Trong phòng làm việc, người của đội hiện trường do Hoa Giản quản lý đang ở bên trong cách ly phòng làm việc, cho nên ở bên ngoài phòng làm việc cơ bản đều không dùng người của đội hiện trường, mà những người này đều thuộc sự quản lý của người phụ nữ tên là Mộng Khiết.
“Tôi đã làm xong hay chưa liên quan gì tới cô? Tôi cũng đâu thuộc sự quản lý của cô.” Minh Thù ôm đồ ăn vặt, cười híp mắt nhìn Mộng Khiết.
“Chị Mộng Khiết, công việc của Đào Tiễn đều làm…”
“Đến lượt em nói chưa?” Mộng Khiết thét về phía An Tri Linh.
An Tri Linh khúm núm dạ một tiếng, nuốt ngược lại hai chữ “xong rồi”.
Mộng Khiết tức đến mức sầm mặt lại, đáy mắt còn có chút oán hận: “Cô ở đây, sao lại không thuộc sự quản lý của tôi?”
Cô ta chính là một thành viên thích Hoa Giản, mấy hôm nay Hoa Giản cùng vào cùng ra với cô, cho dù đội hiện trường không trở lại, Hoa Giản cũng sẽ đặc biệt quay lại đón cô.
Còn có Giản Oánh nói… nói hiện giờ Hoa Giản là người giám hộ của cô.
Sao cô ta không tức chứ.
Người mà cô ta đã thích lâu như vậy, đột nhiên bị một tiểu yêu tinh từ đâu nhảy ra câu mất.
Minh Thù trầm lặng nói: “Tôi nói không do cô quản thì chính là không do cô quản.”
“Mộng Khiết, Đào Tiễn là do đội trưởng đưa về, cô bớt vài câu đi!”
Mấy câu của Giản Oánh chẳng có lấy chút hiệu quả khuyên bảo nào, ngược lại là rót thêm dầu vào lửa giận của Mộng Khiết.
Minh Thù lại nói: “Nếu cô không phục thì phản ánh với đội trưởng của các cô đi.”
Lửa giận của Mộng Khiết xông thẳng lên đầu, cô ta thốt lên: “Một yêu tinh như cô có tư cách gì mơ tưởng đến đội trưởng!”
Sợ rằng không phải là trẫm tơ tưởng đến đội trưởng các người, mà là các người có mưu đồ gây rối với trẫm.
“Yêu?”
“Cô ấy là yêu ư… nhưng trên người cô ấy không có yêu khí.”
“Trông xinh như thế, là yêu thì không có gì lạ, chỉ tò mò cô ấy là yêu gì.”
Tiếng bàn tán xì xào trong phòng làm việc.
Lộ Cửu cũng không nói thân phận của Minh Thù với mọi người trong phòng làm việc, bọn họ không thấy phản ứng của Tầm Yêu Thạch nên đều cho rằng Minh Thù là người. Hiện giờ đột nhiên nghe thấy Mộng Khiết nói cô là yêu, họ đều có chút kinh ngạc.
Có điều phòng làm việc cũng không phải không có yêu, cho nên kinh ngạc chiếm đa số.
“Ừ, đội trưởng của các người đã về, cô hỏi hắn đi.” Minh Thù hất cằm về phía cửa.
Mộng Khiết bất ngờ, quay đầu liền thấy Hoa Giản và Lộ Cửu đi tới.
Ánh mắt Hoa Giản đảo qua người Minh Thù, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mộng Khiết nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Đội trưởng, trong thời gian làm việc, Đào Tiễn rời khỏi công ty. Tôi nói cô ấy mấy câu, cô ấy còn cãi lại.”
“Ai cho phép cô nói cô ấy?”
Mộng Khiết chợt ngẩng đầu, như không thể tin nhìn Hoa Giản: “Đội trưởng, cô ấy trái quy định.”
Hoa Giản không để ý tới Mộng Khiết, nói với Minh Thù: “Sau này theo tôi.”
“Đội trưởng, cô ấy…”
“Cô có ý kiến gì?”
Người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt không dao động khiến Mộng Khiết bối rối, rõ ràng không có áp bức gì nhưng cô ta không nói được một chữ nào.
