Minh Thù vẫn biết trên người hắn sẽ nảy sinh thù hận nhưng thù hận này áp trên người cô, Minh Thù vẫn có chút không đành.
Cô rất đói.
Có thể ăn no rồi làm tiếp không.
Thật nhớ đồ ăn vặt chỉ yên lặng mà không hề phản kháng.
Ngọc Huy hôn lên khóe miệng Minh Thù đưa vào thứ gì đó mát lạnh. Nhất thời mắt Minh Thù sáng lên, trông giống như ngân hà tối mịt đột nhiên có rất nhiều vì sao lấp lánh.
Ngọc Huy cũng biết cô đang muốn ăn.
Hắn lại cố ý cuốn lấy cô. Minh Thù đói gần chết, tự nhiên không chịu mở miệng.
“Sư phụ, hợp tác với ta một chút. Cho ta ăn no trước, một lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho sư phụ.” Ngọc Huy dỗ cô.
“Ta đói.” Đáy mắt cô dường như có chút uất ức.
Ngọc Huy hơi chán nản, chịu đựng sự khó chịu kết thúc lần giao hợp này, giúp Minh Thù mặc lại quần áo tử tế, lại dây dưa hôn một lúc lâu nữa.
Lúc Minh Thù đói bụng đến muốn đánh người, cuối cùng Ngọc Huy cũng thu xếp xong, đưa cô xuống một tòa thành.
Minh Thù đi thẳng đến tửu lâu, ngay cả đồ ăn cũng không cần gọi, trực tiếp dọn lên một bàn.
“Về sau, việc hao phí thể lực đó đừng bắt ta làm.” Minh Thù đặc biệt nghiêm túc cảnh cáo Ngọc Huy.
Tiểu yêu tinh này trông ngon, càng ăn càng đói.
Muốn bỏ đói trẫm kế thừa đồ ăn vặt của trẫm, không có cửa đâu!
“Sư phụ, rõ ràng đều là ta vận động, nàng thật là vô lý.” Ngọc Huy trợn mắt, tiến đến bên cạnh Minh Thù:
“Sư phụ, ta lợi hại không?”
“Ngươi có biết xấu hổ không?” Minh Thù cầm chiếc đũa ném hắn.
“Tặng sư phụ.” Vấn đề này là cô nói trước, cô cũng không xấu hổ, lão tử xấu hổ làm gì.
“Ta muốn cởi.”
“...”
Đồ điên ép người quá đáng nha!
Lão tử không thể trêu được.
Ngọc Huy ngắm Minh Thù ăn, khóe miệng nhịn không được cong cong: “Sư phụ, đút ta.”
“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết tự mình ăn. Tốt nhất ngươi đừng ăn, chừa lại cho ta.” Minh Thù che bát, không để ý tới Ngọc Huy.
Ngọc Huy không tiếp tục cười nữa.
Sư phụ người ta rất sợ đồ đệ đói, cô lại la ó sợ đồ đệ đói cũng không chết.
“Đáng ghét.” Âm thanh ngọt ngào từ sát vách truyền đến.
Ngọc Huy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô nương sắc mặt đầy ý xuân, thẹn thùng nhìn chàng trai đối diện đang đút cho nàng ăn.
Nhìn kìa!
Đây mới gọi là hòa hợp.
Đạo diễn! Có thể trả lại hàng không?
Ngọc Huy chớp mắt: “Sư phụ, nếu không... ta đút nàng!”
“Không cần.”
Tốc độ từ chối cực nhanh, lại vô cùng kiên định.
Ngọc Huy: “...”
Đợi Minh Thù ăn xong, sắc trời bên ngoài đã tối. Cô đang cầm một ly trà thưởng thức từng ngụm, ánh mắt đang nhìn bầu trời bên ngoài.
Ngọc Huy bắt đầu bực mình: “Nàng đang nhớ cái tên Tạ Sơ Dương kia.”
“Độ ghen tuông của ngươi lớn vậy sao?” Minh Thù đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi thật sự ghen đến vậy sao, vậy sao trước kia lúc người ta mời ngươi đánh nhau, ngươi không đồng ý?”
