Ngôi nhà cũ nát không có gì cả.
Minh Thù đành phải lui ra ngoài, tư thế lão đầu kia không có bất kỳ thay đổi nào.
Nàng nhìn vào thùng gỗ nứt ra, mặt trên còn dính một ít chất lỏng màu đỏ.
Chắc là máu.
Không giống máu người, cũng không giống máu động vật.
Yêu vương...
Đi nơi nào chứ?
Vừa rồi đám yêu đó... nhìn sao cũng không giống yêu bình thường, tuy có yêu khí nhưng sao đàn yêu nhiều như vậy mà lại có vẻ hơi yếu nhỉ.
“Ong ong ong!”
Liên Kính liên tiếp chấn động đến mấy lần.
Minh Thù cảm giác mình và hắn có sự khác nhau, hoàn toàn không hiểu hắn muốn biểu đạt ý gì.
Vượt loài quả nhiên không thích hợp.
Liên Kính tức đến mức thoát ra từ trong tay Minh Thù, mũi kiếm chỉ dãy núi phương Bắc.
Minh Thù nhìn dãy núi mất hồn...
Hai tay nàng nhẹ vỗ một cái, khoái trá quyết định: “Trở về ăn no còn phải đi!”
Minh Thù xách thịt đến gia đình trước đó.
Minh Thù lại cho linh thạch và cả thịt, vị khách quý kia còn cho phép người nhà cùng nàng dùng cơm, phu nhân mừng rỡ sao có thể từ chối.
Vào lúc Minh Thù ăn đang thoải mái, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào hình như có rất nhiều người vào thôn.
Vườn này cao cỡ nửa người rất dễ nhìn thấy bên ngoài.
Minh Thù và đám người kia nhìn nhau.
Người của Xích Dương tông khóe miệng co giật không ngừng, làm sao nơi đâu cũng gặp yêu nữ này.
“Tỷ tỷ... tỷ tỷ...” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ngồi trên cổ một nam nhân, vui mừng vẫy tay với nàng.
Thiếu tông chủ Càn Nguyên Tông từ trên người nam nhân nhảy xuống, trực tiếp chạy vào sân.
Phu nhân cùng người nhà đều có vẻ không biết làm sao, tinh thần khẩn trương không rõ đám người kia đột nhiên vào thôn làm gì.
Bây giờ còn có đứa bé quen biết Minh Thù.
“Tỷ tỷ.” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông chỉ cao hơn một cái đầu so với cái bàn, nó cười đến hiền hòa: “Tỷ tỷ, chúng ta rất hữu duyên nhỉ.”
“Không có.” Minh Thù bảo vệ thịt trước mặt.
Biết ngay là đứa trẻ hư đốn muốn lừa đồ ăn của trẫm.
“Tỷ tỷ...”
Thôn trưởng trong thôn tiếp đãi đám người bên ngoài kia, thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ở cùng Minh Thù nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Vì sợ làm phu nhân sợ hãi.
“Không sao, mọi người vào nhà đi.” Minh Thù và phu nhân kia nói: “Nghe tiếng gì kỳ lạ không nên ra ngoài, đương nhiên nếu như phát sinh nguy hiểm hãy bỏ chạy.”
“Mọi người... rốt cuộc là những ai.”
“Chúng ta là người tu đạo.” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông gặm cánh gà, ngây thơ trả lời.
Phu nhân chỉ dùng vài giây chuyển biểu cảm từ sợ hãi đến sùng bái.
Người tu đạo trong mắt người bình thường, đều là tiên sư thần thông quảng đại.
Không thể đắc tội.
“Ăn còn không bịt nổi miệng của ngươi!” Minh Thù đem một cái cánh gà cuối cùng cướp về.
Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông mút ngón tay, hắn nhảy xuống băng ghế lau lau rồi đi ra ngoài, bên ngoài rối loạn vô cùng.
Đứa trẻ cầm vài thứ đi đến: “Tỷ tỷ, cho tỷ ăn, cha nói, thứ tốt nên cho người thích nó ăn.”
