"Mọi người cần theo dõi công ty Thái Sâm một chút, đừng cái gì cũng chờ tôi tới vẫy vẫy tay là có thể làm được. Còn có bộ phận nhân sự, đừng tuyển đám người ồn ào đó vào, sắc đẹp và tài năng cần phù hợp! Bộ phận tài vụ..."
"Ầm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Minh Thù bị ngắt lời.
Một thiếu niên với gương mặt ửng đỏ đứng ở cửa, thở hổn hển hô hấp không đều, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng họp nhìn vào Minh Thù.
Lục Chước biết chuyện vụ nổ, trực tiếp từ đoàn phim nhanh chóng quay về, đến khi nhìn thấy Minh Thù không sao hắn mới yên lòng.
Tuy là hắn cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy.
Cũng có lẽ là vì cô xảy ra chuyện thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của bản thân.
Nhất định là như vậy!
Lục Chước tìm cho mình một cách giải thích hoàn hảo.
"Cái kia..." Lục Chước bình tĩnh lui về phía sau: "Mọi người tiếp tục đi."
Vụ nổ xảy ra bao lâu rồi? Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, cô đúng thật không có chuyện gì còn ngồi họp ở đây, lão tử cũng chịu thua rồi.
Bà nó chứ, hại lão tử phải lo lắng lâu như vậy!
Lục Chước hít sâu mấy hơi chuẩn bị rời đi, phòng họp ở phía sau mở ra người ở bên trong nối đuôi nhau ra ngoài. Mọi người dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, biết ơn quan sát Lục Chước.
Lục Chước: "..." Cảm kích cái quái gì chứ?
Bọn họ cảm kích Lục Chước xuất hiện kịp thời, nếu không có thể sẽ bị mắng cho mất mặt, vị này vừa xuất hiện tổng giám đốc quần là áo lụa tùy tiện nói hai câu rồi giải tán.
Minh Thù đi ra sau cùng, cô cầm trên tay không phải là tài liệu mà là đồ ăn vặt.
"Cậu quay phim xong rồi à?"
Ánh mắt Lục Chước xẹt qua cô, nhìn cái cây bên cạnh: "Chưa."
"Chưa quay xong cậu quay về làm gì, công ty có tượng đồng cần cậu lấy ư?"
Lục Chước cúi đầu: "Lo lắng cho cô, cô không sao chứ?"
Nếu như lúc này Lục Chước ngẩng đầu sẽ nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt Minh Thù, nụ cười đó không giống bình thường có vẻ say đắm hơn.
Nhưng lời của cô vẫn không khách sáo: "Vui vẻ, có thể ăn có thể uống."
Là lúc có thể kéo được điểm thù hận, hay là phải kéo thêm chút nữa lỡ thành công thì sao?
Lục Chước hoàn toàn không biết suy nghĩ của Minh Thù, lúc này trong lòng đều muốn nổ tung rồi, đối diện với người quan tâm mình, cô đối đãi như thế này sao?
Cô như vậy ngoại trừ sống cô độc trong quãng đời còn lại thì tức là chết trẻ.
Bệnh thần kinh như thế này chính là cần lão tử đến cứu.
Chăm sóc cho người bệnh thần kinh là trách nhiệm của mỗi người!
Lục Chước tự an ủi chính mình, đuổi theo Minh Thù vào phòng làm việc của cô: "Chuyện vụ nổ là nhằm vào cô ư?"
Minh Thù líu lưỡi không nói nên lời: "Tôi nghĩ cậu biết."
Lục Chước chớp mắt vô tội: "Tôi làm sao biết được chứ."
Không phải là cô nghi ngờ lão tử đó chứ? Lão tử từ lúc nào có biểu hiện ra ý nghĩ muốn giết chết cô chứ?
Minh Thù ngồi lên ghế của tổng giám đốc, hai chân gác qua một bên, không tiếp tục câu nói kia: "Cậu đã báo chuyện trở về cho Lâm Ôn Việt chưa?"
Nét mặt Lục Chước có chút thay đổi, rất trùng hợp tiếng điện thoại di động của hắn vang lên mà tên người gọi vừa đúng lúc là Lâm Ôn Việt.
