Diêm Trạm cứ như vậy ở lại biệt thự, Lục Mao đi nói cho ông Ôn ở Càn Châu biết tin tức này.
Ông Ôn bây giờ đã rõ lúc trước vì sao Diêm Trạm viết thư cho mình.
Hẳn là do hắn coi trọng con gái nhà mình!
Ông Ôn tức đến mức suýt nữa từ Càn Châu bay tới tìm Diêm Trạm đánh nhau, cuối cùng Minh Thù nói hết lời mới khuyên nhủ được.
Diêm Trạm hoàn toàn không cho mình là người ngoài, sai người đến, hùng hồn hơn cả Minh Thù.
"Thực sự Diêm gia và đại tiểu thư của chúng ta ở bên nhau sao?"
"Còn phải nói sao, anh không thấy Diêm gia mỗi ngày đều ra vào phòng của đại tiểu thư sao?"
"Nhưng tôi thấy hình như đại tiểu thư dường như không quá chào đón Diêm gia. Vừa rồi tôi còn nhìn thấy đại tiểu thư to tiếng với Diêm gia, hai người còn suýt cãi nhau nữa…"
"Xì, nếu đại tiểu thư không chào đón Diêm gia thì hắn có thể tự do ra vào nơi này không?"
Những thảo luận kiểu này nhiều vô số. Diêm Trạm thỉnh thoảng cũng có nghe thấy, có điều lâu dần thì những bàn luận cũng ít dần đi, đại khái là đã quen với sự xuất hiện của hắn.
"Ôn Ý."
Diêm Trạm ôm một cái vali từ trên lầu đi xuống.
"Làm gì thế?" Minh Thù mở miệng nói cũng không phải là lời gì hay ho.
"Suy nghĩ kỹ rồi, muốn đi sao?"
"Đi?" Lão tử còn lâu mới đi. Diêm Trạm lấy các thứ trong vali ra.
"Em còn nói em không thích tôi. Em không thích tôi, vì sao còn giữ lại mấy thứ này, không phải em đã ném đi rồi sao? Tại sao lại còn nhặt về?"
Diêm Trạm lấy hết các thứ ra, đặt toàn bộ trước mặt Minh Thù.
Tất cả đều là lúc trước khi Thượng Quan Kỳ theo đuổi cô, Diêm Trạm cho người đưa tới.
Minh Thù liếc một cái, bình tĩnh gọi người: "Lục Mao."
Lục Mao đi từ ngoài vào, cẩn thận dò xét Diêm Trạm, thấp giọng gọi một tiếng: "Đại tiểu thư."
Minh Thù chỉ vào đống đồ trên bàn: "Ai cho cậu nhặt những rác rưởi này về?"
Lục Mao: "..." Cái gì cơ!
Đây không phải là cô bảo nhặt về sao?
Nhìn Minh Thù mỉm cười, Lục Mao lúng túng nói: "Tôi... tôi thấy vứt chúng đi thật tiếc."
"Đem ra ngoài vứt đi."
"Vâng."
Lục Mao định nhanh mang đồ trên bàn đi, lại bị Diêm Trạm ngăn lại. Lục Mao bực bội, đại tiểu thư ơi, tôi không biết khó chịu sao? Hắn không muốn bị oan ức thế này!
Minh Thù thoải mái ăn đồ ăn vặt. Diêm Trạm nhìn chằm chằm vào khoảng một phút, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.
Lục Mao do dự: "Đại tiểu thư, bây giờ có ném đi hay không?"
"Ném cái gì mà ném, tìm một chỗ khóa kỹ lại, đừng để cho hắn thấy."
Lục Mao nghi ngờ: "Đại tiểu thư, cô thích Diêm gia, vậy tại sao còn cứ chọc tức hắn?"
"Tôi thích thế."
Lục Mao: "..." Được được được, cô là đại lão, cô quyết định.
Tự nhiên thấy đồng cảm với Diêm gia.
Lục Mao lấy xong mấy thứ rồi mang toàn bộ cất vào két sắt dưới tầng hầm.
-
Diêm Trạm buổi chiều mới trở về. Bên ngoài mưa, toàn thân hắn ướt đẫm, lúc về ngồi trên ghế sofa không nói chuyện.
