Gần đây, Phan Chí Quốc rất bực bội, học sinh liên tục gây chuyện tự sát. Mặc dù gã ỷ vào chỗ dựa không chút sợ hãi, nhưng do phát sinh chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng khiến người khác chú ý.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô làm công tác tư tưởng cho tụi nó như thế nào?"
Phan Chí Quốc không nén được lửa giận, gầm nhẹ với Thi Nhã Hân.
Tay Thi Nhã Hân để trước ngực nắm chặt, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, giọng run rẩy:
"Em đã cố hết sức."
Đôi mắt Phan Chí Quốc nổi đầy các mạch máu, trừng lên. Gã bóp cổ Thi Nhã Hân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Điều tôi muốn không phải là cố gắng hết sức, tôi giữ cô lại để làm cái gì hả? Ngay cả việc của mình, cô cũng làm không xong, tôi giữ cô lại có ích gì nữa?"
Dường như Thi Nhã Hân bị dọa sợ, ôm tay Phan Chí Quốc, âm thanh khô khốc cầu xin:
"Xin lỗi, em biết sai rồi, là em không làm tốt công tác cho mấy em ấy, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ khuyên bảo tốt, sẽ không để các em lại làm ra chuyện..."
"Được rồi."
Phan Chí Quốc cắt ngang lời Thi Nhã Hân, dường như thay đổi thành người khác, đỡ cô đứng vững, sửa lại áo cho cô, giọng nói dịu dàng:
"Tiểu Nhã, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được sơ ý như thế, sao em lại không nghe lời? Tôi nói em phải chú ý, chú ý..."
"Chát!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Thi Nhã Hân lệch đầu sang một bên, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên vết hằn năm ngón tay.
"Xin lỗi..."
Thi Nhã Hân không dám phản kháng, thấp giọng áy náy.
Lần thứ hai, Phan Chí Quốc kéo cổ áo Thi Nhã Hân, lôi cô đến trước mặt, uy hiếp:
"Thi Nhã Hân, tôi cho cô biết, nếu cô dám làm gì mờ ám sau lưng tôi, đợi xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"
Thi Nhã Hân nắm trái tim đang nhảy lên, thân thể run run, lắc đầu liên tục:
"Không, em sẽ không như thế."
"Vậy thì tốt."
Phan Chí Quốc đẩy Thi Nhã Hân ra: "Cút."
Thi Nhã Hân kéo kéo đồng phục, nhanh chóng chạy khỏi phòng, mãi đến khi chạy đến một nơi rất xa, Thi Nhã Hân mới dám thở dốc.
Cô cẩn thận lấy bút ghi âm trong ngực ra tắt đi, nhìn màn hình di động một lúc lâu, viết một tin nhắn ngắn gửi đi.
...
"Choang!"
Minh Thù nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, thả đĩa ăn xuống, mở tin nhắn.
Ánh sáng màn hình phản chiếu nụ cười yếu ớt của hắn.
"Nhìn xem, thất bại chưa?"
Minh Thù đem tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến, đưa tới trước mặt Trình Diễn:
"Phan Chí Quốc dám làm chuyện này trong trường, cậu nghĩ gã là thằng ngu sao? Trình Diễn, cậu đang trốn thuế à?"
"Trốn thuế cái gì mà trốn thuế?" Trình Diễn theo bản năng hỏi.
"Thuế IQ."
Trình Diễn: "..."
Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết à?
Minh Thù lấy di động lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó cầm nĩa tiếp tục ăn mì trong đĩa.
"Cậu trả lời thế nào?"
Trình Diễn vội vàng cầm di động xem.
Giao diện tin nhắn trống rỗng, ngay cả tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến cũng không có.
"Cậu muốn làm cái gì? Lộc Manh, cậu đừng làm bậy."
"Đã cho cậu cơ hội, nhưng biện pháp của cậu không được, đương nhiên phải theo biện pháp của tôi."
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, một chút hiệu quả cũng không có.
Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh.
"Biện pháp của cậu là gì?"
Cái biện pháp kiểu trói người này của cô, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải là biện pháp tốt gì.
Minh Thù vùi đầu ăn, không muốn phản ứng lại tên Trình Diễn đáng ghét này.
Đang ăn không có làm phiền, chơi đùa beep beep gì đâu.
"Lộc Manh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Trình Diễn cảm giác hình tượng của mình đã sụp đổ, nhưng hắn nào có biện pháp, ai bảo cô khó theo đuổi như vậy.
"Lộc Manh, Phan Chí Quốc thủ đoạn độc ác, nếu bị gã phát hiện, gã sẽ không nương tay."
"Cậu không cần phải dấn thân mạo hiểm, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác."
Minh Thù buông nĩa ăn, cạch một tiếng nhỏ, thành công làm Trình Diễn câm miệng, trợn to mắt nhìn cô, cô lại muốn làm gì?
Người kia chỉ mỉm cười, gọi phục vụ tính tiền.
Trình Diễn chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lạnh như trời tháng ba đột nhiên thổi tới một luồng khí lạnh, lạnh đến thấu xương.
...
Trình Diễn phát hiện Minh Thù không có hành động gì đặc biệt, cả ngày đúng giờ lên lớp, nhưng trong lòng hắn bồn chồn không yên. Chiều nào tan học cũng đúng giờ đưa cô về nhà, chỉ sợ cô một mình đi tìm nguy hiểm.
"Trình Diễn lại thế rồi."
"Ôi chao ôi chao, rốt cuộc quan hệ của Trình Diễn và Lộc Manh là thế nào? Sao mỗi ngày đều tới đón cô ấy?"
"A a a, tại sao Trình Diễn không đến đón mình chứ?"
Các ánh mắt hâm mộ của nữ sinh, không ngừng lướt lên người Minh Thù, ngay cả Diệp Miểu Miểu cũng mờ ám chọt chọt cánh tay cô, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Minh Thù.
Lúc trước không phải nói người ta không tự mình đến, không xem là quan tâm sao?
Bây giờ người ta đích thân đến, đã đủ để tâm chưa?
Minh Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Diễn dựa vào hành lang ngoài phòng học, cúi đầu nhìn điện thoại.
Nắng chiều chiếu trên người hắn, cả người dường như phủ lên một tầng sáng ấm áp, ảo mộng hư vô như mỹ nam trong truyện tranh bước ra.
"Reng reng reng..."
Chuông tan học vang lên, lớp học trở nên ầm ĩ, các nữ sinh vây quanh trước cửa sổ, nhìn Trình Diễn đầy si mê.
Minh Thù không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, chủ yếu là đồ ăn vặt.
Xách theo túi xách phồng lên rất đặc biệt, dưới ánh mắt hâm mộ của vô số nữ sinh, đi ra khỏi phòng.
Trình Diễn tiến lên phía trước nói chuyện với Minh Thù, dáng vẻ lạnh lùng của Minh Thù, làm đám nữ sinh tức giận đến cào tường.
Thực là có phúc mà không biết hưởng.
"Cậu có thể đừng đi theo tôi được không?"
Minh Thù cảm thấy người này thật phiền phức, cả ngày không có việc gì làm là theo đuôi cô. Theo cái gì mà theo, cô là tù nhân sao?
"Cậu không nói cho tôi cậu muốn làm gì, tôi vẫn sẽ theo cậu."
Trình Diễn kiên định: "Tôi sẽ không để cậu làm chuyện nguy hiểm."
Minh Thù liếm môi trên, hít sâu: "Tôi muốn đi thả bom, cậu muốn đi sao?"
Trình Diễn: "..."
Bom ở đâu, đang giỡn với hắn à?
Hiển nhiên, Minh Thù không phải nói chơi. Không biết từ lúc nào, cô lại lấy được một bộ đồng phục học sinh cấp 2, thay đồng phục mang túi xách vào thư viện.
