Phó Thần trở lại vòng luân hồi, đầu tiên nhìn thấy Minh Thù ngồi trước bàn hình chữ nhật, trước mặt cô bày bày biện không ít bát đĩa, cắn một quả táo, tâm tình nhìn qua rất tốt.
Mà những người khác vây quanh cái bàn, giương mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Những vật này là Minh Thù lấy được, tuy là phân lượng nhìn qua có bọn họ... Nhưng bây giờ vẫn không đoán được ý nghĩ của cô, mọi người không dám manh động.
Nhưng thật là muốn ăn.
Đã lâu chưa từng ngửi được vị thịt...
Cảnh này... đúng thật là khó thấy.
"Phó Thần đã trở về..." Có người cẩn thận nói một tiếng.
Cô gái tóc vàng lập tức nở nụ cười quyến rũ, nói theo: "Phó Thần đã trở về, dưới đó thú vị không?"
Đáy mắt cô ta không khỏi che giấu sự mến mộ.
Phó Thần từ bên kia đi tới, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn những người này, hắn vừa hay đứng ở bên cạnh Minh Thù, cúi xuống nhìn cô: "Cô gọi sao?"
Minh Thù ngẩng cằm lên: "Không phải tôi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào cậu?"
Ngươi chính là biết giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, có ngươi để làm gì!
Phó Thần không rõ ý tứ: "Cô cũng dám ăn?"
"Cần gì mà không dám, thà làm quỷ no, không làm quỷ chết đói." Còn ăn rất ngon, cho một điểm cộng.
"..."
"Cô ăn xảy ra vấn đề..."
"Tự tôi chịu trách nhiệm." Minh Thù cười: "Có liên quan gì đến Phó tiên sinh sao?"
Phó Thần sửng sốt, đúng vậy, bọn hắn bây giờ nhiều lắm cũng coi là quen biết, quan hệ gì cũng không có.
Ha ha!
Cho rằng lão tử cam tâm tình nguyện lo cho cô sao, ăn đồ của cô đi!
"Tự thân cẩn thận." Phó Thần ném những lời này rồi rời phòng khách.
Thần kinh muốn chết, hắn cũng không thể ngăn cản mà!
-
"Kít…"
Ghế và mặt đất ma sát ra âm thanh rất nhỏ, Minh Thù nghiêng đầu nhìn về nơi âm thanh vang lên.
Đứa trẻ khoảng mười tuổi bò lên trên cái ghế ngồi xong, hắn bứt tóc rối mù của mình, dùng giọng trẻ con non nớt nói: "Ngày hôm nay vòng luân phát lòng thiện tâm, còn tặng đồ ăn. Có người chết sao?"
Lời này cũng không biết hỏi người nào, hỏi xong cũng không có người trả lời hắn.
Đứa bé lộ ra vẻ mặt không hợp tuổi của hắn, cười tà khí: "Mọi người làm sao như đưa tang thế?"
Vừa nói đứa bé tự tay cầm đùi gà trước mặt, Minh Thù khom lưng, kéo đùi gà qua bảo vệ.
Đứa bé cầm hụt, mở to mắt lấp lánh, nhìn về phía Minh Thù: "Cô làm gì vậy?"
"Của tôi." Minh Thù mỉm cười.
Nơi đây lại còn có trẻ em, ngay cả vị thành niên đều không buông tha, thực sự là quá cầm thú.
Vòng luân hồi: "..."
"Đồ của vòng luân hồi sao lại là của cô được." Giọng đứa bé vang lên thánh thót: "Nếu chưa từng xuất hiện trong phòng cô, chứng minh những vật này là cho tất cả chúng tôi."
"Tôi nói là của tôi, chính là của tôi." Nếu không phải là trẫm, vòng luân hồi keo kiệt hội sẽ cho ăn sao? Nằm mơ đi!
Đứa bé quan sát Minh Thù một chút, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy tà khí, hắn nói một câu chuẩn giọng trẻ con: "Người mới à, thật không đáng yêu."