“Ha ha, cha ngươi đâu?”
Đám người kia tìm đến yêu vương, vậy cũng đem theo thiếu tông chủ bọn họ đến, là ngại hắn chết không đủ nhanh?
“Không biết đâu.”
“...” Cha tâm lớn, con trai tâm cũng lớn.
Xã hội xã hội, rất xã hội, trẫm không thể chọc vào.
“Cha nói phải cám ơn tỷ đàng hoàng nhưng vì tỷ tỷ đi nhanh quá, ta và cha đều không tìm được tỷ.”
Thiếu tông chủ bày tỏ rất khó chịu: “Cho nên ta đem đồ cha mua cho tỷ ăn hết rồi, tỷ tỷ xem ta có mập không.”
“...”
Đệ tử Càn Nguyên tông đột nhiên nghe tiếng thiếu tông chủ nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên thiếu tông chủ bị người ta ném ra ngoài.
Mọi người ba chân bốn cẳng đi đỡ lấy.
Thiếu tông chủ khịt mũi, đưa bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay đệ tử của hắn: “Ngươi thật là lợi hại, lại là ngươi đỡ được ta.”
Đệ tử: “...”
Tông chủ không có việc gì lại ném thiếu tông chủ.
Tông chủ ngoài miệng nói ném không chết, cùng lắm té vài cái là xong, nhưng bọn họ không đỡ được đừng nghĩ sống được trong một tháng.
Toàn tông trên dưới sở trường nhất đại khái chính là... tay không tiếp thiếu tông chủ.
-
Ma tộc xuất thế danh tiếng mênh mông cuồn cuộn, nhưng sau đó lại không có động tĩnh, cũng không nghe nói có ai vì Ma tộc tập kích mà chết, cùng lắm có người đột nhiên ngất đi, lúc tỉnh lại phát hiện tu vi thiếu mất một chặng.
Nhưng đây đều là số ít, đại đa số Ma tộc không săn bắt quá đà.
Vì sao?
Mệt mỏi hoảng sợ.
Trước kia ở đáy vực bọn chúng còn nhúc nhích là vì đáy vực địa bàn nhỏ, ngươi có thể chạy trốn đến đâu? Thức ăn đưa đến miệng bọn họ cũng phải ăn.
Nhưng đại lục không giống vậy, trời đất rộng lớn vô biên vô hạn bọn họ có khí lực đuổi theo, ngược lại Ma tộc không ăn không uống, nhiều lắm là tu vi trì trệ không tăng nhưng cũng sẽ không chết.
Nên dẫn tới chuyện người tam tông lục phái hiện tại đều dồn hết thảy tinh lực ở trên người yêu vương.
Đám người kia nhận được tin tức nói bên này có khác thường, vừa lúc gần đây có không ít đệ tử tam tông lục phái liền cùng đi.
Bọn họ cũng tìm được Minh Thù ở trong sân kia.
Minh Thù không có được manh mối nào, đám người kia tự nhiên cũng không có được.
Nhưng Minh Thù cảm thấy không thể để cho bọn họ tìm được yêu vương trước, nàng thấy được giá trị thù hận của mình còn có thể cứu vớt.
Cho nên vào lúc ban đêm liền tiến vào núi.
Có một đám Ma tộc dẫn đường, Minh Thù liền có thể trong bóng đêm chậm rãi tiến lên núi.
“Chờ ta tìm được... tìm được cái gì yêu vương... ta phải ăn đầu óc của nó!” Mệt chết trẫm!
Minh Thù cầm lấy cành cây, bò lên trên một sườn dốc.
Liên Kính đứng ở cách đó không xa thấy Minh Thù leo mệt mỏi, biến thành người đi tới trước mặt nàng khom lưng cõng nàng lên.
“Ôi chao...”
Minh Thù đột nhiên vọt lên, theo bản năng ôm lấy trước cổ người đó.
Liên Kính là kiếm linh, trên người không có nhiệt độ nhưng cũng không lạnh.
