Nếu bà Giản ở đây, nói không chừng dì Quế còn có thể dựa vào bà thêm vài năm, nhờ tình cảm của Giản gia mà có một kết cục tốt.
Nhưng hết lần này đến lần khác là Giản Thư tới.
Giản Thư không dễ nói chuyện như vậy.
Mỗi lần Giản Thư tới, bà ta đều biểu hiện tốt một chút chỉ sợ hắn tìm được chỗ sai của mình.
Vì trước đây bà ta đã chắc chắn tính tình của tiểu thư bệnh tật này, nên khi người của Giản gia không có ở đây mới dám ra oai.
Ai ngờ…
Tiểu thư đột nhiên thay đổi?
"Dì Quế, Giản gia không đối xử tệ với dì." Giọng nói của Giản Thư lạnh nhạt: "Dì lại báo đáp Giản gia như vậy sao?"
"Chuyện gì vậy, mới sáng sớm đã ồn ào."
Bà Giản dẫn theo hai người đến, mặt mang ý cười còn đưa tay xoa đầu Giản Thư: "Con trai bảo bối, mới sáng ra mà tức giận cũng không tốt."
Bà Giản chỉ chớp mắt nhìn Minh Thù, lập tức nhào qua: "Ôi, bảo bối, tới ôm nào."
Minh Thù sợ hãi đứng dậy, phía sau là cái ghế cô bị vấp phải cả người đổ về sau.
Giản Thư đưa tay đón được Minh Thù, nhức đầu nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, dọa Hề Hề đấy."
Bà Giản tủi thân: "Mẹ chỉ muốn ôm bảo bối một cái, đã hai mươi ba ngày lẻ tám giờ mẹ chưa thấy bảo bối rồi."
"Vậy mẹ cũng không thể đột ngột như vậy, Hề Hề ngã thì phải làm sao."
Bà Giản càng tủi thân: "Xin lỗi mà."
Minh Thù cảm giác như mình đang bắt nạt bà ấy, hơn nữa bà Giản cũng quá trẻ tuổi... Nếu không phải có ký ức của nguyên chủ, cô cảm thấy đây cũng có khả năng là chị gái cô.
"Bảo bối, ôm một cái đi. Mẹ mang đồ ăn ngon cho con." Bà Giản thay đổi từ ấm ức đến dụ dỗ chỉ trong chưa đầy một giây.
Minh Thù lúc này vươn tay.
Ôm một cái là có đồ ăn ngon, có lời!
Bà Giản hài lòng ôm xong kéo Minh Thù đi ăn đồ ăn ngon, trừ những thứ này ra còn có rất nhiều quần áo trang sức.
Có thể là Giản Thư bị mẹ hắn chọc tức đến hết cách: "Không phải đã nói vài ngày nữa mới có thời gian sao? Sao tới nhanh như vậy?"
"Bảo bối ngã bệnh việc to bằng trời, cũng phải nhanh chóng chứ." Bà Giản nói: "Ngược lại là con, sao còn chạy nhanh hơn cả mẹ."
"Con ở gần đây."
"Cái rắm ấy, cha con nói con ở thành phố S."
"Mẹ!" Giản Thư đau đầu: "Sao mẹ cứ nói tục trước mặt Hề Hề thế."
Bà Giản che đôi môi đỏ mọng lại: "Mẹ nói sao? Bảo bối, vừa rồi mẹ không nói gì đúng không?"
Minh Thù đang cầm một túi đồ ăn vặt "ừ ừ à à" đáp lại mấy tiếng.
Bà Giản mừng rỡ không thôi: "Bảo bối thật đáng yêu."
Giản Thư: "..."
Giản Thư bảo tiểu Lệ mang Minh Thù ra ngoài trước, ở đây hắn còn có việc phải giải quyết.
Minh Thù ngồi ở bậc thềm bên ngoài, lúc bắt đầu trong phòng vẫn chưa có tiếng gì, nhưng sau đó là tiếng than bất đắc dĩ của Giản Thư và tiếng mắng tức giận của bà Giản.
Dì Quế bị đuổi việc ngay tại chỗ, cho dù bà ta nói gì đều bị bà Giản giận dữ chặn lại.
Bà Giản được gả vào Giản gia, tình cảm với người hầu già này cũng chính là như vậy.