Ngọc Huy tức giận: “Hắn muốn lừa ta tặng nàng cho hắn, không có cửa đâu.”
Minh Thù chọc tức: “Ta vốn cũng không phải của ngươi.”
Ngọc Huy cảm thấy cô không thừa nhận cũng rất bình thường, không có gì quá kỳ lạ. Đúng, không kỳ lạ, cô vốn xấu xa như vậy, không có gì lạ.
Lão tử muốn bóp chết cô.
Đương nhiên Ngọc Huy không bóp chết Minh Thù, hắn tức giận bỏ đi.
Minh Thù nhìn bóng lưng của hắn cười rạng rỡ, bộ dạng tức giận quả nhiên rất tuyệt... Minh Thù đột nhiên sững lại, đuổi theo rất nhanh, thấy Ngọc Huy đi trên đường phố. Cô đuổi theo mấy bước nắm chặt tay hắn.
Ngọc Huy nhìn cô, hai người tay trong tay: “Không phải sư phụ nói không phải của ta sao, bây giờ đang làm gì vậy?”
“Nắm tay ngươi một cái thì làm sao, toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa chạm qua?” Minh Thù cười tủm tỉm lại dỗi:
“Hay ngươi muốn một ít tiền?”
Ngọc Huy: “...”
Ai cần tiền của cô!
Ngọc Huy hừ một tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Buổi tối phố xá cũng thật náo nhiệt.
“Sư phụ, nàng vẫn trở về Tiên giới sao?”
“Trở về chứ.” Giá trị thù hận còn nhiều như vậy đang chờ trẫm, đương nhiên phải trở về.
Ngọc Huy không nói nữa.
Minh Thù nhìn đồ ăn vặt bên đường, tâm hồn đã sớm bay theo. Nếu không phải sợ Ngọc Huy xảy ra chuyện gì, cô muốn buông hắn ra đi tìm tình yêu đích thực.
Đợi Minh Thù ăn xong cả một con đường mới hài lòng tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Sư phụ, nàng ăn no chưa?” Ngọc Huy chỉ cần một gian phòng, vừa vào cửa liền ấn Minh Thù vào cửa phòng.
Minh Thù không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta còn có thể ăn.”
Buông trẫm ra, trẫm còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.
Ngọc Huy vừa cởi y phục cô, vừa hôn cô, mập mờ nói: “Ta cho sư phụ ăn.”
-
Minh Thù bị làm lại nhiều lần cả đêm, tinh thần ngược lại khá tốt. Cô quay đầu thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen tràn đầy sự dịu dàng mang theo một chút tình ý.
Minh Thù hơi sửng sốt, mở miệng: “Chào.”
“Chào, sư phụ.”
Câu nói kế tiếp liền bị hắn ngăn lại trong miệng.
Minh Thù bị hôn đến thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ. Thủ phạm gây tội cứ khăng khăng mập mờ hỏi cô: “Sư phụ thích ta không?”
Minh Thù lắc đầu, giùng giằng muốn đứng lên.
Tối qua hắn hỏi cô không biết bao nhiêu lần, cho là cô lúc đó bị mất lý trí, thật ngây thơ!
Thích ngươi cũng sẽ không cho ngươi biết, đồ ngốc, buông trẫm ra!
Ngọc Huy giam cô vào trong ngực: “Vậy sư phụ thích ta hôn nàng không?”
“Tạm được.” Minh Thù gật đầu.
“Giỏi hơn kỹ thuật những kẻ ngoài kia.”
Những kẻ... kỹ thuật giỏi... ngoài kia...
Ở bên ngoài cô còn bao trai trẻ sao?
Là người nào?
Lúc này, Ngọc Huy chỉ ngây người. Minh Thù đã dậy, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
“Sư phụ, mặc quần áo cho ta.”
Ngọc Huy ngồi bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Minh Thù nghĩ, không phải đoạt đồ ăn vặt.
“Không có tay sao?” Cô đi tới nhặt quần áo dưới đất lên, giũ giũ, lờ đi:
“Ta là sư phụ của ngươi, không phải nha hoàn của ngươi.”