“Theo tôi vào.”
Minh Thù ôm đồ ăn vặt vào phòng làm việc với Hoa Giản.
“Không có việc gì làm sao? Vây hết quanh đây làm gì? Giải tán.” Lộ Cửu nói với mấy người xung quanh. Những người còn lại không dám nhìn nữa, trở lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.
Mộng Khiết nhìn về phía phòng làm việc, sau khi bọn họ đi vào, cửa sổ chớp cũng bị thả xuống, không thấy được gì cả.
Một yêu tinh như cô ta… dựa vào cái gì…
“Tri Linh, em đến đội hiện trường đưa tin.” Lộ Cửu chỉ chỉ An Tri Linh: “Thu dọn đồ của em đi.”
An Tri Linh ngây ngốc gật đầu.
Khuôn mặt Mộng Khiết vô cùng kinh ngạc: “Lộ Cửu, vì sao cô ta đến đội hiện trường?”
“Chị Mộng Khiết.” Sắc mặt Lộ Cửu giống như không đứng đắn, lúc này có chút nghiêm túc:Đội hiện trường do Hoa Giản trực tiếp quản lý, hầu như ngày nào cũng có thể thấy hắn, cô ta xin nhiều lần đều bị từ chối, cô bé này vừa mới đến vài ngày lại có thể đến đội hiện trường?
“Chị là người của tổng bộ, nhưng đội hiện trường hình như không cần phải báo với chị chứ?”
Lộ Cửu không thích Mộng Khiết này lắm, luôn xun xoe với lão đại thì không nói, những cô gái khác ở phòng làm việc có gì mà phải chèn ép, nhưng cô ta là người của tổng bộ xuống, những người khác đều chỉ có thể nín nhịn.
Mộng Khiết vốn nổi giận, lúc này bị Lộ Cửu nói như vậy, cũng không khách khí đáp trả: “Cậu cũng biết tôi là người của tổng bộ, tôi lại muốn hỏi, một cô gái trói gà không chặt như cô ta, đến đội hiện trường làm gì? Bưng trà rót nước cho các người sao?”
An Tri Linh không biết một đội hiện trường có thể khiến Mộng Khiết nổi giận như thế, cô ấy nhỏ giọng nói: “Hay là em không đi nữa?”
Lộ Cửu nói thẳng: “Tri Linh, dọn đồ qua đó. Lão đại đã ra lệnh, mọi người có ý kiến gì thì phản ánh lại, tôi sẽ trình lên cho lão đại.”
“Lộ Cửu cậu đừng quên, tôi có quyền báo cáo với tổng bộ.”
“Vậy phiền chị Mộng Khiết báo cáo.” Lần này Lộ Cửu trực tiếp giúp An Tri Linh thu dọn đồ đạc.
Mộng Khiết thấy An Tri Linh bị Lộ Cửu lôi đến đội hiện trường, mắt bừng bừng lửa giận.
Một Đào Tiễn, một An Tri Linh…
“Mộng Khiết, cô đừng nóng giận, có lẽ Đào Tiễn có tác dụng đặc biệt gì đó với đội trưởng. Thứ lão đại không thích nhất chính là yêu, không thể có dính dáng gì với yêu.” Giản Oánh an ủi Mộng Khiết.
Nhưng cô ta càng nói như vậy, đáy lòng Mộng Khiết càng tức giận.
Đối với đội trưởng trước giờ không thích yêu, vì sao lại tốt với Đào Tiễn kia như vậy?
Giản Oánh thấy biểu cảm kia của Mộng Khiết, nhẹ nhếch môi, sau đó lại dùng lời nói nhỏ nhẹ tiếp tục an ủi Mộng Khiết.
…
“Đừng khiêu khích người ở bên ngoài.”
Trong phòng làm việc, Hoa Giản vừa vào cửa đã quăng ra một câu như vậy.
Hắn không muốn mất hình tượng!
Hệ thống rất sảng khoái trừ mấy điểm, Hoa Giản thì càng muốn bóp chết Minh Thù, đều tại cô!
“Tôi khiêu khích thì sao?” Minh Thù cười như không sao cả:
“Anh muốn đánh tôi, hay là giết tôi?”
