Thời gian tiếp theo, Minh Thù càng không cố kỵ cưng chiều Quân Tuyệt, thỉnh thoảng thậm chí còn hủy bỏ lên triều.
Bên ngoài bây giờ cũng bắt đầu truyền tụng nàng ngu ngốc vô đạo, cứ như vậy, triều đình sẽ không còn vững chắc, có thể sẽ xảy ra chiến tranh loạn lạc.
Các đại thần theo phe Minh Thù lo lắng đến tóc đều sắp bạc trắng cả rồi.
“Bệ hạ đang làm gì vậy, Quân Tuyệt đó... nói thẳng ra chính là tai họa.”
“Ây, bệ hạ trước kia gần gũi với Ninh Phù Dung, chúng ta nói gì cũng không nghe, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Chu đại nhân người nói gì đi.”
Chúng đại nhân nhìn về Chu đại nhân bên cạnh không lo lắng đang uống trà, lúc này rồi mà Chu đại nhân còn có tâm tình uống trà.
Chu đại nhân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Ta có thể nói gì được, bệ hạ không nghe chúng ta, chúng ta lại không thể thay thế bệ hạ quyết định nên chư vị đại nhân không cần lo âu như vậy.”
“Sao không lo âu được?”
“Đúng vậy đấy, ta đây mỗi ngày ngủ không yên. Xem tóc ta này, đã bạc trắng hết nửa đầu rồi, năm đó tiên hoàng để chúng ta phò tá bệ hạ, nay lại xảy ra chuyện thế này, ta lấy mặt mũi đâu mà đi gặp tiên hoàng.”
Chu đại nhân cũng không nhiều lời nữa, hắn gần đây vẫn giúp Minh Thù làm việc, biết nàng đang tính toán điều gì, bây giờ người muốn đổi cũng đã đổi hết.
Bệ hạ...
Bệ hạ nhìn không giống hồ đồ ngu xuẩn như vậy.
Lúc đối phó bọn họ, nhìn qua thì có chút tính tùy hứng, nghĩ thế nào liền làm thế ấy nhưng những tấu chương chính sự nàng đều xử lý vô cùng tốt.
Đại khái là bệ hạ muốn làm tê liệt những kẻ mang lòng dạ xấu xa.
Chu đại nhân tìm một cái cớ cho Minh Thù, kỳ thực Minh Thù chỉ đơn thuần là muốn kéo giá trị thù hận của bọn hắn mà thôi.
-
Ngày gần đây, trong kinh xảy ra một đại sự.
Ninh An quận chúa đã chết.
Có rất nhiều lời đồn về cái chết của nàng, có người nói là tự sát, có người nói là bị người ta báo thù, còn có người nói là do quỷ ám.
Ninh An quận chúa chết khiến Bình Thụy Vương hết sức đau lòng, tiến cung yêu cầu Minh Thù làm chủ cho Ninh An quận chúa.
Tin tức lan truyền bên ngoài không đáng tin cậy, tin tức Minh Thù bên này chuẩn xác hơn nhiều, Ninh An quận chúa là bị người ta giết chết.
Lúc đó, Ninh An quận chúa đã bị nhốt tại Đại Lý Tự, Ninh An quận chúa cuối cùng là do trúng độc chết.
Minh Thù làm sao làm chủ?
Nàng lại không biết người nào là hung thủ, chỉ có thể chọn một vài người theo Đại Lý Tự khanh đi thăm dò.
“Ái phi, ngươi thấy thế nào?” Minh Thù gác chéo chân hỏi Quân Tuyệt đang phê duyệt tấu chương bên cạnh.
Quân Tuyệt nói: “Ninh An quận chúa đắc tội không ít người.”
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: “Bị người ta trả thù? Không đúng, nàng bị giam, coi như trả thù cũng có thể đợi nàng trở ra.”
Quân Tuyệt đặt bút xuống: “Ninh An quận chúa chết, người nào có lợi ích lớn nhất?”
“Nói như vậy không đúng lắm, dù sao bây giờ muốn tạo phản không chỉ có một nhóm người.” Minh Thù ôm miệng cười:
“Bình Thụy Vương theo bên nào?”
Mặc dù Bình Thụy Vương đã không quản thế sự, nhưng năm đó cũng là vương gia anh dũng thiện chiến của nước Tử Nguyệt, trong tay bà ta còn có một phần binh lực.