“Bây giờ sư phụ còn là vợ ta.” Ngọc Huy trề môi.
“Ha ha.”
Ngọc Huy: “...” Làm gì mà cười như điên vậy? Cô chẳng lẽ không phải là vợ ta sao? Lão tử nói không sai.
“Ta phát hiện ngươi đúng là có bệnh.” Minh Thù vừa mặc quần áo cho hắn, vừa đưa ra kết luận.
Nói nhảm, không có bệnh thì làm sao đi thích kẻ điên như cô?
Ô hay!
Ai thích cô.
Lão tử không thích cô!
Cũng vì nhiệm vụ nên hắn mới khuất phục.
Nhiệm vụ muôn năm!
“Sư phụ phải giúp ta chữa trị nha?” Vẻ mặt Ngọc Huy hết sức bình tĩnh.
“Làm sao chữa?” Minh Thù tỏ ra hứng thú: “Chặt đầu hay là moi tim?”
Mới sáng sớm có thể máu tanh như vậy sao? Có muốn ngày hôm nay trôi qua vui vẻ không?
Hít thở sâu một hơi, Ngọc Huy đặc biệt thâm tình: “Chỉ cần sư phụ muốn, mặc kệ là chuyện gì, ta đều nguyện ý làm vì sư phụ.”
Không phải là nói những lời tình tứ sao? Có cái gì khó đâu!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Minh Thù mặc y phục cho hắn xong, đôi mắt cô nheo lại. Cô nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi bằng lòng sống chết vì ta sao?”
Minh Thù cũng không ngừng lại mà còn mau chóng mang thắt lưng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên, mở cửa rời đi.
Hắn nghe được cô đang dặn dò cho tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng ở bên ngoài.
Bên tai hắn dường như còn lưu giữ lại nhiệt độ của cô.
Hắn hé môi.
Cô rất đói.
Có thể ăn no rồi làm tiếp không.
Thật nhớ đồ ăn vặt chỉ yên lặng mà không hề phản kháng.
Ngọc Huy hôn lên khóe miệng Minh Thù đưa vào thứ gì đó mát lạnh. Nhất thời mắt Minh Thù sáng lên, trông giống như ngân hà tối mịt đột nhiên có rất nhiều vì sao lấp lánh.
Ngọc Huy cũng biết cô đang muốn ăn.
Hắn lại cố ý cuốn lấy cô. Minh Thù đói gần chết, tự nhiên không chịu mở miệng.
“Sư phụ, hợp tác với ta một chút. Cho ta ăn no trước, một lát nữa ta sẽ tìm đồ ăn ngon cho sư phụ.” Ngọc Huy dỗ cô.
“Ta đói.” Đáy mắt cô dường như có chút uất ức.
Ngọc Huy hơi chán nản, chịu đựng sự khó chịu kết thúc lần giao hợp này, giúp Minh Thù mặc lại quần áo tử tế, lại dây dưa hôn một lúc lâu nữa.
Lúc Minh Thù đói bụng đến muốn đánh người, cuối cùng Ngọc Huy cũng thu xếp xong, đưa cô xuống một tòa thành.
Minh Thù đi thẳng đến tửu lâu, ngay cả đồ ăn cũng không cần gọi, trực tiếp dọn lên một bàn.
“Về sau, việc hao phí thể lực đó đừng bắt ta làm.” Minh Thù đặc biệt nghiêm túc cảnh cáo Ngọc Huy.
Tiểu yêu tinh này trông ngon, càng ăn càng đói.
Muốn bỏ đói trẫm kế thừa đồ ăn vặt của trẫm, không có cửa đâu!
“Sư phụ, rõ ràng đều là ta vận động, nàng thật là vô lý.” Ngọc Huy trợn mắt, tiến đến bên cạnh Minh Thù:
“Sư phụ, ta lợi hại không?”
“Ngươi có biết xấu hổ không?” Minh Thù cầm chiếc đũa ném hắn.
“Tặng sư phụ.” Vấn đề này là cô nói trước, cô cũng không xấu hổ, lão tử xấu hổ làm gì.
“Ta muốn cởi.”
“...”