Minh Thù nghe Lục Mao bẩm báo, từ trên lầu chậm rãi đi xuống: "Đi ra ngoài một chuyến mà mất cả hồn, có cần tôi cho người tìm người đạo sĩ đến xem không?"
Tóc Diêm Trạm còn nhỏ nước, Minh Thù nhíu mày, cô đứng trước mặt hắn: "Nói đi, sao vậy?"
"Không sao." Lão tử rất tức giận, không nhìn ra sao?
"Cởi quần áo ra."
Diêm Trạm cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù, sau đó hỏi lại: "Cởi quần áo làm gì?"
"Quần áo này xấu quá, cởi ra vứt đi." Minh Thù ngồi đối diện với hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
"Còn cả quần nữa. Cởi hết ra, nếu không cả người cũng cút ra ngoài luôn đi."
Diêm Trạm: "..." Đồ thần kinh!
Bên ngoài mưa, Diêm Trạm cũng không muốn cút ra ngoài. Những người khác trong biệt thự, không có Minh Thù cho phép, cũng không có ai dám vào. Diêm Trạm cởi hết quần áo, kể cả quần trong cũng cởi ra.
"Em đừng quá đáng."Minh Thù đập thảm lên người hắn: "Cút lên trên đi."
"Tôi quá đáng thì sao?" Minh Thù cười.
"Ai bảo anh không đi?"
Có tức hay không? Tức là được rồi!
Diêm Trạm suýt chút nữa phun máu chết cô. Nếu không phải vì nhiệm vụ, ai nguyện ý ở cùng cái đồ bị thần kinh như cô chứ.
Thích cô cái rắm ý!
Lão tử không thích cô.
Diêm Trạm cuộn thảm đi lên lầu, tổ tông mười tám đời nhà Minh Thù đều được hắn ân cần thăm hỏi trong lòng một lần, tức chết hắn.
Minh Thù nhìn Diêm Trạm biến mất ở chỗ rẽ cầu thang. Cô đợi một lúc rồi đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên, lấy những vật bên trong ra. Không có nhiều thứ, một ví tiền, một khẩu súng, một chùm chìa khoá và một điện thoại di động, điện thoại di động đã tắt máy.
Minh Thù cất mấy thứ đó đi, cầm quần áo đưa cho Lục Mao, bảo hắn vứt hết đi.
Toàn bộ là diễn kịch.
Minh Thù về đến phòng. Diêm Trạm đã thay một bộ quần áo khác, dựa vào giường nhìn mưa rào ngoài cửa sổ.
Minh Thù đặt đồ đạc của mình lên giường, lấy chăn đắp.
Minh Thù nằm trên giường, Diêm Trạm vẫn như pho tượng ngồi ở đó. Minh Thù cảm thấy bực, xoay hai vòng rồi đưa tay sờ hắn.
Diêm Trạm lại tránh ra.
Hắn có vẻ cứng ngắc đứng dậy: "Tôi sang bên cạnh."
Minh Thù: "..."
"Tùy anh."
Diêm Trạm tắt đèn, ra khỏi phòng.
[Cửu thiếu, cậu đừng tìm đường chết!] Vừa ra khỏi cửa, hệ thống lập tức gào lên.
Diêm Trạm giấu hệ thống đi, mở cửa phòng bên cạnh, ngồi trong bóng đêm nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ.
Hắn cần phải suy nghĩ vì sao mình lại có những dấu hiệu như vậy. Cô rốt cuộc là ai, sự tồn tại của cô ấy đối với mình mà nói là như thế nào.
Hệ thống sẽ không nói cho hắn.
Hắn thích cô ấy.
Cô ấy cũng có thể xuất hiện ở thế giới khác…
Diêm Trạm thấy đau đầu, bị xóa bỏ những ký ức ấy nên hắn không thể nghĩ ra, chỉ có thể dựa vào bản năng để đoán.
Nếu như... nếu như hắn thực sự thích cô ấy, giữ lại những dấu hiệu đó sẽ giúp hắn hiểu rõ. Hắn biết bản thân là người như thế nào, đương nhiên sẽ không tự dưng để lại những dấu hiệu như thế lên người khác.
Hơn nữa cảm giác của cô ấy với hắn cũng không giống những người khác, quá mức quen thuộc...
