Trước khi trao giải còn được bình chọn, có mười thứ hạng trong từng hạng mục chủ đề, chính vào lúc này bình chọn ra ba người đứng đầu, sau đó tiến hành trao giải.
Tô Nam Phong tham gia nghệ thuật chụp ảnh phong cảnh.
Mà Minh Thù và Ngụy Tự đều là nghệ thuật chụp người.
Vừa rồi nhóm ảnh bên ngoài trưng bày chắc là sẽ không được tiến hành bình chọn, cho nên lúc tiến hành bình chọn tác phẩm là gì ngoại trừ chủ đề, ai cũng không biết là dạng tác phẩm gì.
"Chào mọi người, tôi là Eisha người dẫn chương trình của cuộc thi, hoan nghênh mọi người đến với cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế năm nay..."
Minh Thù ngồi ở phía dưới vẫn như cũ có chút không yên lòng, kẹo que chỉ còn lại que.
Lời mở đầu của người dẫn chương trình không lâu lắm, trên màn hình lớn rất nhanh thì bắt đầu phát hình tác phẩm.
Chỉ có tác phẩm, không có tên nhiếp ảnh.
Đợi đến cuối cùng, lúc công bố thứ hạng mới có thể tuyên bố tên nhiếp ảnh gia.
Đầu tiên là loại hình tài liệu nhân văn, đa số về nghề nghiệp, sinh hoạt hằng ngày, có không ít tác phẩm hay.
Loại thứ hai hay là chụp ảnh phong cảnh, Tô Nam Phong chọn là cảnh về đêm của thành thị, cảnh về đêm của mười thành phố, mỗi một bức đều giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Dư Tiểu Hàn không biết làm sao lại rơi nước mắt.
Tô Nam Phong tay chân luống cuống an ủi cô ấy.
"Sao vậy?" Minh Thù hỏi Tô Nam Phong.
Tô Nam Phong vỗ bả vai Dư Tiểu Hàn: "Mười thành phố này, là trước đây tiểu Hàn nói với tôi là những thành phố sau này cô ấy muốn đến."
"À..." Minh Thù lần nữa nhìn về phía màn hình lớn: "Rất có tâm."
Tô Nam Phong thở dài, hắn càng muốn tự mình đưa cô đi.
Để tất cả những cảnh đêm này đều có hình bóng của cô.
Minh Thù lại khôi phục tâm trạng không yên, Tô Nam Phong nhìn cô vài lần, cuối cùng chọn an ủi bạn gái mình.
"Kế tiếp là "Tôi có một giấc mơ" mời mọi người chiêm ngưỡng."
Đầu tiên, trên màn ảnh xuất hiện một đứa trẻ, da ngăm đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng nụ cười tỏa nắng phảng phất có thể cảm hoá người khác, khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ của nó.
Tác phẩm kế tiếp, nhân vật chính đều là những đứa trẻ, có vui sướng, u buồn... nhưng trong ánh mắt của mỗi đứa bé đều có một tia sáng gọi là hy vọng.
Chủ đề chính là ước mơ của những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chủ đề như vậy cũng không hiếm thấy.
Nhưng mà để cho ra một tác phẩm thế này, ít nhất phải là một bậc thầy trong giới.
"Chị Kiều, đây là chị chụp sao?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Minh Thù nghiêng đầu nhìn Tô Nam Phong.
"Cũng không biết... chẳng qua là cảm thấy tác phẩm như vậy, có thể là chị chụp. Nhưng mà nhìn kỹ lại, hình như có chút khác biệt với chị." Tô Nam Phong nói: "Chủ đề của chị là gì?"
"Như mộng lệnh."
Vẻ mặt Tô Nam Phong nghi hoặc.
Đây là chủ đề gì?
Những tác phẩm tiếp theo hiển nhiên cũng không thể so sánh với chủ đề "Tôi có một giấc mơ" đó.
"Kế tiếp là một trong những tác phẩm cuối cùng của ảnh chụp người, chủ đề là "Như mộng lệnh", không biết tác giả đặt tên chủ đề có triển vọng như vậy, muốn mang đến cho chúng ta kiểu tác phẩm như thế nào?"
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện, đã làm cho mọi người ở hội trường hít một hơi khí lạnh.