Tên Lâm Ôn Việt này, Lục Chước ngay từ đầu cứ chửi hắn là thứ không ra gì, thế nhưng càng tiếp xúc lại càng phát hiện thật ra là một người mạnh mẽ.
Hắn không chửi người khác, thậm chí sẽ không nói nặng lời, tính tình vô cùng tốt.
Thế nhưng hắn sẽ trả thù trên những chuyện khác, còn có thể khiến cho người khác tìm không được lý do phản bác.
Lục Chước vòng qua bàn, nhét điện thoại di động vào trong tay Minh Thù: "Hứa tổng, giúp tôi trả lời điện thoại."
Minh Thù ngửa cằm lên: "Cầu xin tôi."
Cầu xin đại gia! Lão tử nếu không trở về thăm ngươi sẽ bị Lâm Ôn Việt túm tóc!
Bình tĩnh!
Không phải là lão tử cứu cô sao!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Lục Chước vận dụng toàn bộ cơ thể nhanh chóng điều chỉnh cho xong biểu cảm, với bộ dạng đáng thương lắc tay cô: "Cầu xin cô Hứa tổng."
Minh Thù nhấn vào nút gọi, giọng nói của Lâm Ôn Việt truyền tới trước không nhanh không chậm: "Lục Chước, cậu tự ý rời đoàn phim không chào ai cả, cậu biết đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của đoàn phim bên kia không?"
"Lục Chước ở chỗ của tôi." Minh Thù liếc mắt nhìn Lục Chước: "Lát nữa tôi sẽ đưa hắn quay lại đoàn phim."
Lâm Ôn Việt ở bên kia im lặng trước, có thể là nghĩ đến tin tức: "Tôi đã liên lạc qua với đoàn phim bên kia rồi, hôm nay không quay vai diễn của hắn nữa."
Hứa tổng tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.
Minh Thù trả điện thoại di động lại cho Lục Chước.
Lục Chước cúi đầu trên khuôn mặt Minh Thù chạm môi một cái, giọng điệu vui sướng: "Cám ơn Hứa tổng."
Đôi mắt Minh Thù có chút tối sầm lại đập vào tay hắn, Lục Chước nhìn sang phía cô lộ ra một nụ cười xinh đẹp rực rỡ, Minh Thù buông hai chân ngồi thẳng người: "Lục Chước, không có ai từng dạy cho cậu rằng không nên trêu chọc tổng giám đốc à?"
"Không có." Dù sao trước đây lão tử cũng là tổng giám đốc: "Là Hứa tổng cảm thấy món quà cám ơn này không đủ hay sao?"
Lục Chước đè người xuống, di chuyển cái ghế giam Minh Thù trước khuỷu tay hắn và cái ghế.
Khuôn mặt trước mặt Minh Thù đột nhiên lớn lên, môi dán chặt, mỗi sự va chạm đều hấp dẫn những nơi đầu lưỡi quét qua như có dòng điện hỗn loạn chạy đến đó, khiến người khác không thể suy nghĩ được gì.
Mấy phút sau, Lục Chước buông Minh Thù ra hỏi một cách chân thành: "Như vậy có thể bày tỏ được thành ý của tôi chưa?"
Đôi môi của Minh Thù hơi đỏ, cô đưa tay lên xoa xoa: "Kỹ năng hôn quá kém."
Lục Chước: "..."
Kỹ năng hôn kém mà cô hưởng thụ như vậy ư, lừa đảo!
Lục Chước buông tay ra, giận dữ quay về phía đối diện: "Hứa tổng, cô còn chưa cho tôi biết về chuyện vụ nổ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Đừng tưởng rằng như vậy là lão tử có thể quên được, không bao giờ!
"Tôi đâu có biết, cậu đi hỏi cảnh sát xem nói không chừng bọn họ biết đấy."
Minh Thù không nói gì, Lục Chước dù có nói thế nào cũng đều vô dụng, khiến Lục Chước rất tức giận.