Cho nên hắn nghĩ ra cách tránh cho mình bị xóa sạch ký ức, chỉ có như vậy hắn mới có thể biết là đã xảy ra chuyện gì.
Diêm Trạm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị trở về phòng, lại phát hiện Minh Thù đã khóa cửa phòng lại.
Diêm Trạm: "..."
Khỉ chứ!
Sao cô lại đáng ghét như vậy!
Lão tử sao lại thích một kẻ thần kinh như thế? Điên rồi sao?
Nhất định là điên rồi!
Diêm Trạm sang phòng bên cạnh trèo cửa sổ vào. May là cửa sổ không khóa, Diêm Trạm đi vào trong phòng, đóng cửa sổ lại rồi cẩn thận sờ lên giường.
Trên giường, một cô gái ôm túi đồ ăn vặt đang ngủ say, mặt ửng hồng đặc biệt mê người, dường như không phát hiện hắn đi vào.
Diêm Trạm lấy đồ ăn vặt trong tay cô nhưng cô gái ôm đồ ăn vặt thật chặt.
Trước đây lúc cô ấy ôm hắn ngủ, Diêm Trạm chưa thấy cô ấy như này bao giờ.
Hắn thử lấy đồ ăn vặt ra nhưng hắn khẽ động, cô ấy dường như tỉnh lại.
Diêm Trạm không có cách nào đành cúi người hôn cô. Trong miệng cô ấy còn mang theo vị ngọt, cũng không biết là vừa ăn cái gì.
Diêm Trạm cảm giác bàn tay của cô ấy đã thả lỏng, nhanh lấy đồ ăn vặt ra nhưng hắn lấy được một món, đồ ăn vặt lại được ôm chặt. Diêm Trạm không nói, tiếp tục hôn cô rồi từ từ lấy từng món đồ ăn vặt trong ngực cô ra.
Lấy được hết đồ ăn vặt ra, cả người Diêm Trạm toàn là mồ hôi. Hắn ôm cô vào lòng mình, an tâm ôm ngủ.
Lão tử đẹp trai như vậy không ôm, đi ôm đồ ăn vặt.
Ông Ôn bây giờ đã rõ lúc trước vì sao Diêm Trạm viết thư cho mình.
Hẳn là do hắn coi trọng con gái nhà mình!
Ông Ôn tức đến mức suýt nữa từ Càn Châu bay tới tìm Diêm Trạm đánh nhau, cuối cùng Minh Thù nói hết lời mới khuyên nhủ được.
Diêm Trạm hoàn toàn không cho mình là người ngoài, sai người đến, hùng hồn hơn cả Minh Thù.
"Thực sự Diêm gia và đại tiểu thư của chúng ta ở bên nhau sao?"
"Còn phải nói sao, anh không thấy Diêm gia mỗi ngày đều ra vào phòng của đại tiểu thư sao?"
"Nhưng tôi thấy hình như đại tiểu thư dường như không quá chào đón Diêm gia. Vừa rồi tôi còn nhìn thấy đại tiểu thư to tiếng với Diêm gia, hai người còn suýt cãi nhau nữa…"
"Xì, nếu đại tiểu thư không chào đón Diêm gia thì hắn có thể tự do ra vào nơi này không?"
Những thảo luận kiểu này nhiều vô số. Diêm Trạm thỉnh thoảng cũng có nghe thấy, có điều lâu dần thì những bàn luận cũng ít dần đi, đại khái là đã quen với sự xuất hiện của hắn.
"Ôn Ý."
Diêm Trạm ôm một cái vali từ trên lầu đi xuống.
"Làm gì thế?" Minh Thù mở miệng nói cũng không phải là lời gì hay ho.
"Suy nghĩ kỹ rồi, muốn đi sao?"
"Đi?" Lão tử còn lâu mới đi. Diêm Trạm lấy các thứ trong vali ra.
"Em còn nói em không thích tôi. Em không thích tôi, vì sao còn giữ lại mấy thứ này, không phải em đã ném đi rồi sao? Tại sao lại còn nhặt về?"
Diêm Trạm lấy hết các thứ ra, đặt toàn bộ trước mặt Minh Thù.
Tất cả đều là lúc trước khi Thượng Quan Kỳ theo đuổi cô, Diêm Trạm cho người đưa tới.