Trong hình là hình ảnh tiên lượn lờ trong màn sương, chỉ có một đám màu lam từ màn sương nhô ra, mà ở trên một đám màu làm này có một cô gái trong tư thế nhảy múa, màn sương xoay quanh làn váy của cô.
Xa xa là hình ảnh mặt trời mọc, tỏa ra biển mây.
Cô gái rất đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, nụ cười thuần túy giống như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Cái này đã hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.
Đám màu lam đó rất giống rừng cây, nhìn toàn cảnh bức ảnh là ở một nơi rất cao.
Chỗ cao như vậy, làm sao có thể chụp được?
Thực ra đây chẳng qua là hiệu ứng thị giác, vẫn là mặt đất chẳng qua là thêm đạo cụ vào.
Hình ảnh rất nhanh chuyển sang tấm kế tiếp.
Vẫn cùng một người như cũ.
Là ở một rừng cây, bối cảnh chắc là lúc mặt trời ngã về tây, ánh nắng soi qua tán lá thành từng tia sáng, cô gái trong ánh nắng thay đổi cách trang điểm cũng như trang phục.
Cô gái đang chạy nhanh, bức ảnh là lúc cô gái đang quay đầu lại.
Kế tiếp tấm thứ ba, tấm thứ tư, mãi đến tấm cuối cùng...
Bầu trời đầy sao, cô gái đứng yên, sóng lượn lăn tăn trên mặt sông đèn lồng được thả lên bầu trời.
Vẻ mặt của cô gái có chút đau thương, ngắm nhìn nơi xa, giống như đang chờ đợi một người chưa trở về.
Từ đỉnh núi biển mây, thảo nguyên rộng lớn, sa mạc cát vàng, sơn cốc vắng vẻ... đến mặt sông đầy sao.
Từng bối cảnh đều rất hùng vĩ, nhưng dáng vẻ người trong hình không bởi vì bối cảnh bao la hùng vĩ mà ảm đạm mờ nhạt chút nào.
Cô mới là chủ đề.
Như mộng lệnh... Như mộng như ảo.
Mãi đến khi người dẫn chương trình đọc lời kịch bản cuối cùng, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần.
Tồn tại một loại tác phẩm như vậy ở trước mặt, nhóm cuối cùng có vẻ không có gì xuất sắc.
Chỗ ngồi của Ngụy Tự hơi xa Minh Thù, lúc này cô xuyên qua đám người nhìn Minh Thù, người phía sau cúi thấp đầu giống như cũng không có hứng thú gì đối với cảnh tượng như vậy.
Chính là thái độ này làm cho Ngụy Tự càng thêm căm hận.
"Hay lắm, tác phẩm các thí sinh dự thi nhiếp ảnh gia đều được giới thiệu qua, kế tiếp chính là giây phút quan trọng nhất của chúng ta, như vậy ngày hôm nay nhiếp ảnh gia nào sẽ đạt được giải thưởng lớn nào? Chúng ta vào một đoạn quảng cáo, lập tức công bố... Ây da, chỉ đùa một chút thôi, chúng ta không có tiền tài trợ..."
Người dẫn chương trình ở phía trên khuấy động bầu không khí.
Ba người dẫn đầu thể loại tài liệu nhân văn rất nhanh được công bố, trao giải đều là giới tiền bối chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia đoạt giải đối diện với tiền bối trao giải cho mình, hơi kích động.
Chụp ảnh phong cảnh cũng không ngoại lệ, Tô Nam Phong giành được giải nhất.
Tô Nam Phong đi xuống đã đem cúp đưa cho Dư Tiểu Hàn, Dư Tiểu Hàn thừa dịp lúc mọi người đều chú ý, trên sân khấu hôn Tô Nam Phong một cái.
Minh Thù giả vờ mỉm cười nhìn bọn họ.
Dư Tiểu Hàn đối diện với ánh mắt của Minh Thù, hơi ngượng ngùng, ôm cúp nhờ vào Tô Nam Phong che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Hai thể loại khác, đạt giải có nhiếp ảnh gia trong nước, cũng có nhiếp ảnh gia nước ngoài nhưng nhiếp ảnh gia nước ngoài ít hơn.