Lục Chước ngồi trên bàn làm việc, người hơi nghiêng về phía trước ánh mắt nhìn vào tài liệu của Minh Thù, bâng quơ hỏi: "Hứa tổng, chúng ta bây giờ được xem là mối quan hệ gì?"
Minh Thù hỏi lại: "Cậu thích tôi à?"
"Tôi nghĩ rằng mình đã biểu hiện rõ ràng rồi chứ." Lục Chước nói: "Nếu cô đã không biết thì tôi nói một lần nữa, tôi thích cô."
Minh Thù gật đầu.
Lục Chước: "..." Cô gật đầu cái gì!
Cô phải nói một câu gì đi chứ!
"Cho nên, Hứa tổng, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào!"
Minh Thù không ngẩng đầu đáp: "Cậu muốn tôi đổi quy tắc, nhưng tôi không muốn đổi quy tắc về mối quan hệ của cậu."
Tóm lại, là Lục Chước đổi lại.
Lục Chước nghe đổi lời thoại, ngọn lửa tức giận trong người càng tăng lên.
"Cái người này…" Lục Chước hung hăng vỗ bàn: "Muốn thế nào mới đồng ý đổi quy tắc vậy?"
Minh Thù đóng văn kiện lại, khoanh hai tay chống cằm: "Sao tôi lại muốn đổi quy tắc với cậu chứ? Tôi lại không thích cậu, thay đổi quy tắc về một người không thích, tôi không có hướng ngược đãi như vậy."
"Vì sao cô không thích tôi?" Thích lão tử một chút thì chết à?
"Không thích thì không thích thôi."
"Cô không thử thì làm sao biết không thích?"
Minh Thù bắt đầu nói mò: "Tôi tin vào tiếng sét ái tình."
Lục Chước không phục: "Vậy không phải còn có lâu ngày sinh tình ư!"
Ý tứ Minh Thù sâu xa: "Cái đó của tôi lạnh lẽo."
Lục Chước: "..."
Lục Chước suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, hắn đang nói đàng hoàng, cô lái đi đâu thế!
"Ầm!"
Cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Minh Thù bị ngắt lời.
Một thiếu niên với gương mặt ửng đỏ đứng ở cửa, thở hổn hển hô hấp không đều, ánh mắt lướt qua mọi người trong phòng họp nhìn vào Minh Thù.
Lục Chước biết chuyện vụ nổ, trực tiếp từ đoàn phim nhanh chóng quay về, đến khi nhìn thấy Minh Thù không sao hắn mới yên lòng.
Tuy là hắn cũng không biết tại sao mình lại lo lắng cho cô như vậy.
Cũng có lẽ là vì cô xảy ra chuyện thì sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ của bản thân.
Nhất định là như vậy!
Lục Chước tìm cho mình một cách giải thích hoàn hảo.
"Cái kia..." Lục Chước bình tĩnh lui về phía sau: "Mọi người tiếp tục đi."
Vụ nổ xảy ra bao lâu rồi? Chưa đầy mấy tiếng đồng hồ, cô đúng thật không có chuyện gì còn ngồi họp ở đây, lão tử cũng chịu thua rồi.
Bà nó chứ, hại lão tử phải lo lắng lâu như vậy!
Lục Chước hít sâu mấy hơi chuẩn bị rời đi, phòng họp ở phía sau mở ra người ở bên trong nối đuôi nhau ra ngoài. Mọi người dùng ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu, biết ơn quan sát Lục Chước.
Lục Chước: "..." Cảm kích cái quái gì chứ?
Bọn họ cảm kích Lục Chước xuất hiện kịp thời, nếu không có thể sẽ bị mắng cho mất mặt, vị này vừa xuất hiện tổng giám đốc quần là áo lụa tùy tiện nói hai câu rồi giải tán.
Minh Thù đi ra sau cùng, cô cầm trên tay không phải là tài liệu mà là đồ ăn vặt.
"Cậu quay phim xong rồi à?"
Ánh mắt Lục Chước xẹt qua cô, nhìn cái cây bên cạnh: "Chưa."
"Chưa quay xong cậu quay về làm gì, công ty có tượng đồng cần cậu lấy ư?"