Đồ điên ép người quá đáng nha!
Lão tử không thể trêu được.
Ngọc Huy ngắm Minh Thù ăn, khóe miệng nhịn không được cong cong: “Sư phụ, đút ta.”
“Đứa trẻ ba tuổi cũng biết tự mình ăn. Tốt nhất ngươi đừng ăn, chừa lại cho ta.” Minh Thù che bát, không để ý tới Ngọc Huy.
Ngọc Huy không tiếp tục cười nữa.
Sư phụ người ta rất sợ đồ đệ đói, cô lại la ó sợ đồ đệ đói cũng không chết.
“Đáng ghét.” Âm thanh ngọt ngào từ sát vách truyền đến.
Ngọc Huy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một cô nương sắc mặt đầy ý xuân, thẹn thùng nhìn chàng trai đối diện đang đút cho nàng ăn.
Nhìn kìa!
Đây mới gọi là hòa hợp.
Đạo diễn! Có thể trả lại hàng không?
Ngọc Huy chớp mắt: “Sư phụ, nếu không... ta đút nàng!”
“Không cần.”
Tốc độ từ chối cực nhanh, lại vô cùng kiên định.
Ngọc Huy: “...”
Đợi Minh Thù ăn xong, sắc trời bên ngoài đã tối. Cô đang cầm một ly trà thưởng thức từng ngụm, ánh mắt đang nhìn bầu trời bên ngoài.
Ngọc Huy bắt đầu bực mình: “Nàng đang nhớ cái tên Tạ Sơ Dương kia.”
“Độ ghen tuông của ngươi lớn vậy sao?” Minh Thù đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi thật sự ghen đến vậy sao, vậy sao trước kia lúc người ta mời ngươi đánh nhau, ngươi không đồng ý?”
Ngọc Huy tức giận: “Hắn muốn lừa ta tặng nàng cho hắn, không có cửa đâu.”
Minh Thù chọc tức: “Ta vốn cũng không phải của ngươi.”
Ngọc Huy cảm thấy cô không thừa nhận cũng rất bình thường, không có gì quá kỳ lạ. Đúng, không kỳ lạ, cô vốn xấu xa như vậy, không có gì lạ.
Lão tử muốn bóp chết cô.
Đương nhiên Ngọc Huy không bóp chết Minh Thù, hắn tức giận bỏ đi.
Minh Thù nhìn bóng lưng của hắn cười rạng rỡ, bộ dạng tức giận quả nhiên rất tuyệt... Minh Thù đột nhiên sững lại, đuổi theo rất nhanh, thấy Ngọc Huy đi trên đường phố. Cô đuổi theo mấy bước nắm chặt tay hắn.
Ngọc Huy nhìn cô, hai người tay trong tay: “Không phải sư phụ nói không phải của ta sao, bây giờ đang làm gì vậy?”
“Nắm tay ngươi một cái thì làm sao, toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa chạm qua?” Minh Thù cười tủm tỉm lại dỗi:
“Hay ngươi muốn một ít tiền?”
Ngọc Huy: “...”
Ai cần tiền của cô!
Ngọc Huy hừ một tiếng, nắm tay cô đi về phía trước. Buổi tối phố xá cũng thật náo nhiệt.
“Sư phụ, nàng vẫn trở về Tiên giới sao?”
“Trở về chứ.” Giá trị thù hận còn nhiều như vậy đang chờ trẫm, đương nhiên phải trở về.
Ngọc Huy không nói nữa.
Minh Thù nhìn đồ ăn vặt bên đường, tâm hồn đã sớm bay theo. Nếu không phải sợ Ngọc Huy xảy ra chuyện gì, cô muốn buông hắn ra đi tìm tình yêu đích thực.
Đợi Minh Thù ăn xong cả một con đường mới hài lòng tìm chỗ nghỉ ngơi.
“Sư phụ, nàng ăn no chưa?” Ngọc Huy chỉ cần một gian phòng, vừa vào cửa liền ấn Minh Thù vào cửa phòng.
Minh Thù không chút nghĩ ngợi trả lời: “Ta còn có thể ăn.”
