Kim Vũ Kỳ bị đánh đến thảm hại, Minh Thù không hề nói một câu, chỉ cười với cô ta thong thả ung dung rời đi, hình như người vừa đánh người lúc nãy không phải là cô.
Kim Vũ Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Minh Thù biến mất trong bóng đêm, lửa hận ngập tràn trong lòng, hừng hực thiêu đốt.
"Lộc Manh... Tao muốn mày chết không được tử tế."
Dựa vào cái gì, mà mình phải chịu đựng tất cả mọi chuyện, mình mới là người được đứng trên đỉnh hào quang.
Nằm úp sấp trên mặt đất một lúc, Kim Vũ Kỳ chật vật đứng lên, lần mò tường đi về phía cửa chính Cảnh Phúc Lâu, cô ta định tìm người giúp mình báo cảnh sát, nhưng vừa đi ra liền nhìn thấy Thượng Quan Phong đang cùng một cô gái, chuẩn bị lên xe.
Thượng Quan Phong...
Kim Vũ Kỳ không để ý đến thân thể đau đớn đầy vết thương, xông ra đẩy cô gái kia lên cửa xe, lớn tiếng chất vấn:
"Thượng Quan Phong, cô ta là ai? Vì sao anh ở cùng cô ta? Các người đang làm gì?"
Cô gái sợ hãi, trốn sau lưng Thượng Quan Phong, giọng nhõng nhẽo tức giận hỏi:
"Phong thiếu, chị ta là ai thế, thật là hung dữ, làm người ta sợ hết hồn."
Thượng Quan Phong bảo vệ cô gái phía sau, giễu cợt nhìn về phía Kim Vũ Kỳ cả người nhếch nhác, nâng cằm cô ta lên nói:
"Cô ấy là ai, thì liên quan gì đến cô."
"Anh là vị hôn phu của em, anh nói xem có liên quan gì!"
Kim Vũ Kỳ giận dữ: "Thượng Quan Phong, là ai nói thích em, tình nguyện chăm sóc em cả đời? Chúng ta mới đính hôn chưa bao lâu, anh đã làm cái trò này, anh có biết xấu hổ hay không?"
"Kim Vũ Kỳ, lúc trước cô lợi dụng tôi, sao cô lại làm được những chuyện như thế?"
Thượng Quan Phong cười nhạt: "Cô coi Thượng Quan Phong tôi thành cái gì hả?"
Hắn vĩnh viễn không quên được, ánh mắt của những người trong trường nhìn hắn.
Đây đều là do Kim Vũ Kỳ ban tặng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Chuyện đó đều là do con khốn Lộc Manh sắp đặt, cô ta muốn phá hoại hai chúng ta, anh trách em làm gì, có bản lĩnh thì tìm cô ta tính sổ đi!"
Kim Vũ Kỳ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Minh Thù.
"Thật sao?"
Thượng Quan Phong đưa tay bóp mặt Kim Vũ Kỳ, từ từ kéo sát vào, lúc Kim Vũ Kỳ gật đầu, hắn hất mạnh ra, thân thể Kim Vũ Kỳ lảo đảo, ngã trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt của Thượng Quan Phong từ trên đỉnh đầu vang lên:
"Cô còn coi tôi là Thượng Quan Phong trước kia, dễ lừa như vậy sao?"
Trước đây không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì, lại nghe lời cô ta đến vậy.
Thượng Quan Phong ôm cô gái kia, đứng trên cao nhìn xuống:
"Kim Vũ Kỳ, đừng gây chuyện với tôi, hiện tại Kim gia cũng không có thời gian bảo vệ cô đâu."
Gần đây, Kim gia dính dáng đến án tham nhũng, nổi tiếng cả một vùng, cô ta bây giờ bản thân khó thoát nạn ,cho nên Thượng Quan Phong mới dám lớn lối như vậy.
"Phong thiếu, đừng tức giận chúng ta đi chơi đi."
Cô gái õng ẹo vuốt ngực Thượng Quan Phong, đắc ý liếc mắt nhìn Kim Vũ Kỳ.
Kim Vũ Kỳ tức giận như muốn nổ tung, bây giờ một cô gái không biết ở đâu chạy đến, cũng dám dùng ánh mắt này nhìn mình.
Thượng Quan Phong hừ lạnh một tiếng, ôm cô gái kia lên xe nghênh ngang rời đi, để lại Kim Vũ Kỳ một mình chật vật ngồi dưới đất, bị người khác chỉ trỏ.