Lục Chước cúi đầu: "Lo lắng cho cô, cô không sao chứ?"
Nếu như lúc này Lục Chước ngẩng đầu sẽ nhìn thấy nụ cười trong ánh mắt Minh Thù, nụ cười đó không giống bình thường có vẻ say đắm hơn.
Nhưng lời của cô vẫn không khách sáo: "Vui vẻ, có thể ăn có thể uống."
Là lúc có thể kéo được điểm thù hận, hay là phải kéo thêm chút nữa lỡ thành công thì sao?
Lục Chước hoàn toàn không biết suy nghĩ của Minh Thù, lúc này trong lòng đều muốn nổ tung rồi, đối diện với người quan tâm mình, cô đối đãi như thế này sao?
Cô như vậy ngoại trừ sống cô độc trong quãng đời còn lại thì tức là chết trẻ.
Bệnh thần kinh như thế này chính là cần lão tử đến cứu.
Chăm sóc cho người bệnh thần kinh là trách nhiệm của mỗi người!
Lục Chước tự an ủi chính mình, đuổi theo Minh Thù vào phòng làm việc của cô: "Chuyện vụ nổ là nhằm vào cô ư?"
Minh Thù líu lưỡi không nói nên lời: "Tôi nghĩ cậu biết."
Lục Chước chớp mắt vô tội: "Tôi làm sao biết được chứ."
Không phải là cô nghi ngờ lão tử đó chứ? Lão tử từ lúc nào có biểu hiện ra ý nghĩ muốn giết chết cô chứ?
Minh Thù ngồi lên ghế của tổng giám đốc, hai chân gác qua một bên, không tiếp tục câu nói kia: "Cậu đã báo chuyện trở về cho Lâm Ôn Việt chưa?"
Nét mặt Lục Chước có chút thay đổi, rất trùng hợp tiếng điện thoại di động của hắn vang lên mà tên người gọi vừa đúng lúc là Lâm Ôn Việt.
Tên Lâm Ôn Việt này, Lục Chước ngay từ đầu cứ chửi hắn là thứ không ra gì, thế nhưng càng tiếp xúc lại càng phát hiện thật ra là một người mạnh mẽ.
Hắn không chửi người khác, thậm chí sẽ không nói nặng lời, tính tình vô cùng tốt.
Thế nhưng hắn sẽ trả thù trên những chuyện khác, còn có thể khiến cho người khác tìm không được lý do phản bác.
Lục Chước vòng qua bàn, nhét điện thoại di động vào trong tay Minh Thù: "Hứa tổng, giúp tôi trả lời điện thoại."
Minh Thù ngửa cằm lên: "Cầu xin tôi."
Cầu xin đại gia! Lão tử nếu không trở về thăm ngươi sẽ bị Lâm Ôn Việt túm tóc!
Bình tĩnh!
Không phải là lão tử cứu cô sao!
Bình tĩnh! Lão tử có thể thắng!
Lục Chước vận dụng toàn bộ cơ thể nhanh chóng điều chỉnh cho xong biểu cảm, với bộ dạng đáng thương lắc tay cô: "Cầu xin cô Hứa tổng."
Minh Thù nhấn vào nút gọi, giọng nói của Lâm Ôn Việt truyền tới trước không nhanh không chậm: "Lục Chước, cậu tự ý rời đoàn phim không chào ai cả, cậu biết đã làm lỡ bao nhiêu thời gian của đoàn phim bên kia không?"
"Lục Chước ở chỗ của tôi." Minh Thù liếc mắt nhìn Lục Chước: "Lát nữa tôi sẽ đưa hắn quay lại đoàn phim."
Lâm Ôn Việt ở bên kia im lặng trước, có thể là nghĩ đến tin tức: "Tôi đã liên lạc qua với đoàn phim bên kia rồi, hôm nay không quay vai diễn của hắn nữa."
Hứa tổng tôi cũng chỉ có thể giúp cô đến đây thôi.
Minh Thù trả điện thoại di động lại cho Lục Chước.
Lục Chước cúi đầu trên khuôn mặt Minh Thù chạm môi một cái, giọng điệu vui sướng: "Cám ơn Hứa tổng."