Đương nhiên bà phải quan tâm con gái mình hơn.
Dì Quế biết có xin bọn họ cũng vô ích thu dọn đồ đạc về thành phố, bà ta muốn tìm Giản tiên sinh.
Đợi khi dì Quế đi khỏi, Bà Giản lao ra ôm Minh Thù khóc thét một trận: "Mẹ đã sớm nói để bảo bối ở trong thành, lang băm gì đó cứ nhất định phải cho bảo bối tới nơi hoang vu hẻo lánh này để điều dưỡng, bảo bối ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hu hu, thấy chưa, làm bảo bối của ta gầy…"
"…" Ăn không đủ no mặc không đủ ấm hơi khoa trương rồi.
Giản Thư đẩy Bà Giản ra, giải cứu Minh Thù khỏi tiếng khóc.
Tâm tình của Bà Giản đến nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt bà ấy lại cười tủm tỉm sờ chỗ này sờ chỗ kia của Minh Thù.
…
Minh Thù sợ người phụ nữ này, có điều cứ chốc lát cô lại có thể có đồ ăn ngon… vậy thì nhịn thôi.
Có đồ ăn ngon chính là người tốt.
Giản Thư muốn dẫn Minh Thù đến huyện, bà Giản vui vẻ cũng muốn đi theo.
"Mẹ, mẹ đừng làm loạn được không, trong huyện nhiều người chú ý thân phận của mẹ một chút."
"Mẹ của bảo bối mà." Bà Giản đẩy con trai ra chen vào chỗ ngồi phía sau.
Lúc này Minh Thù mới nhớ tới hình như bà Giản là diễn viên, nhưng lại thuộc vào loại đặc biệt.
Có điều thập niên chín mươi, trong mắt nhiều người diễn viên vẫn xếp vào loại người thấp kém.
"Mẹ…"
"Mặc kệ, mẹ cứ muốn đi, mẹ đã từ chối mấy bộ phim gần đây chuyên tâm về với bảo bối rồi."
"Mẹ…"
"Hừ! Mẹ phải đi! Con lớn thế rồi, không biết bảo vệ mẹ và em gái con sao? Mẹ sinh con ra làm gì!"
"Con…"
…
Lê Mộng cùng với mấy cô gái khác trong thôn cũng đi từ trong thôn ra, thấy đầu thôn có xe đậu thì hơi ngạc nhiên.
Bây giờ có xe để lái thì cũng đều là người có tiền.
"Kia là ai vậy, đẹp trai quá đi."
"Chàng trai kia, gò má thật đẹp…"
Người của Giản gia thường ngày đều rất bận rộn, đa số thời điểm là tối về sáng đi rất ít khi người trong thôn gặp được.
Lê Mộng nhìn thấy chàng trai đứng bên xe ánh mắt lập tức sáng ngời, cô ta bỏ qua mấy chị em bên cạnh vội vàng chạy qua.
"Anh Giản Thư, anh tới thăm tiểu Hề sao?"
Giản Thư đang tranh luận với bà Giản đột nhiên bị người ta cắt ngang, hắn quay người nhìn lại, trước khi tới đây có gặp qua mấy lần hình như là bạn của em gái.
Vì lúc trước Giản Hề đối xử với người bạn này không tệ, thái độ của Giản Thư chầm chậm: "Ừ, đưa tiểu Hề đến thị trấn."
"À à, vị tiểu thư này là?"
Đương nhiên Lê Mộng biết bà Giản, trước khi cô ta trọng sinh đã gặp qua có điều bây giờ cô ta không biết.
"Đây là mẹ tôi." Giản Thư giới thiệu với Lê Mộng: "Mẹ, đây là Lê Mộng, bạn quen biết trong thôn của Hề Hề."
"Chào cháu, bảo bối nhà ta có thể có bạn bè thật sự là khó có được, cô gái thật khéo nói." Bà Giản cười tủm tỉm nói.
Minh Thù đang định phản bác đây không phải là bạn của cô, ai ngờ bà Giản đã kéo người lên xe.
Minh Thù: "…"
Bà Giản vẻ mặt mong đợi nhìn Minh Thù, dường như vì cô có một người bạn thì rất vui, thậm chí có chút thiện cảm nhìn Lê Mộng.