"Kế tiếp chính là thể loại cuối cùng của chúng ta, tin chắc rằng cũng là điều mọi người mong đợi... Trước hết công bố người đạt giải ba của chúng ta, mời màn hình lớn trình chiếu tác phẩm."
Người phía sau hậu trường bắt đầu phát hình tác phẩm.
Đợi khi tác phẩm phát hình kết thúc, người dẫn chương trình mới nói: "Tác giả đạt giải ba sẽ là ai? Chúng ta hãy xem... nào, mời xem màn hình lớn."
Màn hình đen lại, chữ thứ nhất hiện ra.
"Chúc mừng ông Lữ Hiểu Huy của chúng ta. Mời ngài Phó trao giải cho ông Lữ..."
Quá trình trao giải không dài, đợi Lữ Hiểu Huy xuống, chính là người đạt giải nhì.
Tên thứ hai không phải Ngụy Tự cũng không phải Minh Thù.
Kế tiếp cũng chỉ còn lại một giải.
Ngụy Tự tự tin nhóm ảnh chụp của cô nhất định có thể đạt giải thưởng, dù sao...
"Được rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại giải nhất. Chúng ta xem xem, người đạt giải nhất là ai?"
Ngụy Tự ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Lúc hình ảnh xuất hiện, Ngụy Tự cả người đều hơi bối rối, sao lại thế...
Không phải của cô.
Hình ảnh lúc này chắc là tác phẩm của một nhiếp ảnh gia nước ngoài.
Cũng không phải bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" làm người ta kinh diễm...
"Chúc mừng ông Eric Jim của chúng ta."
Sao lại thế...
"Kỳ lạ, sao lại không phải nhiếp ảnh gia của tác phẩm Như Mộng Lệnh."
"Đúng vậy đấy, những người thẩm định này đang làm cái gì, ai nấy đều thấy được, bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" rõ ràng cao hơn một bậc."
"Không lẽ có gì mờ ám bên trong sao?"
Tô Nam Phong tham gia nghệ thuật chụp ảnh phong cảnh.
Mà Minh Thù và Ngụy Tự đều là nghệ thuật chụp người.
Vừa rồi nhóm ảnh bên ngoài trưng bày chắc là sẽ không được tiến hành bình chọn, cho nên lúc tiến hành bình chọn tác phẩm là gì ngoại trừ chủ đề, ai cũng không biết là dạng tác phẩm gì.
"Chào mọi người, tôi là Eisha người dẫn chương trình của cuộc thi, hoan nghênh mọi người đến với cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế năm nay..."
Minh Thù ngồi ở phía dưới vẫn như cũ có chút không yên lòng, kẹo que chỉ còn lại que.
Lời mở đầu của người dẫn chương trình không lâu lắm, trên màn hình lớn rất nhanh thì bắt đầu phát hình tác phẩm.
Chỉ có tác phẩm, không có tên nhiếp ảnh.
Đợi đến cuối cùng, lúc công bố thứ hạng mới có thể tuyên bố tên nhiếp ảnh gia.
Đầu tiên là loại hình tài liệu nhân văn, đa số về nghề nghiệp, sinh hoạt hằng ngày, có không ít tác phẩm hay.
Loại thứ hai hay là chụp ảnh phong cảnh, Tô Nam Phong chọn là cảnh về đêm của thành thị, cảnh về đêm của mười thành phố, mỗi một bức đều giống như lạc vào cảnh giới kỳ lạ.
Dư Tiểu Hàn không biết làm sao lại rơi nước mắt.
Tô Nam Phong tay chân luống cuống an ủi cô ấy.
"Sao vậy?" Minh Thù hỏi Tô Nam Phong.
Tô Nam Phong vỗ bả vai Dư Tiểu Hàn: "Mười thành phố này, là trước đây tiểu Hàn nói với tôi là những thành phố sau này cô ấy muốn đến."
"À..." Minh Thù lần nữa nhìn về phía màn hình lớn: "Rất có tâm."
Tô Nam Phong thở dài, hắn càng muốn tự mình đưa cô đi.
Để tất cả những cảnh đêm này đều có hình bóng của cô.
Minh Thù lại khôi phục tâm trạng không yên, Tô Nam Phong nhìn cô vài lần, cuối cùng chọn an ủi bạn gái mình.