"Đứa bé này là ai vậy?" Minh Thù nhìn về phía Tiểu Sửu.
Đứa trẻ… hư
Ai dám nói hắn là đứa trẻ hư, không muốn sống rồi sao.
Tiểu Sửu đáy mắt dường như có chút kiêng kỵ, hoặc có lẽ là người ở chỗ này ngoại trừ Phó Thần và Đề Nha ngồi một bên ra, những người còn lại đều có chút kiêng kỵ.
"Ô... Cốt."
Minh Thù cứng miệng: "Là hắn?"
Hạng nhất đã nói đến thì sao?
Trẫm chuẩn bị xong một kim cương lang, các người cho trẫm gặp một HelloKitty?
Minh Thù cắn hai miếng táo an ủi: "Các người ngay cả một đứa trẻ hư cũng sợ, đúng là mất thể diện quá?"
Mọi người: "..." Cô giỏi thì lên đi!
"Cô tên gì?" Đứa bé nghiêng đầu.
Minh Thù kéo hết đồ trước mặt Ô Cốt về, cười đáp: "Mắt không phải để cho cậu trang trí, nhìn nhiều ăn ít."
Ô Cốt mắt chuyển động, hắn nhìn về phía bảng xếp hạng đối diện hắn, nói nhẹ một tiếng: "Ngân Lạc... tên cũng không tệ lắm."
"Dáng dấp cũng đẹp mắt."
"Đáng tiếc sống không lâu." Ô Cốt bưng lên cốc sữa bên cạnh uống một ngụm, môi dính một vòng râu mép sữa: "Dáng dấp đẹp mắt, thường bị chết tương đối nhanh."
Ô Cốt nhằm vào không che giấu chút nào, thậm chí là mang theo sự mượn cớ gây chuyện.
Minh Thù trong lòng có chút phập phồng, nhưng nét mặt không lộ chút nào, thong dong bình tĩnh đáp: "Ai chết tương đối nhanh, còn chưa đoán được."
Ô Cốt lè lưỡi, liếm sạch vòng sữa râu mép sau đó huýt sáo đứng lên. Hắn quá thấp, đứng lên mới có thể nhìn thẳng Minh Thù: "Tôi đây rất chờ mong."
Ô Cốt cất bước, đi tới một cánh cửa duy nhất của vòng luân hồi.
"Keng…"
Ngay trước lúc hắn đi tới cánh cửa kia, phòng khách lại thêm mấy người.
Ô Cốt quay đầu nhìn thoáng qua: "Người mới không thiếu rồi."
"Trời ạ, có đồ ăn."
Trong đám người mới tới, một người trong đó nhào thẳng tới cái bàn hình chữ nhật, Minh Thù cũng không còn ngăn cản hắn.
Mới tới tổng cộng tám người, trong đó Đỗ Miên và Tống Diệp, Thu Nguyệt đều ở đây.
Tám người ở giữa, có hai người liều mạng lao về phía đồ ăn, còn lại sáu người đều đang quan sát xung quanh. Nhưng đối với mê hoặc của thức ăn, vẫn còn có chút động tâm.
Đỗ Miên chứng kiến Minh Thù ngồi ghế trên, ánh mắt khẽ thay đổi, lại là cô ta!
"Keng…"
Phòng khách liên tục xuất hiện vài đợt người mới, cũng không biết vòng luân hồi đang làm cái gì, thế nhưng vốn dĩ người chơi ở chỗ này, chứng kiến người mới tới cướp đi thức ăn trên bàn, mỗi người đều không bình tĩnh được.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ngay cả miếng canh cũng không còn.
Vì vậy đám người chơi kia cũng không để ý tới thân phận, gia nhập vào trong đại chiến đoạt thức ăn.
Trước mặt Minh Thù và những chỗ khác được phân ra, có người không chen vào được, chỉ nhắm vào Minh Thù bên này, tự tay cầm vịt nướng.
Minh Thù tát qua một cái: "Những thứ này là của tôi."
