Hàn Ứng thấp giọng cười: "Cậu thích cô ta à?"
Diệp Tây Phong không có lên tiếng một lời chỉ nhìn chòng chọc vào Hàn Ứng, giống như làm vậy có thể khiến Hàn Ứng thấy khó mà rút lui.
Nhưng Hàn Ứng chỉ nhìn máu tươi dính trên dao gọt trái cây, sắc mặt có chút quái dị: "Nhưng mà người ở phía sau cậu, không nhìn ra là có thích cậu đấy."
"Rồi sao?"
Thiếu niên dáng người còn lộ vẻ gầy yếu, lúc này đột nhiên lại trở nên thật cao lớn.
Cơ thể Diệp Tây Phong phát run, hắn nhận thấy cơ thể mình đã mất quá nhiều máu rồi.
Bàn tay ấm áp đặt lên vai hắn, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: "Đứng ở sau đi, đừng có cản trở tôi."
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong nhìn Minh Thù lướt qua hắn, đứng lên phía trước.
Hàn Ứng vẫn ung dung nhìn cô.
Minh Thù lấy súng ra, bắn một phát vào đùi hắn.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Không một chút do dự và dừng lại.
Đau đớn dường như bị trì hoãn, mấy giấy sau Hàn Ứng đột nhiên khụy xuống.
Hàn Ứng ôm chân, không thể tin được thiếu nữ đang đứng trước mặt mình.
Ánh đèn vàng in hình bóng của cô gái lên bức tường bên cạnh. Trên tường treo bức tranh tối om, mấy ngón tay đang vươn ra như muốn bò ra ngoài.
Lúc này không có gì phù hợp hơn cô gái.
"Hàn Ứng, may cho anh là giờ tôi không muốn giết người." Minh Thù quay quay súng, khuôn mặt mang ý cười: "Nếu không lúc này anh đã phải đi gặp mặt Diêm Vương rồi."
Minh Thù khom lưng nhìn hắn, thấp giọng nói: "Thật ra đã rất lâu rồi tôi không giết người, giết người..."
Không biết cô nghĩ gì nụ cười vô cùng tươi tắn, thoáng như khắp núi đồi muôn hoa nở rộ, trong đôi mắt có ánh sáng nhẹ nhàng lay động.
Dường như có sự cộng hưởng nào đó trong nụ cười của Minh Thù, Hàn Ứng thấy được sự mỉa mai.
Nhưng hắn chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô: "Thôi bỏ đi, anh không xứng."
Thôi bỏ đi.
Anh không xứng.
Không xứng cái gì?
Không xứng để cô ra tay sao?
Hàn Ứng tiếp tục nhìn, cô lại là nụ cười thờ ơ không quan tâm. Thoáng như cô gái để lộ ra nụ cười mỉa mai khi nãy không phải là cô.
Minh Thù trói Hàn Ứng lại, sau đó cầm máu cho Diệp Tây Phong.
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong nhìn thấy Minh Thù không chút do dự nổ súng, đầu óc cũng không biết phải hoạt động thế nào nữa.
Hề hề làm sao có thể...
Sao lại có súng? Cô lại còn biết dùng súng?
"Tôi chính là người như thế đấy. Vậy nên, Diệp Tây Phong, cậu thực sự không nên thích tôi."
Minh Thù rửa máu ở tay đi, giúp Diệp Tây Phong kéo áo lên lẳng lặng nhìn hắn.
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong mặt trắng bệch nở nụ cười: "Tình cảm, loại sự tình này, tôi làm sao mà khống chế được chứ."
"Ôi."
Minh Thù quay người đi, không nói thêm gì nữa.
Minh Thù đưa Diệp Tây Phong tới bệnh viện. Dù sao thì thủ pháp của cô hơi đơn giản thô bạo, nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ xảy ra biến chứng.
Còn Hàn Ứng...
Minh Thù để hắn ta tự sinh tự diệt.