Con gái của bà vốn rất cô đơn, cho dù trong thành phố cô cũng không có bạn bè.
Không ngờ ở nông thôn lại có thể kết giao bạn bè, thân làm mẹ bà hy vọng con gái bà có thể vui vẻ.
Dĩ nhiên vẻ mặt ôn hòa nhìn Lê Mộng.
"Hề Hề, tôi cũng muốn đến thị trấn. Dì nói có thể đi cùng cô…" Lê Mộng có chút xấu hổ nói.
Minh Thù cười với cô ta một cái: "Mẹ, mẹ ngồi bên này đi!"
Bà Giản mừng rỡ lui ra, ngồi ở bên kia Minh Thù.
Tuy Lê Mộng cảm thấy thái độ của Minh Thù có chút gì đó không đúng, nhưng chỉ xem như cô sinh bệnh nên không vui vẻ, hơn nữa vừa rồi cô còn nở nụ cười với mình mà.
Giản Thư lái xe phía trước, Lê Mộng vẫn luôn nói chuyện với Minh Thù, Minh Thù ngoài ăn đồ ăn ra thì cô không để ý tới cô ta.
Người bình thường nếu gặp tình huống này hẳn là sẽ xấu hổ im lặng không nói, nhưng Lê Mộng lại như không cảm thấy gì vậy, nỗ lực bày ra vẻ hoạt bát của mình.
Vì Giản Hề trầm tính, nếu như muốn làm bạn đương nhiên cần một người hoạt bát nói nhiều.
Lúc đầu bà Giản còn rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy thái độ kia của Minh Thù nụ cười cũng nhạt dần.
"Anh, dừng xe."
"Sao vậy?"
"Khẩn cấp."
"..."
Giản Thư dừng xe lại, Lê Mộng lập tức xung phong nhận việc: "Để em đi với tiểu Hề."
Minh Thù cười với cô ta càng tươi hơn.
Lê Mộng không hiểu sao lạnh sống lưng, có chút kỳ quái sờ sờ cánh tay, sao cô lại cười… kỳ quái như vậy?
Nhưng hết lần này đến lần khác là Giản Thư tới.
Giản Thư không dễ nói chuyện như vậy.
Mỗi lần Giản Thư tới, bà ta đều biểu hiện tốt một chút chỉ sợ hắn tìm được chỗ sai của mình.
Vì trước đây bà ta đã chắc chắn tính tình của tiểu thư bệnh tật này, nên khi người của Giản gia không có ở đây mới dám ra oai.
Ai ngờ…
Tiểu thư đột nhiên thay đổi?
"Dì Quế, Giản gia không đối xử tệ với dì." Giọng nói của Giản Thư lạnh nhạt: "Dì lại báo đáp Giản gia như vậy sao?"
"Chuyện gì vậy, mới sáng sớm đã ồn ào."
Bà Giản dẫn theo hai người đến, mặt mang ý cười còn đưa tay xoa đầu Giản Thư: "Con trai bảo bối, mới sáng ra mà tức giận cũng không tốt."
Bà Giản chỉ chớp mắt nhìn Minh Thù, lập tức nhào qua: "Ôi, bảo bối, tới ôm nào."
Minh Thù sợ hãi đứng dậy, phía sau là cái ghế cô bị vấp phải cả người đổ về sau.
Giản Thư đưa tay đón được Minh Thù, nhức đầu nói: "Mẹ, mẹ làm gì vậy, dọa Hề Hề đấy."
Bà Giản tủi thân: "Mẹ chỉ muốn ôm bảo bối một cái, đã hai mươi ba ngày lẻ tám giờ mẹ chưa thấy bảo bối rồi."
"Vậy mẹ cũng không thể đột ngột như vậy, Hề Hề ngã thì phải làm sao."
Bà Giản càng tủi thân: "Xin lỗi mà."
Minh Thù cảm giác như mình đang bắt nạt bà ấy, hơn nữa bà Giản cũng quá trẻ tuổi... Nếu không phải có ký ức của nguyên chủ, cô cảm thấy đây cũng có khả năng là chị gái cô.
"Bảo bối, ôm một cái đi. Mẹ mang đồ ăn ngon cho con." Bà Giản thay đổi từ ấm ức đến dụ dỗ chỉ trong chưa đầy một giây.