"Cái gì của cô, viết tên của cô rồi sao?" Người kia cũng không phục, tiếp tục đưa tay cầm: "Một mình cô ăn hết nhiều như vậy... Xí! Cô có bệnh à!"
"Tôi nói, những thứ này là của tôi." Minh Thù nắm cổ tay của người kia, giọng điệu hơi chậm, khóe miệng mỉm cười.
Người kia đau đến đổi sắc mặt, cắn răng nói: "Dựa vào cái gì cô nói của cô thì sẽ là của cô?"
"Dựa vào việc cô đánh không lại tôi."
"..."
Thấy người bên cạnh không muốn giúp mình, người kia chỉ có thể nhận thua: "Của cô, đều là của cô, cô buông tôi ra!"
Minh Thù buông tay ra, người kia nhanh chóng chạy sang bên cạnh.
Người chơi cũ ở đây cũng không dám cướp đồ trước mặt cô, những người mới này cũng to gan quá.
Đợi một bàn thức ăn được giải quyết xong cũng đã tàm tạm, người chơi mới tới và vốn có phân biệt rõ ràng đứng ở hai đầu bàn, Minh Thù ngồi ở chính giữa, rung đùi xem cuộc vui.
Người chơi cũ cũng không giải thích hoặc ý tứ với bọn họ, người chơi mới chỉ có thể tự quan sát.
Chờ bọn hắn biết rõ ràng đây là nơi nào, người chơi cũ đã tản ra phân bố ở khắp đại sảnh, Chương Hiển dùng ưu thế thân phận người chơi cũ, coi thường người mới.
"Vòng luân hồi năm sao có đãi ngộ tốt như vậy, còn cung cấp thức ăn." Biết nơi đây tạm thời không có nguy hiểm, mọi người buông lỏng xuống.
"Ha ha." Có người cười nhạt.
Người mới không biết đối phương cười cái gì, bọn họ ở chỗ này tương đối lâu hiểu nhiều chuyện, người bị làm trò cười cũng không dám hé răng.
Mà những người khác vây quanh cái bàn, giương mắt nhìn thức ăn trên bàn.
Những vật này là Minh Thù lấy được, tuy là phân lượng nhìn qua có bọn họ... Nhưng bây giờ vẫn không đoán được ý nghĩ của cô, mọi người không dám manh động.
Nhưng thật là muốn ăn.
Đã lâu chưa từng ngửi được vị thịt...
Cảnh này... đúng thật là khó thấy.
"Phó Thần đã trở về..." Có người cẩn thận nói một tiếng.
Cô gái tóc vàng lập tức nở nụ cười quyến rũ, nói theo: "Phó Thần đã trở về, dưới đó thú vị không?"
Đáy mắt cô ta không khỏi che giấu sự mến mộ.
Phó Thần từ bên kia đi tới, ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn những người này, hắn vừa hay đứng ở bên cạnh Minh Thù, cúi xuống nhìn cô: "Cô gọi sao?"
Minh Thù ngẩng cằm lên: "Không phải tôi, chẳng lẽ còn có thể trông cậy vào cậu?"
Ngươi chính là biết giết phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm, có ngươi để làm gì!
Phó Thần không rõ ý tứ: "Cô cũng dám ăn?"
"Cần gì mà không dám, thà làm quỷ no, không làm quỷ chết đói." Còn ăn rất ngon, cho một điểm cộng.
"..."
"Cô ăn xảy ra vấn đề..."
"Tự tôi chịu trách nhiệm." Minh Thù cười: "Có liên quan gì đến Phó tiên sinh sao?"
Phó Thần sửng sốt, đúng vậy, bọn hắn bây giờ nhiều lắm cũng coi là quen biết, quan hệ gì cũng không có.
Ha ha!
Cho rằng lão tử cam tâm tình nguyện lo cho cô sao, ăn đồ của cô đi!
"Tự thân cẩn thận." Phó Thần ném những lời này rồi rời phòng khách.