"Kế tiếp là "Tôi có một giấc mơ" mời mọi người chiêm ngưỡng."
Đầu tiên, trên màn ảnh xuất hiện một đứa trẻ, da ngăm đen, thân hình nhỏ gầy, nhưng nụ cười tỏa nắng phảng phất có thể cảm hoá người khác, khiến người ta cảm nhận được sự vui vẻ của nó.
Tác phẩm kế tiếp, nhân vật chính đều là những đứa trẻ, có vui sướng, u buồn... nhưng trong ánh mắt của mỗi đứa bé đều có một tia sáng gọi là hy vọng.
Chủ đề chính là ước mơ của những đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chủ đề như vậy cũng không hiếm thấy.
Nhưng mà để cho ra một tác phẩm thế này, ít nhất phải là một bậc thầy trong giới.
"Chị Kiều, đây là chị chụp sao?"
"Sao lại hỏi như vậy?" Minh Thù nghiêng đầu nhìn Tô Nam Phong.
"Cũng không biết... chẳng qua là cảm thấy tác phẩm như vậy, có thể là chị chụp. Nhưng mà nhìn kỹ lại, hình như có chút khác biệt với chị." Tô Nam Phong nói: "Chủ đề của chị là gì?"
"Như mộng lệnh."
Vẻ mặt Tô Nam Phong nghi hoặc.
Đây là chủ đề gì?
Những tác phẩm tiếp theo hiển nhiên cũng không thể so sánh với chủ đề "Tôi có một giấc mơ" đó.
"Kế tiếp là một trong những tác phẩm cuối cùng của ảnh chụp người, chủ đề là "Như mộng lệnh", không biết tác giả đặt tên chủ đề có triển vọng như vậy, muốn mang đến cho chúng ta kiểu tác phẩm như thế nào?"
Bức ảnh đầu tiên xuất hiện, đã làm cho mọi người ở hội trường hít một hơi khí lạnh.
Trong hình là hình ảnh tiên lượn lờ trong màn sương, chỉ có một đám màu lam từ màn sương nhô ra, mà ở trên một đám màu làm này có một cô gái trong tư thế nhảy múa, màn sương xoay quanh làn váy của cô.
Xa xa là hình ảnh mặt trời mọc, tỏa ra biển mây.
Cô gái rất đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, nụ cười thuần túy giống như tiên tử không nhiễm bụi trần.
Cái này đã hoàn toàn vượt xa trí tưởng tượng của bọn họ.
Đám màu lam đó rất giống rừng cây, nhìn toàn cảnh bức ảnh là ở một nơi rất cao.
Chỗ cao như vậy, làm sao có thể chụp được?
Thực ra đây chẳng qua là hiệu ứng thị giác, vẫn là mặt đất chẳng qua là thêm đạo cụ vào.
Hình ảnh rất nhanh chuyển sang tấm kế tiếp.
Vẫn cùng một người như cũ.
Là ở một rừng cây, bối cảnh chắc là lúc mặt trời ngã về tây, ánh nắng soi qua tán lá thành từng tia sáng, cô gái trong ánh nắng thay đổi cách trang điểm cũng như trang phục.
Cô gái đang chạy nhanh, bức ảnh là lúc cô gái đang quay đầu lại.
Kế tiếp tấm thứ ba, tấm thứ tư, mãi đến tấm cuối cùng...
Bầu trời đầy sao, cô gái đứng yên, sóng lượn lăn tăn trên mặt sông đèn lồng được thả lên bầu trời.
Vẻ mặt của cô gái có chút đau thương, ngắm nhìn nơi xa, giống như đang chờ đợi một người chưa trở về.
Từ đỉnh núi biển mây, thảo nguyên rộng lớn, sa mạc cát vàng, sơn cốc vắng vẻ... đến mặt sông đầy sao.
Từng bối cảnh đều rất hùng vĩ, nhưng dáng vẻ người trong hình không bởi vì bối cảnh bao la hùng vĩ mà ảm đạm mờ nhạt chút nào.
Cô mới là chủ đề.
Như mộng lệnh... Như mộng như ảo.
Mãi đến khi người dẫn chương trình đọc lời kịch bản cuối cùng, tất cả mọi người còn chưa lấy lại tinh thần.