Hoa Giản híp mắt một cái, hắn đột nhiên tiến sát Minh Thù. Minh Thù ôm đồ ăn vặt lùi lại theo bản năng, lập tức bị bàn làm việc phía sau chặn lại.
Bóng dáng Hoa Giản cao lớn bao phủ lại.
Hắn đưa tay ra, Minh Thù bảo vệ đồ ăn vặt: “Anh làm gì, đồ ăn vặt của tôi!”
Hoa Giản không đụng đến đồ ăn vặt của cô, nắm bả vai cô nhẹ nhàng ấn ngả về phía sau. Khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng to trước mặt Minh Thù, hơi thở nóng hổi phả bên tai Minh Thù: “Tôi không đánh cô, sao tôi cam lòng đánh cô được.”
Lão tử bóp chết cô.
Minh Thù chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, Hoa Giản không chút phòng bị hôn cô.
Tiểu yêu tinh, tiến độ của ngươi hơi nhanh đấy!
Ai đã dạy ngươi!
Hoa Giản dường như dọa được cô, chỉ một chút liền ngừng lại, cũng thuận thế lui về: “Lần sau còn khiêu khích, đây chính là nghiêm phạt.”
Minh Thù nghiêng đầu cười nhạt: “Bọn họ nói, anh ghét yêu tinh nhất, anh đổi tính rồi?”
Biểu cảm Hoa Giản cứng lại trong nháy mắt.
Lão tử có thể làm gì?
Hình tượng quỷ này, còn muốn để hắn tấn công chiếm đóng một yêu tinh.
Hoa Giản xoay người, tránh cho Minh Thù phát hiện biểu cảm của hắn mất tự nhiên, hắn thấp giọng nói một tiếng: “Cô thì khác.”
“Không phải đều là yêu sao, khác gì đâu, tôi có thêm một đôi cánh ư?” Minh Thù cười:
“Hay là anh để ý đến nhan sắc của tôi rồi?”
Lão tử để ý cái mạng của cô rồi!
Hít sâu.
Không thể tức giận.
Phải tha thứ cho cô.
“Tôi đã làm xong hay chưa liên quan gì tới cô? Tôi cũng đâu thuộc sự quản lý của cô.” Minh Thù ôm đồ ăn vặt, cười híp mắt nhìn Mộng Khiết.
“Chị Mộng Khiết, công việc của Đào Tiễn đều làm…”
“Đến lượt em nói chưa?” Mộng Khiết thét về phía An Tri Linh.
An Tri Linh khúm núm dạ một tiếng, nuốt ngược lại hai chữ “xong rồi”.
Mộng Khiết tức đến mức sầm mặt lại, đáy mắt còn có chút oán hận: “Cô ở đây, sao lại không thuộc sự quản lý của tôi?”
Cô ta chính là một thành viên thích Hoa Giản, mấy hôm nay Hoa Giản cùng vào cùng ra với cô, cho dù đội hiện trường không trở lại, Hoa Giản cũng sẽ đặc biệt quay lại đón cô.
Còn có Giản Oánh nói… nói hiện giờ Hoa Giản là người giám hộ của cô.
Sao cô ta không tức chứ.
Người mà cô ta đã thích lâu như vậy, đột nhiên bị một tiểu yêu tinh từ đâu nhảy ra câu mất.
Minh Thù trầm lặng nói: “Tôi nói không do cô quản thì chính là không do cô quản.”
“Mộng Khiết, Đào Tiễn là do đội trưởng đưa về, cô bớt vài câu đi!”
Mấy câu của Giản Oánh chẳng có lấy chút hiệu quả khuyên bảo nào, ngược lại là rót thêm dầu vào lửa giận của Mộng Khiết.
Minh Thù lại nói: “Nếu cô không phục thì phản ánh với đội trưởng của các cô đi.”
Lửa giận của Mộng Khiết xông thẳng lên đầu, cô ta thốt lên: “Một yêu tinh như cô có tư cách gì mơ tưởng đến đội trưởng!”
Sợ rằng không phải là trẫm tơ tưởng đến đội trưởng các người, mà là các người có mưu đồ gây rối với trẫm.