Thần kinh muốn chết, hắn cũng không thể ngăn cản mà!
-
"Kít…"
Ghế và mặt đất ma sát ra âm thanh rất nhỏ, Minh Thù nghiêng đầu nhìn về nơi âm thanh vang lên.
Đứa trẻ khoảng mười tuổi bò lên trên cái ghế ngồi xong, hắn bứt tóc rối mù của mình, dùng giọng trẻ con non nớt nói: "Ngày hôm nay vòng luân phát lòng thiện tâm, còn tặng đồ ăn. Có người chết sao?"
Lời này cũng không biết hỏi người nào, hỏi xong cũng không có người trả lời hắn.
Đứa bé lộ ra vẻ mặt không hợp tuổi của hắn, cười tà khí: "Mọi người làm sao như đưa tang thế?"
Vừa nói đứa bé tự tay cầm đùi gà trước mặt, Minh Thù khom lưng, kéo đùi gà qua bảo vệ.
Đứa bé cầm hụt, mở to mắt lấp lánh, nhìn về phía Minh Thù: "Cô làm gì vậy?"
"Của tôi." Minh Thù mỉm cười.
Nơi đây lại còn có trẻ em, ngay cả vị thành niên đều không buông tha, thực sự là quá cầm thú.
Vòng luân hồi: "..."
"Đồ của vòng luân hồi sao lại là của cô được." Giọng đứa bé vang lên thánh thót: "Nếu chưa từng xuất hiện trong phòng cô, chứng minh những vật này là cho tất cả chúng tôi."
"Tôi nói là của tôi, chính là của tôi." Nếu không phải là trẫm, vòng luân hồi keo kiệt hội sẽ cho ăn sao? Nằm mơ đi!
Đứa bé quan sát Minh Thù một chút, chớp chớp đôi mắt to tràn đầy tà khí, hắn nói một câu chuẩn giọng trẻ con: "Người mới à, thật không đáng yêu."
"Đứa bé này là ai vậy?" Minh Thù nhìn về phía Tiểu Sửu.
Đứa trẻ… hư
Ai dám nói hắn là đứa trẻ hư, không muốn sống rồi sao.
Tiểu Sửu đáy mắt dường như có chút kiêng kỵ, hoặc có lẽ là người ở chỗ này ngoại trừ Phó Thần và Đề Nha ngồi một bên ra, những người còn lại đều có chút kiêng kỵ.
"Ô... Cốt."
Minh Thù cứng miệng: "Là hắn?"
Hạng nhất đã nói đến thì sao?
Trẫm chuẩn bị xong một kim cương lang, các người cho trẫm gặp một HelloKitty?
Minh Thù cắn hai miếng táo an ủi: "Các người ngay cả một đứa trẻ hư cũng sợ, đúng là mất thể diện quá?"
Mọi người: "..." Cô giỏi thì lên đi!
"Cô tên gì?" Đứa bé nghiêng đầu.
Minh Thù kéo hết đồ trước mặt Ô Cốt về, cười đáp: "Mắt không phải để cho cậu trang trí, nhìn nhiều ăn ít."
Ô Cốt mắt chuyển động, hắn nhìn về phía bảng xếp hạng đối diện hắn, nói nhẹ một tiếng: "Ngân Lạc... tên cũng không tệ lắm."
"Dáng dấp cũng đẹp mắt."
"Đáng tiếc sống không lâu." Ô Cốt bưng lên cốc sữa bên cạnh uống một ngụm, môi dính một vòng râu mép sữa: "Dáng dấp đẹp mắt, thường bị chết tương đối nhanh."
Ô Cốt nhằm vào không che giấu chút nào, thậm chí là mang theo sự mượn cớ gây chuyện.
Minh Thù trong lòng có chút phập phồng, nhưng nét mặt không lộ chút nào, thong dong bình tĩnh đáp: "Ai chết tương đối nhanh, còn chưa đoán được."