Tồn tại một loại tác phẩm như vậy ở trước mặt, nhóm cuối cùng có vẻ không có gì xuất sắc.
Chỗ ngồi của Ngụy Tự hơi xa Minh Thù, lúc này cô xuyên qua đám người nhìn Minh Thù, người phía sau cúi thấp đầu giống như cũng không có hứng thú gì đối với cảnh tượng như vậy.
Chính là thái độ này làm cho Ngụy Tự càng thêm căm hận.
"Hay lắm, tác phẩm các thí sinh dự thi nhiếp ảnh gia đều được giới thiệu qua, kế tiếp chính là giây phút quan trọng nhất của chúng ta, như vậy ngày hôm nay nhiếp ảnh gia nào sẽ đạt được giải thưởng lớn nào? Chúng ta vào một đoạn quảng cáo, lập tức công bố... Ây da, chỉ đùa một chút thôi, chúng ta không có tiền tài trợ..."
Người dẫn chương trình ở phía trên khuấy động bầu không khí.
Ba người dẫn đầu thể loại tài liệu nhân văn rất nhanh được công bố, trao giải đều là giới tiền bối chụp ảnh.
Nhiếp ảnh gia đoạt giải đối diện với tiền bối trao giải cho mình, hơi kích động.
Chụp ảnh phong cảnh cũng không ngoại lệ, Tô Nam Phong giành được giải nhất.
Tô Nam Phong đi xuống đã đem cúp đưa cho Dư Tiểu Hàn, Dư Tiểu Hàn thừa dịp lúc mọi người đều chú ý, trên sân khấu hôn Tô Nam Phong một cái.
Minh Thù giả vờ mỉm cười nhìn bọn họ.
Dư Tiểu Hàn đối diện với ánh mắt của Minh Thù, hơi ngượng ngùng, ôm cúp nhờ vào Tô Nam Phong che đi khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Hai thể loại khác, đạt giải có nhiếp ảnh gia trong nước, cũng có nhiếp ảnh gia nước ngoài nhưng nhiếp ảnh gia nước ngoài ít hơn.
"Kế tiếp chính là thể loại cuối cùng của chúng ta, tin chắc rằng cũng là điều mọi người mong đợi... Trước hết công bố người đạt giải ba của chúng ta, mời màn hình lớn trình chiếu tác phẩm."
Người phía sau hậu trường bắt đầu phát hình tác phẩm.
Đợi khi tác phẩm phát hình kết thúc, người dẫn chương trình mới nói: "Tác giả đạt giải ba sẽ là ai? Chúng ta hãy xem... nào, mời xem màn hình lớn."
Màn hình đen lại, chữ thứ nhất hiện ra.
"Chúc mừng ông Lữ Hiểu Huy của chúng ta. Mời ngài Phó trao giải cho ông Lữ..."
Quá trình trao giải không dài, đợi Lữ Hiểu Huy xuống, chính là người đạt giải nhì.
Tên thứ hai không phải Ngụy Tự cũng không phải Minh Thù.
Kế tiếp cũng chỉ còn lại một giải.
Ngụy Tự tự tin nhóm ảnh chụp của cô nhất định có thể đạt giải thưởng, dù sao...
"Được rồi, hiện tại cũng chỉ còn lại giải nhất. Chúng ta xem xem, người đạt giải nhất là ai?"
Ngụy Tự ngồi nghiêm chỉnh, nhìn chằm chằm màn hình lớn.
Lúc hình ảnh xuất hiện, Ngụy Tự cả người đều hơi bối rối, sao lại thế...
Không phải của cô.
Hình ảnh lúc này chắc là tác phẩm của một nhiếp ảnh gia nước ngoài.
Cũng không phải bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" làm người ta kinh diễm...
"Chúc mừng ông Eric Jim của chúng ta."
Sao lại thế...
"Kỳ lạ, sao lại không phải nhiếp ảnh gia của tác phẩm Như Mộng Lệnh."
"Đúng vậy đấy, những người thẩm định này đang làm cái gì, ai nấy đều thấy được, bộ ảnh "Như Mộng Lệnh" rõ ràng cao hơn một bậc."
"Không lẽ có gì mờ ám bên trong sao?"
/1666
|