Trường Sinh nhìn Minh Thù thật sâu.
Nàng đang chờ mong sao?
Những chuyện thế này quả nhiên không nên nói cùng nàng.
Căn cứ vào ghi chép trên lục địa Thần Võ, mỗi lần yêu vương xuất thế sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên tuyệt đối không thể để cho yêu vương sinh ra.
Thế nhưng yêu vương sẽ sinh ra ở đâu khi nào ai cũng không biết, nếu may mắn có thể ngăn cản, còn không may đợi yêu vương trưởng thành đến khi có được thực lực nhất định bọn họ mới tìm được.
Trường Sinh ngồi một lúc trở về phòng của mình.
-
Lúc trời tờ mờ sáng Liên Kính bay vào, đã không phải toàn thân màu đỏ như trước mà là màu xanh lam... Nó lại biến thành cái quái gì?
Giọng nói Trường Sinh từ cạnh cửa vang lên: "Đây là Đoạn Hư kiếm của tông chủ Xích Dương tông."
Xích Dương tông?
Minh Thù cảm thấy thanh kiếm gãy này không tốt đẹp gì.
Hôm qua nàng mới cùng Xích Dương tông gây lộn.
Nó hôm nay thì trở thành kiếm của tông chủ nhà người ta.
Minh Thù đào hố để chôn thanh kiếm gãy.
Trường Sinh nhìn nàng giày vò cái sân của mình, thực sự không biết nên nói cái gì.
"Cộc cộc cộc..."
"Trường Sinh đại phu."
"Trường Sinh đại phu, xin ngài mở cửa ra."
Trường Sinh bỏ chậu gỗ xuống đi mở cửa, người ngoài cửa cùng nhau chen vào, có những mấy người máu me đầm đìa nhìn qua rất thảm.
"Đặt ở trong sân." Trường Sinh chỉ huy bọn họ.
"Trường Sinh đại phu ngài nhất định phải mau cứu con ta, một người đang yên lành đột nhiên biến thành như thế này, nếu xảy ra chuyện gì ta biết sống thế nào."
"Trường Sinh đại phu cầu xin ngươi mau cứu đệ đệ của ta."
"Trường Sinh đại phu."
Trường Sinh kiểm tra người đầu tiên một chút, sau đó hướng về đám người đang ồn ào nói: "Mọi người im lặng, đứng sang một bên."
Trong sân toàn là người, mọi người chỉ có thể lùi đến phía Minh Thù bên kia.
Minh Thù ngồi trên ghế, chân đạp đạp lên Liên Kính chỉ còn lộ ra chuôi kiếm, mọi người lo lắng người thân nhà mình, thấy một cô nương xinh đẹp như vậy ngồi ở bên cạnh cũng chỉ thấy hơi lạ không suy nghĩ nhiều.
Trường Sinh xem bệnh cho người thường đều là dùng thuốc thông thường.
"Yêu khí trùng thiên, chết chắc." Minh Thù âm trầm nói một tiếng.
Mọi người nhất thời trợn mắt nhìn.
Trường Sinh đại phu cũng không nói gì, cô nương này sao dám nói mò!
"Thất Nguyệt cô nương, làm phiền cô buông bạch dị quả ra, ta một lát nữa cần đến." Trường Sinh không ngẩng đầu lên nói.
Động tác Minh Thù đang đưa quả lên cắn dừng lại, ném trái cây đang cầm trong tay trở về giá đỡ bên cạnh.
Trường Sinh kiểm tra như thế một lát bên ngoài lại thêm mấy người đi đến, sân càng chen chúc.
"Cô nương, làm phiền cô kéo cái ghế lại một chút."
Minh Thù liếc hắn một cái: "Phiền phức."
Nàng đứng dậy rút Liên Kính ở trong đất ra, mọi người đồng loạt lui về phía sau mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Minh Thù cầm Liên Kính đi tới dưới mái hiên ngồi.
Có người nói trong thành ngoài nơi này của Trường Sinh ra, các tiệm thuốc khác cũng đầy ắp người.