Cộng thêm uy tín của bà ta, giành được chiến đội của Bình Thụy Vương cũng rất có lợi.
Quân Tuyệt: “…” Ngươi còn biết không chỉ có một nhóm người! Lão tử còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ!
“Bây giờ, bệ hạ người nên đi xoa dịu Bình Thụy Vương, để bà ta ủng hộ người.”
Minh Thù hiếu kỳ: “Ngươi nói Bình Thụy Vương có muốn tạo phản không?”
Quân Tuyệt xám mặt lại, sợ người tạo phản chưa đủ nhiều sao, còn muốn thêm nữa?
Thật sự không sợ thiên hạ này đổi chủ.
“Bệ hạ đổi người hai lần, Bình Thụy Vương xem như không muốn tạo phản cũng sẽ tạo phản.” Quân Tuyệt nhịn không được dỗi nàng.
Minh Thù chớp mắt cười ngây ngô: “Vậy thì phải chờ đợi mới biết được.”
“…”
“Ây, thật là đói.” Suy nghĩ thật phí sức lực, đi ăn một chút gì bồi bổ não.
Minh Thù đứng dậy lắc lư đi ra ngoài, Quân Tuyệt hận không thể gập tấu chương lại đập chết nàng, hiện tại thời điểm này, nàng cũng không hề khẩn trương.
Có chút nào giống có tư tưởng của bệ hạ không!
Ngươi làm hoàng đế gì chứ!
Ngươi dứt khoác đi tìm cái chết đi!
Dựa vào cái gì mà lão tử là hoàng đế vong quốc phải ở chỗ này phê tấu chương cho nàng!
Không phê nữa!
Quân Tuyệt mở tung tấu chương để đầy bàn, ngồi bực tức trên ghế rồng. Ngồi được một hồi, lại chịu khó kéo tấu chương qua.
Lão tử là vì thương hại nàng, quan tâm chăm sóc kẻ phản diện bị điên, tuyệt đối không phải bởi vì lý do gì khác.
Minh Thù mặc kệ chuyện của Bình Thụy Vương, ngươi muốn tức thế nào thì cứ tức, trẫm sẽ nhìn ngươi.
Bình Thụy Vương tức đến phát hỏa, sau đó cũng không vào cung nữa.
Không quá hai ngày, Ninh Phù Dung đã tra ra hung thủ sát hại Ninh An quận chúa.
Vì vậy trong hôn lễ của Ninh Phù Dung, Bình Thụy Vương đưa tới một món quà lớn, quan hệ giữa hai người này không tính là mật thiết nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều.
Tháng mười.
Vốn thời tiết phải nóng bức đột nhiên giảm nhiệt, toàn bộ kinh thành mưa dầm kéo dài, đã có chút khí lạnh.
Mà sau đó chưa tới hai ngày, đã có tin tức phía nam hồng thủy khó khăn, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi, dân chạy nạn vô số, có địa phương ngay cả phủ quan cũng bị ngập.
Đây có thể nói là một trận hồng thủy lớn nhất lịch sử.
Cả ngày Minh Thù và đám đại thần thảo luận chuyện cứu nạn thiên tai ở Kim Loan điện, hiện tại ngoại trừ việc phái người đi giúp đỡ bách tính, cũng không thể làm cho hồng thủy dừng lại.
Cho nên ai đi cũng là một vấn đề.
Cứu nạn thiên tai tuy là một công việc béo bở, nhiều người cũng muốn đi, chuyện này cũng kiếm được một khoản.
Nhưng bọn hắn lại không thể thể hiện khao khát quá mức, còn phải đưa ra lý luận để thuyết phục quần chúng cùng với Minh Thù.
Mỗi ngày lên triều cũng giống như đánh trận.
“Nếu tất cả mọi người muốn đi, vậy thì chúng ta bắt thăm đi!” Hôn quân Minh Thù lại nghĩ ra chiêu mới.
Chúng đại thần: “…”
“Bây giờ ái khanh nào tình nguyện đi kiếm một khoản...” Minh Thù tằng hắng một cái, trầm giọng cười nói:
“Lắp bắp làm gì, tình nguyện vì nước phân ưu mời đứng ở giữa.”