"Các người nhìn cái gì! Nhìn cái gì, ai cho các người nhìn, cút, đều cút hết cho tôi."
Kim Vũ Kỳ từ dưới đất bò dậy, tựa như người điên rống giận xung quanh.
Không biết có phải do bộ dạng của Kim Vũ Kỳ quá mức đáng sợ hay không, mà những người vây xem lập tức giải tán.
Kim Vũ Kỳ thất tha thất thểu rời đi, cái thành thị phồn hoa náo nhiệt này dường như không có chỗ dành cho cô ta, cô ta cảm nhận được sự lạnh lùng trước nay chưa từng có.
"Đi đứng kiểu gì vậy?"
"Mẹ kiếp, mắt mù à!"
Dọc đường Kim Vũ Kỳ đụng vào không ít người, đại đa số mọi người đều chửi rủa.
"Aiz..."
"Không sao chứ?"
Lần thứ hai Kim Vũ Kỳ đụng người, tiếng kinh hô của cô gái và âm thanh lo lắng của chàng trai hòa cùng một chỗ.
"Không sao..."
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Kim Vũ Kỳ, dường như thấy hình ảnh gì khó tin, một lúc lâu cô mới gọi thử:
"Kim Vũ Kỳ?"
Kim Vũ Kỳ thấy rõ người trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc xấu hổ và hoảng sợ, sao lại đụng phải Tiền Đa Đa.
Cô ta gục đầu xuống dùng tóc mái che mặt, nhanh chóng nói một câu: "Nhận nhầm người rồi."
Vội vã bỏ đi.
"Nhận lầm sao?"
"Chắc là vậy rồi, không phải vừa nãy em nói đói bụng sao? Đi nhanh đi."
"Thế nhưng..."
"Được rồi, buổi tối còn phải phụ đạo cho em nữa."
Tiếng nói của hai người kia, càng lúc càng xa, Kim Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn bóng dáng thân mật của hai người, móng tay hung hăng bấu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra cũng không có cảm giác.
...
Ba tháng sau.
Kim Vũ Kỳ làm loạn lên với Kim gia, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà, giống y như trong cốt truyện.
Trong cốt truyện mà Tiền Đa Đa là nữ chính kia, cuối cùng Kim Vũ Kỳ cũng bị đuổi khỏi nhà.
Cô ta muốn thay đổi kết cục này, nhưng sau cùng lại rơi vào kết cục như cũ, trước đây những người đàn ông thích cô ta lúc này, đều tránh như tránh tà.
Kim Vũ Kỳ hận đến phát điên.
Cô ta muốn báo thù.
Người thứ nhất Kim Vũ Kỳ muốn báo thù là Minh Thù, đáng tiếc sau khi bị Minh Thù đánh một trận, cô ta báo cảnh sát, nhưng lại bị nhốt vào đồn. Chờ đến khi Minh Thù nghe được tin tức của cô ta, đã là một tháng sau.
Kim Vũ Kỳ lái xe tông Thượng Quan Phong.
Còn đâm cả Tiền Đa Đa, nhưng mà Tiền Đa Đa không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ. Lúc sau, Kim Vũ Kỳ điên cuồng tông thêm một vài người nữa mới bị bắt.
Khi Giang học trưởng đâm đơn kiện Kim Vũ Kỳ, tinh thần cô ta bất thường bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mà Thượng Quan Phong thành người sống đời thực vật, đời này tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ.
Tốt nghiệp trung học, Minh Thù từ học sinh ưu tú thành học sinh yếu kém, thi đậu một trường đại học thường thường.
Bởi vì liên quan đến Trình Diễn, cuộc sống đại học của cô đều bị đảo lộn, Minh Thù không muốn thấy Trình Diễn, mà Trình Diễn lại lượn tới lượn lui trước mặt Minh Thù.
Mọi người trong trường đều biết hai người này là "oan gia ngõ hẹp".
Hai học sinh cá biệt tụm lại, tỷ lệ gặp vận xui tăng nhanh, trốn học, đánh nhau, rớt môn, không có chuyện gì mà hai người không dám làm.
Minh Thù đánh nhau chỉ vì miếng ăn.
Trình Diễn đánh nhau chỉ vì Minh Thù.
Cuối cùng cũng sống sót đến khi tốt nghiệp, Trình Diễn vẫn không buông tha cho cô, hai người chơi trò người đuổi, ta chạy đã nhiều năm, khoảng thời gian đó, cũng không có thiếu người giới thiệu đối tượng cho Trình Diễn, nhưng Trình Diễn đều cảm thấy chướng mắt, lại chỉ chăm chăm theo đuổi Minh Thù.