Trên người mọi người đều có vết tích bị cắn, đều là nam tuổi tác từ già đến trẻ rất đều nhau.
Nhiều người vừa được đưa đến tiệm thuốc liền chết tại chỗ.
Bên này của Trường Sinh ít ra vẫn chưa có ai chết cả.
Trong viện đỡ lấy lò nấu thuốc, mọi người tự phát đi nấu thuốc.
Minh Thù ăn hết cả đồ ăn vặt rồi, Trường Sinh vẫn còn đang bận bịu.
Thuốc trong sân bị dùng đến khá nhiều đã không còn lại cho nàng ăn.
Minh Thù chống cằm nhìn một cái lò, bên trong phát ra không phải là mùi thuốc mà là hương thơm ngọt ngào.
Một đứa trẻ nằm bên cạnh mắt to đen láy nhìn nàng.
Minh Thù xê dịch sang bên cạnh, nhìn trẫm cũng không có ăn.
Sắc mặt đứa bé trắng bệch trên người tất cả đều là băng vải, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, bên người cũng không có người lớn nhìn qua cực đáng thương.
Minh Thù: "..."
Trẫm không cho ngươi ăn!
-
"Chỉ có thể tạm thời ổn định, nếu muốn bọn họ khỏi hẳn còn phải đến tiên môn xin đan dược."
Trường Sinh lau mồ hôi trên trán nói với mọi người.
"Đan dược? Chúng ta có thể đi đâu tìm được, Trường Sinh đại phu, ngươi không có cách nào sao?"
Trường Sinh lắc đầu: "Ta chỉ có thể giúp được tới đây, bên trong cơ thể của bọn họ có yêu khí, thuốc của ta không thể xua đuổi yêu khí, có điều bây giờ yêu khí thẩm thấu không sâu chỉ cần có thể tìm đến tiên môn cầu được đan dược, còn có thể cứu trở về."
Tiên môn chính là tam tông lục phái.
"Thật là yêu quái sao."
"Việc kỳ quái như vậy, ta đã nói là do yêu quái làm mà."
"Vậy phải làm sao bây giờ, yêu quái có quay trở lại không? Chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Có một người nào đó nghẹn ngào khẩn cầu: "Trường Sinh đại phu, ngươi thật sự không có cách nào sao?"
Trường Sinh rất khiêm tốn: "Ta chỉ là một đại phu."
Những người này bình thường đều được Trường Sinh giúp đỡ, hắn nói như vậy những người còn lại cũng không dám dây dưa, có người vội vã rời đi nói rằng đi tìm người trong tiên môn.
Nhưng tất cả mọi người đều rõ, coi như tìm được người bên trong tiên môn cũng không nhất định có thể cầu được đan dược.
Trường Sinh rửa tay thay quần áo một lúc lâu mới ra ngoài.
Trong sân đã khôi phục yên tĩnh, hắn liếc nhìn Minh Thù bên kia.
Minh Thù đang cùng một đứa bé mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Thất Nguyệt cô nương."
"Đây là con cái nhà ai!" Minh Thù chỉ vào đứa bé kia.
Trường Sinh nhìn về phía đứa bé đang nằm, yêu khí trên người của nó vậy mà đã phai nhạt hồi lâu, hơn nữa tinh thần rõ ràng đã khá nhiều: "Đứa bé này..."
Minh Thù che bát đau lòng: "Nó uống hết một chén canh của ta, là muốn bỏ đói ta sao? Trẻ con bây giờ đều âm hiểm như thế, đúng là lòng người..."
"Cô cho nó ăn cái gì?"
Trường Sinh nhìn vào bên trong chiếc lò rỗng, trống không, không có gì cả.
"Ta nấu canh này đâu có dễ dàng gì, còn chưa đủ cho ta lấp đầy bao tử."
Trường Sinh: "..."
Trường Sinh từ trong tay áo lấy ra một bao bánh ngọt đưa tới, đây là vừa rồi có người cho hắn.
"Người tốt một đời bình an." Minh Thù bỏ chén không xuống: "Ngươi vừa rồi hỏi ta cái gì?"
"Cô cho nó ăn cái gì?"