Lắp bắp quỷ chứ!
Sao người lại nói ra lời như vậy!
Có đại thần đứng ra chỉ trích Minh Thù: “Bệ hạ, chuyện lớn như thế, đâu phải như trò đùa!”
“Ngươi không muốn đi thì không nên làm trễ nãi người khác vì nước phân ưu, bụng dạ ngươi thật khó lường!” Minh Thù trầm lặng nói.
Đại thần bụng dạ khó lường nhăn mặt.
“Thừa tướng, người không khuyên giải bệ hạ sao?”
Ninh Phù Dung vẫn có giá của thừa tướng, không đến thời khắc mấu chốt tuyệt không mở miệng.
Cho nên lúc này được đại thần gọi tên, Ninh Phù Dung mới đứng ra: “Bệ hạ, việc cứu nạn thiên tai không phải chuyện đùa, không phải người người đều có thể đảm nhiệm được, cũng xin bệ hạ suy nghĩ lại.”
Phía dưới một đám đại thần hô lớn: “Bệ hạ xin hãy nghĩ lại.”
“Trẫm suy nghĩ qua nhiều lần, mọi người không phải đều muốn đi sao? Trẫm cũng là vì tốt cho các ngươi. Ngươi xem, hiện tại cơ hội là bình đẳng, chúng ta cũng không làm giả được, người nào bắt được chính là người đó, rất công bằng, mọi người còn không hài lòng cái gì.”
“…”
Cùng bệ hạ lên triều sao lại mệt mỏi như vậy!
Mà sau lời nói của Minh Thù, có đại thần yên lặng lui về phía sau mấy bước, đặc biệt Chu đại nhân cùng với những người theo phe Chu đại nhân, thấy hắn lui cũng lập tức lui theo.
Minh Thù vỗ bàn: “Được rồi, ái phi còn đang chờ trẫm. Liên Tâm mau cho bọn họ bắt thăm, bắt xong thì về nhà ăn cơm, chớ ở đây rêu rao bậy bạ rằng trẫm không cho ăn.”
Bên ngoài bây giờ cũng bắt đầu truyền tụng nàng ngu ngốc vô đạo, cứ như vậy, triều đình sẽ không còn vững chắc, có thể sẽ xảy ra chiến tranh loạn lạc.
Các đại thần theo phe Minh Thù lo lắng đến tóc đều sắp bạc trắng cả rồi.
“Bệ hạ đang làm gì vậy, Quân Tuyệt đó... nói thẳng ra chính là tai họa.”
“Ây, bệ hạ trước kia gần gũi với Ninh Phù Dung, chúng ta nói gì cũng không nghe, bây giờ lại xảy ra chuyện như thế nữa.”
“Chu đại nhân người nói gì đi.”
Chúng đại nhân nhìn về Chu đại nhân bên cạnh không lo lắng đang uống trà, lúc này rồi mà Chu đại nhân còn có tâm tình uống trà.
Chu đại nhân đặt chén trà xuống, chậm rãi nói: “Ta có thể nói gì được, bệ hạ không nghe chúng ta, chúng ta lại không thể thay thế bệ hạ quyết định nên chư vị đại nhân không cần lo âu như vậy.”
“Sao không lo âu được?”
“Đúng vậy đấy, ta đây mỗi ngày ngủ không yên. Xem tóc ta này, đã bạc trắng hết nửa đầu rồi, năm đó tiên hoàng để chúng ta phò tá bệ hạ, nay lại xảy ra chuyện thế này, ta lấy mặt mũi đâu mà đi gặp tiên hoàng.”
Chu đại nhân cũng không nhiều lời nữa, hắn gần đây vẫn giúp Minh Thù làm việc, biết nàng đang tính toán điều gì, bây giờ người muốn đổi cũng đã đổi hết.
Bệ hạ...
Bệ hạ nhìn không giống hồ đồ ngu xuẩn như vậy.
Lúc đối phó bọn họ, nhìn qua thì có chút tính tùy hứng, nghĩ thế nào liền làm thế ấy nhưng những tấu chương chính sự nàng đều xử lý vô cùng tốt.
Đại khái là bệ hạ muốn làm tê liệt những kẻ mang lòng dạ xấu xa.