Lại chỉ chăm chăm theo đuổi cô!
Trong mắt lại chỉ có cô!
Rất nhiều năm sau, gương mặt Minh Thù vẫn là gương mặt trẻ con đó, còn Trình Diễn đã trưởng thành, thành một người đàn ông chân chính, cả hai người đều toát ra dáng vẻ không màng đến yêu đương.
"Trình Diễn đã nhiều năm như vậy rồi, cậu buông tha tôi được chưa!"
Cô chỉ muốn cùng đồ ăn vặt của mình bên nhau trọn đời thôi, tại sao có người luôn muốn chia rẽ cô và chúng chứ.
Nham hiểm quá!
"Em thích anh một chút khó như vậy sao?" Trình Diễn đau khổ.
"Cậu không thích tôi một chút khó như vậy sao?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Cậu không theo đuổi tôi, tha cho tôi không được sao?"
Hắn vốn dĩ đâu có thích mình.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Càng không có được, thì lại càng muốn?
Nhiều năm như vậy, không ai biết vì sao Trình Diễn lại theo đuổi cô không buông, quả thực như tên thần kinh.
Đánh vô ích, mắng cũng vô ích, chạy không thoát, cô chịu đủ rồi!
Trình Diễn hít sâu một hơi, vươn tay về phía Minh Thù:
"Manh Manh, trước tiên em xuống đi đã, có gì chúng ta từ từ nói."
Minh Thù nắm lan can, thần sắc quái lạ khác thường:
"Trình Diễn, là do cậu bức chết tôi."
Dứt lời, thân thể Minh Thù nghiêng ra bên ngoài.
Đôi mắt Trình Diễn trừng lớn, nhanh chóng chạy qua nỗ lực nắm lấy cô, góc áo mềm mại phất qua đầu ngón tay hắn.
Hắn chỉ bắt được gió mát cùng ánh mặt trời.
Kim Vũ Kỳ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Minh Thù biến mất trong bóng đêm, lửa hận ngập tràn trong lòng, hừng hực thiêu đốt.
"Lộc Manh... Tao muốn mày chết không được tử tế."
Dựa vào cái gì, mà mình phải chịu đựng tất cả mọi chuyện, mình mới là người được đứng trên đỉnh hào quang.
Nằm úp sấp trên mặt đất một lúc, Kim Vũ Kỳ chật vật đứng lên, lần mò tường đi về phía cửa chính Cảnh Phúc Lâu, cô ta định tìm người giúp mình báo cảnh sát, nhưng vừa đi ra liền nhìn thấy Thượng Quan Phong đang cùng một cô gái, chuẩn bị lên xe.
Thượng Quan Phong...
Kim Vũ Kỳ không để ý đến thân thể đau đớn đầy vết thương, xông ra đẩy cô gái kia lên cửa xe, lớn tiếng chất vấn:
"Thượng Quan Phong, cô ta là ai? Vì sao anh ở cùng cô ta? Các người đang làm gì?"
Cô gái sợ hãi, trốn sau lưng Thượng Quan Phong, giọng nhõng nhẽo tức giận hỏi:
"Phong thiếu, chị ta là ai thế, thật là hung dữ, làm người ta sợ hết hồn."
Thượng Quan Phong bảo vệ cô gái phía sau, giễu cợt nhìn về phía Kim Vũ Kỳ cả người nhếch nhác, nâng cằm cô ta lên nói:
"Cô ấy là ai, thì liên quan gì đến cô."
"Anh là vị hôn phu của em, anh nói xem có liên quan gì!"
Kim Vũ Kỳ giận dữ: "Thượng Quan Phong, là ai nói thích em, tình nguyện chăm sóc em cả đời? Chúng ta mới đính hôn chưa bao lâu, anh đã làm cái trò này, anh có biết xấu hổ hay không?"
"Kim Vũ Kỳ, lúc trước cô lợi dụng tôi, sao cô lại làm được những chuyện như thế?"
Thượng Quan Phong cười nhạt: "Cô coi Thượng Quan Phong tôi thành cái gì hả?"
Hắn vĩnh viễn không quên được, ánh mắt của những người trong trường nhìn hắn.
Đây đều là do Kim Vũ Kỳ ban tặng, hắn làm sao dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy.