"Canh." Minh Thù cầm một khối bánh ngọt.
"Canh gì?"
"Canh thập toàn đại bổ."
"..."
Trường Sinh nhìn những người trong sân, cuối cùng không hỏi gì nữa, kể cả hắn có hỏi được có lẽ nàng cũng sẽ không giúp đỡ, còn không bằng để cho những người này đi mời người của tiên môn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong tiên môn sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Nhưng Trường Sinh không nói, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
Đứa bé này không biết là ai đưa tới, bên cạnh không có người lớn cũng không còn người thân nhưng ăn mặc lại không tệ, như là đứa trẻ nhà giàu có.
Người thứ nhất phát hiện đứa bé này khác thường là một phu nhân đang trông coi một nam nhân bên cạnh đứa bé.
Tiếp theo người xung quanh đều phát hiện ra đứa bé khác thường.
"Nó tại sao lại không sao?"
"Nó vì sao khỏe lại rồi, Trường Sinh đại phu, ngươi cho nó ăn cái gì? Vì sao nó không sao cả, con trai nhà ta vì sao lại vẫn như vậy?"
"Trường Sinh đại phu..."
"Trường Sinh đại phu ngươi nói đi, không phải ngươi nói không cứu được sao? Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!"
Đoàn người vây xung quanh đứa bé, đứa bé sợ đến co người lại.
Trường Sinh trở thành trọng điểm tất cả mọi người tra hỏi.
Dựa vào cái gì đứa bé này không có việc gì, còn người nhà của bọn họ vẫn còn nằm đấy?
Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Thù, việc này là nàng gây ra.
Nhưng mà nàng ta chống cằm cầm Liên Kính viết chữ lên mặt đất, căn bản không thấy bên này, dường như chuyện này không hề có liên quan gì tới nàng.
Trường Sinh: "..."
Cửa lớn ở đâu, hắn đột nhiên muốn ném nàng ra khỏi cửa.
Nàng đang chờ mong sao?
Những chuyện thế này quả nhiên không nên nói cùng nàng.
Căn cứ vào ghi chép trên lục địa Thần Võ, mỗi lần yêu vương xuất thế sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Cho nên tuyệt đối không thể để cho yêu vương sinh ra.
Thế nhưng yêu vương sẽ sinh ra ở đâu khi nào ai cũng không biết, nếu may mắn có thể ngăn cản, còn không may đợi yêu vương trưởng thành đến khi có được thực lực nhất định bọn họ mới tìm được.
Trường Sinh ngồi một lúc trở về phòng của mình.
-
Lúc trời tờ mờ sáng Liên Kính bay vào, đã không phải toàn thân màu đỏ như trước mà là màu xanh lam... Nó lại biến thành cái quái gì?
Giọng nói Trường Sinh từ cạnh cửa vang lên: "Đây là Đoạn Hư kiếm của tông chủ Xích Dương tông."
Xích Dương tông?
Minh Thù cảm thấy thanh kiếm gãy này không tốt đẹp gì.
Hôm qua nàng mới cùng Xích Dương tông gây lộn.
Nó hôm nay thì trở thành kiếm của tông chủ nhà người ta.
Minh Thù đào hố để chôn thanh kiếm gãy.
Trường Sinh nhìn nàng giày vò cái sân của mình, thực sự không biết nên nói cái gì.
"Cộc cộc cộc..."
"Trường Sinh đại phu."
"Trường Sinh đại phu, xin ngài mở cửa ra."
Trường Sinh bỏ chậu gỗ xuống đi mở cửa, người ngoài cửa cùng nhau chen vào, có những mấy người máu me đầm đìa nhìn qua rất thảm.
"Đặt ở trong sân." Trường Sinh chỉ huy bọn họ.
"Trường Sinh đại phu ngài nhất định phải mau cứu con ta, một người đang yên lành đột nhiên biến thành như thế này, nếu xảy ra chuyện gì ta biết sống thế nào."
"Trường Sinh đại phu cầu xin ngươi mau cứu đệ đệ của ta."
"Trường Sinh đại phu."