Chu đại nhân tìm một cái cớ cho Minh Thù, kỳ thực Minh Thù chỉ đơn thuần là muốn kéo giá trị thù hận của bọn hắn mà thôi.
-
Ngày gần đây, trong kinh xảy ra một đại sự.
Ninh An quận chúa đã chết.
Có rất nhiều lời đồn về cái chết của nàng, có người nói là tự sát, có người nói là bị người ta báo thù, còn có người nói là do quỷ ám.
Ninh An quận chúa chết khiến Bình Thụy Vương hết sức đau lòng, tiến cung yêu cầu Minh Thù làm chủ cho Ninh An quận chúa.
Tin tức lan truyền bên ngoài không đáng tin cậy, tin tức Minh Thù bên này chuẩn xác hơn nhiều, Ninh An quận chúa là bị người ta giết chết.
Lúc đó, Ninh An quận chúa đã bị nhốt tại Đại Lý Tự, Ninh An quận chúa cuối cùng là do trúng độc chết.
Minh Thù làm sao làm chủ?
Nàng lại không biết người nào là hung thủ, chỉ có thể chọn một vài người theo Đại Lý Tự khanh đi thăm dò.
“Ái phi, ngươi thấy thế nào?” Minh Thù gác chéo chân hỏi Quân Tuyệt đang phê duyệt tấu chương bên cạnh.
Quân Tuyệt nói: “Ninh An quận chúa đắc tội không ít người.”
Minh Thù như có điều suy nghĩ gật đầu: “Bị người ta trả thù? Không đúng, nàng bị giam, coi như trả thù cũng có thể đợi nàng trở ra.”
Quân Tuyệt đặt bút xuống: “Ninh An quận chúa chết, người nào có lợi ích lớn nhất?”
“Nói như vậy không đúng lắm, dù sao bây giờ muốn tạo phản không chỉ có một nhóm người.” Minh Thù ôm miệng cười:
“Bình Thụy Vương theo bên nào?”
Mặc dù Bình Thụy Vương đã không quản thế sự, nhưng năm đó cũng là vương gia anh dũng thiện chiến của nước Tử Nguyệt, trong tay bà ta còn có một phần binh lực.
Cộng thêm uy tín của bà ta, giành được chiến đội của Bình Thụy Vương cũng rất có lợi.
Quân Tuyệt: “…” Ngươi còn biết không chỉ có một nhóm người! Lão tử còn tưởng rằng ngươi không biết nữa chứ!
“Bây giờ, bệ hạ người nên đi xoa dịu Bình Thụy Vương, để bà ta ủng hộ người.”
Minh Thù hiếu kỳ: “Ngươi nói Bình Thụy Vương có muốn tạo phản không?”
Quân Tuyệt xám mặt lại, sợ người tạo phản chưa đủ nhiều sao, còn muốn thêm nữa?
Thật sự không sợ thiên hạ này đổi chủ.
“Bệ hạ đổi người hai lần, Bình Thụy Vương xem như không muốn tạo phản cũng sẽ tạo phản.” Quân Tuyệt nhịn không được dỗi nàng.
Minh Thù chớp mắt cười ngây ngô: “Vậy thì phải chờ đợi mới biết được.”
“…”
“Ây, thật là đói.” Suy nghĩ thật phí sức lực, đi ăn một chút gì bồi bổ não.
Minh Thù đứng dậy lắc lư đi ra ngoài, Quân Tuyệt hận không thể gập tấu chương lại đập chết nàng, hiện tại thời điểm này, nàng cũng không hề khẩn trương.
Có chút nào giống có tư tưởng của bệ hạ không!
Ngươi làm hoàng đế gì chứ!
Ngươi dứt khoác đi tìm cái chết đi!
Dựa vào cái gì mà lão tử là hoàng đế vong quốc phải ở chỗ này phê tấu chương cho nàng!
Không phê nữa!
Quân Tuyệt mở tung tấu chương để đầy bàn, ngồi bực tức trên ghế rồng. Ngồi được một hồi, lại chịu khó kéo tấu chương qua.
Lão tử là vì thương hại nàng, quan tâm chăm sóc kẻ phản diện bị điên, tuyệt đối không phải bởi vì lý do gì khác.