"Chuyện đó đều là do con khốn Lộc Manh sắp đặt, cô ta muốn phá hoại hai chúng ta, anh trách em làm gì, có bản lĩnh thì tìm cô ta tính sổ đi!"
Kim Vũ Kỳ đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu Minh Thù.
"Thật sao?"
Thượng Quan Phong đưa tay bóp mặt Kim Vũ Kỳ, từ từ kéo sát vào, lúc Kim Vũ Kỳ gật đầu, hắn hất mạnh ra, thân thể Kim Vũ Kỳ lảo đảo, ngã trên mặt đất, giọng nói lạnh lùng đầy giễu cợt của Thượng Quan Phong từ trên đỉnh đầu vang lên:
"Cô còn coi tôi là Thượng Quan Phong trước kia, dễ lừa như vậy sao?"
Trước đây không biết mình ăn phải bùa mê thuốc lú gì, lại nghe lời cô ta đến vậy.
Thượng Quan Phong ôm cô gái kia, đứng trên cao nhìn xuống:
"Kim Vũ Kỳ, đừng gây chuyện với tôi, hiện tại Kim gia cũng không có thời gian bảo vệ cô đâu."
Gần đây, Kim gia dính dáng đến án tham nhũng, nổi tiếng cả một vùng, cô ta bây giờ bản thân khó thoát nạn ,cho nên Thượng Quan Phong mới dám lớn lối như vậy.
"Phong thiếu, đừng tức giận chúng ta đi chơi đi."
Cô gái õng ẹo vuốt ngực Thượng Quan Phong, đắc ý liếc mắt nhìn Kim Vũ Kỳ.
Kim Vũ Kỳ tức giận như muốn nổ tung, bây giờ một cô gái không biết ở đâu chạy đến, cũng dám dùng ánh mắt này nhìn mình.
Thượng Quan Phong hừ lạnh một tiếng, ôm cô gái kia lên xe nghênh ngang rời đi, để lại Kim Vũ Kỳ một mình chật vật ngồi dưới đất, bị người khác chỉ trỏ.
"Các người nhìn cái gì! Nhìn cái gì, ai cho các người nhìn, cút, đều cút hết cho tôi."
Kim Vũ Kỳ từ dưới đất bò dậy, tựa như người điên rống giận xung quanh.
Không biết có phải do bộ dạng của Kim Vũ Kỳ quá mức đáng sợ hay không, mà những người vây xem lập tức giải tán.
Kim Vũ Kỳ thất tha thất thểu rời đi, cái thành thị phồn hoa náo nhiệt này dường như không có chỗ dành cho cô ta, cô ta cảm nhận được sự lạnh lùng trước nay chưa từng có.
"Đi đứng kiểu gì vậy?"
"Mẹ kiếp, mắt mù à!"
Dọc đường Kim Vũ Kỳ đụng vào không ít người, đại đa số mọi người đều chửi rủa.
"Aiz..."
"Không sao chứ?"
Lần thứ hai Kim Vũ Kỳ đụng người, tiếng kinh hô của cô gái và âm thanh lo lắng của chàng trai hòa cùng một chỗ.
"Không sao..."
Cô gái ngẩng đầu nhìn về phía Kim Vũ Kỳ, dường như thấy hình ảnh gì khó tin, một lúc lâu cô mới gọi thử:
"Kim Vũ Kỳ?"
Kim Vũ Kỳ thấy rõ người trước mặt, trong lòng dâng lên cảm xúc xấu hổ và hoảng sợ, sao lại đụng phải Tiền Đa Đa.
Cô ta gục đầu xuống dùng tóc mái che mặt, nhanh chóng nói một câu: "Nhận nhầm người rồi."
Vội vã bỏ đi.
"Nhận lầm sao?"
"Chắc là vậy rồi, không phải vừa nãy em nói đói bụng sao? Đi nhanh đi."
"Thế nhưng..."
"Được rồi, buổi tối còn phải phụ đạo cho em nữa."
Tiếng nói của hai người kia, càng lúc càng xa, Kim Vũ Kỳ quay đầu lại nhìn bóng dáng thân mật của hai người, móng tay hung hăng bấu vào lòng bàn tay, máu tươi chảy ra cũng không có cảm giác.
...
Ba tháng sau.
Kim Vũ Kỳ làm loạn lên với Kim gia, cuối cùng bị đuổi khỏi nhà, giống y như trong cốt truyện.