Buông trẫm ra, trẫm còn có thể đại chiến ba trăm hiệp.
Ngọc Huy vừa cởi y phục cô, vừa hôn cô, mập mờ nói: “Ta cho sư phụ ăn.”
-
Minh Thù bị làm lại nhiều lần cả đêm, tinh thần ngược lại khá tốt. Cô quay đầu thấy hắn đang nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen tràn đầy sự dịu dàng mang theo một chút tình ý.
Minh Thù hơi sửng sốt, mở miệng: “Chào.”
“Chào, sư phụ.”
Câu nói kế tiếp liền bị hắn ngăn lại trong miệng.
Minh Thù bị hôn đến thở hồng hộc, sắc mặt ửng đỏ. Thủ phạm gây tội cứ khăng khăng mập mờ hỏi cô: “Sư phụ thích ta không?”
Minh Thù lắc đầu, giùng giằng muốn đứng lên.
Tối qua hắn hỏi cô không biết bao nhiêu lần, cho là cô lúc đó bị mất lý trí, thật ngây thơ!
Thích ngươi cũng sẽ không cho ngươi biết, đồ ngốc, buông trẫm ra!
Ngọc Huy giam cô vào trong ngực: “Vậy sư phụ thích ta hôn nàng không?”
“Tạm được.” Minh Thù gật đầu.
“Giỏi hơn kỹ thuật những kẻ ngoài kia.”
Những kẻ... kỹ thuật giỏi... ngoài kia...
Ở bên ngoài cô còn bao trai trẻ sao?
Là người nào?
Lúc này, Ngọc Huy chỉ ngây người. Minh Thù đã dậy, bắt đầu chậm rãi mặc quần áo.
“Sư phụ, mặc quần áo cho ta.”
Ngọc Huy ngồi bên giường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.
Minh Thù nghĩ, không phải đoạt đồ ăn vặt.
“Không có tay sao?” Cô đi tới nhặt quần áo dưới đất lên, giũ giũ, lờ đi:
“Ta là sư phụ của ngươi, không phải nha hoàn của ngươi.”
“Bây giờ sư phụ còn là vợ ta.” Ngọc Huy trề môi.
“Ha ha.”
Ngọc Huy: “...” Làm gì mà cười như điên vậy? Cô chẳng lẽ không phải là vợ ta sao? Lão tử nói không sai.
“Ta phát hiện ngươi đúng là có bệnh.” Minh Thù vừa mặc quần áo cho hắn, vừa đưa ra kết luận.
Nói nhảm, không có bệnh thì làm sao đi thích kẻ điên như cô?
Ô hay!
Ai thích cô.
Lão tử không thích cô!
Cũng vì nhiệm vụ nên hắn mới khuất phục.
Nhiệm vụ muôn năm!
“Sư phụ phải giúp ta chữa trị nha?” Vẻ mặt Ngọc Huy hết sức bình tĩnh.
“Làm sao chữa?” Minh Thù tỏ ra hứng thú: “Chặt đầu hay là moi tim?”
Mới sáng sớm có thể máu tanh như vậy sao? Có muốn ngày hôm nay trôi qua vui vẻ không?
Hít thở sâu một hơi, Ngọc Huy đặc biệt thâm tình: “Chỉ cần sư phụ muốn, mặc kệ là chuyện gì, ta đều nguyện ý làm vì sư phụ.”
Không phải là nói những lời tình tứ sao? Có cái gì khó đâu!
Bình tĩnh, lão tử có thể thắng!
Minh Thù mặc y phục cho hắn xong, đôi mắt cô nheo lại. Cô nghiêng người ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói: “Vậy ngươi bằng lòng sống chết vì ta sao?”
Minh Thù cũng không ngừng lại mà còn mau chóng mang thắt lưng cho hắn, mỉm cười nhẹ nhàng ngâm nga một giai điệu không rõ tên, mở cửa rời đi.
Hắn nghe được cô đang dặn dò cho tiểu nhị chuẩn bị bữa sáng ở bên ngoài.
Bên tai hắn dường như còn lưu giữ lại nhiệt độ của cô.
Hắn hé môi.
/1666
|