Hơi thở cuối cùng của người này không phải kết thúc trên tay cô, thì sẽ không tính là chết trong tay cô.
Diệp Tây Phong phải ở lại viện quan sát, Minh Thù đi làm thủ tục nhập viện cho hắn còn phải gọi điện về cho gia đình nữa.
Nếu không... ông Giản rất nhanh sẽ làm ầm lên khiến mọi người đều biết chuyện.
"Hề Hề... Cậu về đi."
Diệp Tây Phong nhẹ giọng nói.
Môi trường ở bệnh viện không tốt, cơ thể cô như vậy ở lại nơi này...
Minh Thù ngồi ở một giường khác không có bệnh nhân: "Diệp Tây Phong, hôm nay..."
"Hề Hề, không sao đâu." Diệp Tây Phong cắt ngang lời của cô: "Ngay cả khi không thích cô thì tôi cũng sẽ đỡ cho cô."
"Tôi không thấy áy náy." Minh Thù nói: "Tôi chỉ muốn nói là chuyện xảy ra tối nay đừng nói cho Giản Thư."
Cô không muốn Giản Thư ba trăm sáu mươi độ không góc chết tra hỏi cô.
Diệp Tây Phong hơi sửng sốt.
Thật ra, hôm nay nếu hắn không vào cô có lẽ vẫn có thể giải quyết được.
Hắn đi vào, ngược lại...
"Đây xem như... bí mật giữa hai chúng ta sao?"
Minh Thù bình tĩnh nhìn hắn, Diệp Tây Phong bị cô nhìn có chút hồi hộp.
Tại thời điểm hắn đang thấy tư thế của mình có phải có vấn đề hay không, nghe thấy người đối diện nói: "Cậu vui là được rồi."
"Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi mua đồ ăn."
Minh Thù rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Tây Phong nhìn cửa phòng bệnh khép lại, mặt tái nhợt lộ ra một chút mất mát.
Bên ngoài phòng bệnh.
Minh Thù cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn, tinh tế mềm dẻo mà lại xanh mướt của mình.
Năm ngón tay cô nắm vào mở ra rồi lại nắm vào.
Minh Thù chống lên bức tường lạnh như băng, ngửa mặt nhìn bóng đèn. Trong mắt cô, hội tụ một chùm ánh sáng rực rỡ.
Thì ra... không phải ai cũng có thể.
Diệp Tây Phong không được, những người còn lại cũng không được.
Cho nên.
Chỉ có thể là ngươi sao?
Kỳ Ngự.
A...
Có chút phiền phức rồi.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cơ thể Minh Thù trượt trên bức tường lạnh như băng, y tá đi qua đỡ cô lại.
Cảm giác khó thở thật khó chịu.
Minh Thù nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của y tá mấp máy môi, âm thanh mơ hồ: "Thuốc..."
Y tá hô to, gây chú ý tới bác sĩ.
-
"Hề Hề, chơi có vui không?"
Minh Thù đi vào, ông Giản còn chưa ngủ đeo kính xem ti vi, cô vừa về ông Giản đã đứng dậy chào đón.
Minh Thù nở nụ cười: "Cũng vui."
"Vui vẻ thì tốt, vui vẻ thì tốt." Ông Giản vui vẻ đỡ lấy cặp sách trên tay Minh Thù: "Có muốn ăn khuya không? Mẹ con nói con đang phát triển, ăn nhiều một chút."
Minh Thù khéo léo gật đầu: "Muốn."
"Được, để ba nấu cho con."
Ông Giản vất cặp sách lên ghế sô pha, cầm tạp dề lên: "Đúng rồi, anh con vừa gọi điện thoại chắc ngày mai sẽ về, ngày mai con không đi học chứ? Đừng chạy lung tung, nếu không... anh con về lại trút giận lên ta."
"Vâng."
"Anh con cũng thật là, cơ thể con cũng khỏe lên nhiều rồi ra ngoài đi lại một chút cũng tốt mà."
Ông giản lẩm bẩm đi vào bếp.