Ô Cốt lè lưỡi, liếm sạch vòng sữa râu mép sau đó huýt sáo đứng lên. Hắn quá thấp, đứng lên mới có thể nhìn thẳng Minh Thù: "Tôi đây rất chờ mong."
Ô Cốt cất bước, đi tới một cánh cửa duy nhất của vòng luân hồi.
"Keng…"
Ngay trước lúc hắn đi tới cánh cửa kia, phòng khách lại thêm mấy người.
Ô Cốt quay đầu nhìn thoáng qua: "Người mới không thiếu rồi."
"Trời ạ, có đồ ăn."
Trong đám người mới tới, một người trong đó nhào thẳng tới cái bàn hình chữ nhật, Minh Thù cũng không còn ngăn cản hắn.
Mới tới tổng cộng tám người, trong đó Đỗ Miên và Tống Diệp, Thu Nguyệt đều ở đây.
Tám người ở giữa, có hai người liều mạng lao về phía đồ ăn, còn lại sáu người đều đang quan sát xung quanh. Nhưng đối với mê hoặc của thức ăn, vẫn còn có chút động tâm.
Đỗ Miên chứng kiến Minh Thù ngồi ghế trên, ánh mắt khẽ thay đổi, lại là cô ta!
"Keng…"
Phòng khách liên tục xuất hiện vài đợt người mới, cũng không biết vòng luân hồi đang làm cái gì, thế nhưng vốn dĩ người chơi ở chỗ này, chứng kiến người mới tới cướp đi thức ăn trên bàn, mỗi người đều không bình tĩnh được.
Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ngay cả miếng canh cũng không còn.
Vì vậy đám người chơi kia cũng không để ý tới thân phận, gia nhập vào trong đại chiến đoạt thức ăn.
Trước mặt Minh Thù và những chỗ khác được phân ra, có người không chen vào được, chỉ nhắm vào Minh Thù bên này, tự tay cầm vịt nướng.
Minh Thù tát qua một cái: "Những thứ này là của tôi."
"Cái gì của cô, viết tên của cô rồi sao?" Người kia cũng không phục, tiếp tục đưa tay cầm: "Một mình cô ăn hết nhiều như vậy... Xí! Cô có bệnh à!"
"Tôi nói, những thứ này là của tôi." Minh Thù nắm cổ tay của người kia, giọng điệu hơi chậm, khóe miệng mỉm cười.
Người kia đau đến đổi sắc mặt, cắn răng nói: "Dựa vào cái gì cô nói của cô thì sẽ là của cô?"
"Dựa vào việc cô đánh không lại tôi."
"..."
Thấy người bên cạnh không muốn giúp mình, người kia chỉ có thể nhận thua: "Của cô, đều là của cô, cô buông tôi ra!"
Minh Thù buông tay ra, người kia nhanh chóng chạy sang bên cạnh.
Người chơi cũ ở đây cũng không dám cướp đồ trước mặt cô, những người mới này cũng to gan quá.
Đợi một bàn thức ăn được giải quyết xong cũng đã tàm tạm, người chơi mới tới và vốn có phân biệt rõ ràng đứng ở hai đầu bàn, Minh Thù ngồi ở chính giữa, rung đùi xem cuộc vui.
Người chơi cũ cũng không giải thích hoặc ý tứ với bọn họ, người chơi mới chỉ có thể tự quan sát.
Chờ bọn hắn biết rõ ràng đây là nơi nào, người chơi cũ đã tản ra phân bố ở khắp đại sảnh, Chương Hiển dùng ưu thế thân phận người chơi cũ, coi thường người mới.
"Vòng luân hồi năm sao có đãi ngộ tốt như vậy, còn cung cấp thức ăn." Biết nơi đây tạm thời không có nguy hiểm, mọi người buông lỏng xuống.
"Ha ha." Có người cười nhạt.
Người mới không biết đối phương cười cái gì, bọn họ ở chỗ này tương đối lâu hiểu nhiều chuyện, người bị làm trò cười cũng không dám hé răng.
/1666
|