch. Vết thương rất lớn, cô nghĩ bị con cóc liếm cũng có chút ớn lạnh, mau chóng dùng phép thuật biến ra nước rửa cho hắn.
Máu loãng chảy trên đất, ngấm vào bùn, biến mất không thấy đâu.
Ngọc Huy lộ ra chút tâm tình bất ổn: “Sư phụ, nó bị phát hiện rồi, ta có bị đuổi khỏi tiên giới không?”
Minh Thù giữ tay hắn, máu cũng theo thế chảy vào lòng bàn tay cô. Cô ngước mắt cười nhẹ: “Đuổi khỏi tiên giới?”
Ngọc Huy thăm dò: “Không ư?”
“Đương nhiên là không.” Ngữ điệu Minh Thù du dương, cô ác ý ghé người trước mặt hắn:
“Ngươi sẽ bị ném vào Hắc Thủy Trì.”
Sắc mặt Ngọc Huy trắng bệnh: “Sư phụ…”
Minh Thù cười nhạt, trẫm sẽ xem ngươi biểu diễn.
Cô cũng không dọa hắn, bị phát hiện nuôi mãnh thú, hắn sẽ thật sự bị ném vào Hắc Thủy Trì.
“Phong thủy luân chuyển, trước kia còn phách lối muốn ném người khác vào Hắc Thủy Trì, giờ thì đến lượt mình rồi.”
“Cũng chỉ là Hắc Thủy Trì, có gì phải sợ.” Thiếu niên kiêu căng phách lối trở lại:
“Hai mươi năm sau lại là một hảo hán, sư phụ yên tâm, ta tuyệt sẽ không liên lụy đến người.”
Lão tử có chết cũng sẽ lôi cô chết cùng!
“Thật không, vậy bây giờ ta sẽ đi nói với Tiên Đế, thành toàn cho nguyện vọng này của ngươi?”
Ngọc Huy nghẹt thở, hồi sau giận dữ nói: “Người đi đi, dù sao người cũng không muốn nhận tên đệ tử ta đây.”
“Ngươi tự biết mình như thế, sao lại nhất nhất phải bái ta làm thầy?”
Ánh mắt nữ tử đối diện vẫn cười nhẹ như cũ nhưng sương mù sau lưng len lỏi cuồn cuộn, có vài phần ma mị.
Trong lòng Ngọc Huy khẽ hoang mang, trên mặt lại cố gắng trấn tĩnh: “Người rất đẹp, những người kia không được xinh đẹp, sao ta phải khiến mình ấm ức, sư phụ ta đương nhiên phải là tốt nhất.”
Quả nhiên đủ nông cạn.
Minh Thù không đùa hắn nữa, vừa dùng phép thuật chữa thương cho hắn vừa nói: “Đưa ta thuốc giải.”
“Ta không có thuốc giải.” Ngọc Huy hừ hừ:
“Thuốc giải ở Bồng Lai, ta không mang theo.”
Minh Thù: “…”
Không mang theo thuốc giải, còn dám dẫn mãnh thú theo khắp nơi?
Ngươi lên thiên giới để báo thù đấy à?
Tên thần kinh này nhất định là đến để đối đầu với trẫm.
Tiêu diệt mục tiêu giá trị thù hận của trẫm hết lần này tới lần khác.
“Tiên tôn, người ở đâu?” Âm thanh kinh hoảng của Ngô Đồng vang lên bên tai:
“Người của Tây Nhạc sơn đến, khí thế hung hăng, người đến không có thiện ý. Tiên tôn, người mau trở về!”
Minh Thù thả tay Ngọc Huy xuống, xoay eo và thở ra hai cái.
Hôm nay nhất định là ít đồ ăn, nếu không sao lại không thuận lợi như thế?
“Giấu nó kỹ cho ta.” Minh Thù liếc con cóc trên mặt đất:
“Nếu không ta không ngại giao cả ngươi và nó ra.”
Minh Thù ôm thú nhỏ rời đi.
Đi hai bước, cô lại ngừng lại, khẽ xoay người cười ôn hòa: “Còn để ta thấy ngươi dùng máu nuôi nó nữa, ta sẽ chém đứt tay ngươi.”
Ngọc Huy vô thức che cánh tay của mình lại.
Mãi đến khi bóng dáng của Minh Thù biến mất trong màn sương dày đặc, Ngọc Huy mới đặt mông ngồi trên người con cóc.