Trường Sinh kiểm tra người đầu tiên một chút, sau đó hướng về đám người đang ồn ào nói: "Mọi người im lặng, đứng sang một bên."
Trong sân toàn là người, mọi người chỉ có thể lùi đến phía Minh Thù bên kia.
Minh Thù ngồi trên ghế, chân đạp đạp lên Liên Kính chỉ còn lộ ra chuôi kiếm, mọi người lo lắng người thân nhà mình, thấy một cô nương xinh đẹp như vậy ngồi ở bên cạnh cũng chỉ thấy hơi lạ không suy nghĩ nhiều.
Trường Sinh xem bệnh cho người thường đều là dùng thuốc thông thường.
"Yêu khí trùng thiên, chết chắc." Minh Thù âm trầm nói một tiếng.
Mọi người nhất thời trợn mắt nhìn.
Trường Sinh đại phu cũng không nói gì, cô nương này sao dám nói mò!
"Thất Nguyệt cô nương, làm phiền cô buông bạch dị quả ra, ta một lát nữa cần đến." Trường Sinh không ngẩng đầu lên nói.
Động tác Minh Thù đang đưa quả lên cắn dừng lại, ném trái cây đang cầm trong tay trở về giá đỡ bên cạnh.
Trường Sinh kiểm tra như thế một lát bên ngoài lại thêm mấy người đi đến, sân càng chen chúc.
"Cô nương, làm phiền cô kéo cái ghế lại một chút."
Minh Thù liếc hắn một cái: "Phiền phức."
Nàng đứng dậy rút Liên Kính ở trong đất ra, mọi người đồng loạt lui về phía sau mắt lộ vẻ hoảng sợ.
Minh Thù cầm Liên Kính đi tới dưới mái hiên ngồi.
Có người nói trong thành ngoài nơi này của Trường Sinh ra, các tiệm thuốc khác cũng đầy ắp người.
Trên người mọi người đều có vết tích bị cắn, đều là nam tuổi tác từ già đến trẻ rất đều nhau.
Nhiều người vừa được đưa đến tiệm thuốc liền chết tại chỗ.
Bên này của Trường Sinh ít ra vẫn chưa có ai chết cả.
Trong viện đỡ lấy lò nấu thuốc, mọi người tự phát đi nấu thuốc.
Minh Thù ăn hết cả đồ ăn vặt rồi, Trường Sinh vẫn còn đang bận bịu.
Thuốc trong sân bị dùng đến khá nhiều đã không còn lại cho nàng ăn.
Minh Thù chống cằm nhìn một cái lò, bên trong phát ra không phải là mùi thuốc mà là hương thơm ngọt ngào.
Một đứa trẻ nằm bên cạnh mắt to đen láy nhìn nàng.
Minh Thù xê dịch sang bên cạnh, nhìn trẫm cũng không có ăn.
Sắc mặt đứa bé trắng bệch trên người tất cả đều là băng vải, hít vào nhiều mà thở ra không bao nhiêu, bên người cũng không có người lớn nhìn qua cực đáng thương.
Minh Thù: "..."
Trẫm không cho ngươi ăn!
-
"Chỉ có thể tạm thời ổn định, nếu muốn bọn họ khỏi hẳn còn phải đến tiên môn xin đan dược."
Trường Sinh lau mồ hôi trên trán nói với mọi người.
"Đan dược? Chúng ta có thể đi đâu tìm được, Trường Sinh đại phu, ngươi không có cách nào sao?"
Trường Sinh lắc đầu: "Ta chỉ có thể giúp được tới đây, bên trong cơ thể của bọn họ có yêu khí, thuốc của ta không thể xua đuổi yêu khí, có điều bây giờ yêu khí thẩm thấu không sâu chỉ cần có thể tìm đến tiên môn cầu được đan dược, còn có thể cứu trở về."
Tiên môn chính là tam tông lục phái.
"Thật là yêu quái sao."
"Việc kỳ quái như vậy, ta đã nói là do yêu quái làm mà."
"Vậy phải làm sao bây giờ, yêu quái có quay trở lại không? Chúng ta chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao?"