Minh Thù ăn xong bữa ăn khuya, mang theo cặp sách lên lầu.
Đóng cửa lại, Minh Thù lấy kết quả trong cặp sách ra.
Bệnh của cô đã nghiêm trọng như thế...
Giản Thư nói dối cô.
Xem ra cần phải nhanh chóng thu giá trị thù hận về tay.
Ngày thứ hai Giản Thư đúng thật đã trở về.
Đầu tiên là kiểm tra từ trên xuống dưới xác định Minh Thù không mất đi sợi tóc nào, sau đó đưa ra cho cô đủ loại đặc sản của các vùng miền.
"Anh trai, anh thật là tốt."
"Con mèo tham ăn." Giản Thư xoa đầu cô: "Gần đây có chỗ nào thấy khó chịu không?"
Minh Thù lắc đầu.
Giản Thư chẳng những không yên tâm mà chân mày lại càng cau có hơn, hắn cẩn thận dặn dò: "Nếu có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói với anh biết chưa?"
"Cái tên ngốc này, Hề Hề không sao mà sao mặt con cứ không vui thế?" Ông Giản giả vờ tức giận nói: "Con có phải là mong Hề Hề không khỏe, sợ nó tranh gia sản với con không vậy?"
Giản Thư: "Ba, ba xem tivi ít thôi."
"Mẹ con diễn ta không xem, mẹ con lại cùng ta náo loạn tung trời sao?" Ông Giản vừa rồi chỉ là nói đùa, ông lại còn không biết con trai mình yêu thương đứa em gái này thế nào sao.
"Hề Hề, hay là hôm nay chúng ta tới chỗ mẹ con làm đi?" Ông Giản xoa xoa tay hỏi Minh Thù.
Con trai, con gái đều ở đây rồi chỉ thiếu con dâu thôi.
"Được." Được gặp mẹ, mẹ sẽ cho đồ ăn ngon! Đi đi đi!
Diệp Tây Phong không có lên tiếng một lời chỉ nhìn chòng chọc vào Hàn Ứng, giống như làm vậy có thể khiến Hàn Ứng thấy khó mà rút lui.
Nhưng Hàn Ứng chỉ nhìn máu tươi dính trên dao gọt trái cây, sắc mặt có chút quái dị: "Nhưng mà người ở phía sau cậu, không nhìn ra là có thích cậu đấy."
"Rồi sao?"
Thiếu niên dáng người còn lộ vẻ gầy yếu, lúc này đột nhiên lại trở nên thật cao lớn.
Cơ thể Diệp Tây Phong phát run, hắn nhận thấy cơ thể mình đã mất quá nhiều máu rồi.
Bàn tay ấm áp đặt lên vai hắn, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: "Đứng ở sau đi, đừng có cản trở tôi."
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong nhìn Minh Thù lướt qua hắn, đứng lên phía trước.
Hàn Ứng vẫn ung dung nhìn cô.
Minh Thù lấy súng ra, bắn một phát vào đùi hắn.
Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.
Không một chút do dự và dừng lại.
Đau đớn dường như bị trì hoãn, mấy giấy sau Hàn Ứng đột nhiên khụy xuống.
Hàn Ứng ôm chân, không thể tin được thiếu nữ đang đứng trước mặt mình.
Ánh đèn vàng in hình bóng của cô gái lên bức tường bên cạnh. Trên tường treo bức tranh tối om, mấy ngón tay đang vươn ra như muốn bò ra ngoài.
Lúc này không có gì phù hợp hơn cô gái.
"Hàn Ứng, may cho anh là giờ tôi không muốn giết người." Minh Thù quay quay súng, khuôn mặt mang ý cười: "Nếu không lúc này anh đã phải đi gặp mặt Diêm Vương rồi."
Minh Thù khom lưng nhìn hắn, thấp giọng nói: "Thật ra đã rất lâu rồi tôi không giết người, giết người..."
Không biết cô nghĩ gì nụ cười vô cùng tươi tắn, thoáng như khắp núi đồi muôn hoa nở rộ, trong đôi mắt có ánh sáng nhẹ nhàng lay động.