“Yêu?”
“Cô ấy là yêu ư… nhưng trên người cô ấy không có yêu khí.”
“Trông xinh như thế, là yêu thì không có gì lạ, chỉ tò mò cô ấy là yêu gì.”
Tiếng bàn tán xì xào trong phòng làm việc.
Lộ Cửu cũng không nói thân phận của Minh Thù với mọi người trong phòng làm việc, bọn họ không thấy phản ứng của Tầm Yêu Thạch nên đều cho rằng Minh Thù là người. Hiện giờ đột nhiên nghe thấy Mộng Khiết nói cô là yêu, họ đều có chút kinh ngạc.
Có điều phòng làm việc cũng không phải không có yêu, cho nên kinh ngạc chiếm đa số.
“Ừ, đội trưởng của các người đã về, cô hỏi hắn đi.” Minh Thù hất cằm về phía cửa.
Mộng Khiết bất ngờ, quay đầu liền thấy Hoa Giản và Lộ Cửu đi tới.
Ánh mắt Hoa Giản đảo qua người Minh Thù, bình tĩnh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mộng Khiết nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt: “Đội trưởng, trong thời gian làm việc, Đào Tiễn rời khỏi công ty. Tôi nói cô ấy mấy câu, cô ấy còn cãi lại.”
“Ai cho phép cô nói cô ấy?”
Mộng Khiết chợt ngẩng đầu, như không thể tin nhìn Hoa Giản: “Đội trưởng, cô ấy trái quy định.”
Hoa Giản không để ý tới Mộng Khiết, nói với Minh Thù: “Sau này theo tôi.”
“Đội trưởng, cô ấy…”
“Cô có ý kiến gì?”
Người đàn ông bình tĩnh, ánh mắt không dao động khiến Mộng Khiết bối rối, rõ ràng không có áp bức gì nhưng cô ta không nói được một chữ nào.
“Theo tôi vào.”
Minh Thù ôm đồ ăn vặt vào phòng làm việc với Hoa Giản.
“Không có việc gì làm sao? Vây hết quanh đây làm gì? Giải tán.” Lộ Cửu nói với mấy người xung quanh. Những người còn lại không dám nhìn nữa, trở lại vị trí của mình, bắt đầu làm việc.
Mộng Khiết nhìn về phía phòng làm việc, sau khi bọn họ đi vào, cửa sổ chớp cũng bị thả xuống, không thấy được gì cả.
Một yêu tinh như cô ta… dựa vào cái gì…
“Tri Linh, em đến đội hiện trường đưa tin.” Lộ Cửu chỉ chỉ An Tri Linh: “Thu dọn đồ của em đi.”
An Tri Linh ngây ngốc gật đầu.
Khuôn mặt Mộng Khiết vô cùng kinh ngạc: “Lộ Cửu, vì sao cô ta đến đội hiện trường?”
“Chị Mộng Khiết.” Sắc mặt Lộ Cửu giống như không đứng đắn, lúc này có chút nghiêm túc:Đội hiện trường do Hoa Giản trực tiếp quản lý, hầu như ngày nào cũng có thể thấy hắn, cô ta xin nhiều lần đều bị từ chối, cô bé này vừa mới đến vài ngày lại có thể đến đội hiện trường?
“Chị là người của tổng bộ, nhưng đội hiện trường hình như không cần phải báo với chị chứ?”
Lộ Cửu không thích Mộng Khiết này lắm, luôn xun xoe với lão đại thì không nói, những cô gái khác ở phòng làm việc có gì mà phải chèn ép, nhưng cô ta là người của tổng bộ xuống, những người khác đều chỉ có thể nín nhịn.
Mộng Khiết vốn nổi giận, lúc này bị Lộ Cửu nói như vậy, cũng không khách khí đáp trả: “Cậu cũng biết tôi là người của tổng bộ, tôi lại muốn hỏi, một cô gái trói gà không chặt như cô ta, đến đội hiện trường làm gì? Bưng trà rót nước cho các người sao?”
An Tri Linh không biết một đội hiện trường có thể khiến Mộng Khiết nổi giận như thế, cô ấy nhỏ giọng nói: “Hay là em không đi nữa?”