Minh Thù mặc kệ chuyện của Bình Thụy Vương, ngươi muốn tức thế nào thì cứ tức, trẫm sẽ nhìn ngươi.
Bình Thụy Vương tức đến phát hỏa, sau đó cũng không vào cung nữa.
Không quá hai ngày, Ninh Phù Dung đã tra ra hung thủ sát hại Ninh An quận chúa.
Vì vậy trong hôn lễ của Ninh Phù Dung, Bình Thụy Vương đưa tới một món quà lớn, quan hệ giữa hai người này không tính là mật thiết nhưng so với trước đây đã tốt hơn nhiều.
Tháng mười.
Vốn thời tiết phải nóng bức đột nhiên giảm nhiệt, toàn bộ kinh thành mưa dầm kéo dài, đã có chút khí lạnh.
Mà sau đó chưa tới hai ngày, đã có tin tức phía nam hồng thủy khó khăn, vô số bách tính trôi dạt khắp nơi, dân chạy nạn vô số, có địa phương ngay cả phủ quan cũng bị ngập.
Đây có thể nói là một trận hồng thủy lớn nhất lịch sử.
Cả ngày Minh Thù và đám đại thần thảo luận chuyện cứu nạn thiên tai ở Kim Loan điện, hiện tại ngoại trừ việc phái người đi giúp đỡ bách tính, cũng không thể làm cho hồng thủy dừng lại.
Cho nên ai đi cũng là một vấn đề.
Cứu nạn thiên tai tuy là một công việc béo bở, nhiều người cũng muốn đi, chuyện này cũng kiếm được một khoản.
Nhưng bọn hắn lại không thể thể hiện khao khát quá mức, còn phải đưa ra lý luận để thuyết phục quần chúng cùng với Minh Thù.
Mỗi ngày lên triều cũng giống như đánh trận.
“Nếu tất cả mọi người muốn đi, vậy thì chúng ta bắt thăm đi!” Hôn quân Minh Thù lại nghĩ ra chiêu mới.
Chúng đại thần: “…”
“Bây giờ ái khanh nào tình nguyện đi kiếm một khoản...” Minh Thù tằng hắng một cái, trầm giọng cười nói:
“Lắp bắp làm gì, tình nguyện vì nước phân ưu mời đứng ở giữa.”
Lắp bắp quỷ chứ!
Sao người lại nói ra lời như vậy!
Có đại thần đứng ra chỉ trích Minh Thù: “Bệ hạ, chuyện lớn như thế, đâu phải như trò đùa!”
“Ngươi không muốn đi thì không nên làm trễ nãi người khác vì nước phân ưu, bụng dạ ngươi thật khó lường!” Minh Thù trầm lặng nói.
Đại thần bụng dạ khó lường nhăn mặt.
“Thừa tướng, người không khuyên giải bệ hạ sao?”
Ninh Phù Dung vẫn có giá của thừa tướng, không đến thời khắc mấu chốt tuyệt không mở miệng.
Cho nên lúc này được đại thần gọi tên, Ninh Phù Dung mới đứng ra: “Bệ hạ, việc cứu nạn thiên tai không phải chuyện đùa, không phải người người đều có thể đảm nhiệm được, cũng xin bệ hạ suy nghĩ lại.”
Phía dưới một đám đại thần hô lớn: “Bệ hạ xin hãy nghĩ lại.”
“Trẫm suy nghĩ qua nhiều lần, mọi người không phải đều muốn đi sao? Trẫm cũng là vì tốt cho các ngươi. Ngươi xem, hiện tại cơ hội là bình đẳng, chúng ta cũng không làm giả được, người nào bắt được chính là người đó, rất công bằng, mọi người còn không hài lòng cái gì.”
“…”
Cùng bệ hạ lên triều sao lại mệt mỏi như vậy!
Mà sau lời nói của Minh Thù, có đại thần yên lặng lui về phía sau mấy bước, đặc biệt Chu đại nhân cùng với những người theo phe Chu đại nhân, thấy hắn lui cũng lập tức lui theo.
Minh Thù vỗ bàn: “Được rồi, ái phi còn đang chờ trẫm. Liên Tâm mau cho bọn họ bắt thăm, bắt xong thì về nhà ăn cơm, chớ ở đây rêu rao bậy bạ rằng trẫm không cho ăn.”
/1666
|