Trong cốt truyện mà Tiền Đa Đa là nữ chính kia, cuối cùng Kim Vũ Kỳ cũng bị đuổi khỏi nhà.
Cô ta muốn thay đổi kết cục này, nhưng sau cùng lại rơi vào kết cục như cũ, trước đây những người đàn ông thích cô ta lúc này, đều tránh như tránh tà.
Kim Vũ Kỳ hận đến phát điên.
Cô ta muốn báo thù.
Người thứ nhất Kim Vũ Kỳ muốn báo thù là Minh Thù, đáng tiếc sau khi bị Minh Thù đánh một trận, cô ta báo cảnh sát, nhưng lại bị nhốt vào đồn. Chờ đến khi Minh Thù nghe được tin tức của cô ta, đã là một tháng sau.
Kim Vũ Kỳ lái xe tông Thượng Quan Phong.
Còn đâm cả Tiền Đa Đa, nhưng mà Tiền Đa Đa không có gì đáng ngại, chỉ bị thương nhẹ. Lúc sau, Kim Vũ Kỳ điên cuồng tông thêm một vài người nữa mới bị bắt.
Khi Giang học trưởng đâm đơn kiện Kim Vũ Kỳ, tinh thần cô ta bất thường bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Mà Thượng Quan Phong thành người sống đời thực vật, đời này tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ.
Tốt nghiệp trung học, Minh Thù từ học sinh ưu tú thành học sinh yếu kém, thi đậu một trường đại học thường thường.
Bởi vì liên quan đến Trình Diễn, cuộc sống đại học của cô đều bị đảo lộn, Minh Thù không muốn thấy Trình Diễn, mà Trình Diễn lại lượn tới lượn lui trước mặt Minh Thù.
Mọi người trong trường đều biết hai người này là "oan gia ngõ hẹp".
Hai học sinh cá biệt tụm lại, tỷ lệ gặp vận xui tăng nhanh, trốn học, đánh nhau, rớt môn, không có chuyện gì mà hai người không dám làm.
Minh Thù đánh nhau chỉ vì miếng ăn.
Trình Diễn đánh nhau chỉ vì Minh Thù.
Cuối cùng cũng sống sót đến khi tốt nghiệp, Trình Diễn vẫn không buông tha cho cô, hai người chơi trò người đuổi, ta chạy đã nhiều năm, khoảng thời gian đó, cũng không có thiếu người giới thiệu đối tượng cho Trình Diễn, nhưng Trình Diễn đều cảm thấy chướng mắt, lại chỉ chăm chăm theo đuổi Minh Thù.
Lại chỉ chăm chăm theo đuổi cô!
Trong mắt lại chỉ có cô!
Rất nhiều năm sau, gương mặt Minh Thù vẫn là gương mặt trẻ con đó, còn Trình Diễn đã trưởng thành, thành một người đàn ông chân chính, cả hai người đều toát ra dáng vẻ không màng đến yêu đương.
"Trình Diễn đã nhiều năm như vậy rồi, cậu buông tha tôi được chưa!"
Cô chỉ muốn cùng đồ ăn vặt của mình bên nhau trọn đời thôi, tại sao có người luôn muốn chia rẽ cô và chúng chứ.
Nham hiểm quá!
"Em thích anh một chút khó như vậy sao?" Trình Diễn đau khổ.
"Cậu không thích tôi một chút khó như vậy sao?"
Minh Thù hừ một tiếng: "Cậu không theo đuổi tôi, tha cho tôi không được sao?"
Hắn vốn dĩ đâu có thích mình.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
Càng không có được, thì lại càng muốn?
Nhiều năm như vậy, không ai biết vì sao Trình Diễn lại theo đuổi cô không buông, quả thực như tên thần kinh.
Đánh vô ích, mắng cũng vô ích, chạy không thoát, cô chịu đủ rồi!
Trình Diễn hít sâu một hơi, vươn tay về phía Minh Thù:
"Manh Manh, trước tiên em xuống đi đã, có gì chúng ta từ từ nói."
Minh Thù nắm lan can, thần sắc quái lạ khác thường:
"Trình Diễn, là do cậu bức chết tôi."
Dứt lời, thân thể Minh Thù nghiêng ra bên ngoài.
Đôi mắt Trình Diễn trừng lớn, nhanh chóng chạy qua nỗ lực nắm lấy cô, góc áo mềm mại phất qua đầu ngón tay hắn.
Hắn chỉ bắt được gió mát cùng ánh mặt trời.
/1666
|