Lúc này, đang nghỉ trưa trong thư viện có người.
Trình Diễn ngây ngốc đi theo cô, trong lòng đang chửi thầm.
Tại sao lại muốn theo?
Hắn không theo, làm sao biết còn có cái gì cô không làm được.
Trong thư viện chỉ có mấy người quản lý, góc chết rất nhiều. Trình Diễn nhìn cô lấy ra thiết bị bom hẹn giờ, hư hư thực thực trong đống đồ ăn, đặt vào một góc thư viện, đặt thời gian là mười tiếng đồng hồ.
Trình Diễn trông chừng cho cô, có quỷ mới biết tại sao phải trông chừng cho Lộc Manh.
Từ thư viện đi ra, Trình Diễn cảm giác phía sau lưng mình chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Lá gan của cô cũng lớn thật!
"Cậu không phải muốn nổ banh thư viện chứ?"
Mười tiếng đồng hồ, khi đó thư viện đã không còn ai, cô chưa từng muốn mạng người:
"Cảnh sát tra được cậu thì làm sao bây giờ? Như vậy là phạm pháp."
"Hôm nay là thứ sáu." Minh Thù cười khanh khách, nói một câu.
Thứ sáu thì làm sao? Thứ sáu thích hợp nổ tan tành thư viện?
Thứ sáu...
Phan Chí Quốc phải tổ chức hoạt động, không ai phát hiện trong thư viện có học sinh.
Không đúng.
Trình Diễn bị hành vi của Minh Thù, làm sốc đến mức IQ cũng bị ảnh hưởng.
Gần đây ngoại trừ đi học, hầu như Trình Diễn đều dõi theo cô, cô sao lại có thời gian làm thiết bị bom hẹn giờ này?
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cô làm công tác tư tưởng cho tụi nó như thế nào?"
Phan Chí Quốc không nén được lửa giận, gầm nhẹ với Thi Nhã Hân.
Tay Thi Nhã Hân để trước ngực nắm chặt, trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, giọng run rẩy:
"Em đã cố hết sức."
Đôi mắt Phan Chí Quốc nổi đầy các mạch máu, trừng lên. Gã bóp cổ Thi Nhã Hân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Điều tôi muốn không phải là cố gắng hết sức, tôi giữ cô lại để làm cái gì hả? Ngay cả việc của mình, cô cũng làm không xong, tôi giữ cô lại có ích gì nữa?"
Dường như Thi Nhã Hân bị dọa sợ, ôm tay Phan Chí Quốc, âm thanh khô khốc cầu xin:
"Xin lỗi, em biết sai rồi, là em không làm tốt công tác cho mấy em ấy, em đảm bảo lần sau nhất định sẽ khuyên bảo tốt, sẽ không để các em lại làm ra chuyện..."
"Được rồi."
Phan Chí Quốc cắt ngang lời Thi Nhã Hân, dường như thay đổi thành người khác, đỡ cô đứng vững, sửa lại áo cho cô, giọng nói dịu dàng:
"Tiểu Nhã, tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được sơ ý như thế, sao em lại không nghe lời? Tôi nói em phải chú ý, chú ý..."
"Chát!"
Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Thi Nhã Hân lệch đầu sang một bên, trên gương mặt nhanh chóng hiện lên vết hằn năm ngón tay.
"Xin lỗi..."
Thi Nhã Hân không dám phản kháng, thấp giọng áy náy.
Lần thứ hai, Phan Chí Quốc kéo cổ áo Thi Nhã Hân, lôi cô đến trước mặt, uy hiếp:
"Thi Nhã Hân, tôi cho cô biết, nếu cô dám làm gì mờ ám sau lưng tôi, đợi xem tôi sẽ xử lý cô như thế nào!"
Thi Nhã Hân nắm trái tim đang nhảy lên, thân thể run run, lắc đầu liên tục:
"Không, em sẽ không như thế."
"Vậy thì tốt."