Dường như có sự cộng hưởng nào đó trong nụ cười của Minh Thù, Hàn Ứng thấy được sự mỉa mai.
Nhưng hắn chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô: "Thôi bỏ đi, anh không xứng."
Thôi bỏ đi.
Anh không xứng.
Không xứng cái gì?
Không xứng để cô ra tay sao?
Hàn Ứng tiếp tục nhìn, cô lại là nụ cười thờ ơ không quan tâm. Thoáng như cô gái để lộ ra nụ cười mỉa mai khi nãy không phải là cô.
Minh Thù trói Hàn Ứng lại, sau đó cầm máu cho Diệp Tây Phong.
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong nhìn thấy Minh Thù không chút do dự nổ súng, đầu óc cũng không biết phải hoạt động thế nào nữa.
Hề hề làm sao có thể...
Sao lại có súng? Cô lại còn biết dùng súng?
"Tôi chính là người như thế đấy. Vậy nên, Diệp Tây Phong, cậu thực sự không nên thích tôi."
Minh Thù rửa máu ở tay đi, giúp Diệp Tây Phong kéo áo lên lẳng lặng nhìn hắn.
"Hề Hề..." Diệp Tây Phong mặt trắng bệch nở nụ cười: "Tình cảm, loại sự tình này, tôi làm sao mà khống chế được chứ."
"Ôi."
Minh Thù quay người đi, không nói thêm gì nữa.
Minh Thù đưa Diệp Tây Phong tới bệnh viện. Dù sao thì thủ pháp của cô hơi đơn giản thô bạo, nếu không xử lý tốt rất có thể sẽ xảy ra biến chứng.
Còn Hàn Ứng...
Minh Thù để hắn ta tự sinh tự diệt.
Hơi thở cuối cùng của người này không phải kết thúc trên tay cô, thì sẽ không tính là chết trong tay cô.
Diệp Tây Phong phải ở lại viện quan sát, Minh Thù đi làm thủ tục nhập viện cho hắn còn phải gọi điện về cho gia đình nữa.
Nếu không... ông Giản rất nhanh sẽ làm ầm lên khiến mọi người đều biết chuyện.
"Hề Hề... Cậu về đi."
Diệp Tây Phong nhẹ giọng nói.
Môi trường ở bệnh viện không tốt, cơ thể cô như vậy ở lại nơi này...
Minh Thù ngồi ở một giường khác không có bệnh nhân: "Diệp Tây Phong, hôm nay..."
"Hề Hề, không sao đâu." Diệp Tây Phong cắt ngang lời của cô: "Ngay cả khi không thích cô thì tôi cũng sẽ đỡ cho cô."
"Tôi không thấy áy náy." Minh Thù nói: "Tôi chỉ muốn nói là chuyện xảy ra tối nay đừng nói cho Giản Thư."
Cô không muốn Giản Thư ba trăm sáu mươi độ không góc chết tra hỏi cô.
Diệp Tây Phong hơi sửng sốt.
Thật ra, hôm nay nếu hắn không vào cô có lẽ vẫn có thể giải quyết được.
Hắn đi vào, ngược lại...
"Đây xem như... bí mật giữa hai chúng ta sao?"
Minh Thù bình tĩnh nhìn hắn, Diệp Tây Phong bị cô nhìn có chút hồi hộp.
Tại thời điểm hắn đang thấy tư thế của mình có phải có vấn đề hay không, nghe thấy người đối diện nói: "Cậu vui là được rồi."
"Nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi mua đồ ăn."
Minh Thù rời khỏi phòng bệnh.
Diệp Tây Phong nhìn cửa phòng bệnh khép lại, mặt tái nhợt lộ ra một chút mất mát.
Bên ngoài phòng bệnh.
Minh Thù cúi đầu nhìn ngón tay trắng nõn, tinh tế mềm dẻo mà lại xanh mướt của mình.
