Yêu tinh bây giờ có thể không còn đoàn kết nhưng vào tình huống nguy hiểm đến sự an toàn của bản thân, bọn họ cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Tiểu yêu tinh nhao nhao vây quanh Tôn Quốc Mậu.
Ngay cả ba người phụ trách cũng đều nhìn Tôn Quốc Mậu.
Trong lòng Tôn Quốc Mậu hơi hốt hoảng, nhưng phải trái gì cũng là bậc trưởng giả, tâm lý phòng tuyến không sụp đổ dễ dàng như vậy. Hắn lạnh lùng nói: “Ở đây chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký, chỉ cần không phạm tội, bọn họ có thể ra vào thủ đô tự do, sao tôi biết bọn họ đã đi đâu mất rồi?”
“Ý của ông là tự bọn họ đi mất?” Tiểu yêu tinh lại đưa đến một máy vi tính khác. Minh Thù cũng không biết hắn lấy được khẩu lệnh từ đâu, đùng đùng đăng nhập, chỉ vào các điểm trên bản đồ khí thế hung hăng nói:
“Những yêu này chắc là phải có gắn máy định vị rồi chứ? Các người đang theo dõi bọn họ, nhưng bây giờ máy định vị xác định ra không phải là vị trí của yêu, không tin chúng tôi bắt về cho xem thử!”
Sau cùng tiểu yêu tinh nhìn Minh Thù: “Đại vương, tôi nói như vậy có đúng không?”
Minh Thù giơ ngón tay cái lên khen hắn.
Tiểu yêu tinh cười ngượng ngùng, vừa rồi còn khí thế hung hăng như vậy mà.
“Phó chủ nhiệm Tôn, chuyện này là thế nào?” Người tổng phụ trách nhìn Tôn Quốc Mậu, những tiểu yêu tinh này xem ra không giống như đang nói dối.
“Tôi không biết.” Vẻ mặt Tôn Quốc Mậu nghiêm túc:
“Bình thường tôi chỉ hay nhìn bản đồ, công việc của tôi nhiều như vậy, thời gian đâu đi điều tra từng thứ chứ. Hơn nữa hiển thị trên bản đồ không có vấn đề gì, sao lại vô duyên vô cớ mất tích được, các người chớ có nói bậy, gây mất đoàn kết.”
Tổng phụ trách nhìn trên bản đồ, từng điểm trên bản đồ chính là đại diện cho một con yêu.
“Vậy thì đi bắt thôi.” Minh Thù rung chân, chỉ người tổng phụ trách:
“Các yêu dẫn mấy người này đi bắt cùng, xem rốt cục là yêu hay là người, để một lát nữa họ lại nói chúng ta lén lút đổi người.”
Lúc này, thật ra Tôn Quốc Mậu không hề có chút gì luống cuống, nhìn lũ tiểu yêu tinh dẫn người tổng phụ trách đi cùng.
Tầm nửa giờ sau, những tiểu yêu tinh đưa người tổng phụ trách và mấy người nữa trở về. Mấy người này đều là con người bình thường, nhưng trên bản đồ có bao nhiêu điểm đều đã dẫn hết về đây.
Tất cả đều không nói gì.
“Phó chủ nhiệm Tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những máy định vị này toàn định ra vị trí của con người?” Cả người tổng phụ trách cũng cảm thấy không ổn:
“Rốt cuộc cậu đang làm gì? Những con yêu đó đã đi đâu rồi?”
Tôn Quốc Mậu còn ngạc nhiên hơn người tổng phụ trách: “Chuyện gì thế này, tôi không biết...”
“Cậu không biết? Việc này là do cậu phụ trách, sao cậu lại không biết?”
“Ít nói nhảm đi, mau nói, các người đã giấu những con yêu đó đi đâu rồi?” Đại Hùng một cước giẫm lên băng ghế bên cạnh chỗ Tôn Quốc Mậu đang ngồi, ghế gãy thành bốn năm phần. Đại Hùng lảo đảo, suýt chút nữa đụng vào Tôn Quốc Mậu.
Cảnh tượng yên lặng một cách đáng sợ, mặt Đại Hùng đỏ cả lên, ảm đạm trở lại trong đội ngũ.
Minh Thù nâng trán.
Đám yêu tinh này.
“Yêu mất tích thì có liên quan gì tới chúng tôi.”
“Chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký cho yêu, không để bọn họ gây sự. Mỗi con yêu sau khi ghi danh xong, chúng tôi cũng đều thả ra cả.”
Người của văn phòng yêu quái bắt đầu kháng nghị.
Tội danh vô căn cứ này, bọn họ không gánh chịu.
“Đánh, đánh tới khi bọn họ chịu nói ra mới thôi.” Minh Thù phất tay.
“Dừng tay!” Tổng phụ trách quát lớn: “Yêu mất tích rồi, chuyện này chúng ta cần phải điều tra cho rõ...”
Tôn Quốc Mậu trở thành đối tượng tình nghi quan trọng. Minh Thù đánh người không đánh mặt nhưng những tiểu yêu tinh khác thì không thể quản hết được, chỗ nào có thể đánh đều đánh.
“Đào Tiễn, người cô đắc tội không chỉ... có văn phòng yêu quái... còn có, các người thả tôi ra, còn có người ở trên.”