Minh Thù liếc một cái, bình tĩnh gọi người: "Lục Mao."
Lục Mao đi từ ngoài vào, cẩn thận dò xét Diêm Trạm, thấp giọng gọi một tiếng: "Đại tiểu thư."
Minh Thù chỉ vào đống đồ trên bàn: "Ai cho cậu nhặt những rác rưởi này về?"
Lục Mao: "..." Cái gì cơ!
Đây không phải là cô bảo nhặt về sao?
Nhìn Minh Thù mỉm cười, Lục Mao lúng túng nói: "Tôi... tôi thấy vứt chúng đi thật tiếc."
"Đem ra ngoài vứt đi."
"Vâng."
Lục Mao định nhanh mang đồ trên bàn đi, lại bị Diêm Trạm ngăn lại. Lục Mao bực bội, đại tiểu thư ơi, tôi không biết khó chịu sao? Hắn không muốn bị oan ức thế này!
Minh Thù thoải mái ăn đồ ăn vặt. Diêm Trạm nhìn chằm chằm vào khoảng một phút, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.
Lục Mao do dự: "Đại tiểu thư, bây giờ có ném đi hay không?"
"Ném cái gì mà ném, tìm một chỗ khóa kỹ lại, đừng để cho hắn thấy."
Lục Mao nghi ngờ: "Đại tiểu thư, cô thích Diêm gia, vậy tại sao còn cứ chọc tức hắn?"
"Tôi thích thế."
Lục Mao: "..." Được được được, cô là đại lão, cô quyết định.
Tự nhiên thấy đồng cảm với Diêm gia.
Lục Mao lấy xong mấy thứ rồi mang toàn bộ cất vào két sắt dưới tầng hầm.
-
Diêm Trạm buổi chiều mới trở về. Bên ngoài mưa, toàn thân hắn ướt đẫm, lúc về ngồi trên ghế sofa không nói chuyện.
Minh Thù nghe Lục Mao bẩm báo, từ trên lầu chậm rãi đi xuống: "Đi ra ngoài một chuyến mà mất cả hồn, có cần tôi cho người tìm người đạo sĩ đến xem không?"
Tóc Diêm Trạm còn nhỏ nước, Minh Thù nhíu mày, cô đứng trước mặt hắn: "Nói đi, sao vậy?"
"Không sao." Lão tử rất tức giận, không nhìn ra sao?
"Cởi quần áo ra."
Diêm Trạm cuối cùng cũng có phản ứng, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù, sau đó hỏi lại: "Cởi quần áo làm gì?"
"Quần áo này xấu quá, cởi ra vứt đi." Minh Thù ngồi đối diện với hắn, vênh mặt hất hàm sai khiến.
"Còn cả quần nữa. Cởi hết ra, nếu không cả người cũng cút ra ngoài luôn đi."
Diêm Trạm: "..." Đồ thần kinh!
Bên ngoài mưa, Diêm Trạm cũng không muốn cút ra ngoài. Những người khác trong biệt thự, không có Minh Thù cho phép, cũng không có ai dám vào. Diêm Trạm cởi hết quần áo, kể cả quần trong cũng cởi ra.
"Em đừng quá đáng."Minh Thù đập thảm lên người hắn: "Cút lên trên đi."
"Tôi quá đáng thì sao?" Minh Thù cười.
"Ai bảo anh không đi?"
Có tức hay không? Tức là được rồi!
Diêm Trạm suýt chút nữa phun máu chết cô. Nếu không phải vì nhiệm vụ, ai nguyện ý ở cùng cái đồ bị thần kinh như cô chứ.
Thích cô cái rắm ý!
Lão tử không thích cô.
Diêm Trạm cuộn thảm đi lên lầu, tổ tông mười tám đời nhà Minh Thù đều được hắn ân cần thăm hỏi trong lòng một lần, tức chết hắn.
Minh Thù nhìn Diêm Trạm biến mất ở chỗ rẽ cầu thang. Cô đợi một lúc rồi đứng dậy nhặt quần áo dưới đất lên, lấy những vật bên trong ra. Không có nhiều thứ, một ví tiền, một khẩu súng, một chùm chìa khoá và một điện thoại di động, điện thoại di động đã tắt máy.