Minh Thù lúc này vươn tay.
Ôm một cái là có đồ ăn ngon, có lời!
Bà Giản hài lòng ôm xong kéo Minh Thù đi ăn đồ ăn ngon, trừ những thứ này ra còn có rất nhiều quần áo trang sức.
Có thể là Giản Thư bị mẹ hắn chọc tức đến hết cách: "Không phải đã nói vài ngày nữa mới có thời gian sao? Sao tới nhanh như vậy?"
"Bảo bối ngã bệnh việc to bằng trời, cũng phải nhanh chóng chứ." Bà Giản nói: "Ngược lại là con, sao còn chạy nhanh hơn cả mẹ."
"Con ở gần đây."
"Cái rắm ấy, cha con nói con ở thành phố S."
"Mẹ!" Giản Thư đau đầu: "Sao mẹ cứ nói tục trước mặt Hề Hề thế."
Bà Giản che đôi môi đỏ mọng lại: "Mẹ nói sao? Bảo bối, vừa rồi mẹ không nói gì đúng không?"
Minh Thù đang cầm một túi đồ ăn vặt "ừ ừ à à" đáp lại mấy tiếng.
Bà Giản mừng rỡ không thôi: "Bảo bối thật đáng yêu."
Giản Thư: "..."
Giản Thư bảo tiểu Lệ mang Minh Thù ra ngoài trước, ở đây hắn còn có việc phải giải quyết.
Minh Thù ngồi ở bậc thềm bên ngoài, lúc bắt đầu trong phòng vẫn chưa có tiếng gì, nhưng sau đó là tiếng than bất đắc dĩ của Giản Thư và tiếng mắng tức giận của bà Giản.
Dì Quế bị đuổi việc ngay tại chỗ, cho dù bà ta nói gì đều bị bà Giản giận dữ chặn lại.
Bà Giản được gả vào Giản gia, tình cảm với người hầu già này cũng chính là như vậy.
Đương nhiên bà phải quan tâm con gái mình hơn.
Dì Quế biết có xin bọn họ cũng vô ích thu dọn đồ đạc về thành phố, bà ta muốn tìm Giản tiên sinh.
Đợi khi dì Quế đi khỏi, Bà Giản lao ra ôm Minh Thù khóc thét một trận: "Mẹ đã sớm nói để bảo bối ở trong thành, lang băm gì đó cứ nhất định phải cho bảo bối tới nơi hoang vu hẻo lánh này để điều dưỡng, bảo bối ăn không đủ no mặc không đủ ấm, hu hu, thấy chưa, làm bảo bối của ta gầy…"
"…" Ăn không đủ no mặc không đủ ấm hơi khoa trương rồi.
Giản Thư đẩy Bà Giản ra, giải cứu Minh Thù khỏi tiếng khóc.
Tâm tình của Bà Giản đến nhanh mà đi cũng nhanh, chớp mắt bà ấy lại cười tủm tỉm sờ chỗ này sờ chỗ kia của Minh Thù.
…
Minh Thù sợ người phụ nữ này, có điều cứ chốc lát cô lại có thể có đồ ăn ngon… vậy thì nhịn thôi.
Có đồ ăn ngon chính là người tốt.
Giản Thư muốn dẫn Minh Thù đến huyện, bà Giản vui vẻ cũng muốn đi theo.
"Mẹ, mẹ đừng làm loạn được không, trong huyện nhiều người chú ý thân phận của mẹ một chút."
"Mẹ của bảo bối mà." Bà Giản đẩy con trai ra chen vào chỗ ngồi phía sau.
Lúc này Minh Thù mới nhớ tới hình như bà Giản là diễn viên, nhưng lại thuộc vào loại đặc biệt.
Có điều thập niên chín mươi, trong mắt nhiều người diễn viên vẫn xếp vào loại người thấp kém.
"Mẹ…"
"Mặc kệ, mẹ cứ muốn đi, mẹ đã từ chối mấy bộ phim gần đây chuyên tâm về với bảo bối rồi."
"Mẹ…"
"Hừ! Mẹ phải đi! Con lớn thế rồi, không biết bảo vệ mẹ và em gái con sao? Mẹ sinh con ra làm gì!"