Liên Kính đi rất ổn, tốc độ so với Minh Thù nhanh hơn rất nhiều, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.
“Ngươi còn có chút tác dụng nhỉ.”
Minh Thù dán ở cổ hắn, lúc nói chuyện hơi thở thổi đến, Liên Kính dừng bước chân một chút.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hơi đắc ý: “Ta có rất nhiều tác dụng, nàng về sau sẽ biết.”
“Ngươi có thể thay thành đùi gà cho ta sao?”
“...”
Lão tử thay cho nàng cái...
Ngôn ngữ quá thô lỗ, tự động bị che đậy.
“Ngay cả một đùi gà cũng không thể, ngươi có thể có bao nhiêu tác dụng.” Minh Thù bày tỏ ghét bỏ.
“...” Tỉnh táo một chút, thiên tài không đấu cùng nữ nhân.
Nàng chờ đấy.
Một ngày nào đó sẽ biết lợi hại của thiên tài ta.
Minh Thù đặt khuôn mặt trên vai Liên Kính, ánh mắt rơi vào trên cổ hắn, có lẽ là vì kiếm linh da hắn nhẵn nhụi dường như đã được lọc qua vô số lần.
Nàng dán ngực sát vào, lúc này đang mơ hồ nóng lên.
Giống như là muốn đốt tới trong lòng nàng.
“Liên Kính.”
“Làm cái gì?” Liên Kính đang tức giận giọng nói thật không tốt.
Thiên tài cũng có tính khí.
“Ngươi cảm thấy yêu ăn ngon không?”
“Ta lại chưa ăn qua, ta làm sao biết.”
Liên Kính ỷ vào Minh Thù nhìn không thấy biểu cảm của hắn, hắn liếc mắt một cái.
Yêu đại đa số là động vật tu luyện thành, có lẽ cũng hơi giống động vật...
Bắt được yêu vương cho vợ thử xem.
Minh Thù đành phải lui ra ngoài, tư thế lão đầu kia không có bất kỳ thay đổi nào.
Nàng nhìn vào thùng gỗ nứt ra, mặt trên còn dính một ít chất lỏng màu đỏ.
Chắc là máu.
Không giống máu người, cũng không giống máu động vật.
Yêu vương...
Đi nơi nào chứ?
Vừa rồi đám yêu đó... nhìn sao cũng không giống yêu bình thường, tuy có yêu khí nhưng sao đàn yêu nhiều như vậy mà lại có vẻ hơi yếu nhỉ.
“Ong ong ong!”
Liên Kính liên tiếp chấn động đến mấy lần.
Minh Thù cảm giác mình và hắn có sự khác nhau, hoàn toàn không hiểu hắn muốn biểu đạt ý gì.
Vượt loài quả nhiên không thích hợp.
Liên Kính tức đến mức thoát ra từ trong tay Minh Thù, mũi kiếm chỉ dãy núi phương Bắc.
Minh Thù nhìn dãy núi mất hồn...
Hai tay nàng nhẹ vỗ một cái, khoái trá quyết định: “Trở về ăn no còn phải đi!”
Minh Thù xách thịt đến gia đình trước đó.
Minh Thù lại cho linh thạch và cả thịt, vị khách quý kia còn cho phép người nhà cùng nàng dùng cơm, phu nhân mừng rỡ sao có thể từ chối.
Vào lúc Minh Thù ăn đang thoải mái, bên ngoài đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào hình như có rất nhiều người vào thôn.
Vườn này cao cỡ nửa người rất dễ nhìn thấy bên ngoài.
Minh Thù và đám người kia nhìn nhau.
Người của Xích Dương tông khóe miệng co giật không ngừng, làm sao nơi đâu cũng gặp yêu nữ này.
“Tỷ tỷ... tỷ tỷ...” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ngồi trên cổ một nam nhân, vui mừng vẫy tay với nàng.
Thiếu tông chủ Càn Nguyên Tông từ trên người nam nhân nhảy xuống, trực tiếp chạy vào sân.