Minh Thù cất mấy thứ đó đi, cầm quần áo đưa cho Lục Mao, bảo hắn vứt hết đi.
Toàn bộ là diễn kịch.
Minh Thù về đến phòng. Diêm Trạm đã thay một bộ quần áo khác, dựa vào giường nhìn mưa rào ngoài cửa sổ.
Minh Thù đặt đồ đạc của mình lên giường, lấy chăn đắp.
Minh Thù nằm trên giường, Diêm Trạm vẫn như pho tượng ngồi ở đó. Minh Thù cảm thấy bực, xoay hai vòng rồi đưa tay sờ hắn.
Diêm Trạm lại tránh ra.
Hắn có vẻ cứng ngắc đứng dậy: "Tôi sang bên cạnh."
Minh Thù: "..."
"Tùy anh."
Diêm Trạm tắt đèn, ra khỏi phòng.
[Cửu thiếu, cậu đừng tìm đường chết!] Vừa ra khỏi cửa, hệ thống lập tức gào lên.
Diêm Trạm giấu hệ thống đi, mở cửa phòng bên cạnh, ngồi trong bóng đêm nhìn ra màn mưa ngoài cửa sổ.
Hắn cần phải suy nghĩ vì sao mình lại có những dấu hiệu như vậy. Cô rốt cuộc là ai, sự tồn tại của cô ấy đối với mình mà nói là như thế nào.
Hệ thống sẽ không nói cho hắn.
Hắn thích cô ấy.
Cô ấy cũng có thể xuất hiện ở thế giới khác…
Diêm Trạm thấy đau đầu, bị xóa bỏ những ký ức ấy nên hắn không thể nghĩ ra, chỉ có thể dựa vào bản năng để đoán.
Nếu như... nếu như hắn thực sự thích cô ấy, giữ lại những dấu hiệu đó sẽ giúp hắn hiểu rõ. Hắn biết bản thân là người như thế nào, đương nhiên sẽ không tự dưng để lại những dấu hiệu như thế lên người khác.
Hơn nữa cảm giác của cô ấy với hắn cũng không giống những người khác, quá mức quen thuộc...
Cho nên hắn nghĩ ra cách tránh cho mình bị xóa sạch ký ức, chỉ có như vậy hắn mới có thể biết là đã xảy ra chuyện gì.
Diêm Trạm hít một hơi thật sâu, chuẩn bị trở về phòng, lại phát hiện Minh Thù đã khóa cửa phòng lại.
Diêm Trạm: "..."
Khỉ chứ!
Sao cô lại đáng ghét như vậy!
Lão tử sao lại thích một kẻ thần kinh như thế? Điên rồi sao?
Nhất định là điên rồi!
Diêm Trạm sang phòng bên cạnh trèo cửa sổ vào. May là cửa sổ không khóa, Diêm Trạm đi vào trong phòng, đóng cửa sổ lại rồi cẩn thận sờ lên giường.
Trên giường, một cô gái ôm túi đồ ăn vặt đang ngủ say, mặt ửng hồng đặc biệt mê người, dường như không phát hiện hắn đi vào.
Diêm Trạm lấy đồ ăn vặt trong tay cô nhưng cô gái ôm đồ ăn vặt thật chặt.
Trước đây lúc cô ấy ôm hắn ngủ, Diêm Trạm chưa thấy cô ấy như này bao giờ.
Hắn thử lấy đồ ăn vặt ra nhưng hắn khẽ động, cô ấy dường như tỉnh lại.
Diêm Trạm không có cách nào đành cúi người hôn cô. Trong miệng cô ấy còn mang theo vị ngọt, cũng không biết là vừa ăn cái gì.
Diêm Trạm cảm giác bàn tay của cô ấy đã thả lỏng, nhanh lấy đồ ăn vặt ra nhưng hắn lấy được một món, đồ ăn vặt lại được ôm chặt. Diêm Trạm không nói, tiếp tục hôn cô rồi từ từ lấy từng món đồ ăn vặt trong ngực cô ra.
Lấy được hết đồ ăn vặt ra, cả người Diêm Trạm toàn là mồ hôi. Hắn ôm cô vào lòng mình, an tâm ôm ngủ.
Lão tử đẹp trai như vậy không ôm, đi ôm đồ ăn vặt.
/1666
|