Có một người nào đó nghẹn ngào khẩn cầu: "Trường Sinh đại phu, ngươi thật sự không có cách nào sao?"
Trường Sinh rất khiêm tốn: "Ta chỉ là một đại phu."
Những người này bình thường đều được Trường Sinh giúp đỡ, hắn nói như vậy những người còn lại cũng không dám dây dưa, có người vội vã rời đi nói rằng đi tìm người trong tiên môn.
Nhưng tất cả mọi người đều rõ, coi như tìm được người bên trong tiên môn cũng không nhất định có thể cầu được đan dược.
Trường Sinh rửa tay thay quần áo một lúc lâu mới ra ngoài.
Trong sân đã khôi phục yên tĩnh, hắn liếc nhìn Minh Thù bên kia.
Minh Thù đang cùng một đứa bé mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Thất Nguyệt cô nương."
"Đây là con cái nhà ai!" Minh Thù chỉ vào đứa bé kia.
Trường Sinh nhìn về phía đứa bé đang nằm, yêu khí trên người của nó vậy mà đã phai nhạt hồi lâu, hơn nữa tinh thần rõ ràng đã khá nhiều: "Đứa bé này..."
Minh Thù che bát đau lòng: "Nó uống hết một chén canh của ta, là muốn bỏ đói ta sao? Trẻ con bây giờ đều âm hiểm như thế, đúng là lòng người..."
"Cô cho nó ăn cái gì?"
Trường Sinh nhìn vào bên trong chiếc lò rỗng, trống không, không có gì cả.
"Ta nấu canh này đâu có dễ dàng gì, còn chưa đủ cho ta lấp đầy bao tử."
Trường Sinh: "..."
Trường Sinh từ trong tay áo lấy ra một bao bánh ngọt đưa tới, đây là vừa rồi có người cho hắn.
"Người tốt một đời bình an." Minh Thù bỏ chén không xuống: "Ngươi vừa rồi hỏi ta cái gì?"
"Cô cho nó ăn cái gì?"
"Canh." Minh Thù cầm một khối bánh ngọt.
"Canh gì?"
"Canh thập toàn đại bổ."
"..."
Trường Sinh nhìn những người trong sân, cuối cùng không hỏi gì nữa, kể cả hắn có hỏi được có lẽ nàng cũng sẽ không giúp đỡ, còn không bằng để cho những người này đi mời người của tiên môn.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, người trong tiên môn sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Nhưng Trường Sinh không nói, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
Đứa bé này không biết là ai đưa tới, bên cạnh không có người lớn cũng không còn người thân nhưng ăn mặc lại không tệ, như là đứa trẻ nhà giàu có.
Người thứ nhất phát hiện đứa bé này khác thường là một phu nhân đang trông coi một nam nhân bên cạnh đứa bé.
Tiếp theo người xung quanh đều phát hiện ra đứa bé khác thường.
"Nó tại sao lại không sao?"
"Nó vì sao khỏe lại rồi, Trường Sinh đại phu, ngươi cho nó ăn cái gì? Vì sao nó không sao cả, con trai nhà ta vì sao lại vẫn như vậy?"
"Trường Sinh đại phu..."
"Trường Sinh đại phu ngươi nói đi, không phải ngươi nói không cứu được sao? Ngươi không thể thấy chết mà không cứu được!"
Đoàn người vây xung quanh đứa bé, đứa bé sợ đến co người lại.
Trường Sinh trở thành trọng điểm tất cả mọi người tra hỏi.
Dựa vào cái gì đứa bé này không có việc gì, còn người nhà của bọn họ vẫn còn nằm đấy?
Trường Sinh bất đắc dĩ nhìn về phía Minh Thù, việc này là nàng gây ra.
Nhưng mà nàng ta chống cằm cầm Liên Kính viết chữ lên mặt đất, căn bản không thấy bên này, dường như chuyện này không hề có liên quan gì tới nàng.
Trường Sinh: "..."
Cửa lớn ở đâu, hắn đột nhiên muốn ném nàng ra khỏi cửa.
/1666
|