Phan Chí Quốc đẩy Thi Nhã Hân ra: "Cút."
Thi Nhã Hân kéo kéo đồng phục, nhanh chóng chạy khỏi phòng, mãi đến khi chạy đến một nơi rất xa, Thi Nhã Hân mới dám thở dốc.
Cô cẩn thận lấy bút ghi âm trong ngực ra tắt đi, nhìn màn hình di động một lúc lâu, viết một tin nhắn ngắn gửi đi.
...
"Choang!"
Minh Thù nghiêng đầu nhìn điện thoại di động, thả đĩa ăn xuống, mở tin nhắn.
Ánh sáng màn hình phản chiếu nụ cười yếu ớt của hắn.
"Nhìn xem, thất bại chưa?"
Minh Thù đem tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến, đưa tới trước mặt Trình Diễn:
"Phan Chí Quốc dám làm chuyện này trong trường, cậu nghĩ gã là thằng ngu sao? Trình Diễn, cậu đang trốn thuế à?"
"Trốn thuế cái gì mà trốn thuế?" Trình Diễn theo bản năng hỏi.
"Thuế IQ."
Trình Diễn: "..."
Nói chuyện đàng hoàng sẽ chết à?
Minh Thù lấy di động lại, nhanh chóng trả lời tin nhắn, sau đó cầm nĩa tiếp tục ăn mì trong đĩa.
"Cậu trả lời thế nào?"
Trình Diễn vội vàng cầm di động xem.
Giao diện tin nhắn trống rỗng, ngay cả tin nhắn Thi Nhã Hân gửi đến cũng không có.
"Cậu muốn làm cái gì? Lộc Manh, cậu đừng làm bậy."
"Đã cho cậu cơ hội, nhưng biện pháp của cậu không được, đương nhiên phải theo biện pháp của tôi."
Lãng phí nhiều thời gian như vậy, một chút hiệu quả cũng không có.
Lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mệnh.
"Biện pháp của cậu là gì?"
Cái biện pháp kiểu trói người này của cô, nghĩ đi nghĩ lại thì chẳng phải là biện pháp tốt gì.
Minh Thù vùi đầu ăn, không muốn phản ứng lại tên Trình Diễn đáng ghét này.
Đang ăn không có làm phiền, chơi đùa beep beep gì đâu.
"Lộc Manh, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Trình Diễn cảm giác hình tượng của mình đã sụp đổ, nhưng hắn nào có biện pháp, ai bảo cô khó theo đuổi như vậy.
"Lộc Manh, Phan Chí Quốc thủ đoạn độc ác, nếu bị gã phát hiện, gã sẽ không nương tay."
"Cậu không cần phải dấn thân mạo hiểm, chúng ta suy nghĩ biện pháp khác."
Minh Thù buông nĩa ăn, cạch một tiếng nhỏ, thành công làm Trình Diễn câm miệng, trợn to mắt nhìn cô, cô lại muốn làm gì?
Người kia chỉ mỉm cười, gọi phục vụ tính tiền.
Trình Diễn chỉ cảm thấy lưng phát lạnh, lạnh như trời tháng ba đột nhiên thổi tới một luồng khí lạnh, lạnh đến thấu xương.
...
Trình Diễn phát hiện Minh Thù không có hành động gì đặc biệt, cả ngày đúng giờ lên lớp, nhưng trong lòng hắn bồn chồn không yên. Chiều nào tan học cũng đúng giờ đưa cô về nhà, chỉ sợ cô một mình đi tìm nguy hiểm.
"Trình Diễn lại thế rồi."
"Ôi chao ôi chao, rốt cuộc quan hệ của Trình Diễn và Lộc Manh là thế nào? Sao mỗi ngày đều tới đón cô ấy?"
"A a a, tại sao Trình Diễn không đến đón mình chứ?"
Các ánh mắt hâm mộ của nữ sinh, không ngừng lướt lên người Minh Thù, ngay cả Diệp Miểu Miểu cũng mờ ám chọt chọt cánh tay cô, liếc mắt đầy thâm ý nhìn Minh Thù.