"Con…"
…
Lê Mộng cùng với mấy cô gái khác trong thôn cũng đi từ trong thôn ra, thấy đầu thôn có xe đậu thì hơi ngạc nhiên.
Bây giờ có xe để lái thì cũng đều là người có tiền.
"Kia là ai vậy, đẹp trai quá đi."
"Chàng trai kia, gò má thật đẹp…"
Người của Giản gia thường ngày đều rất bận rộn, đa số thời điểm là tối về sáng đi rất ít khi người trong thôn gặp được.
Lê Mộng nhìn thấy chàng trai đứng bên xe ánh mắt lập tức sáng ngời, cô ta bỏ qua mấy chị em bên cạnh vội vàng chạy qua.
"Anh Giản Thư, anh tới thăm tiểu Hề sao?"
Giản Thư đang tranh luận với bà Giản đột nhiên bị người ta cắt ngang, hắn quay người nhìn lại, trước khi tới đây có gặp qua mấy lần hình như là bạn của em gái.
Vì lúc trước Giản Hề đối xử với người bạn này không tệ, thái độ của Giản Thư chầm chậm: "Ừ, đưa tiểu Hề đến thị trấn."
"À à, vị tiểu thư này là?"
Đương nhiên Lê Mộng biết bà Giản, trước khi cô ta trọng sinh đã gặp qua có điều bây giờ cô ta không biết.
"Đây là mẹ tôi." Giản Thư giới thiệu với Lê Mộng: "Mẹ, đây là Lê Mộng, bạn quen biết trong thôn của Hề Hề."
"Chào cháu, bảo bối nhà ta có thể có bạn bè thật sự là khó có được, cô gái thật khéo nói." Bà Giản cười tủm tỉm nói.
Minh Thù đang định phản bác đây không phải là bạn của cô, ai ngờ bà Giản đã kéo người lên xe.
Minh Thù: "…"
Bà Giản vẻ mặt mong đợi nhìn Minh Thù, dường như vì cô có một người bạn thì rất vui, thậm chí có chút thiện cảm nhìn Lê Mộng.
Con gái của bà vốn rất cô đơn, cho dù trong thành phố cô cũng không có bạn bè.
Không ngờ ở nông thôn lại có thể kết giao bạn bè, thân làm mẹ bà hy vọng con gái bà có thể vui vẻ.
Dĩ nhiên vẻ mặt ôn hòa nhìn Lê Mộng.
"Hề Hề, tôi cũng muốn đến thị trấn. Dì nói có thể đi cùng cô…" Lê Mộng có chút xấu hổ nói.
Minh Thù cười với cô ta một cái: "Mẹ, mẹ ngồi bên này đi!"
Bà Giản mừng rỡ lui ra, ngồi ở bên kia Minh Thù.
Tuy Lê Mộng cảm thấy thái độ của Minh Thù có chút gì đó không đúng, nhưng chỉ xem như cô sinh bệnh nên không vui vẻ, hơn nữa vừa rồi cô còn nở nụ cười với mình mà.
Giản Thư lái xe phía trước, Lê Mộng vẫn luôn nói chuyện với Minh Thù, Minh Thù ngoài ăn đồ ăn ra thì cô không để ý tới cô ta.
Người bình thường nếu gặp tình huống này hẳn là sẽ xấu hổ im lặng không nói, nhưng Lê Mộng lại như không cảm thấy gì vậy, nỗ lực bày ra vẻ hoạt bát của mình.
Vì Giản Hề trầm tính, nếu như muốn làm bạn đương nhiên cần một người hoạt bát nói nhiều.
Lúc đầu bà Giản còn rất vui vẻ, nhưng nhìn thấy thái độ kia của Minh Thù nụ cười cũng nhạt dần.
"Anh, dừng xe."
"Sao vậy?"
"Khẩn cấp."
"..."
Giản Thư dừng xe lại, Lê Mộng lập tức xung phong nhận việc: "Để em đi với tiểu Hề."
Minh Thù cười với cô ta càng tươi hơn.
Lê Mộng không hiểu sao lạnh sống lưng, có chút kỳ quái sờ sờ cánh tay, sao cô lại cười… kỳ quái như vậy?
/1666
|