Con cóc cố gắng cắn tay hắn, Ngọc Huy tức giận đánh vào đầu nó: “Không nghe nàng nói sao, ta còn cho ngươi ăn máu, sẽ chém chết ta đó.”
Con cóc: “…” Đừng tưởng ta không nghe được cô ấy nói là chặt tay nhé.
Chủ nhân trở nên hơi kỳ lạ.
[Đinh đoong, trừ mười điểm tích lũy]
Ngọc Huy: “…” Khỉ chứ, một con thú cũng có tư cách quyết định có phá hình tượng hay không hả?
[Cửu thiếu, thú cũng có tư cách của thú, người không được kỳ thị thú, hơn nữa người ta cũng là mãnh thú, rất lợi hại.]
Ngọc Huy tát một cái vào gáy con cóc, chỉ là đồ chơi mà cũng đòi hai trăm linh năm viên ngọc kia của nguyên chủ, lão tử nhìn bằng một con mắt!
Con cóc bị đánh hai cái, có chút nóng nảy, đột nhiên thúc đầu về hướng Ngọc Huy, sau đó cong người chạy vào cánh rừng biến mất dạng.
Ngọc Huy nào nghĩ được con cóc lại lớn gan tập kích chủ như vậy, không chút phòng bị ngã nhào trên mặt đất, quỳ trên đất nghi ngờ cuộc đời này.
[…] Đã nhắc nhở người đừng kỳ thị thú rồi, hừ!
Ngọc Huy nghiêm túc đưa ra kháng nghị, mong ngươi sau này hãy cho ta một thân phận bình thường nhưng cao thượng.
Đừng cho lão tử loại thân phận kỳ lạ này!
Lão tử chỉ muốn làm một tổng tài bá đạo kiêu ngạo.
[…]
Cứu thiếu luôn thích thêm kịch bản cho mình, đừng tức giận đừng tức giận, ta logout.
Đại điện Tiên cung.
Minh Thù ngồi trên ghế lớn, liếc nhìn Tạ Sơ Dương và Phù Hề phía dưới.
Tạ Sơ Dương thấp giọng nói: “Ngân Tranh, thứ làm Sa Tuyết bị thương bắt nguồn ở Cửu Liên sơn của muội, rốt cuộc là thứ gì?”
Minh Thù chống cằm, cười vô cùng lịch sự: “Không biết, ta vừa mới đến Cửu Liên sơn, vẫn chưa quen với Cửu Liên sơn bằng Sơ Dương tiên tôn.”
Tạ Sơ Dương hiển nhiên không hài lòng với cách nói của Minh Thù: “Ngân Tranh, muội nhất định phải để ta nói trắng ra khiến tất cả mọi người khó chịu sao?”
“Không nói trắng ra thì còn có thể làm gì? Nói lén lút sao?” Nhị đại gia Minh Thù xua tay:
“Có gì cứ nói thẳng ra, ta chịu được.”
Tạ Sơ Dương: “…”
“Ngân Tranh, trước kia muội…” Tạ Sơ Dương đột nhiên bắt đầu thâm trầm:
“Không phải như vậy.”
Nói nhảm, trẫm sao có thể giống trước kia.
Trẫm xinh đẹp như vậy.
“Cho nên ngươi đến để ôn lại quá khứ?” Minh Thù nheo mắt:
“Sơ Dương tiên tôn đến nhầm nơi rồi, ta không có thời gian ôn lại chuyện xưa với huynh. Ngô Đồng, tiễn khách.”
“Rốt cuộc vì sao Sa Tuyết bị thương.” Âm thanh của Sơ Dương từ từ cất cao:
“Hiện giờ Cửu Liên sơn này là địa bàn của muội, trừ muội ra còn ai có thể sai khiến linh thú trên núi. Ngân Tranh, ta không muốn kinh động đến Tiên Đế, muội đưa thuốc giải cho ta, chuyện này xem như chưa xảy ra.”
“Vậy ta còn phải cảm ơn huynh?” Minh Thù vô cùng kinh ngạc.
“Ngân Tranh, muội nhất quyết phải nói kiểu âm dương quái khí như thế ư?” Tạ Sơ Dương mở miệng, không có âm thanh gì, câu nói tiếp theo bị nuốt ngược trở lại. Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Minh Thù.
/1666
|