Lúc trước không phải nói người ta không tự mình đến, không xem là quan tâm sao?
Bây giờ người ta đích thân đến, đã đủ để tâm chưa?
Minh Thù nhìn ra ngoài cửa sổ, Trình Diễn dựa vào hành lang ngoài phòng học, cúi đầu nhìn điện thoại.
Nắng chiều chiếu trên người hắn, cả người dường như phủ lên một tầng sáng ấm áp, ảo mộng hư vô như mỹ nam trong truyện tranh bước ra.
"Reng reng reng..."
Chuông tan học vang lên, lớp học trở nên ầm ĩ, các nữ sinh vây quanh trước cửa sổ, nhìn Trình Diễn đầy si mê.
Minh Thù không nhanh không chậm thu dọn đồ đạc, chủ yếu là đồ ăn vặt.
Xách theo túi xách phồng lên rất đặc biệt, dưới ánh mắt hâm mộ của vô số nữ sinh, đi ra khỏi phòng.
Trình Diễn tiến lên phía trước nói chuyện với Minh Thù, dáng vẻ lạnh lùng của Minh Thù, làm đám nữ sinh tức giận đến cào tường.
Thực là có phúc mà không biết hưởng.
"Cậu có thể đừng đi theo tôi được không?"
Minh Thù cảm thấy người này thật phiền phức, cả ngày không có việc gì làm là theo đuôi cô. Theo cái gì mà theo, cô là tù nhân sao?
"Cậu không nói cho tôi cậu muốn làm gì, tôi vẫn sẽ theo cậu."
Trình Diễn kiên định: "Tôi sẽ không để cậu làm chuyện nguy hiểm."
Minh Thù liếm môi trên, hít sâu: "Tôi muốn đi thả bom, cậu muốn đi sao?"
Trình Diễn: "..."
Bom ở đâu, đang giỡn với hắn à?
Hiển nhiên, Minh Thù không phải nói chơi. Không biết từ lúc nào, cô lại lấy được một bộ đồng phục học sinh cấp 2, thay đồng phục mang túi xách vào thư viện.
Lúc này, đang nghỉ trưa trong thư viện có người.
Trình Diễn ngây ngốc đi theo cô, trong lòng đang chửi thầm.
Tại sao lại muốn theo?
Hắn không theo, làm sao biết còn có cái gì cô không làm được.
Trong thư viện chỉ có mấy người quản lý, góc chết rất nhiều. Trình Diễn nhìn cô lấy ra thiết bị bom hẹn giờ, hư hư thực thực trong đống đồ ăn, đặt vào một góc thư viện, đặt thời gian là mười tiếng đồng hồ.
Trình Diễn trông chừng cho cô, có quỷ mới biết tại sao phải trông chừng cho Lộc Manh.
Từ thư viện đi ra, Trình Diễn cảm giác phía sau lưng mình chảy một tầng mồ hôi lạnh.
Lá gan của cô cũng lớn thật!
"Cậu không phải muốn nổ banh thư viện chứ?"
Mười tiếng đồng hồ, khi đó thư viện đã không còn ai, cô chưa từng muốn mạng người:
"Cảnh sát tra được cậu thì làm sao bây giờ? Như vậy là phạm pháp."
"Hôm nay là thứ sáu." Minh Thù cười khanh khách, nói một câu.
Thứ sáu thì làm sao? Thứ sáu thích hợp nổ tan tành thư viện?
Thứ sáu...
Phan Chí Quốc phải tổ chức hoạt động, không ai phát hiện trong thư viện có học sinh.
Không đúng.
Trình Diễn bị hành vi của Minh Thù, làm sốc đến mức IQ cũng bị ảnh hưởng.
Gần đây ngoại trừ đi học, hầu như Trình Diễn đều dõi theo cô, cô sao lại có thời gian làm thiết bị bom hẹn giờ này?
/1666
|