Đôi mắt Minh Thù có chút tối sầm lại đập vào tay hắn, Lục Chước nhìn sang phía cô lộ ra một nụ cười xinh đẹp rực rỡ, Minh Thù buông hai chân ngồi thẳng người: "Lục Chước, không có ai từng dạy cho cậu rằng không nên trêu chọc tổng giám đốc à?"
"Không có." Dù sao trước đây lão tử cũng là tổng giám đốc: "Là Hứa tổng cảm thấy món quà cám ơn này không đủ hay sao?"
Lục Chước đè người xuống, di chuyển cái ghế giam Minh Thù trước khuỷu tay hắn và cái ghế.
Khuôn mặt trước mặt Minh Thù đột nhiên lớn lên, môi dán chặt, mỗi sự va chạm đều hấp dẫn những nơi đầu lưỡi quét qua như có dòng điện hỗn loạn chạy đến đó, khiến người khác không thể suy nghĩ được gì.
Mấy phút sau, Lục Chước buông Minh Thù ra hỏi một cách chân thành: "Như vậy có thể bày tỏ được thành ý của tôi chưa?"
Đôi môi của Minh Thù hơi đỏ, cô đưa tay lên xoa xoa: "Kỹ năng hôn quá kém."
Lục Chước: "..."
Kỹ năng hôn kém mà cô hưởng thụ như vậy ư, lừa đảo!
Lục Chước buông tay ra, giận dữ quay về phía đối diện: "Hứa tổng, cô còn chưa cho tôi biết về chuyện vụ nổ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?"
Đừng tưởng rằng như vậy là lão tử có thể quên được, không bao giờ!
"Tôi đâu có biết, cậu đi hỏi cảnh sát xem nói không chừng bọn họ biết đấy."
Minh Thù không nói gì, Lục Chước dù có nói thế nào cũng đều vô dụng, khiến Lục Chước rất tức giận.
Lục Chước ngồi trên bàn làm việc, người hơi nghiêng về phía trước ánh mắt nhìn vào tài liệu của Minh Thù, bâng quơ hỏi: "Hứa tổng, chúng ta bây giờ được xem là mối quan hệ gì?"
Minh Thù hỏi lại: "Cậu thích tôi à?"
"Tôi nghĩ rằng mình đã biểu hiện rõ ràng rồi chứ." Lục Chước nói: "Nếu cô đã không biết thì tôi nói một lần nữa, tôi thích cô."
Minh Thù gật đầu.
Lục Chước: "..." Cô gật đầu cái gì!
Cô phải nói một câu gì đi chứ!
"Cho nên, Hứa tổng, mối quan hệ của chúng ta bây giờ là như thế nào!"
Minh Thù không ngẩng đầu đáp: "Cậu muốn tôi đổi quy tắc, nhưng tôi không muốn đổi quy tắc về mối quan hệ của cậu."
Tóm lại, là Lục Chước đổi lại.
Lục Chước nghe đổi lời thoại, ngọn lửa tức giận trong người càng tăng lên.
"Cái người này…" Lục Chước hung hăng vỗ bàn: "Muốn thế nào mới đồng ý đổi quy tắc vậy?"
Minh Thù đóng văn kiện lại, khoanh hai tay chống cằm: "Sao tôi lại muốn đổi quy tắc với cậu chứ? Tôi lại không thích cậu, thay đổi quy tắc về một người không thích, tôi không có hướng ngược đãi như vậy."
"Vì sao cô không thích tôi?" Thích lão tử một chút thì chết à?
"Không thích thì không thích thôi."
"Cô không thử thì làm sao biết không thích?"
Minh Thù bắt đầu nói mò: "Tôi tin vào tiếng sét ái tình."
Lục Chước không phục: "Vậy không phải còn có lâu ngày sinh tình ư!"
Ý tứ Minh Thù sâu xa: "Cái đó của tôi lạnh lẽo."
Lục Chước: "..."
Lục Chước suýt chút nữa ngã từ trên bàn xuống, hắn đang nói đàng hoàng, cô lái đi đâu thế!
/1666
|