Phu nhân cùng người nhà đều có vẻ không biết làm sao, tinh thần khẩn trương không rõ đám người kia đột nhiên vào thôn làm gì.
Bây giờ còn có đứa bé quen biết Minh Thù.
“Tỷ tỷ.” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông chỉ cao hơn một cái đầu so với cái bàn, nó cười đến hiền hòa: “Tỷ tỷ, chúng ta rất hữu duyên nhỉ.”
“Không có.” Minh Thù bảo vệ thịt trước mặt.
Biết ngay là đứa trẻ hư đốn muốn lừa đồ ăn của trẫm.
“Tỷ tỷ...”
Thôn trưởng trong thôn tiếp đãi đám người bên ngoài kia, thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ở cùng Minh Thù nơi này, bọn họ cũng chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Vì sợ làm phu nhân sợ hãi.
“Không sao, mọi người vào nhà đi.” Minh Thù và phu nhân kia nói: “Nghe tiếng gì kỳ lạ không nên ra ngoài, đương nhiên nếu như phát sinh nguy hiểm hãy bỏ chạy.”
“Mọi người... rốt cuộc là những ai.”
“Chúng ta là người tu đạo.” Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông gặm cánh gà, ngây thơ trả lời.
Phu nhân chỉ dùng vài giây chuyển biểu cảm từ sợ hãi đến sùng bái.
Người tu đạo trong mắt người bình thường, đều là tiên sư thần thông quảng đại.
Không thể đắc tội.
“Ăn còn không bịt nổi miệng của ngươi!” Minh Thù đem một cái cánh gà cuối cùng cướp về.
Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông mút ngón tay, hắn nhảy xuống băng ghế lau lau rồi đi ra ngoài, bên ngoài rối loạn vô cùng.
Đứa trẻ cầm vài thứ đi đến: “Tỷ tỷ, cho tỷ ăn, cha nói, thứ tốt nên cho người thích nó ăn.”
“Ha ha, cha ngươi đâu?”
Đám người kia tìm đến yêu vương, vậy cũng đem theo thiếu tông chủ bọn họ đến, là ngại hắn chết không đủ nhanh?
“Không biết đâu.”
“...” Cha tâm lớn, con trai tâm cũng lớn.
Xã hội xã hội, rất xã hội, trẫm không thể chọc vào.
“Cha nói phải cám ơn tỷ đàng hoàng nhưng vì tỷ tỷ đi nhanh quá, ta và cha đều không tìm được tỷ.”
Thiếu tông chủ bày tỏ rất khó chịu: “Cho nên ta đem đồ cha mua cho tỷ ăn hết rồi, tỷ tỷ xem ta có mập không.”
“...”
Đệ tử Càn Nguyên tông đột nhiên nghe tiếng thiếu tông chủ nhà mình, ngẩng đầu nhìn lên thiếu tông chủ bị người ta ném ra ngoài.
Mọi người ba chân bốn cẳng đi đỡ lấy.
Thiếu tông chủ khịt mũi, đưa bàn tay nhỏ bé cầm lấy tay đệ tử của hắn: “Ngươi thật là lợi hại, lại là ngươi đỡ được ta.”
Đệ tử: “...”
Tông chủ không có việc gì lại ném thiếu tông chủ.
Tông chủ ngoài miệng nói ném không chết, cùng lắm té vài cái là xong, nhưng bọn họ không đỡ được đừng nghĩ sống được trong một tháng.
Toàn tông trên dưới sở trường nhất đại khái chính là... tay không tiếp thiếu tông chủ.
-
Ma tộc xuất thế danh tiếng mênh mông cuồn cuộn, nhưng sau đó lại không có động tĩnh, cũng không nghe nói có ai vì Ma tộc tập kích mà chết, cùng lắm có người đột nhiên ngất đi, lúc tỉnh lại phát hiện tu vi thiếu mất một chặng.
Nhưng đây đều là số ít, đại đa số Ma tộc không săn bắt quá đà.