Tiểu yêu tinh nhao nhao vây quanh Tôn Quốc Mậu.
Ngay cả ba người phụ trách cũng đều nhìn Tôn Quốc Mậu.
Trong lòng Tôn Quốc Mậu hơi hốt hoảng, nhưng phải trái gì cũng là bậc trưởng giả, tâm lý phòng tuyến không sụp đổ dễ dàng như vậy. Hắn lạnh lùng nói: “Ở đây chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký, chỉ cần không phạm tội, bọn họ có thể ra vào thủ đô tự do, sao tôi biết bọn họ đã đi đâu mất rồi?”
“Ý của ông là tự bọn họ đi mất?” Tiểu yêu tinh lại đưa đến một máy vi tính khác. Minh Thù cũng không biết hắn lấy được khẩu lệnh từ đâu, đùng đùng đăng nhập, chỉ vào các điểm trên bản đồ khí thế hung hăng nói:
“Những yêu này chắc là phải có gắn máy định vị rồi chứ? Các người đang theo dõi bọn họ, nhưng bây giờ máy định vị xác định ra không phải là vị trí của yêu, không tin chúng tôi bắt về cho xem thử!”
Sau cùng tiểu yêu tinh nhìn Minh Thù: “Đại vương, tôi nói như vậy có đúng không?”
Minh Thù giơ ngón tay cái lên khen hắn.
Tiểu yêu tinh cười ngượng ngùng, vừa rồi còn khí thế hung hăng như vậy mà.
“Phó chủ nhiệm Tôn, chuyện này là thế nào?” Người tổng phụ trách nhìn Tôn Quốc Mậu, những tiểu yêu tinh này xem ra không giống như đang nói dối.
“Tôi không biết.” Vẻ mặt Tôn Quốc Mậu nghiêm túc:
“Bình thường tôi chỉ hay nhìn bản đồ, công việc của tôi nhiều như vậy, thời gian đâu đi điều tra từng thứ chứ. Hơn nữa hiển thị trên bản đồ không có vấn đề gì, sao lại vô duyên vô cớ mất tích được, các người chớ có nói bậy, gây mất đoàn kết.”
Tổng phụ trách nhìn trên bản đồ, từng điểm trên bản đồ chính là đại diện cho một con yêu.
“Vậy thì đi bắt thôi.” Minh Thù rung chân, chỉ người tổng phụ trách:
“Các yêu dẫn mấy người này đi bắt cùng, xem rốt cục là yêu hay là người, để một lát nữa họ lại nói chúng ta lén lút đổi người.”
Lúc này, thật ra Tôn Quốc Mậu không hề có chút gì luống cuống, nhìn lũ tiểu yêu tinh dẫn người tổng phụ trách đi cùng.
Tầm nửa giờ sau, những tiểu yêu tinh đưa người tổng phụ trách và mấy người nữa trở về. Mấy người này đều là con người bình thường, nhưng trên bản đồ có bao nhiêu điểm đều đã dẫn hết về đây.
Tất cả đều không nói gì.
“Phó chủ nhiệm Tôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao những máy định vị này toàn định ra vị trí của con người?” Cả người tổng phụ trách cũng cảm thấy không ổn:
“Rốt cuộc cậu đang làm gì? Những con yêu đó đã đi đâu rồi?”
Tôn Quốc Mậu còn ngạc nhiên hơn người tổng phụ trách: “Chuyện gì thế này, tôi không biết...”
“Cậu không biết? Việc này là do cậu phụ trách, sao cậu lại không biết?”
“Ít nói nhảm đi, mau nói, các người đã giấu những con yêu đó đi đâu rồi?” Đại Hùng một cước giẫm lên băng ghế bên cạnh chỗ Tôn Quốc Mậu đang ngồi, ghế gãy thành bốn năm phần. Đại Hùng lảo đảo, suýt chút nữa đụng vào Tôn Quốc Mậu.
Cảnh tượng yên lặng một cách đáng sợ, mặt Đại Hùng đỏ cả lên, ảm đạm trở lại trong đội ngũ.
Minh Thù nâng trán.
Đám yêu tinh này.
“Yêu mất tích thì có liên quan gì tới chúng tôi.”
“Chúng tôi chỉ phụ trách đăng ký cho yêu, không để bọn họ gây sự. Mỗi con yêu sau khi ghi danh xong, chúng tôi cũng đều thả ra cả.”
Người của văn phòng yêu quái bắt đầu kháng nghị.
Tội danh vô căn cứ này, bọn họ không gánh chịu.
“Đánh, đánh tới khi bọn họ chịu nói ra mới thôi.” Minh Thù phất tay.
“Dừng tay!” Tổng phụ trách quát lớn: “Yêu mất tích rồi, chuyện này chúng ta cần phải điều tra cho rõ...”
Tôn Quốc Mậu trở thành đối tượng tình nghi quan trọng. Minh Thù đánh người không đánh mặt nhưng những tiểu yêu tinh khác thì không thể quản hết được, chỗ nào có thể đánh đều đánh.
“Đào Tiễn, người cô đắc tội không chỉ... có văn phòng yêu quái... còn có, các người thả tôi ra, còn có người ở trên.”
/1666
|