Lộ Cửu nói thẳng: “Tri Linh, dọn đồ qua đó. Lão đại đã ra lệnh, mọi người có ý kiến gì thì phản ánh lại, tôi sẽ trình lên cho lão đại.”
“Lộ Cửu cậu đừng quên, tôi có quyền báo cáo với tổng bộ.”
“Vậy phiền chị Mộng Khiết báo cáo.” Lần này Lộ Cửu trực tiếp giúp An Tri Linh thu dọn đồ đạc.
Mộng Khiết thấy An Tri Linh bị Lộ Cửu lôi đến đội hiện trường, mắt bừng bừng lửa giận.
Một Đào Tiễn, một An Tri Linh…
“Mộng Khiết, cô đừng nóng giận, có lẽ Đào Tiễn có tác dụng đặc biệt gì đó với đội trưởng. Thứ lão đại không thích nhất chính là yêu, không thể có dính dáng gì với yêu.” Giản Oánh an ủi Mộng Khiết.
Nhưng cô ta càng nói như vậy, đáy lòng Mộng Khiết càng tức giận.
Đối với đội trưởng trước giờ không thích yêu, vì sao lại tốt với Đào Tiễn kia như vậy?
Giản Oánh thấy biểu cảm kia của Mộng Khiết, nhẹ nhếch môi, sau đó lại dùng lời nói nhỏ nhẹ tiếp tục an ủi Mộng Khiết.
…
“Đừng khiêu khích người ở bên ngoài.”
Trong phòng làm việc, Hoa Giản vừa vào cửa đã quăng ra một câu như vậy.
Hắn không muốn mất hình tượng!
Hệ thống rất sảng khoái trừ mấy điểm, Hoa Giản thì càng muốn bóp chết Minh Thù, đều tại cô!
“Tôi khiêu khích thì sao?” Minh Thù cười như không sao cả:
“Anh muốn đánh tôi, hay là giết tôi?”
Hoa Giản híp mắt một cái, hắn đột nhiên tiến sát Minh Thù. Minh Thù ôm đồ ăn vặt lùi lại theo bản năng, lập tức bị bàn làm việc phía sau chặn lại.
Bóng dáng Hoa Giản cao lớn bao phủ lại.
Hắn đưa tay ra, Minh Thù bảo vệ đồ ăn vặt: “Anh làm gì, đồ ăn vặt của tôi!”
Hoa Giản không đụng đến đồ ăn vặt của cô, nắm bả vai cô nhẹ nhàng ấn ngả về phía sau. Khuôn mặt tuấn tú của hắn phóng to trước mặt Minh Thù, hơi thở nóng hổi phả bên tai Minh Thù: “Tôi không đánh cô, sao tôi cam lòng đánh cô được.”
Lão tử bóp chết cô.
Minh Thù chỉ cảm thấy trên môi nóng lên, Hoa Giản không chút phòng bị hôn cô.
Tiểu yêu tinh, tiến độ của ngươi hơi nhanh đấy!
Ai đã dạy ngươi!
Hoa Giản dường như dọa được cô, chỉ một chút liền ngừng lại, cũng thuận thế lui về: “Lần sau còn khiêu khích, đây chính là nghiêm phạt.”
Minh Thù nghiêng đầu cười nhạt: “Bọn họ nói, anh ghét yêu tinh nhất, anh đổi tính rồi?”
Biểu cảm Hoa Giản cứng lại trong nháy mắt.
Lão tử có thể làm gì?
Hình tượng quỷ này, còn muốn để hắn tấn công chiếm đóng một yêu tinh.
Hoa Giản xoay người, tránh cho Minh Thù phát hiện biểu cảm của hắn mất tự nhiên, hắn thấp giọng nói một tiếng: “Cô thì khác.”
“Không phải đều là yêu sao, khác gì đâu, tôi có thêm một đôi cánh ư?” Minh Thù cười:
“Hay là anh để ý đến nhan sắc của tôi rồi?”
Lão tử để ý cái mạng của cô rồi!
Hít sâu.
Không thể tức giận.
Phải tha thứ cho cô.
/1666
|