Năm ngón tay cô nắm vào mở ra rồi lại nắm vào.
Minh Thù chống lên bức tường lạnh như băng, ngửa mặt nhìn bóng đèn. Trong mắt cô, hội tụ một chùm ánh sáng rực rỡ.
Thì ra... không phải ai cũng có thể.
Diệp Tây Phong không được, những người còn lại cũng không được.
Cho nên.
Chỉ có thể là ngươi sao?
Kỳ Ngự.
A...
Có chút phiền phức rồi.
"Tiểu thư, cô không sao chứ?"
Cơ thể Minh Thù trượt trên bức tường lạnh như băng, y tá đi qua đỡ cô lại.
Cảm giác khó thở thật khó chịu.
Minh Thù nhìn thấy khuôn mặt mờ mịt của y tá mấp máy môi, âm thanh mơ hồ: "Thuốc..."
Y tá hô to, gây chú ý tới bác sĩ.
-
"Hề Hề, chơi có vui không?"
Minh Thù đi vào, ông Giản còn chưa ngủ đeo kính xem ti vi, cô vừa về ông Giản đã đứng dậy chào đón.
Minh Thù nở nụ cười: "Cũng vui."
"Vui vẻ thì tốt, vui vẻ thì tốt." Ông Giản vui vẻ đỡ lấy cặp sách trên tay Minh Thù: "Có muốn ăn khuya không? Mẹ con nói con đang phát triển, ăn nhiều một chút."
Minh Thù khéo léo gật đầu: "Muốn."
"Được, để ba nấu cho con."
Ông Giản vất cặp sách lên ghế sô pha, cầm tạp dề lên: "Đúng rồi, anh con vừa gọi điện thoại chắc ngày mai sẽ về, ngày mai con không đi học chứ? Đừng chạy lung tung, nếu không... anh con về lại trút giận lên ta."
"Vâng."
"Anh con cũng thật là, cơ thể con cũng khỏe lên nhiều rồi ra ngoài đi lại một chút cũng tốt mà."
Ông giản lẩm bẩm đi vào bếp.
Minh Thù ăn xong bữa ăn khuya, mang theo cặp sách lên lầu.
Đóng cửa lại, Minh Thù lấy kết quả trong cặp sách ra.
Bệnh của cô đã nghiêm trọng như thế...
Giản Thư nói dối cô.
Xem ra cần phải nhanh chóng thu giá trị thù hận về tay.
Ngày thứ hai Giản Thư đúng thật đã trở về.
Đầu tiên là kiểm tra từ trên xuống dưới xác định Minh Thù không mất đi sợi tóc nào, sau đó đưa ra cho cô đủ loại đặc sản của các vùng miền.
"Anh trai, anh thật là tốt."
"Con mèo tham ăn." Giản Thư xoa đầu cô: "Gần đây có chỗ nào thấy khó chịu không?"
Minh Thù lắc đầu.
Giản Thư chẳng những không yên tâm mà chân mày lại càng cau có hơn, hắn cẩn thận dặn dò: "Nếu có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói với anh biết chưa?"
"Cái tên ngốc này, Hề Hề không sao mà sao mặt con cứ không vui thế?" Ông Giản giả vờ tức giận nói: "Con có phải là mong Hề Hề không khỏe, sợ nó tranh gia sản với con không vậy?"
Giản Thư: "Ba, ba xem tivi ít thôi."
"Mẹ con diễn ta không xem, mẹ con lại cùng ta náo loạn tung trời sao?" Ông Giản vừa rồi chỉ là nói đùa, ông lại còn không biết con trai mình yêu thương đứa em gái này thế nào sao.
"Hề Hề, hay là hôm nay chúng ta tới chỗ mẹ con làm đi?" Ông Giản xoa xoa tay hỏi Minh Thù.
Con trai, con gái đều ở đây rồi chỉ thiếu con dâu thôi.
"Được." Được gặp mẹ, mẹ sẽ cho đồ ăn ngon! Đi đi đi!
/1666
|