Vì sao?
Mệt mỏi hoảng sợ.
Trước kia ở đáy vực bọn chúng còn nhúc nhích là vì đáy vực địa bàn nhỏ, ngươi có thể chạy trốn đến đâu? Thức ăn đưa đến miệng bọn họ cũng phải ăn.
Nhưng đại lục không giống vậy, trời đất rộng lớn vô biên vô hạn bọn họ có khí lực đuổi theo, ngược lại Ma tộc không ăn không uống, nhiều lắm là tu vi trì trệ không tăng nhưng cũng sẽ không chết.
Nên dẫn tới chuyện người tam tông lục phái hiện tại đều dồn hết thảy tinh lực ở trên người yêu vương.
Đám người kia nhận được tin tức nói bên này có khác thường, vừa lúc gần đây có không ít đệ tử tam tông lục phái liền cùng đi.
Bọn họ cũng tìm được Minh Thù ở trong sân kia.
Minh Thù không có được manh mối nào, đám người kia tự nhiên cũng không có được.
Nhưng Minh Thù cảm thấy không thể để cho bọn họ tìm được yêu vương trước, nàng thấy được giá trị thù hận của mình còn có thể cứu vớt.
Cho nên vào lúc ban đêm liền tiến vào núi.
Có một đám Ma tộc dẫn đường, Minh Thù liền có thể trong bóng đêm chậm rãi tiến lên núi.
“Chờ ta tìm được... tìm được cái gì yêu vương... ta phải ăn đầu óc của nó!” Mệt chết trẫm!
Minh Thù cầm lấy cành cây, bò lên trên một sườn dốc.
Liên Kính đứng ở cách đó không xa thấy Minh Thù leo mệt mỏi, biến thành người đi tới trước mặt nàng khom lưng cõng nàng lên.
“Ôi chao...”
Minh Thù đột nhiên vọt lên, theo bản năng ôm lấy trước cổ người đó.
Liên Kính là kiếm linh, trên người không có nhiệt độ nhưng cũng không lạnh.
Liên Kính đi rất ổn, tốc độ so với Minh Thù nhanh hơn rất nhiều, cảnh vật xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau.
“Ngươi còn có chút tác dụng nhỉ.”
Minh Thù dán ở cổ hắn, lúc nói chuyện hơi thở thổi đến, Liên Kính dừng bước chân một chút.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hơi đắc ý: “Ta có rất nhiều tác dụng, nàng về sau sẽ biết.”
“Ngươi có thể thay thành đùi gà cho ta sao?”
“...”
Lão tử thay cho nàng cái...
Ngôn ngữ quá thô lỗ, tự động bị che đậy.
“Ngay cả một đùi gà cũng không thể, ngươi có thể có bao nhiêu tác dụng.” Minh Thù bày tỏ ghét bỏ.
“...” Tỉnh táo một chút, thiên tài không đấu cùng nữ nhân.
Nàng chờ đấy.
Một ngày nào đó sẽ biết lợi hại của thiên tài ta.
Minh Thù đặt khuôn mặt trên vai Liên Kính, ánh mắt rơi vào trên cổ hắn, có lẽ là vì kiếm linh da hắn nhẵn nhụi dường như đã được lọc qua vô số lần.
Nàng dán ngực sát vào, lúc này đang mơ hồ nóng lên.
Giống như là muốn đốt tới trong lòng nàng.
“Liên Kính.”
“Làm cái gì?” Liên Kính đang tức giận giọng nói thật không tốt.
Thiên tài cũng có tính khí.
“Ngươi cảm thấy yêu ăn ngon không?”
“Ta lại chưa ăn qua, ta làm sao biết.”
Liên Kính ỷ vào Minh Thù nhìn không thấy biểu cảm của hắn, hắn liếc mắt một cái.
Yêu đại đa số là động vật tu luyện thành, có lẽ cũng hơi giống động vật...
Bắt được yêu vương cho vợ thử xem.
/1666
|